Lúc đó tôi mới nhìn lại mình… Tôi là ai? Chỉ là một cậu sinh viên mới ra trường. Hơn hai năm kinh nghiệm, hai mấy tuổi đầu. Chẳng là cái gì cả…
Tôi đang ở đâu? Ơ hay, cũng có cái để nói đấy nhỉ? Đá qua một chút công việc…
Việc thì nhiều, làm không hết việc. Nhiệt tình có thừa, khả năng cũng có chút. Hiệu quả do người khác đánh giá. Tuy nhiên, tự mình cũng thấy được (qua con mắt người khác). Nhưng cái trò đời, sự soi mói của người, không thể không có. Sau này tôi mới hiểu, rằng chẳng có sự thành công nào đến nhanh mà ở lại được lâu.
Bắt đầu từ những bài test đơn giản, đến khó dần, khó dần… tôi đều vượt qua. Chỉ đơn giản là những gì liên quan đến máy móc, công nghệ. Kể cả những ca khó, phá phách trong cái tập thể gần 300 con người. Nhưng đến khi đối diện với những vấn đề mang tính tổng thể thì tôi bắt đầu thấy khó thở.
Từ chuyện cơ quan đưa đối tác và công nghệ mới vào áp dụng. Gặp những con người lạ hoắc từ vùng miền khác đến, với bản tính thật thà và chân tình (không dính dáng đến chuyện làm ăn, thu nhập ngoài lương), tôi dễ dàng bị người ta dẫn lối. Dẫu vậy, tôi vẫn cố gắng hoàn thành tốt công việc được giao. Cố đến mức chuyện tôi ốm vì công việc như là chuyện thường tình trong gia đình… Bố mẹ tôi xót, em gái tôi xót. Vẫn biết là như thế, thu nhập của tôi chỉ đủ cho tôi tiêu pha, chưa nộp được một chút gọi là cho mẹ đi chợ. Tóm lại là đi làm mà như chưa.
Bù lại, anh em của tôi hiểu, các em mà tôi ngỏ lời xxx hiểu. Kể cả có em rất xinh, hơn tôi 1 tuổi, khi tôi ngỏ lời cũng không nỡ từ chối. Yêu hay tình dục, tôi chả phân biệt. Nhưng chỉ duy nhất một lời “anh yêu em” thì tôi vẫn để dành…
Cho đến một ngày…
Những việc tôi làm, chung quy cũng chỉ là làm cho mọi việc nó đỡ bất hợp lý hơn, và cũng thông qua đó mà đời sống của anh chị em trong cơ quan cũng dễ thở hơn. Thu nhập tăng lên gấp rưỡi, gấp đôi. Chắc cũng vì thế mà chị em rất nể. Nhưng xét về mặt tổng thể thì lại chưa hợp lý vì cao hơn so với mặt bằng chung. Qua các cuộc họp giao ban tôi đã ngờ ngợ về vấn đề này. Nhưng lãnh đạo thì lại xử lý rất tồi… Thông qua các phòng ban chức năng, họ bắt đầu rẽ lối. Chỉ qua một vài lần xuống công xưởng và nghe những lời phàn nàn của chị em, tôi đã bắt đầu thấy tức. Từ cái sự nhiệt tình và cống hiến cộng với bực tức lâu ngày tôi bắt đầu tìm đến điểm hẹn.
Đó là phòng dìm lương. Khổ nỗi chịu trách nhiệm chính lại là một em cũng xinh chả kém những em mà tôi vẫn thích, chỉ có điều là ít gặp nhau nên mối quan hệ và gặp gỡ cũng ít. Nhưng từ khi để ý, máu dâm trong người lại nổi lên. Bắt đầu từ cái ngày gặp nhau trên cương vị công việc tôi lại lên kế hoạch chinh phục.
Ngày lại ngày, tôi lên phòng em nhiều hơn, nói năng bắt đầu có chút đong đưa và chờ cơ hội. Ghét thì ghét trên góc độ công việc thôi, chứ chim với bướm thì không hề. Cũng chẳng mang tính trả thù, chỉ đơn giản là tôi đang chán. Vì biết có quẫy đạp đến mấy thì cũng thế thôi.
Biết em cũng đang có tâm sự, muốn tôi hiểu rõ việc em đang làm, nhưng tôi vẫn cứ dìm cơ hội. Tỏng tòng tong rồi em nhé, nhưng chờ đấy. Thậm chí hẹn hò đến nhà em chơi, tôi vẫn rủ thêm một vài anh em đi cùng cho câu chuyện nhạt bớt.
Không biết có phải vì bức bối hay vì công việc mà cơ hội đến với tôi như đã được sắp đặt.
Một hôm giám đốc gọi tôi lên và bảo:
– Cháu chuẩn bị đi công tác nhé.
– Vâng, đi đâu hả chú?
– Đi kiểm tra đối tác đang làm hàng cho mình.
– Vâng, đi cùng ai hay cháu đi một mình?
– Đi cùng em Trang, sướng nhé.
– Chú có ý định làm mối cho cháu không đấy?
– Chú chả dại. Dạo này đối tác làm có vẻ chưa ổn, cháu đi công tác xem xem họ vướng cái gì rồi về báo cáo lại cho chú.
– Vâng.
Hóa ra chuyện tôi hay đi xuống phòng dìm lương cũng chẳng qua mắt được một số người… trong đó có giám đốc của tôi. Biết thế, nhưng tôi vẫn kệ, vì sự chán nản đã nhen nhúm trong con người đầy thẳng thắn của tôi…
… Bạn đang đọc truyện Đụ gái cơ quan tại nguồn: http://truyensex68.com/du-gai-co-quan/
Bắt đầu từ việc làm thủ tục và ứng tiền đi công tác. Biết chuyện đi công tác rồi, nhưng tôi vẫn im lặng, định bụng cuối giờ chiều hôm sau mới lên phòng của em trao đổi. Nhưng hình như em ý cũng chẳng chờ được lâu hơn tôi, nửa chiều đã xuống tìm tôi để hỏi thăm. Đang ngồi tán phét với anh em kỹ thuật thì em bước vào.
Diện một bộ đồ tinh khôi, đôi mắt lộ rõ sự quan tâm, em hỏi:
– Anh ạ, xếp vừa kêu em lên bảo là sẽ đi công tác cùng anh. Anh sắp xếp rồi đi nhé?
– OK em, lát nữa anh lên phòng nói chuyện với em nhé.
– Dạ…
Rồi em quay người bước ra khỏi phòng, đôi mắt tôi như dán chặt vào mông tròn lẳn của em, cả cái áo nịt ngực chỉ chực chờ bung ra hằn trong làn áo mỏng. Mấy thằng kỹ thuật nhìn tôi cười:
– Xếp trúng mánh rồi nhé.
– Ờ, để xem…
Quay quay một lúc, chờ cho đến gần hết giờ tôi mới lò dò lên phòng em. Gì chứ chuyện đi thì tôi quá rành. 5 năm sinh viên đã đào tạo cho tôi kỹ năng đi lại miễn hỏi.
– Ngày mai, anh đến đón em vào lúc 6h sáng nhé. Giờ em làm các thủ tục giấy tờ và ứng tiền hộ anh.
– Vâng, nhưng chúng ta ra bến bằng gì?
– Đó là việc của anh.
– Vâng, em chờ…
Sáng hôm sau, gặp riêng Mẹ, xin ít tiền đi công tác. Xin như đương nhiên. Gọi cô em dậy, chở anh ra bến, thì thầm “Cho em 10p để đánh giá nhé”…
Đến nhà em thì thấy em đã chuẩn bị sẵn sàng.
– Xong chưa em? Tôi hỏi.
– Rồi anh.
Bố mẹ em nhắc “Hai đứa đi nhé”
– Vâng, bọn con đi. (Bọn con, nói như người nhà)
– Đi 3 vậy có sao không anh? Em nó hỏi…
– Giờ này chưa có Công an đâu em. Mình đi thôi.
Trên đường đi ra bến. Con em gái bắt đầu bật đài:
– Chị tên gì, sinh năm bao nhiêu… Đủ thứ mà tụi nó quan tâm. Cuối cùng nó chốt một câu…
– Chị đi với anh của em, lo giùm. Anh nhà em chả biết gì đâu, từ quần áo đến ăn uống. Về mà gầy đi là em phạt chị đấy!
– Chị chả dám. Kệ anh nhà em.
Nói rồi cười như đúng rồi, cả hai chị em.
Là bày đặt ra thế, để cho em ý hiểu rằng em là người chủ động trong chuyến công tác này. Với tôi, 2 bộ quần áo, bàn chải đánh răng, dao cạo râu là đủ. Thuốc đánh răng cũng chẳng thèm mang đi vì biết thừa là nó thừa…
… Bạn đang đọc truyện Đụ gái cơ quan tại nguồn: http://truyensex68.com/du-gai-co-quan/
Nói về công việc, trước khi đi công tác, tôi đã tìm hiểu sơ bộ. Đây là một đường dây làm ăn của xếp. Tuy nhiên, cái sự làm ăn nhiều khi cũng trái ý nhau, vậy là đưa chuyên môn ra để nói chuyện. Chuyến đi này của tôi không nằm ngoài kế hoạch đó. Ngày xưa khái niệm A&B chưa rõ nét như bây giờ, nhưng tôi cũng đủ hiểu tầm quan trọng của tiếng nói của tôi trong vụ này…
Hai anh em lên xe, nhường cho em chỗ ngồi ngon lành nhất. Còn tôi chỉ là vách ngăn, không cho em phải đụng chạm với bất kỳ ai trong chuyến xe dài dằng dặc sắp tới. Sau khi đã ổn định chỗ ngồi, tôi bắt đầu gợi chuyện…
– Trang có hay đi công tác không em?
– Không anh ạ, đây mới là lần đầu.
– Trang đã đi xa bao giờ chưa?
– Em cũng chưa. Học C3 xong, em chỉ học nghiệp vụ 18 tháng rồi đi làm thôi anh. Trường cũng gần nhà.
– Trang có người yêu chưa? Xinh như em, chắc nhiều anh xin chết nhỉ?
– Anh hỏi làm gì? Biết rồi còn hỏi.
– Biết là biết làm sao? Ai nói cho anh biết đâu?
– Ơ hay cái anh này… Chả lẽ em lại phải báo cho anh? Dzô duyên.
Mọi chuyện cứ thế, mặc cho tôi giở hết các câu chuyện vui buồn, tán tỉnh… Em tôi bắt đầu say xe.
– Anh lấy hộ em cái túi ở trên. Em uống thuốc cái.
– Thuốc gì hả em?
– Mẹ em mua thuốc say xe. Em mệt rồi.
Cho em uống thuốc xong, tôi lôi báo ra đọc. Tôi có thói quen hay đọc báo, nhất là những tờ báo viết về những câu chuyện tình lãng mạn như tờ văn nghệ, phụ nữ… Hồi xưa thì chỉ có thế. Bên cạnh, em tôi đã bắt đầu lơ mơ ngủ. Thi thoảng xe lắc và xóc, đầu em nghiêng dần vào vai tôi, rồi nghiêng hẳn. Mùi hương tóc, dầu gội đầu và cả mùi con gái khiến đầu óc tôi bắt đầu mụ mẫm dần. Tay giăng báo ra để đọc, nhưng các con chữ cứ nhảy múa trong mắt. Các tế bào cảm giác bắt đầu hành hạ tôi. Cánh tay cầm báo của tôi bắt đầu cạ nhẹ vào vú em mỗi lúc mạnh dần…
Mắt em vẫn nhắm nghiền, hàng mi cong vút chấp chới mỗi lần xe xóc. Ngước mắt mệt mỏi (hay tê dại) nhìn tôi rồi lại nghiêng đầu vào vai tôi một cách tự nhiên như là trách nhiệm tôi phải là như thế, mặc cho cánh tay tôi bây giờ đã tựa hẳn vào ngực em, sự va chạm đã bắt đầu không phụ thuộc vào xe nữa. Đặt hẳn tờ báo xuống đùi tôi và em (như muốn che đi những cử động không muốn ai nhìn thấy), tôi vòng tay sang vai kia của em, ôm cho em ngủ. Trên xe ắt hẳn có người ngắm nhìn chúng tôi như một đôi tình nhân thứ thiệt.
Bàn tay còn lại của tôi nhẹ nhàng đặt lên đùi em xoa nhẹ. Em vẫn im lặng và thở đều, chỉ có cảm giác là cơ thể của em và tôi bắt đầu nóng dần lên. Cảm xúc bắt đầu dâng và lòng ham muốn trỗi dậy, tôi bắt đầu sờ vào vòng 1 của em. Lúc đầu chỉ là nhẹ nhàng như ôm ấp, sau một lúc là mạnh dần và tôi luồn hẳn tay vào trong. Vòng 1 của em căng tròn trong chiếc áo ngực. Được một lúc sau thì tôi quyết định dừng lại, vì biết ở đây thì cũng chỉ đến thế. Rút tay ra và ôm em cho em ngủ, dường như em cũng đoán được ý nghĩ của tôi và thiếp đi ngủ ngon lành… Tôi cũng mơ màng ngủ theo em trong mùi hương quyến rũ và cả sự mơ ước trong thời gian tới…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26