Khi Trần Ngọc Thuần đi ra, trông thấy Trương Đông ở ngoài rõ ràng hơi ngẩn người, mặt hơi đỏ lên, có vẻ như đó là do việc cái mặc áo choàng tắm này. Các cô gái đều có sự tò mò, khi cô ấy nhìn thấy những bộ quần áo chỉ có trên TV, cô ấy tự nhiên muốn thử một chút, nhưng lại thấy xấu hổ khi bị Trương Đông nhìn thấy.
“Anh Đông, anh về sớm vậy?”
Trần Ngọc Thuần có một chút xấu hổ. Cô ấy cười bẽn lẽn với Trương Đông, trong đôi mắt to đầy hơi nước. Cảnh tượng làm người ta miệng đắng lưỡi khô.
“Đúng vậy, nếu không quay lại thì bảo bối của anh sẽ bị bỏ đói rồi.”
Trương Đông nói với giọng điệu yêu thương, nhưng đôi mắt anh nhìn Trần Ngọc Thuần với những suy nghĩ sâu sắc, và những lời anh nói thậm chí còn chơi chữ hơn.
Trần Ngọc Thuần mỉm cười mừng rỡ.
Trần Nan cũng ấm áp trong tim, lần đầu tiên cảm nhận được sự chăm sóc của anh trai. Cô cũng rất hạnh phúc. Cô ngay lập tức nở nụ cười anh, khiến cả người Trương Đông ngứa ngáy.
“Được rồi, hai đứa mau ăn đi, anh sẽ đi tắm trước.”
Trương Đông thấy ngứa ngáy trong lòng, nhưng anh không vội vàng, anh vẫn còn nhiều thời gian vào buổi tối. Họ còn chưa ăn gì, đang rất đói, nhưng người đau lòng vẫn là Trương Đông.
“Chà, ăn thôi.”
Trần Ngọc Thuần và Trần Nan mỉm cười hạnh phúc, nhìn thấy một bàn đầy thức ăn ngon, đã sớm đói bụng. Hai người bắt đầu động đũa.
Xét cho cùng, nam nữ ở chung, Trương Đông không thể quá tùy tiện, sau khi đóng cửa, Trương Đông mới có thời gian để nhìn vào căn phòng nơi anh sống.
Chỉ có một ánh sáng trong hội trường và dường như hơi mờ, cũng không biết có phải Trần Ngọc Thuần và Trần Nan tiết kiệm điện, cho nên họ đã không mở các đèn khác, điều này khiến Trương Đông mỉm cười.
Trong phòng trang trí rất đơn giản, nhưng nó có một bầu không khí ấm áp.
Trương Đông bật đèn lên, và nhìn kỹ hơn, anh đột nhiên chết lặng.
Ban đầu hai chiếc giường đôi gọn gàng, nhưng sau khi Ngọc Thuần và Trần Nan nằm cùng nhau, tấm trải giường rất bừa bộn, và gối mền rất lộn xộn.
Cuộc chiến gối đầu sao? Trong tâm trí của Trương Đông, bộ đồ của Trần Ngọc Thuần và Trần Nan lộn xộn khi họ vui đùa ầm ĩ, thỉnh thoảng xuân quang lại lộ ra, và khi họ thở hổn hển, trái tim Trương Đông xông nóng, nhịn không được liếm đôi môi khô.
Nhiệt độ của toàn bộ căn phòng dường như tăng lên ngay lập tức, và không khí đang bùng cháy, nó dường như toát lên hương vị quyến rũ của hai cô gái.
Trương Đông cảm thấy cả người như bay lên, tâm trí anh ta tràn đầy sự mập mờ, và anh ta lảo đảo khi bước vào phòng tắm. Anh nhìn thấy những giọt nước do hơi nước để lại trên bức tường gạch, và anh có một sự phấn khích không thể giải thích được.
Nhiệt độ và độ ẩm của hơi nước ập đến khi anh mở cửa, có lẽ vì sắc dục công tâm, Trương Đông luôn cảm thấy mùi của hai cô gái.
Phòng tắm đã qua sử dụng nên hơi lộn xộn. Quần áo Trần Ngọc Thuần để vào giỏ. Trương Đông đột nhiên nhếch mép cười và lấy ra chiếc quần lót nhỏ ướt đẫm từ trong túi và đặt chúng lại với nhau.
Trương Đông thích dâm đãng tục tĩu, nhưng không có tôn sùng ham mê đặc thù.
Trương Đông cởi quần áo trong khi ngân nga một bài hát nhỏ. Anh nghĩ: Mình có thể thưởng thức hạt tiêu nhỏ xinh này vào ban đêm. Cần gì phải sống trong những ý dâm với mục đích chơi súng lục (tưởng tượng để thủ dâm)? Tắm rửa mới là vương đạo.
Khỏa thân đến chỗ đứng của vòi hoa sen, dòng nước ấm xối xả trên da, kích thích mọi tế bào đang mệt mỏi, Trương Đông thoải mái hừ một tiếng, rửa sạch mọi thứ trên cơ thể bằng sữa tắm, côn thịt là nơi quan trọng nhất, ngay cả khi nó đã ở trong tình trạng tắc nghẽn, nhưng Trương Đông cũng không muốn cầm đồ lót của Trần Ngọc Thuần mà xả vào, với Trương Đông, đó là một hành động tán tận lương tâm.
Không cần lãng phí năng lượng cùng tinh lực, thực sự muốn đánh thì cũng phải chơi con yêu tinh nhỏ này, và không được phép sử dụng tay, chỉ sử dụng cái miệng anh đào ấm áp, ẩm ướt và mềm mại. Nghĩ về điều đó, Trương Đông đã phấn khích đến nỗi côn thịt của anh nhảy lên hai lần. Anh nhìn nó và nói với một nụ cười: “Có gì mà vội? Mày cũng đã nếm thử nó rồi!”
Tâm lý Trương Đông sảng khoái, nhưng mà Trần Nan cũng chung phòng với hai người. Mặc kệ tình huống có ra sao, thì vẫn có một niềm vui khi yêu đương vụng trộm. Sau khi tắm xong, Trương Đông quá lười để làm khô, trực tiếp mặc áo choàng tắm lên, vì chiếc áo rộng rãi này là thoải mái nhất, tất nhiên, để tránh nhưng xấu hổ không cần thiết, bên trong vẫn mặc đồ lót, dù sao thì Trần Nan là em họ của anh, làm anh cũng cần phải giữ ý tứ, nếu chỉ có Trần Ngọc Thuần ở đây, Trương Đông đã trực tiếp trần truồng.
Khi Trương Đông mở cửa, tinh thần của Trần Ngọc Thuần và Trần Nan đều tập trung vào chương trình trên TV. Tiếng bước chân của Trương Đông cố tình trở nên lớn hơn, để hai người quay đầu lại.
Đôi mắt của Trần Nan sáng lên khi nhìn vào áo choàng tắm của Trương Đông, và cô cảm thấy như mình rất muốn thử.
Trần Ngọc Thuần nở một nụ cười ấm áp, mê luyến mà nhìn Trương Đông tại thời điểm này.
“Đã ăn xong rồi?”
Trương Đông nhìn vào bàn thức ăn. Anh không thể không níu lưỡi. Họ trông nhỏ nhắn và tinh tế, nhưng sức ăn thật đáng sợ.
“Ừm, rất ngon nha.” Trần Nan gật đầu trong tư thế hài lòng. Cô nói với một nụ cười: “Phải rồi anh ơi, bát đũa để ở đâu đây? Có phải rửa sạch không? Em và Ngọc Thuần muốn dọn dẹp, nhưng ở đây không có miếng rửa bát.”
Vẻ mặt Trần Ngọc Thuần cũng rất nghi hoặc.
Rốt cuộc, đây là lần đầu tiên Trần Ngọc Thuần và Trần Nan ra ngoài và ở lại khách sạn. Trương Đông dở khóc dở cười, không biết nên khen các nàng cần cù đáng yêu, hay là ngốc manh ngây thơ nữa. Cầm điện thoại lên, Trương Đông gọi người để dọn dẹp đồ đạc, thậm chí cái bàn cũng được lau sáng loáng.
Trần Ngọc Thuần và Trần Nan ngồi một bên, cả hai đều có sự phấn khích cùng tò mò trên khuôn mặt. Họ cứ thì thầm. Thỉnh thoảng lại nhìn Trương Đông, có vẻ khó xử.
Trương Đông đang kiểm tra bản tin trên điện thoại di động của mình. Nhìn vào bộ dáng của Trần Ngọc Thuần và Trần Nan, anh nhịn không được mỉm cười và hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có điều gì muốn nói không?”
Trần Ngọc Thuần và Trần Nan muốn nói lại thôi. Biểu hiện Trần Nan thậm chí còn lúng túng hơn Trần Ngọc Thuần, do dự một chút, mới lúng túng nói: Anh, chúng ta có thể uống rượu đó không?
“Uống rượu?”
Trương Đông đột nhiên chết lặng, không ngờ Trần Ngọc Thuần thực sự đề cập đến yêu cầu này, nhịn không được tự hỏi, họ là những cô gái thuần khiết, thuốc lá và những thứ có cồn không nên chạm vào, làm sao đột nhiên lại có hứng thú đến vấn đề này?
Trần Nan lúng túng cúi đầu, nhưng cô vẫn có sự tò mò trong mắt.
Trương Đông nhìn thấy vậy, rõ ràng là sự tò mò của Trần Ngọc Thuần và Trần Nan đang quấy phá. Rượu này thực sự tương tự như rượu vang trắng, nhưng họ chưa thấy qua việc đời và đó cũng không phải là tuổi uống rượu. Có lẽ họ đã xem nó trên những bộ phim truyền hình, vì vậy họ muốn tạo bầu không khí lãng mạn khi nâng những chiếc cốc.
“Đúng vậy, người ta muốn uống.” Trần Ngọc Thuần nhìn về phía trước, và khi cô, cô nhìn Trương Đông với ánh mắt hư hỏng.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94