Siêu Thần Mộ Địa.
Huyết Hồn Chú mang theo hồn và máu của một vị Siêu Thần Viên Mãn phá không mà đi, phá tan các màn sương mù đen kịt, lướt qua hàng loạt toà mộ địa cổ xưa, bí hiểm.
ẦM ẦM ẦM.
Mộ đất ở nơi sâu nhất cảm nhận được, kịch liệt rung lắc.
OÀNH.
Đất vụn nổ tung, rêu phong tán loạn, toàn bộ mộ địa đều phải chấn động, vô số oán hồn sợ hãi quỳ rạp xuống đất.
Một lão già thân thể khô gầy như bộ xương từ trong mộ bước ra, cánh tay run rẩy nâng lên.
Khoảnh khắc hai ái đồ vẫn lạc, Thủ Mộ Nhân đã cảm ứng được… nhưng vẫn còn chưa dám tin.
Nhưng giờ đây khi Huyết Hồn Chú bay về, lão rốt cuộc tin.
Huyết Hồn Chú này là do đích thân lão truyền thụ cho đại đệ tử, chỉ có thể kích hoạt trong thời khắc cuối cùng, thiêu đốt tinh huyết và linh hồn mà thi triển.
Một khi Huyết Hồn Chú được thi triển, bất kể là khoảng cách bao xa, bị pháp bảo hay trận pháp cao cấp ngăn cản… nó đều có thể tìm đến lão.
Thủ Mộ Nhân nâng tay, Huyết Hồn Chú bay vào lòng bàn tay nhăn nhúm chỉ có da bọc xương.
Hai chữ “Hồng Mông” như máu đỏ ngầu hiện ra, bên trên còn linh hồn thống khổ của Bạch Linh thật lâu không tán.
Những linh hồn này chiếu rọi lên một khung cảnh mờ hồ, đó là khi Hồng Mông Thần Lực phong tỏa càn khôn, càng thêm khẳng định cho lai lịch của chúng.
Đồng tử trong mắt Thủ Mộ Nhân co rụt lại, một cảm giác sỉ nhục, phẫn nộ nhưng cũng không cam tâm trào dâng trong lòng ngực.
Chẳng trách đối phương không thèm nể mặt lão, sẵn sàng xuống tay đoạt mạng cả ba đồ đệ của lão.
Chẳng trách ba đồ đệ của lão đều là nhân vật mạnh mẽ bên dưới Bất Hủ, nhưng đều phải ngã xuống một cách uất hận.
Bởi vì hung thủ chính là một trong những nội tình Bất Hủ vang danh Chung Cực Giới – Hồng Mông Cổ Tộc.
Lão biết mình hiện tại không trêu nổi Hồng Mông Cổ Tộc, nhưng thù hận mất đi tất cả đệ tử, làm sao có thể nuốt trôi?
“Tại sao… lão phu và Hồng Mông Cổ Tộc vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, sao các ngươi lại ra tay tuyệt tình như thế.” Mí mắt Thủ Mộ Nhân run rẩy:
“Năm đó lão phu từng cùng Hồng Mông Đạo Tổ huỷ hoại Bất Hủ Cổ Tộc, các ngươi không niệm tình xưa… đừng trách lão phu ngoan độc.”
Hít sâu một hơi, Thủ Mộ Nhân lấy ra một đạo lệnh bài.
Lệnh bài bằng gỗ, nhìn qua không có gì đặc biệt ngoài có điêu khắc một chữ “Vũ”.
Thủ Mộ Nhân cắn đầu lưỡi, phun ra giọt máu lên lệnh bài…
ẦM ẦM ẦM…
Bách mộ chấn động, lệnh bài biến mất, hư ảnh một kiện đại môn sừng sững mở ra.
Đại môn bao trùm mộ địa, uy thế của nó khiến Anh Linh Siêu Thần cũng phải kinh sợ, ngay cả ngẩng đầu liếc mắt cũng không dám.
Khuất sau đại môn này, mơ hồ có thể nhìn thấy hàng vạn tầng vũ trụ xếp chồng lên nhau.
Đây chính là hư ảnh của Bất Hủ Thần Vật – Vạn Vũ Chi Môn.
Dù chỉ là hư ảnh, vẫn khiến một góc hỗn độn sụp đổ trước sức mạnh kinh thiên động địa.
“Thủ Mộ Nhân… thế nào đây?” Từ trong hư ảnh Vạn Vũ Chi Môn, thanh âm ngả ngớn vang lên:
“Ngươi dùng máu kích hoạt Vũ Lệnh, là muốn về dưới trướng của bổn tọa rồi sao?”
Đây là giọng nói của Vạn Vũ Chi Chủ – Lãnh Tàn.
Năm xưa sau khi diệt xong Bất Hủ Cổ Tộc, Lãnh Tàn đã đem Vũ Lệnh giao cho Thủ Mộ Nhân với một giao ước.
Nếu Thủ Mộ Nhân gặp chuyện không thể giải quyết, hãy kích hoạt Vũ Lệnh… Lãnh Tàn sẽ ra tay tương trợ, nhưng đổi lại Thủ Mộ Nhân phải thần phục, trở thành thuộc hạ trung thành đời đời kiếp kiếp.
Thu phục đệ nhất nhân bên dưới Bất Hủ chắc chắn là thành tựu vô cùng to lớn.
Thủ Mộ Nhân hít sâu một hơi, nặng nề gật đầu, rồi lại phun ra bốn chữ:
“Hồng Mông Cổ Tộc!”
Vạn Vũ Chi Môn khẽ lắc một chút, sau đó là im lặng kéo dài…
Hiển nhiên ngay cả Vạn Vũ Chi Chủ cũng không dám xem nhẹ sức nặng của bốn chữ này.
Năm đó thiên thời, địa lợi, nhân hòa… phải tập hợp đông đảo rất nhiều Bất Hủ mới giải quyết được Bất Hủ Cổ Tộc, nhưng các phương đều phải bỏ ra cái giá cực lớn.
Hồng Mông Cổ Tộc sau từng ấy năm phát triển, nội tình so với Bất Hủ Cổ Tộc trong quá khứ còn mạnh hơn.
Dù là Bất Hủ Thần, cũng chẳng ai vô duyên vô cớ đi dây vào chủng tộc như vậy.
“Nói cụ thể!” Lãnh Tàn lạnh giọng:
“Ngươi và Hồng Mông Cổ Tộc có ân oán gì?”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227