Nó và thằng Trung là hai đứa trở về sau cùng sau bữa cơm tối, cái Dung nhìn nó với ánh mắt nhiều ý tứ rồi nói :
– Huy đừng suy nghĩ gì nhé. Mình thấy cái Huệ bây giờ sống rất tốt.
– Ồ, tớ không nghĩ gì đâu. Tớ cũng mừng mà. – Nó cũng thật lòng nói.
Dung nhìn nó mỉm cười gật đầu rồi vào phòng nghỉ trước, còn sớm nên thằng Cường rủ 3 thằng xuống tầng 1 uống nước chè trước khi về.
Hồ Linh Đàm rộng và lồng lộng gió, những block nhà xen kẽ san sát nhau mọc lên thành một khối trắng lúc này hầu như đã sáng hết đèn. Đêm cuối thu lạnh, 3 thằng ngồi trước 3 cốc trà nghi ngút khói vừa nhấp từng ngụm vừa trò truyện linh tinh.
– Đéo ngờ thế mà đã cưới luôn được mấy ông ạ, đã kịp chụp ảnh cưới đâu. – Thằng Cường vừa thổi thổi cốc nước vừa nói.
– Đm, cũng đến lúc rồi còn gì, sớm hay muộn mấy tháng có làm sao. Lúc sướng thì ai sướng cho, giờ còn kêu. – Thằng Trung trề mồm ra trêu thằng bạn.
– Ừ thì cưới giờ vẫn hơi sớm, tao cũng muốn ổn ổn thêm tí đã.
– Đm, mày thế này còn đòi ổn ổn đéo gì nữa. Hay chờ lên giám đốc thì cưới.
Đã quá quen với hình ảnh hai đứa suốt ngày cà khịa nhau nên nó cũng chỉ ngồi im mà không tham gia gì. Thằng Cường đúng là ổn thật, nói đúng ra giờ là thằng khá nhất trong mấy đứa chơi thân. Đi làm mấy năm đã mua được nhà, tuy cũng có bố mẹ giúp nhưng 2 căn chung cư ở khu linh đàm này cũng một đống tiền chứ có ít gì. Cả cái Dung cũng đầy giỏi giang, tuy có hay bắt nạt thằng bạn nó nhưng nhìn chung quá ổn, 2 đứa thế mà lại hợp nhau. Nhìn hai đứa nó cũng thấy thèm :
– Thế mày thì sao, Trung ? Định bao giờ cưới ? Hiền có giục không ?
– Không, giục gì. Tao mới đi làm, chờ ổn ổn đã. – Thằng Trung cố tình kéo dài hai từ ổn ổn ra trêu tức thằng Cường.
Nó phì cười với tính trẻ con của thằng bạn mình. Rồi hỏi thằng Cường :
– Thế bao giờ đi chụp ảnh cưới đây, hôm nay tao thấy bụng vẫn chưa to lắm đâu ? Mấy tháng rồi ?
– Thì mới hơn 2 tháng tí. Chính vì Dung sợ bụng to chụp ảnh mới mặc váy xấu nên mới cưới luôn đấy.
Thằng Cường cười cười nhìn 2 thằng rồi nói tiếp. – Thằng Huy vẫn thống nhất thế nhé. Cuối tuần sau đi Cát Bà chụp ảnh cùng bọn tao đấy.
– Ừ thì đi, em cái Dung đi cùng hả.
– Ừ. Vẫn thống nhất thế nhé, để xem trình chụp ảnh của mày với bọn thợ ảnh có vênh nhau nhiều không ?hehe. Có gì mày phải góp ý với bọn nó góc chụp này nọ đấy. Tao là hơi bị tin tưởng mày đấy.
Với kinh nghiệm đi phượt và chụp choẹt linh tinh của mình mà thằng Cường tin tưởng giao cho nó trọng trách được tháp tùng đôi bạn trẻ đi chụp ảnh cưới ở Cát Bà. Thực ra công việc cũng chẳng có gì ngoài việc đi cùng cho vui vì mọi thứ đã có studio lo hết, hơi miễn cưỡng nhưng nó cũng đồng ý với sự mè nheo đến mức hơi quá đáng của thằng bạn.
– Mà vừa nãy thấy cái Huệ cũng ổn phết nhỉ ? Sao mày liên lạc được với nó thế– thằng Trung hỏi thằng Cường.
– Cái Dung liên lạc trên facebook ở Nhóm trường c3 của mình ý. Tao cũng mới biết, hôm trước đến chơi nhà tao một lần thì tao cũng kể với chúng mày luôn mà. Thấy vợ tao kể cả bố mẹ cái Huệ cũng sang Đức hết rồi, chồng cũng là con người quen biết, nghe nói thành đạt trong cộng đồng bên đấy lắm. Đợt này về hình như định mở rộng làm ăn bên Việt Nam này.
– Ừ, cũng mừng cho nó. Mày đang nghĩ đéo gì mà ngẩn ra thế hả Huy?
– À… tự nhiên tao lại nhớ tới đầm sen ở quê mình quá.
Nó trầm ngâm trả lới thằng Trung rồi lại chìm sâu vào suy nghĩ của riêng mình…
Trời bỗng trở lạnh đột ngột chỉ sau một đêm, không khí trở nên khô cóng và lạnh toát. Chùm cúc họa mi Trúc Linh cắm vội trong chiếc bình thủy tinh trên kệ tủ dường như cũng đang thu mình lại, tựa như đang run bắn lên mỗi khi cơn gió lùa qua cái cửa sổ khép hờ đang ào vào khua khoắng khắp căn phòng. Cái loa nơi góc phòng đang rên rỉ chất giọng nhừa nhựa, bừa bựa của Trần Toàn K300 trong những bản tình ca dở hơi từ album của lão: “từ hôm nay tôi không dám say sưa, dù bia ngon anh em rất đông vui, từ hôm nay tôi về khuya là tôi chết toi…”. Thu mình trong cái chăn mỏng tang, vừa nằm nó lẩm bẩm trong đầu thầm rủa cái thời tiết quái dị đang nắng đã lạnh bất chợt mà không báo trước. Người nó chợt rung lên bần bật, ngán ngẩm vớ lấy cái điện thoại thầm chửi đứa nào mất công gọi nó vào cái giờ đáng lẽ phải để dành cho việc ngủ này, không thèm mở mắt, nó trả lời bằng cái giọng uể oải nhất có thể:
– Alooooo….
– Huy à. Dậy chưa? – Giọng thằng Cường lanh lảnh vang lên đầu dây bên kia như sợ nó đang nghe điện thoại mà ngủ quên mất.
– Dậy rồi, mày đang ở đéo đâu giờ này mà gào to thế?
– Đang ngoài đường. Giờ chuẩn bị đến nhà mày.
– Làm đéo gì mà đến giờ này. Chiều mới bắt đầu đi cơ mà.
– Nói truyện.
Thằng bạn dập máy luôn sau câu nói không để cho nó thêm một thông tin gì khác. Tối nay nó sẽ ra Cát Bà cùng vợ chồng thằng Cường, nhưng đấy đâu phải lý do để thằng Cường phải lọ mọ mò từ Linh Đàm đến nhà nó tận Hoàng Quốc Việt vào thời điểm này.
Thằng Cường xộc vào nhà nó liến thoắng đã dúi mũi vào tủ lạnh:
– À chà, nhiều đồ quá nhỉ. Em Linh chu đáo ghê.
Vừa nói nó vừa lôi hai quả trứng gà rồi đập vào nồi nước tanh tách. Chỉ ít phúc sau hai bát mỳ tôm trứng nghi ngút khói đã được thằng bạn bưng ra.
– Mày chăm hết việc của vợ rồi đấy Cường ạ. – Vừa sì sụp húp mì tôm nó vừa trêu thằng bạn.
– Ờ. Bây giờ giả vờ tí để lừa thôi, cưới về rồi anh bắt làm tất, chú không phải lo.
– Mịa. Mày mà bắt được nó tao đi đầu xuống đất. Thế có vụ gì mà mò đến đây sớm thế?
– Vụ đéo gì. Vừa đèo em cái Dung ra bến xe về quê có việc gấp.
– Thế á, thế tối có xuống kịp không? – Nó lo lắng quay sang hỏi thằng bạn, vụ đi chụp ảnh cưới thiếu em cái Dung đi cùng cũng khá phức tạp vì nhiều chuyện riêng của cô dâu cũng cần có người giúp.
– Không kịp. Thế nên đổi người khác rồi.
– Ừ, ai đấy, tao có biết không?
– Mày biết. Cái Huệ!!!
Sập tối thì chúng nó ra đến Cát Bà, thời tiết đẹp hơn chúng nó tưởng tượng. Trời khô lạnh nhưng lại có nắng, ánh nắng của buổi hoàng hôn chiếu xuống làm mặt biển như được dát vàng, thứ ánh sáng lung linh chiếu nghiêng những bóng thuyền, bóng núi đang tự soi mình trên mặt biển. Làn gió biển lành lạnh thổi vào mơn man trên da thịt, quyến rũ cái tâm hồn bay bổng đang mải miết ngắm hoàng hôn. Rồi khi chúng nó vẫn đang say sưa trong cái sắc đỏ rực của buổi chiều tà thì mặt trời bỗng đột nhiên sà xuống biển rồi mất hút. Lần nào cũng thế, lắng đọng trong nó mỗi buổi chiều buông là 1 chút tiếc nuối, một chút chạnh lòng mặc dù cho biển Cát Bà hôm nay đẹp dịu dàng và mê đắm lòng người biết bao.
Suốt dọc đường đi từ Hà Nội về Hải Phòng rồi ra đến Cát Bà, cái Dung và Huệ ríu rít truyện trò, nó chỉ lẳng lặng lắng nghe, cố tìm kiếm trong đấy những ký ức hay những kỷ niệm về tuổi học trò. Huệ trao đổi với nó không nhiều, thậm chí còn ít hơn cả với cậu chụp ảnh nhanh mồm nhanh miệng đi cùng. Buổi tối, sau khi gọi điện nói truyện với Trúc Linh xong nó lang thang ngoài bãi ngắm biển, uống bia một mình. Sự huyên náo nhộn nhịp của những con đường bên trong ào tới thứ âm thanh đời sống tự nhiên làm nó thấy chông chênh. Mùa này buổi đêm cả bãi biển vắng người, le lói đốm lửa nhỏ trên môi nó lập lòe làm cảnh vật càng thêm tĩnh lặng.
Điện thoại di động của nó bỗng rung lên những nhịp hối hả, số lạ, nó áp tai nghe ngay khi đã quen với công việc nhận nhiều cuộc gọi từ những số không lưu:
– Alo.
– Huy à, tớ, Huệ, Huệ đây.
Đột ngột không hề báo trước, tiếng của Huệ vang lên bên kia điện thoại. Cái hình ảnh cậu học trò nắm chặt ống nghe điện thoại cố ngăn dòng nước mắt đang ứa ra bên khóe mi gần chục năm trước trở lại vội vàng trong nó.
– Ừ, tớ, Huy đây.
– Cậu đang ở đâu đấy ?
– Tớ đang ở ngoài bãi biển.
– Một mình à ?hihi
– Ừ, một mình. – Nó cũng bật cười khi nghe thấy tiếng cười của Huệ truyền qua, vẫn tiếng cười trong trẻo của ngày nào.
– Có gì hay ngoài đấy không thế ?
– Ngoài này chỉ có gió và sóng biển thôi. Thích thì ra đây.
– Thế chờ tớ tí nhé.
Nó ngồi thêm một lúc thì em ra, gió biển thổi phần phật ép chặt chiếc váy maxi dán vào da thịt em làm tôn lên vóc dáng bà mẹ một con đầy quyến rũ. Em ngồi xuống bên cạnh nó cùng hướng mắt ra nơi mặt biển xa xăm, huyền bí.
– Uống bia à, còn không?
Em nhận lon bia mới bật nắp từ tay nó, chạm nhẹ với lon của nó đưa lên rồi uống một ngụm lớn, thở ra 1 hơi đầy khoan khoái. Em quay sang tinh nghịch nói với nó:
– Uống bia phải có bạn mới vui chứ, uống một mình thế này chán chết. Hihi
– Ừ. Tớ cùng quen rồi.
Sau câu nói của nó cả hai lại im lặng, quá nhiều thứ để hỏi dường như lại thành chẳng biết hỏi gì. Trong đầu nó xoay vần bao nhiêu câu hỏi nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, đến bây giờ nó mới lại có cơ hội được gặp lại Huệ, được truyện trò một cách gần như thế này. Không biết mấy năm qua em sống ra sao, cuộc sống có nhiều khó khăn không, và khi ra đi em có nhớ đến nó và lũ bạn nhiều không?
Đang miên man trong trường suy nghĩ của riêng mình thì Huệ cất tiếng hỏi nó, rất khẽ:
– Cậu sống thế nào?
Nó sống thế nào? Điều mà em quan tâm là hiện tại hay quá khứ?
– Tốt. Còn cậu. – Nó cũng chỉ trả lời thật nhẹ.
– Hihi. Cậu thấy tớ thế nào?
– Tớ rất vui khi thấy cậu sống ổn. Hôm trước ở nhà Cường tớ thấy gia đình cậu rất hạnh phúc.
– Hihi. Cảm ơn cậu.
Lại im lặng, chỉ có tiếng sóng biển rì rào vẫn cần mẫn xô bờ như ngàn năm vẫn thế.
– Có lẽ cậu vẫn còn giận tớ lắm đúng không? Giận từng ấy năm mà không một lần liên lạc – Huệ lại cất tiếng nói xóa tan sự im lặng.
Nó không trả lời như ngầm đồng ý, chỉ lẳng lặng ngấp thêm một ngụm bia. Gần 10 năm, không một lần liên lạc sau buổi chiều hôm đấy, cả khi em đã có cuộc sống đủ đầy. Chẳng nhẽ em không có chút gì để nhớ cho một tình yêu tuổi học trò gắn với bao kỷ niệm thật đẹp.
– Tớ muốn lắm chứ, nhưng tớ không thể. Tớ sợ nếu như thế tớ sẽ lại nhớ đến các bạn, nhớ tới cuộc sống hạnh phúc trước đây, như thế tớ sẽ không thể mạnh mẽ tiến lên phía trước được. Sau hôm đó, bố mẹ tớ ở lại Kon Tum cùng họ hàng, còn tớ được 1 người quen giúp sang Tây Âu làm thuê lấy tiền trả nợ. Một mình nơi đất khách, tớ nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ các bạn kinh khủng, nhưng tớ biết tớ phải mạnh mẽ. Nhiều đêm không ngủ khóc ướt gối, hay những lần quá mệt mỏi với công việc tớ gục xuống bên chồng đĩa cao chưa rửa, hay hàng đống khoai tây, hành cần lột vỏ tớ lại bật khóc. Cứ nghĩ đến mọi người là tớ lại khóc, vì thế tớ phải cố gắng quên, quên hết quá khứ bình yêu trước kia, vì tớ nghĩ cuộc đời của tớ chắc mãi mãi sẽ chẳng bao giờ quay lại được như xưa nữa đâu.
Giọng em đều đều vang lên trong đêm, hòa lẫn với tiến gió và sóng biển rì rào. Em nói đến quá khứ khổ cực nơi đất khách của mình với một giọng bình thản đến ngạc nhiên, nhưng trong đó vẫn bộc lộ rõ sự cứng cỏi của một cô gái sớm đã trải qua biến động lớn va chạm với cuộc đời.
– Sau này tớ cũng may mắn gặp được những người Việt tốt bụng giúp đỡ. Cuộc sống nơi đất khách cũng khá hơn. Nhưng sau đó tớ lại ngại, lại sợ các bạn đã quên tớ, đã không còn chấp nhận tớ sau sự ra đi đột ngột không một lần liên lạc ngày trước. Suy nghĩ mãi, nhớ các bạn, muốn gặp các bạn lắm mới dám nói truyện với cái Dung.
Im lặng. Cố gắng nghe thấu hết từng ấy năm khổ cực của em, thấm đẫm nỗi cô đơn nơi đất khách với biết bao khổ cực của em. Lúc sau nó mới lên tiếng:
– Ừ, bọn tớ hiểu mà Huệ.
– Cảm ơn Huy.
Sóng vẫn xô bờ, như cố xóa đi nỗi buồn phiền vẫn lắng đọng trong không gian sau lời kể của em. Cả nó và em đều im lặng, chỉ có tiếng sóng và gió.
Lúc sau, vẫn là em phá tan sự im lặng, lúc này em đã lấy lại cái chất giọng vui tươi thường thấy nơi em:
– Mà tớ cũng không ngờ Cường lại lấy cái Dung đấy. Hihi
– Ừ. Hai đứa nó bắt đầu từ cuối năm lớp 12. Lúc chúng nó công bố ai cũng bất ngờ. Nhìn bên ngoài chẳng hợp nhau gì cả.
– Hihi. Càng không hợp nhau lại càng hút nhau đấy, như nam châm trái dấu hút nhau ý.
– Ừ, ngày xưa cũng còn mấy đối lớp Anh với lớp Lý nữa cơ. Như thằng Khánh với cái Hương này, thằng Phương với cái Phượng này. Nhưng đến giờ chỉ có mỗi đôi thằng Cường là thành.
– Ối. Thằng Phương “trề” cũng có thời yêu Phượng lớp tớ á, hai đứa nó đợt năm 11 sinh hoạt cùng nhau suốt ngày chửi nhau mà.
– Ừ. Thế mà thành đôi đấy. Này nhé….
Câu truyện của nó và Huệ khi nhắc đến lũ bạn cũ trở nên sôi động hẳn lên. Nó cập nhậti tình hình của lũ bạn cho em đang háo hức lắng nghe, những kỷ niệm thời học sinh lần lượt được nhắc lại một cách vội vã, cả hai tranh nhau nói, tranh nhau kể những kỷ niệm xưa cũ. Mọi thứ như thước phim tua lại cứ lần lượt hiện về. Nhưng tình cảm của nó và Huệ, những kỷ niệm riêng của hai đứa vẫn không một ai nhắc đến, không phải do quên nhưng cả hai vẫn cố giữ nó trong một ngăn sâu nhất. Có lẽ cả hai sợ, sợ nếu chẳng may vô tình nhắc tới, sự vui vẻ bây giờ sẽ bị thay thế bằng sự ngượng ngùng, ký ức cũ đã đóng bụi ngủ say thì có lẽ cũng nên để nó chìm sâu xuống như vậy thực sự sẽ tốt cho cả hai.
Đêm đã khuya, gió đã thổi mạnh mang theo hơi lạnh của biển, nó và em cùng nhau đi bộ về khách sạn. Quán xá vẫn sáng đèn mở cho những thực khách chơi khuya, đêm trên đảo lúc này vẫn thực sự náo nhiệt. Sau buổi nói truyện, nó và em đã thực sự thoải mái, không còn gượng ép như lúc trước em mỉm cười chúc nó ngủ ngon rồi vào phòng, nó thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Nhắn tin chúc Trúc Linh ngủ ngon rồi nó cũng dần chìm vào giấc ngủ sâu êm đềm…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27