Trong chuyện tình dục tôi và em Trà rất hợp nhau, nhìn vẻ bề ngoài không đánh giá được hết con người, ẩn sau dáng xinh tươi nhỏ nhắn ngây thơ kia là một cơ thể khát khao tình dục mãnh liệt, ở trên giường em thể hiện hết mình không bỡ ngỡ, làm mọi cách để có thể đem lại khoái cảm cho người yêu và để 2 đứa tạo lên những cuộc mây mưa mỹ mãn. Khác hẳn với sự đằm thắm nhẹ nhàng sâu lắng từ Ngọc, những lần làm tình với Ngọc đó là những lần thăng hoa thực sự của tình yêu, hai đứa lúc nào cũng muốn như hòa làm 1, muốn tan chảy vào nhau trong đam mê cháy bỏng.
Em Trà là một người đam mê tình dục và dâm đãng giống hệt… tôi, chính vì thế trong quãng thời gian yêu nhau hai đứa làm tình liên tục, một tuần phải 4, 5 lần mới chịu được, nhiều khi còn hơn. Lúc thì ở nhà tôi, khi thì phòng trọ của em, nhưng đa phần là đi nhà nghỉ. Mỗi lần lại thêm những tìm tòi mới lạ, lần nào cũng đầy cảm xúc và sung sướng tuyệt vời.
Có nhiều hôm đang ngồi làm việc em lại thèm chim, em nhắn cho tôi thế là buổi trưa hai đứa tranh thủ ra ngoài ăn cơm rồi vào nhà nghỉ làm nháy, nếu không có lẽ cả buổi chiều em làm việc không yên, chắc chỉ mong đến tối để lại được cùng tôi đi tới miền cực lạc.
Nếu trong công ty có tổ chức một cuộc thi “Tìm kiếm tài năng sex” thì tôi cam đoan nếu em không dành giải nhất thì cũng phải lọt vào top, trình độ của em giờ đã ở mức thượng thừa, nhưng… trình độ nghiệp vụ thì lại đang lọt vào vùng… dư thừa.
Công ty tôi đợt này đang có biến động nhân sự cấp cao khi thay đổi một số vị trí lãnh đạo, kéo theo sẽ có người phải ra đi. Phòng kế toán mới về 2 em trẻ nghe đâu người nhà người quen gì đó trong ban giám đốc. Em Trà hết thời gian thử việc và không được ký hợp đồng chính thức nên phải nghỉ.
Nghe được tin đó tôi buồn lắm, chẳng biết nói với em thế nào, sáng họp giao ban xong trưa tôi rủ em ra ngoài ăn cơm rồi hai đứa đi uống nước, thấy tôi ngồi trầm ngâm em hỏi:
– Anh hôm nay sao thế?
– Không sao.
– Em thấy anh khác mà, có điều gì khó nói hả anh?
Tôi ngần ngừ:
– Biết nói sao bây giờ, sáng nay họp…
Tôi chưa nói hết câu thì em đã nói xen vào giọng buồn lắm:
– Chuyện của em chứ gì, em biết rồi, sáng nay chị trưởng phòng có nói với em…
Biết là em rất buồn nên tôi động viên:
– Không sao đâu em ah, không làm chỗ này mình làm chỗ khác thiếu gì… anh đỡ bị mang tiếng.
– Mang tiếng gì?
– Thế em không nghe câu “Con thầy vợ bạn gái cơ quan” 3 thứ đó tránh xa ah, em và anh không cùng cơ quan càng tốt nhỉ, hì.
Em cười rồi nguýt tôi:
– Anh mà léng phéng với em nào ở cơ quan là em… cắt luôn đấy…
– Không dám, cái đó là của riêng em mà…
Em sướng tủm tỉm cười suốt.
Những ngày không có em đi làm cùng tôi lại thấy cái công ty này chán ngắt, bữa cơm cũng chẳng thấy vui, chiều về lại càng buồn, chỉ có buổi tối là hưng phấn vì tối tôi và em lại gặp nhau đi chơi, sau đó kiểu gì cũng dắt nhau đi nhà nghỉ. Em nói tự đi gửi hồ sơ mấy nơi rồi, tôi thì cũng đưa hồ sơ của tôi cho mấy công ty của bạn bè mà tôi cho là tốt và hợp với em. Tình hình cứ như thế được khoảng 2 tuần, em đã đi phỏng vấn vài lần nhưng chưa được nên đợt này em cũng hay về quê, chắc tranh thủ lúc đợi kết quả em ở nhà đỡ đần giúp đỡ chăm sóc mẹ.
Nói về gia cảnh nhà em thì bố em đã mất sớm, nhà có 4 anh chị em, anh trai cả đang xuất khẩu lao động bên Malai, chị gái trên em thì lấy chồng rồi chuyển vào Bình Dương sinh sống, cả nhà chỉ có em là được học hành đến nơi đến chốn, dưới em còn một thằng em út đi làm công nhân ở nhà với mẹ. Mà mẹ em thì như em nói ốm đau bệnh tật liên miên nên đợt này được nghỉ em ở nhà giúp mẹ chứ không trông chờ gì thằng em kia.
Không được gặp em tôi cũng nhớ, nỗi nhớ không cồn cào da diết như mối tình đầu nhưng cũng khiến cho tôi hụt hẫng rất nhiều. Tôi hay ngồi nhớ về em những ngày ở biển, những đêm cùng nhau đi dạo trên bãi cát dài, tiếng sóng biển rì rào, những nụ hôn ngọt ngào dưới muôn vì sao sáng, những cái ôm ấm áp, những lần đụng chạm xác thịt đê mê dưới làn nước, và đặc biệt là cảm xúc trong những lần làm tình say đắm, chẳng biết em có nhớ không, có lẽ em cũng rất nhớ, bởi em cũng lãng mạn và đa tình giống như tôi.
Sau cơn mưa trời lại… bão, cả tuần rồi chỉ liên lạc với em qua điện thoại, nói chuyện cũng chỉ được dăm ba câu, em nhắn tin vẫn nói là nhớ tôi lắm nhưng đang đưa mẹ em về quê giải quyết việc gia đình nên chưa thể gặp tôi được, nghe giọng em luôn vội vàng và có chút buồn nên tôi gặng hỏi thì em có nói là chuyện tế nhị dưới quê không tiện kể, khi nào gặp em sẽ kể sau, tôi cũng tôn trọng em và chỉ biết chờ đợi, thực ra vài ngày đến 1 tuần có là gì đâu, cuộc sống còn dài mà.
Đã hơn 2 tuần chưa gặp em, tôi vẫn nhắn tin gọi điện cho em thường xuyên nhưng em trả lời hoặc chủ động liên lạc lại có phần ít đi, cũng sắp đến ngày em hẹn về Hà Nội, tôi lại hồi hộp xao xuyến như đứa trẻ chuẩn bị đón em. Nhưng cuộc đời thật oái oăm, đúng cái ngày đẹp trời đó, cả ngày tôi không thể nào liên lạc được với em, lúc nào cũng trong tình trạng thuê bao không liên lạc được, ban đầu tôi nghĩ hay do máy em hết pin, nhưng hết một ngày rồi qua một đêm, vẫn không thể biết tin tức về em, tôi thực sự sốt ruột…
Hai ngày rồi ba ngày, tôi không thể tập trung vào việc gì được, em vẫn bặt vô âm tín, tôi đã gọi cho em hàng trăm cuộc nhưng có lẽ cái sim của em đã không còn tồn tại. Chẳng thể cứ ngồi đó mà chờ hơn được nữa, tôi lo đã có chuyện gì xảy ra với em nên quyết định đi tìm. Quê của em thì tôi chỉ nghe em kể chứ chưa về bao giờ cả, không biết chính xác địa chỉ được. Tôi lên phòng nhân sự định lấy hồ sơ nhưng em đã rút đi rồi, tìm đâu khi chỉ biết gia đình em sống tại một huyện X của tỉnh HY. Nhắc đến HY tôi lại nghĩ ra chị Nga vợ anh Dũng, hình như là đồng hương với em, tôi nhấc máy gọi cho anh Dũng ngay:
– Alo anh Dũng ah.
– Uh.
– Có phải chị Nga với cái Trà đồng hương không anh nhỉ?
– Phải đấy.
– Nhà chị Nga ở xã nào anh?
– Xã Y huyện X tỉnh HY, mà em hỏi làm gì?
– Em có chút việc riêng.
Tôi thấy ông D chần chừ có điều gì khó nói:
– T này.
– Sao anh?
– Trưa nay chú có rảnh không, ra quán cà phê anh có chuyện nói với chú.
– Chuyện gì thế anh?
– Chuyện có liên quan đến gia đình Trà đấy.
Nghe ông ý nói mà tôi nửa mừng nửa lo, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì mà lại liên quan đến cái ông D này nhỉ, tôi vội hỏi:
– Có chuyện gì đấy anh nói luôn đi, em đang sốt ruột.
Thấy tôi sốt sắng quá ông ý bảo:
– Chú ra quán luôn đi anh tới ngay.
Tôi phi ra chỗ hẹn mà trong đầu đang có hàng trăm câu hỏi, không thể hiểu nổi có gì xảy ra, hy vọng mọi thứ vẫn ổn với em. Đến quán đã thấy ông D ngồi hút thuốc, tôi lao vào:
– Có chuyện gì anh nói ngay đi.
– Chuyện thế này, cách đây khoảng hai tuần thằng em trai cái Trà bị công an bắt về tội hiếp dâm rồi, vụ việc gây chấn động cả vùng luôn…
Tôi quá ngỡ ngàng khi nghe tin đó, biết là thằng kia cũng chơi bời nghịch ngợm không ngờ nó lại dính vào cái vụ tày đình như thế này. Thế nhưng tại sao em lại phải tránh tôi, làm gì đến mức mặc cảm như vậy, tôi thắc mắc ngay với ông D:
– Sao anh biết?
– Cái đứa bị nó hiếp lại là em gái út bà Nga nhà anh… chán thật.
Nghe ông D nói mà tôi choáng luôn, oan gia ngõ hẹp rồi, cái thằng chó chết hiếp ai không hiếp đi hiếp đúng em gái nhà chị Nga, đứa đấy vẫn đang học lớp 12, thế này thì nó đẩy tất cả vào ngõ cụt rồi, có lẽ em đã quá mặc cảm và thấy có lỗi với chị Nga, hơn nữa em biết rõ mối quan hệ giữa tôi và gia đình ông D nên em chủ động cắt liên lạc đây mà.
Cái vụ này xảy ra mới được khoảng 2 tuần, thằng kia đi liên hoan uống bia rượu về rình con gái nhà người ta đi qua để bóp vú, đúng lúc em gái kia đi học thêm qua thế là a lê hấp lôi ra cánh đồng giở trò đồi bại, đứa này về nhà mách chị gái nó cả nhà đi báo công an bắt luôn, hiện đang tạm giam chờ ngày xét xử…
Vậy là tôi đã biết rõ sự tình rồi, ngay chiều hôm đó tôi phi xe về HY, từ Hà Nội về quê em cũng chẳng xa xôi gì mấy, biết địa chỉ nên tôi đến được thẳng làng em luôn. Quê em cũng như bao làng quê đồng bằng Bắc Bộ khác, lặng lẽ và yên bình, chẳng hiểu có phải do tâm trạng trong lòng không mà đến nơi rồi tôi thấy không khí có vẻ ảm đạm và buồn bã. Vào ngồi quán nước ngay đầu làng tôi hỏi thăm, thấy bà chủ quán hỏi:
– Chú là nhà báo ah? Lại viết về vụ hiếp dâm hả?
– Vâng… tôi ậm ừ cho qua chuyện.
Bà chủ quán lại liến thoắng:
– Chú ở báo nào sao về muộn thế, mới tuần trước thôi nhà báo về đây đông lắm, phỏng vẫn viết bài đăng lên cả tivi trung ương đấy.
Tôi nghe bà này nói thì biết ngay kiểu gì ở đây cũng là trung tâm thông tin của cả cái xã này, tôi lại hỏi dò:
– Nhà thằng đấy có gần đây không bác?
Theo tay bà ấy chỉ tôi thấy thấp thoáng mái ngói đỏ đã ngả màu, đó là nhà em, chưa kịp hỏi gì bà này đã oang oang:
– Cái thằng Đ này nó mất dạy lắm, suốt ngày chơi bời lêu lổng không chịu làm ăn, vào làm công nhân thì bỏ giữa chừng, chỉ bi a với điện tử là nhanh lắm, đến khổ… Nó lôi con bé nhà người ta ra cánh đồng kia kìa, dở cái thói khốn nạn ra lại còn đánh con bé sưng cả mặt, lần này nhà nó làm um lên rồi, khó thoát tội lắm…
– Thế nó làm một mình hả bác? – Tôi dò hỏi.
– Một mình chứ mấy mình, cái loại đấy cứ cho tù mọt gông… chỉ khổ cho bà T mẹ nó, chồng thì mất sớm một mình nuôi con, ăn ở rõ là hiền lành nhưng không dạy nổi nó, tự dưng lại ở đâu ra cái thằng trời đánh…
Nghe bà này nói mà cũng buồn não ruột, chắc là em và mẹ phải khổ tâm lắm khi phải hứng chịu bao nhiêu lời cay nghiệt của người đời, tôi hỏi:
– Thế mẹ nó dạo này thế nào hả bác, lại còn cả chị gái nữa, có nhà báo nào vào nhà phỏng vấn không bác?
– Ui giời nhiều lắm, đuổi không hết, mà bây giờ chú có muốn vào gặp cũng không được nữa rồi…
– Sao vậy bác? – Tôi vội vàng hỏi.
– Mấy ngày trước đây nghe đâu 2 mẹ con bắt xe vào trong Nam với con gái lớn rồi, chú tính ở lại đây thì chịu sao thấu, người này nói ra người kia nói vào, lại áp lực từ nhà bị hại, nhà đấy ngay xã bên cách 1 cánh đồng, 2 làng lại chung 1 cái chợ… nhục lắm chú ạh, con dại cái mang…
Tôi nghe chuyện này mà cứ như ở đâu đâu, những vụ như thế này báo đài phát hằng ngày tôi không có thèm quan tâm, nhưng bây giờ lại thấy xót xa quá. Ở đời sao quá nhiều cái khổ, cùng là kiếp con người với nhau, có người thì sướng nhưng có người lại bị ông trời bắt tội đến không chốn dung thân, phải bỏ làng bỏ quê mà đi, đau lắm. Lại còn em nữa, sự việc này chắc chắn cũng là cú sốc lớn, em quyết định cắt đứt liên lạc với tôi vì em nghĩ cho tôi, có lẽ em lo cho con đường sự nghiệp, cho mối quan hệ xã hội của tôi mà quyết như vậy, tôi cũng chẳng trách em mà chỉ thương cho em thôi.
Chúng tôi mới quen và yêu nhau được khoảng 4 tháng, nhưng đã có bao kỉ niệm, những giây phút bên nhau hạnh phúc, điều đó khong phải dễ mà quên được, chắn chắn em đã rất khổ tâm, nhưng em không làm khác được, đó lại là lối thoát duy nhất cho cuộc sống của gia đình em lúc này.
Tôi lại một lần nữa trong đời rơi vào cái cảnh éo le không lựa chọn. Một người tôi đã yêu 4 năm, còn một người tôi yêu 4 tháng, cả 2 đều đã lựa chọn con đường rời xa tôi sau những tháng ngày hạnh phúc. Nếu không ở trên đỉnh cao của hạnh phúc, sẽ chẳng biết đến tận cùng của đau khổ là như thế nào. Cái số tôi có lẽ đã vậy rồi, đa tình làm chi để mang nhiều sầu lụy, đành làm kẻ lữ khách độc hành giữa dương gian?
Người ơi, khi cố quên là khi lòng nhớ thêm.
Dòng đời là chuỗi tiếc nhớ, mơ vui là lúc ngàn đắng cay… xé tâm hồn.
Tàn đêm, tôi khóc khi trời mưa buồn hắt hiu.
Lòng mình thầm nhớ dĩ vãng.
Đau thương từ lúc vừa bước chân… vào đường yêu…
Hà Nội mùa tháng ba qua, mưa rơi trắng hoa phố nhỏ…
Tìm đâu giữa phố vắng, tìm đâu mái tóc trắng, giấc mơ xưa.
Nhẹ lòng trong mưa bay, màu hoa thơ ngây Hà Nội ơi!
Nay tôi trở về… Về đây với ký ức, về đây dẫu mái tóc đã pha sương.
Quỳ bên hoa sưa, gọi em trong mơ kỷ niệm ơi! Hoa bay trắng xóa…
…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105