Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 10

Lão quẳng cho tôi bao thuốc, rồi chẳng hỏi han gì nữa, quay qua tán dóc với ông bảo vệ. Lão này cũng ngộ à nha, tự dưng khơi khơi hỏi 3 cái vụ nhà ổng ở đâu, làm lương tháng được nhiêu, rồi linh tinh một loạt. Nhưng lão không làm gì vô ích hết trơn nha. Nghe ông bảo vệ nói lương tháng 3 triệu, thức đêm thức hôm, lão làm mặt nghiêm túc, kêu:

– Chắc chú cũng có biết qua tôi. Thằng Ngọc này nói cái gì là làm được cái đó hết. Thấy chú hiền lành, chăm chỉ mà tụi này trả chú lương rẻ mạt quá, hay là chú qua chỗ tôi làm. Cũng không kêu chú làm nặng nhọc gì cả, chú chỉ có đi làm từ chiều tới tối, coi dùm tôi mấy cái xe của khách ở ngoài, đêm về với vợ con. Chú chịu không? Lương tháng tôi trả gấp đôi cái tụi trại này!

Ông bảo vệ già ớ người trước món quà trên trời rơi xuống. Mà lão cũng không có xạo – nói giỡn thì nhiều chứ chưa khi nào lão nói xạo hết trơn. Thời đó lão có tới mấy cái bar dọc khu người Bắc, làm ăn cũng ra tiền chứ bộ. Lão Ngọc thấy dáng vẻ ngạc nhiên của ổng, điềm nhiên nói tiếp:

– Chú không tin mai cứ qua, lát tôi điện thoại về dặn tụi nhỏ, chú tới là có việc liền. Nhưng chi bằng chú cứ ở đây hết tháng cho nó trọn vẹn, tôi sắp xếp cũng có thời gian hơn, được không?

Ông bảo vệ già cảm kích muốn khóc luôn. Tăng gấp đôi số lương đâu phải chuyện đùa. Nguyên gia đình ổng nheo nhóc trông vô cái lương bảo vệ, nay kiếm được số tiền như vậy đâu ai không muốn? Nhất là lão quỷ này, tuy có chút tiếng ác nhưng hễ nói cái gì ra là chắc như đinh đóng cột. Lại thấy lão vỗ vỗ vai ông bảo vệ già, đút vào túi ông già bao thuốc, kêu:

– Chú coi dùm thằng nhóc nhà tôi mấy bữa, tôi kiếm cách cho nó ra cái đã.

Tôi cũng hâm mộ lão quá xá. Chỉ vì lo cho tôi mà lão kiếm ra việc hay thiệt hay cho ông bảo vệ già, nhưng ổng cũng xứng đáng. Hiền lành thật thà, lại chăm chỉ, giờ kiếm người như ổng cũng không phải dễ. Lại thấy ổng chưa hết cơn xúc động, quay qua nhìn tôi kêu:

– Thằng Long có uống cà phê không tao ra lấy cho một ly!

Cuộc sống của tôi trong kỷ luật cũng theo đó mà lên hương dữ dội. Ông già Nghĩa cũng hay thiệt hay, đổi ca với mấy thằng bảo vệ trẻ suốt để canh kỷ luật. Đổi vụ này dễ ẹt, bởi chẳng đứa nào ham hố đi canh mấy thằng kỷ luật ở trỏng, có cái gì vui đâu. Ổng ở gần tôi lâu, đâm cũng khoái tôi. Hai thầy trò cứ rủ rỉ rù rì chuyện trò suốt, tôi cũng đỡ buồn nhiều.

Có điều, tôi và nhỏ Mỹ Anh lại không được vậy. Con nhỏ không thể cứ ngồi hoài ở chỗ bảo vệ nói chuyện với tôi, bởi tụi học viên hoặc cán bộ trại đi qua xét nét dữ lắm. Hơn nữa, có mặt ông già đó bên cạnh, muốn nói với nhau điều lãng mạn một chút cũng hơi bị… quê quê. Nhỏ chọn giải pháp đứng cạnh tường rào, 2 đứa thì thào nói chuyện như buôn bạc giả. Cứ tới ca ông già Nghĩa, 2 đứa lại chui vô một góc, cách nhau một bức rào mỏng thủng lỗ chỗ, ríu ra ríu rít như đôi trym nhỏ.

– Em thò ngón tay vô đây đi Mỹ Anh!

Con nhỏ cũng ngoan ngoãn cho cái ngón tay nhỏ xíu của nó vô cái lỗ thủng. Tôi nắm lấy cái ngón tay hồng hồng của nhỏ thật dịu dàng, kêu:

– Ngộ ghê ha, trước giờ anh không dám nghĩ cầm ngón tay cũng sướng dữ vậy đâu!

Bên kia vách, con nhỏ cười khúc khích. Tôi ghé miệng cắn nhẹ vô tay con nhỏ, nghe nó la một tiếng, rụt tay lại, cái giọng làm bộ giận:

– Anh còn cắn tay em nữa, em không có thò tay vô đâu!

– Vậy để anh làm nè!

Tôi cũng nhoi nhoi cái ngón tay út của mình ra ngoài vách. Con nhỏ cũng cầm lấy cái đầu ngón tay tôi mân mê. Rồi đột nhiên, tôi nghe đầu ngón tay mình ấm sực, ươn ướt. Con nhỏ đang hôn lên đó, thì thào:

– Em nhớ anh quá trời luôn.

Tôi thở dài, xuôi xị:

– Anh thì nhớ em quá đất luôn.

Thiệt tình tôi đang giận cái bức vách hết chỗ nói. Giá như nó thủng lớn hơn một chút, có khi tôi dám cho nguyên cái gì ra khỏi đó chứ không phải chỉ là ngón tay nha. Ý tôi ở đây là cái đầu tôi đó, hổng phải cái gì tầm bậy hết trơn.

Đột nhiên giọng con nhỏ có vẻ run rẩy:

– Hay… em kiếm chuyện gì để vô kỷ luật cùng anh nha!

Tôi muốn ngã té ngửa, đập đầu xuống nền xi măng cái bịch. Con nhỏ này, ý hay vậy mà nó cũng nghĩ ra được mới thật là tài. Có điều, ý tưởng hay nhưng không thực tế chút nào hết trơn hết trọi. Tôi dư biết không khi nào họ nhốt chung học viên nam và nữ ở cùng một chỗ cả, nếu vậy chắc buồng kỷ luật tụi nó dám tranh nhau giành một chỗ lắm. Tôi thở dài:

– Khờ quá em ơi, bộ em tưởng tụi nó nhốt em với anh chung một chỗ hả!

Con nhỏ nín thinh. Rồi cái giọng nó lại làm như muốn khóc.

– Nhưng mà em muốn gặp anh quá đi, cứ như vậy em chịu hết nổi rồi đó!

Tôi thương nhỏ quá đỗi. Giá mà cái bức vách này không tồn tại, dám tôi sẽ ôm nhỏ vào lòng thật chặt, mặc xác đám bảo vệ có lôi tôi ra đập thêm một trận tôi cũng cam lòng. Tự dưng, trong tột cùng tuyệt vọng, tôi bỗng nảy ra một ý hay thật là hay:

– Em qua nói với anh Ngọc đi, coi chừng ổng giúp được đó!

Lão quỷ này từ sau khi tôi gặp biến cố, tôi bắt đầu có một niềm tin mãnh liệt nơi lão. Ba cái vụ này, tôi chịu chết nhưng với lão, biết đâu lão sẽ tìm ra cách. Con nhỏ nghe nói tới lão, cũng hào hứng hẳn:

– Ừ ha, sao em lại quên mất ổng?

Con nhỏ về rồi, tôi vẫn ngồi một mình ngoài hành lang. Không biết lão quỷ kia có giúp nổi tôi không và nếu có, lão sẽ làm kiểu gì hả trời. Đang ngồi mải miết nghĩ ngợi lung tung, thấy từ phía cái lỗ thủng hiện ra một con mắt – con mắt ác như quỷ vậy, chắc chắn không phải con nhỏ Mỹ Anh. Giọng lão quỷ vọng vào:

– Nè thằng nhóc ác, kêu con nhỏ Mỹ Anh tới làm khó tao phải không?

Tôi nghe giọng lão mà khác gì nghe tiếng tiên nhạc du dương. Vội vàng chồm dậy, ngó ngó ra. Lão quỷ đang đứng phía ngoài rào, chân nhịp nhịp, miệng cầm điếu thuốc hút phì phèo:

– Trời đất, có chuyện làm khó được anh sao?

Lão này cũng thuộc dạng ưa nịnh, nhưng mà khó bẫy à nha. Mặt lão tỉnh bơ như không, dụi dụi cái điếu thuốc vô vách.

– Mày khỏi nịnh tao đi thằng nhóc ác. Để đó tao coi, mà tao không có dám chắc đâu.

Nói dứt lời, lão quay lưng bước lẹ luôn. Chắc đỡ phải nghe tôi năn nỉ. Mà ác một cái, lão cứ nói kiểu nước đôi này khiến cái đầu tôi cũng muốn nổ tung ra. Không có dám chắc là bao nhiêu phần trăm hả trời? Du đãng vô địch khám lớn mà ăn nói như giỡn chơi vậy sao trời!

Tính tôi vốn bộp chộp, nên ba cái vụ chờ đợi này làm khổ tôi dữ lắm. Ngày nào con nhỏ tới, tôi cũng hỏi thăm tình hình lão Ngọc bên ngoài, nhưng con nhỏ mắc cỡ không dám hỏi lão nhiều. Hơn nữa, tính nết lão quỷ này cũng khó đoán, con nhỏ không thân với lão như tôi nên cũng không dám làm phiền.

Ngóng tới 3 ngày, cổ tôi sắp dài ra như cổ hươu châu Phi thì lão lò dò bước tới vách, gõ gõ:

– Thằng nhóc ác có nhà không?

Tôi bật dậy nhanh như tia chớp, mém chút cắm đầu vô vách:

– Anh Ngọc hả? Sao giờ mới chịu tới!

Cách bức vách, tôi nhìn không rõ ánh mắt của lão, nhưng đảm bảo cái môi lão đang trề ra dài thượt. Lại nghe lão thở dài:

– Anh cũng ráng giúp mày, nhưng cái vụ này khó quá. Thôi còn mấy ngày nữa ra rồi gặp con nhỏ đó nha, đừng buồn anh. Anh cũng cố hết sức rồi.

Sao lão không vác súng vô kỷ luật bắn tôi luôn đi, nói với tôi những lời thừa thãi đó làm gì. Tôi chán nản buông người xuống cái bịch. Thà đừng có nói để tôi trông đợi, ai dè nói xong lão xù trắng trợn. Tôi tính hét to lên: “Du đãng lởm” thì lão đã lượn mất từ khi nào. Chắc hiểu nỗi thất vọng trong tôi nên lão cũng chẳng muốn làm đứng làm mục tiêu để tôi xả bực.

Con nhỏ Mỹ Anh bữa nay cũng không thấy mặt mũi đâu. Nghe đám học viên nói chuyện bên ngoài thì hình như tối nay trung tâm tổ chức văn nghệ. Cái trại rảnh việc này sơ hở là tổ chức ca nhạc với cả ba thứ văn nghệ tầm bậy, có khi hứng lên thuê cả đám nghệ sĩ cỏ vô biểu diễn. Đám học viên chắc tụ tập vô sân bóng coi văn nghệ hết cả rồi, hèn chi vắng tanh vắng ngắt. Nhỏ Mỹ Anh của tôi chắc cũng đang ở ngoài đó. Thôi vậy cũng được, để con nhỏ giải trí một chút cho vui vẻ – tôi tự an ủi mình vậy, nhưng sao nghe lòng cô đơn và tủi thân quá đỗi.

Tôi lủi thủi chui vô trong phòng, kéo cái cửa lại cái kẹt. Một mình gặm nhấm nỗi cô đơn như chó cún gặm xương. Vài ba con muỗi vo ve hôm nay cũng đi party hay sao đó, không thấy lượn lờ ra chích mông tôi. Cô đơn đến thế là cùng, ông trời ạ! Đến một con muỗi trong phòng cũng không có nổi.

Tôi nằm dài trên nền xi măng, nghĩ miên man. Nhưng mọi suy nghĩ của tôi đều đang hướng về con nhỏ. Con nhỏ giờ đang làm gì? Ngồi xem ca nhạc con nhỏ có vui không? Nó có cười nhiều không? Bất giác lại nhớ cái điệu cười chun chun mũi của nhỏ, dễ thương hết sức. Lại thở dài. Không biết có thằng nào xáp vô tán chuyện với con nhỏ trong lúc tôi nằm kỷ luật không trời! Chợt nghĩ ra vẫn còn lão Ngọc ngồi đó như con ngáo ộp, tôi cũng yên tâm phần nào. Có điều, nhắc tới lão Ngọc tôi lại nghe bực bội. Du đãng mắc dịch! Hứa với thằng nhỏ có một chuyện mà làm không có nổi.

Tiếng nhạc phía ngoài sân bóng đã vọng vào tận buồng kỷ luật. Tâm trạng người ta đang buồn thúi ruột mà tụi nó ca toàn bài gì đâu vui quá xá. Tôi muốn bịt luôn tai lại, nằm co vào một góc để tránh thứ âm thanh chết người đó vọng vô óc thì chợt nghe cánh cửa sắt mở ra cái “kẹt”. Chắc ông Nghĩa thấy buồn đem vô cho mình ly cà phê – tôi đoán vậy. Nhưng chỉ 1 giây sau, tôi biết mình nhầm nhọt lớn, bởi… ông Nghĩa không khi nào xức cái loại dầu thơm nhãn Hermes Kelly!

Tôi như người mộng du, bật dậy thẳng băng. Tay bất giác cấu vô sườn một cái thật mạnh. Không lẽ mới nằm chút xíu mà tôi đã ngủ mơ sao? Chỉ thấy bên sườn đau nhói, còn cái bóng mặc nguyên bộ đồ học viên nam thì nhào vào tôi, mùi hương nước hoa xộc đầy vô mũi:

– Em nè, đồ khờ!

Tôi vừa tỉnh mộng, nhưng con nhỏ lại làm tôi lọt thỏm vào một giấc mộng thứ hai. Con nhỏ kêu tôi khờ là hết sức tầm bậy, giờ phải nói tôi ngu mới đúng. Mặt mũi tôi đần ra, tay chân luống cuống không ôm nổi con nhỏ vào lòng. Con nhỏ ôm chặt lấy tôi như sợ tôi biến mất, môi quấn chặt lấy môi tôi không chịu rời ra. Tôi mất một lúc mới thấy người tỉnh táo lại, ôm choàng lấy nhỏ. Nghe con nhỏ lại thút thít khóc trong lòng tôi:

– Em nhớ anh quá nè!

Tôi siết chặt con nhỏ vô trong ngực, vỗ về:

– Rồi nè, gặp được rồi nè. Đừng có khóc nữa, em còn khóc nữa là anh khóc theo em luôn đó!

Con nhỏ đang khóc cũng bật cười. Rồi sực nhớ ra điều gì, con nhỏ nhõng nhẽo đánh nhẹ vô ngực tôi:

– Sao biết bữa nay em tới mà lại dám nằm ngủ trong phòng? Báo hại em kiếm lầm phòng, tưởng anh không có nằm đây, sợ muốn chết luôn!

Tôi ngẩn người:

– Ủa đâu có ai báo cho anh biết đâu? Lão Ngọc nói lão đâu có giúp được mình vụ này, mới nói anh hồi nãy mà!

Con nhỏ lại xì một tiếng:

– Cái đồ khờ, lại bị ổng chọc rồi! Hèn gì em thấy ổng cứ vừa đi vừa cười hoài!

Tôi cũng muốn tự tử với cái lão quỷ này. Hết chuyện rồi hay sao mà lão đem cái chuyện quan trọng như vậy ra giỡn tui hả trời. Nhưng giận thì giận, mà thương lại thương ổng hết cỡ. Người đâu mà giỏi giang dữ vậy, thiệt tình quá xứng đáng với cái danh hiệu: Vô địch khám lớn đó mà. Du đãng thứ thiệt phải vậy chứ, đâu có giống mấy tụi hàng lởm kia.

Mà bỏ lão qua một bên đi. Giờ con nhỏ đang ngồi lọt thỏm trong lòng tôi, cái thân hình mềm mại đang áp chặt vô ngực tôi. Không gian tối thui, chỉ có mùi hương Hermes Kelly nồng nàn quyến rũ. Trên người tôi chỉ mặc độc nhất chiếc quần cộc, giờ thằng nhỏ đang bị mông con nhỏ đè tới tắt thở, chịu không nổi giật giật nhẹ một cái. Con nhỏ cũng nhận ra chuyển động khác lạ đó, nhéo mạnh vài tai tôi một cái, thì thào:

– Anh chỉ vậy là nhanh thôi!

Tôi ôm chặt thêm con nhỏ vào lòng, chỉ thấy nhỏ thở hổn hển, coi bộ cũng đang bối rối. Tôi nâng nhẹ gương mặt con nhỏ, âu yếm xoa lên má nó, khẽ nói:

– Bữa nay anh không cho em thoát nữa đâu!

Trời tối thui, tôi không nhìn rõ vẻ mặt con nhỏ nhưng chắc gương mặt nhỏ cũng đang đỏ phừng phừng. Đang còn dương dương đắc ý bởi câu nói làm con nhỏ im re ngượng ngùng, ai dè con nhỏ thốt một câu khiến tôi muốn đập đầu vô tường:

– Hứ, ai thèm thoát chứ!

Vụ này mới à nha. Con nhỏ hay mắc cỡ không dè bữa nay quay ngoắt 180 độ, khiến tôi choáng váng. Nhưng quả thật, trong cái khung cảnh tĩnh mịch và không chút ánh sáng này, dù ai để thoát ai cũng không xứng đáng được làm người hết trơn. Tôi ôm con nhỏ chặt hơn, thở mạnh. Con cu khẽ chà chà vô háng nhỏ. Cái tư thế ngồi dài, để nhỏ ngồi lên lòng như vầy cũng kích thích dữ nha. Nghe cái bướm con nhỏ cũng nóng hổi, thân hình nhỏ vặn vẹo, cái miệng kề sát tai tôi thì thầm:

– Bữa nay em chiều anh hết cỡ luôn.

Con nhỏ đừng hành hạ thằng nhóc của tôi ác vậy chứ. Đang bị cái mu con nhỏ đè xẹp lép, thằng nhỏ như thánh Gióng vươn mình đứng dậy cái một. Tôi nghe con nhỏ thì thầm câu đó mà lửa dục bốc cháy phừng phừng. Tôi cũng ghé sát vào tai nhỏ, kêu:

– Vậy đừng có trách anh ác nha!

Chỉ thấy con nhỏ cười ngượng, đấm nhẹ vô ngực tôi. Tôi đứng lên, kéo nhỏ dậy theo. Chưa kịp đẩy nhỏ vào tường, cái bộ ngực mềm mại đã ép sát vô ngực tôi, cái giọng Huế lai dễ thương lại thì thào:

– Anh đứng yên đó nha.

Trong bóng tối mịt mù, tôi chỉ thấy nhỏ từ từ quỳ xuống. Cái tay con nhỏ lột nhẹ quần cộc của tôi xuống tới ngang đầu gối. Cái miệng nhỏ nhỏ áp chặt vô đám lông rậm rạp của tôi mà hôn hít. Tay con nhỏ vòng qua mông tôi, mân mê nhè nhẹ. Tôi ngửa đầu ra đằng sau, mắt nhắm nghiền. Nghe từ dưới con cu, miệng con nhỏ ngậm vô ấm sực. Cái đầu lưỡi rà rà vô con cu thiệt nhẹ. Tôi ôm lấy đầu nhỏ, người căng ra, con cu khẽ nhấp vô từng đợt. Miệng con nhỏ rên phát ra tiếng ư… ư như thể muốn giết người.

Thể loại