Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 28

Sáng hôm sau mình tỉnh dậy sau cùng. Do đang ốm, đêm trước lại thức khuya nên giấc ngủ cứ mê mệt, mở mắt ra rồi lại nhắm vào. Dậy với đồng hồ đã thấy 10h30. Gần trưa!

Thằng Lực thì ngồi bàn học đọc sách. Còn Học thì vật vã với bức tranh xếp hình, không để ý gì đến mình. Mình với lấy điện thoại, thấy tin nhắn của Vi đến, giật bắn mình. Vi nhắn một nội dung mà mình chẳng hiểu gì cả:

– Vậy thì chiều em mang đến cho!

Mang đến cái gì? Mình lục ngay lại tin nhắn đã gửi, thấy bốn tin điện thoại mình gửi lúc sáng sớm. Nội dung nó như thế này:

– Vi dậy chưa?

5′ Sau nàng nhắn lại:

– Dậy chưa anh hỏi làm gì?

Máy mình nhắn lại ngay lập tức:

– Dậy rồi à? Thế Vi đã đánh răng chưa?

Vi nhắn lại:

– Hoàng bị dở à?

Máy mình lại nhắn:

– Anh thèm ăn chè nhưng mẹ không cho ăn chè thập cẩm vì mẹ bảo có đường hóa học. Anh thì ốm không đi được ý!

Vi trả lời:

– Hoàng thèm chè à? Chè bưởi bà béo đúng không?

– Ừ ừ, bây giờ anh có thể ăn được 3 cốc liền.

Cái tin cuối cùng thì mọi người biết rồi đấy. Chiều Vi sang nhà mình á??? Mình lao ra bóp cổ thằng Học. Thằng mất dậy. Hỏng hết cả hình tượng của mình.

– Ơ cái thằng này mới ngủ dậy đã lên cơn động kinh à?

– Mày nhắn gì cho Vi thế này?

– Thằng Lực nhắn!

Thằng Lực giật bắn mình đứng dậy bất ngờ đến đổ cả ghế:

– Ê không phải đâu, tao đã bảo nó đừng làm thế nhưng nó cứ làm.

– Thằng chó, mày làm tao xấu hổ quá. Mất mặt quá.

– Mặt mày còn giá trị đéo gì nữa mà mất?

– Ô đệch thằng khốn nạn.

– Thôi, bố giúp làm lành còn có chè ăn lại chửi bố.

– Tao không bao giờ xin ăn Vi như thế đâu nhá.

– Xa cách thế, ngại ngùng thế nên mới chia tay. Bố khỉ.

– ĐMM tao đéo biết đâu.

Mở mắt ra đã cãi nhau, mình cứ lao vào thằng Học đấm nó thùm thụp. Ai lại đàn ông con trai sáng sớm nhắn tin cho người yêu xin xỏ. Chiều Vi sang, chiều Vi sang. Mình bật dậy lao ra bật nóng lạnh. Phải tắm thật sạch sẽ và thơm tho. Mấy ngày ốm không đi cắt tóc được. Tóc mình dài quá gáy nhiều quá. Vi ghét nhất là tóc dài. Thằng Học bảo nếu thế thì buộc tóc đuôi gà lên. Thằng dở.

Thằng Lực xuống bếp đem cháo lên cho mình ăn. Chắc mẹ đi làm cả ngày, sớm dậy nấu cho mình nồi cháo. Trưa hôm ấy mình vừa ăn vừa phụng phịu. Bữa nay mẹ nấu cháo đặc quá chẳng hút được bằng vòi hút sữa vinamilk, phải ngồi súc từng thìa một từ bát lên mồm. Thằng Học cứ ngồi te tởn nhìn mình. Nó sướng vì sắp được ăn chè!

Mình cứ ngồi ngâm nga bát cháo mãi. Tắm thơm tho rồi, không biết chiều mặc gì tiếp Vi. Có nên xịt nước hoa không? Có lọ nước hoa ông anh cho vẫn chưa sử dụng lần nào. Nhất là bộ tóc thổ dân dài đến vai của mình. Chẳng lẽ lại đi cắt? Đi ra hàng cắt bây giờ thì lâu lắm. Nhỡ em đến lúc không có mình ở nhà, em lại mắng mình đang ốm liệt giường lại còn xí xớn đi chơi. Thằng Học giơ tay tình nguyện dọn tỉa đống rơm trên đầu mình một cách hào hứng:

– Yên tâm, ui giời ở nhà tao cắt cho chúng nó suốt. Không tin mày hỏi thằng Lực xem!

Mình quay sang thằng Lực chờ đợi. Thằng nhỏ gật gật đầu. Thế là mình đã có một quyết định rất ngu si. Đấy là ngồi yên cho thằng Học cắt tóc. Hic. Ba thằng hì hụi bê ghế ra ban công ngồi tỉa tót cho nhau. Mình tìm mảnh vải mưa xanh lè quàng lên người rồi ngồi im trên ghế, kệ cho thằng Học chạy loanh quanh mần cho mình quả đầu. Chán chẳng có chuyện gì kể, mà nghe chuyện của thằng Học thì cười nghiêng ngả không cắt được, mình bèn hỏi thằng Lực:

– Mày kể chuyện của mày đi Lực.

– Hả tao có chuyện gì đâu mà kể.

– Mày cứ kể đi rồi bọn tao nghe…

– Nhưng mày thích kể chuyện gì mới được?

– Mày kể về tuổi thơ của mày đi. Rồi tao sẽ kể về tuổi thơ tao cho mày nghe.

Lực ngẫm một lúc cũng xuôi, nó ôm quyển sách đang đọc, ngồi thu lu ở góc ban công. Và nó kể. Những câu chuyện từ thời bé dại, lấp lánh nước mắt trong nắng.

– Mẹ đặt tên tao là Lực, vì tao sinh non hai tháng, người gầy nhom, bé bằng cái bóng đèn, mẹ cầm tao trên tay mà xót từng khúc ruột. Mẹ muốn tao chóng lớn, có sức khỏe, lực lưỡng, đủ sức gánh đỡ gia đình cho mẹ. Nhưng mày thấy đấy, nhìn tao khác gì thằng nghiện chờ chết đâu. Tao còm từ bé đến lớn, mặc sức mẹ chăm bẵm từng ngày. Lớn lên một chút, người làng gọi tao là Cút! Ừ, cút trong “côi cút” hay là trong từ “cút đi” tao cũng không biết. Có lẽ cả hai. Tao côi cút, bởi tao không có bố. Cũng chỉ vì con mồ côi, nhà nghèo, quần áo chả có mà mặc, lúc nào cũng bẩn thỉu nhếch nhác, nên đi đâu người ta cũng xua: “Thằng kia, cút đi, đi về cái máng lợn nhà mày”. Tao biết tủi từ bé. Tao biết phận mình chẳng được như con nhà người ta, mỗi khi mẹ rửa mặt sạch sẽ bảo tao đi chơi, tao hào hứng bao nhiêu thì khi quay trở về tao chán nản bấy nhiêu. Mẹ hỏi sao, tao bảo “người ta gọi nhà mình là máng lợn”. Thế rồi hai mẹ con lại ôm nhau rủ rỉ những câu chuyện cổ tích mẹ đọc trong những cuốn sách giáo khoa. Mẹ bảo tao rằng, “tuy người ta coi nhà mình là máng lợn, nhưng đối với mẹ con mình, đó là cái máng lợn kim cương. Mẹ sinh con ở cái máng lợn này, chăm con, yêu thương con cũng ở cái máng lợn này. Sau này con lớn, con trưởng thành, thành đạt, con bay đi đâu, chỉ mong con đừng quên mẹ đã sinh con ra ở máng lợn.”

Mình cảm nhận những đường kéo của thằng Học cũng chậm lại bởi câu chuyện của Lực. Mình ngồi im, không dám hỏi thêm gì. Tự nhiên thấy hối hận vì đã bắt bạn mình kể về mảng quá khứ buồn của nó. Thế nhưng thằng Lực không thấy có gì xấu hổ, nó vẫn kể:

– Mẹ chẳng có tiền cho tao đi học mẫu giáo, sớm sớm mẹ ra đồng làm việc, mẹ nắm cho tao nắm cơm, rắc muối vừng ở giữa, cuộn tròn lại. Tao quanh quẩn trông nhà, đói thì thò tay vào cửa bếp lấy cơm nắm ăn. Lâu dần thấy bạn bè được đi học. Tao cũng thèm. Thế là tao cứ ra sân kho, ngồi nép ở ô cửa sổ đằng sau học ké. Vậy mà những chữ cái đầu tiên tao học được đều ra do những buổi chiều đứng mỏi chân ở đầu lớp nghe trộm cô dạy cho các bạn.

– Sao mày không lao vào lớp mà học? Đi học người ta thu tiền ăn thôi chứ học ké cái chữ thì ai nó cấm?

– Không được đâu. Tao không muốn bị chúng nó bảo “thằng Cút đã không có tiền còn đòi đi học”. Sớm sớm mẹ đi đồng, tao lại chạy ra sân kho hóng, đứng nghe cô giáo đọc truyện, nghe các bạn gái hát, đứng tưởng tượng mình được ngồi trong lớp mỗi khi cô giáo cho chơi trò chơi. Ba năm mẫu giáo, tao đứng nhiều đến mức gót chân tao bầm tím và đau ê ẩm mỗi khi đêm về.

– …

– Thế mà chúng mày biết không? Chưa đi học cấp 1 mà tao đã biết đọc đấy. Suốt mùa hè trước khi vào lớp một, tao chạy theo anh Đại đi chăn trâu, nài nỉ anh dạy ghép chữ và đánh vần, van xin anh dạy cách làm tính. Mỗi ngày như vậy, tao chia cho anh ấy nửa nắm cơm chấm muối vừng.

– Ô dm lão Đại khốn nạn, mẹ cho một rổ cơm đi chăn trâu mà vẫn ăn của mày là sao? – Thằng Học nhảy lên, chọc cả kéo vào tai mình.

– Thôi tao tự nguyện mà, tao không muốn nhờ người ta không công.

– Mày bị dở. Tao với mày anh em thân thiết công với nông gì?

– Hì, kệ đi.

– Mày giỏi nhỉ, hồi bé mẹ gõ nát đầu tao mà tao vẫn nhầm chữ b với chữ d. Ngồi trong lớp vứt giấy cho gái. Ghi “mày ăn buồi” thì viết thành “mày ăn duồi”, làm nó tưởng mình bảo nó ăn con ruồi, nó vứt lại mẩu giấy ghi “mày ăn chấy”

– Chính vì mày đi học như thế nên mới dốt, mới đúp! – Mình dẩu mỏ lên chửi.

– Này nhá tao đỗ cấp 3 rồi nhá!

– Đi thi được bố vứt giấy thì tao nhắm mắt cũng đỗ.

– Mày không phải oai học giỏi hơn tao.

Mặt thằng Học xị lại. Mình cũng chẳng muốn cãi nhau với nó vì nó đang giữ số phận quả đầu mình. Thằng Lực nhìn bọn mình cười rồi lại kể:

– Tao không có bố, chúng mày biết hết rồi đấy…

– Ừ, tao cũng thế mà Lực…

– Ủa bố mày đâu?

– Đi tìm hạnh phúc thật sự của mình rồi…

– Thật à… Tao lại nghĩ có được một thằng con như mày thì còn gì hạnh phúc hơn nữa mà phải đi tìm?

– Ủa tao thì có gì mà hạnh phúc?

– Mày là người thành phố, người giàu có tốt bụng nhất mà tao gặp đấy…

– Hả hả? Mày có nhầm không?

– Hồi bé tao va phải một thằng béo, mới từ thành phố về chơi, thằng cháu ông Tấn Vững ấy. Nó bị ngã xước tay, còn tao bị người nhà nó tát tìm bầm một bên hốc mắt.

– Mẹ sao nhà lão mất dậy thế.

– Ừ, chỉ vì tao không có bố. Nếu có bố người ta đã chẳng dám đánh tao như thế.

– Mày đừng nghĩ thế, họ hàng nhà lão Tấn mất dậy sẵn rồi, chứ không phải họ đánh mày vì mày không bố đâu. Không có bố không phải cái tội. – Thằng Học nói vô cùng nghiêm túc.

– Ừ, tao sống không có bố từ bé. Nhưng tao vẫn hiên ngang trước đời lắm. – Mình vênh mặt nói… phét! Hic…

– Ùa, giá như tao gặp mày sớm hơn, hi hi…

– Tao không biết là mày lại coi trọng tao đến thế đâu. – Giọng mình trùng xuống.

– Trước khi gặp mày, tao không bao giờ nghĩ những đứa trẻ thành phố lại chịu cởi trần đá bóng với lũ trẻ đồng quê bọn tao. Không bao giờ tao nghĩ một đứa trẻ thành phố lại dám ôm bọn tao vào lòng hay bá vai bá cổ bọn tao cho dù lúc ấy bọn tao có nhếch nhác thế nào, mày còn cho bọn tao bao nhiêu thứ, kể cho bọn tao nghe đủ bao chuyện lạ, chia cho bọn tao những cái kẹo cái bánh mày mang về. Lại còn cả Vi nữa. Một đứa con gái thành phố da trắng nõn mà đầu trần chạy dưới nắng đi hái trộm ổi cùng bọn tao, lại còn đứng hò hét ầm ỹ ở góc sân cổ vũ đội trẻ làng mình đá bóng, trèo lên tường chơi cùng bọn tao những trò chơi đến người lớn nhìn thấy cũng phải khóc thét… Những gì mày làm đã khiến tao thay đổi hoàn toàn những suy nghĩ tiêu cực về người thành phố.

– Hic, tao…

– Tao tao cái gì. Hê hề, có 1 điều mày không biết nữa đâu, thằng Lực thích Vi nhà mày đấy! – Thằng Học cười phá lên…

– Cái gì. Hả hả thật á?

– Mày đừng nghe cái mồm đầy rắm của thằng Học. Chả qua là Vi làm tao nhớ đến mối tình đầu thôi…

– Mày yêu rồi à?

– Ừ, năm lớp 10, bạn ấy tên Huyền.

– Hôn nhau chưa? – Thằng Học thò hẳn đầu trước mặt Lực và hỏi rất vô duyên.

– Thằng điên. Dẹp ra để tao kể chuyện cho Hoàng nghe.

– Đấy mày nghe thấy chưa. Lực nó khinh mày đến mức không cần mày nghe chuyện. – Mình cười ngất…

– Ờ mày nhớ đấy Lực ạ. – Thằng Học gườm gườm rồi lại tiếp tục cắt tóc.

– Hồi đó tao và bạn ấy hay đi học sớm. Lớp của tao là chọn Toán, ở góc bên phải tầng hai. Lớp bạn ấy bên cạnh. Tao hay thấy bạn ấy ra ban công đứng xoay rubic. Chắc mới tập chơi nên chẳng biết xoay. Mấy lần như vậy tao mới lấy hết dũng cảm đến gần bạn ấy bảo: “Đưa mình xoay cho”. Lúc đầu bạn ấy tròn mắt, sau rồi cũng đưa cho tao. Lúc ấy tao run lắm, vì cầm rubic có chạm nhẹ vào tay bạn ấy. Ôi nó mềm như nước vậy. Tao lúng túng mãi, không tập trung nên cũng vật vã một hồi mới xếp được 6 mặt đồng màu. Và thế là bọn tao quen nhau.

– Thế có hôn nhau không? – Thằng Học lại thò mặt ra hỏi.

– Ô cái thằng này im để nó kể.

– Tao vẫn đến lớp sớm như mọi ngày, nhưng không cô đơn nữa. Tao dạy Huyền xếp rubic. Huyền có nụ cười đẹp như Vi ấy. Cũng trong trẻo và hồn nhiên như vậy. Huyền học lớp Văn, tao học lớp Toán. Bọn tao giúp nhau trao đổi những bài tập ở trên lớp. Ở đầu lớp Huyền có một cái khe gạch nhỏ do tường bị nứt. Chẳng ai để ý và cũng không dám nghịch vì sợ trong đó có rết hay nhện. Tao và Huyền vẫn giả vờ đi vệ sinh qua đó, nhét mẩu giấy viết cho nhau vào đấy, đứa này đứa kia truyền tay nhau.

– Chúng mày viết gì?

– Thì… “Giờ Văn chán quá, ước gì Lực học giỏi Văn như Huyền nhỉ?” Tiết sau Huyền gửi lại một mẩu giấy khác, bảo “Lực phải tập trung nghe giảng thì mới nắm được kiến thức chứ, hay lại mải nghĩ lung tung”.

– Rồi mày bảo sao?

– Hì, Tao viết là: “Lực mải nghĩ đến Huyền!”…

– =))

Bọn mình cứ ôm nhau cười. Những câu chuyện tình của thời học sinh lúc nào cũng mang những màu sắc ngây ngô và đáng yêu khó tả. Bấy giờ mình mới biết sâu trong tâm hồn mỗi con người, ai cũng có những mảng ký ức ngọt ngào như kẹo bạc hà, thi thoảng nhớ về nó, người ta lại cảm thấy vừa mát lịm, vừa ấm áp.

– Thế cuối cùng chúng mày có hôn nhau không? – Thằng Học là đại vô duyên =))

– Mày cứ hôn hít cái gì? Không!

– Thế rốt cục là chuyện thế nào? Sao giờ mày mới kể tao nghe?

– Tao theo bác tao đi làm thêm, xin được một chân trộn và xách vữa cho những ngôi nhà đang xây dựng, cố tích góp tiền để mua một chiếc xe đạp.

– Mày toàn đi bộ đi học à?

– Ừ…

Mình thương nó quá. Trường huyện cách chỗ mình gần 4km. Thế mà mỗi ngày đi bộ 8km thì mòn chân mất.

– Tao phụ hồ hai tháng thì mua được cái xe mifa. Màu trắng đẹp lắm.

– Ừ, mày kể mà tao cũng mừng theo mày.

– Sau hai tháng ấy tay tao phồng rộp lên, lên lớp cầm bút mà có ngày đau không cầm nổi. Bây giờ vẫn còn chai này.

Lực nó giơ bàn tay cho mình xem. Những vết chai nổi cộm hằn hẳn lên hai lòng bàn tay. Mình cứ cầm bàn tay nó xoa xoa rồi ngồi nghe nó kể tiếp.

– Từ ngày có xe, tao rẽ qua đón Huyền đi học. Hi hi, vui lắm! Huyền hay núp ở trong lùm cây ném đá vào đầu tao, tao biết, nhưng vẫn giả vờ ngó nghiêng rồi xị mặt cho Huyền cười. Có những ngày mưa tao đến muộn, Huyền cầm ô đứng đợi tao ướt hết ống quần. Tao phi nhanh đến mức mưa tạt đỏ hết má. Vậy mà gặp Huyền, tim tao như nở hoa ấy. Huyền hỏi sao đến muộn, tao bảo “tại nằm mơ thấy Huyền nên Lực lỡ ngủ quên”…

– Thế mà không hôn nhau! – Thằng Học lại phụng phịu.

– =)) Cái thằng này mày im cho nó kể không?

– Bọn tao bên nhau trong suốt ba năm cấp ba. Cùng nhau chia sẻ bao kỷ niệm. Bố Huyền hay say rượu, hay đánh Huyền lắm, tao lúc nào cũng thủ trong người lọ dầu hổ. Thấy tay Huyền có vết bầm nào là tao lôi Huyền ra ghế đá sau trường và bôi lên vết thương trên tay bạn ấy.

Thằng Học lại dừng cắt tóc và ngọ nguậy, mình vội đứng dậy bịt mồm nó lại trước khi nó phọt ra câu: “Thế có hôn nhau không?”.

– Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tao. Huyền đem đến cho tao những tình cảm yêu thương đầy ắp mà tao chưa bao giờ nhận được. Tao cười nhiều hơn, tự hào về mình hơn, trân trọng bản thân mình hơn, biết cố gắng vì một tương lai phía trước, và quan trọng là tao không còn cảm thấy cuộc sống này vô nghĩa và bất công.

– Thế bây giờ sao hả mày?

– Năm lớp mười hai, tao và Huyền cùng rủ nhau thi cảnh sát. Nhưng mày biết rồi đấy. Tao…

– Ừ tao biết rồi. Mày không phải nhắc lại chuyện buồn ấy đâu.

– Bọn tao xa nhau, nhiều hụt hẫng và nghi ngờ, cũng như mày và Vi vậy. Rồi cả chuyện gia đình tùm lum hết lên. Cuối cùng tao bảo Huyền đợi tao. Khi nào tao thành công, lập nghiệp, giàu có thì tao sẽ đến đón Huyền.

– Đến khi mày móm à?

– Thằng Học lại phá đám =))

– Cái thằng này mày có im cho nó nghĩ về một tương lai tươi sáng không?

– Sáng sủa gì, nghe chuyện mà buồn chết mẹ. Thôi để tao kể về cụ tao cho mà nghe.

Thằng Học nói đến đấy thì chuông nhà mình reo ầm ỹ. Mình giật bắn mình ngó xuống. Là Vi. Hic hic. Xong rồi mình hỗn loạn luôn. Không biết tả cho mọi người nghe thế nào cho mọi người hiểu được. Mình chạy ngược chạy xuôi để chuẩn bị đón Vi. Thằng Học nháy thằng Lực tót xuống nhà mở cửa cho Vi, rồi nó đẩy mình ra ban công và nhốt mình ở ngoài đó luôn. Thằng mất dậy, lúc đó trên người mình chỉ có mỗi cái quần đùi hoa. Mình không hiểu thằng Học định giở trò gì. Mình chạy đi chạy lại, cứ giậm chân cồm cồm ở ngoài ban công.

– Thằng kia mày làm cái gì thế? Mở cửa cho bố vào nhà!

– Mày cứ ở yên đấy đi rồi tao mở.

Khoảng 2′ sau thì mình nghe thấy tiếng cạch cửa. Nhìn xuống sân thì xe Vi đã dựng gọn gàng ở góc sân. Hoảng hồn, phải lao vào đóng cửa trước khi Vi vào phòng. Mình đẩy cửa chạy thẳng vào. Thằng Học thì ngồi rung đùi ở giường, Lực lủi thủi đi vào bàn học mình ngồi. Vì thì đứng tròn mắt ở cửa phòng. Mình thì… đóng băng luôn.

Tay Vi cầm túi bóng nặng, bên trong có 4 cốc chè bưởi. Em mặc quần jean và áo phông trắng in hình cô gái tóc dài quay ngang. Tóc Vi dài hơn trước nhiều quá. Hình như một năm rồi Vi không hề cắt tóc thì phải. Vi nhìn mình từ đầu xuống đến chân. Tất cả im lặng khoảng một phút!

Cuối cùng thì Vi cười ầm lên. Em phải dựa vào cửa phòng mà cười. Mình tự nhiên bối rối quá, đứng gãi đầu. Mình chẳng biết nói gì với em. Với cả em cứ cười mãi. Mình mặc quần đùi nhiều rồi, cười gì mà cười.

– Vi làm sao thế?

– Nhìn Hoàng buồn cười quá!

– Anh có gì mà buồn cười.

– Hoàng đi soi gương đi.

Mình tiến đến chỗ Vi. Em ngưng cười, bụm miệng nhìn mình. Mặt em đỏ ửng lên.

– Vi cười anh à?

– Ơ… Vâng…

Mình đứng gần Vi hơn. Nhớ em khủng khiếp. Vi xinh quá! Vi lớn hơn nhiều quá. Khác trước bao nhiêu. Con gái đi học Đại học khác nhiều đến thế này à. Vi không cười nữa, cứ lúng túng đứng nhìn mình. Mình đưa hai tay nắm chặt lấy vai Vi. (Đoạn này 18+, yêu cầu Học và Lực nhắm mắt)

– Vi còn cười anh nữa không?

– Dạ!

– Dạ gì?

– Nhưng nhìn Hoàng buồn cười lắm!

– Buồn cười gì?

– Ai cắt tóc cho Hoàng đấy?

Lúc đấy mình mới nhớ ra thảm cảnh của mình, vội phi vào nhà tắm. Hic. Giá như có thể vẽ được cho mọi người thấy quả đầu đấy của mình. Chỗ thấp chỗ cao chỗ ra chỗ vào như rừng cây sau cơn bão. Nham nhở như cục xương chó gặm. Mình chạy ra đạp cho thằng Học một phát. Thằng chó. Sao nó lại cạo cho mình quả tóc nhìn như điên thế này.

Vi lại cười. Có lẽ là Vi hết giận mình rồi. Nếu không sao em lại mua chè đến thăm mình. Lại nhớ đến chè. Thằng Học đã cầm cốc chè ăn nhồm nhoàm và nhìn mình với ánh mắt chiến thắng. Lực thì cứ ngồi cười. Mình quay sang Vi, em chỉ biết đứng nhìn mình, chưa biết phải làm gì do bất ngờ trước những người bạn và người yêu sau hơn 1 năm không gặp. Mình vò vò quả đầu mới trong đau khổ. Xong rồi chẳng hiểu vì sao lại dũng cảm thế, mình nắm tay Vi, kéo vào nhà tắm cho khuất mắt Lực và Học.

Mình ôm Vi trong lòng, ôm thật chặt, cho thỏa nhớ mong, cho thỏa đau đớn giận hờn. Em gục vào ngực mình một cách mệt mỏi, như đã đợi cái ôm này từ rất lâu rồi. Tay Vi chờn vờn sau lưng mình, tóc Vi phảng phất mùi thơm như kẹo, ấm nóng dưới cằm mình. Mình ước gì thời gian có thể trôi chậm lại, để mình ôm Vi được lâu hơn nữa, xóa đi những lỗi lầm giữa hai đứa, để tình yêu lại quay trở về, trọn vẹn, tinh khôi như ngày mới yêu.

Lần đầu tiên mình ôm em, là bao giờ nhỉ? Mình chẳng còn nhớ nữa. Là khi em bị bố đánh ngất ở chân cầu thang, hay là khi ôm em nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ của căn phòng có hai khung cửa sổ rèm ren vàng ở Đà Nẵng? Đã từ rất lâu rồi. Thời gian chất chồng những kỷ niệm. Đã vô tình quên đi một vài mảng ký ức cùng em trải qua. Giờ đây, khi em mỏng manh và yếu ớt gục vào ngực mình một cách mệt mỏi, quá khứ mới đổ về tấp nập.

– Hoàng định ôm em đến bao giờ thế?

– Đến khi tắt thở!

Mình nói thật lòng, chỉ muốn đứng ôm em như vậy, không muốn buông ra, sợ rằng chỉ cần xa cách một chút thôi, những lỗi lầm và tổn thương giữa cả hai lại sẵn sàng chia cách. Tấm gương trước mặt phản chiếu cho mình thấy một hình ảnh rất… kỳ dị. Một thằng cởi trần, mặc quần đùi hoa, tóc tai lởm chởm, mặt mũi ngu ngu, đứng ôm một cô gái mà nhìn hình dáng phía sau cũng thừa biết rằng cô ấy rất xinh đẹp. Nom như một con quỷ sắp ăn thịt thiên thần.

– Thế còn các bạn ngoài kia?

– Kệ nó, cho chúng nó ăn chè!

Vi ngẩng lên để nhìn mình. Mình xấu hổ với bộ tóc mới nên ấn đầu em vào ngực ôm chặt, em lại chui ra khỏi tay mình ngồi ngẩng lên nhìn. Vi nhìn thẳng vào mắt mình cười hiền hiền. Tim mình đập rộn ràng chẳng biết phải làm gì, chẳng biết phải nói gì.

– Em đợi lâu lắm rồi! – Giọng Vi trùng xuống…

– Đợi gì cơ?

– Đợi anh về…

Nước mắt mình cứ thế tràn ra giàn giụa, nhưng tay bận ôm Vi chẳng thể lau đi được. Phải làm gì khi có người ngày ngày mong đợi mình về, mà mình lại làm người ta tổn thương nhiều đến thế, lại dành cho người ta những lời nói sỉ nhục nặng nề như thế. Muốn nói lời xin lỗi mà không thể nào thốt ra được. Mình không hề nghĩ rằng có những lúc khóc lại dễ dàng đến vậy.

– Hoàng định ăn vạ em đấy à?

Vừa nói Vi vừa với tay lên lau lau má cho mình. Được thể mình càng nức nở. Dở hết chỗ nói. Nhưng thực sự tim mình rất đau, cứ thắt lại như người ta vắt quần áo. Thà Vi cứ đập cho mình một trận, tát cho mình mấy cái, đạp cho mình không đứng dậy được, rồi chửi mắng mình ầm ỹ lên còn hơn. Đằng này…

– Anh xin lỗi. Anh sai rồi…

Mình ngập ngừng nói lời xin lỗi, không cần biết đã muộn hay chưa. Nước mắt mình rơi trong sự im lặng dài dằng dặc của Vi.

– …

– Anh đã biết thế nào là hoảng hốt khi mất em. Anh biết thế nào là hụt hẫng khi tuột tay đánh rơi mất một nửa của mình. Vi đừng đi đâu nữa nhé. Vi từng nói nếu không có anh Vi sẽ chẳng sống được mà.

– Em đây mà. Em đứng ở đây rồi. Em có đi đâu đâu…

– Vi nói dối. Vi thương anh ốm nên mới đến đúng không? Khi anh khỏe lại Vi sẽ biến mất…

– Hoàng hâm. Thôi em thương, nín đi. Em mua chè sang cho rồi kìa.

Mình khóc hu hu luôn:

– Òa. Đó là thằng Học nhắn cho Vi đấy!

– Hả?

– Sáng anh ngủ, nó nhắn cho Vi đòi ăn chè.

– Trời ơi em lại tưởng Hoàng. Thế thôi em về đây.

Mình kéo Vi lại, giả bộ khóc to hơn, cứ gào ầm trong nhà vệ sinh:

– Vi hết giận anh rồi đúng không? Thề cho anh nghe đi…

– Không, bỏ em ra ngay.

– Không bỏ. Sao lại phải bỏ?

– Nếu bạn Học không nhắn thì Hoàng sẽ không bao giờ nhắn tin cho em trước đúng không?

– Không phải đâu, anh đã soạn rất nhiều tin nhắn nhưng không dám gửi. Không tin Vi cứ xem hòm thư nháp của anh mà xem.

– Không thèm!

– Đừng đi mà. Người ơi tim anh nhói đau.

– Ha ha… Hoàng đừng có giở trò.

Mình định thơm lên má Vi thì thằng Học từ đâu nhảy xổ vào, mặt hốt hoảng:

– Cái gì đấy Hoàng?

– Cái gì là cái gì? Tự nhiên mày nhảy vào đây hỏi cái gì là sao?

– Nghe mày hét ghê quá, như chọc tiết lợn. Ghê chết cả lên.

– Ờ… Thì…

– Mà làm sao mày khóc thế kia?

– Đâu, tao bị Vi hắt nước vào mặt.

– Chả hiểu hai đứa làm gì lâu thế. Ra ăn chè. Tan hết cả đá rồi.

– Ừ.

Vi xấu hổ quá chạy ra trước mình, mình và thằng Học rửa mặt mũi rồi ra. Trước khi bước ra khỏi nhà tắm, Học nó vẫn còn kịp hỏi mình: “Thế hôn nhau chưa?”. Thằng này hình như bị cuồng hôn cmnr.

Thể loại