Trở về từ quán cafe, Vũ đi về một hướng vô định. Con đường dài heo hút cánh chim bay, chàng đã tới một nơi xa lạ. Dừng lại, ngồi xuống chàng ngước nhìn xa xăm. Trước mặt là bờ sông hiền hòa thênh thang, kề bên là bụi lau mà ngày xưa mỗi khi buồn chán chàng đều cùng Lan và Ly tới đây mà chơi đùa nô nức. Nghĩ lại chỉ mới là ngày nào, nhưng giờ đây bên cạnh đã không còn một ai. Lan bặt vô âm tín, cái Ly thì bị ông ba giam cầm tít ngoài Hà Nội xa xôi mà bản thân chàng cũng không được gặp mặt.
– Lan ơi! Chị ở đâu?
Đứng dậy chàng hét thật to, thật to như chưa bao giờ to tới vậy.
“Chị nhất định phải bảo trọng, Vũ sẽ tìm và cứu chị trở về bên Vũ” trong đầu Vũ là miên man suy nghĩ, rồi còn cái Ly, xa cách bao lâu em thế nào rồi? Có khỏe hay không? Cuộc sống có tốt không? Có nhớ nhà không? Có nhớ anh không… Muôn điều cứ chạy, cứ trôi trong đầu chàng. Gió lớn thổi tung bay mái tóc mà che đi độ mắt chàng, gió lại mạnh hơn thổi từng cơn thồng thộc nhưng mái tóc của chàng trai lại bất ngờ đứng lại mà không tung bay nữa như ý chí quật cường sẽ không sờn giữa bão táp mưa sa.
Nước mắt chợt rơi nhưng không vì mềm yếu, không vì khó khăn mà chùn bước anh hùng. Chàng khóc vì mất dấu chị Lan, không tìm ra em Ly và mất đi những giây phút ngày xưa ấy mà giờ chỉ còn lại mình ta với dòng sông kỷ niệm. Mất đi ông ba, dù ông ba mới là người chàng kính trọng nhất, là người chàng tin tưởng nhất, nhưng cũng là người chàng cảm thấy sợ hãi nhất.
Cường giả cũng có khi sợ hãi, nỗi sợ trong tim mỗi người ai cũng phải đối mặt. Chỉ là nó lớn tới ra sao? Với chàng nỗi sợ là mất đi người thân, mất đi gia đình, mất đi người cha đáng kính vì một lẽ ông ba chính là cường giả đáng sợ nhất trong tim chàng nếu phải đối mặt. Gia đình chàng giờ đây nếu chẳng có ông ba thì dĩ nhiên bốn mẹ con chàng sẽ không nói mà tự về bên nhau.
Nhưng ngược lại nếu không có Kiều thì giang sơn sẽ lại quy về một mối. Kiều thì sai lầm vấp ngã nên nếu ông ba quay lại nàng sẽ không một lời oán thán mà vui vẻ đón nhận. Nhưng ai mới có thể khuyên giải nổi ông ba đây? Tin rằng xưa nay thật hiếm, mà giờ thì lại càng hiếm khi ông đã chính thức lùi sâu vào bức màn bí mật.
Nhưng có một điều chàng tin nếu có một người có thể khuyên giải được ông ba, người đó sẽ phải trấn áp được ông bằng thực lực. Vì cường giả chỉ sợ hãi khi gặp một cường giả mạnh hơn chính mình. Và giờ chàng đang xây cho mình con đường để bước lên vị thế của một kẻ được xem như “cường giả tối thượng” mà cứu lấy toàn bộ gia đình mình. Trách nhiệm nặng nề đè nặng lên vai trần của chàng trai tuổi mười tám đầu đời chập chững.
Khi trời chiều rạp nắng, rút từ trong túi ra chiếc điện thoại…
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyensex68.com/loan-luan-me-va-con/
– Alo, Vũ hả con.
– Vâng, cô ơi tối nay cô có rảnh không? Cô muốn gặp con ạ?
– Ừ, vậy tối nay con qua khách sạn hay mình gặp ở đâu?
– Thôi, con không muốn nói chuyện ở khách sạn. Tối nay mình qua địa chỉ xxx…
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyensex68.com/loan-luan-me-va-con/
Xong xuôi, chàng tản bước rồi lên xe thẳng tiến trên con đường trở về với mái nhà quen thuộc, nơi ấy có người đang chờ đợi chàng. Bước vào tới nhà, cái điệu bộ quen thuộc chờ đợi ở bàn ăn của Kiều khiến chàng ấm lòng như biết bao ngày khác. Sự ấm áp, tình cảm thương yêu trìu mến này chàng mong nó được là mãi mãi.
– Vũ yêu về muộn quá vậy? Mẹ gọi nhưng Vũ không bắt máy làm lo quá chờ mãi nãy giờ rồi.
– Vũ đi qua cửa hàng sách mua mấy cuốn sách thi tốt nghiệp ấy mà. Mình ăn thôi mẹ.
– Ừm, Vũ lên thay quần áo đi rồi xuống ăn kẻo nguội.
Lên nhà thay bộ quần áo đi học cả ngày nay ra, ăn mặc thoải mái và xuống ngồi vào mâm cơm.
– Mấy bữa nay hình như Vũ học vất vả phải không? Mẹ nhìn Vũ có vẻ mệt mỏi.
– Không có đâu, Vũ mệt vì tối qua hình như có ai đó giận dỗi với Vũ.
– Ai giận Vũ vậy? Nói mẹ nghe, mẹ đi đánh đít kẻ đó. Kiều đã trở lại trạng thái vui vẻ.
– Haizz, xa tít chân trời mà gần ngay trước mắt. Có điều đánh hoài lại thấy sướng, đánh cho kêu khóc thảm thiết mà lại không đau. Khổ thiệt.
– Hihi… – Kiều cười duyên dáng:
– Nỡm ạ, trêu hoài. Thôi ăn đi kẻo nguội.
– Ừm, ăn thôi, nhìn ngon quá ha.
Bữa tối vui vẻ là khoảng thời gian quý báu của Kiều và Vũ vì thời gian đi học của Vũ choán gần hết cả buổi mất rồi. Chỉ có buổi tối, hai người mới thoải mái mà trò chuyện vi vu khắp gầm trời.
– Ăn xong, mẹ chỉnh quần áo giúp Vũ nha.
– Tối nay Vũ lại qua nhà Ngọc sao? Sao đi hoài vậy? Không học à? Kiều không bằng lòng trên gương mặt.
– Ai đó hình như lại đang ghen thì phải? – Vũ cười khúc khích thoải mái.
– Thì người ta ghen đó, có sao nào? Đi hả? Có đi nữa không?
Kéo Kiều vào lòng chàng hôn nhẹ nhàng rồi nói:
– Kiều hâm, người ta tối nay đi nói chuyện với cô Lệ chứ Ngọc nào mà ghen.
– Vậy hả, vậy thì được. Nhưng Vũ phải cẩn thận đó, giúp được gì thì giúp, đừng làm gì quá sức.
– Ừm, Vũ nghe rồi, giờ Kiều bận quần áo giùm Vũ đi kẻo trễ.
– Ngay đây.
Một chiếc phông màu vàng tươi có cổ rất trẻ trung đi kèm một chiếc quần thô âu nhẵn nhụi, phải nói là Kiều có con mắt thẩm mỹ rất tinh tế, nhờ vậy mà Vũ cũng trở nên bảnh tráng, tân tiến và tươi trẻ lạ thường. Hôn từ biệt Kiều Vũ tới điểm hẹn trước Lệ nửa tiếng, địa điểm là tầng hai bên trên một quán ăn ven hồ với toàn bộ vòm và tầm nhìn ra mặt hồ lộng gió. Hôm nay Vũ đặc biệt bao trọn tầng hai này để cuộc nói chuyện được thoải mái nhất có thể và cũng để tỏ rõ sự chịu chơi đúng mực của chàng. Hoa tươi được trải thảm và trên bàn ăn cùng lối đi vào bàn. Xong xuôi, tất cả đã như chàng ưng ý, ngồi đợi Lệ chừng năm phút thì Lệ tới.
Bước chân lên tầng hai, chỉ thấy Vũ đang nắm tay vào ban công mà nhìn ra ngoài hồ hóng gió. Không thấy một bóng người ngoài Vũ, hoa tươi thơm dịu khiến ngây ngất lòng người. Lệ như lạc vào chốn thần tiên vậy, đang mải mê với không gian thần tiên chốn này thì bỗng đèn điện vụt tắt chỉ còn loang loáng ánh điện từ những nơi khác hắt hiu le lói. Hàng trăm hàng ngàn ánh đèn nhấp nháy khắp lối đi vào bàn ăn đua nhau rực sáng nhấp nháy đầy huyền ảo. Ôm miệng mà thốt lên:
– Trời! Tuyệt quá.
– Cháu dành riêng nơi này để đón cô đó, cô Lệ ạ.
Vũ bất ngờ xuất hiện tại bàn ăn từ lúc nào. Rảo bước đi tới phía Lệ, chàng đưa bàn tay ra mời gọi và cũng như đã hiểu ý, Lệ nắm lấy tay Vũ mà bước lại bàn ăn.
– Nơi này tuyệt vời quá Vũ à, cô chưa bao giờ được tới một nơi đẹp tới vậy.
Lệ mãn nguyện thảng thốt.
– Nơi này mới xứng đáng đón cô, vì cô là người phụ nữ đẹp nhất đêm nay.
Lời mật dát vàng thường làm trái tim nàng xao xuyến, Lệ cũng chẳng phải ngoại lệ. Trong dáng vẻ một cô nhân viên văn phòng, một chiếc váy ngắn màu đen đi kèm với sơ mi cộc tay bó sát em và thân người gợi lên những đường cong đầy gợi cảm. Gương mặt trái xoan, làn da trắng trong, mắt có thần, má Lệ ửng hồng xao xuyến trước chàng trai hào hoa ngập tràn lãng mạn này.
– Vũ ăn nói giỏi quá, cả cô cũng thích thì bảo sao các em trẻ chẳng yêu.
– Cô có vẻ đẹp riêng mà, đừng như vậy mà phí hoài tuổi xuân. Còn bao chàng trai muốn được ngày ngày ngắm cô mỗi buổi sáng thức giấc đó.
– Thế Vũ có thích như thế không?
Lệ đã chính thức dính phải tiếng sét ái tình từ Vũ phát ra.
– Con mong như vậy còn chẳng được nữa là.
– Con đâu có phải mong, người con gái nào chẳng thích ở bên Vũ chứ.
– Cô có vậy không? Vũ cười tươi.
– Cô xếp đầu trong danh sách đó. Hihi…
Cả hai cười vui vẻ huyên náo mà quên bẵng đi lý do của buổi gặp gỡ hôm nay.
– Cô Lệ chọn đồ ăn đi, con đã đặt trước một chai rượu anh đào loại hảo hạng rồi.
– Ôi! Sao Vũ biết cô thích rượu anh đào vậy?
– Muốn thì sẽ biết mà cô.
– Thôi Vũ chọn đồ ăn đi, cô ăn gì cũng được mà.
– Vậy để Vũ chọn nha.
Khai vị qua đi cùng những ly rượu bắt đầu mang một chút xúc tác. Lệ bắt đầu lên tiếng:
– Hôm nay cô nhờ gặp con là vì có chuyện mong con giúp.
– Chuyện của cô con có nghe kể rồi, con hôm nay cũng vì chuyện đó mà gặp cô.
– Vậy thì tốt quá rồi, Vũ giúp gia đình cô nghen! Cô Lệ sẽ không bao giờ quên ơn Vũ đâu.
– Thế cô định trả công Vũ thế nào đây? Vũ cười tươi đầy nam tính.
– Hihi, nói thật là giờ cô chỉ còn mỗi thân xác này thôi. Nếu Vũ muốn thì cô sẽ trao hết cho Vũ đó.
Men rượu đã khiến lời nói của Lệ bạo dạn hơn bao giờ hết đúng với dáng dấp của một nữ doanh nhân cứng cỏi, không chịu lép vé trước nam nhi.
– Hihi, cô Lệ lại đùa trêu Vũ rồi.
Cạn hết ly rượu, Lệ bắt đầu dâng trào cảm xúc thăng hoa mà đặt tay lên tay Vũ.
– Cô nói thiệt mà, con có tin không?
Gỡ tay Lệ ra, Vũ nhẹ nhàng:
– Con tin, nhưng trước hết cô nghe con nói đã rồi sau đó cô vẫn còn ý định đó thì con xin nhận ạ.
– Ừm, Vũ nói đi cô nghe.
– Chuyện không như cô nghĩ vì ông ba chắc chắn sẽ không giúp gia đình cô đâu.
Tỉnh ngay khỏi cơn mơ màng men lâng lâng, Lệ thật sự nghiêm túc:
– Tại sao vậy con? Con giải thích giùm cô đi.
– Thời gian chú nhà bà ông ba cùng hoạt động tại Đà Nẵng, chồng cô đã từng thọc gậy bánh xe vào chuyện làm ăn của ông ba. Sau đó, ông ba mới chuyển vùng ra Hà Nội còn chồng cô ở lại Đà Nẵng nhưng cũng lại thất bại trở về. Chuyện này cô chắc có biết.
– Ừ, chuyện này thì cô biết. Nhưng cô chỉ biết chồng cô thất bại thôi chứ chuyện kia cô chưa từng nghe qua.
– Chuyện như vậy nào có thể lọt ra ngoài sao? Chồng cô thất bại cũng một phần vì sức ép từ phía ông ba tạo ra đó.
Ngây người với những gì Vũ mới nói, Lệ hoang mang tột đỉnh. Mọi hy vọng đamg sụp đổ, nhưng nàng vẫn cố gỡ gạc.
– Nhưng ba con có gần một nửa số vốn trong khách sạn mà. Sao ông có thể làm ngơ chứ?
– An táng chồng cô ông ba còn không xuất hiện, vậy chứ cô nghĩ sao nếu ông ba muốn thôn tính khách sạn gia đình cô?
Rùng mình Lệ bắt đầu thấy nỗi sợ hãi xâm chiếm.
– Hết rồi, vậy là gia đình cô hết rồi. Huhu…
Sự mềm yếu của một người phụ nữ sao có thể che giấu, nàng khóc nức nở mà gục đầu xuống bàn ăn.
– Con có cách. Đặt tay lên bàn tay Lệ Vũ nói.
Nước mắt tạm ngừng chảy, Lệ ngẩng đầu dậy:
– Con có cách sao? Con giúp được cô sao?
– Được, chắc chắn được.
– Cách gì vậy? Con nói đi. Cô sẽ báo đáp con xứng đáng mà.
Vũ từ từ nhâm nhi ly rượu trước sự cuống quýt và vội vàng của Lệ.
– Cách thì có, nhưng con có điều kiện.
– Điều kiện gì? Con nói đi.
Lại từ từ trầm tư ly rượu:
– Cạn ly nha cô? Cô uống hết đi.
– Điều kiện đó hả con? Lệ sốt sắng.
Cười lớn Vũ đứng dậy mà bước ra hiên cạnh mặt hồ nhìn ra mặt nước mênh mông. Uống cạn ly rượu Lệ chạy tới phía Vũ mà hỏi lại:
– Cách gì vậy? Con nói đi.
Xoay người hướng về phía Lệ:
– Cô nghe rõ nhé!
– Ừ, con nói đi.
– Nếu con giúp gia đình cô vực dậy chuyện làm ăn, ít nhất là trở lại tốt như xưa và thậm chí còn tốt hơn nữa thì điều kiện của con là…
– Là gì? Lệ sốt sắng, hớt hải.
– Là một nửa số vốn, một nửa lợi nhuận hàng năm từ khách sạn của gia đình cô, phải là của con kể từ bây giờ và mãi mãi.
Như bừng tỉnh khỏi cơn men còn nhức nhối trong đầu, Lệ choáng váng khi nghe những gì thoảng qua bên tai.
– Con… con nói cái gì vậy?
– Cô không nghe nhầm đâu. Cô có thể suy nghĩ về điều kiện của con. Con chờ câu trả lời của cô, con về trước cô nha!
Vũ bỏ về trong sự lạnh lùng đáng sợ, chỉ còn lại một mình Lệ trong cái không gian hào nhoáng nhưng hoang tàn, lạnh lẽo.
Trở về khách sạn, gương mặt Lệ vẫn như người mất hồn. Hy vọng dồn vào Vũ đã chỉ còn một mớ xà phòng thơm nhưng lại vô cùng độc hại. Dù hoàn cảnh đã quá ư bi đát, nhưng vốn là người phụ nữ mạnh mẽ nàng vẫn cố giữ bình tĩnh mà suy xét vấn đề. Trên đường bước về phòng khách sạn, thằng Quân bắt gặp nàng với gương mặt u ám, vật vờ. Nó hiểu tình hình đã càng lúc càng nguy nan, dù là thằng đầu óc tiểu nhân nhưng nó cũng có lương tri mà lo cho gia đình của mình và cho chính bản thân nó.
Ngả mình lên giường, Lệ ngửa mặt lên mà suy tư. Cần phải điều tra cho kỹ chuyện ông Quang muốn thôn tính gia sản nhà mình vì thù hận rồi mới cân nhắc tới điều kiện của Vũ sau. Giờ ông Quang đã nắm trong tay 40% cổ phần rồi, nếu thằng Vũ mà nắm 50% nữa thì có khác nào khách sạn vẫn là của nhà nó đâu kia chứ. Dù có đồng ý thì cũng phải thay đổi điều kiện, kể cả có mất tất cả thì nàng cũng không chấp nhận điều kiện ấy. Chuyện này nàng cần phải làm thật gấp vì mọi chuyện sắp vỡ lở rồi. Tới khi đó thì dù cho có cứu cũng chỉ là chuyện hoang đường mà thôi.
Về phần Vũ, quay trở về từ địa điểm gặp Lệ chàng không về thẳng nhà mà đi thẳng một mạch qua đường xxx và rút điện thoại ra:
– Chị rảnh không? Chị em mình cafe nha.
– Ok, chỗ nào em nhỉ?
– Quán xxx, em đang tới gần đó rồi.
Mười lăm phút sau trong một quán cafe rất bình dị nhưng lại là địa điểm rất khó tìm kiếm vì heo hút và vắng khách, dường như đã chuẩn bị tới ngày đóng cửa. Vũ bất chợt hẹn ai đó gặp mặt ở đây, một nhân vật mới toanh đã xuất hiện trong cái bối cảnh nồi canh của diễn biến hiện tại đang sôi ùng ục mà chuẩn bị trào ra tung tóe nếu không có ai đó dập tắt đi ngọn lửa bùng cháy.
– Em tới lâu chưa?
– Em vừa mới tới thôi, chưa gọi cả đồ uống. Nhìn chị hôm nay như thiên thần vậy, đúng là gái một con sao héo mòn con mắt mà.
Người mà Vũ đang nói ở đây là Linh – kế toán trưởng của công ty hiện do lão Chiến phụ trách nhưng lại là tay trong ruột của ông Quang suốt gần hai mươi năm qua. Ba mươi chín tuổi, dáng người thon, gọn gàng đậm chất công sở, nhan sắc không thua kém gì Lệ hay Hồng mà thậm chí có phần nổi trội riêng nhờ nhân cách vô cùng đàng hoàng trong sạch.
Chồng mất khi cô ở tuổi ba mươi năm, chỉ còn lại mình cô và một đứa con gái. Thuộc loại phụ nữ coi trọng lễ nghi và chuẩn mực nên dù lão Chiến định ho he mua chuộc bao nhiêu năm nay nhưng không dám hé lộ mà kinh động tới ông Quang. Chồng mất khi tuổi còn son, không hề qua lại te tởn với bất kỳ tên đàn ông nào dù trong hay ngoài công ty những cặp mắt hau háu nhìn vào chỉ như thèm thuồng da thịt cô mà cắn nhấm nhưng chưa có tên nào mon men tới được gần nàng nửa bước.
– Chị uống gì?
– À, cho chị một sinh tố dưa hấu đi.
– Em ơi! Một sinh tố dưa hấu, một soda chanh.
– Hôm nay có chuyện gì mà “Rồng con” lại hiện về bên phố nhỏ thế này? Linh nói vui vẻ tươi cười.
– Có gì đâu, em đi ngang qua khu này. Chợt nhớ ngày xưa chị thay ba đưa em đi ăn kem ở quán này nên muốn ôn lại chút kỷ niệm thơ ấu ấy mà.
– Hihi, cái cu cậu bé tí ngày nào chị dắt đi ăn kem giờ đã lớn phổng phao, bảnh bao và đầy cuốn hút nữa chứ. Cũng mấy năm rồi chị em mình không gặp nhau nhỉ?
– Vâng, cũng lâu lắm rồi. Dạo này chị và bé Hương sống có tốt không ạ?
– Chị cảm ơn, hai mẹ con chị vẫn vậy thôi. Ơn giời là hai mẹ con khỏe mạnh, có cuộc sống ổn định vui vẻ.
– Có điều này em vẫn thắc mắc suốt bao nhiêu năm qua. Chị thì vẫn còn tuổi xuân phơi phới, nhan sắc mặn mà. Khối người xin muốn theo chị mà chị lại không màng là sao?
– Hihi, thì vì chị trót yêu Vũ rồi nên không màng tới ai khác chứ sao? Linh pha trò vì cảm thấy thái độ của Vũ rất đáng ngờ.
– Chị lại trêu Vũ rồi, Vũ sao dám chứ.
– Sao không dám? Nhìn em bây giờ chững chạc lắm, đẹp trai lại đáng yêu. Ai mà yêu được em là có phước mà tận hưởng đó. Hihi… Nhưng mà hôm nay hẹn gặp chị có chuyện gì?
– À, chuyện là thế này chị ạ. Còn hai tháng nữa em sẽ tốt nghiệp. Sau đó em sẽ có thể đi du học rồi, nên thời gian còn lại em muốn làm những gì em muốn ở Việt Nam.
– Khiếp, cứ làm như đi hẳn ấy.
– Qua đó rồi chắc gì mà Vũ đã về nữa.
– Vậy hả? Vậy chuyện Vũ muốn làm là mời chị đi cafe à? – Linh nháy mắt đáng yêu.
– Hi, không phải là chuyện chính. Vũ muốn mời chị và bé Hương đi du lịch cùng Vũ một chuyến. Cũng là để nhờ chị chỉ bảo kinh nghiệm quản lý công ty nữa.
– Chuyện này ấy hả? Có bao nhiêu người sẽ đi?
– Chỉ có Vũ và hai mẹ con chị thôi.
– Chuyện này, chị xem xét đã nhé. Chị chưa dám nhận lời.
– Vâng, chị cứ cân nhắc kỹ đi rồi mai trả lời em nha. Vì ngày kia là thứ bảy rồi. Mình chỉ đi hai ngày hai đêm thôi mà.
Trò chuyện thêm một lát với toàn kỷ niệm ấu thơ, xong xuôi chào tạm biệt rồi cả hai ai về nhà nấy. Trên đường về Vũ mải suy nghĩ về chị Linh này. Lão Chiến quản lý công ty nhưng chị lại là thực quyền lãnh đạo vì thay mặt ông ba. Muốn qua mặt ông ba thì cửa ải của chị là khó khăn nhất, nên đành phải dùng thủ đoạn một chút may ra mới có thể thành công được.
Trở về nhà trong uể oải mệt mỏi, Vũ không tránh khỏi sự truy xét của Kiều vì sự lo lắng.
– Có chuyện gì vậy Vũ? Kể cho mẹ nghe đi.
– Không có gì đâu, chỉ là mấy chuyện tính giúp cô Lệ nhưng có chút khó khăn thôi.
– Là ông ba hả?
– Không, không liên quan ông ba.
– Vậy chứ là chuyện gì? Mà giúp được thì giúp chứ đừng mang nặng vào thân.
– Vũ biết rồi mà. Mà Kiều quan tâm chi vậy? Vũ đã nói Kiều không nên dính dáng tới chuyện này rồi mà.
– Thì người ta lo quá chứ sao.
– Hâm quá đi, đâu có gì mà lo chứ. Vũ biết phải làm những gì mà. Mẹ yên tâm đi.
– Ừ, nhưng nhớ là phải cẩn thận đó nha.
– Vũ nhớ rồi mà. Mẹ đừng lo.
– Không lo sao được chứ. Ngày nào người ta cũng như ngồi trên đống lửa vậy.
– Hihi, thì cục lửa nó đang chát phừng phừng này.
Vũ giơ con cu phồng căng trong quần lên mà chỉ.
– Á à, lửa hả? Để dùng nước dập cho nó tắt luôn đi. Hihi…
Nói rồi Kiều sờ tay vào trong quần Vũ mà lôi con cu nóng hổi ra và bắt đầu mút nhẹ nhàng và ngọt ngào âu yếm. Màn đêm yên ả cũng đã bị phá tan bởi hoan lạc mê thú của Kiều và Vũ.
Theo đúng như Vũ dự tính, Linh đã đồng ý đưa bé Hương đi du lịch cùng chàng. Ngày hôm sau, Vũ sửa soạn đồ đạc rồi nói với Kiều là chàng sẽ đi du lịch cùng công ty lão Chiến vì việc muốn giúp gia đình cô Lệ. Dĩ nhiên Kiều nóng sốt hết cả lên mà phản đối nhưng rồi Vũ lại xoa dịu được mà lên đường thẳng tiến tới khu nghỉ mát tắm nước nóng X cùng hai mẹ con Linh và Hương.
Trên chiếc taxi bốn chỗ, rong ruổi 4 giờ đồng hồ thì ba người đã tới địa điểm. Giờ đã là 4h chiều, nhanh chóng thuê hai phòng hạng sang trọng rồi tất cả hẹn nhau ra tắm để xả đi mệt mỏi. Ra tới bể tắm, vì ở đây có khá nhiều bể nên Vũ đặc cách thuê riêng một bể trong hai giờ đồng hồ để ba người được thoải mái tự nhiên.
Bước ra tới bể, Linh trong trang phục áo tắm khá là kín đáo cùng bé Hương vẫn còn hồn nhiên nhảy nhót sung sướng vì được Vũ cho đi chơi. Còn Vũ thì dĩ nhiên cởi trần nhưng chiếc quần tắm thì không phải mà thay vào đó là chiếc quần sịp để lộ ra con cu hùng dũng đang ngóc lên cụm một đống như ụ đất vậy. Thấy vậy, Linh đỏ mặt ngượng ngùng e ngại vì cả chục năm qua nàng chưa gặp phải tình cảnh trớ trêu như này. Nhận thấy sự e ngại của Linh Vũ trấn tĩnh:
– Chị Linh đừng ngại, ở đây đâu có ai. Có mỗi chị và bé Huong cùng Vũ. Vũ không ăn thịt chị đâu. Hihi…
Là người con gái có bản lĩnh, Linh đâu có dê bị xỏ mũi.
– Thịt thơm lắm, nhưng có thèm thì cũng chỉ để ngửi thôi. Hihihihi.
Linh cười nghiêng ngả trong khoái chí.
Ba người ra tắm thoải mái, quả đúng như Vũ dự đoán thì Linh hết sức đe chừng chàng và thi thoảng giả vờ liếc mắt nhìn trộm thái độ của chàng. Biết vậy, chàng hoàn toàn giả vờ như không thèm quan tâm hay để lộ một chút thèm thuồng nào trên gương mặt mà chỉ tập trung nô đùa cùng bé Hương. Dần dà sự cầm chừng dành cho Vũ cũng giảm bớt, nhưng thay vào đó ngược lại thì chính Linh lại nóng lên hừng hực khi cái quần sịp ướt đẫm nước bám chặt lên con cu cứ lổm ngổm bên trong. Dù tình huống khó xử nhưng sự già dơ chưa khi nào là không có ích:
– Vũ hình như không để ý gì tới chị hay sao í nhỉ?
Linh tươi cười pha trò.
– Hì hì, em có để ý thì cũng có được gì đâu. Chị yên tâm đi, Vũ không phải loại đàn ông háo sắc.
Giật mình Linh chợt tỉnh khỏi u mê. Mình đúng là đã quá cảnh giác, Vũ là vòi rồng lại cuốn hút đầy mê lực, con gái phải là bâu quanh lấy cậu ta còn không đếm hết thì sao lại có ý định gì với mình cơ chứ.
– Haizz! Đúng là chị đã già rồi, chẳng còn chút hấp dẫn nào cả.
– Hihi, chị khéo trêu Vũ. Nói thiệt Vũ trông chị như mới 30 tuổi mà còn hấp dẫn hơn gái 20 nữa đó.
– Thôi đi ông tướng con, chỉ được cái nịnh bợ là giỏi.
– Vũ nịnh chị làm gì?
– Không nịnh sao? Không tin nổi nữa.
Không trả lời, Vũ chỉ nhoẻn miệng cười một nụ cười tươi nửa miệng say đắm và rồi lại vô tư tiếp tục đắm chìm trong làn nước ấm áp, dễ chịu. Tắm xong, ba người vui vẻ ăn tối với đủ huyên thuyên những câu chuyện xoay quanh về bé Hương là chủ yếu. Buổi tối đi tham quan nơi này một chút rồi ai về phòng nấy vì cả ngày nô đùa đã thấm mệt.
Cho bé Hương đi ngủ xong, Linh lẳng lặng bước qua phòng Vũ và gõ cửa. Gõ một hồi không thấy Vũ mở cửa nàng đi xuống phía bàn lễ tân:
– Em ơi! Cho chị hỏi em có thấy cậu em trai chị xuống dưới này không?
– Có phải cái anh cao cao đẹp trai đi cùng với chị không ạ?
– Ừ, đúng rồi đó em.
– Em có thấy anh đi ra ngoài rồi nhưng không biết là đi đâu ạ.
– Ừ, chị cảm ơn em nhé!
Rảo bước thong thả ra bên ngoài, quả đúng Vũ đang trầm ngâm đứng một mình mà nhìn về xa xăm.
– Tơ tưởng chuyện gì mà giờ này còn chưa có ngủ vậy em?
– Chuyện gì đâu chị, em hóng gió thôi mà. Còn chị? Sao vẫn chưa đi ngủ vậy?
– Thì qua phòng em tán gẫu nhưng không thấy nên ra ngoài này tìm.
– Tìm em có chuyện gì vậy ạ?
– Bé Hương rất quý mến Vũ, cứ đòi Vũ phải ngủ chung mới chịu.
– Vậy nó ngủ chưa ạ.
– Nó mệt quá nên ngủ lăn ra rồi.
– Hihi, đúng là con nít chị nhỉ. Thích thật đấy.
– Gớm! Ông thì lớn với ai. Thôi có chuyện gì thì nói đi. Khỏi cần dài dòng làm gì, lý do chuyến đi này là gì?
Không quá ngạc nhiên vì Vũ cũng đoán Linh sẽ tự nhắc mình vấn đề này.
– Chị có muốn đi dạo không? Chị em mình đi dạo nhé!
– Ừ! Cũng được.
Tản bộ ở cái vùng quê này về đêm thật yên ả, không ồn ào huyên náo, không khói bụi mù mịt mà thanh bình trong lành làm con người ta thư thái.
– Chị còn nhớ mẹ em chứ?
Nét pha màu buồn hiện trên gương mặt Kiều, là chị em thân nhau từ ngày Kiều và ông Quang cưới nhau. Cũng chính Kiều đã giới thiệu Linh về công ty giúp đỡ ông Quang từ hồi đó.
– Quên sao được hả em.
– Vậy sao không khi nào thấy chị hỏi thăm mẹ em vậy?
– Chuyện này thì em cũng hiểu mà. Chị và mẹ em trước đây dù rất thân quý nhau, nhưng tính cách thì khác biệt quá nhiều. Đã bao lần chị phản đối và khuyên chị ấy nhưng đâu có được. Cũng vì thế mà chị em dần xa nhau.
– Vậy giờ này chị còn nhớ mẹ em không?
– Trước giờ chị chưa bao giờ quên mẹ em cả.
– Giờ mẹ em đã thay đổi rồi. Là một người mẹ tuyệt vời lắm chị ạ. Em không còn oán trách mẹ nữa, lâu lắm rồi mẹ không còn dây dưa với thằng nào cả. Mẹ thay đổi thật sự rồi chị ạ.
– Thật vậy sao? Ơn trời! Cuối cùng thì chị cũng biết sai lầm mà trở lại. Thật tốt quá.
Vẻ vui mừng hân hoan hiện rõ trên khuôn mặt Linh.
– Thế còn việc em muốn nói với chị thì sao? Không lẽ chỉ có vậy.
– Dĩ nhiên là không rồi. Việc chính bây giờ em mới nói. Chuyện là thế này, ông ba nhất định không chịu chấp nhận mẹ. Chị cũng hiểu tính ông ba rồi, việc ly hôn chỉ còn là sớm muộn mà thôi. Tới chừng đó, mẹ sẽ như thế nào chắc hẳn chị hiểu rõ mà.
Là chị em mấy mươi năm, nghĩ tới viễn cảnh đó mà Linh cũng thở dài ngao ngán.
– Vậy giờ em tính sao?
– Chỉ còn vài tháng nữa thì em sẽ đi du học. Tin rằng ngay khi em đi, ông ba sẽ ly dị mẹ ngay. Tới chừng đó em không có các nào cứu vãn. Trước khi em đi, em muốn sắp xếp cho mẹ một tương lai an toàn chị có hiểu không?
– Em định làm gì?
– Em muốn mẹ có một khối tài sản, một cơ ngơi ổn định để có thể có một tương lai tốt, cuộc sống tốt.
– Chuyện này khó lắm em ơi! Anh Quang chuyển hết tên tài sản hay các công ty sang tên người khác rồi. Giờ trên danh nghĩa anh cũng là người vô sản đó. Nếu ly dỵ thì mẹ em coi như chẳng có gì đâu.
– Em hiểu, vì thế em mới muốn nhờ chị giúp. Không biết chị có giúp em và mẹ không?
– Chỉ cần chị làm được, chị nhất định sẽ làm.
Vũ trình bày tường tận kế hoạch của mình cho Linh nghe, cứ ngỡ tưởng Linh sẽ ngạc nhiên mà sợ hãi, nhưng không: Không hề ngạc nhiên, không căng thẳng mà thậm chí lại còn rất bình thản. Bản lĩnh của người đàn bà này khiến Vũ cảm thấy bị chấn nhiếp.
– Chuyện này quá nguy hiểm em à. Linh bình thản nói.
– Em hiểu, đây là chuyện mà chỉ mình chị mới có khả năng giúp thôi. Em tin tưởng chị nên mới dám nói để chị biết.
– Chuyện này chị cần thời gian suy nghĩ.
– Vâng, chị cứ suy nghĩ rồi báo lại cho em sau. Mà chị mệt chưa? Hai chị em mình ngồi nghỉ một lát nhé.
– Ừ, nghỉ một lát đi em.
Hai người dừng lại trên đường đồi cao cao, từ đây nhìn xuống khung cảnh thật nên thơ lãng mạn, sâu trong đó là cái đêm tối huyền ảo lung linh lại càng làm con người ta như một lần được về cùng với nguồn cội, một lần được hòa mình cùng thiên nhiên mây gió.
– Đẹp quá Vũ à! Chưa bao giờ chị có cảm giác như này. Chị cảm ơn Vũ nhé!
– Chị khách sáo quá! Có gì đâu, mà sao chị không đi bước nữa đi. Chị còn trẻ, lại xinh đẹp có tài, có thiếu gì đàn ông vây quanh chị chứ.
– Từ ngày anh ấy mất đi, chị đã chẳng còn màng tới chuyện sẽ đi bước nữa cùng ai. Chị chỉ mong nuôi dạy tốt bé Hương lên người mà thôi.
– Chị quả thật là người con gái tốt. Ước gì sau này em cũng lấy được một người như chị thì em đã mãn nguyện lắm rồi.
– Vũ à, chị tựa vào vai Vũ một lát nhé.
Không nói gì nữa, Vũ nhẹ nhàng ôm lấy vai Linh mà ghé đầu vào vai mình thật tình tứ.
– Ước gì chị có một người tốt như Vũ bên cạnh mà săn sóc suốt quãng đời còn lại.
Xoa xoa bờ vai Linh chàng nhận ra giọt nước mắt yếu đuối rớt xuống trên mi người đàn bà mạnh mẽ này. Ai cũng có khi yếu đuối, mà nhất là phụ nữ thì dù có mạnh mẽ tới đâu vẫn luôn là sự mềm yếu bên trong sâu thẳm. Khi sự run run khóc không ra thành tiếng ngừng lại thì cũng là khi Vũ cảm nhận rõ hơn về mùi hương thơm thoang thoảng trước gió của Linh cứ lùa vào khe mũi.
Khẽ đẩy Linh ra nhìn say đắm, như hiểu chuyện gì sắp xảy ra, Linh nhắm mắt chờ đợi và rồi một nụ hôn từ từ nhẹ nhàng mà âu yếm xuất hiện. Giữa đêm khuya thanh vắng, giữa lãng mạn huyền ảo của sự đam mê, Vũ từ từ nhẹ nhàng cởi dần chiếc váy ngủ kín đáo của Linh xuống mà khám phá. Chàng bắt đầu nhẹ nhàng rồi dần mạnh mẽ hơn, trước mắt chàng mờ ảo là thân hình không chút tì vết của Linh, cởi nốt quần áo của mình mà dải ra làm nệm nằm trên đất, Vũ nằm đè lên Linh và bắt đầu hòa hợp nụ hôn ngây ngất.
Hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau hừng hực, Vũ vòng tay ôm trọn người Linh để cảm nhận cái làn da thơm mát của Linh. Cái lưỡi thì quyện vào nhau mà mút để rơi rớt cả nước miếng ra ngoài như biểu hiện của nụ hôn ướt át mãnh liệt. Hai tay thì nhào nặn bầu vú căng phồng của Linh trong khi cơ thể bốc lửa của Linh cứ oằn oại lên vì sung sướng âm ỉ bao năm qua được phát tiết.
– Ôi! Vũ…
Hơi thở bị ngắt quãng khi Vũ đã sờ tay xuống khe lồn nhoe nhoét nước của Linh mà miết. Bú vú một hồi lâu Vũ mới từ từ cúi đầu xuống phía dưới mà úp mặt vào cái lồn của Linh mà bắt đầu liếm láp.
– Hờ… hờ… sướng… sướng quá!
Toàn thân Linh như vô lực mà chỉ còn biết u mê quấn chặt lấy Vũ:
– Vũ ơi cho vào đi.
Ngừng liếm lại Vũ từ từ nhét con chym vào cái lồn còn bót như gái còn trinh vậy, có lẽ là to ngang với cái lồn của Kiều nhưng hồng hào hơn chút ít. Khi con cu đã vào quá nửa, bất ngờ chàng rút rồi ấn mạnh một cái “phập” xuống làm Linh trợn mắt.
– Ối! Thốn quá Vũ ơi! Sao của em to quá vậy?
Vũ bắt đầu từ từ nhấp nhẹ nhàng để Linh quen dần với kích thước con cu của mình. Khi thấy Linh đã quen mà bắt đầu rên khe khẽ thì Vũ nhấp nhanh và mạnh hơn.
“Bạch bạch nhóp nhép nhóp nhép” tiếng va đập dâm dục vang lên trong đêm tối. Lật người Linh chổng mông lên Vũ chọc từ phía sau vào nghe ót một tiếng rồi chàng lại bắt đầu dập nhanh mạnh như Vũ bão. Linh thì người cứ run cầm cập vì đã lên đỉnh tới lần thứ hai thì Vũ mới bắt đầu xuất tinh.
Chàng nhấp hùng hục liên tục thêm những nhát cuối cùng rồi xối xả bắn tinh vào trong lồn ướt đẫm dâm thủy của Linh. Hai người nằm vật ra mặc kệ bụi bẩn mà ôm nhau say đắm. Cái thèm khát âm ỉ ròng rã bao năm lại tiếp tục khiến Linh cháy bỏng hơn khi nào hết. Họ lại quấn vào nhau trong rầm rĩ say mê tình ái mà quên đi bên ngoài thời gian cũng dường như lắng đọng.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54