Tối hôm nọ, đang ngồi onl fb thì có bạn cùng lớp nhắn tin đến.
– Ê Hoàng, hôm này có đi họp lớp không mày?
Nghĩ nghĩ một hồi rồi nhắn tin trả lời nó:
– Chưa biết nữa mày ơi.
Nhắn xong chạy qua nhà bên mượn thằng hàng xóm cái điện thoại liền, bấm bấm số một hồi rồi gọi cho gái. Đầu dây bên kia bắt máy, là giọng gái.
– Alo, Hiếu à?
– Không phải, anh đây. Anh gọi em giờ này có phiền không?
– Dạ không, anh gọi em có chuyện gì thế?
– Ừm, thế anh nói nhanh thôi.
– Năm nay em có đi họp lớp không?
– Dạ em có.
– Ừm, anh chỉ hỏi thế thôi, không có gì đâu.
Nói xong em định tắt máy thì gái lên tiếng.
– Anh, khoan tắt máy, em nói đã.
– Họp lớp anh cứ đi đi, nếu anh ngại thì em ở nhà cũng được. Cả năm lớp mình mới họp một lần, anh cứ đi đi, đừng ngại em.
– Anh không ngại gì cả, chuyện mình như thế bạn bè cũng biết cả rồi, có gì đâu mà anh còn ngại nữa.
– Họp lớp cả năm mới có một lần nên em cũng đi đi, em đi xa cả năm mới về nên gặp các bạn mới phải, còn anh thì gặp các bạn suốt rồi đấy thôi.
Im lặng một lúc rồi gái đáp…
– Vâng, em biết rồi.
– Ừm, thôi anh tắt máy đây.
Nói rồi em tắt máy mang trả thằng hàng xóm cái điện thoại, không quên xóa luôn lịch sử cuộc gọi, thằng này mà thấy nó lại cằn nhằn bỏ mẹ ra.
Đến hôm họp lớp cũng chẳng có gì đặc biệt đâu các bác ạ, tụi bạn em năm nay có vẻ trưởng thành và bớt tò mò đi nhiều rồi.
Đầu tiên là tập trung nhà lớp trưởng rồi đi chúc tết các thầy cô, sau đấy là tiết mục ăn uống, hát hò. Cơ mà em đến muộn nên chỉ tham gia được phần nửa sau của chương trình là “ăn uống và hát hò” thôi các bác ạ.
Nghe đâu các bạn kể lại là gái “một mình” cân hết phần ngoại giao phía thầy cô cho lớp, và “cho em” rồi…
(Sub cho bác nào không hiểu câu trên: Ý là, gái ngoại giao phía thầy cô cho lớp, và ngoại giao phía lớp cho em)
Nghe kể lại mà em chỉ biết cười trừ…
Đến phần ăn uống hát hò cũng chẳng có gì đáng nói cả, làm cơm thì lớp em tự mua đồ về làm chứ không ra hàng, cơ mà tụi nó lại không cho gái động tay vào làm chung các bác ạ. Hồi trước gái còn ở đây mà lớp cứ có vụ liên hoan hay ăn uống gì ấy, là y như rằng tụi nó đùn đẩy hết tất cả vào tay gái, ấy thế mà lần này lại không. Ăn ngon không thích lại thích ăn dở, em cũng chịu bọn này.
Ăn uống xong thì tụi nó lại phân công nhau dọn dẹp, cơ mà tới phần này thì y như rằng là em mất tích rồi, năm nào cũng thế, kiểu như thói quen rồi các bác ạ =))
Tìm chỗ thoáng mát trong vườn nhà lớp trưởng để né tạm phần dọn dẹp, cơ mà đang ngồi ghế đá nhâm nhi điếu thuốc, ngắm cảnh cây nhà lá vườn thì nghe tiếng vỗ bộp cái sau lưng. Hóa ra là gái…
– Anh lại trốn việc đấy à?
– Đâu có, tại thấy cảnh nhà lớp trưởng đẹp quá nên ra ngắm thôi em.
– Lần nào đi liên hoan anh cũng thấy cảnh đẹp hết hả?
– Ừ, thì thế…
Em đang không biết phản biện thế nào thì gái nói tiếp:
– Hôm qua anh gọi em chỉ để hỏi hôm nay em có đi họp lớp hay không thôi hả?
– Ừm, chứ còn gì nữa đâu.
– Thế em nói không đi thì sao?
– Thì thôi chứ sao.
– Tức là dù em có đi hay không, thì anh vẫn sẽ đi họp lớp hả?
– Ừm, tất nhiên.
– Nếu đã là tất nhiên thì anh còn gọi hỏi xem em có đi hay không làm gì?
Gái nhìn em như thể nắm được thóp em rồi ấy, mà đúng là gái nắm được thật rồi, còn em thì kiểu bị gái phát hiện nên mặt cứ đơ ra, mồm ú a ú ở chẳng nói lên lời, sau bao nhiêu năm… con người này thật là chỉ có hơn chứ không kém… @@!
Kiểu như nghĩ là mình đang trả lời thật cool ngầu, xong bùm một cái bị đối phương nắm thóp ấy các bác, lúc đấy em thề là vào ai thì mặt cũng đần thối như em cả thôi…
Sau một lúc chắc thấy em ngu người ra không nói lên lời, nên gái tiếp lời…
– Hôm qua ngay lúc anh gọi cho em trước, em biết là anh đã không còn giận gì em nữa rồi.
– Mà em nghĩ là anh ngại các bạn, ngại em, rồi không đi họp lớp cơ.
– Trước giờ anh có giận gì em đâu?
– Em lại không hiểu anh à, giận ai anh cũng vậy, trước giờ là thế, không liên lạc, không gì cả, coi như người dưng.
Em cười cái rồi lảng sang chuyện khác liền…
– Gặp anh thế này, không sợ người yêu em ghen à?
Y rằng, nói đến chuyện tình cảm là gái im lặng liền các bác ạ…
– Hề, anh đùa thôi, em không cần biểu cảm như thế đâu.
– Vâng, nhưng anh dạo này hút thuốc à, trước giờ anh có chịu được mùi thuốc đâu?
– Ừm, em cũng không chịu được mùi thuốc nhỉ.
Nói rồi em vứt điếu thuốc dở xuống đất rồi di di.
– Anh bỏ thuốc đi, không tốt đâu anh.
– Không tốt cho sức khỏe nhưng tốt tâm trạng em ơi, không có thuốc rồi thấy bứt rứt lắm.
Gái thấy em nói thế nên lại im im…
– À đúng rồi chuyện của em, mẹ anh có nói với anh hồi tết rồi. Em không cần cảm thấy có lỗi gì cả, nếu em đã chọn rồi thì hãy làm thật tốt.
– Mẹ anh còn nói trước khi đi, em có rảnh thì ghé qua nhà anh chơi, nhớ dẫn cả người yêu em tới nữa, vì dù gì mẹ anh cũng coi em như con gái rồi, với cả cũng lâu rồi mẹ anh chưa được gặp em.
– Xem ra, mẹ anh quý em còn hơn cả anh rồi.
Nghe em nói xong gái nhìn em một hồi, rồi cúi mặt xuống thút thít khóc, thấy gái khóc chỉ có vài lần, những lần như thế em đều không thể kìm lòng được. Định dang tay ra ôm gái vào lòng nhưng nghĩ lại nên thôi, em chỉ đưa tay giữ vai gái lắc nhẹ vài cái an ủi…
– Thôi nín đi em, các bạn thấy rồi lại tưởng anh bắt nạt em bây giờ?
Câu nói nửa đùa, nửa thật của em không ngờ có tác dụng thật, nghe xong gái cũng chẳng khóc nữa, chỉ nấc nhẹ vài cái rồi thôi…
– Em sai, nếu có thể từ đầu nhất định, em sẽ chọn ở lại Việt Nam, ở đây… với anh…
Vừa nói gái vừa nấc, rồi lại sụt sùi… em thì cười cười, không phải là thấy vui, mà là nghe gái nói em thấy cay đắng thật.
– Anh và em như bây giờ, không phải chỉ vì khoảng cách, nếu em còn yêu anh thì em sẽ không phải chọn giữa anh và người kia.
– Nhưng rút cuộc thì em cũng chọn rồi…
– Nói ra sao nhỉ, tức là, dù sớm hay muộn, dù có ở đây hay bên đó, một khi em hết tình cảm với anh rồi, thì thời gian, và địa điểm, không phải là nguyên nhân.
– Anh… tới giờ em vẫn luôn luôn cảm thấy có lỗi với anh.
– Như anh vừa nói rồi đấy thôi, em đã chọn rồi, thì đừng nên cảm thấy có lỗi gì cả.
– Anh không trách móc gì em à?
– Anh đâu thể trách móc em cả đời được, cái gì cũng chỉ có một thời thôi em à, yêu em hay trách móc em cũng chỉ một thời rồi thôi.
– Anh không muốn cứ ôm khư khư quá khứ về em mãi, nếu cứ như thế, anh làm sao yên ổn mà sống tiếp được.
– Em hiểu rồi, hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm.
– Cảm ơn anh gì cơ?
– Vì mọi thứ anh làm cho em, từ trước đến tận bây giờ.
Em vừa cười vừa đáp lại liền…
– Ý anh là, em cảm ơn anh bằng cái gì kìa?
Gái ngơ ngơ ra một chút, rồi chợt nghiêm mặt lại.
– Anh này, vừa nghiêm túc mà lại đùa cợt ngay được!
Lần này thì em bật cười thành tiếng luôn, gái cũng lạ thật, mới tỏ ra yếu đuối mà phát hiện bị em trêu cái là mặt nghiêm lại liền luôn…