Thầy sợ bọn côn đồ này hay không đi nữa, nhưng với Dờ đó là cái phao cứu sinh duy nhất rồi. Nên nhân lúc thằng Đức Sẹo phân tâm, cô giật phắt tay mình ra khỏi tay hắn, cô vội vã vùng chạy lên phía thầy Hưng hét lớn:
– Thầy ơi cứu emmmmm…
– Roạt… xoạt… xoạt…
Tiếng vải bị xé rách vang lên, thì ra thằng Đức Sẹo nó nhanh tay, túm được tay áo cô và kéo giật lại. Ống tay bị xé rách tuột khỏi tay cô, nhưng Dờ cũng kịp nhào đến bên thầy. Lần đầu tiên cô áp sát một người đàn ông lạ như vậy, ngoài bố cô ở nhà ra. Thì Dờ chưa từng va chạm người con trai nào hết, vội chạy quá nhanh, khiến cả bầu vú nhỏ mềm mại của cô ép thẳng vào người của thầy rất mạnh. Sợ hãi át cả xấu hổ Dờ hổn hển nói:
– Cứu… cứu em… em sợ…
Cô ngoảnh lại thấy mấy thằng đàn em của Đức Sẹo đã rút dao, rút tuýp nước từ sau lưng ra xông lên. Dờ hoảng lắm không biết phải làm thế nào, thầy Hưng tuy đẹp trai khá to cao, nhưng mảnh khảnh kiểu thư sinh yếu đuối. Không giống như những đứa con trai ở bản cô, lực lưỡng và cơ bắp… thế… thế thì thầy có chống lại được chúng nó không? Cô sợ hãi nhắm mắt run rẩy, thôi thì phó mặc cho số phận…
– Bụp bụp…
Tiếng gậy vụt xuống liên tục, nhưng không phải vào cô. Vì thầy Hưng đã ôm lấy Dờ, xoay vòng lại lấy tấm lưng của mình che chắn cho cô. Trong vòng tay siết chặt của thầy, áp mặt vào bộ ngực con trai săn chắc. Cùng mùi đàn ông lạ lẫm trong Dờ chợt thấy xao xuyến, thầy thật mạnh mẽ, thật là ga lăng quá đi. Đỡ hai gậy ấy cho cô liệu có đau lắm không nhỉ?
– Đánh một cô bé con! Không phải trò hay đâu mấy bạn trẻ!
Giọng thầy trầm ấm vang lên, khiến cho Dờ cảm thấy tự tin hơn. Nhưng cùng lúc ấy đám đàn em của Đức Sẹo cũng la ó:
– Đánh thì sao… địt mẹ con chó này… thích dạy đời các bố à, cho mày xuống luôn nha con…
Lời vừa dứt gậy với dao cũng vung xuống, ánh thép vung lên loang loáng. Dờ sợ thót tim rúc sát vào trong ngực thầy tim cô đập thình thịch…
– Choang… choang…
– Bụp… bụp… bụp… ư… hự… hự…
Tiếng bọn đàn em của Đức Sẹo kêu la thảm thiết, cùng tiếng lạch cạch của những cái gậy, con dao văng xuống đường. Thầy ôm lấy Dờ mà vẫn đánh thắng chúng nó, thầy thật là giỏi… Nhưng thầy đánh như nào cô đâu có rõ, chỉ biết bị thầy ôm chặt quay cuồng. Mở mắt ra đã thấy cảnh tượng bọn kia, chúng nó bò lăn ra đất rên la…
Nhưng đàn em Đức Sẹo đâu chỉ mấy đứa đó, mấy thằng còn lại ồ lên. Thì thầy Hưng đã nói lớn:
– Anh Đức! Anh không biết tôi, nhưng mà anh Đông Trọc anh họ tôi, chắc hẳn anh biết chứ. Tôi là giáo viên không thích can thiệp nhiều chuyện, nhưng mà cô bé này em tôi… nhất định tôi phải đưa đi…
Nói rồi thầy nắm chặt tay Dờ kéo đi thật nhanh, đám đàn em của Đức Sẹo nhào lên. Nhưng Đức Sẹo hắn đã ngăn đám đàn em bằng cái giọng hậm hực:
– Lui mau… chúng mày điếc à! Nghe tên ông Đông mà không chờn sao, đánh nó thêm là ngu người. Đại Ca mình còn nghe tên Đông Trọc còn ngại đó, thôi phắn đi hát cho lành…
Nghe vậy Dờ mừng lắm, tuy nhiên cô vẫn thương đám bạn cùng phòng. Mấy đứa chúng nó đang nháo nhác tụm vào nhau lo sợ, thế nên Dờ vội vã nói:
– Thầy ơi… còn bạn cùng phòng với em, tuy không cùng lớp của em. Nhưng… nhưng thầy cứu các bạn nữa được không?
– Đi… đi thôi đi mau… có nhiều chuyện không nói rõ ngay được với em, đám người này không vừa đâu…
Nói xong thầy Hưng vội nắm tay cô chạy vụt đi…
Khi cả hai đi khỏi chưa lâu, thì một chiếc Mercedes S – class Pullman màu đen ba khoang sang trọng lướt tới. Cái cửa kính xe đen xì hạ xuống, thì ngay lập tức Đức Sẹo chạy vội tới xun xoe nói:
– Anh Cả! Sao bỗng dưng anh lại đến đây!
– Con bé nào đấy!
Một giọng lạnh lùng âm trầm như hồn ma cõi âm, vang lên từ ghế sau như vậy. Khiến cho Đức Sẹo càng lo lắng tệ, hắn khúm núm nịnh nọt nói:
– Anh Cả! Anh thích chén nó em bắt về cho anh, gái mới lớn trên bản xuống anh… nhìn ngọt lắm!
– Nó bao tuổi rồi… xinh đấy!
Giọng nói âm u ấy lại vang lên, khiến cho Đức Sẹo sung sướng, hắn nghĩ có cơ hội làm đẹp lòng anh lớn của mình. Vội vã nói:
– Em cũng mới thấy nó, nhưng anh Cả mà thích thì em út như em, nhất đinh dâng hai tay cho anh. Nó ngon thế ai chẳng muốn chơi hả anh, nhưng chỉ cần anh thích em sẽ bắt nó về ngay…
– Chơi… chơi… thằng đầu đất này tinh trùng lên não ít thôi. Bắt thì phải bắt rồi, nhưng bắt để bán… hiểu không? Có mối giao dịch lớn bên Trung, con bé đó hợp lý… nhớ để còn zin, động chạm nó liệu cái mạng mày. Nhanh gọn đừng để công an biết… thế nhé…
Kẻ bí ẩn đó nói xong, thì chiếc xe cũng lao vụt đi trong khói bụi mịt mù, chỉ còn Đức Sẹo đứng ngẩn người ra suy nghĩ mông lung…
Rào… rào…
Trận mưa bất chợt ào ạt trên phố, khiến cho Dờ bị ướt nhượt. Cô và thầy Hưng chạy vội vào mép hiên nhà gần đó trú mưa, cả hai quá bất ngờ không kịp chuẩn bị gì cả. Ngoái lại cô thấy thầy đang nhìn mạnh chăm chú…
– Úi… ui…
Dờ đỏ mặt hét lên xấu hổ đưa tay che lên ngực, thì ra khi thằng Đức sẹo giật tay áo cô, hàng cúc ngực áo sơ mi đã rơi rụng hết. Để lộ ra cái khe ngực trắng ngần, đã thế nước mưa còn làm cái áo trắng bệt lại. Khoe ra bầu ngực nhòn nhọn cong vờn, ẩn sau cái lót ren nhỏ xinh. Hai trái đào tiên non mơn mởn, trắng ngọc ngà, cứ thế vô tư kiêu hãnh khoe ra…
Xấu hổ tột độ Dờ ngồi thụp xuống lấy gối che ngực, tránh đi ánh nhìn rực lửa nơi thầy. Tuy thầy cứu cô thật đấy, nhưng ánh mắt đó cũng làm cô sờ sợ. Mẹ nói đàn ông dù tốt dù xấu, khi họ thích lên đều sẽ rất nguy hiểm… “Phải… là họ… họ… muốn địt mình…” cái điều mà cô chẳng muốn nghĩ tới.
Sống trên bản không như thành phố, nhưng chính nơi đơn sơ mộc mạc ấy, cũng có nhiều thứ hớ hênh. Dờ tuy chưa từng quan hệ đàn ông, nhưng cô thừa biết chuyện ấy, bởi những đêm bất chợt tỉnh giấc bởi tiếng cọt kẹt ở gian bên cạnh, nơi mà bố mẹ ngủ… tiếng rên, tiếng ” ọt ẹt”, “nhóp nhép” đã khiến cô tò mò rồi rình rập…
Đã từng… phải đã từng… Dờ đã thấy cái của bố, nó chui vào trong cái khe bướm của mẹ ra sao, rồi cái của bố nó phọt ra cái chất trắng nhầy nhụa như nào. Nó làm cô rạo rực, tò mò lẫn kích thích khó hiểu… Giờ ngước mắt ngược lên, thấy quần thầy chỗ đó nó phồng lên cả cục, xấu hổ Dờ lấy tay che mặt. Đỏ mặt cô nghĩ thầm…
“Thầy… thầy thích mình sao, như thế là thấy muốn địt… ôi… ôi…”
Cô chưa kịp hết xấu hổ, thì thấy bàn tay thầy đặt nhẹ lên vai mình, cô run rẩy nói khẽ:
– Thầy… thầy ui… đừng… đừng…
– Em khoác áo của thầy vào đi, áo đó của rách hết rồi… Khoác tạm vào che đi, tuy ướt đi nữa… lát tạnh thầy đưa em qua bên kia mua bộ quần áo khác…
Tí tách mưa tuôn mái hiên nhỏ, Dờ đưa tay lên hứng hạt mưa nhỏ tuôn rơi, tay kia cô giữ cái nẹp áo của thầy khác cho, để che đi phần ngực hớ hênh của mình. Tự tin hơn cô quay lại, xoe tròn đôi mắt đen láy hỏi thầy:
– Thầy ơi! Đông Trọc là ai mà bọn kia nó sợ vây?
– À anh ấy tên hơn dữ tợn, nhưng Đông Trọc là anh ấy luôn cạo trọc, là công an hình sự. Anh ấy là anh họ thầy, và là khắc tinh của đám tội phạm, mà sao em lại chơi với đám người đó chứ, bọn người đó là tội phạm có tổ chức, chúng liều lĩnh lắm. Anh họ của thầy đang làm chuyên án về chúng, nên thầy cũng không muốn đụng chạm nhiều. Mọi việc cứ để công an họ lo… Em sau này đừng có giao du với bọn chúng nhé…
– Không em có chơi đâu… là Pặn chơi thôi. Em đã không muốn đi rồi…
Dờ thở thở dài cười buồn, cá má lúm lệch hiện ra, cùng nụ cười có cái răng khểnh trắng lung linh. Nụ cười đó khiến cho thầy Hưng rung động, thầy chợt nói:
– Em xinh lắm đó Dờ… nụ cười của em thật đẹp…
– Xinh thật không?
Dờ lại nheo mắt chu mỏ ra làm trò, hành động ngộ nghĩnh vô thức đó làm cô còn đáng yêu hơn bội phần, trong lung những hạt ngọc mưa lấp lánh tia sáng vội tắt cuối ngày… Khiến cho thầy Hưng thầy vội vàng quay đi thở dài, trong suy nghĩ nhói lòng:
“Bé con… em xinh, duyên như vậy… thì khó lòng mà quên được em mất rồi… Chúng ta là thầy trò mà bé con…”