Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 2

Ngay khi xuống sân bay, tôi cũng không về nhà mà chạy thẳng đến căn hộ của cô, những ngày bình thường giờ này cô sẽ ở nhà. Đến phòng cô, tôi khẽ nhét chìa khóa vào cửa và nhẹ nhàng mở cánh cửa bước vào nhà, phòng khách chỉ có ngọn đèn cây đang tỏa ánh sáng mờ mờ, cô không có ở đó nhưng trên bàn vất lăn lóc mấy lon beer và chai rượu mạnh uống dở cùng hai chiếc cốc và một ít snack.

Tôi khá nghi hoặc khi nghe tiếng động từ phòng ngủ vọng ra, tôi đi đến cửa phòng không khép chặt đang hé ra hắt tia sáng xuống sàn nhà, tiếng rên xiết quen thuộc đang vang lên trong phòng, tôi khẽ đẩy nhẹ cánh cửa rộng ra một chút, cô và một người đàn ông đang trần trụi ôm lấy nhau quằn quại trên giường. Tôi hơi ngỡ ngàng, có một chút thất lạc nhưng lại hoàn toàn không thấy cảm giác đau đớn. Lùi nhẹ ra xa cánh cửa ra phòng khách, tôi để chiếc chìa khóa và tấm thẻ từ lên bàn rồi lại nhẹ nhàng đi ra cửa.

Ngồi trong taxi, tôi vẫn còn có chút cảm giác thất lạc và cả chút trống rỗng, mở cửa kính hít một hơi không khí vẫn hầm hập cái nóng của mùa hè dù đã gần nửa đêm. Tôi quyết định đến quán chú Quất để ăn và cũng cần một chút cồn để dẹp đi xao động trong lòng. Lúc tôi đến, chú Quất và cô Vượng cũng đang dọn hàng chuẩn bị đi nghỉ, kệ cô chú tôi vẫn bước vào quán.

– Cô chú có gì ăn không cháu đói quá? Với lại chú mang chai rượu ngâm đặc biệt ra đây, cháu cần một chút cồn.

Chú Quất đi dừng dọn dẹp, bỏ cô Vượng dọn một mình đi đến ngồi trước mặt tôi.

– Sao trông thất thần vậy? Công việc không ổn à?

Tôi lắc đầu, cầm cái ấm rót một ly nước chè nguội uống một hơi.

– Hay lại đàn bà?

Tôi cười khổ, lắc đầu rồi lại gật đầu, rồi không nói gì.

– Mày chờ chú một chút đi, cô chú vẫn chưa ăn. Để chú mang ra luôn rồi uống với mày mấy chén.

Chú quay người đi, lúc sau quay lại với cái khay có chai rượu và hai bát thịt bò, một bát chín và một tái. Không nói không rằng, tôi lấy chai rượu rót cho mình một chén đầy rồi ngửa cổ tu một hơi.

– Thanh niên bọn mày chán bỏ mẹ, cứ hơi tí là thất tình, rồi lại mượn rượu giải sầu. Lần trước mày chưa rút kinh nghiệm à?

– Chú đừng võ đoán, chú thấy cháu giống lần trước à? Chỉ là cháu cần một chút rượu để bình ổn lại thôi. Chú rót đi, cháu chỉ uống mấy chén thôi, tại rượu ngon, không phải để phí rượu của chú đâu.

– Ừ, vậy được. Đàn bà ấy mà, xinh một tí là bắt đầu đứng núi này trông núi nọ ngay. Như chú với cô mày đấy, mấy chục năm vẫn hạnh phúc như xưa.

Tôi bật cười ha ha, đưa ly rượu lên cụng với chú nhưng không quên liếc mắt theo ánh mắt lấm lét của chú, để thấy ánh mắt sắc lẻm của cô Vượng đang liếc chú như muốn đâm nát cái miệng đang hơi meo méo của chú Quất.

– Đúng. Nào chúc mừng cho hạnh phúc cô chú.

Hôm đó tôi cũng chỉ uống mấy chén với chú sau đó về nhà ngủ, bố mẹ tôi cũng không phát hiện có gì bất thường.

Sáng hôm sau thức dậy, tôi thấy tiếng mẹ đang nói nói cười với ai đó vọng lên từ tầng một, tắm rửa xong thay một bộ đồ mới tôi mới xuống nhà.

Mẹ tôi và Phượng đang ngồi ở bộ sofa phòng khách, Phượng ánh mắt có chút hoảng loạn, đỏ hoe nhìn tôi chằm chằm khi tôi xuống dưới nhà. Tôi vẫn bình tĩnh chào mẹ và Phượng, rồi đi thẳng ra khỏi nhà.

– Con không ăn sáng à?

– Con đang vội lắm, mẹ cứ ăn đi, lát con ăn sau.

Tôi không quay người, nói vọng lại rồi lên xe mở khóa và khởi động xe. Vừa vào số thì cánh cửa bên phụ mở ra, Phượng trèo tót lên xe, mắt nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt đỏ lên và nước mắt bắt đầu rơi xuống. Thở dài một tiếng, tôi vào số và lái xe ra khỏi nhà.

Kệ tiếng khóc của Phượng, tôi lái một mạch đến gần văn phòng công ty, rồi đỗ xe vào quán café tôi hay ngồi. Tắt máy, tôi quay người mặt không biểu cảm nhìn Phượng.

– Bây giờ em hãy nín khóc đi và đi xuống đây ăn sáng uống café.

Sau đó tôi mở của nhảy xuống và đi đến cái bàn ở góc vườn ngồi xuống. Phượng cũng xuống xe và đi theo tôi. Gọi người phục vụ một ly café đen cho tôi, một ly nước cam cho Phượng và hai cái bánh sừng bò rắc vừng.

– Em không cần giải thích gì và đừng giải thích gì. Coi như mình là những người bạn đi, bình thường có thể ngồi cùng nhau uống ly café.

Tôi đưa cho Phượng tờ khăn giấy và nói. Phượng bắt đầu khóc ra tiếng, cô nấc lên mỗi lúc một mạnh.

– Em hãy như lúc bình thường ấy, sự quyết đoán của em đâu mất rồi. Chuyện này có gì đâu, anh không trách em, ai cũng có quyền riêng tư của mình. Thật ra anh còn cảm giác có lỗi khi tự tiện lên nhà mà không báo trước với em.

Phượng lại càng khóc to hơn.

– Em mà khóc nữa là anh phải đi đấy, anh không chịu được ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn mình. Em biết không, anh rất tán thưởng sự sắc sảo và quyết đoán của em, bởi vậy anh không hy vọng sau này mình sẽ không gặp nhau nữa. Anh vẫn hy vọng chúng ta là những người bạn.

– Anh… có tha thứ… cho em không?

– Em có làm gì mà cần anh phải tha thứ.

– Em… em…

– Giữa chúng ta chưa có bất cứ một cam kết hoặc hứa hẹn nào, nên em không làm gì sai cả và cũng không cần anh tha thứ.

– Vậy… chúng ta…

– Là hai người bạn.

Cô đã nín khóc, ánh mắt đỏ hoe, có chút đau thương, có chút không nỡ. Ánh mắt cô đưa xuống tay mình, khi người phục vụ mang đồ uống đến.

– Anh đoán em vẫn thích bánh này.

Đẩy chiếc bánh về phía cô, tôi nói. Sau đó, tôi cầm cái bánh của mình lên, cắn một miếng to. Bánh vẫn rất thơm, mùi bơ mùi quyện với mùi vừng vừa thơm vừa bùi. Chỉ mấy miếng, tôi đã ăn xong cái bánh, châm cho mình một điếu thuốc và nhấm một ngụm café. Tự nhiên lại thấy mùi vị điếu thuốc hôi nồng và vị café đắng nghét. Dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn, tôi gọi người phục vụ thanh toán tiền và đứng dậy.

– Em lát tự bắt xe về nhé, anh phải đi rồi. Có gì gọi điện cho anh.

Tôi nói rồi quay người đi nhanh ra khỏi quán, ánh mắt của cô làm tôi tự nhiên có chút đau lòng, nó y như ánh mắt của Nguyệt hôm nói chia tay với tôi. Tôi cứ nghĩ vết sẹo của Nguyệt đã lành lại, nhưng hóa ra nó vẫn âm ỉ sâu trong đáy lòng. Từ khi chia tay, tôi đóng mọi quan hệ, cũng không nghe ngóng chút tin tức nào của Nguyệt. Có lẽ tôi cũng cần phải đối diện lại một lần nữa để vết sẹo có lành hẳn lại.

Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://truyensex68.com/

Đang miên man nghĩ thì con bé Dung đặt một chén nước chè nóng hổi trước mặt tôi, mùi hương chè thơm ngát bay lên quyện vào mũi, đúng là mùi hương chè thái mà chú Quất hay uống. Nhấp một ngụm chè thơm ngát, chát ngọt vào miệng tôi khoan khoái chiêu xuống.

– Cảm ơn em. Đừng có bưng khuôn mặt xị ra như vậy nhìn anh chứ.

– Xì… ai thèm nhìn anh.

Nhìn Dung lại ngùng nguẩy bỏ đi, tôi có chút không hiểu thái độ của Dung. Chiêu thêm một ngụm chè nữa, tôi khoác cái túi lên vai và nhìn đồng hồ, hơi muộn một chút. Tôi cắm cúi đi nhanh ra ngoài, tiện tay để tờ tiền xuống mặt tủ bày đồ ăn của cô Vượng.

Cái để chân của chiếc xe cà tàng của công trường vướng vào chiếc xe để cạnh làm tôi phải gồng người nhấc cái đít xe để kéo nó ra ngoài, cũng không để ý chiếc xe ga đang chờ đến, rầm một tiếng chiếc đuôi xe wave bị hất mạnh sang một bên, làm tôi phải lùi lại kéo cái xe wave giật ra phía sau. Sau đó là tiếng con gái thất thanh kêu lên và tiếng xe đổ rầm xuống đất. Hất chân chống xuống đất, tôi buông chiếc wave và quay người lại nhìn cô gái đang ngồi dưới đường, chiếc xe tay ga Lead màu nâu đỏ đổ kềnh dưới đất.

Đi đến gần người con gái đang nhăn nhó ngồi dưới đất, tôi ngồi xuống trước mặt cô, có lẽ bộ dạng khá lôi thôi với bộ quần áo bảo hộ trên người làm cô có chút sợ hãi.

– Xin lỗi cô, tại tôi không để ý.

Tôi dùng giọng nhẹ nhàng nhất nói với cô, rồi đưa tay để kéo cô lên. Cô gái nhìn tôi trần trừ một chút rồi cũng đưa tay lên nắm lấy bàn tay tôi. Một cảm giác ấm áp, những ngón tay thon dài nhưng khỏe mạnh truyền đến bàn tay tôi, vừa nắm tay cô gái tôi đưa tay còn lại lên nắm lấy khuỷu tay bên kia của cô sau đó đứng thẳng dậy và hơi dùng lực kéo cô lên.

Cô gái khá cao, cộng thêm đôi guốc cao gót cô đi dưới chân chắc chỉ kém vài phân so với chiều cao mét bảy tám của tôi. Khuôn mặt cô khá tròn, không quá phải quá xinh đẹp, nhưng lại cho cảm giác ưa nhìn, đôi mắt to sáng, đôi lông mi dài cong vút, đôi lông mày dài cong như vầng trăng, làn da trắng mịn màng, hồng hào, có lẽ làn da đẹp nhất trong các cô gái tôi đã từng gặp.

Hai má có chút bầu bĩnh đang hơi nhăn lại, làm đôi môi đỏ hồng của hơi nhếch lên lại làm cô có chút hờn dỗi nũng nịu. Tự nhiên tôi có chút hơi thất thần, làm cho khóe miệng của của cô lại càng nhếch lên cao, kèm theo một tiếng hừ khẽ, vừa có vẻ như không hài lòng, lại vừa có chút như hờn dỗi. Tôi hơi giật mình định thần lại, buông tay cô gái ra.

– Cô có sao không? Có đau hay khó chịu chỗ nào không?

Tôi nặn một nụ cười rạng rỡ nhất, giọng quan tâm hỏi cô. Cô gái hơi nhún chân, rồi nhìn xuống xung quanh, chiếc quần tất màu đen bị rách một lỗ ngay đầu gối lộ ra khoảng da có chút đỏ lên, nhưng không có vết xước.

– Không sao đâu.

– Chỗ này bị rách này.

Tôi chỉ vào chỗ rách ở đầu gối, mặt cô gái thoáng hồng lên, rồi sẵng giọng.

– Không sao mà.

Tôi cười cười, bỏ qua cô đi đến chiếc xe đang nằm dưới đất, cả một bên cà xuống đường để lại mấy vết xước sâu bay hết sơn. Dựng xe cẩn thận, tôi thử đi quanh kiểm tra lại một lần, xe có vẻ không sao, cẩn thận tôi ngồi lên vặn chìa khóa thử nổ máy, rồi lại lắc lắc cái xe. Chiếc xe có thể đi lại bình thường, tắt máy tôi dắt chiếc xe lên vỉa hè cho cô.

– Xe không sao, vẫn có thể đi được, nhưng xước sơn khá nặng cần sơn lại. May nhất là cô không sao, tôi cũng yên tâm. Nhưng giờ tôi đang hơi vội, tôi sẽ để lại số điện thoại của tôi, có gì cô gọi cho tôi để tôi sửa xe cho cô. Với lại cũng cần theo dõi xem người có bị làm sao không nữa.

Tôi mở cái túi lấy ra một tờ giấy ghi tên mình và số điện thoại rồi đưa cho cho cô gái.

– Thật sự xin lỗi, nhưng tôi có việc gấp. Tôi mời cô ăn phở để đền bù cho tổn thất tinh thần của cô nhé. Cô Vượng, cô làm cho cô gái này một bát phở thật đặc biệt nhé, tính tiền cho cháu. Với lại cô xem giúp có thể mua cho cô gái này chiếc quần tất mới để đền hộ cháu nhé.

Tôi nói với cô Vượng đã đi ra và đang đứng ở bên cạnh cô gái.

– Ừ, cô biết rồi. Mày cứ đi đi để cô lo nốt cho.

Mỉm cười chào cô gái, tôi quay xe phóng đi luôn. Hôm nay tôi phải bàn giao hồ sơ hoàn công cho chủ đầu tư để lấy tiền thanh toán trước Tết. Công việc khá thuận lợi, tôi bàn giao toàn bộ hồ sơ cho chủ đầu tư và uống một chén rượu tất niên với họ sau đó đi về nhà. Mấy hôm sau tôi cũng quên mất vụ tai nạn của cô gái phần vì phải đi ngoại giao, phần cũng phải cùng mẹ tôi về quê chúc Tết.

Cho đến ngày hai chín Tết tôi mới rảnh rang một chút, quyết định thưởng cho mình bát phở và cũng nhân tiện chúc Tết cô chú Quất luôn. Định lấy ô tô đi, nhưng tôi lại có chút ngại, nên quyết định lấy chiếc xe wave cà tàng vừa được tôi gửi đi bảo dưỡng mấy hôm trước.

Thể loại