Xe dừng lại tại bến xe Nước Ngầm lúc 5h sáng. Trời đã bắt đầu sáng dần và Hùng nhận ra “đây là Hà Nội!” Theo như lời của anh Hải và chị Mận nói.
Đường thì gập ghềnh toàn ổ gà với… ổ voi to tướng, có lẽ sẽ trở nên rất lầy lội sau những cơn mưa. Trước bến xe thì… chả có mống xe ôm nào hết, chỉ toàn bụi và bụi do ô tô chạy qua thôi. Mấy quán nước chè đối diện cổng bến xe, trước cửa của vài cửa hàng bán điện thoại liu hiu khách. 3 người từ từ đi ra cổng rồi chọn đại 1 quán nước chè mà ngồi xuống cho đỡ mệt. Và giờ đây, Hà Nội hiển hiện trước mắt Hùng chỉ là… bụi và đắt đỏ.
– “Giờ quay trở lại đi xe Bus nhỉ?” – Anh Hải đứng dậy khều khều rồi nói với nó.
– “7000 Tất cả!” – Bà cụ ung dung nói rồi lấy tiền từ Hải.
– “Phụt…” – nó giật điếng hết cả mình và suýt tí nữa là làm rơi cốc. – “Bé tẹo thế này mà 2 ngàn á”. Rồi nó hỏi lại Hải với vẻ mặt hoang mang. Ở quê nó, 500 đồng có 1 cốc nước chè còn to gấp đôi, gấp 3 thế này. Mà ở đây, nước vừa chát vừa… khó uống, vậy mà tận 2000.
– “Hà Nội mà chú! Chú mày sắp được thưởng ngoạn nó rồi đó!” – Anh Hải phán một câu xanh rờn trong khi chị Mận cứ tủm tỉm cười.
– “Giờ bắt 08 qua Giáp Bát bắt 32 luôn nhỉ? Hay chạy thẳng lên Bách Khoa?” – Anh Hải quay sang hỏi chị Mận trong khi cái thằng ngu ngơ tên là Hùng vẫn còn… đần thối mặt vì lần đầu đi ra Hà Nội. Mặc dù chỉ hơn 2 tháng nữa là tự nó biết được Hà Nội là như thế nào rồi.
Rồi 3 người bắt 08 từ bến Nước Ngầm lên Giáp Bát. Bước xuống xe, thằng đần Hùng hỏi luôn 1 câu thật ngu ngơ:
– “Đến rồi hả anh? Sao trường mà nhìn giống cái bến xe như này”.
– “Thì là bến xe chứ là cái chó gì nữa! Mày nói lắm thế!” – Anh Hải dường như tức điên lên vì trót mang theo cái thằng ngu này theo. Nếu không vì gia đình nó nhờ 2 đứa kiếm phòng cho nó thì đời đéo nào tự nhiên mang theo 1 thằng công tử nhìn nhà quê này theo.
“Ở đây mới bắt được xe về trường, giờ mới lên xe để về này!” – Chị Mận tỉnh queo đập vào vai anh Hải 1 cái như để trừng trị cái tội giận vô cớ, rồi nói với Hùng.
– “Còn xa nữa không chị?” – Hùng hỏi.
– “Còn khoảng 30″ ngồi trên xe nữa đó! ” – Chị Mận trả lời.
– “Ớ!” – Nó đần thối mặt ra.
– “Ớ bà lớ tớ phớ!” – Anh Hải chêm vào.
Ngồi xe cả buổi đêm, sáng không đến được gần trường như lời anh chị nói hôm qua mà phải đi tận gần 1 tiếng mới có thể đến nơi. Nó không điên lên mới lạ. Và nó cũng biết xe Bus ở Hà Nội là thế quái nào chỉ vài phút sau đó. (Lúc trước hắn leo lên đang còn hí hửng, giờ mới là lúc “cao điểm” cho nên giờ mới nhận ra.)
Sau 30 phút những… chen lấn, xô đẩy, rồi cả nóng thì cuối cùng cũng đến được cái nơi dừng đỗ – trạm trung chuyển Cầu Giấy. “Một bầy người” thi nhau chen lấn, xô đẩy nhau mà lên xe, trong khi người xuống vẫn còn chưa xuống. Cái ấn tượng lúc đó chỉ là câu nói của anh Hải – “mày thấy chưa, ngồi được trên xe Bus là sướng thế đó. Cứ nhìn đứa nào cũng vất vả tranh nhau lên xe thì mới thấy được là mày sướng hơn khối đứa khi được ngồi trên ghế!”.
Lại tiếp tục… dừng và chuyển bánh. 3 người nó dừng lại tại trước trường Quốc Gia rồi tay xách nách mang ba lô mà lếch thếch, lê lết đi về xóm trọ.
Lúc này, đồng hồ nó kêu tít tít đúng 7h sáng.
– “Đâu rồi ấy nhỉ?” – Anh Hải vừa hỏi vừa lúc hết túi này đến túi nọ.
– “Gì vậy anh?” – Thằng Hùng lớ ngớ hỏi.
– “Cái chùm chìa khóa cổng. Không biết tao bỏ đâu rồi ấy!” – Hải đáp gọn lỏn rồi tiếp tục móc sang túi khác tìm.
Cuối cùng, cũng chẳng cần phải tìm làm gì vì khi đi gần đến cổng thì có người mở cổng, xong rồi lật đật chạy ra tông thẳng vào người của anh Hải luôn.
– “Xin lỗi anh, em muộn rồi.” – Cô gái lúng túng trả lời với Hải rồi lại tiếp tục lật đật chạy, bỏ Hải ngẩn ngơ phía sau.
– “Anh!” – Thằng Hùng húng hắng. – “Anh Hải ới ơi!”, Rồi nó đập vào vai Hải đang đứng bần thần.
– “Hèm hèm… ở Hà Nội là thế đó, mọi người đều tất bật hết trơn!” – Hải lúng túng trả lời, xấu hổ vì lỡ để thằng em thấy mình ngơ ngác trong tình cảnh gặp gái xinh.
Nói rồi 2 anh em cùng nhau bước vào xóm trọ của anh Hải, còn chị Mận thì xuống từ bến trước và về phòng trọ của chị rồi.
Chỗ trọ kể ra cũng có nhiều điều hay và mới mẻ. Bước vào cổng thì bên trái là 1 dãy nhà cấp 4 gồm 5 phòng, bên trái là 1 cái nhà gửi xe, tuy nhiên giờ đã xây bít cái cửa ra vào và làm chỗ để xe cho bọn Sinh viên thuê trọ rồi.
Đi hết nhà gửi xe là 1 chỗ đất rộng, làm nơi sinh hoạt chung cho cả 2 dãy nhà. Còn ở phía sau của nhà gửi xe thì là 1 “tòa nhà tầng”. Gọi là “tòa nhà tầng” vì nó là khu vực dãy trọ khép kín, mỗi bên có 2 phòng và 4 tầng, ở giữa là cầu thang lên xuống làm cho Hùng có cảm giác như kiểu lấp luôn 1 kiểu trường học vào làm nhà trọ vậy.
Anh Hải sống ở phòng thứ 4 của dãy nhà trệt cùng 2 anh nữa. Căn phòng nhìn cũng khá rộng, phòng vệ sinh khép kín, giường đôi, tủ vải và bàn học gần cửa sổ – sát cửa ra vào, đằng sau phòng có thừa ra 1 đoạn đất trống chạy dài bao quanh và trồng vài cây xanh, làm cho không khí của dãy tầng trệt luôn luôn thông thoáng và dễ chịu.
Anh kia về quê chưa lên nên phòng chỉ có 2 anh em mà thôi. Mệt quá, 2 anh em nằm ngủ luôn tới trưa. Ăn cơm bụi ở ngoài xong rồi Hải nói Hùng dọn dẹp đồ đạc gọn gàng vô tủ và nghỉ ngơi để chuẩn bị mai đi tìm phòng trọ cho nó.
Trưa, anh Hải ngồi “kể lể” cho nó nghe những khổ cực, những “trải nghiệm” mà anh đã trải qua sau mấy năm “dùi mài kinh sử tại thủ đô của cả nước”. Đang huyên thuyên giơ chân múa tay, hù dọa thằng em thì…
– “Êu, Hoa ới!” – Một giọng nói trong vắt vọng sang, hướng bên phải.
“Nghe rõ!” – Bên kia đáp lời.
“Ăn bưởi không? Lúc sáng đi chợ thấy ngon lắm nên mua về mấy quả!” – Cô ở phòng bên phải tiếp lời.
“Mang qua đây ăn với…” – cô ở phòng bên trái, tên Hoa trả lời.
Rồi thì bóng hồng lúc sáng đụng phải 2 anh em lướt qua trước mặt. Cô này tên Ly, ở phòng đầu tiên của dãy gần với cửa ra vào. Lúc này Ly đang mặc cái áo phông bó có in hình quả táo – biểu tượng của Apple ở trước ngực, quần vải ngắn cũn cỡn phơi đôi chân nõn nà trắng bóc mà hây hây đi trước mặt hai anh em.
Anh Hải nuốt nước miếng cái ực rồi lẩm bẩm “công nhận bưởi to!”, Chẳng chú ý quái gì đến thằng em nãy giờ đang chăm chú lắng nghe ông anh chém gió tí xíu nào cả.
Phải công nhận là Ly trắng mịn thật. Tóc dài quá vai, tự nhiên và không ép, xoăn hay nhuộm gì hết. Đôi gò bồng đảo thì to, mà lại đi mặc cái áo phông hơi bó, làm cặp ngực cứ ngồn ngộn, nẩy tưng tưng sau mỗi bước đi. Mông thì cũng… gọi là có, nhưng mà cặp chân thì thẳng ro ro, trắng ngần, hiển thị rõ mồn một trước mắt 2 ông con trai đang ngồi ở phòng bên cạnh. Mỗi bước đi của Ly đi qua là mắt hai anh em cứ sáng như đèn pha. Nhất là khi Ly quay trở về phòng, thấy Hùng xuất hiện ở phòng anh Hải thì đứng lại hỏi thăm.
Hùng trả lời ấp úng, cũng bởi 1 phần có lẽ do bẽn lẽn(Ly nghĩ như thế) hoặc có thể em đang còn nhỏ. Có biết đâu là Hùng đang nuốt nước miếng ừng ực khi nhìn cặp chân trắng bóc mà chỉ muốn xoa cho đến khi gãy cả tay.
Còn anh Hải thì không dấu được vẻ hâm mộ Ly, nói năng thì ấp úng mà cái nhìn thì chỉ chăm chăm vào 2 “trái bưởi Apple”.
Được một lúc rồi thì Ly về, 2 anh em lại tiếp tục… ngồi bốc phét tiếp.
Phòng đầu tiên là phòng của Ly và Thanh. Bằng tuổi mà Ly thì học buổi sáng, chiều ở nhà học bài hoặc là chạy lên trường tham gia hoạt động. Còn Thanh thì học buổi chiều, đến tối thì đi làm phục vụ tại quán ăn Nhật bản luôn. Do vậy cái đêm đầu tiên mà Hùng đến xóm trọ, lạ nước lạ cái đâm ra khó ngủ. Trời thì nóng, nhà có mỗi cái quạt, nó bần thần mở cửa rồi ngồi ngay bậc thềm trước cửa phòng trọ mà… ngắm sao trời vào giữa đêm.
Rõ đến là khổ, hơn 12h thì tự dưng thấy cảnh – cánh cửa loảng xoảng mở ra, rồi 1 cô gái bước vào, vẫy vẫy tay ra ngoài chào – làm Hùng với Thanh giật nảy người. 1 bên Thanh tưởng Hùng là ăn trộm vì tự dưng nửa đêm… ngồi trước cửa nhà người ta, cửa thì mở toang hoác ra. 1 bên thì giật nảy người vì tự dưng đâu móc ra 1 cô nửa đêm mò về.
Thanh cầm ngay cây chổi trước nhà, gõ cửa gọi Ly ra. Khi Ly mở cửa thì Thanh táng luôn 1 câu làm Hùng đơ luôn cả người – “Thằng ranh này mới tí tuổi đã bày đặt trộm cắp mày à!”.
Rồi chẳng đợi Hùng nói câu nào liền xăm xăm bước tới. Ly dụi dụi mắt rồi trách Thanh.
“Em lão Hải vừa ra chơi đó, mày đừng làm em nó sợ”.
Làm cho Thanh mặt chảy dài như cái thớt rồi chuyển thái độ quay ngoắt lại hỏi thăm.
Cũng phải thôi, giữa đêm tự dưng ngồi chồm hổm trước cửa phòng người ta, trong phòng lại tối om om, may mà có ngọn đèn hắt ra từ khoảng trống giữa sân thì ai mà chẳng tưởng đó là thằng ăn trộm. Chỉ tội cho cu cậu mới ra còn chưa biết gì đã…
Cả dãy trọ chỉ có mỗi phòng đầu của Thanh và Ly là thoáng nhất. Trên bức tường giáp với cổng ngoài có 1 cái cửa kính nhỏ để thoát không khí khi nấu ăn trong trường hợp nấu bếp ga đôi, thế mà do 2 người chuyển sang nấu ăn chỗ khác, thành ra cái cửa sổ đó chỉ cần 2 cô đứng trên ghế là có thể nhìn và nghe được tất cả những gì đang diễn ra ở con đường trong ngõ trước xóm trọ. Không ít lần vào những hôm cuối tuần mà nghe thoang thoáng tiếng nói đâu đây là Thanh bắc ghế dòm ra ngoài ngay. Xóm trọ này ai đi với ai? Đẹp hay xấu? Nhà giàu hay nghèo mà lảng vảng trước cửa là Thanh với Ly biết hết. Có khi còn hihi ha ha với nhau cả buổi, hoặc chọc cho mấy cô đã có người yêu ngượng tới chín mặt.
“Sao hôm nay về vui quá vậy mày… à à… oáp…” – Ly hỏi với giọng ngái ngủ.
“Mày nhớ lão Luân vẫn hay theo đuổi tao không? Hôm nay tao mới biết là lão vẫn theo tao suốt đó nhá!” – Thanh mừng ra mặt, nhí nhố…
“Luân đẹp trai dại gái đó hử?” – Ly cũng vẫn còn ngái ngủ, nhưng mà có vẻ đã tỉnh hơn nhiều.
“Uhm. Lúc nãy đi về trước ngõ, tao gặp mấy thằng cha sở khanh, sợ quá. Bọn hắn cứ nhìn chằm chằm vào người tao rồi cười đểu giả không à. Còn có 2 thằng đi ra nói đểu tao nữa chứ.” – Thanh bắt đầu tức tối.
“Bọn hắn làm gì mà mi tức thế?” – Ly tò mò.
“Bọn hắn nói là:”Em ơi, đi với hai anh đi. Đảm bảo đêm nay em thích mê ly với khoai bọn anh luôn! “May mà…”. – Thanh vẫn nói với giọng… run run.
“May sao? Cứu tinh đến à? Đừng nói là lão Luân…” – Ly đoán mò.
“Oài, lão Luân tình cờ đi qua thấy thế liền dẹp bọn nó với lại đưa tao về. Mà kể ra lão cũng tốt phết đó chứ!” – Thanh có vẻ mơ màng.
“Mày mà mặc như này, tao còn lột lổ ra mà hiếp ấy chứ đừng có nói đến mấy thằng thanh niên ngoài kia. Đi làm gì mà ăn mặc như này” – Ly nói rồi giơ tay vén 1 bên hông cái áo cánh kiểu tàu, làm lộ hết cả “hàng hóa” của Thanh. Làm Thanh giật nảy mình. – “Rồi như này!” – Nói rồi Ly vỗ đen đét vào bộ mông cong tớn của Thanh, làm Thanh cứ thế mà nhảy cẫng lên.
“Ghét mày quá đi! Tao đẹp kệ tao chứ bộ!” – Thanh cãi cùn nhưng mà mặt thì đỏ ửng lên.
“Có mỗi thế thôi mà cũng mừng húm đi! Mai thì sao? Ngày kia, rồi tuần kìa thì sao?”
“Hi hi… không phải lo. Lão Luân hôm nay xin vào chỗ tao làm rồi, lão nói là sẽ đưa tao về mỗi tối. Hi hi…” – Thanh hí hửng.
“Ớ, thế còn người yêu mày thì sao? Tính cho ra rìa à?” – Ly nhíu mày.
“Bậy, bạn bè đi với nhau thôi, còn người yêu tao là khác chứ mày! Không có chuyện yêu đương với ông Luân đâu!”
Nói rồi 2 đứa trêu nhau 1 lúc nữa rồi đi ngủ.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15