Trung tung tăng bên chị đi ăn bún đậu. Anh và Miên vô tư không hay biết việc làm tình của mình đã bị tới ba người biết. Thật may ai cũng giữ kín, chứ không mai chị Miên có mà bỏ xứ… à bỏ cơ quan mà đi mất. Trung đi ra ngoài, anh thậm chí còn hơi ngạc nhiên trước cái nhìn của chị Hoa vừa đi ăn về. Ánh mắt thật khác lạ. Rồi đến khi ăn bún đậu, lại gặp cái My. Ánh mắt còn dò xét hơn nữa làm Trung chả dám nói gì nhiều với chị Miên.
Ăn xong thì Trung cũng đi, dù rằng anh còn muốn ôm ấp Miên của anh thêm chút nữa. Trời thì nóng hầm hập nhưng Trung vừa được xả bớt bên trong ra thì yêu đời lắm. Anh còn phải rẽ qua thăm con xem thế nào. Giờ đang nghỉ hè, đáng lý ra anh phải đưa nó về quê với ông bà nội mà còn chưa đi được.
Trung đi đến gần nhà vợ chợt anh dừng lại. Vì anh thoáng thấy bóng Mai. Đáng ra giờ Mai đang phải đi làm chứ nhỉ. Trung dừng xe lại, mặt anh tối sầm lại. Vì anh thấy thằng khốn kia. Cái bản mặt nó anh làm sao quên được. Lúc nãy đi hơi nhanh và vướng cây che tầm mắt nên không nhìn thấy nó. Trung thấy hơi tức nghẹn ở cổ, vợ mình giờ là vợ cũ rồi. Nàng đi với thằng khác cũng không có gì sai cả. Thằng đó lại còn là bố đứa bé trong bụng Mai. Nhưng tức vẫn phải tức, cái hình ảnh Mai nhún nhảy trên bụng thằng kia làm Trung muốn ói máu. Trung vê ga vụt đi, nhưng anh chợt lại phanh lại.
Đằng xa phía sau, Mai đang cáu gắt quát gì thằng đó. Thằng mặt lồn thì cứ cười hề hề nịnh bợ Mai. Mai cứ đi, nó cứ nói lải nhải gì đó. Trung thấy Mai có vẻ tức thật sự, quay lại chỉ chỏ chửi mắng nó. Anh chợt tò mò, đi lại gần, trốn sau những gốc cây để nghe ngóng.
– Anh có cút đi không, nếu làm phiền tôi nữa đừng trách tôi gọi chồng tôi.
– Anh xin em, cho anh một cơ hội. Dù sao cái thai trong bụng cũng là của anh mà. Em cũng ly dị chồng rồi. Anh muốn bù đắp cho em và con. Chúng ta dù sao cũng có tình cảm với nhau.
– Tình cảm? Cái thứ chó má mà anh gọi tình cảm đó là gì. Anh có thật có tình cảm với tôi mà lại để vợ anh em anh vào đánh làm nhục tôi như thế. Nếu chồng tôi không ở đó thì tôi còn bị làm nhục đến thế nào. Cái video thằng kia quay giờ chắc cũng nhan nhản trên mạng. Cái đó là có tình cảm của anh à.
– Cái đó… lúc đó… anh cũng hơi run… em thông cảm cho anh.
– Haha… tôi nói rồi. Anh là thằng chó chết khốn nạn, chỉ biết vác chim đi chơi gái. Bảo anh có tình cảm thì sau đó anh còn quan hệ với bao nhiêu con, anh nói thật xem. Còn đừng có chối nhé, tiếng tăm anh không hề ít đâu.
– Anh… thì giờ anh thay đổi rồi, anh sẽ yêu và chịu trách nhiệm với em. Đó là con anh mà.
– Hừ… ai bảo con anh. Con của tôi với chồng tôi.
– Em đừng nói dối. Nếu là của chồng em sao hai người lại ly di. Đợt đó anh nhớ em bảo đừng cho vào em đang đến ngày mà. Haha… anh nói đúng không. Đó là con của anh, em phải để anh có trách nhiệm. Anh sẽ cưới em và chăm sóc cho hai mẹ con.
– Tôi có không lấy ai cũng không thèm lấy mặt chó của anh. Tôi chỉ ngu một lần thôi, giờ mà nghe anh thì tôi đúng là ngu không sửa chữa được nữa. Anh giờ muốn chịu trách nhiệm phải không. Đi, về nhà với tôi. Có cả bố đẻ tôi và chồng tôi đang ở nhà. Tôi cho anh chịu trách nhiệm.
Mai cầm tay thằng mặt lồn lôi đi. Dường như nó cũng hơi sợ nên hơi khựng lại. Mai đứng lại, vẻ mặt chế giễu cười cợt:
– Sao, sao anh bảo chịu trách nhiệm. Tôi cho anh chịu trách nhiệm cơ mà. Anh chỉ cần đứng trước mặt bố tôi và chồng tôi nói y lời vừa nói.
– Anh cũng chả sợ. Nhưng gặp mặt thằng đó anh không thích.
– Sao mà không thích. Mày sợ tao làm gì mày à.
Trung lừ lừ từ đằng sau cây bước ra. Anh đi từ từ, mắt chăm chăm khóa chặt thằng chó đó lại. Dường như lần trước bị Trung cho một đấm nó vẫn chưa sợ thì phải, Trung nắm chặt tay lại đi dần nhanh lên. Thằng chó lắp bắp định nói gì nhưng thôi. Nó quay ngoắt đầu chạy trối chết. Trung đứng đó nhìn, chợt cảm xúc lẫn lộn. Chợt một cánh tay ôm vòng vào tay anh, Mai kéo nhẹ anh đi.
– Đi thôi anh, mình về nhà đi.
Trung nhìn Mai, vẫn nụ cười ấy, bao năm rồi vẫn vậy. Đôi mắt to khẽ nheo lại cười, đôi môi hơi cong lên. Anh đã đơ người lần đầu khi nhìn thấy nụ cười ấy, giờ không đến nỗi nhưng vẫn bồi hồi đầy cảm xúc.
– Sao em lại ở đây. Hôm nay em được nghỉ à.
– Mấy hôm nay trời nóng quá em thấy khó chịu nên nghỉ.
– Thế em còn đi mua những cái này làm gì. Đang nắng to thế này.
– Thì… nhà hết dưa hấu. Anh và cả thằng Quân đều thích ăn dưa còn gì. Em mua cả ít nấm… biết đâu anh ở lại ăn tối. Anh cũng hay ăn nấm còn gì, ăn canh nấm cho mát lại còn bổ dưỡng nữa.
Trung nhìn Mai rồi thở dài. Anh cũng không biết nên thế nào với Mai nữa. Chả có cặp vợ chồng nào ly hôn như anh đâu nhỉ. Đến chính anh còn chả biết mình là sao nữa. Tự dưng lại chạy chồm chồm đến đây. Trung với tay giằng nhẹ cái túi trên tay Mai. Anh cầm túi chạy ra xe để vào giỏ rồi dắt xe lại. Mai đứng đó, tóc nhẹ bay mỉm cười đợi anh, như những ngày xưa ấy. Trung cứ dắt xe, Mai đi bên cạnh. Trung nhìn thấy cái cổng xanh xanh giống nhà vợ nhưng thực ra còn phải đi thêm một quãng dài gần nửa km nữa, anh mới chợt vỗ trán:
– Anh thật ngốc. Lên xe anh chở. Tự nhiên bắt em đi bộ xa thế này.
– Không, em thích đi bộ mà. Đi cho nó có vận động cho dễ đẻ. Em cũng thích… đi bộ cùng anh thế này.
Trung nhìn Mai, anh hơi ngạc nhiên. Thật ra anh cũng thích dắt xe thế này. Đã có những buổi đi chơi, xe hỏng. Anh cứ dắt xe, Mai đi bên cạnh. Lặng lẽ bên nhau, thi thoảng nói cười vài câu chuyện. Phố phường cứ tấp nập, hai con người lại cứ lặng lẽ cảm nhận tình yêu nơi nhau.
Trung vừa gần đến nhà vợ, thằng cu của anh đã chạy vọt ra ầm ỹ gọi bố. Trung dựng xe nhấc bổng nó lên. Thằng bé ở nhà được bà chăm tốt quá, nặng hẳn hơn hồi ở với vợ chồng anh. Anh bế con xoay vòng, trong tiếng cười vui giòn giã của con, trong ánh mắt vui sướng của Mai. Cả nhà như vừa đoàn tụ sau một chuyến đi xa.
Mới quá trưa, ông Hà bố vợ cũ của anh chưa đi làm về. Mẹ vợ anh cũng vừa đi đâu đó. Trung ngồi nói chuyện với con. Chả bù hồi xưa hai bố con ngồi cả ngày với nhau chả nói câu nào. Giờ con gặp anh kể chuyện như pháo rang. Mai bê đĩa dưa ra, trán nàng lấm tấm mồ hôi. Trung định đưa tay lên lau nhưng chợt rụt lại. Anh gặp ánh mắt Mai khẽ liếc mình cười trộm. Thật lúng túng.
Trung nhìn con vừa ăn dưa vừa xem hoạt hình, cái cảm giác thèm muốn gia đình thật mạnh mẽ. Trước giờ anh không cảm nhận được nó, có lẽ vì anh vốn đang có nó rồi. Nó quá hiện hữu nên anh cũng vô tâm không cảm nhận gia đình mình còn thiếu sót. Anh chợt nhớ không thấy Mai đâu. Trung vào bếp thì cũng không có. Anh nhìn con vẫn đang mải xem phim, liền nhẹ bước lên gác.
Trong căn phòng của hai mẹ con, Mai đang thay quần áo. Cái áo đã được cởi ra ngoài, lộ ra thân trên của nàng. Làn da trắng mịn lấm tấm mồ hôi, nhất là ở ngực. Mai cởi nhẹ áo ngực ra, bầu vú bật tung ra và hơi trĩu xuống. Có thai làm tuyến vú nàng to thêm ra thì phải. Hai quầng vú to với cái núm ti hồng hổng ở giữa nay hơi thâm lại vốn là nơi Trung hay ngập mặt vào bú liếm. Cơn thèm khát vừa được Miên hạ hỏa trưa nay chợt dâng lên nơi đũng quần. Anh nhìn nơi bụng Mai đã nhô to ra, lòng khẽ thở dài. Cái bụng to đó cũng một phần do anh, anh vô tâm làm Mai đi lạc lối.
Trung thần người, chợt bối rối khi thấy Mai nhìn mình. Anh cười gượng gạo khi bị Mai bắt gặp anh nhìn Mai.
– Anh không thấy em, định tìm em nói chuyện.
– Nóng quá, em đi thay quần áo…
– Ừ… vậy… anh xuống…
– Đợi đã… thế anh định nói chuyện gì.
– Cũng không có gì… nói chuyện với em thôi…
– Anh nói đi, em và anh còn gì mà ngại. Anh mới đó đã ngại với em rồi à.
– Không… không… thực ra… anh định… anh cảm thấy hơi có lỗi… lúc nãy anh tự nhiên đuổi thằng kia đi.
– Đuổi đi thì sao có lỗi gì.
– Thì… nó kêu chịu trách nhiệm với em và đứa bé. Nếu thế thật thì…
– Chả thì với thật gì cả. Em chỉ có một chồng thôi. Con cũng là con của riêng em. Em nói rồi, cái dạng đó em không bao giờ sai lầm lần nữa. Mà… không phải em bảo hắn biết đâu… em cũng không biết sao hắn biết em và anh ly di… hắn cứ bám theo em mấy hôm nay.
– Thế nhưng… em cũng cần có ai đó, cả đứa bé nữa, nó cũng cần…
– Em cần anh cởi hộ em cái quần. Bụng em to quá, cởi thật khó.
Lời Trung định nói bị Mai chặn lại. Anh cũng tồ, chả nghĩ gì mà đi tới cởi quần cho Mai. Có lẽ Trung vẫn nghĩ Mai là vợ anh như trước kia. Mai có thai nên to ra, cái quần dài cởi ra hơi khó. Trung cẩn thận kéo quần xuống không làm Mai đau. Anh chợt dừng tay lại khi quần được kéo xuống đầu gối. Anh chợt ngửi thấy một mùi quen thuộc, mùi cô bé của Mai. Trời hè nóng bức làm cái mùi đó càng nồng đậm. Trung ngẩng lên, anh hơi run rẩy khi thấy cái vùng tam giác của Mai. Nơi đó… dường như đã bị cạo sạch. Anh có thể thấp thoáng 2 múi bưởi của Mai qua lớp quần lót ren của nàng. Cái kiểu mặc quần lót vừa mỏng vừa bé của Mai vẫn vậy. Trung chợt nghĩ tới 2 múi bưởi của bà Phương. Con chim trong quần ngỏng lên, không hiểu vì cái múi bưởi của ai, có lẽ là cả hai.
Tay Mai chợt đặt lên vai Trung, nàng nhón nhẹ chân lên. Trung giật mình vội kéo quần xuống. Cái quần dài đã được cởi xuống. Mai chợt đưa tay kéo cái quần lót xuống luôn ngang đùi. Trung như vô thức đưa tay kéo tuột quần lót Mai xuống. Mai nhẹ để tay sau gáy Trung, kéo đầu anh vào nơi cô bé của nàng.
– Anh… yêu nó đi. Em… thèm.
Trung cũng chả nghĩ được gì nữa. Cái màn này y như hồi xưa khi Mai thèm muốn. Anh lại như là Trung của ngày xưa, vục mặt vào nơi đó của nàng say mê bú. Cái sự thèm khát trong anh lên cao độ. Đã bao lâu rồi anh không được bú cái lồn này. Hai mép lồn như đang mời anh mút, ánh kéo nhẹ ra. Trung cứ rà lưỡi vào liếm láp liên tục quanh lồn Mai. Mai rên nhẹ lên khi lưỡi Trung đá qua mồng đốc của mình. Chân nàng giơ cao hơn, bàn chân đẩy đầu Trung ấn vào lồn nàng sát hơn. Nàng lại như là nữ hoàng, còn anh là nô lệ đang thần phục dưới con bướm của nàng. Trung bú mút sùm sụp, cái lưỡi anh chợt chọc sâu vào bên trong. Mai rên lên, nàng như hạ lồn xuống để Trung ngoáy sâu vào. Trung bấu tay vào 2 mông Mai bóp. Sướng quá, cái cảm giác sung sướng trong lòng khi được bóp mông và bú lồn Mai. Dường như trong Trung, Mai vẫn luôn hiện hữu. Chỉ là anh vô tình nhốt cái sự hiện hữu, tình cảm của mình dành cho Mai lại mà thôi.
Chợt Mai khẽ đẩy Trung ra trong sự ngỡ ngàng của anh.
– Em… sợ… viêm nhiễm… anh ngoáy sâu quá.
– Anh xin lỗi… anh cũng không biết…
– Không… em cũng không kiềm chế được mà… em sướng lắm… anh… yêu em đi… em muốn được anh yêu em.
Mai kéo Trung ra giường. Nàng nằm xuống, dạng hai chân ra chờ đợi. Trung qua cơn mê, anh hơi hốt hoảng. Anh cũng không nghĩ mình và Mai lại tiến tới như thế này. Như nhận ra Trung chần chừ, tiếng Mai thoảng nhẹ bên tai Trung:
– Em đã nhịn từ cái ngày đó. Em ngày nào cũng rửa chỗ đó thật sạch, hy vọng có ngày nó có thể sạch thật để em lại được anh yêu, lại được anh trọn vẹn trong em. Em ngây thơ quá phải không.
Trung thấy Mai cười mếu máo. Anh biết nàng buồn, cả có chút ăn vạ. Làm gì Trung không biết vợ. Nhưng giờ anh dừng lại cũng dở, chính anh cũng như say mà lao vào Mai cơ mà. Trung chợt túm lấy cổ chân Mai đang dần khép đùi lại mà dang rộng ra. Anh cởi phăng quần tụt xuống đầu gối, tay kéo chân Mai dang ra, con chim ưỡn xuống tìm cái cửa lồn quen thuộc mà lâu nay nó không muốn mở. Anh đi vào Mai có phần mạnh mẽ, như con chim vẫn mang thù vì con bướm phản bội mình. Mai khẽ nhăn nhó, nhưng ánh mắt nàng lại rạng lên niềm vui khó tả. Trung cứ thế cầm chân Mai, đưa đẩy con chim ra vào cái lồn nóng ấm của nàng. Cả anh và Mai đều như run rẩy vì sướng, như lần được được làm tình vậy.
Người ta bảo chơi bà chửa sướng nửa đời người. Có sai, cũng có đúng. Trung ở đây chỉ thấy Mai mặt đỏ ửng lên, miệng khẽ hé ra rên khe khẽ. Tiếng rên không to nhưng làm đầu Trung kích thích mạnh. Con cặc không tự chủ cứ nhấp thật nhanh vào lồn Mai. Vẫn con chim ấy bao năm trời trong Mai, nhưng có lẽ quá lâu Mai chưa làm chuyện đó, hay có bầu làm khu xương chậu dễ bị kích thích. Cơ lồn Mai cứ bóp chặt chim Trung. Anh rên rỉ vì sướng, tay giữ chặt chân Mai nơi eo rồi nắc, nắc nắc… liên tục.
– Anh ơi… sướng… aaaa… aaaaa… anh địt em mạnh đi… aaaaa…
– Em ngày càng dâm… của em bóp ghê quá, anh sợ ra mất.
– Ra đi… em có trách gì đâu mà anh sợ… aaaaa… aaaaa… chim cứng quá… chọc nát lồn em… anh ơi… aaaaa… ra hết trong em đi… aaaaa…
Trung đúng là sắp ra thật. Anh sao chịu nổi cái lồn mẫn cảm của Mai. Trung cố thúc chim thật mạnh để phọt hết trong Mai. Chợt tiếng gọi réo của bà Phương dưới nhà làm anh tắc đạn.
– Mai, có cho thằng Quân đi học thêm không. Sao bảo còn đi đâu cơ mà.
Trung trố mắt, bà mẹ vợ anh vậy đã về mà cả hai không biết. Mai mặt đỏ ửng, khẽ cắn môi càu nhàu:
– Mẹ thật vô duyên… đang… sướng…
– Thôi để… lúc khác… xuống nhà thôi.
– Lúc khác… biết là lúc nào.
Mai càu nhàu nhưng vẫn ngồi dậy. Nàng sắp làm mẹ hai con rồi mà vẫn còn làm nũng. Trung mặc xong quần, bật cười vì cái điệu bộ của nàng. Trung kéo Mai đứng dậy, tay vỗ vào cái mông to lên của Mai.
– Thôi làm nũng đi. Xuống nhà.
– Ứ… chả muốn xuống.
– Thì… lúc khác anh bù.
– Lúc nào nữa. Anh giờ năm thì mười họa mới tới, mà thăm con chứ thăm gì em. Em giờ có là gì của anh đâu.
– Thì vừa rồi… có tính là gì không?
– Ai… mà biết.
– Thôi ngay, xuống không mẹ kêu. Không xuống anh đánh mông giờ.
Trung lừ mắt lên, trước giờ anh luôn vậy khi Mai nũng nịu quá đà. Anh chỉ vậy thôi chứ toàn sợ Mai một phép. Nhưng gia đình luôn phải vậy, chồng luôn sợ vợ, nhưng vợ phải biết chừng mực và tôn trọng chồng. Gia đình có như vậy mới bền được.
Trung xuống trước, thằng Quân đã xem xong phim, đang cầm cặp chuẩn bị đi học thêm tiếng Anh. Trung vốn duy trì quan điểm không nên ép con học mà để nó tự học. Nhưng Mai thì khác, nàng luôn uốn con để học nhiều hơn, dù là học thêm để có thể chịu được áp lực cao hơn, nhất là ngoại ngữ có thể thành thạo sớm. Mai vẫn nuôi ý định cho con trai anh đi du học từ cấp 3.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37