Ngụp lặn trong dòng nước, Lê Cường dường quên mất khái niệm thời gian. Anh chỉ nhớ là mình cứ rơi rơi mãi và trôi theo dòng nước xoáy, nước giật mạnh lúc nâng lúc dìm cả thân hình anh lên xuống. Trong lúc nguy cấp, Lê Cường không quên ôm chặt lấy thân hình Ngọc Cúc và che chở cho nàng khỏi những cú va đập. Chống chịu một hồi, Lê Cường cảm thấy mệt lả, anh đã hoàn toàn buông bỏ, miệng anh cố hớp chút không khí nhưng chỉ toàn nước và nước.
Lê Cường bị sặc rồi trong một giây phút vô vọng, anh cảm thấy thân hình Ngọc Cúc đang dần rời xa mình, còn anh cứ mãi chìm dần chìm dần xuống đáy. “Thế là kết thúc” – Lê Cường tự nhủ, có lẽ cuộc đời anh chỉ chống chọi được đến chừng này.
Trong giây phút sinh tử, Lê Cường chỉ nhìn thấy một màu đen như mực rồi một khuôn mặt hiện ra, đó là khuôn mặt của Ba Phát lúc hắn sắp chết. Hắn ở trước mặt anh, thân hình lững lờ không giống trôi mà cũng chẳng giống bơi. Chợt, Ba Phát quay mặt về phía Lê Cường, hắn nhìn anh và nói gì đó mà Lê Cường không nghe rõ, rồi hắn đạp anh một phát nhưng Lê Cường chẳng hề thấy đau.
Thân hình Lê Cường cứ thế càng lúc càng xa Ba Phát sau cú đạp đó. Và rồi, anh thấy chói mắt qúa. Trời đã quá nửa trưa, nắng chiếu gắt lên khuôn mặt tím ngắt của Lê Cường. Từ từ định thần lại Lê Cường thấy mình vẫn còn sống, anh cố nhoài người dậy nhưng toàn thân e ẩm và không còn chút sức lực nào, có cảm giác như cơ thể này không tuân theo sự điều khiển của anh nữa. Lê Cường nhìn thấy cơ thể mình đầy những vết bầm tím, anh phóng tầm nhìn ra xung quanh, chợt cái váy áo màu trắng làm Lê Cường như ngừng thở.
Anh lê lết đến chỗ cái váy áo đó, anh thấy Ngọc Cúc vẫn nằm dưới làn nước, cả thân hình nàng trôi bồng bềnh, cái balo đeo trên người vô tình đóng vai trò như một phao cứu sinh, chiếc váy dài bị vướng vào nhánh cây chìa ra giữ không nàng trôi tiếp nữa. Lê Cường vội ôm lấy Ngọc Cúc đưa lên bờ, nàng trông thảm hại hơn cả lúc vừa được cứu khỏi biệt thự.
Cả người nàng chi chít những vết trầy và bầm tím, làn da trắng của nàng thì như trắng toát. Lê Cường kiểm tra thấy nàng vẫn còn thở nhưng đã yếu lắm rồi. Anh nhanh chóng cõng Ngọc Cúc sau lưng rồi lê lết tìm đường ra khỏi đó.
Lê Cường cõng Ngọc Cúc đi một đoạn khá xa thì họ tìm được một ngôi nhà nhỏ sau những hàng cây. Anh đoán là nhà tạm của những người đi rừng được ngụy trang kỹ càng. Xem xét một hồi Lê Cường ôm Ngọc Cúc vào thẳng trong nhà. Căn nhà không người ở nhưng bếp lò vẫn còn ấm chứng tỏ có người vừa mới rời khỏi đây, bên trong chỉ bày biện đơn sơ bằng những vật dụng thiết yếu và giường với mùng chống muỗi.
Lê Cường như bắt được vàng, anh nhanh chóng để Ngọc Cúc nằm trên giường và bỏ thêm củi cho ấm. Trong nồi vẫn còn một chút đồ ăn vụng của người trước để lại, Lê Cường cầm lấy và ăn ngấu nghiến, nước mắt anh trào ra. Dù được đào tạo trong môi trường quân ngũ, chịu cực khổ trăm bề nhưng rơi vào tình trạng sống dở chết dở thế này thì đúng là lần đầu anh gặp phải. Anh cảm thấy mình thật yếu đuối và vô dụng, không biết anh và Ngọc Cúc có sống sót để ra khỏi đây không, còn Ngân Sương và bác Minh giờ này thế nào, có an toàn không?
Chút thức ăn thừa và hơi ấm làm cho Lê Cường tỉnh táo lại một chút, anh nhìn sang Ngọc Cúc, nàng nằm trùm chăn trên giường và thở nhẹ. Anh thấy thương nàng hơn lúc nào hết, có lẽ bản thân anh cũng đã không chịu dày vò bằng nàng. Lê Cường chợt nhớ một chuyện, anh tiến về phía Ngọc Cúc nhưng lại ngập ngừng.
Nghĩ ngợi một hồi, Lê Cường quyết định làm việc mình cần phải làm. Anh giở chăn lên và bắt đầu cởi chiếc váy trên người Ngọc Cúc ra. Chiếc váy ướt đẫm vì nàng và anh đã ở dưới nước quá lâu, nếu không thay ra thì Ngọc Cúc sẽ cảm lạnh mà chết. Lê Cường ngại ngùng cởi từng lớp áo cho nàng.
Thân hình vệ nữ của Ngọc Cúc dần dần được lộ diện. “Nàng đẹp quá” Lê Cường thầm nghĩ, dù đã có một người vợ rất đẹp là Ngân Sương nhưng Lê Cường cũng không khỏi giật mình khi nhìn thấy Ngọc Cúc lõa thể. Rõ ràng tạo hóa đã ưu ái cho nàng và Ngân Sương những vẻ đẹp rất khác biệt.
Có thể nói Ngọc Cúc được trao cho sự thanh thoát rất nghệ thuật trong từng đường nét cơ thể, trong khi Ngân Sương lại được trao cho một nhan sắc đầy nhục dục và căng mọng. Lê Cường cố xua đi cảm giác rung động tức thời kia, anh không muốn mình là một kẻ lợi dụng, anh cố gắng cởi quần áo nàng nhanh nhất có thể rồi chùm chăn kín người Ngọc Cúc, nàng vẫn miên man thở nhè nhẹ nhưng da dẻ đã bắt đầu hồng hào trở lại chứ không còn tái xanh như lúc nãy.
Lê Cường thở phào nhẹ nhõm, anh cũng cởi hết trang phục và đem quần áo cả hai đi phơi gần cửa sổ, tiện tay Lê Cường vớ luôn con dao phai gần đó. Lê Cường biết mình phải làm gì. Với con dao trong tay, anh đốn những cành cây xum xuê lá quanh đó, rồi phủ đầy căn nhà nhỏ để ngụy trang khỏi bọn Khánh Hoàng, ít nhất anh và Ngọc Cúc cũng sẽ an toàn nếu ở lại đây hơn là đi lang thang bên ngoài.
Xong việc Lê Cường ngồi nghỉ mệt bên cạnh giường của Ngọc Cúc. Trong cơn miên man nàng vẫn rất đẹp, giống như một thiên thần, nhưng cái Lê Cường quan tâm hiện giờ là tính mạng cả hai. Anh bắt đầu chú ý đến hai cái balo, một của Ba Phát đeo cho Ngọc Cúc và cái kia là của Ngân Sương.
Balo của Ba Phát không có gì ngoài những vật dụng phòng thân và giấy tờ của hắn, nhưng cái anh lưu ý là một tệp hồ sơ được bọc kiếng chống thấm kỹ càng, cái mà Ba Phát đã cuỗm đi từ nhà bà Linh. Lê Cường lôi ra và đọc, anh tròn mắt vì những gì trong hồ sơ đó… sự thông minh giúp Lê Cường từ từ hình thành nên hoạt động của tổ chức này và nhiều sự thật bất ngờ về nhân vật Khánh Long – Khánh Hoàng.
Trong balo thứ hai Lê Cường chỉ thấy những tấm card visit để liên lạc trong trường hợp khẩn cấp và… tiền, rất nhiều. Lê Cường thầm khen ngợi sự chu đáo và nhanh trí của Ngân Sương trong tình huống này. Thì ra, bấy lâu Ngân Sương đã phòng bị trước những trường hợp bất khả kháng, nên nàng chuẩn bị hai balo cho nàng và Ngọc Cúc.
Tiền của ông Hùng khi xài không hết thì thay vì gửi nàng đã bàn với Ngọc Cúc để vào túi khi cần. Lê Cường liếc sơ qua toàn là tờ 500 và… không dưới 500 triệu, bên cạnh đó còn có sổ tiết kiệm được đặt trong một hộp thiếc và một cái điện thoại Nokia đập đá với sim chưa kích hoạt. Lê Cường cảm thấy đỡ lo lắng hơn, anh sực nhớ và lần trong túi áo của mình, miếng giấy nhỏ ghi tên và số điện thoại của con bác Minh.
Lê Cường cảm thấy mình đã có được chút hy vọng và cả sự may mắn. Anh nhẹ nhàng rời khỏi căn nhà gỗ và thám thính xung quanh. Bằng bản năng cuả mình Lê Cường cũng lần mò được ra cửa cái, nơi đây nhà cửa không nhiều nhưng hỏi thăm dân xung quanh thì Lê Cường cũng biết mình đang ở vị trí nào, điện thoại theo sô của bác Minh đưa cho, anh hồi hộp chờ đợi người đến trợ giúp.
Hai tiếng sau, con gái bác Minh gặp được Lê Cường, chuyện tiếp theo là Lê Cường bịa ra một câu chuyện bị lạc cùng với Ngọc Cúc mà không đề cập đến chuyện đang bị truy đuổi. Anh biết với tình huống nguy hiểm này thì nên bình tĩnh và không nên làm rối lên. Lê Cường và con gái bác Minh nhanh chóng chuyển Ngọc Cúc lên xe về chạy thật nhanh về nơi gần đó nhất và cũng là nơi ít ngươi chú ý nhất, thị trấn Đơn Dương.
Tại đây, anh thuê một khách sạn và không quên cảm ơn những con gái bác Minh cùng những người đi theo bằng một số tiền nhỏ, được lấy trong balo. Thay vì chuyển Ngọc Cúc vào viện, anh nói với mọi người rằng Ngọc Cúc rất sợ đến bệnh viện nên mời bác sĩ đến tận khách sạn để thăm khám, dĩ nhiên với nhiều tiền trong tay thì Lê Cường không lo lắng về chuyện đó.
Những ngày sau, Lê Cường ở lì trong phòng một mặt chăm sóc cho Ngọc Cúc, mặt khác tránh sự chú ý của mọi người, mọi việc anh đều cho khách sạn chút tiền để đi mua những vật dụng cần thiết. Ngọc Cúc vẫn miên man cả ngày sau đó, Lê Cường mỗi buổi đút cháo và cho nàng uống thuốc đầy đủ. Mối nguy hiểm đã qua, nhưng sức khỏe Ngọc Cúc chính là thứ anh cần lo lắng nhất.
Ngọc Cúc thấy mình đang ở một nơi tăm tối, nàng nhìn lại mình trần truồng và lạnh lẽo với cơ thể ướt nhẹp. Chợt có những tiếng cười dâm dục làm nàng giật mình, và những bàn tay thò ra từ trong bóng tối, những bàn tay cứ cấu nhéo và vỗ vào người nàng. Ngọc Cúc đau quá, nàng cứ chạy trong bóng đêm kia, người vẫn lạnh và ướt đẫm, rồi nàng thấy mình bị té vào một vũng nước, va đập vào một cái gì đó thật cứng, nàng khóc, khóc lớn hơn nhưng chẳng ai nghe. Bỗng Ngọc Cúc thấy hạ bộ mình đau nhói và đẫm máu nàng sợ hãi nhìn lại mình thì nhơ nhớp tinh dịch đàn ông, nàng thấy mình dơ bẩn qúa, tự gớm ghiếc bản thân mình.
Ngọc Cúc hét lên, nhưng cổ họng nàng bị khàn đặc không ra hơi. Rồi xung quanh nàng những người đàn ông trần truồng từ từ tiến tới, họ nhìn nàng cưới, có kẻ véo nàng một cái đau điếng, có kẻ nhổ nước bọt vào người nàng, có kẻ tiểu lên người nàng, Ngọc Cúc muốn mình chết đi để thoát khỏi sự dày vò này.
Chợt nàng nhìn thấy một người đàn ông từ từ tiến tới, hắn có một thân hình to lớn, nụ cười tươi và khuôn mặt phong trần, hắn ôm nàng vào lòng, chợt Ngọc Cúc cảm thấy ấm áp, người này rất quen nhưng nàng không nhớ nổi tên hắn, dù vậy cảm giác hắn mang lại là không thể chối cãi. Không biết trải qua thời gian bao lâu, người đó nói với nàng điều gì đó mà Ngọc Cúc không thể nghe nổi, tai nàng như bị ù đi.
Rồi cả người nàng cảm thấy nhẹ tâng, từ từ bay lên cao rời xa nơi tối tăm đó, người đàn ông nhìn vẫy tay chào, hình như hắn đang khóc, Ngọc Cúc thấy trước mắt chói lòa, cái trần nhà trắng từ từ hiện rõ trước mắt nàng…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58