Đột nhiên, màn cửa kéo mở, Nguyệt Vy bước ra. Thân thể nàng lõa lồ không mảnh vải, làn da ửng đỏ. Nàng liếc nhìn Nhất Huy, môi mím lại, tay bóp chặt chiếc váy. Đi thẳng xuống biển.
Nước biển lạnh buốt làm tâm trạng nàng nguội lạnh, cơn sóng lòng tĩnh lặng, êm ái. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, như có một bàn tay sắp đặt. Tự nhiên, cuồng nhiệt, hoang dại nhưng đến khi cơ thể nàng bắt đầu rã rời, hạ thể ê ẩm, thì Ngọc Hân xuất hiện thu dọn tàn chiến của nàng một cách nhanh gọn.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng, lạo xạo trên cát. Vẫn ngồi bên đống lửa bập bùng, Nhất Huy ngẩng đầu lên nhìn. Nguyệt Vy mặc trên người chiếc váy trắng phủ đến gót chân. Mặt nàng đỏ hồng, mắt long lanh trong vắt. Nhìn nàng thánh khiết như một thiên thần, như thể chuyện vừa xảy ra trong kia không hề liên quan đến nàng. Nhất Huy nhíu mày mâu thuẫn.
– Em có thể ngồi xuống đây một chút không? – Nhất Huy nói nhỏ.
Nguyệt Vy nhíu mày suy nghĩ, rồi mỉm cười nhẹ, ngồi xuống. Nàng ngồi cách anh ta một sải tay, xoay mặt đối diện đống lửa nhỏ gần tàn.
Anh ta không nói gì, chỉ nhìn vào ngọn lửa trước mặt. Mái tóc bồng bềnh, hàng lông mày thật dầy hơi xếch lên bén như lưỡi dao, sống mũi nhô cao mạnh mẽ, đôi mắt anh ta sâu hút lấp lánh một tia sáng kỳ dị. Nguyệt Vy thoáng rùng mình, tim đập thật nhanh.
– Đây chắc là đồ vật của em… – Nhất Huy chợt đưa sang cho nàng một chiếc túi.
– Ah… – Nguyệt Vy ngạc nhiên đón lấy chiếc túi nilon của nàng, lẽ ra đang nằm trong tay bốn gã phụ tá.
Nàng hồi hộp nhìn vào trong, mừng rỡ nhìn thấy chiếc hộp thẻ nhớ còn y nguyên và cả bộ bikini màu vàng chói bên trong.
– Cảm ơn anh… – Nguyệt Vy ấp úng.
Nguyệt Vy mím môi im lặng. Nàng thấy mình thật may mắn, có lẽ anh ta chưa biết nội dung bên trong chiếc thẻ nhớ. Nàng cũng không đặt câu hỏi làm cách nào anh ta lấy lại được từ tay bốn gã lực lưỡng kia. Một người đàn ông thành đạt như Nhất Huy, có rất nhiều cách thực hiện điều mình muốn. Dùng tiền, dùng quyền, dùng mối quan hệ… Nhưng có lẽ nàng không bao giờ đoán được, Nhất Huy đã dùng cách nguyên thủy nhất – Vũ lực.
– Những tấm hình rất đẹp… Rất hấp dẫn… – Nhất Huy thì thầm nói nhỏ.
– Anh đã xem sao? – Nguyệt Vy lúng túng, mặt đỏ bừng lên.
– Anh xin lỗi. Anh thừa nhận mình tò mò tất cả mọi thứ về em. – Anh ta nói nhỏ, mắt vẫn trong veo nhìn ngọn lửa không chút áy náy.
Anh ta biết nội dung bên trong chiếc thẻ nhớ. Lẽ ra anh ta có thể lấy những hình ảnh này, uy hiếp nàng, nhưng anh ta không làm như vậy. Nhất Huy muốn nàng phải mang ơn anh ta sao? Nàng không muốn thiếu nợ ân tình của ai hết, đặc biệt là anh ta.
– Không phải anh… muốn em sao? Anh có thể dùng nó để… – Nguyệt Vy nói nhỏ, nàng thấy mình thật ngu, đang vẽ đường cho hươu chạy.
– Không… Anh muốn em… Nhưng không phải bằng cách đó.
… Bạn đang đọc truyện Nguyệt Vy tại nguồn: http://truyensex68.com/nguyet-vy/
Hai người lại im lặng, nhìn ngọn lửa trước mặt ngày càng nhỏ đi. Tiếng rên rỉ của Ngọc Hân cũng nhỏ dần, chỉ còn ư ử thật khẽ. Chợt một bàn tay ấm áp nắm lấy tay Nguyệt Vy, nàng thoáng đỏ mặt, nhưng im lặng không từ chối.
– Mình về thôi…
“Mình về thôi… Mình… là nàng và anh ta sao? Chỉ như vậy thôi sao? Tại sao mình phải đi theo anh ta?” Nguyệt Vy cúi đầu đi theo bàn tay ấm áp của anh dẫn dắt. Những câu hỏi vẫn nhảy múa trong đầu nàng, chân nàng vẫn bước, tim nàng vẫn tiếp tục nhảy loạn lên.
Vừa bước vào căn phòng quen thuộc của mình. Nhất Huy không nói không rằng dắt nàng đi thẳng vào buồng tắm. Anh cởi váy cho nàng, thuần thục như chồng chăm sóc vợ. Nàng nín thin chấp nhận như vợ đứng trước chồng. Làn nước mát rượi theo bàn tay ấm áp của Nhất Huy trượt khắp thân thể nàng. Nàng mím môi nhìn xuống hai bàn tay anh trên cơ thể mình.
Anh ta đang tắm cho nàng, ánh mắt trìu mến yêu thương không chút tà dục. Anh ta vẫn mặc chiếc quần lót trên người, khối u cộm to bên dưới, nhưng nó chỉ ở trạng thái bình thường. Nàng không hiểu anh ta định làm gì? Nếu vì chuyện chiếc thẻ nhớ, anh ta đòi hỏi nàng điều này, có lẽ nàng sẽ chấp nhận. Nhưng anh ta không hề đặt điều kiện gì, như thể chỉ cần nàng từ chối, anh ta sẽ đi về ngay lập tức.
– Ahh…
Nguyệt Vy bật kêu lên, mặt đỏ mặt, nhìn chiếc quần lót của Nhất Huy tuột xuống chân. Dương vật anh ta là thứ xấu nhất giữa hai chân đàn ông mà nàng từng thấy. Nó to như khúc củi, đen bóng như cột nhà cháy, cái đầu chai sần, thân dương vậy ngang dọc những vết sẹo chằng chịt nổi cộm như một bầy rết nhiều chân. Nàng đã biết tại sao cảm xúc của mình lại mãnh liệt như thế khi một phần của vật đó xâm chiếm nàng.
– Thuận Minh không kể với em về thứ này sao? – Nhất Huy hỏi nhỏ, tay anh đập đập xả mái tóc ướt đẫm nước của Nguyệt Vy.
– Không… Tại sao? – Nàng lí nhí.
– Ah… quên… có đấy… Thuận Minh có nói là… anh dùng những trò chơi bệnh hoạn nhất trên thế gian để lôi kéo Minh Thy… Đúng không? Ha ha… – Nhất Huy bật cười, tiếng cười anh ta vang vọng trong phòng tắm, nhưng đâu đó một vị cay đắng uất hận.
– Trò chơi bệnh hoạn nhất của anh là thứ này đây… Em nhìn đi… Ba tháng trời rèn luyện… sáng ngâm tuyết lạnh, tối nung sắt đỏ… Hai lần vào bệnh viện… vì nhiễm trùng… tưởng đã hoại tử phải cắt bỏ đi… – Giọng Nhất Huy run lên. – Tất cả… tất cả vì lôi kéo lại một người phụ nữ mình yêu…
Nguyệt Vy rùng mình, mắt trân trối nhìn Nhất Huy. Đôi mắt anh ta đỏ hoe thù hận, nỗi thù hận chân thật đến kết tinh thành thực thể. Nàng cúi đầu nhìn thứ đen đủi xấu xí này. Nó thật xấu, xấu nhất trong những thứ nàng đã từng thấy, nhưng dường như bên trong nó là một tình cảm nồng đậm tuyệt đẹp. Một người đàn ông tuyệt vọng, dùng chính cơ thể của mình biến đổi thành một trò chơi lợi hại nhất để giữ chân người phụ nữ mình yêu. “Anh đã làm gì? Anh đã kết thù đến mức này sao?” Mắt nàng nhòe đi, chân quỵ xuống. Tay nàng run run cầm lấy nó đưa lên miệng mình.
Nhất Huy nhíu mày mâu thuẫn. Anh nhìn đôi môi đỏ hồng run rẩy của Nguyệt Vy mở rộng mút lấy dương vật mình. Mục đích của anh là đây sao? Nàng đã tự nguyện. Nhưng lòng anh chợt đắng ngắt, nguội lạnh.
Nguyệt Vy nhắm chặt hai mắt, cảm nhận vật to lớn sần sùi trong miệng mình. Hương vị nó thật lạ, ngọt ngào, thơm ngát, khác hẳn những thứ nàng đã từng nếm. Đó là vị của tình yêu sao? Vật hy sinh cho tình yêu. Nó lớn lên nhanh như chớp mắt trong miệng của nàng, khóe miệng nàng ê ẩm muốn toét ra. Cánh mũi nàng phập phồng hít thở khó khăn.
Nhất Huy rút dương vật mình ra, cúi xuống trám kín miệng nàng bằng một nụ hôn thật sâu, ngọt ngào nhất. Cơ thể nàng lâng lâng bay bổng nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của anh. Chiếc giường mềm mại còn nồng đậm mùi hoan ái lúc ban tối. Nhưng giờ đây nằm trên nó, Nguyệt Vy thấy ấm áp như chiếc giường tân hôn của chính mình. Cơ thể nàng mềm nhũn không xương ửng đỏ lên dưới những cái vuốt ve, mơn trớn của anh. Nhất Huy đặt nàng úp xuống, hai chân nàng vô thức mở rộng, chờ mong. Bàn tay anh ấm áp vuốt ve vùng cổ cho nàng. Thật nhẹ, thật nhẹ, êm dịu, dễ chịu. Nàng lâng lâng nhẹ bổng. Thiếp đi.
… Bạn đang đọc truyện Nguyệt Vy tại nguồn: http://truyensex68.com/nguyet-vy/
– Cộc… Cộc… Cộc…
– Suỵt… Suỵt… Đừng gõ… Để chị…
Hằng áp tai lên cánh cửa phòng, lông mày nhíu lại, nghe động tĩnh bên trong.
– Có tiếng thở dốc… Có tiếng rên rỉ… – Cô ta thì thầm trước mười mấy con mắt mở tròn lắng nghe.
– Wah… Bắt tại trận rồi…
– Ha ha… Đạp cửa lao vào đi…
– Hèn chi cứ ru rú trong phòng không đi ra ngoài… Chuyến này phải chuộc một vố lớn thôi…
– Ha ha… Nói chơi đó… Mấy người đúng là ham hố… Con người ta hiền lành như vậy… Không phải thứ nhăn nhít như mấy người đâu… – Hằng che miệng cười.
– Ý… Cửa không khóa… – Hằng nhìn xuống, xoay nhẹ tay nắm cửa.
Cánh cửa hé mở, luồng hơi máy lạnh mát rượi. Trên chiếc giường, chiếc chăn mỏng trùm kín thân hình một người phụ nữ, nổi rõ từng đường nét uốn lượn. Nguyệt Vy ngủ say sưa không biết gì, hàng lông mày còn hơi nhíu lại như suy nghĩ.
Hằng rón rén bước vào, kéo theo Minh, Thùy, Ngọc… Chỉ có Quang, Lộc và Việt là đàn ông nên lúng túng, đứng ngoài hóng nhìn.
– Một… Hai… Ba… – Hằng ra hiệu, lưng nhún nhún theo nhịp, hai tay đưa lên miệng bắt thành loa.
– Vyyyy!! Dậyyyyyy…
Tiếng hét bất chợt làm Nguyệt Vy giật bắn cả mình.
– Ahhh…
Nàng ngồi bật dậy, mắt đỏ bừng hoảng hốt, nhìn bốn khuôn mặt quen thuộc ngay trước giường mình. Nàng chợt nhớ ra, giật mình nhìn sang bên cạnh, rồi thở phào nhận ra không còn ai khác trên giường.
– Wahh… Ngủ truồng hả?
– Ha ha… Hi hi…
Nguyệt Vy hoảng hốt nhìn xuống. Tấm chăn mỏng rơi xuống, phô bày toàn bộ hai vú căng tròn mũm mĩm của nàng. Đầu vú còn nhiều vết mẩn đỏ. Nàng đỏ mặt, gập người che kín ngực mình.
– Kéo ra xem… – Thùy nắm góc chăn gỉa vờ như kéo ra.
– Mấy chị này… kỳ cục quá… – Nguyệt Vy túm chặt mép chăn che ngang ngực, mặt nàng đỏ bừng.
– Thôi chết rồi… Miễn phí cho ba gã kia rồi… – Hằng bừng tỉnh quay ra cửa nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Quang, Lộc và Việt.
– Trời ơi… Không giỡn nữa… Ra ngoài cho em thay đồ… Em hét lên đó… Ahhhhh…
Cả đám phụ nữ cười ngặt nghẽo kéo nhau ra ngoài. Quang Lộc thất thần cứng đờ. Việt thì đỏ mặt mím môi khao khát.
– Thấy gì… Khai mau… – Hằng chống nạnh.
– Đâu… Đâu có thấy gì đâu… – Quang đỏ mặt chối.
– Em càng không thấy được gì… Anh Quang chắn bít cả cái cửa… Em có nhảy lên cũng không nhìn qua được vai ảnh… – Lộc đá đểu.
– Cái thằng này… Mày chơi anh à…
– Ha ha…
Cánh cửa đóng sập lại, tiếng la hét chí chóe bị ngăn lại bên ngoài, chỉ còn Nguyệt Vy thẫn thờ trong căn phòng trống rỗng. Tay nàng run run lần mò xuống giữa hai chân mình. Phần da thịt mềm mại bên dưới không có gì khác thường, vẫn ấm áp, vẫn khít khao. Anh ta đã không làm gì nàng sao? Lòng nàng chợt hụt hẫng khó chịu.
Nguyệt quay sang bên cạnh. Một tờ giấy trắng dằn dưới chiếc điện thoại di động. Tay nàng run run cầm nó lên.
“Đời này… có lẽ anh chỉ nên ân ái với người anh không yêu…”
Hàng chữ nghiêng nghiêng, mạnh mẽ, từng nét từng nét như in sâu vào tim nàng. Nước mắt nàng chảy dài xuống mặt, một giọt, nối tiếp một giọt.
… Bạn đang đọc truyện Nguyệt Vy tại nguồn: http://truyensex68.com/nguyet-vy/
“Tín Tin… Máy bay đã đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất… Bây giờ là 16h30… Xin quý khách ngồi yên trên ghế, thắt đai an toàn đến khi máy bay dừng hẳn và có đèn báo hiệu… Cảm ơn quý khách đã tin tưởng…”
Nguyệt Vy ngồi sát cửa sổ, mắt nàng nhìn xuống đường băng lao vùn vụt ra phía sau. Tiếng bánh máy bay miết trên mặt nhựa ken két, thân máy bay run lên bần bật, đám hành khách lặng im lo lắng. Nhưng tất cả những chuyện đang diễn ra xung quanh đều không liên quan đến nàng. Tâm trí nàng lạc hẳn vào một thế giới khác, không màu, không vị, chỉ có ba khuôn mặt. Thuận Minh, Nhất Huy và Minh Thy. Chuyện gì đã xảy ra? Anh là người thế nào?
Nàng bỏ dở chuyến đi chơi để về sớm một ngày. Dù các anh chị trong trường nuối tiếc, hết mực ngăn cản. Nhưng đối với nàng chuyến đi chơi đã trở thành vô vị. Nàng muốn được gặp anh. Dù nàng chưa biết phải bắt đầu những câu hỏi của mình như thế nào. Nhưng nàng tin khi được nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nàng sẽ giải đáp được mọi nghi vấn.
Chiếc taxi dừng lại trước cổng căn biệt thự nhỏ quen thuộc. Nàng không báo anh, mình về sớm, vì hôm nay là thứ Bảy, anh đi làm. Nàng không muốn anh vì rước nàng mà ảnh hưởng công việc. Nhưng nàng thoáng ngạc nhiên khi thấy xe anh có nhà và cả một chiếc Lexus sang trọng to lớn đậu giữa sân. Nàng nhíu mày khó hiểu, bấm nút chìa khóa. Cánh cổng run lên, kéo rộng sang bên.
Cánh cửa nhà bật mở. Nguyệt Vy khó nhọc kéo chiếc vali qua bậc thềm vào trong nhà. Nàng ngẩng đầu, lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Chợt cánh tay cứng đờ dừng lại, hai mắt nàng mở to, toàn thân chết sững.
Giữa căn phòng khách nhà nàng là một mớ hỗn độn kinh khủng. Những thân thể trần truồng nam nữ ngổn ngang chồng chéo lên nhau, mùi tinh trùng nồng đậm đặc quánh trong không khí. Nàng không đếm được có bao nhiêu người, chỉ biết những khối thân thể đó dính chặt với nhau, bất động. Những khuôn mặt lạ lẫm, nàng chỉ nhận ra Thuận Minh và ông Hiraishin. Hai người nằm ngay giữa phòng. Ông Hiraishin úp mặt lên ngực một cô gái xinh đẹp. Anh thì nằm ngửa, dương vật ướt đẫm, mềm nhũn ngay sát đôi môi hé mở của một cô gái gối đầu lên đùi anh. Mắt nàng nhòe đi, tim thổn thức nín lặng.
Cầu thang lên phòng chợt nhỏ đi nhiều, nàng thấy mình chật vật khổ sở mãi mới kéo được vali lên đến nơi. Căn phòng lạnh tanh, không chút hơi ấm. Nàng thẫn thờ ngồi xuống giường, tay ôm lấy đầu mình. Nước mắt bắt đầu chảy dài xuống mặt.
“Mình đang ghen sao? Mình có quyền ghen với anh không… khi mà chính mình cũng hoang đàng như thế khi không có anh bên cạnh?”
Nguyệt Vy không hiểu tại sao mình khóc. Có lẽ vì tim nàng đau đớn khó chịu. Anh đã không ràng buộc nàng, nhưng nàng vẫn thấy hụt hẫng trống rỗng mỗi khi nhìn thấy anh bên người phụ nữ khác. Nhưng nàng có ích kỷ quá chăng?
“Tại sao mối quan hệ của nàng và anh không thể bình thường như bao đôi vợ chồng khác? Tại sao phải có những trò chơi quái gở? Tại sao phải có thêm những người đàn ông, những người phụ nữ khác khi anh và nàng đã có nhau?”
“Tại sao như vậy chứ?” Nguyệt Vy mệt mỏi, ngã người nằm xuống giường. Nàng thiếp đi, nhưng dòng nước mắt vẫn chảy.
Không biết qua bao lâu. Một bàn tay ấm áp xoa nhẹ trên mặt nàng, lau qua vệt nước mắt đã khô trên má nàng. Nguyệt Vy mở mắt ra. Đón nhận nàng là ánh mắt yêu thương trìu mến của anh.
– Em về khi nào? Sao không gọi anh? – Giọng anh thật ấm áp quen thuộc, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng.
– Em về lâu rồi… – Giọng nàng nhỏ, thật nhỏ như nói với chính mình.
Nàng không hiểu sao mình không hỏi anh về chuyện dưới kia. Dù nàng vẫn là vợ anh, nhưng là một người vợ không có quyền ghen. Nàng ước gì mình không buông thả, để giờ đây nàng có thể la hét, giận dữ, phát tiết nỗi uất ức trong lòng. Nhìn anh vẫn trần truồng ngồi bên nàng, lòng nàng khó chịu kinh khủng. Anh biết nàng đã thấy, nhưng tại sao anh không giải thích, dù chỉ một lời cũng đủ làm nàng nguôi ngoai.
– Chuyện dưới kia… – Thuận Minh nói, mắt không ngừng quan sát nàng.
– Em không sao… – Nguyệt Vy nhổm dậy, quay đi tránh ánh mắt anh.
Thuận Minh thở dài nhìn mái tóc đen dài phủ kín đôi vai của nàng. Giọng anh khàn đục:
– Nguyệt Vy… Những gì em thấy dưới kia là cuộc sống của anh… trước khi anh gặp em… Em thấy rồi đó… Anh phóng túng, anh hoang đàng, buông thả… Đôi khi anh hối hận vì anh đã lôi kéo… vấy bẩn… nếp sống trong sáng của em…
– Hối hận? – Nguyệt Vy quay phắt lại nhìn Thuận Minh, giọng nàng run lên. – Anh hối hận? Anh hối hận vì đã yêu em sao?
– Không… – Anh ôm chầm lấy nàng, cơ thể anh run lên. – Không bao giờ anh hối hận vì yêu em… Nhưng nếu không gặp anh… em có lẽ sẽ hạnh phúc hơn… bình dị… giản đơn… bên một người đàn ông khác…
– Không… Em không muốn người đàn ông khác… – Nguyệt Vy òa khóc, ôm ghì lấy anh. – Anh đừng nói nữa… Anh thế nào cũng được… Anh muốn em thế nào cũng được… Em chỉ cần anh yêu em…
Nguyệt Vy run rẩy trong lòng anh. Nàng hối hận vì mình không ngăn được lòng, giận hờn anh. Thuận Minh không hề giấu diếm nàng điều gì, anh cũng không ràng buộc nàng có cảm xúc va chạm với những người đàn ông khác. Nàng chợt nhớ đến chuyện đêm qua trong căn lều. Nàng thấy mình thật ích kỷ. Nàng òa khóc to hơn.
– Em đừng khóc… – Thuận Minh nâng mặt nàng lên, lau nước mắt tèm lem trên mặt. – Khóc sẽ không đẹp đâu…
Anh đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu. Một nụ hôn ngọt ngào xen lẫn vị mặn của nước mắt.
– Em dẫn em xuống dưới ăn với mọi người nhé… – Thuận Minh nói nhỏ.
– Em… – Nguyệt Vy nghĩ đến những hình ảnh trần trụi đó, tim nàng đập loạn lên.
– Em đừng ngại… Ông Hiraishin thì em biết rồi… Còn những người khác là nhóm bạn rất thân của anh bên Nhật… Anh đã kể em nghe rồi… Họ rất đàng hoàng lịch sự… Năm người phụ nữ đó là vợ của họ… Không phải dạng phụ nữ dơ bẩn đâu…
– Vợ? – Nguyệt Vy há hốc nhìn anh.
Tim nàng đập loạn lên. Không phải nàng cũng là vợ anh sao?
– Ưm… Vợ…
Thuận Minh đỡ nàng đứng lên. Anh chậm rãi cởi chiếc váy dài của nàng. Cơ thể nàng run rẩy, tay vô thức che lên ngực mình. Nàng đứng yên bối rối nhìn anh. Anh lấy ra một bộ đồ lót từ trong tủ áo, mặc lên cho nàng.
– Em thích không? – Thuận Minh xoay lưng nàng nhìn qua gương tủ.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50