Thêm ba ngày trôi qua, La Phong rốt cuộc thức tỉnh, hắn lúc này cũng chỉ cử động được mấy ngón tay, ánh mắt chậm chạp nhìn gian nhà gỗ cũ kỹ, kiến trúc cổ lạ mắt khiến hắn không khỏi kỳ lạ.
“Tiểu tử, không sao rồi”
Lão Hạc thấy hắn đã tỉnh lại thì thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhìn hắn khuôn miệng ú ớ như muốn nói điều gì, lão vỗ nhẹ lên người hắn an ủi một lát rồi cũng đi ra ngoài.
“Ta… vậy mà xuyên việt… ah… cơ thể này sao mà đau đớn”
La Phong rên rỉ khi cố gắng ngồi dậy, nhưng từng cơn đau truyền đến khiến hắn như muốn ngất lịm, cố gắng định thần nhớ lại những gì vừa xảy ra, hắn thấy khuôn mặt xinh đẹp và cơ thể mượt mà của Yua Mikami đang không ngừng uốn éo dưới thân ông bố chồng, hắn nhớ là mình cũng chuẩn bị lên đỉnh cùng với Idol, vậy mà còn chưa kịp phóng xuất thì đã thấy hiện tại nằm đây, trên chiếc giường gỗ mộc mạc.
Từng dòng ký ức của chủ chân cơ thể bắt đầu truyền về, cơn đau đầu ập đến làm não hải hắn như ngàn cân đè lại, khó khăn lấy lại ý thức, La Phong dần bắt đầu mường tượng về thế giới mà hắn vừa trùng sinh này.
Đây là một cái thôn nhỏ, Vu Gia thôn nằm dưới ba ngọn núi, cư dân nơi này thưa thớt vỏn vẹn đâu hơn chục đầu nhân khẩu, người ít lại hiền lành, chỉ biết trồng trọt và vào rừng săn bắt.
Nghe nói nơi này còn cách xa xa thủ trấn nhiều lắm, có khi là vượt đoạn đến hai con sông hay bốn mảnh rừng, La Phong trước kia thường hay đem mật ong rừng hái được, vào trấn đem bán hoặc trao đổi, hai ông cháu nương tựa nhau vậy mà sống.
Còn cái thế giới này nghe Bộc thúc kể, người ta gọi là Tinh Vị Diện hay gì đấy thì không rõ, chỉ biết Vu Gia thôn nhỏ bé nằm trong vũng đất của Xuân Lưu, một cái vương quốc trong hàng trăm cái vương quốc lớn nhỏ trong thế giới này.
Mà nơi đây, có những người tu luyện nhu cầu con đường thành tiên nhân, La Phong qua ký ức cũ cũng chỉ biết vậy, chứ cũng không biết người ta tu cái gì nữa, hắn thấy hình như tay chân mình gãy hết rồi, lại trong đầu vang lên tiếng chửi tục, hắn thở phì phò như đang muốn hét lên thật to.
“Ah… con bà nó… còn chưa kịp xuất… ah… con mọe nó… tàn phế rồi…”
Khó khăn nuốt vào mấy ngụm nước thuốc đắng ngắt, hắn nhìn vào khuôn mặt khắc khổ của lão Hạc, lại một tuần trăng nữa, đến giờ thì La Phong đã ngồi dậy được, hắn biết lão Hạc là xem chủ nhân cái thân thể này trước kia như con ruột mình vậy, lão già sẽ suy sụp như thế nào nếu biết, hắn thật sự đã hồn phi phách tán, La Phong nhìn lão mà áy náy vô cùng.
“Tiểu tử, ngươi làm sao cứ nhìn ta như vậy… là ta… gia gia của ngươi đây”
“Gia… haizz…”
“Hà hà… ngã tốt lắm… trước đây ngươi còn chưa từng gọi ta là gia gia đấy… còn tưởng ngươi cái đầu heo này bị sưng rồi chứ”
“Lão đầu… vất vả cho lão rồi… ta nay đã thành phế nhân”
“Thế nào là phế nhân… chỉ gãy mấy cái xương mà đã thành phế nhân… ngươi xem lão già này làm lang băm nửa đời người ta là phế vật ư… uống thuốc của lão… chẳng mấy lại đi lại được… haha…”
Cái lão Hạc này quả đúng là một đầu lang y, chẳng phải ngẫu nhiên mà trong căn nhà nhỏ lại khắp nơi treo các nhánh lâm thảo, rễ khô các loại. La Phong cũng cảm nhận được cơ thể mình dần hồi phục nhanh chóng, chứng tỏ tay nghề của lão không phải phường lang băm ba đồng, có điều thuốc lão chế thì đắng đến líu lưỡi, lần đầu tiên hắn uống thuốc lại khổ đến vậy, mặt đúng nhăn như đít khỉ khiến lão Hạc nhìn đến mà trầm trồ.
“Hạc lão gia tử… Phong tiểu tử thế nào rồi… ta mang cho hai ông cháu các ngươi một ít thịt thỏ… haha… mới vừa bắt được sáng nay”
Một trung niên nhân thân hình thô kệch, vác theo một quai sách đặt lên bàn trước mặt, hắn chính là Bộc thúc, người đã tha La Phong từ trong rừng về, giọng nói của Bộc thúc thì cứ gọi là ồm ồm sang sảng, tuy vậy tính tình bộc trực, vẫn luôn sang trò chuyện cùng hai ông cháu.
“Tốt… tốt… ngươi lại xem… hắn đã có thể nói chuyện được rồi”
“Bộc thúc… cảm ơn ngươi”. Thấy Bộc thúc tiến lại gần, La Phong khó khăn thốt ra mấy chữ.
“Bộp… haha… khách sáo hả… ngươi cũng bản lĩnh lắm… ngã một cái cao vài trượng mà cũng không có chết được… tốt… tốt… haha”
La Phong một trận run rẩy, cái tay Bộc trực này đem đại thủ vỗ một cái lên vai hắn, làm người ta muốn đi chết thêm lần nữa, mấy cái xương sườn vừa mới đỡ chút mà như lại gãy nứt thêm rồi, hắn đổ mồ hôi rên hừ hừ.
“Bộc đại gia… ngươi nhẹ tay một chút đi… hắn cũng mới vừa đỡ hơn không bao nhiêu”
“Haha… thứ lỗi… thứ lỗi… tốt rồi… ngươi cố gắng bình phục… Bộc thúc đưa ngươi đi săn thú rừng”
Lúc này lão Hạc đã đem đống thịt trên bàn cất đi, một lát sau quay lại cùng vài thang thuốc, La Phong ý thức đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cũng vui vẻ trò chuyện với hai lão đầu, lại biết được Bộc thúc đây cũng là một thân sở luyện cao cường, bước vào con đường tu tiên từ cách đây hai chục năm có lẽ, nhưng mãi vẫn dừng chân ở ngưỡng cửa ban đầu.
Dần dần ý chí mai một theo thời gian, nay đành an phận thủ thường bên gia quyến, tuy vậy khí lực cũng rất lớn, lời nói của Bộc thúc ở cái thôn nhỏ này là cũng có chút trọng lượng, cũng chính Bộc thúc này đã chỉ cho La Phong, cái cảnh giới để đặt một chân vào tu chân giới, người ta gọi là Luyện Khí, bước qua mười tầng Luyện khí này, nhập đoạn cảnh giới Trúc Cơ thì mới chính thức là một tu chân giả đích thực, còn sau Trúc Cơ là gì thì đến chính Bộc thúc cũng không muốn biết, bởi vì hắn cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng ba mà thôi.
Hơn nửa năm trôi đi, tiết trời lúc này chớm vào se lạnh, La Phong hắn đã có thể đi lại quanh quẩn trong sân được rồi, nhìn xa xa trên đỉnh núi cao có phủ đầy tuyết trắng, hắn bùi ngùi khi nghĩ về thế giới cũ, nơi mà hắn chỉ nhìn thấy tuyết rơi qua những thước phim Nhật sống động kia.
Một lần nữa, được tái sinh vào cơ thể trẻ trung đầy sức sống, La Phong một trận quyết tâm không để cuộc đời thất bại tái diễn, hắn phải lật lại cái bàn cờ nát của kiếp trước, đây có lẽ chính là phần thưởng mà tạo hóa đã ban cho hắn, chắc chắn sẽ không thể lặp lại kỳ tích như vậy đến lần thứ hai, thế giới này lấy vũ vi tôn, chính vậy La Phong phải mạnh mẽ vượt lên tất cả, hắn phải mau chóng tìm bước vào tiên lộ đầy hấp dẫn kia.
“Lão đầu… ta muốn được tu luyện như Bộc thúc”
“Sao vậy tiểu tử? Mỗi ngày cùng ta tiêu dao trong rừng núi hái thuốc không tốt hơn sao?”
“Cũng tốt… nhưng phi thường mạnh mẽ sẽ tốt hơn biết mấy”
“Ngươi tưởng tu luyện dễ lắm ư, đó là một con đường gian nan vất vả, nguy hiểm luôn rình rập mọi nơi mọi lúc, hơn nữa để trở thành tu sĩ, cần phải có linh căn tương ứng với ngũ hành, người không có cái linh căn này thì không có đủ tư chất… mà ta thấy ngươi ấy, hình như hổng có thấy biểu hiện gì là có linh căn như vậy… như vầy…”
“Lão đầu… chẳng phải ý chí mạnh mẽ sẽ được ông trời phù hộ sao?”
“Haizz… ngươi chán ở với lão già này rồi ư?”
“Haha… lão nghĩ đi đâu vậy… là ta muốn khám phá vào tu chân giới một phen nếu có thể, chẳng được tiền đồ thì ít nhất cũng được mạnh khỏe như Bộc thúc vậy…”
“À… ừm… để lão xem… bàn với Bộc thúc ngươi xem sao… dù sao người tuổi trẻ như ngươi cứ ở mãi ở cái thôn nhỏ này thì cũng thật là phí hoài… chỉ là lão hơi thắc mắc, sao bây giờ ngươi mới muốn điều đó mà thôi, trước kia ngươi vẫn một mực gắn bó với núi rừng nơi đây… ta thấy ngươi có chút thay đổi sau khi ngã từ trong rừng về… haizz… cũng tốt…”
La Phong giật mình thầm khen lão đầu tinh mắt, ở với lão bấy lâu nay, hắn cũng đã học được khá nhiều những mánh khóe y thuật hay ho, nhưng đối với hắn mà nói thì cái lĩnh vực này không còn gây cho hắn chút hứng thú nào nữa, từ khi được biết đến con đường tu chân, La Phong hắn đã không ngừng nghĩ đến nó, như là mục tiêu cuối cùng phải đạt được để chuộc lỗi với chính bản thân mình.
Những bông tuyết tuyệt đẹp đã bắt đầu rơi phủ đầy lên những nóc nhà, tại một căn nhà gỗ nhỏ, ánh đèn ấm cúng tỏa ra làm sáng một khoảng sân phía trước, bên trong, ba nhân ảnh đang ngồi với nhau tại một chiếc bàn gỗ, La Phong hắn đang rót rượu cho hai lão đầu, ngồi đối diện với lão Hạc không ai khác chính là Bộc thúc.
“Tiểu Phong… ngươi muốn tu luyện?”
“Bộc thúc… đúng vậy, ngươi có thể dạy ta được không?”
“Tiểu Phong… ngươi muốn học thì để ta giới thiệu ngươi lên Nguyên Sơn… ta làm sao đủ bản lĩnh để dạy ngươi đây chứ”
“Nguyên Sơn?”
“Đúng vậy… đó là môn phái ngày trước mà ta gia nhập để tu luyện… Nguyên Sơn Môn là một trong bảy môn phái lớn nhất tại Xuân Lưu Quốc chúng ta… haizz… đáng tiếc là tư chất của ta không đủ tốt… người của Nguyên Sơn Môn rất được kính nể”
“Bộc thúc… làm sao để gia nhập vào Nguyên Sơn Môn?”
“Nhớ lại… gần hơn chục năm làm hộ pháp ở ngoại môn Nguyên Sơn… ta có thể viết thư giới thiệu ngươi… nhưng…”
“Nhưng sao vậy… Bộc thúc?”
“Giới thiệu ngươi thì dễ, nhưng ngươi biết đấy, để có thể tu luyện cầu tiên pháp, điều kiện cần là ngươi phải có linh căn, vì vậy để gia nhập được vào Nguyên Sơn, ngươi cần vượt qua được khảo hạch kiểm tra linh căn cốt nhục, nếu ngươi không có linh căn thì có nghĩa là không có cách nào có thể gia nhập vào được, tiểu tử ngươi hiểu chứ?”
“Bộc thúc, người thử kiểm tra giúp ta, xem ta có linh căn không?”
“Cái này… ta không biết, ngươi phải đến Nguyên Sơn Môn, trực tiếp để các vị trưởng lão ngoại môn kiểm tra, trong đợt khảo hạch thu nhận đệ tử hàng năm mới được”
“Vậy ư… bao giờ thì đến lần khảo hạch sắp tới?”
“Ừm… cũng may vừa tròn một tháng nữa ngươi có thể đi thử vận may, tiểu tử đừng lo, có Bộc thúc ngươi đây giới thiệu thì chẳng có ai dám làm khó ngươi đâu… haha…”
“Đa tạ Bộc thúc!”
Một tháng này, La Phong vì háo hức gia nhập đợt khảo hạch của Nguyên Sơn Môn mà không ngừng ra sức rèn luyện thể lực, hắn giờ đây xương cốt đã lành lặn, sinh cơ cũng ngập tràn, một thân tuổi trẻ thật là tốt, lại được Bộc thúc chỉ điểm cho vài món quyền pháp sơ đẳng nên ngày đêm say mê luyện tập.
Bên cạnh đó, lão Hạc lại bắt hắn uống hết lọ thuốc này đến nhai cọng thuốc nọ, La Phong hắn thấy mình không những khỏi hẳn bệnh tật, mà cơ thể dường như được thanh lọc hết mọi độc tố, vô cùng nhẹ nhàng và thư thái. Quyền cước học được lại càng thuần thục tinh anh, cùng với bộ pháp đi rừng cực kỳ thực chiến của Bộc thúc, La Phong cũng không ngờ cái thân thể thon dài này lại đích xác thanh thoát và phù hợp với các công phu sở học, hoàn toàn khác xa với cái thân thể béo nục chậm chạp của kiếp trước.
Sáng nay có vài tia nắng ấm chiếu qua, lão Hạc đã vào rừng hái thuốc, La Phong tinh thần sung mãn muốn dạo một vòng quanh thôn, tiện thể ghé thăm Bộc thúc, hỏi chuyện xem khi nào thì có thể đi Nguyên Sơn Môn được.
Vu Gia thôn nói thì nhỏ bé vậy, nhưng là kiểu ít người chứ không phải tất cả mọi người đều chung đụng vào nhau trên một mảnh đất nhỏ, bởi La Phong thấy hắn đi qua mấy ngọn đồi thì mới xuất hiện một căn nhà, ở đây đa phần là người lớn tuổi, còn không thấy bóng dáng của đám trẻ nhỏ đâu, những người trẻ thường lên thành thị kiếm sống và lập gia đình, rất ít khi ghé về, vì vậy Vu Gia thôn có một vẻ yên tĩnh đến bình dị.
Nhà của Bộc thúc lại nằm khá xa cách vào trong rừng sâu một chút, đứng trên ngọn đồi nhìn về, La Phong thấy căn nhà gỗ mộc mạc của Bộc thúc, nấp sau những rặng cây lớn, bên cạnh là một khe suối nhỏ, một hàng rào tre ngay ngắn khoanh lấy một khoảng sân đá tự nhiên sậm màu, mọi thứ rất thân thiện.
“Bộc thúc a…”
La Phong gọi vào nhưng không thấy tiếng trả lời, liền mở cổng đi vào tự nhiên, cánh cửa phòng khách lớn đã mở sẵn, trên tường là những bộ da thú trông rất đẹp mắt, phía trên lò sưởi, một bộ sừng nai lớn treo nơi chính diện khiến La Phong nhìn không rời mắt, bởi vẻ đẹp hoang dã mà nó mang lại là khác xa so với những gì mà kiếp trước hắn được nhìn thấy.
“Ai đó?”
Chợt thấy phía sau có một phụ nhân tiến đến, La Phong không khỏi giật mình, theo ký ức cũ, đây chẳng phải là Hà thẩm thẩm, vợ của Bộc thúc sao.
“Hà thẩm, ta muốn tìm Bộc thúc có chút việc cần hỏi”
“Ah… ngươi là tiểu Phong nhà lão Hạc”
“Đúng vậy… Hà thẩm”
Lúc này La Phong mới nhìn kỹ lại Hà thẩm, thân hình không thấp hơn hắn bao nhiêu, lại đầy đặn có chút khỏe mạnh của sơn nữ, dáng người hơi mập một chút nhưng phần nào ra phần đó, khuôn mặt chỉ ưa nhìn chứ không nói là xinh đẹp, dù sao Hà thẩm cũng đã ngoài tứ tuần, có điều đối với La Phong đến từ kiếp trước mà nói, với thân hình lồi lõm, đầy đặn như Hà thẩm đây có lẽ lại là gu của hắn mất rồi, nước dãi của hắn từ từ chảy ra có thể nhìn thấy rõ.
“Ai cha… tiểu Phong nay lớn quá ta… gượng ngồi đã con, để Hà thẩm đi rót nước”
La Phong vội gạt đi nước miếng, ngồi xuống bộ ghế gỗ ngay giữa phòng khách, dưới chân là một tấm thảm lông gấu màu nâu thật lớn, thấy Hà thẩm quay đi rót nước, nhìn từ đằng sau là cặp mông đồ sộ, Hà thẩm ở nhà mặt một côn váy ngắn bó sát thân hình, có những viền kẻ ngang tối màu, phần eo thóp lại trông thật hấp dẫn.
La Phong không ngờ Bộc thúc là có một người vợ ăn mặc thoáng thế này cơ đấy, có thể là do đang ở nhà, hắn lại xuất hiện đột xuất như vậy nên có chút may mắn, được nhìn rõ tấm thân đẫy đà của Hà thẩm, đối với ký ức của La Phong cũ thì Hà thẩm hắn chẳng có ấn tượng gì nhiều, bởi vì nó chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém, nhưng La Phong giờ đây là ai chứ, một kẻ nghiện phim người lớn, nên lần này được bổ mắt không thôi.
Thấy Hà thẩm quay lại với ly nước nóng đang bốc hơi, nhìn cặp đùi căng múp của Hà thẩm mà hắn chỉ biết xuýt xoa trong lòng, bộ ngực sữa căng đầy lại đung đưa theo từng nhịp bước, Hà thẩm hơi ái ngại khi hắn cứ nhìn chằm chằm như vậy, nhưng vẫn nở nụ cười thân thiện, lại ngồi bên cạnh hắn.
“Tiểu Phong… uống sữa dê nhé…”
“Vâng… đa tạ Hà thẩm… Bộc thúc?”
“Bộc thúc ngươi đã vào rừng từ hôm qua rồi, mỗi lần như vậy nhanh thì hai, ba bữa, ta nghĩ chắc phải mai mới về… ngươi tìm hắn có việc gì?”
Nhận ly sữa uống lấy một hơi, La Phong thấy Hà thẩm vừa hỏi chuyện hắn, hai tay cũng không rảnh không ngừng búi tóc lên, hai bên cuống vú đã căng tràn nay lại càng căng lên, bên dưới cặp đùi lớn của Hà thẩm đang khép vào nhau, hắn thấy cặp đùi căng mọng của Hà thẩm có khi còn lớn hơn cả đùi hắn, vậy mà trơn láng hết sức hấp dẫn. Quả thật, nữ nhân ở thế giới này có vẻ gì đó cuốn hút cho dù đó là một phụ nhân trung niên, La Phong cảm thấy lâng lâng.
“Là chuyện ta muốn đi Nguyên Sơn Môn”
“Ah… cái này ta có nghe Bộc thúc ngươi nói”
“Đúng vậy… Hà thẩm à… nếu vậy ngày mai ta lại ghé lại nhé”
“Tiểu Phong gượng đã… chuyện ngươi đi Nguyên Sơn Môn muốn tu luyện, Hà thẩm cũng rất ủng hộ ngươi, người trẻ tuổi không thể tự chôn vùi ở thôn nhỏ này… đúng không?”
“Haha… đa tạ Hà thẩm… ta cũng chỉ muốn được khỏe mạnh như Bộc thúc mà thôi”
“Tốt… tốt… ai cha… tiểu tử ngươi mới đó mà giờ đây đã cao hơn cả Hà thẩm ta, nghe bảo ngươi ngã từ trên cây xuống, đã đỡ hơn nhiều rồi phải không?”
“Vâng Hà thẩm, uống thuốc của gia gia nên giờ cũng đã khỏi hẳn rồi…”
“Ừm… nè… Bộc thúc ngươi đã viết sẵn thư giới thiệu và bản đồ chỉ đường, có gửi lại cho Hà thẩm, bảo ngươi đến thì đưa lại, ngươi đợi chút để ta đi lấy, để trong phòng ngủ mất rồi”
“Vậy ư, tốt quá… vậy phiền Hà thẩm rồi”
Một lát sau thì thấy tiếng của Hà thẩm từ trong phòng ngủ gọi ra, La Phong đành cất bước vào trong thì thấy Hà thẩm đang ngồi trên giường, trên tay là một tấm bản đồ cùng một phong thư, Hà thẩm vẫy tay gọi hắn lại ngồi cạnh bên mép giường, La Phong cũng không ngại mà tiến tới.
“Tiểu Phong, ngươi cầm lấy, Bộc thúc ngươi nói từ đây đến Nguyên Sơn Môn cũng mất đến mười ngày, ngươi nên chuẩn bị lên đường sớm kẻo không kịp”
Hà thẩm thân hình nửa ngồi ngả ra sau tựa vào thành giường, đưa thư cho La Phong xong liền co hai chân lại làm một cặp đùi căng đầy càng thêm nảy nở, trên miệng mỉm cười như có như không, vừa vuốt tóc vừa nhìn đến La Phong đang ngồi ngay sát hông mình.
“Đa tạ Hà thẩm, nếu vậy ngày mai ta lập tức lên đường, cho ta gửi lời chào đến Bộc thúc nhé”
“Này khoan đã… tiểu tử ngươi làm gì cứ vội vàng như thế, ngươi biết tại sao Hà thẩm gọi ngươi vào đây không?”
“Hà thẩm… sao vậy?”
“Khích khích, Hà thẩm bị đau lưng, mỏi vai quá, uống thuốc của gia gia ngươi mãi không hết đây”
“Vậy… vậy ư… Hà thẩm có muốn ta xoa bóp cho ngươi không, nghe gia gia ta bảo chứng đau lưng mỏi vai không chỉ phải uống thuốc, mà còn phải kết hợp xoa bóp trị liệu thì mới dứt hẳn được đấy”
“Thế à, vậy tiểu Phong ngươi mau mau giúp ta xoa bóp, mới nãy ta cúi xuống lấy đồ cho ngươi một cái, bây giờ đã không muốn đi nổi rồi”
“Hà thẩm… làm ở đây ư?”
“Ừm, Hà thẩm không đi nổi nữa rồi đây, ngươi mau ra đóng lại cửa kẻo gió lạnh thổi vào, mau…”
La Phong không khỏi mừng thầm, cái màn xoa bóp này chẳng phải được chạm vào cơ thể đẫy đà của Hà thẩm rồi ư, Hà thẩm… cũng thật là khéo léo.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21