Cả nhà Trung về quê. Trung dặn con thì thằng bé đã tự bật máy lên ra rả điều Mai nhắc. Nàng đã tập huấn cho nó không được nói gì về bố mẹ với ông bà nội. Trung nhìn Mai, ánh mắt nàng dịu dàng nhìn anh. Đôi mắt anh chợt yếu đuối trong giây lát, dịu dàng đáp lại.
Căn nhà ở quê vẫn thế, có chăng hình như gần đây được sơn mới. Nhà Trung còn hai bà chị. Có Trung ra đời là tốn bao bài thuốc ông ngoại anh đi tìm nơi sơn cước. Trung mang họ của cả nội và ngoại. Ông ngoại anh cũng không có con trai, nên anh là cháu đích tôn của cả hai bên. Nhưng từ nhỏ anh không được ưu ái, mà toàn dính đòn roi của ông ngoại. Ông nghiêm khắc rèn dũa anh với roi vọt, bắt anh học võ để khỏe người. Ông nội anh mất sớm, bà nội không vì thế mà thả cho anh. Trung lớn một tí thì ngoài học vẫn phải đi lẽo đẽo theo bà làm việc ngoài đồng, giúp đỡ bà khi cần thiết. Những điều đó hun đúc trong anh những đức tính cần thiết giúp anh trong đường đời gập ghềnh lắm khúc quanh co lồi lõm.
Bố mẹ anh chỉ dành cho Trung vài phút trìu mến với đứa con xa nhà. Rồi ông bà lôi thằng cháu đích tôn đi, bỏ mặc hai vợ chồng. Trung cười, nhìn bố vui vẻ với anh thế là đủ.
Anh sắp xếp hành lý ổn định, nói chuyện với bố mẹ ít lâu rồi đi một vòng khắp làng. Mai chợt nắm lấy tay anh, Trung quay qua nhìn hơi ngạc nhiên, nhưng anh cũng không buông. Hồi xưa anh cầm tay thì Mai kêu ngại, giờ lại nắm. Nhưng đâu đó trong anh cũng muốn anh không buông ra. Trung và Mai đi thăm ông ngoại anh, giờ hơn 80 rồi nhưng mắt vẫn sáng rực. Anh đi thăm mộ ông bà nội, thắp cho ông bà nén nhang. Trung không phải vô thần, nhưng anh chả hiểu sao phụ nữ có lắm điều để khấn. Mai khấn rõ lâu, chả hiểu khấn gì nữa.
Rồi những cuộc gặp gỡ anh chị em trong họ, bạn bè cùng làng. Mai vẫn đi cùng anh, đôi lúc ít người vẫn nắm lấy tay anh. Buổi tối ăn cơm có vẻ ổn, bố anh vui lắm, có lẽ ông bà không nhìn ra được gì. Mai vẫn gắp thức ăn đều cho bố mẹ chồng, cho cả anh và con nữa. Nhìn nàng nhu thuận từ lúc nấu cơm đến rửa bát, Trung có hơi buồn cười. Anh hơi hiểu ý của nàng. Trước kia Mai còn bệnh tiểu thư lắm, bảo vào bếp làm cơm cho đông người là hơi ngúng nguẩy.
Đến giờ ngủ đúng là gay go. Nhà có hai giường trống, nhưng giờ phải nói sao để ra nằm riêng đây.
– Mẹ trải cả chăn ra giường này nhé. Tí con ra đấy ngủ.
– Sao con lại ngủ ở đây.
– Dạo này con ngáy to, ra nằm ngủ cho thoải mái, đỡ làm 2 mẹ con mất ngủ.
– Không được, giường đó mẹ định nằm với thằng Quân.
– Sao mẹ lại nằm với nó, mẹ phải ngủ còn trông bố chứ.
– Bố anh sao phải trông. Mọi khi ông ý vẫn ngủ một mình. Ông ý giờ cũng không thích mẹ nằm cùng, vì mẹ cũng ngáy to.
Nhìn mẹ cười mà Trung không cười nổi. Gay rồi. Anh nhìn mắt thằng con trai hấp háy. Thằng ranh con, có lẽ là mưu đồ của nó. Anh kéo nó ra ngoài sân:
– Nói mau, con nói gì với bà rồi à.
– Không, con không nói.
– Còn dám chối, muốn bố cho ăn đòn không.
– Con không nói thật. Con chỉ bảo bố tết hay ăn nhậu, mẹ giận. Thế là bà và con quyết định bố mẹ nằm cùng để giảng hòa.
– Con cứ chuẩn bị khi về nhà ăn mấy cái roi đi.
Thằng con trai lè lưỡi chạy. Giờ nó không sợ anh rồi. Trung tặc lưỡi, đi vào buồng. Mai đã giắt màn xong, ngồi đó đợi anh. Nàng mặc một bộ quần áo nỉ hồng nhạt, vẻ đẹp của Mai khiến nàng mặc gì anh cũng thấy đẹp. Trung nhìn quanh rồi tắt đèn lên giường. Anh và Mai cứ thế đắp chăn nằm cạnh nhau, im lặng.
Không khí trong giường làm Trung căng cứng và khó ngủ. Anh cố tĩnh tâm chìm vào giấc ngủ mà sao không được. Những cảm xúc đan xen, rối bời giữa yêu hận tình thù. Bỗng bàn tay Trung khẽ được chạm bởi tay Mai. Vẫn mềm mại như thế, vẫn là những ngón tay thon dài như xưa. Trung yên lặng, bàn tay Mai thấy vậy dần nắm lấy tay anh. Lần này Trung gạt nhẹ tay ra khoanh trước ngực.
Chỉ được không lâu, Mai khẽ nhích lại gần Trung. Cơ thể ấm áp mang theo mùi thơm cơ thể áp vào Trung. Tay Mai quàng qua người, ôm lấy Trung. Anh hơi khó chịu, nhưng cũng không muốn làm quá. Trung quay lưng nằm, tay anh khẽ gạt tay Mai ra. Sau lưng anh bỗng ri rỉ tiếng Mai khóc. Những âm thanh như sự ấm ức, buồn tủi của Mai làm Trung thấy quặn lòng. Anh biết chính mình đôi lúc cũng mủi lòng muốn quay lại, nhưng vẫn còn đâu đó trong anh chưa nguôi ngoai. Rồi anh còn chị Miên, anh và chị như trót dính tơ tình vào nhau thật khó dứt được. Anh biết chị luôn nói như thể cả hai được lúc nào thì được, nhưng trong ánh mắt Miên anh thấy ân tình nồng đậm thật khó phai. Anh cũng muốn làm Miên hạnh phúc. Hạnh phúc liệu có thể san sẻ cho nhiều người?
Tiếng Mai nức nở to dần. Trung thở dài rồi quay lại. Anh vòng tay vỗ về lưng Mai, tiếng khóc càng to tợn. Trung kéo Mai vào lòng, hôn nhẹ lên môi Mai:
– Đừng khóc nữa, mọi người dậy bây giờ.
– Kệ, em muốn khóc. Dù giờ có ra sao thì ra, em chịu hết nổi rồi. Cảm giác bị anh xa lánh, lạnh nhạt làm em đau lắm. Em không muốn mất anh.
– Mai, nín đi, rồi nghe anh nói.
– Anh nói đi, em khóc nhỏ thôi.
– Lại giở tính tiểu thư ra đấy. Anh… vẫn còn yêu em, Mai ạ.
– Thật không, anh nói thật chứ.
– Thật, nhưng nỗi đau của anh vẫn còn. Anh không biết có thể vượt qua nỗi đau để chấp nhận em không. Vì trong lòng anh vẫn còn nhiều oán hận, bực tức. Nếu thời gian qua đi và chúng ta có thể quay lại thì tốt. Nhưng nếu anh vẫn mãi lấn cấn trong lòng, thì chia tay không phải là xấu. Vì nếu lòng vẫn còn đau thì lại gần nhau chỉ thêm đau đớn. Chúng ta vẫn có thể cùng nhau chăm sóc con.
– Em không biết, em chỉ muốn được làm vợ anh. Em sẽ đợi đến khi nào tim anh lành lại, anh tha thứ cho tội lỗi của em.
– Hãy để mọi thứ tự nhiên. Em làm việc đó rõ ràng em tìm kiếm một điều gì đó mà anh không có. Trong thời gian vừa qua, anh cũng có quen một người. Cả hai cũng không chủ ý nhưng anh đã có quan hệ với người ta. Anh dường như cũng có tình cảm với người đó, nhưng anh vẫn đau đớn và nhớ em. Anh cũng không biết đó là gì, và vẫn đang tìm hiểu thực sự mình cần gì. Anh nghĩ em cũng nên vậy. Chỉ khi cả hai chúng ta biết mình cần gì, thì chúng ta mới biết mình có nên quay lại không. Anh nói điều đó không phải rũ bỏ em, mà anh thực sự muốn anh và em hiểu rõ chính mình. Có như vậy nếu chúng ta quay lại, chúng ta có thể hiểu nhau hơn, không còn những trục trặc, những sự việc làm cả hai đau đớn.
– Tại sao anh nói ra chuyện đó. Anh có thể giấu em mà.
– Anh không thích giấu diếm như vậy. Chúng ta đã đi qua 8 năm cùng nhau, dù không thể làm chồng vợ thì tình nghĩa vẫn còn đó.
Mai chợt bật khóc. Nàng cứ khóc mãi, làm Trung dỗ mà không làm Mai nín được. Mai chợt cắn mạnh vào vai anh, giọng nghẹn ngào:
– Em là con khốn nạn, con đĩ anh ạ. Sao anh có thể tốt thế, mà em không biết giữ.
– Đừng nói mình như thế. Ai cũng có những lựa chọn sai lầm.
– Nhưng sai lầm của em sợ khó sửa nữa rồi. Giá mà em có thể chết ngay được thì em sẵn sàng chết.
– Hâm rồi. Đang yên đang lành sao bù lu bù loa ra thế.
– Anh ơi, còn một chuyện em chưa nói cho anh. Em cũng không biết, nhưng có lẽ là thực. Em sẽ không còn cơ hội bên anh nữa.
– Chuyện gì nào. Em lại được ai tán tỉnh à.
– Không, em căm thù mấy thằng đó. Em sẽ không như vậy nữa. Nhưng… em tắt kinh lâu rồi.
– Tắt… tắt kinh… từ bao giờ.
– Từ… lần đó… trong nhà nghỉ. Lúc đó hắn đã ra một lần trong em. Ngày hôm trước cũng một lần. Em nhớ cả tuần liền em và anh không làm chuyện đó.
– Vậy… đứa bé…
– Là của thằng đó… từ lúc anh bỏ đi em chả thiết tha gì nữa. Em có một lần ra có tẹo máu, em cứ nghĩ do tâm trạng của mình nên máu kinh nó ít. Sau đó em cũng không để ý. Giờ thì em biết rồi, đó là máu báo.
– Vậy… em biết lâu rồi.
– Không, em không có ý lừa anh đâu. Chỉ từ lúc về quê, em cùng anh qua nhà bà cô anh. Bà cô bảo em dạo này tròn trịa, trông dáng như mang thai. Em lúc ý mới giật mình, lần kinh gần nhất em tưởng nhầm cũng đã qua lâu lắm rồi. Em vớt vát với hy vọng sẽ quay lại với anh, rồi em bỏ cái thai đi. Nhưng… em cũng không nỡ. Nó cũng là con em, giờ chắc nó có tim thai rồi, đã là sinh mệnh rồi. Em cứ dối lòng dối mình muốn có cả con lẫn anh. Em khốn nạn quá.
Trung lặng người. Anh cũng không biết nghĩ gì nữa. Nhưng trong anh không trách Mai, nàng cũng chỉ là một người phụ nữ bé nhỏ. Đôi lúc ngay cả đàn ông cũng thật khó đưa ra những lựa chọn đúng đắn huống gì Mai đang trong một tình huống thật khó khăn. Trung siết chặt Mai vào lòng, anh khẽ hôn lên trán nàng.
– Đừng khóc nữa em. Đâu còn có đó. Đứa bé lớn rồi, không thể bỏ được. Anh không biết mình có thể đón nhận nó không, nhưng dù sao nó là một sinh linh, cũng là em thằng Quân. Em phải dũng cảm đón nhận, yêu thương nó. Con cái là lộc trời cho đấy.
– Lộc đâu không biết, nhưng em sẽ mất anh.
– Đời người lúc hợp lúc tan. Giờ tan nhưng biết đâu sau hợp. Nghe anh, đừng khóc nữa.
Mai gật đầu nghe lời Trung. Nhưng cũng phải lúc sau, khi nước mắt cô làm ẩm một mảng áo anh thì cô mới thôi khóc. Trung nhẹ vỗ về, ôm ấp Mai cả đêm đó. Đàn ông với đàn bà, không còn tình yêu thì vẫn còn tình nghĩa. Đâu thể dứt là dứt luôn, là quay lưng chửi nhau được.
Tết đó trôi qua lặng lẽ với Trung.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37