Sau mỗi lần sướng là lại phải dọn dẹp chiến trường vất vả. Nhưng có thế nào tôi vẫn cam lòng vì được làm tình với nữ thần xinh đẹp của tôi. Thật may mắn vì không bị phát hiện, tôi lau sạch hết chiến trường vừa phải nhìn về phòng ông bô, nhưng có vẻ như bố tôi vẫn đang ngủ ngon lành vì phải quá sức phục vụ yêu cầu của cô vợ quá đối dâm đãng này. Xong xuôi công việc tôi lại lên phòng khóa cửa rồi nhảy lên giường ôm lấy cô vợ lớn của tôi mà ngủ. Cơ thể mềm mại mát lạnh của nàng làm tôi khoan khoái vô cùng. Trong cơn mơ, nàng còn thủ thỉ nói với tôi:
– Ấn sâu vào bên trong em đi… đừng để nó chảy ra…
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo môn văn 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/co-giao-mon-van-2/
Sáng sớm hôm sau.
– Hai bố con nhanh lên còn ăn sáng nào!!!
Tiếng mẹ tôi lanh lảnh ở trong bếp vang lên vào buổi sáng. Tôi ngủ dậy cũng chẳng biết mẹ tôi rời khỏi phòng lúc nào. Nhưng hiện giờ thấy thái độ của mẹ tôi thay đổi hẳn, hoạt bát và tươi tắn hơn mấy hôm trước nhiều. Có vẻ như hôm qua nàng được cung cấp nhiều Protein và Vitamin hơ hơ… Tôi vừa đi đái vừa nhe răng cười mãn nguyện. Hôm qua sướng thật…
– Ra ăn sáng đi thôi, sắp muộn giờ rồi – Tiếng gọi dễ thương của mẹ tôi lại nhắc nhở.
– Đây đây…
Hai bố con nhà tôi ra ngồi vào bàn ăn mà mặt cả ông bố lẫn ông con đều rất là phởn và sung sướng. Quả thật nhà có người đẹp như thế này phục vụ hàng ngày thì còn lý do gì mà không cười sung sướng cơ chứ.
Mẹ đặt lên bàn 2 tô mì xá xíu đầy ắp ngon lành, vừa mỉm cười vui vẻ mẹ tôi nói:
– Ăn nhanh đi rồi còn đi nào.
Rồi tiện thể đi qua người tôi mẹ khẽ đưa tay ra nhéo vào lưng tôi một cái rõ đau, tôi chưa kịp kêu thì mẹ đã nói:
– Ông tướng, ăn nhiều mà để lấy sức mà… học nhé hihihi.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo môn văn 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/co-giao-mon-van-2/
Quay về Resort SELENA, nơi đang là địa ngục trần gian đối với Thùy Linh. Trái ngược với Dương Huyền, nàng đang phải chịu quãng thời gian kinh khủng nhất trên cuộc đời mình. Không biết thời gian đã trôi bao lâu nhưng cái cảm giác ngứa ngáy và nóng bỏng trong người vẫn không chấm dứt. Miệng của Thùy Linh trở nên khô khốc, nhưng cả người nàng thì đang ướt đẫm mồ hôi. Trong đầu Thùy Linh hiện giờ không có gì khác ngoài ước muốn tình dục, nàng chỉ mong ước làm tình với ai đó, được thỏa mãn cơn ngứa bên trong âm hộ của mình, được giải thoát khỏi cảnh khổ này. Dù có là ác quỷ đi chăng nữa thì hiện giờ Thùy Linh cũng chấp nhận.
Nhưng các bạn biết rồi, ở cái Resort vắng vẻ nằm giữa khe núi được bao trọn gói, đã thế lại được kiểm tra rất nghiêm ngặt này thì làm gì còn ai nữa có thể thỏa mãn cho nàng được. Hiện giờ nàng chỉ còn trông mong vào 2 gã Sở và Khanh, ai cũng được, đến đây đánh đập hay làm gì nàng cũng được. Chỉ cần có mặt đàn ông là được, nàng sẽ làm mọi cách để có thể được làm tình, làm tình… làm tình…
Đang lúc nằm co quắp trên giường, suy nghĩ đang trôi dạt tận nơi đâu thì ở ngay cái lỗ thông gió trên tường, nằm ngay trên đầu Thùy Linh có một bàn tay mò mẫm thò vào.
– Soạt… soạt…
Bàn tay này thò vào đang định làm gì đó, 2 ngón tay đang cầm 1 vật hình vuông màu đen nho nhỏ, có vẻ như kẻ này định gắn nó lên tường. Nhưng rồi cái động tác vụng về, ngón tay buông ra và cái cục hình vuông đen đen đó rớt xuống, ngay trên đầu Thùy Linh, làm cô nàng giật mình tỉnh lại. Mơ màng nhìn lên nhưng Thùy Linh không thấy gì hết. Nhưng nàng lại nghe thấy tiếng xì xào bên ngoài:
– ĐM chết rồi… tao làm rơi mẹ rồi mày ơi…
– ĐKM thằng ngu, chết mẹ rồi. Bố đã bảo để bố mày gắn cho, làm thế nào bây giờ. Mấy lão ấy phát hiện ra thì có mà anh em mình chết không có chỗ chôn đấy.
– ĐM từ từ để tao suy nghĩ…
– Nghĩ nghĩ con cặc gì, mở cửa vào mà lấy lại đi…
– ĐM nhưng cửa khóa thì phải làm thế nào???
– Phá khóa chứ sao, bố có dụng cụ đây…
– Ơ… Mà cửa đéo khóa mày ạ…
– Thế thì vào nhanh mà lấy không thì có người phát hiện mất!!!
– Đm, từ từ đừng đẩy…
Lúc này hẳn các bạn đã biết, cuộc đối thoại này chẳng phải của người lạ mà là của 2 anh bạn Hiếu và Động của chúng ta. Hai gã này đang bày âm mưu lắp Camera để xem trộm cuộc thác loạn có 1 0 2 này. Ngay buổi chiều hôm đấy, Hiếu lấy cớ cần chở thêm đồ tới nên đã xin vào được bên trong Resort trước buổi chiều tối. Mấy gã này thấy căn phòng đóng cửa nên tưởng là bị khóa, vì thế nên phải 1 thằng đứng sát tưởng, 1 thằng đạp lên bạn mà leo lên trên lỗ thông gió để gắn Camera, ai dè đâu thằng Hiếu tay chân lóng ngóng thế nào đánh rơi mất cái Camera nhỏ xíu bằng cái quân cờ ấy vào bên trong. Thế là 2 cậu chàng mới sợ phát cuống cả lên, nhưng rồi thấy xung quanh vẫn vắng lặng và yên tĩnh không có người nên mới ổn định lại. Biết cửa không khóa nên 2 anh chàng này tính chui vào bên trong để khắc phục hậu quả.
– KÉT!!!
Thùy Linh lờ mờ nhìn thấy ánh sáng của cánh cửa, không chói mắt vì trời đã gần tối, nhưng nàng có thể nhìn thấy một cái đầu ló vào. Có người, trời ơi… có người…
– Lần này là lão Sở hay Khanh? – Thùy Linh thầm hỏi.
Cơn nứng trong người nàng lại dâng trào lên một lần nữa dữ dội hơn. Nàng phải co người lại, khép chặt 2 bên đùi để âm hộ được chút tác động.
– Uuui… đm có người…
Câu đầu tiên thằng Hiếu thốt lên khi mở cửa vào trong phòng làm thằng Động đứng ngay đằng sau hoảng hồn. Cuộc sống mưu sinh ngoài xã hội từ sớm đã dạy cho cậu chàng rất nhiều thứ, trong đó có bài 36 chước, chuồn là thượng sách. Vì thế, khi vừa nghe thằng bạn thân phán câu đó thì anh này đã phản ứng cực kỳ nhanh, hơn bất cứ một vận động viên thể thao nào. Tức là quay lưng bỏ chạy không ngoái đầu nhìn lại, bỏ mặc thằng bạn thân với số phận bấp bênh kia.
“Người không vì mình trời tru đất diệt”.
– Ơ… ơ…
Còn Hiếu thì bất ngờ hơn, thậm chí khi biết thằng bạn thân nối khố bỏ mặc cái tình anh em giang hồ mãi mãi ấy mà chạy thoát thân lấy 1 mình, cậu chàng cũng không ngoái đầu lại nhìn. Vì trước mắt gã là một thân hình trần truồng của một cô gái xinh đẹp. Da trắng mịn, ướt đẫm mồ hôi. Đôi mắt đờ đẫn đã mất đi thần thái. Hơn nữa là 2 sợi xích to tổ bố đang khóa lấy cánh tay của cô ta.
– ĐM, trò biến thái gì thế này… – Hiếu thầm nghĩ.
Với thói quen cẩn thận từ bé của mình, anh chàng không quên đóng cửa lại, rồi mới quay lại nhìn kỹ hơn nữa cái thân hình nóng bỏng kia. Bản thân đã từng là phi công lái được mấy cái máy bay rồi, cũng đã từng tán được 1 con bé sinh viên nhà quê mới lên. Nhưng lần này Hiếu mới thấy được 1 cái “máy bay” đẹp như thế này, lại trong cảnh dâm đãng như thế này…
Còn với Thùy Linh, khi nghe được câu đầu tiên của Hiếu thì nàng đã biết gã này không phải là Sở hay là Khanh. Nhưng với cơn thèm khát tình dục đã lên tới đỉnh điểm quá lâu rồi, nàng bất cần và cũng không còn nghĩ tới cầu cứu làm gì nữa mà giờ nàng chỉ mong có người nào đó thỏa mãn được cho nàng. Vì thế, dùng hết sức mình nàng vươn đôi chân trắng muốt của mình ra nhanh chóng quặp lấy luôn vào người của cậu chàng đang đần mặt ra ở đó.
– Ối…
Chỉ nghe được tiếng la thất thanh của Hiếu thì anh này đã bị Thùy Linh kéo xuống giường, chỉ cần bộ phận sinh dục của Thùy Linh được chút tác động là dường như nàng lại lên đỉnh một lần, lúc này 2 chân của nàng đang quặp ngay vào hông của cậu trai kia, khi ngã xuống thì cu của hắn cũng áp lên mu lồn của nàng làm cơ thể vốn đang nhạy cảm hết sức của cô nàng tê rần. Âm đạo nàng thì bắn nước xối xả…
– Á aaaaa!!!
Cơ thể đạt được cực khoái làm Thùy Linh thư thái hẳn, cơn nóng cũng giảm bớt nhưng ham muốn lại tăng lên, cặp chân của nàng lại càng siết chặt khóa lấy người anh chàng tội nghiệp của chúng mà như 2 cái gọng kìm cứng rắn.
– Ối, chị ơi, chị… chị làm… làm gì thế? Chị bỏ em ra đi, em xin chị…
Thực ra, bình thường thì Hiếu cũng không đến nỗi nhát gan như thế, nhưng vì thằng bạn chí cốt đã phản bội mà bỏ chạy ngay lập tức nên hiện giờ cậu chàng cảm thấy hoang mang không có ai nương tựa, lại gặp tình huống có 1 không 2 này thì y lại đâm ra hốt hoảng thực sự. Cả người cậu chàng run cầm cầm, 2 tay không dám sờ vào người Thùy Linh mà chống xuống giường loay hoay không cách nào thoát ra được vì đôi chân của nàng khóa chặt vào người anh này.
Rối rối quá không biết làm cách nào nên theo bản năng cậu chàng liền mở miệng van xin rối rít. Nhưng phía dưới anh chàng tội nghiệp này đang là một người đàn mà cuồng dâm với ánh mắt điên cuồng đang trừng trừng nhìn vào mắt hắn, khóe miệng thì chảy nước dãi trông thật điên dại, tóc tai thì rũ rượi nhưng trông nàng đẹp khá là man dại.
– Cởi quần ra… Gru… gừ… gừ…
Thôi chết mẹ rồi, gặp phải con điên cuồng dâm rồi…
Ý nghĩ trong đầu Hiếu làm y chột dạ, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện vì dù gì cậu này cũng là người trong ‘ngành’, ít nhất cũng là ma cô kiêm trông xe ở khách sạn Tùy Anh cơ mà. Rõ ra con bé này là nô lệ tình dục của bọn nhà giàu trong này rồi, chắc là bị chơi thuốc rồi bỏ nằm đây… Nghĩ như thế thì cậu chàng Hiếu bắt đầu mạnh dạn hẳn lên. Y biết rằng bây giờ đang chiều tối, tới giờ ăn cơm nên chưa chắc đã có ai tới đây, còn hiện giờ nằm ngay dưới cu của mình là 1 cái thân hình phụ nữ tuyệt đẹp đang quằn quại, vậy thì ngu gì mà không hưởng chứ.
Tuổi trẻ bồng bột là thế, cái phần thú lớn hơn phần người, vì thế nên cậu chàng trẻ tuổi này phạm phải một sai lầm không đáng của 1 kẻ biến thái lắp camera xem trộm. Y phấn khởi cởi quần xuống ngay lập tức.
– Phụppppp!!!
Ngay lập tức, âm đạo chảy nước của Thùy Linh được lấp vào. Một cảm giác thư khoái và đấy sung sướng tràn ngập lấy cơ thể của Thùy Linh, lúc này nàng đã biết mình thoát chết rồi.
– HƠ… hơ… hơ… hoooowowowow…
Thở dài một cách đầy thỏa mãn, cơ thể mệt mỏi rũ rượi của nàng buông lỏng ra và ngã xuống giường, để mặc cho anh chàng kia thích làm gì thì làm, nàng chỉ nằm hưởng thụ cái sung sướng mà tác dụng của thuốc đem lại.
Ngược lại, Hiếu thì đang vội vàng hơn ai hết, vì làm liều nên biết đâu được lúc nào có người tới, vì vậy anh này muốn hưởng thụ hết cái cơ thể phụ nữ tuyệt hảo kia 1 lần… chậc… chậc, biết đâu không có lần sau. Vì thế nên cậu chàng trẻ tuổi này ôm lấy Thùy Linh mà dập hết sức có thể, tay thì mò loạn xạ khắp cơ thể trắng muốt của nàng, miệng vì mút chùn chụt 2 cái đầu vú của Thùy Linh. Chẳng mấy chốc sau thì hắn cứng người, 1s đắn đo không biết nên bắn vào trong hay bắn ra ngoài cô gái. Chắc cậu chàng sợ có con rơi con vãi đây, nhưng rồi cái con thú cũng mạnh hơn phần còn người nên anh chàng mặc kệ, cứ nã vào bên trong cô nàng cho sướng cái đã, ai biết đấy là đâu.
– Hự… hự… hự… á. Á. Á. Á. Á…
Thùy Linh cũng co người lại, từ lúc đó tới giờ nàng cũng cực khoái được liên tục mấy lần liền, cơ thể run lẩy bẩy vì sướng, căn bản cái thuốc của thằng cha Khanh kia hiệu quả quá.
Sau khi xuất tinh xong, Hiếu đứng đực ở đấy nhìn ngắm cơ thể của Thùy Linh mà không biết chuyện vừa nãy là hư hay thực, cậu chàng quyến luyến không muốn rời đi bởi cô gái này đẹp quá, lại ham muốn trai trẻ vẫn còn, không biết là có nên làm thêm phát nữa hay không?
– Nhìn cái gì nữa, còn không nhanh kéo cái quần lên…
Giọng nói lạnh nhạt của Thùy Linh làm cậu chàng giật mình, xấu hổ thu con chym lại và lúng túng kéo quần lên. Nhưng rồi lại đứng đấy nhìn mà không biết làm gì, Thùy Linh thấy thế thì ra lệnh tiếp, thầm nghĩ nàng thật may mắn vì vớ được cái tay ngớ ngẩn may mắn này.
– Đứng đấy làm gì, tìm cho chị chỗ cái bàn kia có chìa khóa không, mở khóa tay cho chị đi, chị đau quá… hic hic hic…
Khuôn mặt ủy khuất động lòng người làm cho anh chàng Hiếu không ngần ngại chạy vụt tới cái bàn để đồ chơi cuối phòng mà tìm… Thùy Linh thì nóng lòng quá, nàng phải thoát khỏi đây ngay lập tức, không thì mọi chuyện chỉ là vô nghĩa. Ngày mai Dương Huyền sẽ tới chỗ này, và khỏi phải đoán vì chắc chắn cô nàng sẽ là nạn nhân tiếp theo cho những gã không bằng cầm thú này.
– Chị đẹp ơi… không… không thấy cái chìa khóa nào cả.
Đang mải suy nghĩ thì cậu thanh niên đã lật đật chạy tới trước mặt Thùy Linh, ánh mắt hau háu nhìn vào người của nàng mà nói.
– Không có à… chắc thằng khốn đó cầm đi rồi – Thùy Linh thầm chửi rủa gã Khanh khốn nạn – thế bây giờ là mấy giờ rồi? – Thùy Linh hỏi vội.
– Ơ, chắc khoảng 5 rưỡi chiều…
– Được rồi… sao cậu còn đứng đực ở đây thế, còn không mau chuồn đi, có người sẽ quay lại đấy.
Hiếu nghe vậy thì cậu chàng cảm thấy tiếc nuối quá, chị đẹp vẫn còn đang nằm khỏa thân trước mặt y. Cậu chàng thừ người ra 1 lát rồi lắp bắp nói:
– Chị… chị… em còn gặp lại chị chứ?
Hiếu đỏ mặt như gặp mối tình đầu, tim đập bình bịch chờ người đẹp trả lời. Còn Thùy Linh thì ngấn nước mắt, nàng mỉm cười có vẻ bi thương mà nói:
– Không biết chị còn sống được tới ngày mai không…
Hiếu nhìn thấy tình cảnh bi thương này của chị đẹp, cậu hàng hùng hổ nói:
– Bọn khốn này định làm gì chị, mẹ kiếp chi cứ yên tâm em sẽ cứu chị ra ngay bây giờ… em… chờ em đi báo… Công an…
Nghe thấy thế Thùy Linh sợ hãi bèn nói ngay:
– Đừng… đừng… báo Công an là cậu cũng chết luôn đấy… chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Thôi đi đi… nếu mai tôi còn sống… nếu được thì cậu hãy quay lại đây… huhuhuhuh.
Đúng lúc này, từ xa bắt đầu đã có tiếng người xì xào, Hiếu cũng không còn cách nào khác, bèn tiếc nuối nhìn người đẹp mà buông lại câu thề:
– Chị yên tâm ngày mai em sẽ tìm cách quay lại đây cứu chị… em thề…
Nói rồi cậu chàng nhanh chân chạy ra ngoài, nhưng bước đến cửa rồi thì dừng lại, anh chàng lanh trí vẫn chưa quên cái Camera đang gắn dở. Với tay lên tường đẩy cái Camera bé xíu ấy vào 1 hốc nhỏ, cái củ để pin và phát sóng thì được gắn sẵn ở ngoài, sát trên mái nhà rồi, vì ở Resort toàn nhà xây theo dạng mái nhọn nên rất dễ giấu.
Thao tác chớp nhoáng rồi chạy biến mất, Thùy Linh nhìn theo mà gật gù thầm mắng:
– Tiên sư thằng lỏi, khôn đấy…
Thực ra lúc nãy nàng khóc cũng là giả, đời này ai tin được ai, nhất là đám du thủ du thực không đáng tin như thằng ku kia. Có thể nó đi rồi còn lâu mới dám quay lại nữa, đảm bảo bị bắt là thằng ôn bị thủ tiêu liền. Đám người của lão X này nguy hiểm hơn mọi người tưởng nhiều. Nhưng quan trọng hơn là nàng thoát chết rồi, nàng sẽ còn hy vọng. Nếu ngày mai gặp lại được thằng nhóc kia, Thùy Linh sẽ chứng thực được nó là vô cớ vào nhầm phòng hay là người của thằng cha Sở, Khanh biến thái kia để trêu đùa nàng. Nhưng quang trọng hơn, lúc này Thùy Linh phải chuẩn bị đối mắt với 2 tên biến thái kia, không biết chúng nó sẽ làm gì mình nữa…
– Cộp… cộp… cạch… cạch… xoachhhhh…
Tiếng bước chân của 2 người đang đi tới gần, hẳn là 2 gã Sở và Khanh. Thùy Linh nhắm mắt hít vào một hơi để bình ổn tinh thần chuẩn bị đối mặt với tình huống tiếp theo. Nàng giả vờ nằm im trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà như dấu hiệu tác dụng của thuốc mang lại…
Tới khi 2 gã kia mở cửa vào trong phòng, còn cười đùa với nhau câu chuyện vui còn dở.
– Chú được đấy… lần sau… hè hè hè.
– Anh này… có gì to tát đâu… hố hố hố…
Ầy dà…
Chép miệng khi bước vào gã Sở nhìn xung quanh căn phòng có chút khựng lại xong y không thấy có gì khác lạ cả, có lẽ chỉ là cái giường Thùy Linh đang nằm ướt nhẹp và khai nhẹ cái mùi nước tiểu hòa với dâm thủy mà thôi. Y nhìn xuống thân thể trắng muốt gợi cảm đó đầy khoái trá, nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn của nàng, đôi mắt vô hồn và nước dãi chảy dài qua khóe miệng.
– Xong rồi… hế hế…
Y quay lại nhìn tên đồng bọn mà cười hề hề, biểu hiện như thế này là con bé đã xong phim rồi, ý chí của nàng ta đã bị bẻ gãy, giờ chỉ còn lại bản năng của một con đĩ thèm địt mà thôi…
Để khẳng định chắc chắn hơn, gã Khanh cúi người xuống giường vỗ nhẹ vào má Thùy Linh:
– Ê… ê… dậy đi em gái…
Không thấy cô gái phản hồi gì hết, gã vỗ mạnh hơn và gọi to:
– Ê… ê dậy đi… dậy đi… có cặc to và dài cho mày này… dậy…
Gã định tát cho Thùy Linh một cái thì bỗng thấy nàng cử động, cái đầu cựa quậy một chút, nhưng đôi mắt thì vẫn vô hồn như cũ.
– Địt… địt… em đi… địt em đi… ai cũng được… thương em với huhuhuhuhuuh.
– Cho em cặc đi… em chết mất… huhuhuhu.
Hai gã đàn ông nhìn nhau cười thầm, quả thật là đã trở thành con đĩ dâm dục rồi, thuốc tác dụng xịn thật đấy.
Gã Sở cười hề hề sờ tay bóp vú của Thùy Linh, chà chà cực phẩm… cực phẩm… 2 hôm nữa mang đi phục vụ mấy sếp lớn thì ngon đấy… Y liếm môi thèm thuồng nhìn toàn bộ cơ thể trần truồng của Thùy Linh, bàn tay vuốt dọc từ má nàng xuống cổ, qua đầu vú kích thích làm Thùy Linh giật giật cơ thể hưởng ứng, rồi tay y bắt đầu sờ xuống bụng, xuống gờ mu nhẵn thín đầy đặn của Thùy Linh…
– Thôi đi mày, giờ không phải lúc. Xếp gọi đi dùng cơm rồi… tí nữa còn phải báo cáo tiến độ nữa đấy!!!
Gã Khanh nhắc nhở khi nhìn thấy thằng bạn sắp sửa lên cơn, y luôn biết thằng bạn mình đang muốn làm gì.
– Hề hề… được được, để đấy đêm nay cho tao… sao, muốn tham gia không?
– Mày hưởng 1 mình đi, tối nay tao có em khác rồi – Gã Khanh đáp.
– Ơ, lại có ghệ mới à…
– Ừ, mới xơi được em Vân kế toán… hờ hờ… con bé rõ khốn nạn… lấy chồng chưa được 3 tháng đã chổng mông lên cho tao rồi…
– Ngon thế, cho bạn hưởng với được không? – Gã Sở xoa tay xoàn xoạt khoái trá.
– Từ từ, tới hôm đại tiệc của Xếp thì hàng nào chẳng có… hớ hớ… biết đâu lại được xếp nhường cho em… Chà chà, có lẽ khó đấy, cô nàng làm xếp mất ăn mất ngủ mấy tháng nay rồi…
– À à cô em Dương Huyền của xếp ấy hả, nghe đồn vì cô nàng mà ngài X của chúng mình tuyệt tử tuyệt tôn đấy, hận ghê lắm cơ mà…
– Ừ hận quá thành yêu rồi… đù mẹ, xếp còn biến thái hơn cả anh em ta nữa.
– Khẽ cái mồm thôi…
– Ừ, thôi ta đi…
2 gã Sở, Khanh bệnh hoạn rời bỏ căn phòng giam Thùy Linh, gã Sở còn không quên vỗ cái “Bép…” vào mông trắng của Thùy Linh rồi mới hài lòng bỏ đi khuất dạng.
Sau khi tiếng bước chân đã đi xa, Thùy Linh đôi mắt đã thôi không còn đờ đẫn mà trở nên sâu thẳm đầy căm hận. Hẳn là các bạn cũng biết lúc nãy nàng chỉ giả vờ, nhưng cũng thật khó khăn, suýt nữa tinh trùng của cậu trẻ lúc nãy chảy ra từ âm đạo của nàng, gã mà phát hiện ra được thì chết, may sao…
– Lũ khốn, rồi bà sẽ cho chúng mày chết hết – Thùy Linh chửi vang đầy căm hận.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154