Nghe được hắn nói, Sử Tương Vân giật mình, rất nhanh kịp phản ứng, trong nháy mắt gấp đỏ mặt:
– Ngươi như thế nào lại hèn hạ như vậy chứ?
– Ta hèn hạ sao?
Tống Thanh Thư nhẹ nhàng cười cười…
– So với tình lang của ngươi hại ta như vậy, ta dùng chút thủ đoạn nhỏ để báo thù, có thể rõ ràng còn phúc hậu hơn hắn nhiều.
Sử Tương Vân há to miệng, rồi lại phát hiện mình rõ ràng tìm không thấy lời phản bác hắn…
Tống Thanh Thư lúc này mới nói tiếp:
– Thật ra thì Sử tiểu thư cũng không cần để trong lòng như thế, nếu Vệ Nhược Lan thật sự ưa thích tiểu thư, chút thủ đoạn nhỏ của ta sẽ không có ảnh hưởng gì đến hắn đâu, còn nếu hắn vì chuyện như vậy mà hiểu lầm tiểu thư, chứng minh giữa các ngươi cũng không có bao nhiêu bền chắc, coi như là lần này nếu không có kiểm tra qua, thì sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ xảy ra vấn đề đấy, và sau thì tiểu thư sẽ hối hận không kịp, còn chi bằng sớm chút dừng lại đừng để phát sinh tổn hại, nói như vậy đúng ra thì còn phải cảm tạ ta mới phải.
Sử Tương Vân bị hắn nói lượn quanh làm cho đầu óc choáng váng, nàng thì thầm lẩm bẩm:
– Ngươi nói cũng có vài phần đạo lý, thôi được rồi…
Nói xong đôi mi thanh tú cau lại, trong lòng nặng nề rời đi.
Nhìn xem bóng hình xinh đẹp nàng đi xa, Tống Thanh Thư mỉm cười…
– Công tử thủ đoạn quả nhiên cao minh, thực thi tiểu kế khiến cho một đôi tình lữ bền vững hơn sắt đá cuối cùng thì cũng chia ly.
Trần Hữu Lượng không biết lúc nào theo từ trong bóng tối xông ra.
– Bây giờ nói bọn họ chia ly thì còn hơi sớm.
Tống Thanh Thư đối với Trần Hữu Lượng khám phá mưu kế trong đó, thì mấu chốt cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, mấy cái loại âm mưu nhỏ này người trong nghề nếu bổn sự cũng không có, thì đó mới thật sự là ngạc nhiên ngoài ý muốn…
Trần Hữu Lượng cười nói:
– Vị Sử đại tiểu thư kiêu ngạo này, chắc chắn sẽ trốn không thoát trong lòng bàn tay công tử đấy.
Tống Thanh Thư cũng không nói gì, cũng không có giải thích, ngược lại dời đi chủ đề:
– Sự tình tạo ra dư luận lật lại bản án của Nhạc Phi đã an bài như thế nào rồi…
– Công tử yên tâm đi, Cái Bang ưu điểm khác thì không có, chỉ có chính là nhiều người, cam đoan không qua nữa tuần trăng, toàn bộ Lâm An thành sẽ truyền khắp về chuyện này.
Trần Hữu Lượng cười nịnh nói.
– Vậy là tốt rồi.
Tống Thanh Thư nhẹ gật đầu…
– Mặt khác chỗ của ta bất tiện, trước hết cứ để cho Vệ Nhược Lan tạm thời ở tại chỗ này, phải nghiêm cẩn trông giữ, nếu người không còn, ta sẽ tìm đến ngươi tra hỏi.
Lúc này tòa nhà của hắn đang ở là do triều đình Nam Tống cung cấp, mà Vệ Nhược Lan dù nói thế nào cũng là trạng nguyên của triều đình, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết đến, nếu bị người biết được mình cầm giữ Vệ Nhược Lan, thì sẽ không thể thiếu đến phiền toái.
– Vệ Nhược Lan không lạc đi đầu được, nơi này là tổng đàn Cái Bang, tuy rằng không tính là đầm rồng hang hổ, nhưng phóng mắt thiên hạ, thì họa may chỉ có công tử nhân vật kỳ tài như vậy, thì mới có thể toàn thân trở ra mà thôi…
Trần Hữu Lượng không nhẹ không nhạt mà vỗ một cái mông ngựa.
– Hy vọng là được như ngươi nói…
Tống Thanh Thư một phất ống tay áo…
– Ta đi trước đây, nếu có việc gì thì nhớ hãy cho ta biết.
Khi hắn nói xong chữ cuối cùng, thân người đã biến mất vô ẩn vô tung.
Trần Hữu Lượng thu hồi tình cảnh khiếp sợ trong lòng, ánh mắt âm trầm, thật lâu sau đó thở dài một hơi, quay người về phòng.
Lúc Tống Thanh Thư quay trở lại tòa phủ quận vương, ngạc nhiên khi các nàng Tiểu Long Nữ vẫn còn chưa có trở lại, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời lông mày dần dần nhíu lại: “Lý Thanh La sẽ không đem Tiểu Long Nữ mang đi mất chứ?” Chẳng lẽ Lý Thanh La muốn hãm hại mình? Dù sao hắn đã đáp ứng triều đình Nam Tống bảo đảm Tiểu Long Nữ một mực lưu lại trong thành…
Bất quá Tống Thanh Thư rất nhanh liền hủy bỏ qua suy đoán, Lý Thanh La tuy rằng hận mình, nhưng nàng là một nữ nhân thông minh, biết rõ làm như vậy chỉ có thể tự tạo phiền toái mà thôi, lấy võ công của hắn cùng thế lực, cũng không có sợ triều đình Nam Tống, huống chi hắn tin rằng Tiểu Long Nữ sẽ không hãm hại mình…
Cuối cùng Tống Thanh Thư dứt khoát không quản đến chuyện này, phân phó hạ nhân chuẩn bị rượu và thức ăn, chờ khi rượu và thức ăn đã bưng lên, hắn xua tán nha hoàn cùng sai vặt rời đi, tại bên cửa sổ vừa ăn uống vừa ngắm trăng…
Cũng không biết uống được bao lâu, hắn bỗng nhiên cầm chén rượu ngăn chặn tại phía trước yết hầu của mình, ngay sau đó là một thanh kiếm lạnh sáng lóng lánh vừa đúng tầm đâm đến…
Chén rượu vốn là đồ vật dễ dàng bị tan vỡ, chứ đừng nói mũi kiếm sắc bén đâm trúng, ngay cả một sợi xích sắt bình thường, cũng có thể bị chém đứt, nhưng chén rượu trong tay Tống Thanh Thư lại vững chắc như bàn thạch, lợi kiếm của đối phương thậm chí ngay cả một vết trầy đều không có để lại trên chén rượu…
Tống Thanh Thư một tay cầm lấy chén rượu ngăn lại một kiếm lăng lệ ác liệt đối phương, tay kia nhẹ nhàng phất một cái, trên bàn mấy hạt hạt lạc rang tựa như ám khí kích xạ phóng đi, ngay sau đó trong phòng vang lên một tiếng kêu rên, tên thích khách kia bị phóng trúng huyệt đạo trên thân, thân người liền té ngã trên đất.
Nghe được thanh âm đối phương mềm mại đáng yêu, Tống Thanh Thư lông mi gương lên, bật cười:
– Thật sự là kỳ quái, vì cái gì mỗi lần tới ám sát ta đều là nữ thích khách đây? Xem ra trời cao có mắt chiêu đãi ta không mỏng đấy, chỉ là hy vọng dung nhan không quá xấu, miễn cho lãng phí ta vừa rồi hạ thủ lưu tình.
Nữ kia thích khách thân pháp có chút quỷ dị, hơn nữa Tống Thanh Thư lại không dùng toàn lực, bởi vậy vừa rồi trong thời khắc mấu chốt, liền cong lấy thân thể tránh được yếu huyệt bị điểm, sau đó trên thân liền bị tê dại, nàng có chút chậm lại, đang muốn giãy giụa đứng lên, nghe được hắn nói thì thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa lại ngã trên đất.
Tống Thanh Thư né đầu sang một bên, đầu lệch qua một ly, tránh thoát mũi chân nàng đá tới, thừa dịp lực đá đã hết mức, hắn liền đưa bàn tay kẹp lại dưới nách mình bàn chân đá tới của nàng, một chân trụ, một chân đá của nữ thích khách hình thành một đường thẳng băng, vì thế khi Tống Thanh Thư nhích gần kẹp lấy chân nàng, thì hạ thể của hắn chạm vào đúng trên âm hộ của nàng, lúc này hai người có một tư thế dính chung vào một chỗ như là tư thế giao cấu vậy, đây là chiêu mà trước đây y hệt khi Đường Tái Nhi đã xuất thù cùng với hắn, và cũng là hắn đã đối phó bằng cách giống như vậy, chỉ khác lần trước thì hạ thể của hắn có một khoảng cách, còn lần này thì hắn dựa sát vào gò mu của nàng…
– Ngươi… ngươi… vẫn là giống như trước đây… vô sỉ!
Tống Thanh Thư ồ lên một tiếng:
– Thanh âm này nghe có chút quen tai…
Một bên nói xong một bên khẽ vươn tay, nàng hướng đầu về phía sau né tránh, thế nhưng là cái khăn che mặt trên mặt vẫn bị lấy xuống, lộ ra một khuôn mặt vũ mị đa tình.
– À… nguyên lai là thánh nữ Bạch Liên giáo Đường Tái Nhi a, không đúng, có lẽ xưng hô cô nương là Phù Mẫn Nghi mới đúng…
Tống Thanh Thư lúc này thả nàng ra, ung dung ngồi xuống trên ghế…
– Lại nói… ban đêm cô nương ban đêm xông vào khuê phòng của ta, không phải là ngấp nghé nam sắc của bổn công tử chứ?
Đường Tái Nhi cho dù bình thường tại trong Bạch Liên giáo, chính là một nữ nhân quyến rũ thu hút bao nhiêu giáo chúng như là nhụy hoa mật ngọt, tuy nhiên lại bị Tống Thanh Thư đánh bại:
– Ngươi như thế nào lại không biết xấu hổ, còn nói đến khuê phòng gì đó khiến cho nghe qua ta muốn nôn ọe a…
– Đừng trách ta không có nhắc nhở cô nương, đối với chủ nhân của mình nên khách sáo một chút.
Tống Thanh Thư nhàn nhạt nói.
Đường Tái Nhi mặt trầm xuống:
– Chủ nhân cái gì?
– Xem ra nữ nhân quả nhiên là thuộc loại hay quên a…
Tống Thanh Thư thở dài một hơi…
– Cô nương ngay cả trong thân trúng phải Tam Thi Não Thần Đan cùng Báo Thai Kinh Dịch Hoàn của ta mà vẫn không nhớ…
Nói đến đây hắn cũng khinh bỉ mình không hề thương hương tiếc ngọc, rõ ràng đối với một mỹ nhân kiều mị như vậy lại dùng âm tàn độc dược trên thân nàng, còn dùng đến hai loại độc dược…
Nghĩ đến lúc trước tại Kim quốc một đám không công mà về, Đường Tái Nhi lại không cam lòng, bất quá rất nhanh khắc chế, thở một hơi nói ra:
– Ta không có quên.
– Vậy còn dám tới ám sát ta?
Tống Thanh Thư thanh âm chuyển sang lạnh lẽo…
– Mặc dù thời gian dược tính phát tác vẫn còn sớm, bất quá nếu bây giờ cô nương muốn chết, thì ta cũng có thể thành toàn…
Đường Tái Nhi cắn bờ môi, trong thanh âm không mang theo tức giận:
– Nếu ta cứu không được Vệ Nhược Lan, thì ta sống tạm ở trên đời này cũng không có ý nghĩa gì nữa…
– Vệ Nhược Lan?
Tống Thanh Thư bất tri bất giác ngồi ngay ngắn…
– Không thể không nói, cái đáp án này làm ta vô cùng bất ngờ…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14