Sáng nay Mỹ Hạnh dậy thật sớm. Cô phải chuẩn bị mọi thứ để lát nữa cùng hai cha con về quê thăm ông bà nội bé Linh, hơn nữa hôm qua sau khi làm chuyện ấy mà không tắm rửa vệ sinh cô thấy trong người cứ khó chịu và bực bội thế nào ấy. Trước giờ cô vốn là người ưa sạ nên chỉ cần có chút dơ bẩn trên người là không chịu được, vậy mà suốt cả đêm qua phải trân mình chịu đựng.
Ngó sang con, Mỹ Hạnh thấy bé Linh vẫn còn say sưa ngủ. Khẽ đưa tay lên, mắt liếc nhìn đồng hồ ” mới 5h30h chứ mấy, vẫn còn sớm chán, bình thường chủ nhật cả nhà ngủ hơn 8h00 mới thức cơ! ” Mỹ Hạnh khẽ cười rồi đứng dậy bước sang phòng mình để lấy quần áo đi tắm. Như thói quen tự nhiên trước giờ cô hướng ánh mắt nhìn về phía Phúc Minh xem anh còn ngủ hay đã thức. ” Ảnh ngủ say quá! Chắc dạo này công việc nhiều nên mệt mỏi đây mà! “. Trong lòng cô bất giác dâng một nỗi buồn không tên làm cô buông tiếng thở dài ” haizz…”
Những giọt nước mát lạnh nhanh chóng khiến cô cảm thấy tinh thần thoải mái và dễ chịu hơn rất nhiều. Trong nhà tắm, Mỹ Hạnh hết xoay ngang rồi xoay dọc tự ngắm mình trong gương mà thấy vô cùng hãnh diện với vóc dáng của mình: Làn da trắng trẻo mịn màng, bờ môi căng mọng, đôi chân dài thon thả cùng cặp mông no tròn săn chắc, cặp mông mà ông bà xưa hay nói ” đụng vô là đẻ ” còn đám đàn ông con trai thì xì xầm bàn tán sau lưng ” đít này mà doggy thì hết sảy con bà bảy =)) ” với ánh mắt thèm thuồng nhỏ dãi. Cánh tay Mỹ Hạnh tròn lẳn, bàn tay với những ngón suông dài như búp măng tô màu hồng cánh sen trông thật dịu dàng và nữ tính. Tay Mỹ Hạnh khá nhiều lông, những sợi lông đen mượt, mềm nhuyễn nổi bật giữa làn da trắng ngần gợi lên vẻ hấp dẫn lôi cuốn khó tả. Nếu làm cuộc thăm dò dư luận thì một trăm phần ngàn ý kiến sẽ đồng tình với suy nghĩ ” lông tay cỡ này thì lông kia chắc như rừng U Minh luôn ấy chứ…”
Đúng là trước kia chỗ ấy của Mỹ Hạnh lông mọc rất nhiều, tuy mềm mại nhưng mọc lộn xộn và bù xù như đám rừng nguyên sinh. Tuy nhiên sau nhiều lần đi spa chăm sóc sắc đẹp và được mấy cô bé nhân viên hướng dẫn cách tỉa tót thì bây giờ vùng cấm địa địa hình vô cùng thông thoáng và quang đãng, rất có tiềm năng trở thành khu du lịch nổi tiếng thu hút khách tham quan ghé thăm và thưởng lãm nét đẹp tự nhiên của tạo hóa…
Tắm xong bước ra Mỹ Hạnh thấy chồng vẫn chưa thức nên bước lại khẽ lay anh và gọi:
– Anh ơi dậy đi… anh… anh ơi…
Thấy Phúc Minh vẫn nằm im, cô lo sợ có chuyện chẳng lành nên hốt hoảng lôi cánh tay chồng, miệng la bai bải:
– Anh Minh ơi… anh Minh…
Lúc này Phúc Minh mới chầm chậm mở mắt ra và nhìn về phía Mỹ Hạnh. Bất giác anh đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, oái lạ sao đầu mình đau như búa bổ thế này. Anh khẽ nhăn mặt. Mỹ Hạnh nhìn chồng vẻ lo lắng:
– Anh không khỏe hả… anh thấy trong người thế nào anh…
– Anh nhức đầu quá!
Phúc Minh đáp gọn lỏn rồi uể oải ngồi dậy. Mỹ Hạnh vừa sắp xếp chăn mền vừa nói:
– Chắc anh bị trúng gió rồi, để lát em mua đồ ăn sáng xong rồi lấy thuốc cho anh. Anh dậy đi, lát vợ chồng mình về thăm ba với dì nữa đó.
Nói dứt lời Mỹ Hạnh quay sang lấy tay sờ trán chồng, chỉ hơi âm ấm, chắc không đến nỗi nào – cô thầm nhủ.
Phúc Minh chỉ “à” một tiếng nhỏ rồi bước xuống giường đi vào toilet. Nửa tiếng sau anh bước ra mặt có vẻ tươi tỉnh hơn đôi chút. Mỹ Hạnh định đi mua đồ ăn sáng nhưng Phúc Minh khoát tay:
– Thôi để lát về ăn với gia đình luôn cũng được, em kêu thằng Sơn lấy xe ra đi. Anh thay đồ cái.
– Nãy giờ em không thấy nó đâu, chắc ra ngoài uống cà phê á anh.
– Uhm, thôi mình chuẩn bị đi em, xong thì ra kêu nó rồi đi luôn.
– Dạ anh!
Mỹ Hạnh nhỏ nhẹ trả lời, không quên bước tới ôm chồng hôn nhẹ lên môi.
Bên kia phòng, Bé Linh cũng đã thức. Mỹ Hạnh nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân cho con rồi thay cho nó bộ đầm trắng, nhìn đáng yêu và nhí nhảnh như nàng cô chúa nhỏ vậy. Cô ôm chầm lấy con, hôn lên hai má bầu bĩnh rồi cười cười:
– Con gái có thích về quê thăm ông bà nội hay không nè?
Nghe nhắc ông bà nội, con bé đang đứng bỗng nhảy cẫng lên:
– Á về nội… dạ con thích lắm… được về nội rồi… là lá la…
Con bé vừa nhảy chân sáo vừa hát líu lo. Mỹ Hạnh nhìn con phì cười.
Lúc cả nhà xong xuôi thì Hải Sơn cũng đã về tới. Nghe anh nói về quê, hắn chỉ gật đầu rồi lầm lì lấy chìa khóa de xe ra chờ sẵn. Nãy giờ Mỹ Hạnh không dám nhìn thẳng vào Hải Sơn, cảm giác ngại ngùng khiến cô không được tự nhiên cho lắm. Tuy không nhìn nhưng cô biết hắn quan sát và để ý cô từng chút một. Hôm nay Mỹ Hạnh mặc chiếc quần tây ôm sát vào đùi làm nổi bật lên những đường cong quyến rũ của phụ nữ. Chiếc áo lửng ngang eo không che hết được phía dưới nên nhìn chỗ đó mum múp và tròn trịa rất hấp dẫn khiến bất cứ ông nào nhìn vào cũng dựng cờ khởi nghĩa. Mỹ Hạnh thừa biết mình ăn mặc cũng hơi sexy nhưng cô thích như vậy, cô thích mọi người nhìn cô với vẻ mặt ngưỡng mộ khát khao.
Trên đường về cô ghé mua con vịt quay và chục ổ bánh mì không để lát về cùng gia đình thưởng thức, bà Mẹo rất thích vịt quay do cô mua về, thịt mềm và đậm đà chứ không phải dai nhách và nhạt nhẽo như trên này, chưa kể có khi gặp con vịt còn hôi lông thì có nước bỏ luôn chứ nuốt sao nổi.
Đúng là tiền nào của đó!
… Bạn đang đọc truyện Hương nồng trong gió tại nguồn: http://truyensex68.com/huong-nong-trong-gio/
Xe về tới trước cổng nhà ông Dậu lúc hơn 9h, đường phố sáng chủ nhật chỉ đông đúc trong nội thành còn khi ra khỏi cầu vượt An Sương theo hướng quốc lộ 22 chạy về ngã tư giếng nước, quẹo phải vào thị trấn Hóc Môn rồi ra Cầu Xáng sau đó tiếp tục rẽ phải về ngã ba Bình Mỹ thuộc huyện Củ Chi thì đường khá thông thoáng. Hải Sơn vừa dừng xe thì ông Dậu đang ngồi trước hiên hút thuốc lật đật đứng dậy đi ra. Mỹ Hạnh mở cửa bước xuống, miệng ” thưa ba con mới về ” rồi quay lại đỡ con xuống. Bé Linh vừa ló đầu ra, nhìn thấy ông Dậu đã hét to ” ông nội… ông nội… ” rồi chìa tay đòi bế. Ngay lập tức ông Dậu đưa tay ra đỡ rồi xốc nách bé Linh nhấc bổng lên trời rồi thả xuống, lại nhấc lên rồi thả xuống… Con bé thích thú bật cười khanh khách. Ông Dậu kề cái miệng lởm chởm râu hun cái má phúng phính da non làm con bé nhột nên bật cười hí hí… há ha… hi hi… hừa hưa hứa…
Mỹ Hạnh cũng bật cười theo hai ông cháu, cô nhìn ông Dậu, nói:
– Thôi được rồi ba, nó nặng lắm, lát hai ông cháu té bây giờ.
– Nó mà nặng gì, cỡ bây…
Ông Dậu đang nói chợt im lặng vì phát hiện mình bị hớ, mà cũng không biết là hớ thật không hay có ý đồ gì. Nói về đóng kịch thì ông là nghệ sĩ nhân dân con mẹ nó rồi. Mỹ Hạnh nghe ba chồng nói vậy thì hơi mắc cỡ, vội đánh trống lảng:
– Dì bán hết chưa ba?
– Ờ, bả bán hết nãy giờ, đang rửa ráy nồi niêu chén bát sau hè kìa!
– Để con vô cất đồ rồi ra phụ dì một tay.
Nói rồi cô đon đả xách mấy túi thức ăn với thuốc men trà bộng đi vào nhà trên. Ông Dậu bước lại mở rộng cửa rào cho Hải Sơn chạy xe vô, không quên quay lại “địa” cặp chảo của đứa con dâu một cái.
Thấy vẻ mặt Phúc Minh có vẻ xanh xao, ông lo lắng hỏi:
– Thằng hai không được khỏe hả bây?
– Dạ, con hơi nhức đầu…
Nói rồi Phúc Minh bước lại ghế đá, buông người ngồi xuống và đưa tay bóp bóp trán, sau đó cởi giày, lấy đôi tổ ong huyền thoại xỏ vào rồi đi ra hè rửa mặt. Ông Dậu hỏi Hải Sơn:
– Hôm qua anh em bây nhậu nhẹt phải không?
– Làm gì có, chắc ổng trúng gió chứ gì!
Đáp xong Hải Sơn đi thẳng vô nhà sau, không để ông già kịp hỏi thêm gì nữa.
– Cái thằng…
Ông Dậu nhìn hắn, khẽ lắc đầu rồi ra đóng cửa cổng.
Mỹ Hạnh cất đồ xong thì bước ra ngoài cởi giày, mang dép lê rồi bước ra chỗ bà Mẹo đang ngồi ngoài sàn nước.
– Thưa dì con mới về!
– Ủa mới về hả con?
Bà Mẹo chào lại con dâu bằng một câu hỏi thuộc dạng có hỏi cũng như không vì đã biết trước câu trả lời rồi. Từ nãy giờ ngồi rửa ráy chứ bà đã nghe tiếng xe về, rồi tiếng cha con ông cháu rổn rảng trong kia chứ đâu có điếc.
– Dạ!
Biết mẹ chồng hỏi thừa nhưng Mỹ Hạnh cũng lễ phép trả lời rồi vừa khom xuống xắn ống quần lên ngang đầu gối, miệng nói tiếp:
– Để con phụ dì…
Bà Mẹo khoát tay:
– Thôi được rồi con, dì làm xong rồi, con coi vô bếp lấy con gà dì luộc trong nồi cháo ra để nguội lát nữa bóp gỏi để mấy cha con ổng làm sương sương…
– Nay nhà mình ăn cháo gà hả dì?
Mỹ Hạnh hỏi xong chợt đưa tay bịt miệng vì thấy mình cũng y chang bà Mẹo hồi nãy, hỏi một câu trớt quớt. Bà Mẹo hiểu ý bật cười ha hả, Mỹ Hạnh cũng cười theo.
– Con nhỏ này…
Bà Mẹo mắng yêu con dâu. Mỹ Hạnh nhìn bà Mẹo hỏi:
– Mấy nay bán được không dì?
– Ờ thì cũng lai rai, bữa vầy bữa khác. Buôn bán mà con!
– Dạ!
Mỹ Hạnh nói xong thì đứng lên thả ống quần xuống, nhìn bà Mẹo:
– Vậy để con vô xé gà bóp gỏi nha dì, à mà con có mua vịt quay cho dì kìa.
Bà Mẹo nghe cô nói tới đó thì quay con dâu, cười giả lả:
– Vậy hả con, vịt quay ở trển ngon chứ không như dưới này. Mà con chặt một dĩa để lên bàn ông địa ông tài dùm dì, bữa nay ngày vía mấy ổng!
Mỹ Hạnh ” dạ ” rồi quay lưng đi, bà Mẹo nhìn theo cô từ phía sau, thầm khen ” con nhỏ vừa xinh đẹp giỏi giang lại đẹp người đẹp nết, thằng hai thiệt có phước…”
Rồi bà tặc lưỡi “còn thằng Sơn không biết tới chừng nào”!
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó đã gần 11h. Cơm nước Mỹ Hạnh cũng đã chuẩn bị xong hết. Cô với bà Mẹo dọn lên bàn đá rồi bảo con:
– Bé Linh ra mời ông nội, ba với chú út vô ăn cơm đi con!
Bữa ăn hôm ấy gồm những món như vịt quay ăn kèm bánh mì, bánh hỏi, nồi cháo hành với dĩa gỏi gà to tướng, cơm với thịt kho tàu và canh khổ qua, trên bàn có thêm chai chuối hột cho mấy ông đàn ông nhâm nhi. Nhà có mấy người mà ăn uống như vậy là quá nhiều rồi.
Bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ, ai cũng cười nói huyên thuyên, Ông Dậu với bà Mẹo hết hỏi thăm công việc của Mỹ Hạnh dạo này ra sao, rồi chuyện học hành của bé Linh thế nào làm cô trả lời không kịp thở. Thỉnh thoảng cô len lén liếc nhìn Hải Sơn xem thái độ ra sao nhưng thấy hắn vẫn thản nhiên cười nói như không có chuyện gì nên thấy yên tâm phần nào, lỡ mà hắn nói gì bậy bạ thì cô có nước cắn lưỡi nhưng Mỹ Hạnh nào biết hắn là con nghệ sĩ nhân dân thì đẳng cấp cùng hàng nghệ sĩ ưu tú chứ bộ giỡn hay sao.
Bé Linh rất thích ăn thịt gà nên bà Mẹo ưu tiên dành cho nó nguyên cái đùi to tổ chảng. Bà Mẹo định xé nhỏ nhưng Mỹ Hạnh ngăn lại:
– Dì cứ để nguyên vậy cho nó cạp, nó khoái ăn nguyên cái hơn á dì.
Bà Mẹo mắng yêu cháu nội “tổ cha bây…” rồi đưa đùi gà cho nó gặm. Con bé cạp miếng thịt gà nhai nhồm nhoàm vẻ thích chí, vừa ăn vừa lắc lư cái đầu, miệng dính mỡ màng bóng lưỡng.
– Nhai từ từ thôi con!
Phúc Minh lấy khăn giấy lau miệng con bé, khẽ nhắc. Ông Dậu nhìn hai vợ chồng:
– Rồi chừng nào bây kiếm cho ba đứa cháu trai, phải sinh thêm đứa nữa cho tụi nó có chị có em…
– Dạ từ từ ba ơi!
Phúc Minh giọng nhỏ hẳn, mặt đượm buồn. Anh biết dạo này chuyện đó anh không được khỏe như hồi mới cưới, nhiều lúc anh thấy mình chưa tròn bổn phận với vợ nhưng không biết tâm sự cùng ai.
– Từ từ gì nữa, chắc bây để tao già lọm khọm, đi phải chống gậy mới chịu đẻ phải không?
Ông Dậu làm bộ gắt chứ ông thừa biết sức khỏe Phúc Minh như thế nào. Từ nhỏ tới giờ nó đau ốm suốt. Chỉ có thằng Sơn không phải con ruột mà giống ông nhiều thứ, nhất là ở cái sức khỏe như trâu.
Từ đầu Hải Sơn hắn chỉ ngồi ăn chứ không góp lời góp vốn gì cả, chừng nghe ông dượng nói vậy thì lên tiếng kiểu nửa đùa nửa thiệt, mà có lẽ thiệt nhiều hơn đùa:
– Ông Minh ổng yếu thấy bà!
Chữ ” yếu ” hắn đãi chắc cũng cả trăm cây số, xong nhếch mép cười, vẻ tự đắc. Mỹ Hạnh nghe thấy bỗng chột dạ, mắt lấm lét nhìn coi hắn có xì thêm bí mật gì giữa cô hắn không để biết đường mà đối phó. Hắn chê anh Minh chủ yếu là để khoe hắn ” khỏe ” với cô chứ gì, cô biết tỏng. Thời may hắn chỉ nói vậy rồi im.
Bà Mẹo nghe Hải Sơn nói chuyện kiểu cà khịa thì quay sang rầy hắn:
– Mày lo cái thân mày kìa, già đầu rồi chứ nhỏ nhít gì nữa, suốt ngày tụm năm tụm bảy đàn đúm. Rồi chừng nào kiếm cho tao đứa cháu ẵm bồng…
Hải Sơn trả lời mà mắt nhìn về phía Mỹ Hạnh:
– Bà yên tâm đi, tại tui chưa muốn chứ muốn bao nhiêu hổng có!
Xì, làm như mày có giá lắm vậy – bà Mẹo trề môi – con gái người ta chắc để sẵn cho mày nhảy vô hốt quá!
– Ừ, cứ thử vô tay tui đi rồi biết! Thử một lần coi có ngất ngư hay không.
Phúc Minh nghe tới đây thì buông chén đứng lên, nhìn thằng em, giọng không vui:
– Mệt mày quá mày ơi…
Nói rồi anh liền quay sang bế Bé Linh lại sàn nước rửa ráy tay chân vì con bé cũng ăn xong từ lâu.
Mỹ Hạnh nghe Hải Sơn nói vậy thừa biết hắn muốn ám chỉ điều gì nên mặt đỏ bừng, thẹn thùng quay sang chỗ khác.
Mà không phải chỉ có mình Mỹ Hạnh thấy bất an, bà Mẹo nghe hắn nói vậy cũng chột dạ không kém. Làm bộ đứng lên vô nhà lấy thêm nước mắm, bà Mẹo bươn bả đi một lèo rồi tự hỏi “không lẽ nó muốn nhắc lại chuyện hồi trước”!? Nghĩ tới đó mặt bỏ bỗng đỏ lựng, hai má nóng ran.
Chuyện “hồi đó” thực ra là như thế này…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31