Những tia nắng của một buổi sáng sớm yên bình lại len lỏi vào từng ô cửa từng tán lá còn đẫm sương đêm… tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ làm Lan chợt tỉnh giấc. Khi mi mắt nàng còn chưa hé mở thì hình ảnh của Vũ đã chiếm lấy cả tâm trí nàng. Khẽ cựa mình, nàng thấy có đôi tay ai đó đang kéo chăn lên đắp cho nàng, nhưng người đó không phải là Vũ mà lại là bố của nàng – ông Quang.
– Dậy rồi hả con, chân con cảm thấy thế nào rồi! Còn đau không?
– Không sao đâu ba, ủa mà thằng Vũ đâu ba. – Nàng nhìn Quang bằng đôi mắt con đang lim dim nữa nhắm nữa mở.
– À… nó về nhà thay đồ đi học rồi, kệ nó đi, có ba đây mà, đói chưa ba đi mua đồ ăn cho rồi uống thuốc.
– Thôi khỏi… chờ mẹ đem tới cũng được, tối qua mẹ nói tới rồi mà, hay là bố xuống làm thủ tục xuất viện luôn đi…
– Xuất là xuất thế nào, chân cẳng vậy mà xuất – Quang vội phản đối…
– Không sao mà, bác sĩ nói về nhà được mà, với lại nằm đây con khó chịu quá, về nhà…
– Đã nói là không được, nằm đây đi, đừng có nói nhiều, khi nào khỏi hẳn thì về! – Cắt ngang lời của Lan, Quang làm nàng cảm thấy sợ với thái độ bực bội của mình. Nhìn Quang bằng ánh mắt e dè, nàng nói:
– Về nhà cho tiện, có thằng Vũ… với có mẹ nữa…
– Thôi! Không có cãi gì hết! Không có mẹ mẹ gì nữa!
– Nhưng mà…
– Dẹp đi! Nằm đây tôi đi mua đồ ăn sáng vào uống thuốc…
Vốn dĩ Lan định sẽ thanh minh cho mẹ mình, nhưng trước thái độ nóng nảy của Quang, nàng biết chắc rằng bố mình đang cảm thấy khó chịu vì sự thân thiết trở lại của Kiều và 2 chị em, sẽ phải mất nhiều thời gian nữa để cho Quang hiểu rằng mẹ mình đã thay đổi… những ngày khó khăn giường như còn đang chờ đợi ở trước mặt…
Vừa bước chân xuống taxi, Vũ đã bắt đầu cảm thấy bất an khi cánh cổng vào nhà đã hé mở từ trước… chạy vội vào trong, chàng lao ngay xuống nhà bếp, giường như không có dấu hiệu nào của Kiều khi trên bếp chỉ là một nồi cháo đã nguội lạnh từ đêm qua.
“Không lẽ nào… đừng nha mẹ”
Chạy ngược lên lầu, xô cánh cửa phòng Kiều bước vào trong, Vũ sững sờ tựa người vào tường… trên giường ngổn ngang những quần áo váy còn bỏ sót lại của một người vội vã thu dọn hành lý.
“Sao… làm sao có thể như vậy, không, chuyện này nhất định không phải do mẹ!”
Rút điện thoại ra, Vũ lại tiếp tục bấm số của Kiều nhưng chiếc điện thoại đã cạn kiệt pin vì hoạt động cả đêm…
“Chết tiệt thật”
Chạy xuống dưới nhà, chàng dùng máy bàn liên tục gọi cho mẹ mình nhưng kết quả vẫn chỉ là những tiếng bip bip vô hồn…
“Đúng rồi”
Một tia sáng lóe lên trong đầu chàng, chạy trở lại lên trên phòng Kiều, Vũ mò mẫm khắp ngăn kéo rồi rồi lục tung đống đồ trên giường lên, không có gì.
“Hay là ở phòng mình”
Quả đúng như Vũ nghĩ, bước vào phòng riêng, nhìn vào bàn học của mình, chàng thấy một mảnh giấy trên đó có những dòng chữ viết vội mà Kiều để lại “Mẹ đi vắng một thời gian… con hãy giữ gìn sức khoẻ và lo cho chị giúp mẹ… yêu con của mẹ…”
“Không! Đừng mà… mẹ hứa rồi mà!” – Vũ bật khóc…
Nắm chặt mảnh giấy của Kiều trong tay, Vũ quyết làm cho ra nhẽ chuyện này, trong suy nghĩ của Vũ giờ đây chỉ có một lý do duy nhất giải thích cho sự ra đi này của Kiều: Chính Quang đã ép Kiều ra đi khỏi nhà này vì chỉ mới tối hôm qua thôi chính Kiều còn không muốn rời xa hai đứa con của mình để về nhà nghỉ ngơi nói chi là bỏ nhà ra đi… nhất định là vậy.
Nhấc điện thoại lên, tay chàng run rẩy bấm từng phím điện thoại gọi cho bố mình…
– Alo, ba nghe đây! Có phải Vũ không? – Giọng Quang vang lên từ đầu bên kia…
– Con đây…
– Có chuyện gì thế, chưa đi học hả, có cần bố gọi điện cho tài xế đến chở đi không?
– Không… con hỏi chuyện này chút… mẹ đi đâu rồi ba…
– Cái gì? Chuyện đó sao lại hỏi ba. Từ trước đến giờ mẹ con đi đâu có bao giờ nói cho ba biết đâu!
– Thế ba có biết chỗ nào mẹ hay đến không?
– Không biết! Mà con quan tâm làm gì, mặc kệ đi, đi chán rồi lại về thôi! Mau thay đồ đi học đi, để bố gọi xe đến chở…
– Có phải… bố đuổi mẹ đi không?
– Mày nói gì vậy Vũ!
Quang thốt lên kinh ngạc, Quang không thể tin được đứa con mà ông lâu nay tin tưởng là đã đứng về phía mình lại đang chất vấn ông về sự vắng mặt của Kiều, một người mẹ và một người vợ không ra thể thống gì trong gia đình.
– Tao đã nói là không biết, mà mày quan tâm là gì, có lần nào nó đi mà nó thèm nói với người trong gia đình này không, tao đã nói là mặc kệ nó, mày lo phần mày đi! Nó đi được thì khắc về được, đừng có lo mấy chuyện bao đồng nữa, lo mà đi học đi!
– Bố đừng nói vậy, dù sao đó cũng là vợ của bố… là mẹ con đấy!
– Mày… thằng này… giờ mày nạt lại tao đấy à, rốt cuộc giờ mày muốn gì đây, nó đi theo trai đấy, nói cho mày biết, mày đừng tưởng mẹ của mày hay ho gì đâu! Tao nói một lần cuối, là mày đừng lo chuyện bao đồng, tao coi như nhà này không có nó từ lâu rồi, mày cũng nên quen đi!
– Vậy có phải là bố… đuổi mẹ đi không!
Lại một lần nữa, Vũ lập lại sự nghi vấn của mình, và lần này Vũ đã thực sự làm cơn giận dữ của bố mình lên tới cực đỉnh.
– Phải! Tao đuổi nó đi đấy, thì làm sao, nhà tao tao muốn cho ai ở ai đi là quyền của tao, mày không thích thì đi luôn đi, đi theo nó đi, từ giờ mày mà còn nhắc đến nó trước mặt tao thì đừng trách!
– Con… không ngờ bố lại có thể đối xử với mẹ như vậy… tại sao bố đi xa về, chưa biết chuyện gì xảy ra mà sao bố nỡ làm vậy… huhu…
Vũ khóc rấm rứt như một đứa trẻ… nỗi đau xa rời mẹ lại làm cậu quặn lòng đau đớn, hạnh phúc vừa chớm nở đã vội tàn lụi…
– Mười mấy năm qua tao mà còn không biết nó à, mày tiếc cái gì mà khóc, mày xem thử cả năm nay nó có ở nhà ngày nào không, nó có lo cho mày được bữa cơm nào không hay nó suốt ngày đi đàn điếm trai gái bên ngoài, mày ngu lắm con, tao làm thế là nghĩ cho mày với chị em mày đấy, mày làm tao thất vọng quá…
– Bố đừng nói là nghĩ cho con… bố chỉ lo cho bố thôi… tạm biệt bố… con đi tìm mẹ đây!
– Mày… thắng ngu! Vũ… Vũ… tít tít tít…
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyensex68.com/loan-luan-me-va-con/
– Quân… Quân ơi… dậy ăn sáng rồi còn đi học đây này.
– Cái gì nữa đây, để tôi yên!
Mở mắt ra, gã cáu lên khi thấy đứng bên cạnh là Nga, người giúp việc của nhà Quân đang cố đánh thức gã dậy.
– Ngủ gì mà ngủ dữ, đi đêm cho lắm vào, thế định nghỉ học nữa à!
Nga cũng đã phát ngán với một gã biếng nhác như Quân, nàng thầm nghĩ nếu Quân mà là con hay em trai của nàng, chắc nàng đã dần nó một trận nhừ tử…
– Xuỳ… đi ra cho tôi ngủ đi, đừng có nhiều lời…
Có lẽ Quân cũng đã quen với những lời càu nhàu của Nga, gã không buồn đáp lại, vừa đình kéo cái mền lên trùm đầu thì chân gã chạm phải vào một vật gì đó, tiện chân Quân đá một phát làm thứ đồ văng ra khỏi giường và rơi xuống sàn nhà.
– Chết mẹ!
Bật người dậy, Quân hoảng hồn khi nhận ra trong cái túi vừa rồi chính là cái máy quay đang lưu giữ bằng chứng ngoại tình của mẹ gã và Quốc, vừa thấy Nga định cúi xuống nhặt lên dùm thì gã đã ngăn lại.
– Thôi! Để đó cho tôi, chị đi ra đi!
– Thế có định xuống ăn sáng còn đi học không, muốn bà chủ chửi nữa à.
– Chị là mẹ tôi à! Thì xuống trước đi, chút tôi xuống!
– Xí…
Nga vừa quay đi, Quân cũng giơ tay lên đánh gió vài cái rồi vội vã mở cái bọc lấy máy quay ra… bấm nút khởi động, gã thở phào nhẹ nhõm khi màn hình sáng lên và các chức năng vẫn bình thường…
Bước ra khỏi nhà tắm, Quân vừa đi vừa dự tính xem hôm nay sẽ kiếm chỗ nào để quậy phá thì gã sực nhớ rằng trong túi đã không còn tiền, phải thực hiện ngay thôi, kẹt đạn quá rồi.
– Trời! Vũ hả, có chuyện gì mà tới đây hả Vũ, vào nhà đi…
Từ dưới nhà, cái tên ” Vũ ” vang lên làm Quân ngớ người ra ” Quái lạ, Vũ nào, chẳng lẽ lại là…”
Lao xuống dưới nhà, gã thật sự kinh ngạc khi đứng trước mặt gã đúng là Vũ, kẻ hôm trước đã cho gã một trận bầm dập ngay trước mặt Ngọc.
– Mày đến nhà tao làm gì?
Lạnh lùng bước qua mặt Quân, Vũ nhìn Nga hỏi.
– Có cô Lệ ở nhà không hả chị Nga?
– Cô lệ hả, có chứ! Mà có chuyện gì vậy Vũ?
– Chị gọi cô cho em hỏi chuyện chút được không!
– Được chứ, ngồi đi để chị lên gọi!
Nga vừa quay đi định bước lên lầu thì tiếng Quân gọi nàng giật ngược trở lại…
– Chị đứng đó, mẹ tôi đang mệt, không có gọi gì cả!
– Cậu đi từ sáng hôm qua tới giờ có về nhà đâu mà sao biết bà chủ mệt!
– Ơ… Chị là chủ nhà này à, tôi đã nói không được gọi mà cứ!
Quân bắt đầu nổi điên lên vì sự trả treo của người giúp việc, nhưng Nga nào có sợ, vì nàng đã có ý định bỏ cái nhà này từ lâu rồi nhưng vì thương Lệ nên không nỡ ra đi.
– Mày làm cái trò gì mà lớn tiếng trong nhà vậy Quân!
Từ trên lầu, Lệ bước xuống, với ánh mắt bực bội và cái dáng vẻ đầy mệt mỏi, có lẽ đêm qua là một đêm đầy trăn trở với nàng, bước xuống phòng khách, nàng nhìn Vũ cười dịu dàng…
– Vũ hả con, sao nay lại sang đây tìm cô vậy, có việc gì không?
– Con muốn nói chuyện riêng với cô chút được không?
Dường như cảm nhận được sự gấp gáp trong cái điệu bộ của Vũ, nàng biết đây nhất định là chuyện gì đó không hay liên quan đến người bạn thân của nàng – Kiều.
– Có chuyện gì gấp vậy, thôi lên trên phòng cô rồi nói, đi…
“Quái lạ, nó thì có chuyện riêng gì với mẹ mình nhỉ?” – Quân ngơ ngác nhìn theo Vũ, trong đầu tự hỏi không biết có chuyện quái gì đang diễn ra nữa đây…
– Rồi có chuyện gì con nói đi, có phải chuyện mẹ con phải không – đưa tay khép cửa lại, Lệ nhìn Vũ hỏi.
– Trời… vậy cô biết rồi hả, bây h mẹ con đang ở đâu?
– Ở đâu là sao? Con nói gì vậy Vũ?
Nghe cái giọng ngạc nhiên của Lệ, thì ra nàng vẫn chưa biết gì.
– Lúc nãy con vào phòng mẹ, tự dưng thấy vali với đồ đạc của mẹ không còn, mẹ còn để lại cho con mảnh giấy nói đi đâu đó ít hôm nữa.
– Vậy hả, vậy sao con không gọi điện cho mẹ thử xem.
– Mẹ tắt máy rồi.
– Bình tĩnh lại đi, chắc mẹ đi đâu đó ít hôm thôi, nhưng mà…
– Nhưng sao cô? – Vũ nhìn Lệ bằng ánh mắt đầy hi vọng…
– Từ trước đến giờ… mẹ con đi có thấy ai hỏi gì đâu, sao nay lại lo lắng như vậy chứ, cô nhớ tháng trước cô với mẹ con đi Vũng tàu cả tuần mà có thấy con nói gì đâu…
– Phải… là… do… do…
Vũ gục đầu xuống buồn bã, bây giờ nghĩ lại chàng mới nhớ đã 1 năm qua chàng chưa bao giờ chủ động quan tâm đến Kiều lần nào để rồi mặc nhiên chấp nhận sự vắng bóng của mẹ mình mà không có chút cố gắng để níu kéo Kiều trở lại, rốt cuộc thì chàng vẫn chỉ là một kẻ ích kỷ chỉ biết đợi chờ mà không làm gì để mọi chuyện tốt đẹp hơn ngoài gặm nhấm cái lòng tự trọng của mình…
– Thôi được rồi, đừng buồn, để cô thử liên lạc với mẹ thử, chắc mẹ con đến chỗ mấy người bạn thôi…
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyensex68.com/loan-luan-me-va-con/
Ngồi đợi dưới phòng khách, đã mấy lần Quân định mò lên nghe lén xem có chuyện gì đang xảy ra nhưng vì có Nga đứng canh chừng nên gã đành cố nhịn. Chợt Quân nghe thấy tiếng cửa phòng mẹ mình mở ra, từ trên Vũ bước xuống với gương mặt nặng nề buồn bã.
– Thôi cháu đừng lo, để cô tìm giúp cho mà, có gì chiều cô gọi cho, nhé… đừng buồn nữa…
Trông thấy thái độ ân cần của Lệ với Vũ, làm Quân không khỏi bực bội “Gớm, làm như tốt đẹp lắm không bằng”…
Tiễn Vũ đi rồi, Lệ cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi trở lại, cả đêm hôm qua thức trắng vì thao thức trằn trọc mãi vì cú shock do Quốc và Quân con trai nàng gây ra nhưng những điều tệ hại hơn sẽ còn xảy đến với nàng trong những ngày tới…
Vừa bước vào phòng thì nàng đã thấy Quân ngồi đó, đang nghịch những món đồ trên giường của nàng, nhìn cái mặt đáng ghét của con, nàng nói…
– Ai cho mày vào đây, đi ra!
– Có chuyện gì mà thằng Vũ mới sáng thằng Vũ sang đây vậy Lệ?
– Tao đã nói mày bao nhiêu lần là không được gọi tao bằng tên cơ mà! Đi ra khỏi phòng tao nhanh!
– Làm gì nóng vậy, trả lời câu hỏi của con đi!
– Không phải chuyện của mày, đi ra để tao còn nghỉ ngơi!
– “Không phải chuyện mày”! Mẹ có coi con là con mẹ đâu, mẹ đối xử với người ta sao mà lại đối với con thái độ đó à.
– Thôi… tao không muốn nói nhiều nữa, mày đi ra đi… tao mệt lắm rồi, không còn hơi sức đâu mà cãi với mày đâu…
– Thế còn chuyện đêm qua mẹ tính sao?
– Tính gì! Giờ mày muốn gì nữa đây?
– Giờ mẹ muốn chuyện này trôi qua êm thấm hay là…
– Hay là sao thằng mất dạy, mày thích làm gì thì làm, tao mệt mỏi lắm rồi…
– Đó là chính mẹ nói đấy nhé, được rồi, để con đưa cái máy quay phim cho bố xem thử bố phản ứng sao.
– Cái gì? Máy quay gì?
Bật dậy khỏi giường, Lệ nắm chặt tay Quân kéo giật lại.
– Thì cái máy quay lại cảnh mẹ với ông Quốc chứ gì.
– Thằng khốn… mày… làm sao mà có được, mau đưa ra đây, đưa đây! – Lệ hét lên tức giận…
– Làm gì mà xồn xồn vậy, con cất rồi!
– Mày cất làm gì thằng kia, có phải mày bày trò ra cái trò này không! Chẳng lẽ mày muốn đem đi phơi bày cho thiên hạ coi thì mày mới thoả mãn hả? Mày cất ở đâu thì lấy ngay lại đây cho tao, còn không thì…
– Không thì sao, mẹ định làm gì con, mẹ bây giờ không có tư cách để nói con nữa, con đã biết hết chuyện mẹ với ông Quốc rồi. Các người cũng to gan đấy…
– Thằng khốn…
Giơ tay lên định tát vào mặt Quân một cái nhưng hắn đã vội chụp tay nàng lại, bỗng dưng một nỗi sợ hãi vô hình nào đó lớn dần lên trong người nàng, trước mặt nàng giờ đây không còn là đứa con 19 năm trước nàng đã mang nặng đẻ đau nữa mà là một con quái vật thực sự, nhìn vào cặp mắt ma mãnh của Quân, nàng biết nó đang có âm mưu làm một điều gì đó thực sự tệ hại… rút tay ra khỏi tay Quân, nàng xô nó qua một bên rồi chạy vội qua phòng Quân…
– Mẹ đi đâu đấy! – Hắn vội đuổi theo Lệ…
Bước vào trong phòng Quân, nàng vội lao đến bàn học của nó rồi bới tung hết lên, mở tủ quần áo của Quân, nàng nắm quần áo vứt hết ra làm Quân há hốc nhìn theo.
– Mẹ làm gì vậy, dừng lại, thôi… – lao đến, Quân nắm cả hai tay Lệ ngăn không cho nàng bới tung mọi thứ lên thêm.
– Nó ở đâu! – Với ánh mắt căm giận, nàng nhìn Quân…
– Cái gì?
– Cái máy quay đó, ở đâu đưa ra đây! Nhanh lên!
Nàng quyết tâm phải huỷ nó trước khi những đoạn băng đó loạt ra ngoài, khi đó thì hậu quả sẽ không thể lường trước được nhưng Quân vẫn ngoan cố.
– Không đưa!
– Mày có đưa không hay để tao đốt trụi phòng mày!
– Mẹ đừng có quá quắt, thôi được rồi, đưa thì đưa, với 1 điều kiện…
– Nói nhanh!
– Con cần tiền!
– Mày lấy liền ra đây cho tao!
Nghe cái giọng run rẩy của Lệ, Quân biết mẹ mình đang hoảng sợ tột cùng, và hắn nghĩ mẹ sẽ làm mọi giá để lấy lại cái bằng chứng không thể chối cãi này.
Mò xuống gầm giường, Quân lôi cái máy quay lên, ngay lập tức Lệ vội lao đến định giật lấy nhưng Quân đã nhanh hơn, xoay lưng về phía Lệ, hắn dùng thân mình che cái máy quay lại…
– Làm cái gì vậy, từ từ đã…
– Mày đưa đây! Đưa đây!
Nàng với tay theo cố giành lại, hai mẹ con cứ dành giật nhau cho đến lúc Quân không chịu được nữa, ôm Lệ, hắn ghì người nàng xuống nệm và nói…
– Mẹ đừng có dọa tôi, tôi không sợ đâu!
– Bỏ tao ra, nhanh…
– Nếu còn xồn xồn lên như vậy thì tôi cầm cái này đi đấy…
Quân vừa ngồi dậy thì Lệ đã gục mặt xuống nệm và khóc nức nở…
– Tao không ngờ… cả đời tao lại đẻ ra một đứa con như mày, thử hỏi từ lúc nhỏ đến giờ tao tốn bao công sức nuôi mày ăn học, mày đã làm gì cho tao chưa hay chỉ biết chơi bời lêu lổng, giờ mày lại còn dùng cái thủ đoạn đó để tống tiền mẹ mày, thằng… khốn… tao hận mày…
– Mẹ im đi! Đừng có vờ vịt nữa, tôi thế này cũng là do mẹ với ông ba thôi, hai người chỉ biết đến tiền, các người tưởng ra ngoài kiếm nhiều tiền rồi vứt tôi với con vi cho bà vú già thì tôi sẽ biết ơn các người chắc…
– Thằng khốn… đúng là do tao… do tao kiếp trước có lỗi với trời nên bị quả báo…
– Lại đổ cho trời đất, không có trời nào ở đây đâu. Giờ mẹ nói phát một đi, mẹ có muốn lấy lại không, lấy lại thì xì tiền ra cho tôi, vậy thôi, đừng có ngồi khóc lóc như cải lương nữa!
– Huhu… tao không có tiền… mày muốn làm gì thì làm… thằng khốn…
– Được, vậy thì đừng trách… – Quân vừa quay lưng định bước đi thì chợt Lệ nói…
– Được… mày đứng đó… đứng im đó… tao đi lấy… huhu…
Cuối cùng thì nàng cũng đầu hàng Quân… gượng dậy ra khỏi giường… nàng vừa đi vừa khóc, nước mắt tuôn rơi lã chã… còn Quân thì sao… quay cũng ngồi phịch xuống nệm. Hắn không dám nhìn theo bước chân Lệ, nằm phịch xuống giường… hắn bịt tai lại cố không nghĩ tới cái tiếng khóc tỉ tê của mẹ mình đang vọng lại từ phía hành lang…
Tới trước két sắt… tay lệ vặn khóa theo những con số mật mã. Nhưng khi cánh cửa két sắt mở ra, có một ý nghĩ nào đó chợt đến trong nàng, đóng cửa két lại, nàng bước xuống nhà bếp… và lấy một con dao…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54