– Mày có làm được không?
Đức Sẹo ngồi chống chân trên ghế, mồm phì phèo điếu thuốc, hắn quát con bé Pặn đang quỳ run rẩy, khóc dưới sàn nhà. Con bé thút thít nói:
– Anh! Nó là em của mà mà, nó làm sao thì em về bản sống làm sao hu… hu… người nhà vác rựa chém chết hu… hu… u… u… Anh tha cho tụi em đi… em cầu xin anh…
– Thế hay là tao mang mày qua Tàu bán thay nó nhé, mày ở đây còn có mình tao chơi, thi thoảng hầu các anh của bố mày tí. Nhưng bù lại mày muốn gì có đó, được làm Chị Hai, thích đánh con nào thì đánh… Sướng không biết đường, hay qua Tàu cho hàng chục thằng nó chịch hội đồng cho nát lồn ra… Nói nhanh cho nó vuông… đừng để bố mất kiên nhẫn nhé…
Đức Sẹo nổi đóa chửi Pặn, vì bản thân hắn cũng lo lắng. Hắn theo Anh Cả buôn người lâu rồi, nhưng chưa bao giờ Anh Cả đích thân lựa hàng, lần này còn chỉ mặt, đặt tên hẳn con bé kia, nên việc chỉ có thành, không được phép bại. Hắn biết con người Anh Cả là như nào, vô cùng tàn nhẫn và ác độc. Với Anh Cả thì chín mươi chín lần tốt, nhưng chỉ cần một lần không tốt, thì cũng là không tốt rồi. Hơn nữa Anh Cả một tay dìu dắt hắn, từ đứa trẻ mồ côi đầu đường xó chợ, thành Đức Sẹo hắn hôm nay.
Giờ đây Anh Cả đích thân chỉ tay cắt việc, hắn sao dám làm không xong. Mà công nhận con bé đấy ngọt thật, trắng trẻo xinh đến hút hồn. Hắn nghĩ đến đó mà nuốt nước bọt ừng ực, nhưng giờ nó thành đồ cúng rồi, đâu phải đồ ăn nữa, sờ vào nó chỉ có cụt tay. Bất hắn giật mình nghĩ ra một chuyện quát tháo đám đàn em:
– Chúng mày sắp đồ tìm thằng thầy giáo và con bé cho tao, thằng thầy giáo đánh chết cũng được, nhưng con bé phải bắt về nguyên vẹn… đi nhanh…
– Đại ca! Nhưng nó là em ông Đông Trọc mà… nhỡ… nhỡ…
Đám đàn em gãi đầu gãi tai nói, thì hắn lại gầm lên vang rền:
– Trọc với chệch đéo gì… mấy giờ rồi mà còn “nhỡ với nhẽo” địt mẹ chúng mày… anh mày nói chiến là chiến… Té nhanh ngay và luôn địt con mẹ chúng mày. Anh Cả có lệnh thì cứ thế mà chiến… đi đi thành công về đây anh thưởng mỗi đứa thêm vài phân hàng, chơi cho đã luôn… té đi…
– Dạ anh…
Đám đàn em vội vàng đi ra ngoài theo lệnh hắn, còn mình hắn với Pặn đang quỳ dưới đất, hắn liền gằn lên bảo Pặn:
– Con chó cái… nhìn cái lồn gì, lại đây thổi kèn cho bố… nhanh…
Pặn sợ hãi run rẩy quệt nước mắt, bò lại phía hắn, rồi kéo cái khóa quần cộc của hắn ra. Lôi con cu bự của hắn, với hai viên bi to bự chẳng như mắt cá vàng mà mút. Vừa mút cu nước mắt của Pặn cũng lã chã rơi, thật sự thì Pặn cũng là nạn nhân, nạn nhân của chính tính đua đòi của mình…
Cô sa bẫy của bọn này, cũng từng chết điếng người vì con cặc to lớn quái dị này. Đến nỗi ngất lên, ngất xuống khi hắn chơi, tận bây giờ với hắn Pặn cũng chưa một lần thấy sướng, cô chỉ thấy đau lồn và nhục nhã. Nhưng không thể làm khác nổi…
– Bốp bốp…
Mấy cái tát cực mạnh, hằn năm ngón tay trên mặt cô, miệng Pặn còn đang ngậm con cu hắn, đau quá cô bất giác nghiến răng xuống. Cú cắn làm Đức Sẹo đau chối người hắn hét lên:
– Á… á… a… a… a… Con chó mày dám cắn dái bố mày à… địt mẹ mày nhé… Có mút cặc mà cũng làm đéo xong, hay muốn bố cho mày đi Tàu với con em họ mày hả…
Hắn vừa nói vừa túm tóc, vừa đấm vừa thụi vào bụng, vào ngực Pặn những cú đau nhói. Thân thể nhỏ bé của rung lên, rên lên hừ hự sau những cú đòn thù. Đánh đấm một lát thì hắn xả cơn giận, còn Pặn thì nằm bẹp dưới sàn bầm tím, máu ở miệng ứa ra khóe môi…
Hắn lại ngồi lại ghế, châm điếu thuốc mà hút phì phèo, vừa hút vừa nghĩ xem nào cách nào, để hoàn thành việc Anh Cả giao cho, đơn hàng này để mà nói với hắn, nó khoai cả luống… Bởi linh cảm nghề cho hắn thấy nguy hiểm, hắn có linh cảm động đến con bé ấy, dường như là kiếp nạn của mình. Chưa kể thái độ ngang ngạnh đề phòng của Dờ, hắn hiểu con bé không dễ khuất phục… cảm thấy vô cùng ngao ngán.
Từ khi theo Anh Cả buôn người, hắn lừa bắt đi bao nhiêu đứa con gái rồi, ngoan có, láo có, xinh xấu đủ cả. Nhưng sao lần hắn cảm thấy rờn rợn, và bất an vô cùng, trong lúc lo lắng nhìn Pặn nằm bẹp dưới sàn, thú tính lại nổi lên hắn lại thèm địt… Mà nói chuẩn hơn là hắn thèm cái lồn non tơ của Dờ thì đúng hơn… Hắn gầm lên bảo Pặn:
– Cởi quần áo ra, chổng mông lên… nhanh…
Pặn luống cuống bật dậy, cởi quần áo cô hiểu cái chó tính của hắn. Không nghe lời chỉ có ăn đòn nặng thêm thôi, nên sau khi cởi đồ xong Pặn quỳ xuống, run rẩy chổng cái cặp mông tròn nhỏ xinh lên. Thì hắn lại quát:
– Địt mẹ con ngu, bò ra đây cho bố địt, muốn bố vác cặc ra tận chỗ mày nữa à… nhanh… không bố giã chết mẹ mày giờ…
Pặn đành cố gắng nhịn đau bò lại bên hắn, cô khẽ nhích mông ngồi lên háng hắn ta, cầm con con cu quá khổ của hắn ấn vào khe lồn mình…
– Á… á… ái… a…
Pặn rên lên đau đớn khi hai viên bi của con cu hắn, nó cọ xát vào thành vách âm đạo khô khan của mình. Thì Đức Sẹo lại gào lên chửi:
– Địt mẹ con đĩ con, còn làm hàng với bố, địt rỗng cả lồn như cái hang cua ra rồi, mà mày còn giả vờ đau đớn như gái trinh… địt mẹ nhà mày…
– Đau thật má… á ui… ự… hự… của em khô lắm… đau… hu… hu…
Nhưng không ngờ câu đó làm Đức Sẹo hắn nổi điên, hắn nhỏm dậy níu lấy mông Pặn, vừa nhấp điên cuồng vừa mắng:
– Khô… khô cái địt mẹ mày, có phải mày đéo thích bố chơi, chỉ nứng lồn với trai khác phải không… khô này… khô này… địt mẹ mày…
Pặn khóc không ra tiếng, bởi những cú dập trời giáng vào cái lồn bé nhỏ, thân thể cô rũ rượi như tàu lá héo, căn phòng chỉ còn lại tiếng đập ” phành phạch” của cơ thể chạm nhau, tiếng thở hồng hộc như chó điên của Đức Sẹo hắn, chỉ thi thoảng mới có nấc ” ư hự ” tắc nghẹn của Pặn trong cơn đau và thốn…
Phố nhỏ chiều tàn, mưa đã cũng ngớt…
Dờ lũn cũn đi sau lưng thầy, nhìn những vết thâm tím hằn lên bởi những cú đánh bằng gậy, dù nó được che bởi cái áo may ô nhàu nhĩ ướt nước. Có chút xót xa trong lòng và buồn, nước mắt Dờ tuôn rơi. Lần đầu tiên cô khóc vì người lạ, hàng mi dài cong vút lại ứa nước lung linh. Thầy quay lại thấy thì hỏi:
– Em khóc à Dờ! Sao mít ướt thế bé con?
– Không trời mưa thôi thầy… em khóc đâu!
Dờ lấy tay gạt nước mắt cười nhẹ, nụ hàm tiếu xinh tươi lại xuất hiện trong ánh hoàng hôn. Cái răng khểnh trắng xinh, ánh lên trong nhập nhoạng ráng chiều, khiến cho người ta nao lòng…
Thầy cúi xuống lấy tay gạt nước mắt còn đọng trên khóe mi của cô và nói:
– Sau này mạnh mẽ lên bé, đừng có khóc không tốt đâu! Khóc sẽ làm người thương em đau lòng đó… mạnh mẽ lên nào…
Đang nói thế thầy bỗng ôm chặt lấy Dờ, kéo cô nép vào cái ngõ nhỏ khuất nẻo cạnh đó. Cùng lúc đám du côn rầm rập chạy qua, may chúng đã không thấy hai người. Điều đó làm cho Dờ sợ hãi vô cùng, nép vào ngực thầy run rẩy cô hỏi:
– Sao chúng nó lại dồn theo mình thế, hay nó lại muốn bắt em?
– Không biết nữa… nhưng tình cảnh này không ổn rồi, chúng ta đi lối khác về ký túc xá xem sao?
Thế là hai thầy trò lại lặng lẽ theo nhau đi trong ngõ nhỏ, chiều đã hết bóng đêm ùa về, ngõ nhỏ thị trấn cùng đom đóm đong đưa theo nhịp bước. Đi mãi quanh co cũng đến cổng trường, thì lại thấy đám du côn chực ở đó. Thầy Hưng cầm điện thoại lên gọi cho ai đó, rồi thở dài bảo Dờ:
– Không ổn đâu… chỉ còn có cách về tạm phòng thầy đi, chỗ anh Đông nói đang trong chuyên án, sẽ thu mẻ lưới cuối. Nên chúng ta đừng manh động, cứ đi về đã không nên đánh động chúng. Phía công an biết cả rồi… chúng ta sẽ ổn thôi…
Dờ cũng chẳng biết làm sao nữa, cô lại đi theo thầy quay trở ngược lại. Nhìn tấm lưng của thầy hằn ngang dọc vết đòn. Lòng Dờ xót xa ngập tràn, cô thoáng đỏ mặt nghĩ thầm:
“Nếu ở phòng thầy, phải ngủ chung… em cũng chẳng phản đối đâu hi… hi…”