Huyền Ny thở hồng hộc nằm chèn lên người bà chị mình. Thân thể cả hai ướt đẫm mồ hôi sau cuộc vật lộn. Hai đôi chân thon dài sõng xoài đan chéo vào nhau, vạt áo bị kéo cao không che nổi bờ mông trắng nõn của Huyền Ny. Áo ngủ chị em sinh đôi sộc sệch hết cả lên, một bên bầu vú tròn lẳn của Huyền My lộ hẳn ra ngoài phập phồng thở.
– Mệt rồi… đủ chưa, dậy đi học nào cô nương…
– My My cũng mạnh khiếp ấy nhở hi hi…
Huyền Ny ngẩng đầu dậy nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của chị mình. Lúc nào cũng vậy, được ngắm nghía hình dáng của đối phương đều làm cho cả hai chị em vô cùng thích thú. Quả thật, cả hai giống nhau như đúc. Đôi khi Huyền Ny tự hỏi bà chị song sinh đây khi làm tình biểu hiện có giống mình hay không. Thú vị với suy nghĩ bất chợt đó, nàng mỉm một nụ cười tươi như hoa…
– Cười gì đó con quỷ. Còn không mau leo xuống… nặng chết mồ hà…
– Chị hai xinh đẹp quá…
– Hứ… đang tự khen mình đó hả… plè…
Huyền My bất chợt đỏ mặt lè lưỡi khi nhìn thấy ánh mắt chăm chú của nhỏ em. Câu nói khen mình cứ như tự khen nó làm nàng cảm thấy kỳ cục. Kỳ cục… đúng, kỳ cục hơn nữa là tư thế của cả hai lúc này. Huyền Ny nằm sấp đè lên người Huyền My. Đôi chân thon dài, đùi non mát rượt của cả hai cọ cọ vào nhau. Bàn tay Huyền Ny vô tình đặt hờ lên bầu vú lấp ló sau vạt áo. Vị trí này của hai người chẳng khác nào một cặp tình nhân. Họ đối diện nhau trên giường như nhìn thấy chính mình qua một tấm gương phản chiếu. Đầu mũi sát sạt có thể cảm thấy hơi thở của đối phương đều đều phả ra.
Huyền Ny quan sát không sót một chi tiết nào trên gương mặt “của chính mình” không chớp mắt. Đầu nàng vô thức từ từ hạ xuống gần hơn… gần hơn… Mũi chạm mũi… môi mấp máy… lưỡi Huyền Ny ở trên lấp ló miết nhẹ hàm rằng trắng đều… mắt Huyền My bên dưới run run khép hờ… Những biến cố tình dục của cả hai đêm qua vẫn còn sâu trong tâm trí chợt trỗi dậy mạnh mẽ. Tiếng chụt chụt vang lên gấp gáp, cảm nhận lực hút mạnh mẽ trong khoan miệng của đối phương, hai chiếc lưỡi xoắn lấy nhau ướt nhẹp nước miếng… Cảm xúc đến bất ngờ vội vã đến nỗi không ai có thể tưởng tượng ra…
– Ái…
Huyền Ny bật người ngồi dậy, tay bụm miệng. Mắt nàng mở to, không phải vì ngạc nhiên mà do phát hiện ra được một điều vô cùng thích thú. Huyền My hai má ửng hồng, con sóng cảm xúc vừa xô đến đợt đầu tiên đã bị ngắt bất chợt. Hơi thở nàng gấp gáp, ánh mắt nhìn cô em, thắc mắc xoay vòng.
– A hi hi… mùi của đàn ông…
Lần này đến lượt Huyền My giật mình bụm miệng lại. Nụ cười tinh quái của cô em giúp nàng nhớ ra rằng đêm qua đã mệt mỏi ngủ thiếp đi với dư vị tinh hoa đàn ông vẫn còn trong miệng.
– Hi hi… chị ghê nha… ở lại có chút xíu mà cũng tranh thủ với anh Nam được nha… ha ha…
Hai má Huyền My đỏ rần như lò than. Cảm giác xấu hổ gấp bội khiến mặt nàng nóng ran. Con bé không biết được rằng thứ mà nó ngửi được là của người khác không phải của Kỳ Nam, người đương thời vẫn còn danh nghĩa là bạn trai nàng. Nghĩ đến đó, Huyền My một thoáng nặng lòng.
– Ha ha, nhìn mặt thế kia là em đoán đúng rồi nhé…
– Đâu… đâu có… Ái… đừng mà…
Huyền My còn đang lúng túng lựa thế trả lời bỗng bật la oai oái khi Huyền Ny nắm chân nàng giở cao chới với giữa không trung. Còn chưa kịp phản ứng gì Huyền My thấy hạ thể mình trống trơ mát lạnh, chiếc quần lót mắc lại ở nhượn chân, âm hộ bị tách ra một chút, ngón giữa của Huyền Ny tinh quái luồn lách đi vào khuấy động xung quanh thành luỹ của nàng. Huyền My nhăn mặt, hai chân khép kín bất lực ngăn đứa em đưa thêm một ngón tay vào, cảm giác rạo rực vừa giảm xuống lại cuộn trào trở lại.
– Ưm… ưmm… đừng mà… đừng mà Ny Ny…
Huyền My thấy cửa mình bất đầu ươn ướt, đùi non dần thả lỏng, khoảng cách ở giữa hé mở ra một chút. Con sóng nhục dục mon men lan toả từ hạ thể một lần nữa lại hụt hẫng. Huyền Ny đã rút tay lại, âm hộ lại trống trơn, hai mép thịt co giãn liên hồi như uất ức.
– Không có mùi đàn ông… à há… em hiểu rồi… a hi hi… chị chiều chuộng anh Nam quá đấy nha… ha ha ha…
Huyền Ny vừa nói vừa hít hà hai ngón tay ướt nhoè dâm thuỷ của chị mình, không có mùi đàn ông thật. Ý tứ trong câu nói rất rõ ràng là ngộ nhận Huyền My chỉ dùng miệng để thoả mãn cho người yêu. Nàng không biết rằng nàng chỉ đoán đúng được phân nửa. Chị nàng đích thị dùng miệng để kích tình đàn ông, nhưng người đó là Huy Phước không phải Kỳ Nam. Thật sẽ không tưởng tượng ra phản ứng của con bé thế nào khi biết được sự thật.
– Con bé này… hư quá… sao lại… sao lại dừng lại… ưm…
Huyền My thở gấp gáp, nắm lấy tay cô em gái kéo ngược lại vị trí giữa hai đùi mình. Huyền Ny trợn tròn mắt kinh ngạc với phản ứng của bà chị, người chị của nàng thật dâm dục đến thế sao. Như để trả lời cho câu hỏi trong đầu Huyền Ny, Huyền My kéo sấp cô em mình lại gần, miệng khao khát chụp lấy môi lưỡi của đối phương mút chùn chụt. Mùi vị của Huy Phước một lần nữa xộc vào mũi Huyền Ny, ánh mắt ngạc nhiên của nàng từ từ chuyển dần thành mơ hồ tận hưởng.
– Ưm… ưm… a…
Huyền Ny rên rỉ trong cuống họng, khác với chị mình, nàng không mặc quần lót khi đi ngủ, âm hộ nàng đang chịu chung tình trạng của cô chị. Cặp chị em mê man trong cảm giác mới lạ lần đầu tiên hoan ái cùng người đồng giới. Hai bàn tay thon mân mê mồng đốc của nhau, khác với sự mạnh mẽ chiếm hữu của giống đực, thù dâm của đàn bà có cái tinh tế dịu dàng riêng của họ. Như không hẹn mà gặp, ngón tay của cả hai cùng lúc len lỏi vào thành luỹ của đối phương.
– A… tuyệt quá…
Huyền My buông vội nụ hôn, nghiêng đầu thở dốc trong tiếng rên rỉ, mặc cho đứa em đang rà chiếc lưỡi ướt át khắp gương mặt mình. Huyền Ny vừa hít hà vừa miết lưỡi xung quanh đôi má ửng đỏ của Huyền My như đang chạm chính vào má mình, âm hộ nàng óc ách nước bởi sự kích thích bà chị. Nàng tin chắc chị mình cũng thấy thế. Hai chị em đã phát hiện ra họ không chỉ giống nhau về hình dáng mà các điểm nhạy cảm cũng không hề khác biệt. Các ngón tay hết miết mạnh rồi lại khuấy đều vào thành âm hộ, từng cú chạm, từng pha cọ xát đều hoàn hảo không sai một ly, hiểu rõ thuộc lòng về nhau như chính bản thân mình.
Trục trặc hoan ái đêm qua khiến lần đầu tiên cặp chị em song sinh chạm vào đời sống tình dục của nhau.
Áo ngủ của Huyền My và Huyền Ny tuột ra khỏi người từ lúc nào không biết, nụ hôn ướt át dính cả nước miếng xung quanh hai bờ môi mọng nước. Thân thể cân đối, làn da nõn nà trắng không tỳ vế bóng loãng mồ hôi dù máy điều hoà vẫn đang hoạt động miệt mài. Hai bầu ngực tròn trĩnh dính chặt vào nhau bị ép dẹp một chút sang hai bên, lấn cấn nơi hạt đậu hồng hào làm tăng thêm sự kích thích của cơn truỵ lạc. Huyền Ny trong tư thế nửa sấp nửa quỳ, bắp đùi non săn cứng đón nhận bàn tay chị mình ra vào vùng trung tâm. Huyền My chân dang rộng hết sức có thể, tiếng óc ách từ hạ thể nàng ngày càng tăng dần tốc độ. Lòng bàn tay cả hai cảm nhận sự cọ sát ran rát của chùm lông mu đối phương, các ngón tay tập trung khuấy động âm hộ đến mỏi nhừ. Âm hạch cương cứng hết mức có thể
– Ưm… ưm… Ny Ny ơi… tuyệt quá…
– Em… em cũng vậy… chị ơi… a…
Tiếng rên rỉ của cặp chị em song sinh như một bản đồng dao da diết buổi sáng của bản năng. Các điểm nhạy cảm đều được kích thích đúng như mong muốn, không cần trao đổi, không cần ra hiệu. Sóng tình lúc dịu dàng lúc tới tấp, lồng ngực nghẹn ứ căng phồng hơi thở. Mép âm hộ co giãn liên tục như đang hấp hối.
– Chị… chị sắp… a… a…
– Ưm… Em… em cũng…
Huyền My chịu hết nổi rồi, cực khoái của nàng đã lên đến đỉnh điểm. Hai chân gồng cứng co lên chống cả xuống nệm giường, lưng nàng ướt đẫm mồ hôi đổ dốc xuống gối nằm. Bờ mu vốn đã cao múp gợi đòn nay còn cao hơn nữa. Huyền Ny vốn cũng chẳng thể kềm chế thêm được nữa, nàng quay người ngược đầu với cô chị, rúc đầu ngay lập tức vào giữa bẹn đùi non tơ. Cặp chân vừa bước qua, âm hộ nàng đã ngay tầm mặt Huyền My, đỏ hồng nhoẽn nước. Cùng một động tác, cùng một thời điểm, cùng một kỹ thuật, cả hai úp trọn môi trên của mình vào môi dưới của đối phương, lưỡi vừa đưa vào nếm vị nồng nàn khoan miệng đã cật lực tạo sức hút nơi cửa mình. Cùng một cảm giác, cùng một cơn co giật, cùng một khoái cảm tuôn tràn, bờ mông trắn tròn của hai chị em rát đỏ bởi móng tay của đối phương cáo cấu… Dâm thuỷ từ môi dưới phóng xuất thẳng vào môi trên…
– A… a… ưm…
– Ưm… a… a…
Gương mặt cả hai nhão nhoẹt dâm tình, tiếng rên rỉ tắt nghẹn trong cuống họng. Âm thanh chuông điện thoại reo vừa đủ nhỏ trên bàn trang điểm…
… Bạn đang đọc truyện Sinh đôi tại nguồn: http://truyensex68.com/sinh-doi/
Hành lang trước hội trường lầu sáu mới hơn sáu giờ sáng đã có một vòng người tụ tập. Bình thường giờ này sinh viên chỉ lác đác vài ba mống siêng năng đến sớm chứ không đông bất thường như hôm nay. Mặt ai cũng lộ rõ vẻ căng thẳng kinh hãi chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của bóng dáng mảnh mai nhỏ bé ngồi vắt vẻo trên thành lan can.
Hải Hà đối diện với vòng vây xung quanh mình, ánh mắt vô hồn trống rỗng. Cô bé vẫn còn mặc bộ đồ tối qua, chiếc áo len màu trắng, váy xếp ly màu đỏ, đôi giày đế xuống đặt dưới chân. Đám đông trước mặt Hải Hà giữ khoảng cách đủ xa để cô bé cảm thấy an toàn mà không manh động, có người cô quen có người không. Họ đang cố nói với cô điều gì đó, nhưng cô không quan tâm, bây giờ mọi thứ đã không còn quan trọng nữa…
– Này… này em ơi… xuống đi… đừng làm chuyện dại dột…
Lão bảo vệ già đứng ở hàng đầu vòng vây, miệng run lẩy bẩy cố sức to tiếng mong thức tỉnh được con bé sinh viên rồ dại kia. Trong cuộc đời làm bảo vệ của lão chưa bao giờ gặp phải tình huống kinh dị này, thật vô cùng lúng túng chẳng biết phải xử trí làm làm sao. Xung quanh lão khoảng hai chục đứa sinh viên cũng kinh hãi không kém trước tình cảnh mới lần đầu được mục kích. Một vài đứa ra sức khuyên can, vài đứa khác giơ điện thoại cố ghi bắt lại bất cứ khoảnh khắc bất kỳ nào của cô bé đáng thương.
Hải Hà đảo mắt khắp vòng vây, cả người cô đau nhức tê rần, âm hộ và hậu môn bên dưới chả còn có cảm giác gì nữa. Cô muốn khóc nhưng khóc không được, nước mắt đã cạn rồi. Mệt mỏi nhưng bình thản đến lạ lùng. Mọi thứ đã được an bài. Hải Hà đã được an bài.
– Hà ơi… đừng mà em… xuống đi mà… có gì từ từ nói…
Giọng cô Bảo Thy la lên thất thanh. Cô lách mình qua khỏi đám đông, vật vã tiến lên trước. Mặt Bảo thy tái mét không còn giọt máu nào, mắt ngấn lệ nức nở. Đứa sinh viên hiền lành tốt tính cô yêu thương nhất thường ngày đang làm gì trên thành lan can thế kia. Bảo Thy vùng chạy tới, cô muốn kéo nó xuống, giữ nó lại, cô muốn tát cho nó vài cái bạt tai thức tỉnh, cô muốn ôm trầm lấy nó trong cảm thông, và hơn hết thảy… cô không muốn nó thực hiện việc tự tay kết liễu đời mình.
– Cô ơi… đừng đến gần nữa…
Thanh âm Hải Hà nhỏ nhẹ êm nhu như chính bản tính của cô bé trước giờ. Dù chuyện gì xảy ra, cô bé vẫn là Hải Hà e ấp hiền lành của mọi người. Một bàn tay kịp chụp lấy cùi chỏ của Bảo Thy kéo lại, bàn tay xương xẩu của lão bảo vệ già nhát cáy. Bảo Thy vùng vẫy, đứa học trò dại dột chỉ cách cô khoảng năm bước chân nhưng sau lại xa vời vợi. Nước mắt cô chảy dài bất lực, giọng nói yếu ớt nức nở với chút hi vọng mong manh.
– Hà ơi… sao lại thế này…
Huyền My bụm miệng hốt hoảng, chị em nàng vừa tới trường ngay sau khi nhận được tin nhắn của cô Bảo Thy. Huyền Ny cũng giống như Bảo Thy, không thể giữ nổi bình tĩnh trước tình cảnh kinh hoàng của bạn mình. Nàng bật thốt lên tiếng gọi lao tới ngay thành lan can. Lại một lần nữa, một bàn tay kéo lại người nôn nóng không hiểu rõ tình thế căng thẳng tột độ. Lần này, không phải lão bảo vệ, là Gia Bảo. Không chỉ có hai người, toàn bộ thành viên đội văn nghệ đều đã nhận chung một tin nhắn cùng một thời điểm, và ba người bọn họ có mặt tại đây chỉ sau cô giáo Bảo Thy.
Huyền My lặng lẽ ngó cô bạn trong tiếng la hét xôn xao xung quanh. Cô bạn tính tình gần như tương đồng với nàng nhưng có phần dễ thương cam chịu hơn. Cô bạn lúc nào cũng nở trên môi nụ cười hiền hoà, cô bạn lúc nào cũng ân cần với tất cả. Tại sao? Tại sao phải đến nông nổi này? Tại sao lại phải chọn con đường tuyệt lộ như thế?
– Đừng manh động… con bé sẽ nhảy xuống bất cứ lúc nào… phải từ từ nghĩ cách…
Gia Bảo lên tiếng khi thấy Huyền My vô thức nhích người lên phía trước một bước, tay gã vẫn kềm kẹp cô em gái Huyền Ny ngăn cho cô gái làm trước khi nghĩ này có thể vô tình khiến sự việc tồi tệ hơn. Huyền My hít một hơi gật đầu khẽ. Đúng… chuyện cần làm bây giờ là nghĩ cách chứ không phải hốt hoảng. Gia Bảo nhận ra con bé năng động trong tay gã có lẽ nhìn nhận một sự việc không thể nào sâu xa được bằng cô chị. Cô giáo Bảo Thy giờ không còn vùng vẫy nữa, chỉ biết gọi tên Hải Hà trong nước mắt. Cô mong ai đó, bất cứ ai cũng được, có cách giải quyết tình thế hiểm nghèo này. Cô không muốn mất đi người học trò xinh xắn ngoan ngoãn kia.
Huyền My đang bận suy tính thiệt hơn trong từng hành động, không ai để ý có hai người nữa, một nam một nữ vừa xuất hiện sau lưng cô Bảo Thy. Nam lãng tử, nữ khiêu khích. Nhưng có lẻ trong hoàn cảnh này, chuyện tình cảm nên gác sang một bên. Ai nấy cũng đều biết rằng phải làm một cái gì đó, nếu không chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Huyền My nắm chặt bàn tay ướt rịn mồ hôi, dứt khoát bước lên một bước.
– Hà ơi… Nhận ra mình không? Cậu xuống đây nhé… Chúng ta lại cùng đùa giỡn… Chúng ta lại cùng đi tập nhảy… Chúng ta cùng nhau… còn phải cùng nhau đi lưu diễn các trường khác… Chúng ta còn một MV để thực hiện… Chúng ta… chúng ta…
Mỗi chữ “chúng ta” được thốt ra, nửa bước chân dấn tới, cũng là một lần cảm xúc dâng thêm một bậc cho đến khi nó nghẹn ứ trong cổ họng bật ra thành tiếng khóc than vì bạn bè. Huyền My không thể kềm nén thêm nữa, chân nàng mất lực quỵ xuống hành lang, mắt nhoè lệ nức nở. Đám đông xung quanh đã thôi xôn xao, im lặng như tờ, dù lãnh cảm đến đâu họ cũng biết những điều không nên làm lúc này. Huyền My khuỵa dưới sàn, ngước nhìn bóng dáng mảnh mai mờ mờ sau làn nước mắt trên thành lan can. Nàng chỉ còn cách Hải Hà hai cái sải tay, nức nở buông những lời tự chính đáy lòng mình…
– Hà ơi… xuống đi mà… Mọi người sẽ rất đau khổ khi mất bạn… Chúng ta còn rất nhiều thứ để làm cùng nhau… Cuộc sống tuy khó khăn… Nhưng… chỉ cần bước cùng nhau… chúng ta có thể vượt qua tất cả… đúng không… bạn mình ơi…
Huyền My vươn cánh tay về phía Hải Hà. Ánh nắng dịu dàng buổi sáng soi nghiêng sau lưng cô bé mỏng manh. Tưởng rằng nước mắt đã cạn, nhưng không biết từ đâu nó vẫn chảy tràn trên gương mặt xinh xắn ấy. Những lời thật lòng từ chính con tim, từ chính tình bạn của Huyền My đã chạm được vào tâm hồn của Hải Hà. Trong khi những người xung quanh ra sức khuyên can chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết mà đâu ngờ rằng như thế lại càng khiến cô bé nhớ đến vết thương lòng của mình. Huyền My chỉ một mực nhắc đến tình thân, nhắc đến những gì tương lai có thể làm cùng nhau. Đối với người đã trải qua khổ tận mà muốn tìm đến cái chết để giải thoát bản thân, quả thật, chỉ có ước mơ, hoài bảo, mong muốn mới có thể níu giữ họ lại trần thế.
Hải Hà mắt đỏ hoe nhoè lệ nhìn những gương mặt thân quen của đội văn nghệ, lời nói sát cánh cùng nhau của Huyền My văng vẳng trong đầu. Vết thương lòng đang dần khép miệng. Cô bé với tay ra hướng về phía Huyền My. Có lẽ cuộc đời còn rất đang sống. Tất thảy đám đông xung quanh đều nín thở bất động chờ đợi, họ biết đây là khoảnh khắc quyết định. Bàn tay cô gái quỳ dưới hành lang nhích lên từng chút một chỉ còn cách bàn tay con bé sinh viên dại khờ kia chừng vài centimeters. Chỉ cần Huyền My nắm được Hải Hà, họ sẽ nhào tới giữ cô bé lại ngay tức khắc. Khoảng cách chỉ chừng trong gang tấc nhưng ai cảm cảm thấy như cả một chặng đường rất dài.
– Không…
Hải Hà rụt tay lại. Mọi người kinh hoàng thất vọng, vài thốt nho nhỏ phát ra. Ai cũng tưởng như mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp nhưng hành động của Hải Hà làm cả đám một phen hẫng cả tim. Họ đâu biết trong khoảng khắc quyết định ấy, sự xuất hiện của một người đã đánh gục cô bé thêm một lần nữa. Gương mặt thư sinh trắng trẻo lẩn khuất sau đám đông cũng không thể tránh khỏi ánh mắt của cô bé. Những hình ảnh nhơ nhớp của bản thân hiện về rõ hơn bao giờ hết trong tâm trí. Hải Hà một lần nữa ngồi thẳng trên thành lan can, cô bé đã không còn đường quay lại…
– Hà ơi… Hà ơi… đừng mà…
Huyền Ny và Bảo Thy gào lên cùng một lúc, tuyệt vọng không thể ngăn cản trong tim. Đám đông lại một phen nhao nhao, kẻ đằng sau cố lấn tới, người đằng trước cố ngăn lui. Giờ ai cũng một lòng mong cứu được cô bé sinh viên khờ dại, nhưng hi vọng vừa loé sáng đã vụt tắt, tất cả đều hoang mang chẳng biết phải làm gì. Tình thế hỗn loạn hơn bao giờ hết.
– Cám ơn bạn… My à… nhưng mọi thứ… với mình… hết rồi…
Hải Hà mỉm cười hiền từ với Huyền My, hít một hơi thật sâu căng phồng lồng ngực, những hơi thở cuối cùng của một đời người. Không khí xung quanh cô bé hôm nay dường như có mùi vị, sau lưng là khoảng không vô cùng tận của bầu trời quang đãng, toàn thân đã bớt nhức mỏi trong sự thanh thản của tâm hồn.
– Không… đừng mà…
Huyền My yếu ớt van xin, mặt nàng ướt đẫm lệ, bàn tay vẫn cố với ra phía trước. Người muốn giải thoát bản thân và người muốn cứu rỗi bạn mình, hình dáng giờ đây đều bi thương như nhau. Kỳ Nam đứng sau lưng Bảo Thy mấy lần định tiến lên ôm trầm lấy Huyền My nhưng đều bị bàn tay Hồng Thanh giữ chặt lại. Lòng anh rối bời, lần đầu tiên trong đời, Kỳ Nam thấy mình thật nhu nhược.
Đại Nghĩa và Đại Hùng đứng sau cùng của vòng vây, mặt tái mét bất động hoàn toàn. Đại Nghĩa không thể tin con bé mềm yếu này lại có gan làm chuyện kinh hãi đến vậy. Hắn càng không ngờ rằng cuộc thử nghiệm loại thuốc ấy lại dẫn đến kết cuộc vượt xa dự tính của mình. Điều này hoàn toàn không có trong kế hoạch của hắn.
Nếu chỉ còn một ngày để sống.
Người cho tôi một khúc kinh cầu.
Tiếng hát Hải Hà trong trẻo cất lên khiến đám đông im bặt. Giọng cô bé thánh thót ngân vang khắp một tầng lầu. Mọi người đều ngây ra trước hình ảnh trước mắt mình.
Nếu chỉ còn một ngày để sống.
Làm sao ta trả ơn cuộc đời?
Làm sao ta đền đáp bao người?
Nâng ta lên, qua bước đời chênh vênh.
Một dòng suối róc rách chảy trong tâm hồn tất cả những kẻ có mặt tại đây. Họ quên mất đi cô bé xinh xắn đang cất cao giọng hát kia đang tiến những bước cuối cùng đến sự giải thoát của cuộc đời mình.
Nếu chỉ còn một ngày để sống.
Làm sao ta chuộc hết lỗi lầm?
Làm sao ta thanh thản tâm hồn?
Xuôi đôi tay đi giữa hừng đông…
Giờ phút này chỉ có tiếng hát là âm thanh duy nhất trên hành lang trước hội trường. Giai điệu da diết thiết tha lay động hết mọi ngóc ngách trong tâm hồ kẻ thưởng nhạc. Người máu lạnh nhất cũng thấy mắt ươn ướt nghẹn lời nơi cần cổ.
Cho tôi như bóng mây, lang thang qua cõi này…
Cho tôi được ngắm sao trên trời, giữa hương đồng cỏ nội…
Cho tôi như khúc ca, bay đi xa rất xa…
Cho tôi được cảm ơn cuộc đời, cảm ơn mọi người.
Cho tôi được sống trong tim người bằng những lời ca…
Hải Hà đung đưa khe khẽ như một ca sĩ thực thụ. Nắng sớm dịu dàng lan toả sau lưng cô bé, một hai chú chim nhỏ sà xuống đậu trên đôi vai thanh mảnh run run. Cô bé trông như một thiên thần.
Nếu chỉ còn một ngày để sống.
Muộn màng không lời hối lỗi chân thành?
Buồn vì ai? Ta làm ai buồn?
Xin bao dung tha thứ vì nhau.
Trời nổi gió, thổi dịu dàng mái tóc ngang vai bồng bềnh. Bài hát đã đến đoạn kết, cô bé giang rộng đôi tay thon nhỏ như muốn ôm lấy cả thế giang. Hải Hà nhắm mắt lại, nụ cười hiền từ mỉm nhẹ trên đầu môi, từ từ ngã người ra sau. Đời người đã đến đoạn kết.
Không ai kịp phản ứng gì. Tất cả đều đang chìm sâu vào câu hát cuối cùng, lời ca thấm dần trong tim mỗi người.
Xin bao dung tha thứ… vì nhau…
Họ chỉ bừng tỉnh khi hình bóng nhỏ bé ấy khuất sau thành lan can. Những tiếng la hét, những bước chân vội vã, những cái với tay giờ trở thành vô nghĩa.
Hải Hà bay… bên ngoài lầu…
Sáu…
Trước mắt Hải Hà những gương mặt lóng ngóng, tuyệt vọng, tuyệt vọng hãi hùng, lần lượt ló ra trên thành lan can. Tiếng la hét kêu gào văng vẳng đâu xa nhưng từ một cõi nào đó vọng về.
Năm…
Hai chú chim nhỏ đậu trên vai Hải Hà giờ chấp chới lượn vòng, tiếng kêu của chúng nghe thảm thiết làm sao. Chúng giống nhau quá, như hai giọt nước. Chúng khóc thương cho cô sao. Hải Hà hiền từ nhìn chúng chao nghiêng. Đi đi… bay đi… sống đời tự do của chúng mày đi… Cảm ơn vì đã bên cạnh tao những giây phút cuối cùng…
Bốn…
Những khoảnh khắc buồn vui của hai mươi mấy năm cuộc đời trở về trong tâm trí Hải Hà như một thước phim tua chậm. Vui có… buồn có… Hạnh phúc có… đau khổ có… Tất cả đều là những cung bậc cảm xúc ai cũng phải trải qua một lần trong đời… Chỉ có mình là không thể gánh… đã gánh đủ lắm rồi…
Ba…
Hải Hà với tay vào không trung trong tầm mắt. Trời xanh… Trời xanh quá… Đẹp thế kia… nhưng sao lại tàn nhẫn vô cùng… Bao la… bao la quá… thân người thật nhỏ bé, gánh sao hết những phiền muộn… Trường tồn… trường tồn thay… Kiếp người ngắn quá… mệt… mệt mỏi rồi…
Hai…
Hai đám mây trên cao kia, bàn tay nhỏ bé không thể che lấp hết. Mây… mây có hình dạng… mây đang mỉm cười… Thân quen quá… Ba ơi… Mẹ ơi… chờ con nhé… hai người không trách con chứ… con đang đến bên cả hai đây… Con nhớ vòng tay ba mẹ… đời ức hiếp con nhiều quá rồi… chỉ là…
Một…
Chỉ là… con xin lỗi… chị xin lỗi… Út ơi… ráng lên nhé… đừng như chị… đừng yếu đuối như chị… đừng không có can đảm như chị… Không có chị… hãy sống thật tốt… Chị và ba mẹ sẽ luôn dõi theo em… Cả nhà yêu em… yêu em nhiều lắm… Út ơi… Chị xin lỗi…
…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48