Hôm nay là ngày đầu tiên trong đám cưới em, em cũng đã thông báo cho tôi từ trước đó hai tuần, nhưng dù tôi có chuẩn bị thế nào đi nữa, hình như vẫn là không đủ.
Bởi vì có những chuyện cho dù rõ ràng trong lòng đã biết trước, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn rất đau.
Và cuối cùng thì ngày này cũng tới rồi.
Hôm nay lớp tôi có hẹn tập trung tại nhà lớp trưởng, rồi cùng nhau sang nhà em, lúc tôi tới nơi thì cũng đã có kha khá người rồi, chào hỏi dăm ba câu xã giao, nói chuyện học hành, công việc linh tinh, nhưng không thấy ai nhắc đến em với tôi. Đợi thêm vài đứa nữa thì cũng bắt đầu sang nhà em.
Lúc tới nơi thì đã thấy em đứng đợi sẵn ở cổng rồi, hôm nay em mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, em đứng đó cười nói còn tôi đứng ở đây nhìn em, nhìn kiểu gì cũng thấy em rất xinh.
Chào hỏi xong rồi em dẫn lớp đi vào uống nước, vào trong mới thấy rõ rạp đám cưới nhà em lấy màu hồng và màu trắng làm chủ đạo, cũng đúng là màu em thích.
Ngồi đó cùng lớp nói chuyện vài câu lại thấy cuồng chân, cuồng tay nên tôi đứng lên ra ngoài đi dạo một chút. Lúc ra tới cửa thì thấy ảnh cưới của em đặt ở đó, thật ra thì lúc vào tôi cũng thấy rồi nhưng chỉ nhìn thoáng qua thôi.
Bây giờ đứng đây nhìn kỹ lại, thấy em mặc áo cô dâu, cùng người đó nắm tay, cùng người đó chụp ảnh, cùng người đó cười, cùng người đó hạnh phúc.
Nhìn em cười trông thật xinh.
Lại thấy tim bắt đầu đập loạn, người lại hơi run, bất giác thở dài một hơi rồi quay đi tìm một chỗ vắng người dừng lại.
Trời hôm nay có gió heo may, lại là se lạnh, người này, cảnh này, có một điếu thuốc sẽ thấy thoải mái hơn.
Lấy điếu thuốc ra châm, rồi đứng đó nhâm nhi vài hơi, nghĩ lại những chuyện trước đây, rồi nghĩ về sau này…
Đang đứng đó thơ thẩn thì thấy em đi ra, tôi vội vứt điếu thuốc xuống đất di di…
– Sao em lại ra đây, không ở trong kia tiếp các bạn hả?
– Em có, mà thấy các bạn bảo là anh ra đây, em định ra xem anh làm gì chứ, hóa ra anh trốn đi hút thuốc hả?
– Ừ ừm… trời hôm nay hơi lạnh, anh hút một chút cho ấm ấy mà.
– Mà sao em lại ra đây tìm anh, hay là em sợ anh… đốt rạp à?
Em nhìn tôi nhíu mày cau mặt.
– Anh lại cứ đùa gì thế?
Rồi rất nhanh em lại bật cười nhìn tôi rồi nói.
– Mà vậy cũng tốt, anh thử đốt đi.
– Anh thử làm xem em…
Còn chưa đợi em nói hết câu thì tôi đã lấy cái bật lửa ra dứ dứ vào rạp, làm động tác “tách tách” như chuẩn bị châm lửa đến nơi rồi…
– Ơ ơ… em đùa mà.
Em ngạc nhiên nhìn tôi định đưa tay ra ngăn lại.
– Hahaa, anh cũng đùa mà.
Nói rồi tôi cười cười cất bật lửa đi.
– Anh lại vẫn còn thích trêu em như vậy ah?
Em cũng cười cười hỏi lại tôi, nhưng tôi không nói gì, chỉ đứng đó chăm chú nhìn vào em. Tôi đứng đó nhìn em như vậy phải tầm ba phút, lúc đó em mới mở miệng hỏi tôi.
– Sao anh nhìn em lâu thế?
– Thì… em cũng có nói gì đâu, em chỉ đứng đó, cũng không nói gì… vậy nên anh muốn nhìn em lâu một chút.
– Sau này cũng không còn cơ hội nữa, nếu đã là lần cuối tất nhiên phải chăm chú rồi.
Em nhìn tôi rồi cười, bất chợt có một cơn gió heo may thổi qua…
– Thôi mình vào trong đi, ngoài này lạnh rồi Trang.
– Ah, đúng rồi, em ra đây tìm anh vào ăn cơm, quên mất. Các bạn đang đợi ở trong đó rồi.
Nói rồi em cười cười vẫy tay ra hiệu cho tôi đi cùng em vào bên trong.
Bữa cơm cũng chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là lúc bác trai sang bàn mời rượu lớp tôi, vừa hay nhìn thấy tôi ngồi đó.
– Ah, con rể hụt của bố.
Lúc nghe được câu đó tôi cứ đơ cả ra, không biết là do bác đã uống nhiều rồi, hay do tôi đã hơi chếnh choáng nữa, còn bọn lớp tôi cứ nhao nhao hết cả lên.
– Ah… à dạ, cháu chào bác.
– Giúp bố cái nào.
Nói rồi tôi lấy tay đỡ lấy chén của bác, múc rượu hộ bác rồi hai tay đưa lại.
Quay đi quay lại, đâu đó uống với bác ba chén mới thôi. Trước lúc rời đi bác có nói:
– Lần sau có rảnh, bố con mình lại uống tiếp nhé!
Chỉ là tôi không biết, lần sau… là bao lâu.
Hôm nay, ngày mai, đến mãi sau này.
Em ơi, em của người ta mất rồi…
Lúc về đến nhà vừa hay gặp thằng hàng xóm, nó lại gọi đi uống tiếp, ừ thì đi thôi, cũng đang muốn uống.
Hôm sau tôi về Hà Nội từ sớm, để chuẩn bị chiều nay đưa mẹ tôi đi đám cưới, đám cưới chính của em hôm nay mới diễn ra các bác ạ.
Trước khi đi mẹ tôi còn hỏi tôi:
– Con có muốn đi không?
– Nếu không thì thôi, để mẹ bảo bố đưa đi cũng được.
– Dạ con đi được mà, sao thế mẹ?
– Ờ, sợ mày gặp cái Trang lại buồn thôi.
– Úi giời, con gặp nhiều rồi mà, mẹ cứ lo.
– Ừm, thì cứ biết thế.
Nói rồi mẹ tôi nhìn tôi kiểu khinh bỉ các bác ạ, chẳng hiểu sao luôn?
Lúc đưa mẹ tôi đến nơi, trước khi xuống xe mẹ tôi còn quay lại hỏi tôi:
– Có muốn vào không?
– Hay thôi về trước đi tí mẹ bắt taxi về cũng được.
– …
– Ờ thế kệ mày.
Nói rồi mẹ tôi quay đi luôn, cũng chẳng thèm đợi tôi rồi cũng vào nữa. Lúc đi lên thì đã thấy mẹ tôi đang đứng đó trò chuyện với em rồi.
Vừa thấy tôi lên là mẹ tôi gọi tôi tới sai phái liền:
– Hoàng ra đây.
– Dạ?
– Chụp cho mẹ với Trang kiểu ảnh.
Em thấy tôi bị mẹ sai vặt nên cười cười ra vẻ thích thú lắm, tôi chụp đâu đó được tầm chục kiểu thì mẹ tôi gọi lại hỏi:
– Thế có muốn chụp với Trang không để mẹ chụp cho.
Đã thế mặt mẹ tôi còn kiểu cười cười trêu tức tôi nữa chứ, nhìn sang phía em thì thấy em cười cười vẫy tay gọi tôi tới đứng cạnh em:
– Hoàng vào đây đứng chụp với em nè.
Thế là tôi cũng gật gù vào đứng bên cạnh em, nhưng mà đứng cạnh em chẳng hiểu sao tim tôi lại đập nhanh thế chứ, lại còn kiểu đập nghe rõ mồn một luôn hay sao ấy, chỉ thấy em quay sang nhìn tôi cười rồi bảo:
– Không sao đâu Hoàng, chụp ảnh thôi mà.
Trời ơi, em không nói thì không sao rồi, em nói xong nó còn đập muốn to và rõ ràng hơn nữa kìa.
– Cười lên xem nào, chụp ảnh gì mà mặt cứ đơ ra thế?
Mẹ tôi đứng bên đó cầm cái điện thoại rồi bảo tôi cười, nhưng mà làm sao tôi cười hẳn hoi được chứ. Tôi cố lắm cũng chỉ cười mỉm được thôi ấy.
Bây giờ thì tôi hiểu cái cảm giác: “Rồi một ngày em mặc áo cô dâu, anh chụp cùng nhưng không là chú rể” rồi.
Chụp ảnh xong em quay ra nhìn tôi rồi nói:
– Hôm nay, em kết hôn rồi…
Nghe em nói vậy, tôi lại ngây người mất vài giây…
– Em xin lỗi.
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, mà mỗi khi gặp lại em vẫn còn nói xin lỗi, chẳng lẽ tôi có nhiều lỗi như vậy sao?
Tôi cười khổ rồi hỏi lại em:
– Sao em lại xin lỗi anh rồi?
Em cười rồi trả lời:
– Anh nói là “anh muốn thấy em được hạnh phúc”, bây giờ em cũng đã được hạnh phúc rồi.
– Anh cũng nói là “nếu cứ nhớ mãi chuyện cũ thì sẽ không được thoải mái”, vậy nên em cũng sẽ quên đi… anh cũng phải như vậy nhé.
– Bởi vì em cũng muốn thấy anh được hạnh phúc.
– Vậy nên anh hãy sống thật hạnh phúc nhé, bởi vì như vậy em mới không cảm thấy có lỗi với anh nữa.
– Và còn… em vẫn đang đợi để được dự lễ cưới của anh nữa đấy!
Cô ấy đứng đó, và nói rằng muốn thấy tôi được hạnh phúc, nhưng cô ấy lại không biết rằng, hạnh phúc của tôi cô ấy đã lấy đi từ lâu rồi.
Trước hôm nay, tôi thật sự không nghĩ rằng mình vẫn còn suy nghĩ về em nhiều như thế, hôm nay còn buồn hơn tết năm ấy gấp nhiều lần.
Hội trường cưới hôm nay cũng lấy màu hồng làm chủ đạo, hai dãy bàn bày tiệc hai bên, ở giữa là lối đi trải thảm trắng, hoa hồng ở hai bên.
Lúc em chuẩn bị tiến vào lễ đường, xung quanh cũng tắt hết đèn, chỉ còn lại duy nhất một ánh đèn lại là ánh đèn chiếu sáng em và người kia.
Em và người kìa cùng nắm tay nhau vào lễ đường, từng bước, từng bước một tiến lên, mỗi một bước như vậy là trong lồng ngực tôi lại run lên một nhịp.
Bên đó em sóng vai cùng người kia, còn tôi ở bên này chỉ biết ngồi nhìn, cứ như vậy… người đi cùng tôi một thời thanh xuân, lại cùng người khác một đời sánh vai.
Em cứ như vậy mà bước đi, cứ như vậy… em rời đi thật rồi.
Lúc cử hành hôn lễ cùng người kia, em cười rất tươi, nhìn em cười như vậy tôi cũng biết rằng em rất hạnh phúc.
Nhưng chẳng hiểu sao nhìn em cười tươi như vậy, hạnh phúc như vậy… mà tôi lại thấy buồn, buồn đến nao lòng luôn các bác à.
Hôm nay cô ấy kết hôn rồi.
Nhưng người bên cạnh, chẳng phải tôi.
Lúc hôn lễ vừa cử hành xong, tôi cũng bước ra ngoài… vì tôi không đủ dũng cảm để đợi em tới chỗ mình nữa, vì tôi rõ ràng đang cảm thấy nơi sống mũi cay cay…
Trên đường đi mà khóe mắt đã nhòe đi tự bao giờ rồi, tới lúc ngồi trong xe thì đã không thể nào ngăn được bản thân mình bật khóc nức nở.
Ngồi ở đấy mà những kỷ niệm cùng với em cứ lần lượt hiện về, rõ mồm một trong tâm trí tôi, dù cố mím chặt môi mà vẫn không thể ngăn được tiếng nấc, cứ nấc lên từng đợt, từng đợt.
Nước mắt cứ như thế mà trào ra, khô rồi lại ướt, lạnh rồi lại ấm.
Bây giờ tôi mới nhận ra, hóa ra bao nhiêu lâu nay tôi vẫn còn yêu cô ấy, chẳng qua là tôi không nhớ tới thì tình cảm này nó vẫn cứ ngủ yên mà thôi.
Các bác à, thật ra việc chỉ có một mình không đáng sợ đâu, mà đáng sợ là lúc nhận ra bản thân mình đang yêu một người hết lòng, lúc ấy mà là đáng sợ… Bởi vì không yêu thì không đau.
Tận tới khi khô hết nước mắt rồi tôi vẫn còn thất thần ngồi đấy, cũng không biết đã qua bao lâu rồi, tới lúc mẹ tôi gõ vào cửa kính tôi mới định thần lại.
Mẹ tôi nhìn nhìn tôi rồi hỏi:
– Có còn đi được xe không đấy con?
– Được mẹ.
– Nãy cái Trang nó hỏi con đi đâu đấy.
Tôi cười cười rồi im không biết trả lời gì cả, thấy thế mẹ tôi nguýt cái rồi bảo:
– Lần sau cho ở nhà, bảo rồi còn cố mà đi.
– Làm gì còn lần sau hả mẹ?
Một đời, một kiếp, trọn một đôi.
Là em với ai, không phải tôi.