Buổi chiều hôm ấy mình vui lắm. Dù những cơn đau đầu của trận ốm lại hành hạ mình, nhưng có là gì đâu. Khi những thứ cứ tưởng đã đánh mất lại đột nhiên tìm lại được. Mình cười ngoác cả miệng với những câu chuyện của thằng Học, những cử chỉ nghịch ngợm của Vi, đôi khi lại lặng khi nghe thằng Lực tâm sự. Chiều nhạt nhòa nắng, vắng gió, mình lịm đi lúc nào không hay. Có lẽ do mệt quá, những tháng ngày đã qua có biết bao ghập ghềnh. Bước hụt, vấp, rồi lại vấp. Trong giấc mơ mình vẫn nhìn thấy Vi cười. Nụ cười ấy có lẽ đã ghim thật chặt trong trái tim dễ hoảng sợ của mình, để bất kỳ lúc nào, mơ hay tỉnh, cũng chỉ nhìn thấy nó.
Lâu lắm rồi mới được ngủ ngon như vậy. Khi tỉnh giấc, hình ảnh đầu tiên mình nhìn thấy là khuôn mặt lo lắng của Vi. Em ngồi ngay cạnh mình, tay xoa xoa trán mình và hỏi:
– Hoàng có mệt không?
– Có, anh mệt lắm!
– Hoàng muốn ăn gì em mua?
– Không muốn ăn gì.
– Người Hoàng nóng quá. Lại sốt rồi thì phải.
– Thế giờ anh muốn ăn gì đều được đúng không?
– Ừ Hoàng nói đi để em đi mua.
– Ăn má!
Vi tát nhẹ mình, lườm lườm. Còn mình thì ngó nghiêng xem hai thằng bạn đang ngủ có say không rồi kéo Vi xuống và thơm vào má em. Bị bất ngờ nên mặt Vi đỏ bừng lên. Còn mình thì cười tít mắt lại. Mình cứ dụi dụi đầu vào bụng em làm nũng, còn em thì vừa vuốt tóc mình vừa cười. Bình yên là khi tìm lại được một nửa mảnh ghép của cuộc đời, để không còn thấy lạc lõng, không còn thấy cô đơn, không còn đớn đau hay sợ hãi. Biết đâu mai này sẽ ra sao? Thôi thì khoảnh khắc hiện tại được yêu đã là hạnh phúc. Vi ngồi cho mình gối lên đùi em hai tiếng nên chân em chuột rút đau nhăn mặt. Mình vội ngồi bật dậy nắn chân cho em rồi kê gối kéo em nằm xuống cùng mình. Vi vẫn bé nhỏ như một con mèo.
– Nhỏ Vi này! Tui ôm nhỏ được hông?
– Ủa Hoàng lại bị gì vậy?
– Hi, anh nhớ lại ngày xưa đó mà.
– Ngày nào?
– Ngày con nhỏ vô duyên kê ghế ra ban công nhổ lông nách rồi phi sang tát hàng xóm đó.
– Hoàng vô duyên, Hoàng cư xử kỳ cục vậy còn không xấu hổ lại trêu em nữa.
– Cái đứa phơi nách giữa thanh niên bạch nhật mới phải xấu hổ sao bắt anh xấu hổ?
– Hôm đó mất điện.
– Thì Vi ngồi trong nhà soi đèn pin mà nhổ chứ sao?
– Aaaaaa. Thì bây giờ phải gánh chịu hậu quả rồi thấy chưa?
– Hậu quả gì?
– Là cả đời phải yêu một thằng khùng đó?
– Nói ai khùng?
– Người yêu em khùng! Được hôn?
– Được hôn à? Hôn luôn!
Mình ghé mặt xuống tìm má Vi, còn em thì cứ chúi chặt mặt vào ngực không cho mình thơm. Vừa núp vừa cắn nữa. Hai đứa chí chóe nhau cho đến khi thằng Học nghển cổ lên nạt:
– Chúng mày làm cái trò gì vậy? Chúng mày có biết dưới đất này có hai thằng xa người yêu đang nằm co quắp ôm nhau không?
– Ờ tao xin lỗi! He He…
– Thằng Lực bảo chiều nay đưa nó sang Cổ Nhuế thăm Huyền…
– Thật á? Có được vào trường không?
– Gọi Huyền ra thôi. Đêm qua khích lệ mãi cu cậu mới dám nhắn tin hỏi thăm nàng rồi xin một cuộc hẹn.
– Thế kế hoạch thế nào nào? Bao lâu rồi chưa gặp nhau…
– 4 Tháng 17 ngày – Thằng Lực khẽ khàng…
– Mẹ ơi nó còn đếm từng ngày nữa.
– Thế có đi mua quà gì cho Huyền không?
– Tao còn 120 ngàn thôi. Hic.
– Ui xời, mua bịch bánh đa, cho tao 1 nửa, cho Huyền 1 nửa. Tự nhiên tao thèm bánh đa chấm tương ớt quá! – Thằng Học chóp chép miệng…
Cái thằng, vô duyên dã man.
– Tặng thế chẳng khác chi bảo mặt Huyền như cái bánh đa.
– Ui zời làm sao. Tháng trước Thu vào Nam thăm họ hàng, mua cho tao túi bánh Cu đơ. Nói như mày chẳng hóa Thu rủa tao bị bệnh đơ cu à?
– =)) Thằng chó, thôi mày im đi!
Vi cứ úp mặt vào lưng mình cười khúc khích, không dám cười to vì sợ Lực ngại. Thằng Lực thì cứ ỏ ê, vân vê quyển sách trong tay vì không biết phải mua gì, nói gì khi gặp người thương.
– Tao bảo này Lực, tao chạy ra bigC mua cho mày cái rubic nhé!
– A hay đấy! Mày thấy được không Học?
– Rubic là cái mẹ gì? – Mặt thằng Học lúc ấy nhìn vô cùng đần độn…
– Thôi đừng nói chuyện với thằng Học nữa, nó chỉ biết bủm rắm thôi.
Mới nói xong, thằng Học cười nguy hiểm rồi lao tới đè mình xuống, làm động tác cho tay sau mông rồi bủm một quả và thả vào mặt mình. Thối gần chết. Cứ như hôm qua nó mới ăn dưa hành với hột mít ấy. Thằng khốn nạn, thằng mất dậy. Có Vi ở đây mà nó không ngại gì hết cả.
– Mày là thằng đốn mạt nhất thế giới mà tao từng gặp đấy Học ạ. Cút ngay!!!
– Ai bảo mày làm tao nhớ nghề cũ. Ha ha.
– Thối mẹ mũi bố rồi…
Buổi chiều gió mát đã bị thằng Học làm cho ô uế. Mình phải chạy ngay vào nhà vệ sinh rửa mặt. Tởm cứ như vừa bị chim ỉa vào đầu. Bên ngoài kia, Vi và Học đang hợp sức diễn cảnh anh Lực và chị Huyền gặp nhau. Còn mình vừa rửa mặt vừa cười. Chỉ có tình yêu mới khiến cho những trái tim rực rỡ sắc màu nhảy nhót như vậy.
Mấy đứa mình đợi khi nắng dịu một chút thì chuẩn bị đồ đạc để đi chơi. Mình lục tủ quần áo để chọn bộ đẹp nhất trong những bộ quần áo cũ rỉn của mình thì Vi mở túi sách đưa cho mình một gói màu hồng.
– Gì vậy em?
– Em mua cho Hoàng. Cứ tưởng Hoàng đi ngoài ra nước, ý nhầm, đi ra nước ngoài, sẽ cao được thêm vài phân nên mua cỡ M. Ai ngờ Hoàng vẫn yêu Việt Nam. Chỉ mặc được cỡ S.
– Ủa sao Vi lại mua cho anh?
– Em thấy đẹp thôi.
Mình chìa hai tay ra nhận quà. Vi không bọc quá cầu kỳ mà chỉ gói gọn lại trong một tờ giấy bọc quà hình vuông và ghim lại. Nhưng mình cũng không muốn làm rách giấy gói, nên cứ tỉ mẩn ngồi gỡ ghim. Vi mua cho mình một chiếc áo phông màu xám có dòng chữ “You are my love!”. Hi hi. Vui quá. Mình mặc thử luôn. Hơi rộng nhưng vẫn thích. Vi đứng ngắm mình và cười. Mình bối rối quá. Sau một năm xa nhau, nhìn lại cả hai, trong khi một thằng vẫn đụt đụt như xưa thì đứa còn lại đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nhận ra điều ấy mình lại càng thấy buồn và tự trách bản thân. Trong khi mình mới cần phải là người trưởng thành và chín chắn hơn. Muốn khóc!
– Có nóng không Hoàng?
– Không không, mát lắm Vi!
– Hơi dài thì phải, mai em mang ra thợ cắt cho Hoàng nhé!
– Không cần, anh thích mặc váy, í nhầm, anh thích mặc áo dài.
– Hoàng hâm, chuẩn bị đi đi, nắng lắm nên Hoàng đội mũ vào!
Vi lấy cái mũ lưỡi trai trên bàn và đội lên đầu cho mình. Mình ngoan ngoãn nghe lời. Nàng là tất cả. Thằng Lực và thằng Học đứng nhìn mình với vẻ mặt vô cùng đểu cáng. Mặc kệ. Hê. Mình lục lấy nhíp chạy xuống phòng mẹ lôi con lợn đất mẹ tặng mình từ năm lớp 8 ra rồi luồn nhíp vào rút thêm ít tiền cho thằng Lực nhỡ nó cần dùng đến. Xong xuôi thì 4 đứa dắt tay nhau ra bắt xe bus và Big C thẳng tiến. Thằng Học chẳng ngại ngùng gì với mấy nàng học sinh trên xe, nó vừa ngồi ngắm cảnh bên đường vừa hát ầm ỹ:
– Em ở nhà quê mới ra, nhìn ô tô nó đi, em tưởng con trâu nó phi. Nhìn que kem bốc hơi em tưởng que kem nó sôi…
Mình đang ốm sẵn nên say bus lử đử. Đầu cứ gật gật rồi đập vào cửa kính. Vi thấy vậy, kéo mình về phía em, em ngồi thẳng lưng rồi đặt đầu mình vào vai của em, tay em tìm tay mình, nắm chặt. Êm ái và bình yên kinh khủng. Mình buồn nôn lắm nhưng cố gắng nhịn, lim dim mắt muốn ngủ. Bên hàng ghế bên kia, thằng Học vẫn ra sức hát mặc cho ông phụ xe yêu cầu trật tự để giữ môi trường âm thanh được trong lành.
Bus đến Big C thả khách, mình đi lảo đảo, bị thằng Học đẩy một phát ngã cắm mặt vào bãi bã chè của mấy bà bán nước cồng siêu thị.
– Thằng chó, bố đang ốm. Đi từ từ!
– Đi đường nào vào hả mày? Đi thẳng à?
– Ờ đi thẳng ra bãi rác đấy, đi đi…
– Mày phải chỉ cho bố chứ.
– Đằng kia, chỗ có nhiều ôtô kia kìa!
Thằng Học dắt thằng Lực chạy biến, bỏ mặc mình đứng phủi quần áo cho hết bụi bẩn. Vi vừa cười vừa vuốt vuốt lại tóc cho mình. Chỉ thế thôi là mình lại thấy hết cả mệt mỏi, kéo em chạy theo hai thằng mặt giặc kia. Big C ban này, lại không phải là ngày cuối tuần nên vắng khách. Bốn đứa chạy tung hoàng khắp nơi mà không bị va chạm vào ai.
– Mày ơi nhìn ngon nhỉ?
– Ừ.
– Ăn không tao mua cho ăn?
– Ớ không được bóc ở đây, mua ra ngoài mới được ăn.
– Thế á? Thế thì ông đếch thèm!
Nói xong thằng Học lại lôi thằng Lực sang khu hàng khác. Mình quay ra tìm Vi, em cứ lúi húi ở khu đồ dành cho trẻ sơ sinh. Em tần ngần đứng ngắm 1 cái nôi em bé màn hồng. Mình đi đến mà em cũng không hề biết.
– Nè nhỏ kia?
– Gì?
– Nhỏ nhìn gì?
– Anh không thấy mà còn hỏi?
– Cái này hả, cũi chó à?
– Aaa…
Vi quay ra đấm mình thùm thụp. Ha ha. Ương với mình không được đâu.
– Hoàng mấc zậy!
– Vi thích à? Anh mua nhé?
– Mua về làm gì?
– Để dành!
– Hoàng đừng có khùng. Vác về mẹ chửi điên đó.
– Thôi đi xem cái khác đi. Cái này đã đến lúc dùng đâu mà xem.
– Nhưng thích.
– Thích thì anh cho, cho thằng nằm trong nôi ý!
– Không thèm!
Vi đỏ mặt chạy đi. Mình nán lại thêm một chút, tay mân mê bảng giá. Hơn 1 triệu 1 cái giường em bé. Không biết bao giờ mới có thể thẳng tay mua mà không chần chừ nhỉ? Cái số nghèo nhiều khi cũng khổ. Sau này khi cưới Vi, còn chẳng rõ mình đã đứng ở đâu, vị trí nào trong cái xã hội xô bồ chen chúc này. Đã có nhà, có xe, có nghề nghiệp ổn định chưa? Hay vẫn vật vờ như thằng bán vé số thế này? Hồi bé cứ nghĩ tiền là tất cả. Lớn lên rồi mới biết… nó là sự thật.
Tạm bỏ sau lưng mơ ước về một ngôi nhà và những đứa trẻ, mình chạy theo Vi. Em cứ lọ mọ sờ mần mấy đồ trang trí pha lê đẹp mắt. Nhưng mình hỏi gì em cũng lắc đầu.
– Anh mua cái này cho Vi nha. Có hơn 40 nghìn này!
– Không thích!
– Vậy cái nhà gỗ này?
– Xấu!
– Cốc đôi này nhé?
– Sến!
– Hộp đựng đồ trang điểm xinh này!
– Thích mặt mộc!
– Hay mua bịch kẹo này về ăn đi?
– Đau bụng!
– …
– …
– Bố mày cáu lắm rồi đấy, cuối cùng mày thích gì hả con nhỏ kia?
– …
– Nói đi!
– Chỉ thích mày thôi không cần gì cả!
Nói xong Vi quay gót đi luôn, chẳng để ý rằng mình đứng như trời trồng vì bất ngờ. Vi luôn có những câu khiến mình sững người. Vì đau đớn đã từng có và vì hạnh phúc cũng có. Lúc này thì… cả hai. Vừa đau vừa hạnh phúc. Không biết gọi cảm xúc đó là gì. Chỉ biết nó có thể khiến mình tan chảy ngay được. Mình vội chạy theo Vi, kéo tay Vi lại.
– Con kia!
– Giề?
– Mày…
– Tao làm sao?
– Mày nói lại câu vừa rồi cho tao nghe!
– Quên rồi!
– Mày không được quên!
– Tao thích quên, sao không?
– Hu hu. Nói lại cho anh nghe đi mà Vi.
– Hông! Hi hi.
Mình lẵng nhẵng chạy theo Vi khắp các gian hàng, chẳng hề để ý hai thằng bạn ngơ ngơ của mình đã lạc đi tận đâu. Vi cười suốt, trêu chọc mình đủ thứ. Lấy bánh kẹo nhét vào áo mình hay đẩy mình vào các gian hàng băng vệ sinh với bỉm trẻ em để hàng rơi tứ tung và mình bị nhân viên mắng. Tự nhiên mình thấy mình như được quay lại khoảng thời gian mới quen Vi. Lúc nào cũng tâm thế lo sợ bị nhỏ hàng xóm giở trò hãm hại. Lâu rồi không bị Vi bày trò, nhớ quá.
Nhiều khi, những kỷ niệm, những ngọt ngào, những cảm xúc lãng đãng mới mẻ của thời gian đầu vô tình biến mất để nhường cho những cung bậc tình cảm gần gũi hơn giữa hai người khi yêu. Lúc ta đứng bên nhau, có thể sẵn sàng nắm tay, gục vào vai nhau, ôm nhau thật chặt, hôn… mà không hề có một trở ngại gì cả, có thể ta sẽ quên đi, đã có một khoảng thời gian, chỉ nhìn thấy bóng dáng nhau, chạm nhẹ vào tay, đã đủ khiến trái tim nhảy nhót lắm rồi.
– Vi ơi!
– Dạ!
– Anh mua cái này cho Vi nhé! À mà không giờ Vi sài dao cạo rồi còn đâu!
Vi quay lại, mình chỉ vào gian hàng bán nhíp với vẻ mặt cố gắng tỏ ra nghiêm túc. Vi chạy lại thụi cho mình một quả vô bụng, đau chảy nước mắt rồi bịt mồm mình lại, lôi ra lối đi, không cho xem gì hết nữa.
Điện thoại rung, thằng Học gọi. Kêu khóc tùm lum vì đi mỏi chân mà chả nhìn thấy mình đâu. Mình hỏi nó chỗ nó đang đứng thì nó bảo: “Đéo biết, chỗ này nhiều hàng lắm”. Big C thì chỗ quái nào chả nhiều hàng. Mò mẫm mãi mới tìm thấy nhau, mình đưa Lực đi mua một cái rubic và một cuốn sách tình yêu nào đó hay hay để Lực tặng Huyền. Nhìn điệu bộ Lực mà thấy thương thương kiểu gì ấy. Cứ lặng lẽ qua lại nhưng không biết chọn mua cuốn gì. Thằng Học thì đủ trò:
– Đây! Cuốn này: “Xin cạch đàn ông”!
– =)) Mẹ thằng điên!
– Hay là “Quay cuồng vì yêu” này này? Nghe tên chất phết.
– Mày thôi đi. Chọn cuốn nào bìa màu nhẹ nhẹ mà nội dung nó lãng mạn chút.
– “Đàn bà nhẹ dạ”?
– =)) Thôi mày ra góc ngồi đi đừng tìm nữa, loạn cả óc!
Cuối cùng thằng Lực chọn cuốn “Giày đỏ” của Dương Bình Nguyên, chẳng biết hay không, nhưng đọc những lời trích dẫn truyện cũng thấy văn phong nhẹ nhàng và lãng mạn. Quay ra hàng quần mua tặng thằng Học hai đôi quần đùi nữa rồi bọn mình lại ra bến bus đợi xe lên Cổ Nhuế. Thằng Học lại bắt đầu hát những bài hát dở người của nó:
– Bố em đi bắt ếch trời mưa. Em hỏi bố đi đâu. Bố bảo bố đi câu. Em nài bố đi theo. Bố tát em chết queo!
– Bà em gầy như con mèo hen. Mợ em mập như con trâu mộng. Ban ngày bà em đẩy xe mạ đi cấy. Mợ em ngồi nhà bán bóng bay!
Nói thật là mình chẳng hiểu nó hát cái mẹ gì luôn. Nhưng mặt nó rất say sưa. Mồm còn uốn uốn theo điệu nhạc, đầu gật gật. Thằng Lực vừa cười vừa ra hiệu kệ cho thằng Học hát. Hát thì cũng được thôi, nhưng lên xe bus thì phải biết trật tự chứ. Vi ngồi trên xe, cẩn thận lấy giấy gói quà bọc cuốn sách lại cho Lực. Em còn khéo léo gấp một cái nơ giấy gắn ở giữa để trang điểm cho món quà.
Thằng Lực thích lắm, ngồi ghế sau nhưng đứng hẳn lên để ngó xem Vi làm thế nào. Còn mình thì ngồi nhìn ra cửa kính, ngắm người qua lại. Hà Nội đông vui và nhộn nhịp. Hà Nội hào nhoáng và xa hoa. Chúng mình bé tí giữa biển người. Bơi mãi, tìm mãi, cũng chỉ được vài người quen biết. Nhưng mà thôi, giữa một biển người, chỉ cần tìm thấy một người để hiểu, một người để tin, một người để yêu. Thế là đã đủ để khiến ta hạnh phúc đến cuối đời rồi. Dạo này mình cứ hay nghĩ linh tinh như lão già. Tuổi trẻ sống được bao nhiêu đâu mà lúc nào cũng bí xị nghĩ truyện chính trị.
Xe đến ngã rẽ chỗ Cổ Nhuế, bọn mình phải thuê 2 xe ôm để đi vào được đến học viện cảnh sát. Lực cứ nắm chắc điện thoại trong tay. Mình nghĩ tim thằng này sắp nổ rồi. Mình chưa nhìn mặt Huyền, nhưng nghe mối tình góc tầng hai rubic cũng thấy thú vị và tưởng tượng ra nhiều thứ. Vi ngồi sau xe ôm cứ chới với sợ ngã. Tại mình ghen không muốn cho Vi ngồi giữa, chạm vào người xe ôm, nên bắt em ngồi sau. Khổ thân! Nghĩ thế nên mình vòng tay qua sau để giữ em. Vi dựa vào vai mình cười.
– Mày đừng cười thế con kia.
– Làm sao?
– Tao ghét!
Vi hứ một cái rồi cắn vào vai mình. Cắn rõ đau. Mình cảm giác răng em ngập đến xương luôn. Đau quá cứ giãy giụa làm xe ôm cũng lái loằng ngoằng trên đường. Bên xe kia thì thằng Học cứ vừa nhìn mình vừa cười đểu. Nhìn điệu bộ nó mà muốn bóp cổ.
Chúng mình đến nơi lúc hơn 5h chiều, trời bắt đầu chuyển sang tối. Điều mình không ngờ là Huyền đã đứng đợi Lực từ trước rồi. Trông Huyền khá xinh, giản dị nữa, nhìn hiền hiền, tóc không ép không nhuộm, buộc cao ra đằng sau. Mình ngạc nhiên quá nên há hốc mồm nhìn, quên cả việc đưa quà cho thằng Lực. Mãi sau Vi huých mình mới nhớ ra. Thằng Lực ngượng ngùng cầm túi quà rồi dặn bọn mình:
– Chờ tao tí nhé!
– Thôi đi mẹ đi còn bày đặt dặn dò!
=)) Thằng Học trề môi ra chửi. Cái thằng, lúc nào mồm cũng nhem nhẻm được. Vi kéo mình đứng lân la gần quán nước gần đấy để hóng hớt. Chúng mình không nghe được nhiều lắm vì đứng xa, thi thoảng lại có xe máy rồ ga đi trên đường át đi tiếng người. Chỉ nhìn được hai người ấy đứng cạnh nhau, người gãi đầu người đỏ mặt.
Chỉ thấp thoáng được vài câu: “Huyền nhớ ăn uống đầy đủ, Lực phải về không không kịp xe”, “Lực cũng giữ sức khỏe nhé, hè về mình gặp lại”… Tự dưng mình thấy buồn. Chẳng hiểu sao mình cảm thấy sợ và không tin tưởng vào khoảng cách. Có yêu đến mấy, nhớ đến mấy, khoảng cách cũng có thể làm phai nhạt đi. Đến bây giờ mình vẫn không chắc, nếu mình và Vi lại xa nhau như thời gian trước, thì hai đứa có giữ được tình yêu không? Khoảng cách như một bà mẹ thâm độc, sinh ra những đứa con Nghi ngờ, Lo lắng, Sợ hãi, Ám ảnh… Đứa con nào cũng xấu xí như nhau. Mình mong Lực và Huyền sẽ giữ mãi được tình cảm nguyên vẹn, đừng để một lý do gì mà làm rơi vãi đi mất.
Vi đứng nắm chặt tay mình, như nhắc nhở mình một điều gì ấp ủ trong em. Mình nhìn em, béo má em:
– Đừng nghĩ linh tinh nữa. Vi luôn là người anh yêu nhất mà!
Mặt trời xuống…
5h30 xe chạy qua Cổ Nhuế, phải ra trước khi xe tới. Thằng Học gọi Lực. Khổ thân! Lực cứ chần chừ mãi. Đến lúc Huyền phải quay người chạy vào trường trước thì Lực mới chịu đi về phía bọn mình. Mặt nó buồn thiu. Mình đọc được trong ánh mắt ấy chất chứa bao nỗi buồn. Nỗi tủi thân của một thằng nhà quê nghèo, nỗi mặc cảm của một thằng con không bố. Cũng vì thế mà bị gia đình nhà Huyền cấm đoán hai đứa yêu nhau. Ngẫm lại mình vẫn sướng, một thằng không bố, yêu 1 đứa gia đình cũng loạn lạc. Chả ai cấm vì quá môn đăng hậu đối.
Haizzz. Nẫu hết cả lòng.
Thằng Học vỗ vai an ủi thằng Lực rồi bốn đứa lại chuẩn bị leo xe ôm ra đường lớn. Vừa ngồi lên thì bọn mình nghe thấy giọng Huyền gọi vang lên đằng sau:
– Lực ơi! Lực…
Cả lũ quay lại, hai ông xe ôm cũng quay lại, mấy bà bán nước cũng ngước nhìn.
– Lực đừng quên cách chơi rubic nhé!
Huyền cười, đứng vẫy tay chào, tay kia cầm chiếc rubic Lực tặng, ôm trước ngực. Mắt thằng Lực đỏ hoe. Câu nói đó của Huyền ẩn chứa quá nhiều lời hứa hẹn. Mình biết Lực đã cố gắng kìm để không òa lên khóc. Lại chỉ có tình yêu, có thể khiến trái tim nhảy nhót, mà cũng làm trái tim quặn thắt lại vì những cảm xúc không tên. Buồn không phải, vui cũng không. Có điều gì đó đau, tiếc, thương…
Con đường về quê của Lực chắc sẽ trầm lặng lắm. Thằng Học giờ cũng buồn lây không hát gì nữa. Mình đứng ở lề đường, nắm chắc tay thằng Lực:
– Cảm ơn mày đã xuống Hà Nội thăm tao nhé!
– Có gì đâu mày, bạn bè mà…
– Mày nghe chuyện của tao và Vi rồi đó. Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Cố lên nha. Từ nay nếu đi chùa, tao sẽ xin Phật phù hộ cho mày.
– …
– Mày đừng quên cách chơi rubic nhé…
Thằng Lực im lặng không nói được gì nữa. Mình cũng lặng đi…
– Ô ĐM! Thế bố đéo được cảm ơn à? Bố cũng xuống thăm mày mà?
– =)) Đm thằng chó, này thì cảm ơn!
Mình thụi cho thằng Học vài quả đấm yêu. Nó cứ giả vờ khóc lóc ôm chặt mình van xin làm người bên đường cũng họ lại định chạy ra can vì tưởng bọn mình đánh nhau thật. Cái thằng khỉ, lắm trò lắm.
– Mày nhớ học hành cẩn thận nhé. Thi thoảng gọi điện kể về cụ mày cho tao nghe.
– Ô đệch, thế nào tối nay về cũng phải bốc cụ ra từ trong thùng gạo. Haizzz.
– =)) Thôi chịu khó, cụ khổ cả đời rồi.
– Cũng may cụ chỉ núp trong đó bắn súng, chứ không ỉa trong đó, không chắc nhà tao nhịn đói cả tháng mất.
Bọn mình lại ôm nhau cười vang cả đoạn đường. Người đi vẫn tấp nập, còi xe vẫn cứ rú từng hồi, tiếng quát tháo nhau vì tắc đường ầm ỹ. Nhưng góc đường chỗ chúng mình đứng, chỉ có tiếng cười!
Mình và Vi dắt nhau đi lên công viên Hòa Bình chơi cho qua giờ tan tầm. Đi xe bus lúc chiều chiều thế này chỉ khổ thân thôi. Mình thì đang ốm còn Vi cũng yếu sức, không thể chen lấn nổi, chưa kể đến mấy vấn đề trộm cắp, dê xồm, hôi nách… Vi ít nói hơn ngày xưa rất nhiều, cũng không còn vẻ mặt nguy hiểm mỗi khi nghĩ ra trò quậy phá. Mình dắt em đi lững thững, thi thoảng em lại gạt gạt tay mình ra không cho nắm.
– Gì vậy?
– Em thấy kỳ kỳ sao ấy! Hi hi.
– Sao kỳ?
– Đây đông người!
– Thế anh dẫn Vi vào chỗ nào ít người nhé!
– Chỗ nào?
– Nhà vệ sinh! Kia kìa.
Mình chỉ tay vào cái nhà vệ sinh công cộng màu xanh xanh. Vi lao vào đấm mình bùm bụp rồi giận dỗi:
– Hoàng vẫn mấc zậy như xưa!
– Hì, thế Vi thích thế nào?
– Chẳng thích thế nào cả. Hoàng cứ thế đi!
Vi chạy đi trước, mình đi chậm nhìn em lũn cũn đùa nghịch trên cái cầu gỗ ven hồ. Vậy đấy! Tình yêu, đi qua bao nhiêu giông tố, vượt qua nhiều gập ghềnh khó khăn, vẫn sẽ quay về nếu ta chịu đứng vào vị trí của nhau mà thông cảm cho nhau. Mình không cần nói một lời xin lỗi, Vi cũng không cần dài dòng giải thích những gì đã xảy ra. Mọi chuyện ra sao, hãy cứ để thời gian trả lời. Tính toán đúng sai thiệt hơn chỉ làm cho tình yêu mệt mỏi chán chường. Mà dù có sai thì cũng đã sao? Chẳng phải trong cuộc đời này, chúng ta vẫn cứ mãi lang thang tìm kiếm một người, mà dù ta có sai trái đến đâu, người ấy cũng vẫn nhẹ nhàng cho ta mượn một bờ vai để dựa vào mỗi khi hối hận, mệt mỏi, vẫn nắm chặt tay đi cùng ta trên suốt quãng đường gió bụi mù mịt, vẫn nhẹ nhàng hôn lên tóc ta khi ta bật khóc…
Ngồi giữa bãi cỏ rộng, mình và Vi im lặng nhìn về phía trước. Tự nhiên không ai biết nói với ai điều gì. Khoảng im lặng cứ kéo dài mãi…
– Đèn lên rồi!
– Hử?
– Em nói đèn lên rồi!
– Anh không hiểu!
– Nếu nắng tắt thì đèn đường sẽ bật lên!
– Ừ…
– Vì thế trước mắt chúng ta không bao giờ là bóng tối cả.
– Thế đi ngủ?
– Đi ngủ tắt đèn là do ta tự tắt!
Mình chẳng hiểu Vi nói gì. Nên lại im lặng. Hai đứa ngồi ngắm người chạy thể dục qua lại. Mệt quá, mình nằm xuống bãi cỏ, gối đầu lên đùi Vi, nhìn mây trên trời. Cảm giác bình yên tới mức mình đã nghĩ trên đời này, sẽ chẳng bao giờ có chiến tranh hay tàn sát nếu mấy ông như Hít le mỗi buổi chiều đều ra bãi cỏ gối đầu lên đùi người thương mà ngắm trời mây cây cỏ. Nhìn những đám mây bông bông trên trời đuổi nhau đi, mình mường tượng ra đủ thứ, thi thoảng Vi lại cúi xuống nhìn mình cười. Hạnh phúc khó tả lắm. Bao nhiêu mệt mỏi buồn phiền cũng tan biến.
– Mai này mình sinh ba đứa nhé anh!
– Hả?
Tự nhiên Vi nói một câu mà mình giật thót, tim như bắn ra ngoài. Tại mình thì vẫn còn trẻ con lon ton quá, em đã nghĩ đến tương lai xa xôi rồi.
– Hả gì? Không thích thì thôi!
– Không phải, anh thích mà thích mà! Thích lắm!
– Em sẽ sinh đứa đầu là con trai, con trai chúng mình sẽ phải to lớn và khỏe mạnh chứ đừng như bố nó.
– Anh hơi bị khỏe đấy! – Mình ngồi bật dậy vỗ vỗ cái bắp chuột cùi của mình rồi lại nằm xuống.
– Khỏe như con mèo! Hi hi. Rồi con trai của chúng mình sẽ là một người anh biết yêu thương và chăm sóc hai đứa em.
– Thế hai đứa sau là trai hay gái?
– Em sẽ sinh đôi 2 bé gái, trong đó một bé là les cũng được.
– Cái gì vậy trời. Không sinh hẳn hoi đi lại sinh một đứa nửa đực nửa cái.
– Em muốn có một đứa con, hội tụ cả sự mạnh mẽ của nam và yếu đuối của nữ, thêm vào đó là một chút mặc cảm khi sống trong hình dạng không đúng với bản thân mình. Em sẽ yêu nó hơn cả. Để nó hiểu rằng tạo hóa dù có nhầm, thì luôn có một người mẹ ủ ấm bảo vệ nó.
– Để anh xem nào. Mẹ Vi nhỏ tí thế này mà mang thai ba đứa…
– Im!
Vi tát nhẹ vào má mình một cái rồi thủ thỉ tiếp.
– Cả ba đứa con đều phải giống em cho xinh xắn, chứ giống bố nó thì…
– Thì sao? – Mình gườm gườm Vi.
– Thì đến khi đi học bạn bè sẽ hỏi chúng nó là: “Tại sao mẹ mày xinh thế mà trông mày như khỉ vậy?”. Ha ha…
Mình bực quá cấu Vi. Ờ thì mình xấu trai. Cũng chả thèm cho con giống bố. Giống mẹ hết cũng được. Mình hơi yếu đuối, nên chẳng mong cho con trai giống mình. Mong nó sẽ đủ sức mạnh để bước dài bước rộng trên cuộc đời này. Mình và Vi đều cũng đã lớn, đã đến lúc mơ về một gia đình nhỏ và những đứa con. Nhưng đến bao giờ mới thực hiện được điều ấy. Nghĩ đến những doanh nhân thành đạt, trong tay nắm đủ mọi cổ phần nọ kia, mình lại suy tư về số kiếp. Vẫn biết trời cho mỗi người một phận riêng biệt, nhưng cũng không khỏi hoài nghi. Liệu sau này mình có đủ sức để cho Vi một cuộc sống tốt đẹp như chúng mình vẫn luôn mơ tưởng không?
– Hoàng nghĩ gì mà im im đó?
– Vi có bao giờ thấy mặc cảm khi yêu trai nghèo không?
– Mặc cảm gì?
– Anh không bao giờ đưa Vi đi ăn ở các nhà hàng sang trọng, không có ô tô, lúc nàocũng chỉ biết vi vu xe đạp xe máy bụi mù.
– Rồi sao? Đi đến nơi sang trọng với đi ô tô thì có gì hay hơn à?
Cứng lưỡi! Mọe chứ nói chuyện với bà nội này như nói chuyện với đầu gối luôn. Chẳng bao giờ hưởng ứng gì cả. Toàn đập lại người ta không à.
– Vi không thích đến nơi sang trọng, không thích đi ô tô sao?
– Chảthấy có gì để thích.
– Thế đi bao giờ chưa?
– Đi đầy.
– Đi với ai?
– A Jun, với các bạn Nhiếp ảnh.
– Cái gì?
– Gì gì? Đi vài lần thôi mà. Chả thấy thích!
– Thật không?
– Thật, Vi thích ngồi lề đường, thích uống trà đá, thích ăn tào phớ dạo, thích lang thang hít bụi. Hôm nào rảnh em sẽ ăn mặc rách rưới cầm nón đi ăn xin cho Hoàng xem.
Mình cười lăn khi nghĩ đến cảnh Vi đầu tóc bù xù, bôi nhọ nồi khắp mặt, bận đồ rách đi ăn xin. Lần đầu tiên mình gặp một cô gái chỉ thích những điều giản dị như Vi.
– Hoàng đừng bao giờ nghĩ lung tung. Em yêu Hoàng có phải vì tiền bạc đâu.
– Anh chỉ sợ làm Vi khổ thôi.
– Khổ chi? Từ bé đi xem bói, thầy đã nói em là đứa sống sung sướng vật chất, chẳng làm gì cũng có người đem tiền đến cho. Sau này lớn lại xinh xắn nên các anh trai dại Vi đầy rẫy kìa. Nhưng Vi chẳng thèm.
– Vi mà như vậy thế nào bạn bè cũng nói Vi bị anh chài cho xem.
– Bị chài thì sao?
Tức thật. Nói cái gì cũng vênh mặt lên hỏi mỗi 1 câu: “Thì sao?”. Mình làm sao biết được là nó sẽ ra sao? Tương lai ở mãi tít đằng xa. Mình chỉ sợ rằng Vi không suy nghĩ kỹ mà chọn lựa sai ở hiện tại. Sau này hối hận cũng đâu còn kịp nữa.
– Sau này anh nghèo đến mức phải đi bán rong thì Vi làm thế nào?
– Em sẽ đi theo, sẽ vác theo cái đàn cò. Em biết hát, em cũng sẽ đi hát rong cùng Hoàng kiếm tiền.
– Bị côn đồ đánh thì sao?
– Thì về thuê một lũ côn đồ khác đến đánh lại.
– Thế tiền đâu thuê côn đồ?
– Lúc ấy sẽ đi xin các anh trai dại.
Trời ơi, đến phát khùng mất thôi. Cãi nhau với Vi chỉ tổ hại óc. Mình và Vi cứ chí chóe với nhau đến tận 7h tối. Quên hết cả thời gian và gọi về báo mẹ cắt cơm tối. Cãi nhau mỏi mồm rồi thì hai đứa trẻ con lại dắt nhau ra bắt xe bus đi về. Ngồi trên xe, Vi lại hát mấy bài hát trẻ con, mặc kệ người trên xe cứ nhìn hai đứa chằm chằm. Chỉ có mỗi mình là ngại. Còn hơi tủi thân nữa. Vi thì xinh, còn mình thì… Quả đầu chó gặm thằng Học mới cắt cho làm nhan sắc vốn đã ở mức âm của mình giờ càng tụt dốc thảm hại. Vi thì chẳng bao giờ thèm để ý đến mấy điều ấy. Nàng cứ làm những gì nàng thích, mặc kệ mọi người mọi thứ xung quanh. Lúc sau Vi nghiêng người gục vào vai mình, nhẹ nhàng. Tóc Vi thơm như mùi kẹo, thứ mùi riêng biệt mà mình chẳng bao giờ tìm thấy ở nơi nào khác ngoài em.
Lần tìm tay Vi, nắm chặt. Để hiểu rằng bên cạnh mình còn có một bờ vai, để hiểu rằng trong vũ trụ còn chứa một mảnh ghép duy nhất gắn kết với mình. Sau này, sẽ yêu nhau chăm sóc cho nhau được mãi không? Có sinh được ba đứa con như mơ ước và có được một gia đình nhỏ xinh không? Có dắt được nhau đi qua những giận hờn tủi hổ, bước qua những gập ghềnh vấp ngã? Có tình yêu đã khó. Vun đắp nó cũng chẳng dễ dàng gì. Ước chi, đôi tay này đủ lớn, trái tim này đủ mạnh, để níu giữ ước mơ hy vọng. Cả đời này chỉ mong có thế.
Xuống xe bus, mình đi bộ cùng Vi về tận cổng nhà. Vi lại hát. Cứ hát xong một bài lại quay sang hỏi: “Hoàng nghe nữa không?”. Chưa kịp cho mình trả lời Vi hát luôn. Chả hiểu hỏi ý kiến mình làm cái gì? Vi hát được 6 bài, toàn những bài như “Con gà trống có cái mào đỏ, chân có cựa, gà trống gáy ò ó o”, “Con ếch nó leo cái võng rách, con ếch nó leo cái võng rách, nó leo xong nó liền ngã cáp ụp, ối thôi đau nó liền cạch đến già”, “Mẹ ơi tại sao con bướm bay cao, con ong làm mật, con kiến tha mồi…”. Mà hát bài nào là gân cổ bài đấy. Đi qua nhà nào có chó là đều bị sủa ầm ỹ. Mình bịt mồm Vi lại nạt:
– Vi có im không?
– Hehe…
Vi cười nhăn nhở, khuôn mặt nguy hiểm bất thình lình. Mình tự nhiên thấy gai gai người. Nhìn xuống! Biết ngay mà. Bà nội lại giở trò. Đi qua cây cước cao đầu ngõ, Vi đã thó ngay một con sâu cước xanh lè, lông lá lởm chởm. Em lừa lừa cài nó vào vạt áo mình. Nhìn thấy con sâu cứ rướn người bầy nhầy như con đỉa. Mình vừa chạy vừa hét. Mấc zậy thật. Mình đã sợ côn trùng từ nhỏ mà lúc nào cũng dọa mình. Chó trong ngõ cứ sủa ầm ỹ theo tiếng mình hét. Khóc lóc gào rú thế nào Vi cũng không nhúp con sâu ra cho. Cuối cùng mình đành phải cởi áo ra rũ rũ mạnh mới hất được con vật khủng khiếp ấy đi. Hãi đến mức nhớ nguyên xi cảm giác khủng hoảng lần bị Vi bỏ gián vào áo.
– Em giỏi quá! Làm anh suýt chết được đó!
– Híhí, em chỉ muốn kiểm tra xem có đúng là Hoàng của em không mà!
– Thế có đúng Hoàng của Vi không?
– Ứ đúng!
– Thiệt không?
– Hông! Hy hy…
Vi ùa vào lòng mình ôm chặt, rồi kéo mình chạy đi. Dù bị dọa cho suýt vỡ mật mà chết, nhưng nhìn em cười vui như thế, tim mình cũng thấy ấm áp trở lại.
– Sau này, dù chúng mình có nghi ngờ tình cảm của nhau, dù xuất hiện những xa xôi cách trở, thì hãy đủ bình tĩnh để lặng, để quay đầu nhìn lại, để biết ai đúng ai sai, chứ đừng vội vã buông tay Hoàng nhé! Em đã dành 3 năm cuộc đời mình để yêu anh, và chắc chắn cả phần đời còn lại!
… Bạn đang đọc truyện Hoàng Vi tại nguồn: http://truyensex68.com/hoang-vi/
14/03/2016 Facebook của Hoàng:
Đến lúc vợ đi đâu phải đi theo đấy rồi các thím ạ! Hôm nay nó bảo thèm su hào, nó đi chợ mua rau về thấy nó tí tởn ngoáy mông vuốt tóc đi vào nhà lên gác em đã thấy có gì sai sai nhưng đếu nhận ra. Lúc sau có bà ngoài chợ chạy vào đưa cho mớ rau cải xông, bảo em “vợ mày đâu?”. Sợ vđ tưởng dân đòi nợ, em bảo “vợ cháu trên nhà”. Bà bảo “nó mua rau xong quên ở ngoài chợ tao cầm về cho đây, may mà nó còn nhớ đường về, đầu óc thế thì chả hiểu buôn bán kiểu gì…”
Mà sao kêu thèm su hào lại đi mua cải xoong là thế đếu nào?
Lên nhắc nó thì nó bảo em mua bắp cả về cất tủ lạnh mà, xong chạy xuống mở tủ lạnh chứng minh cho em xem. Cái bắp cải nó mua sáng nay vì kêu thèm, xong trưa nó lại nấu khoai tây mua từ hôm trước các thím ạ??? Em khó hiểu vl.
Có bác nào vợ bầu bí đầu óc bã đậu thế không? Em đi lấy hàng suốt ngày mà để nó ở nhà thế này em lo chết cmn mất. Khéo mấy nữa đẻ xong đi chợ phải ra dắt vì quên đường về mất…
27/06/2016 Facebook của Hoàng:
Vợ chồng lại cãi nhau. Đm.
Toàn mấy chuyện cỏn con linh tinh. Nó thấy dạo này mình đẹp trai lên nó cũng lên cơn kiếm chuyện.
Lần này cãi nhau bố đéo ngu bỏ nhà ra đi rồi rước vạ vào thân như lần trước nữa. Bố gọi ship chè bánh đến tận nhà. Bố ngồi giữa nhà ăn bánh, chè cất tủ lạnh đợi mát ăn sau. Nó đi xuống nhà thấy thế. Mặt nó lì lì cầm chổi lau nhà lau đi lau lại. Thừa biết nó đợi mình rủ ăn cùng. Nhưng mình đéo rủ.
Đúng! Mình đã đéo rủ nó.
Rồi nó mở tủ lạnh. Nó nhìn thấy chè. Nó hỏi…
– Cái gì đây chồng?
Mình lại thừa biết nó đợi mình bảo anh mua đấy em ăn đi. Nhưng mình đéo nói thế.
Đúng. Mình đã đéo nói thế. Nó hỏi tiếp:
– Còn cái đang ăn là cái gì nữa?
Mình lên giọng thách thức:
– Cứt!
Thế là nó cầm cái túi chè lẳng con mẹ nó vào thùng rác. Nó cam tâm lấy chân dẫm dẫm dìm sâu đống đồ ăn xuống đáy thùng.
Xong xuôi, nó nói:
– Cứt thối vãi mà đút vào tủ lạnh làm cái đéo gì?
Mình nhìn nó trân trối.
Nghĩ phận mình chết trôi. Đẹp trai thế này mà vớ phải mụ vợ khốn nạn.
Lúc lâu sau nó nấu mì thơm vcl ngồi sì sụp ăn trong bếp. Mình đói quá nên nhục mặt vào làm lành:
– Mày cho tao xin miếng!
Xong 2 vợ chồng nhìn nhau phá lên cười. Nó múc mì cho ăn rồi dỗ:
– Ăn đi rồi Vi nấu chè cho. Mua ngoài làm gì toàn thứ độc hại!
Mình cười như chó dại. Đáng yêu thế bảo sao bao nhiêu em xinh gái vây quanh mà mình lúc nào cũng chỉ nghĩ đến con chó vợ nhà thôi.
03/07/2016 Facebook của Hoàng.
Chồng hát: Ngày vừa xinh cho mắt em hiền, cho câu ca ngọt tiếng. Em ra đi nhan sắc đi, thế nên em đừng điiii…
Vợ hỏi: Em ra đi nhan sắc đi nghĩa là như nào Hoàng?
Chồng nhếch mép khinh bỉ: Nghĩa là nếu Vi bỏ anh đi thì anh sẽ rạch mặt Vi đó…
Vợ quay sang nhìn chồng âu ím, tay thọc vào quần chồng. Chồng nhìn vợ âu ím, chờ đợi.
Vợ túm lấy vạt sịp kéo mẹ nó lên tận ngực chồng.
Chồng gào khóc giẫy nẩy đứng lên mãi mới chỉnh lại được.
Tịt pẹ vợ con quái thai vcl. Mình có nói sai cái gì đâu chứ.
? Táo ơi mau ra cứu bố với.
12/03/2016 Facebook của Vi.
Chết mất các cậu ạ! Ông chồng đi làm cái biển background, gọi về hỏi vợ:
– Mày ơi sờ lâu gừn là gì? Trách nhiệm uy tín hàng đầu nhá?
Mình bảo.
– Mấy cái slogan cũ rích. Anh để cho em câu ĐI LÊN TỪ CÂY NHÍP cho em!
Tất cả mọi thứ bgio gây dựng đc đều từ cây nhíp mà ra còn gì?
Thế đéo nào lúc bê biển về thì thành câu, ĐI LÊN TỪ CÂY MÍA, nghe như xưởng sản xuất phân đạm. Chết mẹ mất! Mình mới chửi không hiểu cả ông đi đặt với ông làm biển mất nhận thức hay sao mà từ cây nhíp nhầm sang cây mía? Đm.
Cãi nhau thì ông ý bỏ nhà ra đi từ chiều chưa về. Đến 8h ông ý gọi…
“ĐM vợ con sao mày bạc tình bạc nghĩa vậy? Tao bỏ nhà ra đi cả tiếng như thế mày không gọi tao về à?”
Nhìn cái chữ cây mía trên cái biển bà lại ba máu sáu cơn, chửi ầm lên bảo mày cút mịa mày luôn đi đừng về mai tao khai trương cửa hàng một mình.
Tiếng lão oang oang dưới đường: “Mày xuống mở cửa ngay không? Tao đi mua sườn về nấu cho mày ăn đây này”
Xấu hổ với hàng xóm.
Đùa chả lẽ bỏ nhau? Điên điên điên điên vcl…
Mai các thím đến đừng cười em nhé đm…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29