Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 46

Trời vẫn mưa, gió vẫn thổi và nó lại ở Đông Anh, trên con đường nhỏ đầy ổ gà và bùn đất. Ô cửa sắt bên cánh cổng vẫn đóng kín như mọi khi, nó toan thò tay gõ vào đó thì ô cửa lại bật mở khiến nó giật mình. Ờ thì chúng nó bên trong có camera mà, chắc là biết nó mò vào đây từ đầu ngõ ấy chứ.Thằng Hưng chuột thò mặt ra hỏi.

– Anh đến có việc gì?

– Anh gặp anh Kiệt… Không phải em gọi anh à?

– Em gọi anh làm gì? Anh Kiệt đi vắng rồi anh quay lại sau nhé, hôm nay không tiếp khách.

Nói rồi ô cửa sắt lại đóng sập xuống. nó thoáng chột dạ. Thôi chết mẹ nó rồi, hay là gặp cướp? Linh tính như mách bảo nó có điều gì chẳng lành. Mà còn linh tính cái mẹ gì nữa, nó bị gài bẫy chuẩn mẹ nó rồi. Nó vội vàng leo lên xe, ném vội chìa khóa xuống cống sau khi đã nổ máy ( xe nó bị chờn ổ khóa, có thể rút chìa khóa ra được sau khi mở máy rất tiện để đối phó với các anh giao thông ) để đảm bảo chắc chắn số tiền trong cốp sẽ khó lấy hơn khi có người lấy được xe nó. Đúng là một sự ảo tưởng dở hơi. Nó rồ ga phóng như điên trong ngõ nhưng vướng ngay một thanh tre lớn chắn giữa đường. Cả người ngã sóng xoài lấm lem bùn đất và nước. Nó chưa kịp định hình điều gì thì bị ăn một dùi cui điện tê dại đến độ chỉ biết há miệng ra ngớp ngớp. Rồi đầu nó bị trùm kín vào bao tải. Tay chân bị trói lại và nhấc lên ném bịch một cái vào ghế sau.

Đầu óc nó vẫn lờ mờ nhận ra nó đang nằm trên ôtô. Lờ mờ nhận ra sự bất ổn của vấn đề. Chúng nó không phải định lừa nó cướp tiền thôi sao? Tay chân vẫn tê dại chưa thể cử động được, nhưng tiếng xe ôtô ồn ồn đằng sau cho nó biết nó đang được mang đi. Họ mặc kệ nó nằm lăn lóc ở ghế sau rồi ngã vật xuống sàn xe, đúng hơn là nửa trên nửa dưới khi mà xe quẹo hết góc này đến góc nọ. Cứ như thế được khoảng 30 phút nó đã cử động được lại nhưng tay chân vẫn bị trói nghiến, mồm thoải mái la hét nhưng đáp lại nó chỉ là những tiếng xì xồ vô nghĩa. Tiếng Nga…

Rồi xe cũng dừng lại, nó bị ném bịch xuống một bãi cỏ. Mùi cỏ mía xen lẫn mùi bùn đất. Rồi có ánh đèn pha chói mắt chiếu vào mặt nó, dù đằng sau lớp bao nó vẫn có thể biết là cái đèn pha kia đang chiếu vào nó như săm soi xem xét. Thêm một chiếc xe nữa. Ít nhất là như thế. Có bao nhiêu người thì nó chẳng biết. Rồi một bàn tay nắm lấy cổ chân nó như muốn bóp nghiến kéo đi xềnh xệch. Rồi nó thấy mặt mình bỏng rát khi bị kéo lên trên một nền xi măng dù là xuyên qua lớp bao nó cũng biết là mặt mình đang mài đất, mưa không táp vào tay nữa, có vẻ nó đã vào một căn nhà nào đó. Rồi có người giật chiếc bao bố ra nó loáng thoáng nhìn thấy quanh mình có khoảng 6, 7 người. Có người nước ngoài, đúng hơn là bọn Nga trọc. Chưa kịp hoảng hồn và hồi tưởng lại những câu chuyện kể của anh em chiến hữu về bọn Đầu trọc Đông âu, thì một khuôn mặt quen thuộc cúi sát xuống nhìn nó và cười.

– Em đã nói là anh em mình còn nhiều duyên nợ với nhau mà. Chào anh. Nhớ em chứ? Ha ha haaaaaa…

– Thủy đấy hả em? Giờ bỏ học sang Nga xuất khẩu lao động rồi à? – Nó nheo nheo mắt nhìn thẳng vào đứa con gái đang ở đối diện mình. Đằng sau là Hoa, à ừ, dĩ nhiên, nó không ngạc nhiên lắm với điều đó. Con bé vẫn bình thản phì phèo ngậm điếu thuốc vừa giật được từ miệng một thằng trọc mắt đáo đưa nhìn xung quanh.

– Địt mẹ mày. Nói vỉa gì tao đấy. – Con Thủy tiện chân sút ngay một phát vào mặt nó, mũi giày cao gót kéo một đường dài từ trán ngang qua má xuống đến cằm. Con Thủy nắm tóc nó rít lên qua kẽ răng – Có cần phải dạy cho mày biết ở đây ai là lớn? Ai là bé không? Mày tưởng tao đang đứng ở đất nhà mày để chị em mày làm nhục như ngày xưa à? Giờ tao giết mày dễ như giết một con chó. Mày sủa đi? Sủa thử tao xem nào?

– Người ta nói đàn bà thù dai nhớ lâu. – Nó nhổ bãi nước bọt đầy máu xuống đất, rồi cố lết lết người rồi chống tay đứng dậy. – Chuyện chỉ có thế thôi mà em phải mất công mất sức thế này sao? Thuê cả người đầu gối tay ấp với anh nữa cơ à? – Liếc xéo Hoa – Tiền trong cốp xe của anh liệu có đủ trả cát – xê cho ngần này diễn viên không?

– Tiền? – Con Thủy cười nửa môi – Lũ cặn bã chúng mày lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền. Nhìn tao trông giẻ rách đến thế à? Tao cần mạng. Mạng của mày, của con mẹ mày. Nhưng mà chắc không tham lam quá, tao cứ tính mạng mày trước đã. Nhà mày có ba người, tao không lấy mạng được hết chúng mày cũng phải làm cho chúng mày tan cửa nát nhà.

– Gượm đã. Đang nghiêm túc nhé?

Đoàng…

Thật khó diễn tả cái âm thanh lành lạnh của tiếng súng trong hoàn cảnh này… Hoa cầm khẩu K54 ( nó không chắc có đúng k54 không, nhưng chắc chắn không phải colt) bắn thẳng vào đùi nó.

Làn khói xanh lững lờ trôi ra từ miệng khẩu súng, ẩn hiện sau đó là con mắt vô hồn của Hoa. Nó sững sờ rồi nằm xuống lăn lộn ôm đùi quên hết cả sĩ diện. Con Thủy cười sằng sặc, mấy thằng Nga ngố cũng đứng nhìn nó và cười như thể cười một con lợn vừa bị chọc tiết.

– Thế này đã đủ nghiêm túc chưa? Tao có cần nghiêm túc hơn nữa không?

– Em là chị ruột của Dương à? Chuyện này liên quan đến thằng anh nó đúng không? – Cơn đau buốt tận óc như gọi lại chút thông minh ít ỏi còn sót lại trong tâm trí nó. Đạn chỉ sượt qua đùi, toác cả mảng quần bò, thịt bầy nhầy ra trước mắt, máu thậm chí còn chưa cả chảy. Nó thở phào trong bụng, ít ra chưa vào xương và động mạch chủ. Nó vẫn cao số, nhưng được bao lâu?

– Mày bắt đầu thông minh hơn ra rồi đấy, nhưng không phải. Tao chỉ là chị dâu thôi, đúng hơn. Chị dâu hờ. Hiểu không? Chồng chưa cưới của tao. Chết dưới tay nhà mày.

– Ra thế… – Nó rên rỉ ( vì đau), định mở miệng ra thanh minh xong lại thôi.

– Mày chỉ nói được đến thế thôi à? Chuyện của tao không gợi lại tí cảm xúc nào của mày sao? Thế thì hôm nay chết chắc cũng chẳng còn gì ân hận đâu phải không? Mày xuống kia đừng rủ chồng tao hút chích nữa nhé? À mà thôi, có gặp nhau cho tao gửi lời hỏi thăm. Còn hút không thì tùy. Tao cũng chẳng quan tâm nữa.

– Chuyện của chị Linh, cũng là do mày gây ra đúng không? – Nó cố chống vào tương để đứng dậy,đổi giọng và cách xưng hồ. Tự dưng nhắc đến chuyện cũ nó thấy mình lạnh lùng và cứng rắn hơn hẳn.

– À, đm, đừng nhắc đến thằng chó đần ấy nữa. Thằng Cường, tổ sư con chó. Tao mất bao nhiêu công lao gây dựng cho chúng nó đẹp đôi. Việc cuối cùng của nó chỉ là quất ngựa truy phong dạt về bên kia mà sống thôi. Thì lại đổ đốn ra yêu yêu đương đương. Tao cứ tưởng lúc mày đâm chị mày thế đã là hay. Cứ nghĩ trong rủi có may, giá lúc ấy chị mày chết cùng đứa con luôn, mày đi tù, thì chắc tao cũng đủ hả lòng hả dạ rồi, chúng mày sẽ sống và dằn vặt suốt đời, sẽ nếm trải cảm giác của tao. Nếu thế thật thì chắc chả có ngày hôm nay đâu. Nhưng thằng khốn ấy, nó toàn dở chứng vào những phút quan trọng nhất. Đm, điên không tả được. Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết. Như phim. Hài.

– Giờ chị tao ở đâu? Lão Cường ở đâu.

– Tao mà biết, thì đã vui lắm rồi. – Con Thủy mắt trợn trừng nhìn nó – Một đứa là kẻ thù, một đứa là thằng anh kết nghĩa phản bội. Nhưng chẳng sao, giờ tao có mày. Mày mới là mấu chốt vấn đề. Mạng đổi mạng, mẹ mày sẽ phải trả giá, mày cũng sẽ phải trả giá vì những gì gia đình mày đã làm.

– Đây là đâu chứ? Có phải bên Nga đâu mà mày dẫn một lũ đầu trọc về đây thị uy? Giết tao thử đi? Rồi mày sẽ yên sao? – nó nạt giọng.

– Mày nghĩ thế sao? – Con Thủy lại cười sằng sặc – Mỗi năm có bao nhiêu cái xác trôi dưới sông mày có biết không? Đến khi người ta tìm thấy mày thì liệu còn ai nhận ra? Tới khi gia đình mày bắt đầu nghĩ là mày mất tích thay vì đi dạt là bao giờ? Người ta sẽ nghi cho ai đã làm với cái loại người có quá nhiều kẻ thù như mày? Tao à? Ừ thì cứ giả sử người ta trả lời được tất cả những câu trên đi. Thì sao chứ? Người ta sẽ tìm tao ở đâu giữa cái đất Nga rộng bạt ngàn đấy? Mà kể cả có tìm thấy thì sao? Sẽ có vô số đứa trọc đứng ra nhận tội hộ tao. Mày nghĩ là chỉ lũ chúng mày biết chạy án à? Không không đâu, chúng tao có tiền, có quyền, có nhiều hơn chúng mày rất nhiều. Thế nên… à mà thôi… tao sẽ ban cho mày ân huệ được chết trên mặt đất… Để gia đình mày có thể cảm nhận được nỗi đau mất mát sớm hơn. Tao có thể yên tâm hơn mà hưởng thụ nỗi sung sướng ấy. Chỉ ít giờ nữa thôi, chúng tao sẽ ra Nội Bài để đi chuyến bay sớm nhất, rồi sau vài tiếng chúng tao đã yên bình ở bên kia của vài cái biên giới. Cả chồng tao và vài người anh em ở đây có thể làm chứng là tao chỉ về Việt Nam du lịch, thăm nom họ hàng. Nếu có chuyện gì xảy ra. Nói chung, mọi cửa bịt kín hết rồi. Hôm nay nơi đây sẽ là chỗ chết của mày, mày cũng sẽ chẳng được chôn đâu. Nếu may mắn người ta sẽ thấy mày sớm. Còn đen đủi, thì mày sẽ bị chó gặm, quạ tha.

– Dương… Dương cũng chỉ là một con cờ của mày phải không?

– Cũng như con Hoa. Tất cả chỉ là con cờ trong trò chơi trả thù của tao. – Thái dương của con Thủy giật giật kích động. – Nhưng là con mã bất kham. Không như Hoa, tao có thể dùng tiền, dùng tương lai của đứa con ra mà mua chuộc nó. Hoa, em yên tâm, sau đêm nay mẹ con em theo chị là sẽ đổi đời.

Con Thủy quay sang Hoa cười sằng sặc, nó nhìn mà lờ mờ cảm thấy dường như con Thủy bị kích động thái quá hoặc có dấu hiệu dùng ma túy quá liều, khác hẳn con bé nữ sinh trước đây nó từng gặp.

– Đến khi mà tao biết việc dùng cái Dương thất bại, tao đã phải tìm cách tống nó ra khỏi bàn cờ. Vậy mà lúc tao lên kế hoạch, chị em thề sống thề chết là sát cánh bên nhau. Mày nghĩ là ai đưa cho bố nó quyển nhật ký chứ, tao, chính tao chứ ai. Cái nửa sau của quyển nhật kí mới thật đáng tởm. Mẹ kiếp, sặc mùi tình cảm và hối lỗi, đấu tranh dằn vặt cái mẹ gì chứ. Nếu đã dám làm thì phải dám chấp nhận. Đã chơi là đi đến cùng. Mày có biết đã bao lần nó quỳ xuống van xin tao hãy chấm dứt, bao lần nó muốn cùng mày trốn đi theo lão Cường, dù chả biết lão ấy trốn ở đâu. Mà tao cũng không chắc nữa, biết đâu chúng nó có liên lạc với nhau. Cho đến khi hai đứa mày đổ vỡ, tao phải dỗ ngon dỗ ngọt nó là thôi chị sẽ quên, nó mới yên tâm mà đi sang kia, tao phải mất công nhờ con Hoa, diễn kịch tình cảm để nó thấy rằng nó cũng bị phản bội, mày cũng chỉ như bao thằng đàn ông khác mà ra đi không hối tiếc. Giờ có chết, mày có nhắm mắt nổi không. Khi mà biết rằng đứa con gái yêu mình nhất lại bị chính mình ruồng bỏ, đau không? Giá mà mày yêu nó nhiều hơn, chắc giờ tao cũng không tài nào tiếp cận nổi mày. Nhưng số phận, là số phận rồi hiểu chưa? Mày phải chết, phải trả giá thôi.

Con Thủy đưa tay ra ý muốn lấy khẩu súng từ tay con Hoa. Nhưng con Hoa lạnh lùng bước lại gần và nói.

– Thôi không cần đâu chị, chị chỉ cần chứng kiến thôi. Người nó đầy máu thế kia, toàn máu sida. Chị muốn dây vào cái thứ ấy sao?

– À, phải phải…Em làm đi…Chị xin lỗi, không biết những đêm qua em đã phải vất vả chiều nó thế nào. Xả hận đi em, chị em mình cùng xả hận đi. – Con Thủy lại cười như điên dại.

Hoa lững thững bước lại gần về phía nó, còn nó đứng trơ ra như người mất hồn. Không phải vì sợ, mà vì đầu óc nó ám ảnh bởi câu nói của con Thủy, Dương đã phải vì nó mà như thế thật sao. Nó từ từ quỵ xuống sàn. Bất ngờ bàn tay của Hoa xốc nách nó đứng thẳng dậy dựa vào tường. Bàn tay vuốt ve lồng ngực trái nó, tìm nơi con tim đang đập mạnh nhất. Nó vẫn thấy tim nó chầm chậm không hề run rẩy, họng súng đen ngòm dí sát vào ngực trái. Đôi môi căng mọng hồng hào, đôi môi đã bao lần quấn lấy bờ môi nó đang ghé sát vào tai nó thì thầm.

– Xin chào… Tạm biệt anh…

Nó nhếch mép, trước khi hai chữ vĩnh biệt được thoát ra khỏi miệng. Tiếng súng khô khốc và lạnh ngắt lại vang lên. Nó cảm nhận thấy luồng đạn đi xuyên qua người nó, bỏng rát, đau buốt. Máu bắn tung tóe văng lên tường. Nó đổ ập xuống mà mắt vẫn mở trừng trừng. Nước mắt bắt đầu chảy, có lẽ thế vì nó thấy hai mắt nó bắt đầu nhòe đi. Tay chân không còn điều khiển nổi nữa, tự dưng mọi khung cảnh trong cuộc đời nó diễn lại như một cuộn phim quay chậm.

Nó thấy mình đang đứng trước khu nhà tập thể ngày xưa, bị một lũ trẻ con lớn hơn trêu chọc. Nó thấy mình đứng im cho chúng nó đánh, mà không hé răng khóc một câu nào mắt trừng trừng thách thức mãi cho đến khi bố đi qua thì bất ngờ òa khóc nức nở và nghẹn ngào.

Nó thấy con chó vàng của nhà mình nuôi, con chó đầu tiên và duy nhất của nhà nó, đang quẫy cái đuôi cuộn tròn miệng thì rối rít sủa. Nó nhớ ngày xưa con Vàng bị ốm đúng những ngày gần tết, nằm im sắp chết. Nhà nó sợ năm ấy bị dớp phải trốn về quê ăn tết, dặn người trông nhà nếu nó có mệnh gì cứ bỏ bao tải ném sông, rồi đến mùng 5 khi cả nhà lên. Nó hồi hộp mở cửa vì không biết con vàng còn sống không, thì thấy có cái gì ướt ướt lên liếm tay nó thì cả nhà như vỡ òa hạnh phúc. Trưa hôm ấy con Vàng ăn một bát cơm đầy, rồi biến mất. Lúc sau có người về báo lại là thấy con vàng nằm im cách nhà mấy trăm mét. Tự dưng cả nhà chẳng ai bảo ai, khóc òa cả lên. Nó vì muốn gặp chủ lần cuối mà cố chút sức tàn đến ngày hôm ấy.

Nó thấy cả tiếng bà ngoại lo lắng trách mắng nó tại sao từ quê về tới nhà rồi mà không gọi điện để ông bà ở nhà lo mãi đi đường làm sao…

Cuộn phim của nó có màu vàng, khuôn mặt, từng giọng nó như được tua nhanh qua trong đoạn phim ấy. Nhưng đầy đủ chẳng thiếu ai. Cho đến khi tất cả bị hút hết vào hố đen trước mặt, chỉ còn lại một màu đen u tối. Nó thấy mình đang đứng giữa một khoảng không vô tận. Phía trước cũng chỉ có một màu đen dày đặc. Đấy là sự cô đơn chăng? Nó không rõ.

Bỗng có một khoảng sáng nhỏ, một ngọn nến mới được thắp. Bàn tay gầy guộc, đầy gân xanh chìa ra, cùng tiếng nói như vọng về từ sâu thẳm, nó bất giác nhìn thấy nụ cười của ba hiền hậu như ngày nó còn bé, phải, chắc chắn là ngày nó còn bé. Vì khi nó lớn lên, nhà nó đã biến mất cái gọi là hiền hậu. Nụ cười mang nhiều ý nghĩa nhưng không phải biểu thị niềm vui.

– Đi theo ba nghe con?

Nó như chết sững người lại. Nó hiểu. Chuyện gì đang xảy ra. Nó cố ngoái lại đằng sau và nhìn ra xung quanh mong tìm thêm một ngọn nến khác, nhưng không. Đáp lại đó chỉ là bến bờ vô vọng. Nó hít một hơi thật sâu, cảm giác như cơn đau đã biến mất hết. Chỉ thấy phổi lạnh buốt. Nó chìa tay ra phía trước, giọng trầm trầm.

– Vâng, thưa ba…

Thể loại