Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 16

Ngay khi Trương Đông đang vô cùng hoảng sợ, cánh cửa đột nhiên “cạch” một tiếng và khẽ mở ra, đó là Lâm Linh, người đã lấy một thẻ cửa để mở cửa.

Lâm Linh đột nhiên sững sờ, sợ hãi nhìn vào cảnh tượng tục tĩu trên giường, cái bộ dáng kinh ngạc trông rất ngượng nghịu và rất đáng yêu.

Lúc này, Lâm Linh mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, tóc cô xõa vương vãi trên vai và cơ thể cô tỏa một sự cám dỗ bất khả chiến bại bởi chiếc váy ngủ.

Trương Đông đột nhiên trở nên cứng đờ, ngừng di chuyển và nhìn về Lâm Linh với ánh mắt sững sờ. Anh không biết phải giải thích thế nào.

Lâm Linh nhìn bộ dáng khêu gợi của Lâm Yến lúc này thì khuôn mặt cô ấy ngay lập tức đỏ ửng lên, rồi nhìn vào cơ thể trần truồng của Trương Đông. Cái miệng há to một lúc, rồi mới bước vào và đóng cửa lại. Cô đẩy Trương Đông ra và mắng: “Anh là đồ cầm thú! Anh đã làm gì chị gái tôi?”

“Tôi… chị gái em chạy vào, em hãy hỏi cô ấy!” Trương Đông nghẹn lời, nhìn Lâm Linh đang bực bội nhìn mình, hết đường chối cãi.

“Chị!”

Lâm Linh liên tục đẩy Lâm Yến một vài lần. Lâm Yến vẫn không có phản ứng gì cả, và tiếng thở dốc vẫn còn hỗn loạn như cũ. Làn da màu phấn hồng đầy những dấu vết nụ hôn, cắn có vẻ hơi sốc.

“A…”

Có lẽ sau cao trào, cơ thể cô vẫn còn chút nhạy cảm, lại bị Lâm Linh chạm vào, toàn thân Lâm Yến lập tức bị một cơn co giật, và một tiếng rên rỉ vang lên.

Lâm Linh nghe vậy, khuôn mặt lại càng thêm đỏ, khuôn mặt tuy đang giận dữ nhưng vẫn hồng hào xinh xắn, trông thật đặc biệt.

Khi Trương Đông nhìn thấy Lâm Linh, anh đã rất lo lắng, nhưng lúc này trong lòng anh lại nhảy lên một chút ham muốn. Nhìn vào một đôi hoa tỷ muội xinh đẹp, côn thịt mới ổn định lại bắt đầu cứng lên.

“Đang suy nghĩ cái gì đó!” Rõ ràng nhận thấy hơi thở xung quanh hơi nặng nề. Lâm Linh nhìn lại Trương Đông và đột nhiên hét lên, nói với vẻ khó chịu: “Còn chưa cút ra ngoài! Anh còn định làm gì ở đây?”

“Tôi… tôi phải đi đâu?”

Lúc này Trương Đông có chút bối rối. Anh nhìn xuống thắng em trai của mình và nhìn lên Lâm Linh một lần nữa. Anh nghĩ: Có gì không ổn à? Mình không phải là một thằng đang ở tuổi thiếu niên. Hỏa lực mạnh mẽ này ở đâu ra?

“Anh…” Lâm Linh nhìn vào Lâm Yến đang ngủ, rồi lại nhìn Trương Đông. Do dự một lúc, vẫn giả bộ hung tợn nói. “Anh đi xuống cầu thang tìm chỗ ngủ đi! Tôi nói cho anh biết, đừng hòng chạy, chờ chị tôi thức dậy sẽ tính sổ với anh! Tôi đã có chứng minh thư đăng ký khách sạn của anh, anh không có nơi nào để trốn đâu.”

“Hả, vậy à.”

Trương Đông thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là Lâm Linh không trực tiếp gọi cảnh sát, coi như cũng có chút linh động cho mình.

“Nhặt những thứ rách rưới của anh lên và cút ra ngoài!” Lâm Linh lấy quần áo và hành lý của Trương Đông lên rồi ném nó đi, đỏ mặt và nói: “Cút ra ngoài! Anh là đồ cầm thú!”

Trương Đông không dám nói gì thêm. Anh ta mặc đồ lót, và bị Lâm Linh đẩy ra ngoài.

Biểu cảm của Lâm Linh luôn luôn dữ dằn, nhưng cô ấy cũng hơi say, đôi mắt hơi mờ đi, cộng đi khuôn mặt đỏ bừng nên trông cô ấy vẫn dễ thương hơn một chút.

“Đi xuống cầu thang!” Lâm Linh đứng ở cửa, do dự một lúc, vẫn cắn răng và nói: “Sau khi đi xuống, anh hãy nói với anh rể tôi rằng tôi và chị gái đã say, sau đó chiếm phòng của anh. Không có gì khác. Nói đi, anh có biết không?”

“Biết, biết!” Trương Đông gật đầu mỉm cười, rồi anh tự hỏi mình: Vì sao chị gái em đã kết hôn, nhưng thế nào mà vẫn còn trinh? Em có biết bí mật này không?

“Đi xuống! Ngày mai sẽ tìm anh tính sổ!”

Lâm Linh hung hăng trừng mắt với Trương Đông một cái và đóng cửa lại.

“Tôi…”

Trương Đông vẫn muốn nói điều gì đó, nhưng khi anh ta mím môi, anh ta không biết phải nói gì. Rốt cuộc, anh ta đã làm một điều vô lý như vậy, nhưng thật tốt khi chỉ bị đuổi ra khỏi phòng. Nhìn hành động của Lâm Linh thì hẳn là cô sẽ không báo cảnh sát. Chỉ không biết điều gì sẽ xảy ra khi Lâm Yến thức dậy.

Trong lòng Trương Đông cảm thấy bất an. Nhìn vào cánh cửa đang đóng kín, trong phút chốc hắn không biết phải làm gì, rồi đi xuống cầu thang khi đang mặc quần áo.

Vào thời điểm này, đã là hơn ba giờ sáng, ngoại trừ một vài câu chuyện bất hảo ở tầng dưới, thì không có nhiều khách lưu trú.

Lúc này, Trần Đại Sơn cũng đang ngáp, và anh gần như ngủ thiếp đi trên quầy. Chỉ có chiếc TV nhỏ đang phát ra một chút tiếng ồn và ánh sáng.

Mẹ ơi! Vừa chơi vợ của người ta xong, giờ lại phải đi gặp hắn, đây là chuyện gì? Nếu là tình yêu vụng trộm thì coi như xong, đằng này Lão Tử lại là làm bậy khi say rượu, và hắn ta phải kiểm tra lại kỹ năng diễn xuất của mình. Trái tim Trương Đông hồi hộp và tăm tối, tình hình thực sự hơi đáng sợ.

“Này, đại ca vẫn chưa ngủ sao?”

Những tiếng bước chân dường như làm phiền Trần Đại Sơn. Anh ta lập tức đứng dậy và dụi mắt. Khi thấy Trương Đông, anh ta lập tức mỉm cười và đưa hắn một điếu thuốc.

“Còn không phải là do vợ và em gái của anh sao?” Trương Đông hít một hơi thật sâu và lau mồ hôi lạnh trên đầu. Anh nói trong tâm trạng tồi tệ: “Họ say rượu, và khi họ đi lên lầu thì đã chiếm phòng của tôi, gọi mãi cũng không ra. Tôi đang không biết sẽ phải ngủ ở đâu nếu họ vẫn không mở cửa!”

“À, thế này…”

Trần Đại Sơn dường như không ngạc nhiên chút nào. Anh ta lập tức tỏ ra bối rối và xin lỗi hết lần này đến lần khác: “Tôi xin lỗi, họ vừa uống rượu vào là sẽ thành như thế, ha ha. Trước kia phòng trên tầng ba không có người ở và điều hòa không khí trong phòng họ thì không mát lắm. Có thể là họ sợ nóng và đã chạy đến đó để ngủ. Đại ca, tôi thực sự xin lỗi!”

“Tôi phải ngủ ở đâu?”

Trương Đông làm bộ rất tức giận. Anh ta khịt mũi rồi hừ một tiếng. Màn trình diễn trên mặt quá tuyệt. Nhưng nhịp tim lại tăng nhanh, anh ta nghĩ rằng mình vừa làm điều không hay với vợ hắn, bây giờ lại còn tức giận với nạn nhân, có phải hơi quá mức hay không?

Ổn định lại tinh thần, Trương Đông cũng hơi áy náy và nhìn về phía Trần Đại Sơn, người này vẫn chất phác như vậy. Trương Đông không biết tại sao, hắn lại thấy một chiếc mũ màu xanh lá cây (*) trên đầu Trần Đại Sơn, hơn nữa còn là tự hắn đeo nó.

Bạn đang đọc truyện Thị trấn đầy cám giỗ tại nguồn: http://truyensex68.com/thi-tran-day-cam-gio/

Mũ xanh: Nghĩa đen là chỉ chiếc mũ màu xanh mà người ta vẫn thường đội. Nhưng ngụ ý ở đây lại đang ám chỉ khi người đàn ông có vợ đi ngoại tình mà không biết. Vì vậy, người đàn ông này bị gọi là “đội mũ xanh”, hay còn gọi là “bị cắm sừng”.

Đây chính là lý do mà chúng ta không nên chọn “mũ màu xanh” làm quà tặng cho người Trung Quốc, người ta sẽ rất dị ứng đó…

Bạn đang đọc truyện Thị trấn đầy cám giỗ tại nguồn: http://truyensex68.com/thi-tran-day-cam-gio/

“Như thế này, đại ca, phòng ở tầng dưới có thể ở tạm, chỉ là nó hơi nhỏ.” Trần Đại Sơn vội vàng nói: “Căn phòng đó sạch sẽ, hơi đơn giản, trước hết anh sẽ ở đó tối nay. Bây giờ cũng muộn rồi.”

Trần Đại Sơn rất xấu hổ, nhưng nó khiến Trương Đông cũng có chút xấu hổ, nghĩ: Đây là cái gì? Ngày mai, nếu Lâm Yến đem chuyện này phanh phui ra, anh chàng trung thực trước mặt này có dùng dao chém mình không.

“Được rồi, nó ở đâu?”

Nghĩ đến tình huống đó, đột nhiên đôi chân Trương Đông mềm nhũn ra và thái độ cũng khiêm nhường đi rất nhiều.

“Ở phía sau, tôi sẽ giúp anh sớm thôi!” Trần Đại Sơn giống như không so đo với Trương Đông, Anh ta ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm và nói một cách ân cần: “Hãy yên tâm, tiền phòng hôm nay sẽ được tính theo giá của căn phòng nhỏ, sẽ không lấy nhiều tiền hơn.”

“Rồi, anh dọn dẹp một chút đi.”

Trương Đồng gật đầu. Sau một cảm giác bối rối, anh cảm thấy hơi khô họng. Anh không thể không hỏi: “Anh có bia hay đồ uống gì không?”

“Cái này… không có.” Trần Đại Sơn ngẩn người và ngay lập tức nói một cách chán nản: ” Trước đây tôi đã phải mua một vài cái tủ lạnh để bán đồ uống, nhưng tôi chưa bao giờ kiếm đủ tiền hoàn vốn. Nếu đại ca muốn uống, tôi sẽ giúp anh đi mua nó.

“Không cần, tôi sẽ tự đi mua!”

Trương Đông lắc đầu và bước ra khỏi khách sạn.

Gió vào buổi sáng sớm mát lạnh, thổi vào người Trương Đông, làm hắn có chút run rẩy. Sau đó, anh ta hút một vài điếu thuốc để bình tĩnh lại. Anh ta đột nhiên chạy đi, nhưng anh ta biết rằng nhà sư có thể chạy, nhưng miếu thì không thể chạy. Chỉ có thể thuận theo ý trời.

Cửa hàng tạp hóa đối diện khách sạn vẫn còn khá tốt. Sau khi mua một vài lon bia và đồ ăn nhẹ, Trương Đông trở về khách sạn.

Phòng được Trần Đại Sơn sắp xếp ở tầng 1. Phòng rất nhỏ. Giường cũng là giường đơn bình thường. Không có phòng tắm, nhưng ít nhất là một căn phòng sạch sẽ.

“Đại ca vẫn còn uống?” Trần Đại Sơn nhìn Trương Đông mang bia vào, nuốt một ngụm nước miếng và mỉm cười.

“Uống thật tốt trước khi đi ngủ.” Trương Đông nhìn Trần Đại Sơn và đưa hai lon bia cho Trần Đại Sơn. Anh nói, “uống đi.”

“Cảm ơn đại ca.” Trần Đại Sơn mỉm cười và nói một chút, “Tôi không muốn gạt anh, tôi cũng thích uống rượu, nhưng lão bà nương đó quá dữ tợn. Tôi thường lén uống vào các ngày trong tuần. Nhưng tôi không dám uống khi làm nhiệm vụ. Sợ quá.”

Khi tôi nghe Trần Đại Sơn nói về Lâm Yến, Trương Đông có chút bối rối và nói: “Được rồi, trông quầy đi”.

“Vâng, đại ca ngủ sớm.”

Trần Đại Sơn siêng năng giúp Trương Đông đóng cửa, sau đó lấy bia và bước trở lại quầy.

Không có cửa sổ trong phòng, chỉ có quạt, không có quạt thông gió, hơi oi bức, Trương Đông cảm thấy khó chịu, cầm bia lên uống, đôi mắt anh hơi hốc hác, mặc dù dư vị vừa rồi chưa biến mất hoàn toàn, nhưng giờ bình tĩnh lại, trái tim hắn hoang mang. Nó thực sự không thoải mái.

Sau một lúc, bia đã hết, nhưng không có gì ăn cả. Đôi mắt Trương Đông nặng trĩu, anh ta không đứng nổi nữa rồi. Anh ta bối rối nằm trên giường, nhắm mắt lại, và anh ta nghĩ: Đã là phúc thì không phải họa, đã là họa thì không tránh được. Muốn chém muốn giết thì để ngày mai hãy tính. Thật vô ích khi nghĩ về nó bây giờ. Ngày mai chờ xem họ muốn làm gì đã. Nếu có thể dùng tiền để giải quyết nó, thì tốn mấy cũng được.

Quả nhiên, một căn phòng rẻ thì không có gì tốt. Khi trời vừa sáng, Trương Đông đã bị đánh thức.

Tiếng ồn bên ngoài không lớn lắm. Nhiều người dân dậy sớm, một số người dậy để bán rau, và gửi cá đến thị trấn. Trong thị trấn, cũng có các nhà cung cấp thực phẩm thành phố xuống đây mua nông sản, và có người mua lẻ ở khắp mọi nơi. Thậm chí còn náo nhiệt hơn cả ban đêm, và ngoài tiếng ồn liên tục, còn có tiếng gia cầm và cả tiếng lợn kêu, tiếng động cơ của xe tải vang lên, dường như có cả tiếng mắng chửi, đủ loại tiếng ồn vang lên.

Trương Đông vùi đầu vào gối và rên rỉ, anh ta rất khó chịu. Anh ta không thể thức dậy vì cơn đau đầu hạnh hà, và khi anh ta thức dậy lần thứ hai, thì đã là buổi trưa.

Cả người của Trương Đông đau nhức, cảm giác rối bời. Không biết có phải do đang tức giận không, mà Trương Đông cảm thấy đau ở lỗ mũi, môi bị nứt và hắn cảm thấy rất khó chịu.

Sau khi mặc quần áo, Trương Đông bị chảy máu khi đánh răng. Khi anh rửa mặt và nhìn mình trong gương. Anh cảm thấy có chút nghi ngờ về sự thảm hại của mình. Anh đã lo lắng một đêm, đôi mắt anh đỏ ngầu, và ngay cả râu cũng dài ra không ít, giống như đã già hơn mười tuổi.

Nghĩ về sự hương diễm đêm qua, Trương Đông hơi lo lắng, nghĩ: Không biết loại kết quả nào đang chờ đợi mình nữa? Là báo cảnh sát xử lý? Mẹ ơi! Thực sự phải vào tù sao? Để mỗi ngày không cẩn thận lúc nhặt xà phòng rơi, thì hoa cúc lại loét ra (*). Cũng không biết Lâm Yến đang nghĩ gì. Nếu thực sự giải quyết riêng tư, thì nàng chắc chắn sẽ dùng công phu Sư tử ngoạm, vừa bị mất một số tiền lớn, lại vừa bị Trần Đại Sơn đánh cho một trận.

Bạn đang đọc truyện Thị trấn đầy cám giỗ tại nguồn: http://truyensex68.com/thi-tran-day-cam-gio/

(*) Đoạn này giải thích sao cho dễ hiểu nhỉ, đại khái là trong tù sẽ không có gì để giải tỏa ham muốn cả, nên thường sinh ra nhiều ham muốn đặc thù, mọi người thường trêu nhau rằng nếu bạn đang đứng tắm ở trong tù mà có làm rơi cục xà phòng thì cũng đừng cúi xuống nhặt nó, vì khi bạn cúi xuống nhặt nó thì mông của bạn sẽ hướng lên trên và sẽ có đứa đến làm bạn. Ai mà xem các bộ phim nói về cuộc sống trong tù sẽ biết cái này.

Thể loại