Cái căn hộ tập thể nó khó nhằn hơn Trung tưởng. Tường vôi đã cũ kỹ đục một chút để đi dây điện mà nó lở cả mảng. Trung dở khóc dở cười, làm xong đống dây điện chắc anh xây lại nhà mất. Nhưng đi dây đè lên trông thật lôi thôi. Trung tặc lưỡi rồi làm tiếp, đến đâu thì đến. Sau này anh không ở nữa thì người ở sau cũng đỡ khổ. Đằng nào ngày nghỉ cũng phải lao động.
Tiếng khoan đục như đánh động đến hàng xóm. Ấy thế mà đang làm có người gõ cửa. Trung mặt đầy bụi đi ra mở cửa, là một người đàn ông.
– Anh là chủ nhà này à.
– Không, tôi ở thuê thôi. Anh là…
– Tôi ở căn bên cạnh. Anh đang sửa lại căn hộ à.
– Vâng, tôi đang đi lại đường dây, hỏng gần hết rồi.
– Phải đi lại dây thì mệt đấy, tường chắc bục ra gần hết đúng không.
– Vâng, đục đến đâu bục đến đấy.
– Nhà tôi bên này, tí nữa qua uống nước nhé. Tôi cũng định nhờ anh tí việc.
Chả hiểu đầu cua tai heo, người đàn ông nói xong thì đi về. Trung đứng cắt nghĩa câu chuyện mà cũng không thực hiểu rõ người đó nhờ gì mình, làm thợ xây chắc. Anh lại quay lại sự nghiệp đục tường đặt ống gen của mình.
Được một lát thì thật sự mệt, vì Trung ngồi văn phòng đã lâu, võ vẽ có biết mà giờ ít tập. Anh tính ngồi nghỉ thì bình nước mang theo đã uống hết. Sáng chị Miên bảo anh mang thêm mà anh lại không. Trung nghĩ nghĩ rồi vác mông sang nhà hàng xóm.
Cánh cửa mở ra, tiếp đón Trung là một phụ nữ trẻ trạc tầm tuổi anh hoặc trẻ hơn. Cô gây ấn tượng cho Trung bởi một đôi mắt to và rất đẹp. Ánh mắt rất có hồn. Trung vào nhà, người đàn ông kia đã ngồi sẵn pha nước cho anh.
– Anh ngồi uống nước. Lúc nãy tôi quên giới thiệu, tôi là Cảnh. Còn đây là vợ tôi Diệp.
– Chào anh, tôi tên là Trung.
Nói chuyện hồi lâu thì Trung cũng biết sơ qua về gia đình này. Chồng làm gỗ tận Đồng Kỵ, sáng đi tối về. Nhà có thằng con trai mới lên 3 đang gửi nhà bà ngoại. Cảnh hơn Trung hai tuổi, còn vợ thì kém anh 4 tuổi. Nói chuyện mới biết, hai vợ chồng cũng từ làm gỗ mới có của ăn của để, mua lại căn chung cư này để con có điều kiện học hành ngoài thành phố.
Nhưng nhắc đến căn hộ Cảnh lại ngao ngán, như mình bị chủ cũ lừa khi mua căn hộ. Căn hộ không khác bên Trung là mấy, nhìn nhà cửa lem luốc, chỗ nào được đồ đạc gắn vào còn đỡ, chứ tường chỗ phẳng chỗ trơ gạch.
Câu chuyện Cảnh nhờ xoay quanh chỗ để tivi. Cái tường có vẻ cũng yếu, giờ mà gắn tivi 55 inches vào thì có khi sập tường. Cảnh hỏi Trung liệu có thể phá bức tường đi xây lại, chi phí bao nhiêu Cảnh chịu.
Trung tần ngần một lúc, anh chưa biết xử lý sao. Anh cũng võ vẽ biết xây trát khi hồi trẻ có theo một đội thợ xây trong lúc hè nghỉ học. Nhưng giờ xây lại thì mệt lắm. Cảnh gợi ý có gì Cảnh cho người làm cùng, miễn là Trung đồng ý. Đồng ý quá đi chứ. Trung ngồi một lát tiếp nước non thì về làm tiếp. Anh chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng tối nay về gặp chị Miên. Giá mà trưa nay chị không phải qua thăm 2 đứa con thì…
Tối chị cũng không về. Hóa ra là bà mẹ chồng giữ lại. Thật oái oăm, mẹ chồng cũ lại thích con dâu cũ. Chị Miên từ xưa hay xoa bóp chân cho bà. Đợt này bà lại đau khớp ghê gớm. Chị Miên khúc khích kể, mặt cô con dâu mới trông dài ra như cái bơm, nhưng không dám nói câu nào. Chị bảo Trung cố nhịn, mai rồi chị về. Nhịn làm sao được, đang ngày nào cũng được yêu chị, giờ bắt Trung nhịn thật khó chịu. Trung nằm trên cái giường vẫn còn mùi thơm của chị mà trằn trọc mãi mới thiếp đi được.
Hôm sau Trung qua nhà Cảnh, vì Cảnh đã hẹn hôm nay cho người tới giúp. Tới nơi thì Cảnh phải đi rồi, bên xưởng gỗ có đơn hàng bị lỗi, phải khắc phục ngay để còn giao đi Trung Quốc. Trung còn đang chưa biết xử lý bức tường thì Diệp cũng gọi tới một ông thợ xây. Trung nhìn là thấy oải, thợ gì trông như say rượu, mà đúng là có mùi rượu trên người. Ông ta gõ gõ đục đục bức tường xong thì hết hơi, hay lên cơn thèm rượu mà lại chạy đi… không thấy quay lại. Nhìn bức tường thông hai nhà trống hoác mà Trung chán quá. Anh mà phải xây lại cái đống này thì chết.
Trung mặc kệ đó, anh đi nốt dây điện. Làm dần cũng quen, cũng có kinh nghiệm để tường không bục ra. Xong cái đường dây, chỉ còn mỗi chỗ bức tường nữa là xong. Trung đang không biết có nên xây không, đằng nào gạch xi cũng đã chuyển đến. Chợt một tiếng động rầm vang lên, kèm theo tiếng kêu của Diệp từ phòng bên.
Trung chạy vội sang. Anh chợt phanh kít lại khi thấy Diệp. Diệp đang nằm sóng soài dưới đất, bên cạnh là cái ghế. Có vẻ như Diệp bị ngã, vì cái ghế bị gãy một chân. Nhưng vấn đề là… Diệp đang không mặc gì cả. Trung chần chừ rồi cũng chạy hẳn vào đỡ Diệp dậy.
– Cô có sao không.
– Đau quá anh ạ. Điếng hết cả người. Ai… em không đứng được, đau chân quá.
– Từ từ, để tôi đỡ cô vào giường.
Tay Trung bắt buộc phải chạm vào người Diệp. Cả hai như hơi khựng lại, nhưng biết sao được, hoàn cảnh nó thế. Trung có thể cảm nhận được sự mịn màng nơi da thịt Diệp. Anh không cố ý nhưng thân thể Diệp như thu hết vào tầm mắt anh. Da Diệp trắng lắm, bầu ngực vun cao với hai núm vú hồng hồng, không nâu nâu như chị Miên và Mai vợ… cũ của anh. Bụng Diệp phẳng lì như chưa đẻ. Còn bên dưới, Trung chỉ nhìn thấy chùm lông rậm rạp. Anh không dám nhìn tiếp vì sợ thất lễ, dù anh thất lễ rồi đấy chứ.
Trung cũng dìu được Diệp lên giường. Cô vớ lấy cái áo mặc vào. Nhưng còn bên dưới thì trống không.
– Anh… anh lấy em cái quần lót được không. Trong tủ kia kìa.
Trung theo chỉ dẫn của Diệp, ngăn tủ nhỏ mở ra, cơ man nào là quần lót. Anh cầm một cái mà như hoa lên, cái quần sao có thể mong như thế này, như không mặc gì à. Cái đống bên cạnh thì quần gì mà cứ toàn mấy sợi dây, mặc vào thì che được cái gì.
Diệp như hiểu được thái độ của Trung, bảo Trung lấy đại một cái. Anh chọn một cái có vẻ hiện thực nhất, che được… lồn Diệp. Ấy vậy mà khi Diệp mặc vào xong, anh vẫn thấy thấp thoáng lồn nàng qua lớp ren mỏng.
– Anh… đi về nhé.
– Vâng… à mà… anh đợi đã. Anh lấy cái bọc kia cho em, cầm em cái điện thoại ở bàn.
Diệp mở cái bọc ra, nào là vàng, nào là nhẫn, nào là cọc tiền, nào là giấy tờ. Trung vội quay đi dợm bước ra bên ngoài. Một lát sau Diệp gọi anh vào:
– Chân em dẫm xuống vẫn hơi đau. Đi lại chắc không được anh ạ.
– Vậy… anh xem được không. Ông nội anh có nghề võ, mấy cái ngã trật khớp bong gân đều có cách chữa.
– Vậy anh xem cho em đi.
Trung ngồi xuống, chân Diệp cũng không phải bị bong gân, mà chỉ hơi trật khớp chút thôi. Anh ngồi xoa nắn rồi bẻ lại. Diệp khẽ nhăn mặt nhưng không kêu làm anh hơi ngạc nhiên. Trung kiếm trong tủ lạnh mấy viên đá ra chườm cho nàng. Đá lạnh dường như làm Diệp dễ chịu. Trung chợt thấy da chân nàng nổi da gà, chườm đá mà cũng nổi da gà?
Anh hơi liếc nhìn Diệp, gặp ánh mắt nàng nhìn anh. Diệp bật cười khi thấy Trung cụp mắt lại nhìn xuống chân tiếp.
– Anh không phải ngạc nhiên đâu, không phải do cục đá lạnh mà em nổi da gà đâu. Mà là do tay anh đấy.
– Ac, anh có làm gì đâu.
– Tay anh xoa vào chân em, chân em mẫn cảm lắm.
– Thế thì chịu khó, chứ giờ không biết làm thế nào cả.
– Vâng, anh cứ kệ đi. Có vẻ cũng đỡ rồi.
– Sắp xong rồi đây. Mà sao ghế mục thế còn không thay đi.
– Chán lắm anh ạ. Anh Cảnh mang tiếng làm gỗ, nhưng chỉ ở xưởng thôi. Về nhà là nằm ườn ra như ông vua ấy. Lúc nãy anh ý gọi gấp về bảo xem lại giấy tờ hợp đồng, em trèo vội nên mới thế.
– Chắc đi làm cả ngày về mệt. Cánh đàn ông bọn anh lười lắm.
Câu chuyện xoay quanh cuộc sống gia đình. Diệp cũng biết Trung sống một mình, anh cũng nói với Cảnh anh không có vợ. My hỏi han kỹ càng về cuộc sống của anh, Trung hơi không thích nên chỉ trả lời qua loa.
Chân nàng cũng bóp xong, Trung đứng dậy xin về thì Diệp giữ lại.
– Anh, ở lại ăn trưa với em.
– Thôi, anh về làm tiếp tí đi ra ngoài ăn cũng được.
– Em làm xong hết rồi mà. Anh Cảnh cũng không về, thức ăn để vậy phí ra. Với cả chân em đi cà nhắc thế này lấy đồ ăn cũng khó. Anh dọn cơm hộ rồi ăn với em. Coi như là hàng xóm làm quen nhau.
Trung ngần ngừ. Trong hoàn cảnh khác thì còn được. Giờ có hai người với nhau. Cô nàng thì không chịu mặc quần dài vào. Trung lúc nãy bóp chân mà cứ phải kiềm chế không nhìn lên cao. Ai mà chịu được khi cái bướm đàn bà nó phơi trước mắt thế cơ chứ. Ấy vậy mà Trung phải chịu. Anh không sỗ sàng con mắt, dễ dãi với chính mình được, dù sự ham muốn đàn ông trong anh càng lớn.
Diệp cứ nài nỉ, làm Trung đành tặc lưỡi đồng ý. Nhưng anh nhìn Diệp ra yêu cầu:
– Anh ở lại ăn cũng được. Nhưng em mặc quần vào được không. Em mặc mỗi vậy anh… khó chịu lắm.
– Haha… em biết ngay anh không chịu được. Nhưng mà em thích, em chưa thấy ai như anh đâu. Đàn bà bên cạnh như thế này mà anh không nhìn. Anh có phải… g…
– Em mà không có chồng là anh cho em trải nghiệm chân thực ngay đấy. Ai chả muốn nhìn, sự khiêu khích nó ngay cạnh mắt. Nhưng phải cố chịu, ai cũng có nguyên tắc của riêng mình, anh cũng vậy.
– Em cũng đoán vậy. Em đã không nghĩ sai về anh. Từ ánh mắt anh khi nhìn đống vàng trong bọc em đã muốn thử anh rồi.
– Thử anh, anh thì có gì để em thử.
– Thử thứ khác chứ. Có những thứ còn đáng giá hơn vàng.
Trung hơi khó hiểu khi không cắt nghĩa được câu nói của Diệp. Nhưng thôi, anh đi dọn cơm. Diệp làm nem khá ngon, với thịt xào chua ngọt ăn vào cơm. Nàng vẫn mặc mỗi cái quần chip khiêu khích, nhưng Trung mặc kệ. Cái bàn ăn nó che khuất, với lại qua được lúc đầu, con chim cũng đỡ tức.
Ăn cơm xong Trung tranh rửa bát, Diệp cười đồng ý rồi đi về phòng. Trung rửa xong thì về căn hộ mình nghỉ. Anh cũng đề phòng Cảnh về gặp thì không hay. Quá trưa thì cái ông thợ lại tới. Hóa ra sáng về nhà có việc xong quay đơ luôn ngủ một giấc. Đến bó tay thợ với nề. Nhưng được cái tay nghề khá tốt, đến tối bức tường đã xây xong lại. Trung thế là hoàn tất đi dây điện. Tuần sau tường khô anh trát vá víu rồi sơn nữa là xong.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37