Nàng đẩy mạnh hông Phúc Dương ra để ói bớt dịch trong miệng mình vì nó làm nàng nghẹt thở, sau khi mở mắt ra thì nàng thấy một con cặc to bự mà chưa bao giờ được thấy trước đây, cặc của chồng nàng cũng chỉ tầm gần một tấc rưỡi nhưng Ngọc Tam có sức dẻo dai nên thường quan hệ được rất lâu.
Phúc Dương đỡ nàng nằm xuống cạnh Yên Bình, hai tay Tam Nương tự nắn bóp cặp vú mình trong khi Phúc Dương đã cởi cái quần dài bộ đồ Tràng của nàng ra, nó mải mê ngắm nhìn cái lồn xinh đẹp chỉ có một đường lông nhỏ giảm dần kéo dài từ đỉnh mu đến rốn.
Cơn nứng cặc khiến nó không thể ngắm nhìn được lâu nữa, nó nắm dơ hai chân Tam Nương vác lên vai rồi ấn nhanh cái đầu cặc to tướng đó vào lồn nàng.
Ọt!!!
– Đường Tam Nương: Ah…
Chỉ vào được cái đầu cặc, mặt Tam Nương nhăn nhó vì cái đầu khấc to lớn gấp đôi của chồng mình, cơn nứng lồn cần được giải tỏa, Tam Nương nhào nặn hai cái vú mình dữ dội hơn để vơi đi cơn đau như mất trinh lần đầu. Phúc Dương cố ấn sâu con cặc nó thêm sâu nữa rồi lút cán, nó bắt đầu rút cặc ra từ từ, cảm giác bây giờ khiến Tam Nương cảm nhận như mình đang rặn đẻ bé cái Tí ra lần nữa. Khi đầu cặc ra gần tới mép lồn, nó lại thúc mạnh vào trong…
Phập!
– Đường Tam Nương: Ah… Sướng quá!
Cảm giác cực khoái nàng sắp đạt được, nàng hẩy hẩy cái hông mình hòng tìm cảm giác cực khoái còn Phúc Dương nó vẫn ngâm con cặc nó ở đó để xả khí còn thừa khi nãy vào hết lồn Tam Nương tuy những dòng khí này không còn nóng hổi nữa nhưng nó vẫn mang một sự kích thích cực độ cho Tam Nương.
– Đường Tam Nương: Ah… đụ… em… đụ… em!
– Đường Phúc Dương: Thôi cháu không dám đâu bà ơi!
Tam Nương ngưng chà xát cặp vú mà lấy hai tay ôm hông Phúc Dương đẩy mạnh ra vào để tự sướng.
– Đường Tam Nương: Em khó chịu… quá… em… muốn sướng!
– Đường Phúc Dương: Vậy bà cho cháu “nắc” bà xíu nha!
– Đường Tam Nương: Anh… đừng trêu em nữa… em nứng quá!
– Đường Phúc Dương: Này là bà kêu nha! He he!
Phúc Dương một tay chống xuống đất, một tay nhào nắn cái vú săn chắc của Tam Nương mà nắc liên tục tạo thành tiếng “bạch bạch bạch” nàng cũng phụ họa theo bằng tiếng rên khoái lạc “ư… ư… ư”, những lúc nó nhấp mạnh vào thì nàng rên “ah” lên một tiếng.
Lồn của Tam Nương không bót như của Yên Bình nhưng nó như một cục nam châm, khi con cặc Phúc Dương gần ra khỏi lồn thì nó níu lại bằng cách siết chặt cơ lồn khiến nó cực kỳ hưng phấn, có lẽ đây là kinh nghiệm chăn gối của nàng.
Cái lồn của nàng chẳng thể chịu nổi nữa, nó bắt đầu siết chặt hơn, Phúc Dương biết nàng không còn chịu được nữa nó bắt đầu tăng tốc nhấp con cặc mình vào sâu tận tử cung nàng cùng dịch nhầy liên tục trào ra.
– Đường Tam Nương: Ahhh… Ahhh… Ahhh…
– Đường Phúc Dương: Em sướng tung lồn chưa nè!
Tam Nương thở hổn hển vì nàng vừa đạt được cực khoái, nó khiến nàng như muốn ngất lịm, nàng muốn nói gì đó thì…
– Đường Tam Nương: Ahhh… Ahhh… Ahhhh… Đau quá…
– Đường Phúc Dương: Tận hưởng con cặc của sứ giả Thần Nak nha cưng!
Phúc Dương rất thích dùng từ “sứ giả” vì nó thấy ngầu lòi giống mấy nhân vật trong phim và truyện nó yêu thích, nó “nắc” tiếp tục vào cái lồn đang co thắt vì cơn cực sướng chưa được nghỉ ngơi, các cơ lồn của nàng còn chưa kịp dãn ra đã bị nó nắc đau đến nỗi muốn chẻ đôi khe lồn nàng ra thật lớn.
Phúc Dương đỡ mông nàng cao hơn đầu theo tư thế mà nó gọi là “La Hán úp thìa”, tư thế này nàng có thể thấy được con cặc to bự nó đang ra vào cái lồn đang co thắt của mình. Vừa đau vừa sướng nhưng nàng lại không thể kháng cự lại cảm giác tội lỗi này, với hình ảnh con cặc to bự kia trước mặt ra vào cái lồn thân thương của mình khiến nàng lại đạt cực khoái.
– Đường Tam Nương: Á… á… á… á… á…
Nàng hẩy người lên mấy cái rồi cũng ngất lịm, Phúc Dương chưa thể lên đỉnh, nó cảm thấy lần này sao thật lâu vẫn chưa xịt ra được trong khi hai trứng dái nó vẫn còn to như hai quả trứng ngỗng.
Nhưng rồi nó phát hiện, trên đầu khấc nó có một hạt đậu đã trồi lên từ khi nào nó không hay biết, nó nghĩ có thể chính hạt đậu này đã khiến Tam Nương đau mà nó đâu biết một phần cũng vì chính con cặc bự của nó đã chơi nàng chết ngất. Đang mải suy nghĩ thì giọng nói kia lại cất lên trong đầu nó…
“Nhanh lên, nhanh xả hết khí ra”
Bây giờ nó mới để ý cái bụng nó đã phình ra to tướng che mất đi một phần con cặc của nó, dịch nhầy đã được bơm đầy bàng quang mà nó không hiểu tại sao.
Nó tiếp tục thúc con cặc bự đang trào dịch nhầy vào lồn Tam Nương, từ bên trong hai mép lồn nàng trào dịch nhầy ra chút đỉnh thì đã bị con cặc nó lấp lại không một kẽ hở.
Bạch! Bạch! Bạch…
Nó nắc mạnh đến nổi chiếc xe rung động còn cái lồn xinh đẹp của Tam Nương đã sưng đỏ lên vì chịu khổ hình từ con cặc bự của nó mặc cho nàng đã nằm im trong vô thức, lỗ đít nó thì liên tục phun ra “Dục khí” bao trùm toàn bộ không gian xung quanh chiếc xe.
Cảm giác muốn ra nhưng không thể được khiến nó muốn tắt thở vì nứng cặc mà không thể xả điều này khiến tinh dịch nó càng sản xuất ra nhanh hơn, bụng nó bắt đầu trương lên to hơn nữa.
Bỗng dưng có một cái lưỡi liếm vào hậu môn của Phúc Dương, đó chính là Yên Bình, nàng đã bị đánh thức bằng màn tra tấn cái lồn của Tam Nương.
Yên Bình cảm thấy nứng lồn cực độ mà không hiểu vì sao, nàng đâu biết rằng nàng nằm ở đây đã hít phải bao nhiêu “Dục khí” từ Phúc Dương.
Nàng liếm lỗ đít Phúc Dương rồi cho một ngón tay vào lỗ đít của nó mà ngoáy, nàng cứ thay phiên dùng lưỡi rồi dùng ngón tay kích thích lỗ hậu của Phúc Dương, điều này vô tình khiến nó tăng thêm cơn nứng và tinh dịch cứ bắn ào ạt vào lồn Tam Nương, lỗ đít nó cũng trào ra một ít dịch, loại dịch này màu đỏ thẫm. Yên Bình bắt đầu dùng cả ngón tay móc thụt lỗ đít của Phúc Dương, cơn khoái cảm lạ lẫm khiến cả nguyền rủa cũng không thể kìm nén được sự giải thoát cơn cực khoái của nó.
– Đường Phúc Dương: Ah… Ah… Ah…
Nó đạt được cực sướng bằng ngón tay của Yên Bình chọc vào đít, tất cả tinh dịch ở bụng nó bắn ngập lồn của Tam Nương đến nổi cái bụng nàng trương lên như vừa ăn no căng cả bụng, cơ thể nàng còn giật giật mấy cái trong vô thức, còn cái lồn nàng thì như một đôi môi vừa được tô son vì sưng đỏ.
Không thể xả hết vào trong lồn Tam Nương, nó rút cặc ra thì Yên Bình đón lấy mà bú, nàng cố uống sạch sẽ dòng tinh dịch nóng hổi mà Phúc Dương có thể “ban” cho nàng.
Chứng kiến cảnh này nó lại lên cơn nứng cặc, nó đè Yên Bình xuống rồi nhét cái đầu cặc sáu phân, dài hai tấc rưỡi cùng với hạt đậu trên đầu khấc vào cái lồn nhỏ bé của Yên Bình.
– Nguyễn Thế Yên Bình: Ahhh… ahhh… đau… đau… chết… em…
Phúc Dương cố ấn cái đầu cặc to tướng mình vào cái lồn nhỏ bé của Yên Bình nhưng dường như điều này quá sức chịu đựng của nàng mặc dù nàng đang cực nứng lồn và đã được bôi trơn đầy dịch nhầy từ lần “nắc” mới đây của Phúc Dương.
Phập!!!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Á… tét… em!
– Đường Phúc Dương: Anh xin lỗi, lồn em lại ra máu rồi!
Miệng nàng há to, mắt trợn ngược vì con cặc khủng bố của Phúc Dương, con cặc nó xâm chiếm lần này lại tiếp tục khiến nàng chảy máu, âm đạo nàng quá bé nhỏ so với cái đầu cặc sáu phân còn có hạt đậu mà nó ví như “sừng tê giác”, Yên Bình ví như được phá trinh lần nữa.
– Đường Phúc Dương: Anh xin lỗi, đã làm em đau nhưng em hãy cố chịu đựng một chút nhé!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Dạ… anh… làm… em nhẹ thôi nha!
Miệng lưỡi vốn là bản năng số một của Phúc Dương, chính điều này mà Bá Khanh chỉ được ví như “ong thợ” bên cạnh Phúc Dương khi luôn là tấm gạch lót đường cho nó, dù Bá Khanh có làm gì thì với những tâm pháp đỉnh cao “Trảm phong khẩu quyết” của Phúc Dương thì các cô gái đều chết ngất, chỉ có điều Phúc Dương kén chọn nên chỉ gieo tương tư cho người khác, còn nó tìm một người để thổ lộ tâm sự cũng không có kể cả chị Thùy Trang nó cũng không dám chia sẻ, người nó có thể chia sẻ chính là Phúc Dương.
Chỉ cần vài lời lẽ dụ dỗ nó đã khiến Yên Bình vì nó mà hứng chịu cơn đau “xé da xé thịt”, nhận thấy nàng đã bật đèn xanh nó bắt đầu những cái nhấp đầu tiên.
Ọt… Ọt… Ọt…
Những cú nhấp nhẹ nhàng tình cảm của con cặc bự gân guốc trong cái lồn nhỏ bé của Yên Bình, nàng thì gồng mình chịu đựng cơn đau cùng cơn sướng.
– Nguyễn Thế Yên Bình: Ahh… em… thích… quá!
– Đường Phúc Dương: Lồn em khít quá, cho anh “nắc” nhanh hơn xíu nha!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Ahh… ahh… dạ… ahh… ahh!
Bình cũ rượu mới, nó bắt đầu nâng mông Yên Bình lên cao để vào thế “La Hán úp thìa”.
– Đường Phúc Dương: Em thả lỏng ra nha!
Nó rút hết con cặc ra ngoài, máu nàng giờ đây cũng đã bị dịch nhầy cùng nước mưa làm trôi mất, Phúc Dương tiếp tục ấn con cặc bự nó vào.
Ọt!
Lần này dễ dàng hơn rất nhiều vì mép lồn nàng đã bị rách nhưng nàng không hề hay biết, chính cơn nứng lồn từ con cặc Phúc Dương mang lại như một liều thuốc giảm đau “cấp tốc” cho Yên Bình.
Bạch! Bạch! Bạch!
Phúc Dương “nắc” điên cuồng vào cái lồn bé nhỏ của Yên Bình, mỗi lần rút con cặc lên là máu cùng dịch nhầy cứ thi nhau ùa ra chảy xuống khe đít của nàng.
– Nguyễn Thế Yên Bình: Ahh… Ahh… chết… chết… em!
– Đường Phúc Dương: Cho anh sướng cái nữa nha em!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Ahh… ahhh… em… sướngg… quá!
Cơ thể Yên Bình bỗng giật giật liên hồi vì đạt cực khoái, âm đạo nàng siết chặt con cặc của Phúc Dương khiến nó dường như bất động. Cảm giác này làm nó rùng mình vì bất chợt nó nhờ lại hồn ma “cô Tâm” đã siết chặt cặc nó như thế này.
Dùng tất cả sức “nắc” còn lại, Phúc Dương cố di chuyển hông mình nhằm khiến nó lên đỉnh vì nó không muốn chết vì vỡ dái. Nó cũng đã lấy lại được sự chủ động từ con cặc mình, nó nắc liên tục như một cái máy khâu.
Bạchhh! Bạchhh! Bạchhhh…
Yên Bình không còn những tiếng rên khoái lạc mà thay vào đó là tiếng rên la của sự đau đớn thể xác lẫn tâm hồn.
– Nguyễn Thế Yên Bình: Á… á… á… á… tha… cho… em!
– Đường Phúc Dương: Ahhh… anh… anh… không thể dừng lại được!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Á… á… á… á… á!
Yên Bình lại lên đỉnh nhưng lần này cơ thể nàng đã đạt giới hạn của dục lạc, cơ thể của nàng bắt đầu lạnh hơn, nhịp thở dần dần như muốn biến mất sau những phát nhấp không biết đau đớn từ con cặc “tê giác” của nó. Trong đầu nó lại xuất hiện giọng nói đó…
“Làm cô gái này sướng một lần nữa, ngươi sẽ hút được thần hồn của cô ấy, nhanh lên”
– Đường Phúc Dương: Là ai đó, là ai mau ra đây tao sẽ đụ mày tung lồn luôn con đĩ!
“Ngươi chết hoặc cô ta, nhanh lên”
Phúc Dương trong giây phút sinh tử nhưng nó vẫn không ngừng nhấp sưng đỏ cái lồn của Yên Bình, máu từ khe lồn vì quá tải mà ứ đọng sưng lên một khối to mà con cặc nó vẫn không biết thương tiếc.
Giữa lựa chọn sống trong sung sướng hoặc chết vì vỡ dái thì có thể phần đông một số người sẽ chọn sống nhưng lương tâm nó không cho phép, nó chợt nhớ đến lời ông nội nó dạy.
“Đừng trở thành Cóc tinh”
Nghĩ đến đây nó cố giảm nhịp “nắc” Yên Bình lại, nó dùng những phương pháp “thiền” trong khi luyện khí công của nội dậy mà đè hãm dục tính, nóng giận cực điểm ánh mắt nó mang nặng sát khí, một màu đỏ huyết sắc u tối trong đôi mắt căm phẫn của Phúc Dương.
– Đường Phúc Dương: Mẹ nó! Ông đây bị nguyền rủa, trước sau cũng chết! Thà tao xuống địa ngục cũng không thể làm Cóc tinh mà giết đi người đã trao cho ta sự tinh khiết!
“Vậy ngươi đã chọn phải chết”
Phúc Dương cắn chặt hàm răng như muốn nghiền nát từng cây một, nó rút mạnh con cặc trong lồn của Yên Bình ra…
Ọt!
Vì nó biết chỉ cần một phút giây nào nữa mà nàng đạt cực khoái tương ứng với sự cực sướng của “thần hồn” thì nàng sẽ chết. Nó nhớ lại cô gái ông nội nó đang còn tìm thần hồn còn lại, rồi Tuyết Liên công chúa theo lời ba Chấn Phong nó kể, nó không muốn vì nó mà Yên Bình lại tan hồn lạc phách.
Bịch!
Hai chân nó quỳ xuống sàn xe trong cơn mưa giá lạnh, cơn đau từ hai trứng dái bắt đầu lan tỏa đến từng tế bào trong cơ thể. Nó ngước mặt lên trời cắn răng gào thét…
– Đường Phúc Dương: A… a… a… a… a!!!
Nó gục xuống cạnh hai thân thể trần truồng đã được nhuộm đầy tinh dịch từ trong ra ngoài, mọi chuyện xảy ra với nó quá nhanh, sống và chết đôi khi không được lựa chọn nhưng có lẽ nó đã được “quyền” làm điều này và Phúc Dương đã chọn lấy cái chết.
Có lẽ nếu thêm được phút giây nào đó suy nghĩ có thể nó sẽ nghĩ về gia đình, nghĩ về mẹ Thục Trinh, nghĩ về út Kiều Diễm và cả ông nội. Nó muốn nói hết những tâm tư và ước mơ cho những người mình yêu nhất nhưng bây giờ có lẽ đã quá muộn.
Lục đạo luân hồi không chừa bất cứ một ai, định mệnh bắt nó phải chết hôm nay thì làm thế nào để khác. Hoài bão vẫn còn, tuổi trẻ chỉ mới bắt đầu ấy vậy mà có lẽ Phúc Dương đành dừng bước ở đây để bước tiếp một chặng đường mới, chặng đường của luân hồi.
Thân thể nó bắt đầu lạnh hơn, dường như những nhịp thở của nó không còn nữa, trong đầu nó bắt đầu xuất hiện những vệt sáng mờ ảo như có một người đứng ở đầu bên kia thế giới chờ đón. Một giọng cười quỷ dị mà nó nghe được như âm binh địa ngục đang cười cho chính sự ngu muội của nó là từ bỏ sự sống.
– Khà! Khà! Khà…
Bên trong ngôi nhà của Tam Nương, có một người quan sát từ đầu đến cuối những hành vi của Mạn Sinh đối với Thuỳ Trang, đó chính là “cái Tí”.
Cái Tí năm nay được mười một tuổi, tên thật là Đoàn Tiểu Tam, tuy nhà không thuộc dạng khá giả nhưng hai vợ chồng Ngọc Tam vẫn lo cho con mình học ở trường quốc tế có tiếng nhất thành phố.
Từ khi thấy mẹ Tam Nương vào nhà thay y phục, Tiểu Tam đã lấy điện thoại ra quay lại được cảnh mọi người biến mất, kế đến cô thấy lão thầy giáo Mạn Sinh cứ chú ý nhìn vú chị gái kia nên bé chuyển sang quay hai người này hòng “bốc phốt” ông thầy dâm dê.
Vốn là con của một “Thiên sư trừ ma” khét tiếng một thời nhưng Tiểu Tam chỉ được dạy vài pháp thuật phòng thân mà hôm nay mới lấy ra áp dụng.
Tiểu Tam lấy trong túi thơm của mình ra một lá bùa màu tím, để vào lòng bàn tay rồi đưa lên miệng niệm chú sau đó ngậm ở miệng, đây là “Ẩn thân phù” chỉ khi nhả ra hoặc hả miệng quá lâu mới hết tác dụng.
“Ẩn thân phù” có thể sử dụng được cả ngày nếu lá bùa được trì niệm đủ linh lực và lâu hơn nữa nếu được luyện chế cùng một số thảo dược đặc thù.
Sau khi ngậm phù, Tiểu Tam không thể dùng điện thoại để quay lén nữa nên bé đã đi theo “giám sát” lão thầy dâm dê Mạn Sinh trong khi mình với một cơ thể không một mảnh vải che thân.
Tiểu Tam có nét đẹp ngây thơ trong sáng của cái tuổi mới lớn nhưng bé luôn bị vấy bẩn bởi môi trường xung quanh, điển hình là Trương Mạn Sinh.
Là một thầy giáo nhưng ông hay bắt phạt các nữ sinh bằng những hình phạt rất là “dâm tiện” nhưng Tiểu Tam không hiểu tại sao các bạn mình vẫn chấp nhận để bị phạt như thế, chính điều này khiến bé rất ghét Mạn Sinh.
Đứng gần theo dõi Mạn Sinh thì Tiểu Tam nhìn thấy được thứ mà hắn ném vào phía sau người của Thuỳ Trang là một con trùng có hình dạng kỳ quái như điếu thuốc nhưng lại có ngấn ngấn khắp thân mình.
Thuỳ Trang sau khi thấy Mạn Sinh không theo nàng ra phía sau nên nàng yên tâm cởi đồ vì không ai nhìn thấy nhưng nàng đâu phát hiện được ánh mắt ganh tị từ Tiểu Tam vì cặp vú của nàng quá đồ sộ.
Tiểu Tam ước gì mình có cặp vú bự như thế thì mấy đứa bạn gái trong lớp phải kêu mình là “Hoàng Hậu”, hiện tại danh vị này thuộc về bạn thân Thuỳ Dương.
Thuỳ Trang cởi đi chiếc áo sơ mi vứt xuống đất mà không biết con trùng ấy đã nhảy bám lên khe đít của mình, con trùng nhanh chóng tìm đường nhanh nhất đến khung thành, nó bò thật nhanh hòng chui vào lỗ lồn của Thuỳ Trang.
Phẹt!
Con trùng vừa chạm vào tinh dịch từ lồn của Thuỳ Trang đã rớt xuống đất oằn oại như trúng phải nọc độc, nó ngốc ngốc cái đầu như những lời trăn trối.
Lúc này Tiểu Tam ngồi lại gần quan sát thì bất ngờ con trùng nhảy vào vùng âm đạo của bé.
– Đoàn Tiểu Tam: Á…
Bất ngờ trước tiếng thét, Thuỳ Trang xoay người lại thì phát hiện có một bé gái tầm mười hai tuổi đang lõa thể oằn oại lăn lộn dưới đất. Hai tay của bé thì đang đè chặt vào âm đạo, Thuỳ Trang không chậm trễ, mặc kệ mình cũng đang lõa thể như bé mà đỡ Tiểu Tam ngồi dậy.
Thuỳ Trang cố kéo hai tay của Tiểu Tam ra thì thấy có một con gì dài như điếu thuốc mà có ngấn như con đuông dừa đang bám lấy kẹt háng của bé.
Nhìn kỹ nàng phát hiện một đầu chui vào lỗ lồn đầu kia chui vào lỗ đít mà dường như nó lại đang chuyển động nhịp nhàng, nhìn cảnh này Thuỳ Trang nén hết sự sợ hãi mà lấy tay bốc con trùng ra nhưng không thể. Như có một lực hút kết dính con trùng này vào da thịt không thể nào lấy ra được, lúc này Tiểu Tam mới định thần chút đỉnh trở lại mà xin giúp đỡ.
– Đoàn Tiểu Tam: Chị… chị… lấy nước chim chị tha lên con trùng là được.
Không chần chừ, Thuỳ Trang thọc một ngón tay mình móc móc trong lồn ra được một vệt tinh dịch, nàng liền thoa lên mình con trùng.
Xèo!
Mới vừa thoát chết, con trùng nhanh chóng cố chui vào lỗ lồn của Tiểu Tam, Thuỳ Trang phản ứng cực nhanh, nàng dỡ hai chân của bé Tiểu Tam thành hình chữ V rồi “nắc” mạnh cái lồn nhầy nhụa tinh dịch của Phúc Dương xuống.
Phạch! Phạch! Phạch…
– Đoàn Tiểu Tam: Ahh… Ahh… Ahh!
– Lê Thị Thuỳ Trang: Ah… ư… ah… ư!!!
Cặp vú Thuỳ Trang lắc lư theo nhịp “nắc” của chính mình, Tiểu Tam thì nằm yên hưởng thụ cảm giác hai cái hột le va chạm vào nhau, một cái sướng đầu đời bắt đầu hình thành.
– Đoàn Tiểu Tam: Ahhh… Ahh… Sướng quá chị ơi!
Phẹt!!! (Kích dục trùng rớt ra khỏi lồn Tiểu Tam)
– Lê Thị Thuỳ Trang: Ahhh… Ahh… chị cũng sướng nữa!
Tinh dịch trong tử cung Thuỳ Trang thoáng chốc vì cơn sướng của nàng mà nó truyền sang hết một nửa cho Tiểu Tam, một nửa thì chảy ướt đầy đất.
Giờ đây tuy chưa “nắc” bé gái Tiểu Tam nhưng Phúc Dương đã có mối đụ mới nếu hắn qua khỏi đêm nay vì tử cung Tiểu Tam đã được lấp đầy bằng tinh dịch của nó.
Hai cơ thể ôm nhau cạ cạ hai cái mu lồn trơn bóng, Thuỳ Trang tuy đã đạt cực sướng nhưng nàng còn thiếu hơi của con cặc Phúc Dương để làm nàng sướng đến “hôn mê bất tỉnh” nhưng Tiểu Tam sao khi đạt được cơn sướng đầu đời mà dường như một phần có thể do tinh dịch của Phúc Dương đã khiến bé bất tỉnh.
Hai thân thể trần truồng cứ thế mà ôm nhau, Trương Mạn Sinh tỉnh nhẩm thời gian thì cũng đã đủ thời cơ chín mùi để vào “thịt” Thuỳ Trang. Hắn đã dùng “Kích dục trùng” là một trong những loại trùng “độc nhất vô nhị” được hắn bào chế thông qua một công thức thất truyền từ lâu từ “Bạch Liên Giáo”. Vốn là “bí thuật” nên không ai biết hắn luyện loại trùng này, đặc biệt Phúc Sinh Hội lại đang truy tìm người nắm giữ loại bí thuật này.
Chính nhờ “Kích dục trùng” mà hắn đã được đụ rất nhiều người, nhưng kế hoạch của hắn đã tan vỡ khi hắn không biết rằng tinh dịch của Phúc Dương “khắc chế” tất cả các loại kích thích dục tính khác.
Mạn Sinh quan sát lần nữa bên kia đường thì không thấy ai nữa, nhận thấy cơ hội cực tốt để vào “nắc” Thuỳ Trang tung lồn để giải tỏa cơn nứng, khi hắn xoay người lại thì trước mặt hắn một dáng người “lãnh khốc” đang nhìn hắn chằm chằm.
– Trương Mạn Sinh: Ngươi… ngươi là Đường… Chấn… Phong?
– Đường Chấn Phong: Ngươi chỉ nói đúng một nửa, ngươi không được chạm vào những người đàn bà của Phúc Dương!
– Trương Mạn Sinh: Nhưng làm sao ta biết?
Chấn Phong lướt nhanh ra phía sau nhà kho, Mạn Sinh nhanh chóng đuổi theo, trước mắt hắn là hai cơ thể trần truồng ôm nhau, một lớn một bé.
– Trương Mạn Sinh: Đây là thế nào, sao có cô bé này ở đây?
Xèo! Xèo! Xèo!
“Kích dục trùng” đang oằn oại tiêu tán trong không khí. Mạn Sinh há hốc mồm kinh ngạc vì đây là lần đầu tiên hắn thấy điều này, định hỏi Chấn Phong tại sao thì đã không còn thấy hắn ở đâu nữa.
Một âm thanh vang vọng trong không khí…
– Đường Chấn Phong: Ngươi ở Phúc Sinh Hội nếu va chạm với đàn bà của Cóc Tinh thì hẳn biết kết quả!
– Trương Mạn Sinh: Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở!
Vì bị thu hút bởi cơ thể bốc lửa cực dâm tiện của Thuỳ Trang mà hắn không để ý đến nguồn gốc tinh dịch từ lồn nàng chảy ra mà cứ nghĩ do nàng ta nứng lồn quá độ do hít phải “Dâm dục dầu” mà hắn tha ở cổ.
Hắn thở phào nhẹ nhõm vì mém tí nữa đã “nắc” phải đàn bà của Cóc Tinh, trong Phúc Sinh Hội có quy tắc không được giao hợp với đàn bà của Cóc tinh.
Nguyên do là đa số đàn bà của Cóc tinh đều phải chết mà người giao hợp còn có thể dính nguyền rủa từ Cóc Tinh mà chết gây ảnh hưởng đến hoạt động của Hội.
Đôi mắt Mạn Sinh đảo qua đảo lại suy nghĩ gì đó rồi thốt lên…
– Trương Mạn Sinh: Vậy con trai ngươi là Cóc Tinh à?
– Đường Chấn Phong: Chỉ một nửa, hắn bị nguyền rủa, ngươi cho ta nhờ một việc!
Vụt!!!
Leng keng! Leng keng! Leng keng!
Chiếc chuông treo ngoài xe hủ tiếu lại rung lên dữ dội, cơ thể Mạn Sinh rung nhẹ lên một cái, hắn bắt đầu phi qua tường rào bỏ trốn. Chưa kịp trả lời Mạn Sinh đã bị Chấn Phong nhập xác một cách dễ dàng, mặc dù trên người hắn còn có một là bùa trừ tà rất pháp lực.
Bên cạnh Phúc Dương vừa có một thân ảnh mặc đồ trắng xuất hiện, đó chính là “Thiên Lão Bạch Tố Nga”
– Bạch Tố Nga: Cửu Vĩ Hồ, ngươi nghĩ ngươi ẩn được khí tức với ta?
Một thân ảnh mập mờ phía xa như một bà lão sáu bảy chục tuổi từ từ tiến lại gần chiếc xe mười sáu chỗ.
– Không qua được mắt Thiên Lão!
– Bạch Tố Nga: Tuy ngươi là Cửu Vĩ Hồ nhưng từ “Ái Dục Đồ” mà tái thế nên ngươi không có sức mạnh tuyệt đối nhưng có thể ẩn mình được trước tên Thiên Sư kia thì cũng có chút lợi hại.
– Thiên lão quá khen, xưa nay nước sông không phạm nước giếng, mạo phép cho hỏi Thiên lão vì sao lại xuất sơn ở đây?
– Bạch Tố Nga: Ta một đời đi tìm thân thể của “cung chủ” đến nay vẫn chưa thấy được một sợi tóc nhưng ta biết được tên Đường Chấn Phong hắn biết được điều gì đó.
– Chấn Phong, không phải Thiên lão đã bắt được hắn rồi sao?
– Bạch Tố Nga: Hắn dùng tà môn pháp thuật gì đó có thể “Di Hồn hoán ảnh” khiến ta không kịp trở tay, ta biết được hắn cũng đang lùng sục khắp nơi để tìm được thân thể của “cung chủ”.
– Để làm gì?
– Bạch Tố Nga: Ngươi hỏi để làm gì?
– Không có gì, nhưng Thiên lão có thể cho ta mượn tên tiểu tử này giây lát được không?
– Bạch Tố Nga: Ngươi muốn nội đan trong người hắn, Ha ha ha!
– Chính là như vậy!
– Bạch Tố Nga: Rất thẳng thắng, ngươi nghĩ ta không cần nó sao?
– Vậy hai ta phải phân cao thấp rồi!
– Bạch Tố Nga: Ha ha ha, ngươi đợi lần sau đi!
Uỳnh!!!
Một làn khói trắng tỏa ra mạnh mẽ thoáng chốc tiêu tán trong không khí, trên chiếc xe mười sáu chỗ giờ chỉ còn Tam Nương và Yên Bình nhưng tinh dịch trên người hai nàng đã biến mất nhờ nước mưa, còn trong tử cung thì vẫn được lấp đầy bởi tinh dịch của Phúc Dương.
Hai cơ thể trần truồng phơi mình dưới cơn mưa dần nhẹ hạt, ba chiếc xe bảy chỗ màu trắng sang trọng tấp sát lề cạnh chiếc xe mười sáu chỗ.
Trên xe không ai xa lạ là Phương Mai cùng những người thân của Yên Bình và Mỹ Kim, nhìn thấy cảnh con mình không một mảnh vải che thân mẹ của Yên Bình đã ngất tại chỗ.
Gia đình Mỹ Kim thì nhanh chóng chạy thẳng vào nhà nội Phúc Dương, được một đoạn thì họ thấy có ba dáng người đi ra, một người mặc đồ đạo sĩ còn hai người kia dường như là đàn ông.
Đến gần gia đình Mỹ Kim mới phát giác đó chính là con gái cưng của mình, người còn lại chính là Lý Gia Hân, chưa đầy năm phút sau thì có gần mười xe cảnh sát xuất hiện.
Mọi người được đưa đi bệnh viện riêng Ngọc Tam phải ở lại để lấy lời khai vì ông là nhân chứng duy nhất ở đây. Đoàn Ngọc Tam bỗng nhiên đôi mắt đanh lại ngó nhìn xung quanh, lỗ mũi khịt khịt, ông lẩm bẩm…
– Đoàn Ngọc Tam: Quái lạ, sao lại có thêm mùi “thi khí” và “yêu khí” nồng đậm như vậy.
Ông ngó nhìn hết những người cảnh sát cùng những người dân hiếu kỳ đang vây quanh đây “hóng biến” mặc kệ trời mưa dù đêm cũng đã khuya.
Trong đám người kia có một người xin được vào trong, đó là bà Chín, bà đang tìm đội trưởng đội cảnh sát xin được bảo lãnh cho Đoàn Ngọc Tam.
– Đoàn Ngọc Tam: Này, bà tìm giúp tôi vợ tôi đâu rồi?
– Bà Chín: Cô ta được đưa đi cấp cứu rồi!
– Đoàn Ngọc Tam: Chậc, sao lại cấp cứu rồi?
Lúc này có hai cô gái cũng xin vào để gặp Ngọc Tam, không ai khác đó là con gái ông Tiểu Tam đang đi cùng Thuỳ Trang.
– Đoàn Tiểu Tam: Ba, mẹ đâu rồi, sao ba bị bắt?
– Đoàn Ngọc Tam: Bắt cái đầu cha ngươi nhóc con, ba đang lấy lời khai làm nhân chứng đó!
Hai ba con trò chuyện một lát rồi Tiểu Tam cùng Thuỳ Trang đi đến bệnh viện, Thuỳ Trang mặc trên mình bộ đồ bà ba của Tam Nương. Chiếc áo bà ba của Tam Nương cứ như đang cố gồng gánh cặp ngực đồ sộ của Thuỳ Trang vì Tam Nương thích mặc đồ bó sát cơ thể mà cặp vú mướp của Thuỳ Trang thì thuộc loại “đỉnh của chóp” ví như “to tròn béo ngậy”.
Nàng không mặc áo ngực khiến bao ánh mắt cứ săm soi cho thật kỹ, người ngắm nhìn kỹ nhất là Ngọc Tam.
Bộp!!!
Bà Chín vỗ lên vai Ngọc Tam làm ông ta hoảng hồn.
– Bà Chín: Muốn hồi xuân hả?
– Đoàn Ngọc Tam: Chậc, tui già rồi đâu còn ham mấy cái này?
Một cô cảnh sát gần đó mới lên tiếng, cô này là lính ruột của Yên Bình, Hồ Yến Oanh.
– Hồ Yến Oanh: Bác đây lại chả ham, vợ bác trông như hoa hậu ấy mà rất ư là ngọt nước nữa nha!
– Đoàn Ngọc Tam: Bà ấy già rồi, hoa hậu gì nữa, ha ha!
– Hồ Yến Oanh: Trời, không dám đâu, cháu nghe mấy cậu đằng kia nói vợ bác đẹp số “Z” luôn á.
Hai tay Ngọc Tam nắm lại thành hình nắm đấm, bà Chín hiểu được tâm sự của Ngọc Tam có thể do ông hay ghen nên yêu cầu Yến Oanh đổi chủ đề. Mọi công tác đều được hoàn thành trong hai giờ, Ngọc Tam cũng được tự do vì ngoại phạm, không thể chờ đợi được lâu, ông bắt Grab phóng nhanh đến bệnh viện để gặp Tam Nương.
Tại phòng cảnh sát…
Sự kiện này lại tiếp tục đưa vào “chuyên án kỳ bí”, tại phòng chuyên án sáu người đang chăm chú xem lại băng giám sát đô thị.
Theo camera giám sát khu vực thu được thì bọn người trên xe mười sáu chỗ do Văn Cường cầm đầu đã uy hiếp Yên Bình lên xe sau đó một thanh niên xuất hiện.
Điều khiến mọi người ở đây kinh ngạc là người này tướng tá ốm yếu, chỉ được cái cao như sếu mà thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn, từ một chọi năm rồi đến một chọi bảy.
Rồi kế đến lão đạo sĩ Ngọc Tam mới xuất hiện, sau cú chém của Ngọc Tam vào lưng Phúc Dương không biết vì lý do gì mà camera giám sát bị mất tín hiệu.
Đứng phía sau thanh tra viên đang mở đoạn camera xem lại có một người mặt lạnh như băng đang chăm chú quan sát. Đối với phòng điều tra “chuyên án kỳ bí”, không ai xa lạ đây chính là Quách Thiên Phụng, cô và Yên Bình là hai mỹ nữ cảnh sát đẹp nhất lục tỉnh bấy giờ.
Thiên Phụng là đội trưởng đội chuyên án kỳ bí, mã số của đội là “KB01”, đội chuyên phụ trách về những sự kiện linh dị mà khoa học “tạm thời” chưa thể giải thích. Thiên Phụng chỉ vừa tốt nghiệp nhưng cô đạt loại xuất sắc nên được phân công thẳng vào đội chuyên án, trước đây vị trí này thuộc về Yên Bình nhưng vì lý do nào đó mà gia đình Yên Bình không chấp thuận cho con gái mình hoạt động trong đội chuyên án này.
Xét về nét đẹp của hai đả nữ thì “một chín, một mười”, Yên Bình có dáng người cao ráo, từ trên xuống dưới đều đủ dùng nhưng Thiên Phụng thuộc dạng dư ăn dư mặc.
Thiên Phụng cao khoảng mét sáu, thân hình chữ “S” thuộc hàng cực phẩm, nét đẹp của nàng ví như “băng thanh ngọc thiết”, gương mặt lạnh lùng của nàng càng khiến cho nàng toát nên một nét đẹp không kém phần ma mị.
Nàng liên tục xem đi xem lại các đoạn băng ghi hình camera gần đó, sau đó nàng đề nghị mở một camera giám sát ở đoạn đường gần nơi xảy ra vụ việc nhất. Đúng như phán đoán, có một tên trong đám bảy người đang chạy bỏ trốn, tên này chạy đến một con hẻm nhỏ gần nhà thuốc thì đứng lại nhìn sâu vào con hẻm rồi bắt đầu tiến vào từ từ.
Sau khi vào trong hẻm được năm phút thì tên này hai tay nắm quần chạy ra khỏi căn hẻm nhưng dường như có một lực vô hình nào đó giữ chân hắn và kéo hắn ngược lại vào trong hẻm trở lại.
Thiên Phụng chỉ huy hai đồng nghiệp xuống hiện trường sát minh ngay liệu có còn cứu được thanh niên kia không vì nàng không xa lạ gì con hẻm đó, đó chính là hẻm cùng.
Con hẻm này chiều sâu chỉ có bốn mét nhưng nó đã xảy ra ba vụ mất tích gần đây, hai lần trước cũng có hai người đàn ông đi vào đây rồi mất tích một cách bí ẩn. Điều kỳ lạ chính là quần áo và tất cả y phục còn nguyên nhưng người thì không thấy, kinh nghiệm của các tiền bối để lại trong quyển “Nhật ký chuyên án” đã được Thiên Phụng xem đi xem lại rất nhiều lần.
Mười năm trước, thành phố cũng từng xuất hiện nhiều vụ mất tích như thế này nhưng điều là những người vô gia cư. Chính nhờ những vụ mất tích này mà dường như thành phố năm đó không còn những người vô gia cư nhưng lại khiến cho sự bất an của người dân tăng cao.
Quách Thiên Phụng mặt khác xin tư liệu thông tin về Đường Phúc Dương, tuy nàng được so sánh với Yên Bình về độ xinh đẹp nàng có thể hơn, nhưng về võ thuật và tài bắn súng thi đấu thì nàng đành xếp sau.
Thiên Phụng rất xinh đẹp và đa tài nhưng người ta thường nói, có tật có tài, tuy cũng là con gái của một gia đình “danh gia” từng rất nổi tiếng ở thành phố nhưng nàng có tật không thích mặc đồ lót, đặc biệt là quần lót.
Chính tật xấu này đã khiến không biết bao đấng mày râu gặp nàng đều giả vờ “cột dây giày” để hòng tìm cơ hội nhìn ngó vùng tam giác bí mật. Cũng vì tật này nên nhiều người ghen ăn tức ở đồn thổi nàng là con gái không đàng hoàng nhưng vì gia đình nàng cũng thuộc loại “ăn không ngồi rồi” nên không ai dám ghét nàng ra mặt.
Một nguồn ánh sáng le lói trước đôi mắt Phúc Dương, nó nhẹ mở mắt ra thì thấy đang ngồi trên một chiếc thuyền thả trôi trên dòng nước.
– Đường Phúc Dương: Đây là đâu?
Phúc Dương định xoay người lại thì phía sau có tiếng nói…
– Không được nhìn lại, cứ nhìn phía trước, nếu không phải chết!
– Đường Phúc Dương: Giọng nói này, có phải…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18