– Đây là phòng của thầy sao???
Dờ tròn xoe mắt hỏi thầy Hưng, quá ngỡ ngàng vì nó khác hẳn với sự tưởng tượng của cô, vì nó nhỏ bé tí teo như chuồng trâu, chuồng bò trên bản của cô. Căn nhà cấp bốn một mái lợp Fibro xi măng tạm bợ, được chia ra làm ba phòng nhỏ. Thì phòng thầy là ở cuối cùng, sát một cái vườn chuối với khoai lang đã mọc hoang um tùm từ lâu, cạnh cái ao lớn sình lầy hôi mùi rác thải… nên càng làm khu trọ trông tiêu điều.
Tuy nhiên trong căn phòng nhỏ thì khá gọn gàng, có một bàn làm việc cùng rất nhiều sách vở giáo án. Trong góc phòng một cái giường nhỏ mét hai, gọi là giường cho nó oai, chứ nó chỉ là cái phản đóng gỗ tạp trông rất ọp ẹp. Bên trên trải cái chiếu cói cũ nhàu, chỉ có cái chăn gối là được gấp vuông như cục gạch. Giống với giường các chú biên phòng trong đồn đóng ở gần bản của cô… Quần áo thì treo cả trên cái dây cạnh tường, nó bé cỏn con và chật hẹp tù túng…
Cái thứ mà đứa con gái như Dờ quan tâm nhất, là chỗ đi tắm với vệ sinh, nhưng oái oăm thay vì nó quá nhỏ, nên cái bồn xí bệt nằm luôn góc phòng, xây cao lên một chút, cạnh đó là chỗ giặt rửa, với cái vòi nước bằng nhựa trắng. Nhưng nó đã vàng quạch cáu bẩn màu thời gian của năm tháng. Chỗ khu vệ sinh này được ngăn cách bởi sàn nhà, bằng một con trạch xây gạch bo chung quanh, để cho nước khỏi tràn ra ngoài…
Hức! Thế này thì tắm với thay đồ làm thế nào đây? Dờ cảm thấy bối rối vô cùng tận, dù chỉ là đi tè thôi, thì người còn lại trong phòng cũng thấy hết cả. Che chắn kiểu gì cho hết hớ hênh đây? Ở bản tuy có lúc tắm suối tắm thác, lúc đi làm muộn, nhưng nó là chỗ vắng vẻ. Với lại con gái H’mông có cách tắm rất kín, khi xuống nước váy sẽ xòe ra, như một là sen nhỏ sặc sỡ sắc màu bên trên mặt nước, tha hồ mà kỳ cọ, nhưng… nhưng ở đây thì…
– Vội vàng quá nên không kịp mua đồ cho em, lại sợ đám kia nó phát hiện ra. Giờ tối rồi các cửa hàng quần áo ở thị trấn này đóng cả, nên em mặc tạm áo của thầy nhé, bỏ đồ ra giặt đi rồi thầy hong khô cho em, mai mặc quay lại trường em ạ…
– Vâng…
Dờ đáp và im lặng đứng chết trân ở đó, chắc thầy muốn xem Dờ cởi truồng ý gì? Đàn ông đúng là ai cũng vậy cả, mẹ nói không sai mà, thầy tuy tốt nhưng thầy cũng là cái con đực, như con chó, con trâu trên bản. Thấy con cái là sẽ nhảy lên tơ thôi, thế nào rồi thầy chẳng đợi Dờ tắm xong, bế Dờ ra cái giường kia… và… và…
Mặt cô đỏ rần lên theo từng phút, hai tay vân vê tà áo của mình, có chút sợ và lo lắng nữa, tuy là thích thầy phết, lại cảm động hành vi mà thầy xả thân cứu Dờ, che chở cho Dờ vừa rồi. Nhưng cho thầy quan hệ rồi, có chắc thầy mang lợn, mang trâu lên bản xin cưới Dờ không? Hay là thầy chỉ quan hệ cho thỏa mãn cái con đực trong thầy, như mẹ vẫn nói: “Cái người Kinh nó có nhiều điều không thật như người Hmong ta, cho nên con phải giữ cái thân, cho nó rồi, không chắc bố mẹ không có lợn có trâu về đâu, đôi khi mất cả con gái”
Băn khoăn lắm, nhưng ngủ ở đây rồi, con gái bản đã theo con trai đi ngủ, là phải mong được gả đi cho họ. Nên Dờ len lén hỏi thầy rằng:
– Dờ tối nay ngủ đây, ngày sau thầy có mang lợn, mang trâu đến cho bố mẹ Dờ không? Nếu thầy không mang đến, thì Dờ chỉ còn cách tìm lá ngón ăn cho chết đi thôi… Thầy mang chứ???
– Tại sao chứ? Vì hoàn cảnh thôi mà, tại sao phải mang lợn mang trâu đi hả em?
Thầy Hưng ngạc nhiên tròn xoe mắt hỏi cô, vì thầy mới lên đây dạy học. Trai phố lên vùng cao còn lạ nước, lạ cái nơi này, nói gì tục của người Hmong thì thầy lại càng chưa biết. Cho nên câu trả lời làm cho Dờ đau đớn, vậy là thầy không muốn lấy Dờ làm vợ, còn Dờ đã theo thầy về đây ngủ. Thì cũng coi như là đánh mất danh dự con gái rồi, cho nên Dờ buồn lắm chỉ muốn khóc thật to…
– Chẳng có bộ nào vừa người em cả, chỉ có áo phông này em mặc tạm, em đi tắm đi không có dính mưa rồi cảm…
– Vâng…
Dờ buồn lắm cầm cái áo đi thẳng ra chỗ tắm, toan cởi áo thì ra thầy nói:
– Ơ thế em tắm luôn à…
– Thầy bảo em tắm còn gì…
Dờ tròn mắt hỏi lại và vẫn hồn nhiên cởi áo vứt xuống đất, không phải là Dờ hết thẹn rồi, mà đơn giản cô nghĩ nếu thầy không mang lợn, mang trâu lên cho bố mẹ. Thì thầy không muốn lấy Dờ làm vợ, nhưng đã theo thầy về ngủ thì phải cho thầy quan hệ thôi. Một suy nghĩ đơn giản ngây thơ của cô sơn nữ, bởi Dờ dù sao cũng có thích thầy, lại nợ cái ơn thầy cứu. Nếu không là thầy chắc bọn ác kia, có khi chúng nó cũng lấy đi cái trinh của Dờ mà thôi…
Cái áo tuột khỏi người chỉ còn nằm trên tay cô, bầu ngực nhỏ tròn lẳn sau cái áo lót. Con gái Hmong quen cái ruộng, cái nương nên khỏe mạnh cơ thể tròn lẳn, vì thế thật sự tuy mới cởi áo ra thôi. Nhìn Dờ đã quyến rũ lắm rồi, khuôn mặt hơi tròn, nhưng cái cằm nhọn kiểu Vline người ta ao ước. Lại thêm hàng mi dài cong vút trông ướt át, thật sự khiến cho người nhìn phải đổ máu mũi…
Thầy Hưng bối rối lắm, thầy vội nói:
– Khoan đã bảo thầy một tiếng, thầy ra ngoài cho em tắm ai lại thế…
– Thôi không cần ra đâu, thầy quay mặt đi không nhìn nữa là được… hi… hi…
Dờ bật cười hạnh phúc, hóa ra thầy cũng không sỗ sàng như mấy cậu trai bạn cô trên bản, cứ đến tán Dờ mà rủ đi chơi ra chỗ vắng, chỉ chực vạch ra hay cố tìm cách túm lấy tay chân, để sờ nắn vú cô mà thôi. Thầy vẫn đi ra ngoài khép cửa lại, nhưng Dờ thật sự không an tâm, sợ thầy đứng ngoài gặp bọn đầu gấu kia nó thấy. Nên Dờ gọi toáng lên:
– Thầy… thầy ơi… cứ vào đây đi, ở đây một mình em sợ con Ma Xó lắm… hu… hu…
Thế là thầy lại trở lại phòng, mặt thầy đỏ rực lên ngoảnh đi vội. Khi thấy cô đã cởi hẳn áo lót ra rồi, bầu vú tròn cong lên nhòn nhọn. Nó chỉ được che hớ hênh, bằng hai bàn tay nhỏ nhắn của Dờ, thật ra chỉ che được hai cái núm hồng đo đỏ của cô thôi, còn lại bầu vú coi như hở hết, vì Dờ được thừa hưởng của mẹ cặp vú khá đầy đầy đặn, tròn như trái bưởi non xanh lơ lửng ở vườn nhà. Nên với vẻ mặt xinh xắn duyên dáng, nụ cười răng khểnh kiêu sa hút hồn. Bây giờ cộng thêm cặp vú tròn trắng khiêu khích thế này, thì thầy không kích động mới là lạ…
Nhưng thầy sớm quay lưng lại, úp mặt vào vách tường, không dám nhìn cô nữa, trông thầy như học sinh bị phạm lỗi bắt phạt vậy. Dờ nhìn thế thích thú khúc khích cười nghĩ thầm: “Thầy nhìn vú em, thầy xấu hổ tự phạt à… hi… hi… cho đáng đời…”… Thế rồi cô tự tin cởi hết cả quần lót ra và bắt đầu tắm, một thân thể thiên nữ trắng trong, vui đùa với từng gáo nước róc rách, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng tí tách nước rơi mà thôi…
– Thầy! Lấy cho Dờ cái áo phông thầy cho mượn đi… Em để nó trên giường gần chỗ thầy đứng đó, em chân ướt chưa muốn ra…
– Em ra lấy đi… thầy không tiện làm đâu…
Thầy đáp luôn không hề suy nghĩ, khiến Dờ bật cười nghĩ thầm: “Đúng là người tốt thì thường dốt, em gọi thế là mà thầy không biết quay lại xem người ta đang ở truồng à. Mặc vào rồi thì còn lâu mới vạch cho xem nhé… thầy dốt thật”. Thế nên Dờ lại lìm lợm nói:
– Không biết đâu… thầy lấy cho Dờ cơ, đi mà ngay sát tay thầy mà… lấy đi mà… thầyyyyy…
Giọng Dờ nũng nịu kéo dài ra, khiến thầy cũng phải cảm động chiều theo, thầy lùi lại khua tay nhặt cái áo, cứ thế đi giật lùi lại chỗ cô tắm. Trông thầy lúng túng vừa dễ thương, lại vừa mắc cười. Thầy đúng là không dám xem cơ thể của Dờ thật, hóa ra con trai phố còn không bạo bằng một phần trai bản… thật là.
Thầy đến gần chỗ cô thì đưa áo ra nói:
– Này của em đây mặc… đi…
Giọng thầy hơi run và bối rối, khiến Dờ nảy ra ý trêu đùa thầy. Vì cô thấy thầy nhát gái lắm luôn. Nên Dờ cầm áo từ tay thầy rồi, cô còn cố tình kéo tay thầy vào, để cho bàn tay thầy ôm nguyên vào cái vú trần ướt nước của cô. Nhưng khi chạm vào vú cô cái, thầy Hưng bỗng giật thót người lên giật vội tay ra, thầy cuống cuồng nói:
– Ui… ui… xin lỗi em… thầy… thầy không cố ý…
Nói rồi thầy chạy thẳng ra ngoài, đóng sập cửa lại… Chỉ còn Dờ bên trong cô thấy hành động đó, thì cô nghĩ: ” Hi… hi… thầy nhát gái thế, túm phải cái ti người ta thôi, mà chạy như ma đuổi hi hi…” Cô ôm bụng cười ngặt nghẽo. Những tiếng cười ” hi hi ha ha…” như tiếng ngọc rơi thánh thót, vang rộn trong phòng. Chỉ có một điều là từ đó về sau, tiếng cười ấy chẳng còn, chỉ còn nước mắt tuôn nghẹn ngào trong đêm vắng…