Trên con đường độc đạo duy nhất dẫn ra thị xã, những bóng người ẩn hiện trong buổi chiều u tối dưới cơn mưa trĩu nặng… nhưng bước đi thật chậm thật chậm, những gương mặt cam chịu, nhưng ánh mặt mỏi mệt… nhưng không ai oán trách điều gì, vì cuộc sống ở đây là vậy, ngày từng ngày trôi qua dưới những lũy tre kẽo cà kẽo kẹt trong gió và những chiều buồn cay cay khói bếp… tiếng trống trường từ đâu chợt vang vọng báo hiệu giờ tan học… một buổi chiều tan học khác với những buổi chiều khác, không có tiếng cười đùa nháo nhác của lũ trẻ… chỉ có những ánh mắt non nớt nép mình dưới mái hiên nhìn ra bầu trời âm u bên ngoài… nhìn những đứa trẻ chen chúc bên nhau chờ trời tạnh mưa, Lan lại nhớ đến ngày xưa… những ngày không có Kiều, trong 1 buổi chiều cũng lạnh lẽo như chiều nay, 3 chị em ngồi co ro bên nhau chờ đợi bàn tay ôm ấp của Kiều đến khi mệt nhoài và thiếp đi vào những giấc mơ về ngày mai khi bầu trời ngập tràn ánh nắng…
Xoa đôi bàn tay đã tê cóng vì lạnh… nàng vẫn đang chăm chú nhìn về đằng xa của con đường… chờ đợi một người đi từ hướng trước mặt ngang qua đây để nàng có thể hỏi thăm đường tới nhà ông bà mình nhưng vẫn không thấy ai… chỉ có vài đứa trẻ đứng nép trú mưa bên cạnh… đôi chân yếu ớt vì bị thương của Lan đã không thể đứng vững thêm nữa, ngồi phịch xuống, nàng tựa đầu vào tường thở những hơi yếu ớt…
– Chị sao vậy… chị bị ốm hả… – một cô bé bên cạnh tròn xoe đôi mắt nhìn nàng…
– Ah… không sao… chị đi đau chân em à… – gượng cười, Lan đưa tay vuốt lọn tóc bết trên trán cô bé…
– Chân chị bị sao vậy…
– Tại chị đi không cẩn thận nên bị ngã… mà sao em chưa về… em đang chờ bố mẹ đón phải không…
– Dạ… nhưng mà… chắc hôm nay bố em không đến rồi…
– Ủa… sao vậy…
– Bố em làm về trễ lắm… với xỉn nữa…
– Tội nghiệp chưa… à mẹ em đâu…
– Em… không có mẹ…
Sững sờ, nàng không biết nói thêm lời nào nữa… khẽ nắm bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ, “lại một đứa trẻ bất hạnh khác…” – nàng nhủ thầm…
– À… em ơi… sống ở gần đây không…
– Dạ gần… nhà em ở trong xóm kìa…
– Ủa… vậy hả… em… em cho chị hỏi em biết nhà bà Tám Giỏi ở đâu không?
– Bà… Tám Giỏi… hay là ông Tám Giỏi…
– Ủa… à… à… đúng đúng… là ông Tám Giỏi…
– Biết chứ… nhà ba mẹ của cô giáo em đấy…
– Ủa… cô giáo em… cô giáo em là ai…
– Là cô vân…
– Có phải là… Ng Thúy Vân không?
– Em cũng… không nhớ nhưng mà…
– Không sao không sao… vậy em biết nhà đó ở đâu không…
– Biết… trong xóm em mà…
– Em dẫn chị đi được không…
– Nhưng mà… á…
Ai chị em cùng la lên vì một chiếc xe máy từ đâu băng qua làm bắn hết bùn đất vào người Lan và đứa nhỏ, ngoài nhìn ra… nàng sững sờ không sao nói nên lời… đó chính là Kiều – mẹ nàng và đằng trước… người mặc áo khoác da ấy… sống mũi cao cao ấy… chiếc xe phân khối lớn ấy… không ai khác… chính là Vũ… “trời”
Bật dậy khỏi mái hiên… Lan gượng hết sức lao theo…
– Vũ ơi… mẹ ơi… con đây… Á…
Định mệnh, với bàn tay nghiệt ngã của mình… đã lại một lần nữa xoay chuyển số mệnh của Lan… đôi chân yếu ớt của nàng vấp phải một mô đá trên con đường đất gồ ghề, gượng dậy, định tiếp tục đuổi theo nhưng một ánh đèn ngược chiều làm đôi mắt nàng lóa đi, và chiếc xe thồ hàng ngược chiều lạnh lùng lao đến… – nàng chỉ kịp hét lên một tiếng…
Trước đó một tiếng…
Một tia sáng từ đằng xa phản chiếu mắt Kiều, đó là ánh sáng của một chiếc đèn xe máy đang tiến lại gần, nhưng nàng nào có quan tâm khi cơ thể nàng vẫn đang bị vòng tay của tiến siết chặt và cái miệng tham lam của Tiến sục sạo khắp cổ và ngực nàng, bên dưới, những đầu ngón tay của tiếng vẫn đang mải miết day day mồng đốc của nàng dù cho nàng cố ngúng nguẩy mông để tránh né…
– Thôi… anh ơi… em… em…
– Em sao…
– Có… người đang tới kìa… bỏ ra không người ta thấy bây giờ…
Ánh đèn xe càng lúc càng lại gần… một cảm giác bất an chợt gợi lên trong lòng Kiều…
– Mặc kệ đi… hay mình kiếm nhà nghỉ nào nha…
– Thôi… trễ rồi mà… ahhh… đau em. – Một ngón tay của Tiến vừa lách vào trong khe lồn ẩm ướt của nàng…
– Đi nhé… chịu không… hay cứ đứng đây cho người ta nhìn…
– Thôi… được rồi… đi…
Tiếng phanh gấp của chiếc xe máy vang lên làm cả Kiều và Tiến giật bắn người, quay ra nhìn, cả hai há hốc sững sờ… đó chính là Vũ… không kịp dựng chân chống, thả xe ngã xuống đường, Vũ lạnh lùng bước tới… đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn Kiều:
– Ra xe.
Đẩy tiến ra, nàng vội chạy tới nắm tay Vũ gương mặt đầy hoảng sợ…
– Không phải vậy đâu Vũ… chuyện là…
Giằng tay ra khỏi tay Kiều, Vũ lập lại một lần nữa mệnh Lệnh…
– Ra xe!
Biết không thể nói thêm gì được nữa, nàng lầm lũi bước đi, nhưng vừa mới quay lại định nhìn tiến thì nàng đã thấy Vũ lao ngay đến, túm lấy cổ áo Tiến, Vũ dơ nắm đấm lên định đấm vào mặt tiến một cái, nhưng sau một phút lưỡng lự chàng đẩy mạnh tiến vào tường thét lớn…
– Đồ khốn, sao ông lại dám làm vậy hả, ông có còn liêm sỉ không?
Ngay lập tức Kiều vội vã lao đến ôm lấy Vũ và van xin…
– Đừng con… mẹ xin con… đứng làm vậy…
– Bà tránh ra.
Hất Kiều ra một bên Vũ lao tới túm cổ áo của Tiến kéo dậy.
Gục đầu không đáp, Tiến gượng dậy nói không nên lời…
– Chú… chú xin lỗi…
– Ông im đi… ông cút đi. Đừng để tôi thấy mặt ông thêm một lần nữa. Nếu không thì đừng trách…
Xô Tiến vào bờ tường lần nữa, Vũ lạnh lùng giật lấy tay Kiều kéo ra xe rồi chở nàng lao đi giữa trời mưa…
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyensex68.com/loan-luan-me-va-con/
– Hùng… Hùng… dậy đi mày… – tiếng gọi ai đó gọi làm Hùng tinh khỏi giấc ngủ…
– Gì thế…
– Mày định ngủ nhà tao luôn à…
– Mấy giờ rồi…
– 12 H chứ mấy…
– Trời… sao giờ mày mới gọi!
– Mẹ, nãy giờ mày say như chết gọi có chịu dậy đâu…
Bật ra khỏi sàn nhà, Hùng vội lục chìa khóa và mũ bảo hiểm rồi chạy vội ra sân phóng xe về nhà… “Kiểu gì cũng bị ông ba luộc một trận… tệ thật” vừa định lên ga phóng cho nhanh thì cậu sực nhớ ra… nguyên nhân dẫn đến cuộc nhậu say xỉn hôm nay… đó chính là Hồng… thả ga ra Hùng lết đi thật chậm để kéo dài thời gian về nhà, dù sao chưa chắc hôm nay ông Chiến đã tỉnh với lại cậu muốn… dọa mẹ một chút vì từ sáng đến giờ thái độ của Hồng hết sức lạnh nhạt với cậu… cậu biết tuy mẹ đang rất giận mình vì chuyện dám… làm liều đêm qua nhưng Hùng chắc mẩm rằng lúc này ở nhà Hồng đang rất lo lắng cho cậu…
Cánh cổng nhà đã ở trước mặt… vừa định bấm chuông gọi cửa thì Hùng phát hiện ra cửa nhà không khóa… dắt xe vào trong, cậu trố mắt ngạc nhiên nhìn vào trong nhà, phòng khách giờ đã biến thành một hội trường thu nhỏ với đầy đủ bàn tiệc phủ khăn trắng tươm tất hoa đèn trang trí nến và những dây kim tuyến rực rỡ màu sắc dăng khắp nơi… nhìn những hộp quà xếp chồng lên nhau trong góc phòng, Hùng nhanh chóng hiểu ra… tất cả là để dành cho sinh nhật ngày mai của Ngọc… cái cảm giác tủi thân lại đến trong cậu… thở dài Hùng vừa bước đi vừa cố tự an ủi lòng mình “Dù sao cũng là chị mình mà… người trong một nhà cả…”
– Hùng… đứng lại…
Một giọng nói nghiêm nghị vang lên làm cậu giật mình quay đầu lại… thì ra là Chiến… bên cạnh Hồng cũng đang ngồi trên tay là chiếc máy tính… và nhưng giấy tờ gì đó… chăc có lẽ cả hai đang dự trù về thu chi cho bữa tiệc ngày mai.
– Mày đi đâu giờ mới về hả – Chiến lộ rõ vẻ tức giận…
– Con… đi chơi nhà bạn thôi… – Hùng lí nhí…
– Mày nói cái gì, lại đây nói cho đàng hoàng coi, mày nói vậy ai mà nghe được…
Bỏ cái mũ bảo hiểm xuống đất Hùng uể oải bước lại bàn và ngồi xuống, ” lại phải nghe thuyết giáo rồi ” – ngước lên nhìn Hồng bằng ánh mắt cầu cứu nhưng đáp lại chàng vẫn là thái độ hết sức lạnh nhạt của Hồng… đặt cái máy tính xuống, Hồng quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa như không có Hùng trước mặt. Thở dài thất vọng… Hùng cảm thấy thật sự ân hận… ” giá mà đêm qua đừng có liều lĩnh như vậy… chắc mẹ ghét mình thật rồi… ” – Hùng tự nhủ…
– Mày lại đi nhậu phải không…
– Dạ…
Hùng không buồn bày biện che đậy nữa… dù cho tiếp theo là một bài chửi hoành tráng của Chiến… nhưng điều đó không mảy may làm Hùng quan tâm, cúi đầu xuống không nói gì, Hùng thở dài mệt mỏi… nhưng… chợt một bàn chân ai đó khẽ chạm vào chân Hùng. Liếc xuống dưới, Hùng biết không ai khác đó chính là Hồng… hai ngón chân tinh nghịch của nàng đang lần lượt kẹp lấy từng đầu ngón chân của Hùng như trêu đùa với cậu… ngước lên, Hùng thấy Hồng vẫn đang nhìn ra ngoài sân, gương mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng không chút cảm xúc gì… “ơ… thế này là thế nào nhỉ…” – cậu ngớ người ra…
Chưa kịp hiểu ra điều gì… bất chợt bàn chân của Hồng duỗi thẳng ra… đầu ngón chân nàng khẽ chạm vào đùi Hùng… rồi dần dần đưa vào giữa hai chân cậu rồi thụt lại… nhiêu đó thôi cũng làm Hùng hiểu ra rằng… Hồng đang muốn chọc để xoa dịu bớt những gì Hùng đang phải nghe… “vậy là mẹ… không giận mình… hehe” – Hùng cảm thấy như giải tỏa được gánh nặng đè nén cậu cả ngày hôm nay… đưa chân chạm vào chân Hồng một cái để thăm dò… đáp lại, nàng cũng vội nhích bàn chân sang đè lên chân Hùng… từng đầu ngón chân xinh xắn của nàng cứ hết nhéo vào bắp thịt Hùng lại đưa lên trên cạ vào đùi… vào bẹn… chả mấy chốc khúc thịt giữa hai chân Hùng đã cương cứng lên vì cái trò kích thích nghịch ngợm của Hồng…
Đang “giảng đạo” tự dưng Chiến thấy cái bàn hơi rung rung… vén khăn trải bàn lên Chiến liếc xuống phía dưới.
– Hình như cái bàn này bị khập khiễng hay sao vậy nhỉ…
– Không có đâu, tại muỗi cắn nên em rung chân thôi…
– Vậy hả… thế cứ tưởng… à… sáng mai em kiểm tra lại máy móc với bàn ghế xem có cái nào hỏng thì gọi nó tới đổi cho mình nhé, mai anh đi làm đến chiều mới về được…
– Em biết rồi…
Tiếng nhạc chuông điện thoại đổ lên dồn dập, Chiến vội đứng dậy tìm dt lẫn trong đống đồ trang trí rồi bước ra sân nghe điện thoại, chỉ chờ có vậy, Hùng đã cúi xuống túm lấy chân Hồng đặt lên đùi mình rồi cạ vào lòng bàn chân liên tục…
– Thằng khỉ… nhột… hihi… thôi – Hồng vội giãy nảy ra…
– Cho chừa… cái tội dám lơ cả ngày nay…
– Cái mặt thấy ghét quá mà…
– Ai làm gì mà ghét!
– Còn dám hỏi nữa hả.
Với lên Hồng đánh Hùng một cái… vừa lúc đó Chiến cũng vào lại phòng khách… mãi lo sửa soạn bàn ghế Chiến không biết rằng… bên dưới chiếc khăn trải bàn kia… Hùng đang kéo khóa quần và móc cái buồi đã cương cứng của ra mình dụi vào chân Hồng…
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyensex68.com/loan-luan-me-va-con/
Tiếng chó nhà ai tru lên giữa đêm khuya làm Vũ lạnh toát cả sống lưng… đêm nay là một đêm tĩnh lặng… giông tố mưa bão đã tan đi trả lại sự im ắng như vốn có ở vùng quê này. Trăng ngà phủ một thứ ánh sáng huyền hoặc lên cảnh vật làm chúng như sống dậy giữa đêm thanh vắng… nhìn nhưng bụi tre sừng sừng, những tàu lá chuối đong đưa bên ngoài khung cửa sổ phía khu vườn… chợt cái cảm giác sợ hãi bao trùm lấy tâm trí Vũ…
– Vũ… ơi… Vũ…
Chợt có tiếng người gọi tên chàng giữa màn đêm… một giọng nữ… vọng về trong không gian… người Vũ tê cóng lên vì cái giọng thật ma quái ấy. Nín thở, Vũ từ từ kéo chăn lên trùm kín đầu lại… “không… chỉ là mình tưởng tượng thôi… làm gì có ai ngoài đó biết mình giờ này.”
Nhưng Vũ không nghe nhầm… cái giọng ấy đích thực gọi tên cậu càng, lúc thì xa thăm thẳm lúc thì vọng về như ngay sát bên. Khẽ kéo cái mền nhìn ra cửa sổ… không có ai… chỉ có tiếng chó tru đêm… tiếng xào xạc của nhưng bụi tre bụi chuối ngoài vườn… “chắc mình nghe nhầm…”
– Vũ ơi…
Một bàn tay lạnh toát của ai đó vòng qua người cậu… quay mặt sang, không ai khác đó là Lan với gương mặt trắng bệch… mái tóc dài lòa xòa… đôi mắt thâm quầng… từ trên trán Lan… một vệt máu chảy dài xuống dọc theo sống mũi…
– Á á á – Vũ thét lên kinh hãi…
– Vũ… ơi…
Ôm chặt lấy Vũ, Lan nhìn em bằng đôi mắt van xin…
– Chị đây… Lan của em đây…
– Không… ai… ai… cứu… tôi… với… không…
Xô Lan ra, Vũ té lăn xuống giường, vừa lết đến cửa vừa kêu cứu…
– Vũ… sao vậy con… mẹ đây mà… Vũ ơi… tỉnh dậy đi con…
– Không… không phải…
Bật dậy khỏi giường, Vũ nhận ra thì ra đó chỉ là cơn ác mộng, bên cạnh không phải là Lan mà là Kiều với ánh mắt đầy lo lắng đang nhìn chàng, nắm lấy tay con, nàng lau mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Vũ…
– Sao vậy con… nằm mơ thấy gì mà sợ vậy…
Ôm chầm lấy Kiều, dư âm của cơn ác mộng còn đang bao trùm lấy tâm trí chàng…
– Chị… Lan… chị Lan – Vũ lắp bắp…
– Chị Lan sao con… con mơ thấy chị hả…
Đỡ Vũ nằm xuống giường, Kiều không hiểu Vũ đã mơ thấy gì về Lan nhưng nàng biết điều đó thực sự tệ hại… sờ tay lên trán Vũ nàng kiểm tra thân nhiệt của con rồi kéo mền lên đắp cho Vũ… “Có lẽ do lúc chiều đi mưa nên nó bị nhiễm nước đây mà…”
Sau một hồi trấn tĩnh trở lại… Vũ mới từ từ nhớ ra những gì đã xảy ra trước đó… cảnh cậu đội trời mưa đi tìm mẹ… rồi vô tình bắt gặp hai người dưới mái hiên đang ôm nhau và cậu đã nổi điên lên định đập cho tiến một trận nhưng vì dù gì cũng là chồng của dì mình nên cậu không làm… chở Kiều về đến nhà xong cậu cũng lả người đi vì mệt rồi ngủ một giấc đến giờ… nhưng còn 1 điều nữa… đó là lúc đi qua trước tiểu học cậu loáng thoáng nghe thấy 1 giọng ai đó gọi mình từ xa… nghe rất giống tiếng của Lan… nhưng vì đang bực tức cậu không quay lại để xem là ai… “rất có thể… Lan đã đi tìm mình chăng… đúng rồi… phải chăng vì mấy hôm nay mình không liên lạc nên Lan đã tìm hiểu mọi chuyện và biết mình ở đây…”
– Mẹ à… – Vũ chợt lên tiếng…
– Gì vậy con… – Kiều nhỏm dậy nhìn Vũ…
– Ngày mai… chắc có lẽ mình phải về thôi…
Câu nói của Vũ làm Kiều hết sức bất ngờ… lúc sáng Vũ còn đòi Kiều ở lại vài ngày để nghỉ ngơi cho thoải mái nhưng không hiểu sao giờ thì lại đòi về… nàng đoán có lẽ Vũ sợ nàng và Tiến lại phạm sai lầm như lúc chiều… đặt tay lên ngực Vũ nàng thì thầm:
– Tùy con thôi… nếu con muốn thì… mình về nhưng mà… có phải con đang lo mẹ với chú Tiến…
– Không phải.
Cắt ngang lời Kiều, Vũ không muốn nàng nhắc lại chuyện đáng xấu hổ đó nữa. Dù sao chàng vẫn đang bực tức vì sự tái phạm sai lầm của mẹ…
Quay mặt ra cửa sổ… Vũ lặng thinh nhìn về phía khu vườn mờ ảo kia… lòng đầy nỗi phiền muộn lo âu “Lan à… có phải… là chị thật không?”
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyensex68.com/loan-luan-me-va-con/
– Trời… mấy thứ này ở đâu mà đẹp vậy…
Tiếng Ngọc thốt lên từ ngoài cửa làm Hồng và Hùng giật bắn người, thả chân mẹ ra, Hùng vội vã đút cái buồi cứng ngốc của mình lại vào trong quần.
– Thì ba đặt người ta làm chứ đâu ra… sao thấy đẹp không?
– Hihi… đẹp gì… quá đẹp…
Vừa mân mê những thứ đồ trang trí trên bàn, Ngọc xuýt xoa. Nàng biết là ba me sẽ tổ chức cho mình một bữa tiệc nhưng không ngờ mọi thứ lại tráng lệ đến vậy…
– Mà ba mẹ ơi… làm vầy có lớn quá không… bạn con cũng đâu bao nhiêu đâu… khoảng hơn chục đứa chứ mấy – Ngọc hỏi…
– Thì đâu phải chỉ có mình bạn con không đâu, còn bạn ba mẹ nữa mà – Chiến đáp…
– Ủa… ba mời chi đông vậy… có cần không.
Tự dưng Ngọc cảm thấy hơi thất vọng khi nghe thấy có nhiều người lớn sẽ tham gia, làm sao mà nàng có thể vui được khi dự định ban đầu của Ngọc chỉ là một bữa tiệc toàn đám bạn thân thiết và cùng nhau ăn uống nhậu nhẹt hát hò một cách tự do nhưng dưới đầu óc tính toán của dân làm ăn như Chiến, đây lại là một cơ hội để bắt bọn nhân viên và các đối tác… móc hầu bao…
– Cần chứ sao không, phải cho người ta biết sinh nhật con gái giám đốc là như thế nào chứ… hehe… với lại sang năm con đi du học rồi… làm một bữa kỷ niệm luôn… sao thấy ba tính vậy được không…
– Thôi… tùy ba…
Dù sao thì mọi thứ đã được sắp xếp, giờ có từ chối cũng không được nữa… nhìn qua phía bàn ăn, nàng thấy Hồng và Hùng đang ngồi cạnh nhau xì xầm to nhỏ gì đó, vừa thấy Ngọc bước tới gần, họ đã ngừng lại…
– Sao… hai người đang nói xấu gì con vậy – Ngọc trêu mẹ…
– Con nhỏ này… mẹ lớn rồi mà đi nói xấu con à… à, tối giờ đi đâu mà giờ mới về vậy?
– Thì đi rủ rê tụi bạn thôi… à… bữa giờ có ai gọi điện tìm con không mẹ…
– Ai là ai? Toàn mấy đứa con gái gọi thôi…
– Vậy hả… có… nam không?
– Con hỏi thằng Vũ phải không… không có đâu, à… dạo này sao không thấy nó sang chơi nữa… hai đứa cãi nhau à…
– Không phải… mấy hôm nay không hiểu sao nó biến đi đâu mất… đi học cũng không đi, gọi điện thì không bắt máy… không hiểu nó làm gì nữa…
– Chắc nó bị đau, sao không qua nhà nó xem thử…
– Thì mấy nay đi học về là lái xe qua mà nhà nó cứ đóng cửa im im như nhà ma ấy… không biết có chuyện gì không nữa…
– Không sao đâu mà… chắc nó định làm gì đó cho con bất ngờ thôi. Thôi đi ngủ lấy sức đi, ngày mai còn tiếp khách cho bố mày… gớm… tiệc sinh nhật gì mà nãy giờ tao tính sơ sơ cũng hơn cả cái tiệc cưới ngày xưa của tao… không hiểu bố mày định làm cái trò gì nữa…
– Hehe… không lỗ đâu mà em lo – Chiến cười khoái chí…
– Không phải tôi sợ lỗ… mà tôi sợ thiên hạ đàm tiếu thôi, chứ cho con cái thì tôi tiếc gì… thôi đi ngủ đi chị… mắt díp lại rồi kìa…
– Biết rồi…
– Thôi anh cũng đi tắm đây… mệt rồi… còn gì cần dọn dẹp thì cứ để đó, mai anh gọi bọn kia tới làm cho…
Ngọc và Chiến vừa đi khỏi, Hồng quay sang xoa xoa mái tóc Hùng và an ủi.
– Làm gì mặt bí xị vậy… khi nào sinh nhật con mẹ cũng làm thật to như vầy… chịu không?
– Ai thèm… – Hùng bĩu môi…
– Hihi… thèm thì nói cho rồi…
Chọc tay vào nách Hùng, Hồng cố làm con vui vẻ trở lại, nhưng Hùng tự nãy giờ cũng chả lấy gì làm buồn… dù sao thì chỉ cần có Hồng bên cạnh cũng đã làm Hùng vui… ôm lấy Hồng, Hùng cũng cù vào eo mẹ làm nàng giật thót người…
– Hihi… thôi… nhột… bỏ ra… ba xuống kìa…
– Kệ ổng… cho thấy luôn nè…
Kê miệng lại gần má Hồng, vừa định hôn nàng thì Hồng đã né ra kịp…
– Thôi mà… quỷ… lại hư đấy…
Đánh con một cái, Hồng bước ra khỏi ghế định bước vào bếp nhưng Hùng cũng vội lao theo ôm siết lấy nàng…
– Hehe… chạy đâu…
– Thôi mà… lên phòng… đã chứ…
– Nhanh đi… thèm quá rồi nè.
– Quỷ…
Đẩy Hồng lên gác… kéo Hồng vào trong… Hùng chốt chặt cửa lại để không ai có thể quấy rầy hai mẹ con nữa…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54