Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 10

Chúng tội giật mình nhìn lên. Hóa ra là một cụ ông mặc dù hói đến ba phần tư cái đầu, chỉ còn lưa thưa vài sợi tóc nhưng dáng vẻ hồng hào phương phi lắm. Cụ gùi một cái gùi to ở sau lưng, mặc bộ quần áo dân tộc cầm theo một cây gậy bước những bước nhẹ nhàng lên bậc cầu thang mà không hề mệt mỏi. Nhìn dáng vẻ của cụ khỏe mạnh như thế tôi thấy phục lăn, chả bù cho tôi mới gần 30 tuổi đầu mà leo muốn hụt hơi.

Hì hì! Chúng tôi nhìn cụ cười ngượng, cụ nhìn chúng tôi khá chăm chú nhưng nét mặt tỏ ra vui vẻ.

– Tụi bây hình như lần đầu tiên đến đây hả? – Cụ hỏi

– Dạ vâng! – Tôi trả lời cụ

– Ờ! Nhìn là biết ngay ấy mà – Cụ cười.

– Cụ ơi núi đôi ở đâu thế cụ? – Em lanh chanh hỏi ông già

– Ờ thì ở cái nơi thằng này vừa bảo ấy! – Ông cụ cười lên ha hả.

Tôi phá lên cười tiếp, ít ra thì cũng có đồng minh, còn em thì ngượng ngùng trước tình huống này nên không biết phải trả lời ra sao, ông cụ đúng là vẫn còn giữ khiếu hài hước của tuổi trẻ có khác. Thấy em vậy nên tôi cũng cố nín cười cho em bớt khó xử, đó là một phần thôi vì tay em cũng đang nhéo vào sườn tôi đau điếng.

– Cụ hình như là người ở đây hả cụ? – Tôi hỏi cụ đánh trống lảng khỏi chuyện vừa rồi.

– À không! Tao lên thăm con cháu nó đẻ, tiện lên đây chơi chút thôi. Nhà nó ở ngay gần đây ấy mà – Ông cụ trả lời.

– Vậy hả cụ!

– Ờ! Còn tụi bây là dân đi phượt phẽo gì đó hả? – Cụ nheo mắt

– Vâng! Mà sao cụ biết

– Ôi giời nhà tao ở Đồng Văn, mùa này cuối tuần bọn như chúng mày lên đây nhiều lắm – Ông cụ cười.

– À vâng! Thế hóa ra nhà cụ ở Đồng Văn à? Tí nữa tụi con cũng xuống đấy.

– Thế hả? Thế tối qua tao uống rượu không?

– Ơ… dạ

Tôi cũng không bất ngờ lắm với cách cụ tự nhiên mời chúng tôi như thế. Người dân tộc là vậy, họ hội đủ ba chữ chân trong tầm hồn, chân thành, chân tình và chân thật. Có thể các cụ phượt phẽo trên này còn chưa biết nhưng nếu ngày xưa khi còn sinh viên tôi cũng đi, có đôi khi để quên điện thoại ở một quán ăn (thời đấy giá trị lắm) họ còn gọi bằng được cho bạn tôi và nói tới để lấy về, nên cái chuyện họ mời mình một thứ gì đó đều xuất phát từ việc nhìn ưng con mắt, ưng cái bụng mà thành lời mà thôi, rất nhanh, không như dưới miền xuôi này.

Cụ thoải mái như thế nên chúng tôi cũng dễ dàng đồng ý thôi. Trò chuyện với cụ vui vẻ chúng tôi cũng biết được tên cụ là Lý A Dìn, người dân tộc Mông, cụ năm nay cũng đã 70 tuổi rồi, con trai cụ thì mừng đứa cháu mới sinh nên say rượu chưa đưa cụ về được, chờ nó tỉnh sẽ đưa cụ về, cụ bảo vậy. Nhà cụ cách Đồng Văn cũng không xa, tầm 5,7 km gì đấy nên cụ nói đi nói tầm 7h tối sẽ sai con trai ra ĐV đón chúng tôi về nhà uống rượu, cụ hay nhìn Khả Vân với ánh mắt khá lạ.

– Tụi bây nhớ phải qua đó

– Tụi cháu nhớ rồi mà

Vì không có nhiều thời gian nên chúng tôi cũng phải tranh thủ, vì cũng còn khá nhiều nơi chúng tôi muốn đi và phải về tới ĐV trước khi trời tôi. Tôi chào cụ và hẹn gặp cụ ở ĐV sau đó.

Khả Vân nhí nhảnh lại nhảy chân sáo xuống bậc cầu thang, còn tôi thì tranh thủ cho cụ số điện thoại để con cụ tối nay còn biết đường mà qua đón chúng tôi, chứ vào nhà cụ thế nào làm sao mà chúng tôi biết được. Cụ cẩn thận nhét tờ giấy ghi số điện thoại vào trong áo mình.

– Thôi chúng con đi đây – Tôi chào cụ.

– Ừ! Đi chậm thôi nhé, hôm trước vừa có thằng như tụi mày ngã chết đấy. – Cụ nhắc

– Cụ yên tâm, tụi cháu đi ngắm cảnh chứ có phải đi lấy được đâu – Tôi cười.

– Ừ… Mà này – Cụ ngập ngừng.

– Cụ bảo gì cháu ạ? – Tôi ngạc nhiên.

– Ừ…. mà thôi.. Mày nhớ chăm sóc con Vân cho tốt nhé.

– Ơ… mà vâng – Tôi cảm thấy khó hiểu

– Không có gì đâu! Có gì tối qua tao tao nói cho.

– Vâng! Chào cụ ạ

Tôi yên tâm hơn đôi chút nhưng vẫn cảm thấy có đôi điều gì đó kỳ lạ.

Xuống dưới tôi thấy Khả Vân đang đứng mua đồ gì đó. Nhìn thấy tôi em chạy ra le te ngay tắp lự, chả bù lúc nãy chúng tôi nói chuyện em chỉ ngồi đó ngắm vu vơ chứ chả tham gia được gì nhiều.

– Anh! – Em nói hơi to làm tôi giật nảy mình thoát khỏi những suy nghĩ.

– Gì thế ngốc? Đi thôi

– Đi gì chứ! Này giờ nói chuyện em quên xừ nó mất hỏi cụ là núi đôi ở đâu để còn chụp ảnh.

– Oài! Hay là em muốn lên lại chụp ảnh à? – Tôi le lưỡi

– Ừm, mà thôi nhỉ! – Em chắc cũng nản

– Chứ còn gì nữa. Đi thôi chứ còn bao nhiều thứ đẹp hơn kìa. Núi đôi gì mà tìm hoài chả thấy đâu.

Chúng tôi lại lên xe đi tiếp những cung đường êm ả. Thề với các bạn sau này nếu tôi biết cái núi đôi thực ra chỉ là cặp nhũ hoa của cô tiên để lại chăm con mình thì tôi còn trêu em tợn hơn nhiều. Mà kể ra chỉ là nhũ hoa nên bé thế cũng phải! Các bạn nhỉ!

Bạn đang đọc truyện Chuyến đi phượt đáng nhớ tại nguồn: http://truyensex68.com/chuyen-di-phuot-dang-nho/

Cuộc sống cứ thế trôi, dòng người cứ thế đi. Có những giây phút được đắm mình trên những cung đường thế này có thể với những người như tôi, như em sẽ là những giây phút không thể nào quên. Chúng tôi được ngả mình theo những vòng cua, được cười hềnh hệch cùng nhau khi con xe khò khè leo từng chút một lên những con dốc lớn, được tận hưởng cái khí mát của trời đất phả vào khuôn mặt rười rượi. Ở đây chả có gì ngoài thiên nhiên, ngoài trời đất và những con người còn chưa bị cái thị trường hối hả kia xâm nhập, đây là một thế giới khác, khác rất lạ.

Nhưng với riêng tôi thì ngoài những điều đó ra tôi còn có em. Có những bài hát đâu đó của em xen lẫn trong tiếng gió thoảng vào tai tôi. Em cùng với thiên nhiên giúp tôi tận hưởng cuộc sống này và cảm thấy cuộc đời còn tuyệt lắm. Nếu có thể được tôi muốn phút giây này kéo dài, mãi mãi.

Những hòn đá sỏi, hàng cây lần lượt được bỏ lại đằng sau, chúng tôi đã tới Sùng Là. Ở nơi đây bắt đầu có những ngôi nhà với hàng rào bằng đá tuyệt đẹp bao quanh. Nếu như ở dưới xuôi để làm những ngôi nhà với tường rào bằng đá thì chủ nhân phải bỏ ra số tiền không nhỏ, nhưng ở đây nơi được mệnh danh là cao nguyên đá đẹp nhất này thì đá ở khắp mọi nơi, mọi người chỉ việc bưng về mà dùng thôi, tạo nên một nét đặc trưng vùng miền không thể lẫn, đẹp tự nhiên mà không thể lẫn.

Địa điểm tiếp theo tôi muốn đưa em đến chính là khu nhà của Pao, chẳng là tôi đã xem bộ phim “chuyện của Pao” rồi và rất ấn tượng với miền đất này, đó cũng chính là một trong những lý do tôi chọn HG là điểm đến trong cuộc hành trình của mình.

Nhà của Pao thực ra là một khu nhà, chúng tôi không khó tìm vì ngay trên đường đã thấy có biển ghi rõ rồi. Lúc đầu tôi định để xe ở ngoài nhưng ngó lên thì thấy khu nhà còn khá xa nên chúng tôi phi thẳng xe vào đó cho tiện. Em ngồi sau tôi thì không thể yên ổn một chút nào cả, hết ngó sang phải rồi ngó sang trái, rồi lại nhỏm người lên nhìn con dốc chúng tôi chuẩn bị leo vào khu nhà.

– Đồng hoa cứt lợn đẹp quá anh ơi! – Tôi tí sặc vì nhận định của em.

– Ờ! Đẹp đấy, tên cũng đẹp nữa cơ – Tôi cười

– Đẹp mà! Tí anh chụp ảnh cho em giữa đồng hoa này nhé!

– Ừa! Phải nói là đồng hoa cứt lợn, nó có tên mà! Haha

– Ừ thì hoa cứt lợn, anh lắm chuyện quá!

– Hehe

Việc chụp ảnh để sau. Tôi phi lên dốc tìm nhà của Pao để thăm. Hình như giờ này mọi người đi làm hết rồi thì phải, đa số các nhà đóng cửa hết trơn, chỉ có hai ba nhà là mở cửa thôi, lũ trẻ thì nhìn ngó chúng tôi láo lơ, chưa quen lắm thì phải. Các ngôi nhà ở đây cũng có kiến trúc đặc trưng như tường rào bằng đá, tường nhà thì chít đất nhưng đượm nét cổ xưa với nhưng khung cửi và màu gỗ đã đen nhẻm theo thời gian. Khổ cái chả cổng nhà nào là đề nhà của Pao nên tôi không biết ngôi nhà mà đạo diễn H dê chọn để làm phim ở đâu.

Tôi chọn đại một ngôi nhà mà cánh cổng còn mở mà dừng lại. Quay lại nhìn em tôi đoán mò:

– Đây là nhà của Pao nè em

– Anh điêu thế! Sao biết đây là nhà của Pao – Em nghi ngờ, chắc bị tôi lừa nhiều lần nên em cảnh giác hẳn.

– Thật mà, đây là nhà của Pao đấy, anh xem film rồi thấy giống lắm – Tôi khẳng định chắc nịch.

– Chả tin! – Em vẫn nghi ngờ lắm, chắc tại tôi lòng vòng ngó lơ nãy giờ nên em đoán tôi chả biết nên vẫn chưa chịu.

– Hừm! Không tin à?

Tôi gọi mấy đứa trẻ đang đứng xa xa ngó chúng tôi nãy giờ rồi chỉ chỉ vào ngôi nhà bảo:

– Nhà của Pao? Nhà của Pao?

– Không! Nhà của Tao! Nhà của Tao – Một trong số những đứa trẻ kêu toáng lên.

Tôi với em giật mình rồi cười ha hả. Lũ trẻ ở đây nói tiếng kinh lơ lớ, bọn chúng tầm 7 tuổi là lớn nhất trong bọn rồi, chắc mới học ở nhà trường. Thấy vậy nên tôi lại trêu:

– Nhà của Pao? Nhà của Pao

– Nhà của tao! Nhà của tao! – lũ trẻ lại kêu lên.

Em khoái chí nhảy xuống xe trong khi tôi vẫn ngồi cười vui vẻ. Không hiểu sao em lấy ở đâu ra kẹo bánh chia cho tụi trẻ mỗi đứa một vài cái, chắc lúc nãy ở cổng trời em mua đây mà. Lũ trẻ nháo nhác vui vẻ lên hẳn, mỗi đứa cũng tầm được ba bốn cái. Em chỉ chỉ vào ngôi nhà rồi ra hiệu như muốn vào:

– Vào được không? – Em nói

Thằng bé dắt luôn tay em vào nhà. Tôi tiện thể cũng phi xe vào luôn. Dựng xe vào một góc tôi thấy em đang ngồi với bà cụ nào đó, chả biết em nói gì mà bà cụ ngoác miệng ra cười, khoe cả hàm còn đúng 2 cái răng đen.

Người dân tộc đúng là thú vị. Bà cụ thì không biết tiếng kinh và thằng bé thì cũng chỉ nói được vài từ nên rốt cục chúng tôi phải dùng thứ ngôn ngữ phổ biến nhất trên thế giới là body language để nói chuyện. Ấy thế mà cũng hiểu nhau ra phết, bà cụ dẫn chúng tôi đi thăm thú vòng quanh nhà, tôi tranh thủ chụp vài kiểu ảnh với những thứ mà tôi thích, em thì thi thoảng cũng bắt tôi chụp ảnh với em với bà cụ và thằng bé. Chúng tôi thử dùng hết các thứ ở đây như khung cửi, rồi thử băm rau bèo, dùng cối giã gạo. Bà cụ và thằng bé thì đứng cười vui vẻ khi thấy chúng tôi lóng nga lóng ngóng dùng những thứ ấy. Tôi cũng khuyên bạn nào đi HG thì không nên bỏ qua địa danh điển hình của người Mông này, và cũng hy vọng con người nơi đây sau này sẽ không bị những dịch vụ và lòng tham làm cho họ mất đi bản sắc vốn có.

Tạm biệt bà cụ và thằng bé hiếu khách chúng tôi trở ra ngoài với đồng hoa cứt lợn tuyệt đẹp của em. Thực ra chỗ này khá rộng, có vài cái cây thông ở phía xa xa nhưng cũng không làm mất đi đồng hoa cất lợn này. Em chỉ chờ tôi dừng xe là nhảy ngay xuống mà làm đủ trò cho tôi chụp ảnh, cả đồng hoa cất lợn bị em lấy làm nền cho những bức ảnh kỳ cục, tội nghiệp lắm thay, nhưng cũng hợp lắm thay.

Hỳ hục và chơi đùa nhiều quá nên tôi chắc mẩm không thể qua cột cờ Lũng Cú chơi được nữa. Chúng tôi xuất phát muộn, đi thì chậm và chơi thì nhiều. Tính toán đi lại thì chúng tôi thích thế này hơn là đi cố cho hết các điểm, và nếu em thích thì chúng tôi sẽ đi thăm vào ngày hôm sau cũng được. Chính vì cái suy nghĩ ấy nên tôi và Khả Vân tiêu tốn hơi bị nhiều thời gian ở khu nhà của Pao này.

Tôi và em lại tiếp tục lên đường. Những cung đường lại tiếp tục được trải dài, yên lặng và quyến rũ. Đi tầm được vài ba tiếng chúng tôi đã lên một đỉnh con dốc cao, tôi để ý thấy chỗ này rộng rãi và trong khi tôi đi giải quyết cái nhu cầu tự nhiên của con người tôi phát hiện ra nếu leo lên sườn đồi chút nữa tôi sẽ có thể chụp được toàn bộ nơi này, cả một thung lũng tuyệt đẹp.

Nghĩ là làm và cũng chẳng vội gì, tôi và em hăm hở vứt xe ở dưới và leo lên những hòn đá tai mèo nhọn hoắt, tôi luôn dịu dàng cầm tay giúp em leo qua những đoạn khó. Những lúc như thế khi tôi chìa tay ra thì em luôn nhìn vào mắt tôi và mỉm cười. Mất một lúc chúng tôi cũng tới được một hòn đá to và khá bằng phẳng, ở vị trí này tôi thấy toàn cảnh của thung lũng, những mái nhà và cả những cung đường uốn lượn, khung cảnh khá yên bình và bao la, chỉ tiếc là chưa đến giờ nấu cơm nên vẫn chưa có khói. Tôi loay hoay giở máy ảnh ra căn chỉnh và chụp liên hồi, cố gắng lấy những góc đẹp nhất của cái thung lũng này.

Khi tôi đặt máy xuống cũng là lúc em dí vào tay tôi cốc cafe nóng hổi, thật lạ là em không đòi tôi chụp ảnh như mọi khi. Em mông lung nhìn ra phía khoảng không trước mặt, ánh mắt lại trở nên buồn da diết.

Em thật lạ, lúc buồn lúc vui, cái nào em cũng hết lòng cả. Khi vui thì em cũng hết mình mà khi buồn em cũng làm cho khung cảnh trở nên thê thảm theo, tôi nhìn em mà cũng vậy, có chút chạnh lòng. Cafe ngon, và tôi cần điếu thuốc để có thể chìm vào trong suy nghĩ cùng em.

Đứng trước khung cảnh như thế này con người ta dễ cảm thấy yếu đuối lắm đây. Nơi người ta có thể nhìn được toàn cảnh thiên nhiên cũng là lúc người ta nhìn lại toàn cảnh số phận và cuộc đời mình, tôi chắc em cũng đang suy nghĩ như vậy nên ánh mắt của em cũng trở nên sầu thẳm. Tôi cũng vậy cũng có những điều của riêng mình, hai con người ngồi cạnh nhau, cùng nhâm nhi cafe và ngắm nhìn thế giới, thế giới của mỗi người.

– Nếu được anh muốn được như mẹ Kía hay mẹ Sim?

Thể loại