Cả đêm hôm đó, hai chị em Ngọc Ngà không ai ngủ được. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ, một hình ảnh khác nhau. Nhưng tựu chung thì cũng chẳng có gì khác hình ảnh đã xảy ra trong rạp hát.
Từ nhỏ đến giờ, hai nàng chỉ được xem qua tranh ảnh, sáng bào hoặc video các ảnh trai gái yêu nhau. Nhưng chưa bao giờ thực sự được bàn tay của một thanh niên, mà lại là thanh niên đẹp trai như Hoàng ôm ấp, vuốt ve rồi bóp vú như vậy.
Bàn tay con trai như có điện, đụng đến đâu là hai người con gái tê đến đó. May là Hoàng chỉ có bóp vú sơ bên ngoài lớp áo. Nếu bàn tay đó mà đụng tới lớp da thịt bên trong quần áo thì còn đê mê đến cỡ nào nữa.
Đã gần hai giờ sáng rồi mà hai chị em Ngọc, Ngà vẫn chưa ngủ được. Hai người nằm hai giường riêng nhau trong cùng một căn phòng. Người này cứ tưởng người kia ngủ. Nhưng kỳ thực chẳng ai ngủ được cả. Chỉ có Hoàng là ngủ một cách say sưa vì cả đêm được bóp vú cả hai chị em, lại vừa chặt một quả ngon lành trong động sau khi đưa hai chị em về nhà.
Từ cái hôm ông Thời ở xưởng may về, chỉ thấy cái note của Hòa để trên bàn với mấy dòng chữ vỏn vẹn:
“Em qua nhà người bạn chơi tứ sắc một bữa. Mai về. Đừng mong. Ký tên. Hòa.”
Vậy rồi Hòa đi luôn hai ngày mới trở về. Ông Thời củng có ý bực trong bụng nhưng vẫn không dám tỏ thái độ với người vợ trẻ.
Nhưng một hai ngày sau thì ông lại cảm thấy vui vẻ hơn bình thường. Có lẽ Hòa được ra ngoài giải trí thoải mái nên người nàng tươi trẻ lại, nói cười vui vẻ với ông chứ không cau có gắt gỏng như trước kia.
Ông Thời nghĩ thầm trong bụng. Điệu này chắc mỗi tháng ít nhất phải cho vợ đi chơi tứ sắc một hai lần cũng nên.
Quả thật vậy. Từ sau chuyến đi Las Vegas với Luân, Hòa cảm thấy cái máu dâm trong người nàng đã được thỏa mãn một cách trọn vẹn. Luân đã đem đến cho nàng những cơn khoái lạc chất ngát trong đời mà chưa bao giờ nàng được hưởng.
Chỉ trong hai ngày trên las Vegas mà Luân đã chơi nàng cả chục lần. Mà mỗi lần chơi, là Hòa ra ít cũng phải 4, 5 lần Luân mới bắn tinh. Hai người chỉ ăn rồi miệt mài chơi nhau điên cuồng.
Hòa ngạc nhiên, không hiểu sao Luân vừa mới chơi xong, bắn tinh dầm dề thì chỉ cần nửa tiếng sau con cặc chàng đã cương cứng trở lại như cũ. Chẳng bù với ông chồng nàng, bắn ra một cái là như cái xác không hồn. Cặc dái bèo nhèo nhìn thấy phát tởm.
… Bạn đang đọc truyện Bà dì ghẻ nứng lồn tại nguồn: http://truyensex68.com/ba-di-ghe-nung-lon/
Mới về nhà hôm trước mà hôm sau Hòa đã muốn đi kiếm Luân rồi. Nàng có điện thoại cho Luân, nhưng chàng cẩn thận bảo nàng:
– Em đừng có làm lộ liễu quá không được. Thỉnh thoảng gặp nhau mới qúy.
– Nhưng em nhớ anh.
– Anh biết. Nhưng em phải nghĩ đến danh dự chung của mọi người. Lỡ chuyện đổ bể ra. Anh biết nói sao với anh Thời đây.
Nghe Luân nói đúng, Hòa chỉ còn vớt vát:
– Thôi thì một hai tuần mình đi Las Vegas một chuyến nhé.
– Đồng ý. Để anh lo sắp xếp.
Buông điện thoại xuống, Hòa thẫn thờ như một đứa bé bị mất cục kẹo ngon. Nàng nằm trên giường nhắm mắt cố tình dỗ giấc ngủ để quên đi sự đòi hỏi của cơ thể mà gần như chẳng ngày nào nó để cho Hòa yên.
Nhưng nàng cố quên thì hình ảnh mê ly hấp dẫn lại càng hiện rõ trong tâm trí nàng.
Không thể nào ngủ được, Hòa lại nghĩ đến ông chồng già đang hùng hục cày bừa như con trâu ngoài shop may. Hòa nhấc điện thoại gọi ông về. Nhưng người thư ký lại bảo ông đã đi giao hàng hay nhận hàng gì đó. Hòa thất vọng. Nàng sực nhớ đến món đồ chơi mà Hòa đã có từ ngày mới đặt chân đến Cali do người bạn tặng.
Hòa chồm dậy, lấy chìa khóa mở ngăn kéo riêng của nàng, lôi ra một cá hộp nhỏ. Bên trong là một con cặc giả chạy bằng pin, dành riêng cho mấy mẹ vắng chồng. Món quà nàng đã có từ lâu nhưng chưa bao giờ xài tới. Thứ nhất là nàng không quen chơi cái kiểu kỳ cục mà ngày còn ở Việt Nam nàng chưa bao giờ tưởng tượng ra được. Thứ hai nữa là kích thích của nó to quá khổ, chỉ vừa cho con gái Mỹ. Thứ ba là vì mới vừa qua tới Cali không bao lâu thì nàng đã có đồ thiệt để chơi, cần gì ba cái thứ đồ chơi này.
Hòa loay hoay lấy cục pin ráp vô rồi bật nút cho chạy thử. Con cặc giả to bằng trái dưa leo rung lên bần bật trong tay nàng.
Chỉ mới có vậy mà người Hòa đã nóng bừng lên. Nàng thích thú với món đồ chơi trên tay. Quả thật là một báu vật mà bấy lâu nay nàng quên béng đi mất. Nhưng cái bản chất người đàn bà Á đông không như bọn đàn bà con gái Mỹ. Hòa vẫn sợ như ai bắt gặp. Nàng mắc cỡ với chính mình. Hòa vội vã bước vào phòng tắm khóa cửa lại.
Khi chiếc quần lót tuột ra khỏi hai chân nàng, Hòa liếc thấy dưới đáy chiếc quần xì líp mỏng manh đã ướt nhẹp một đốm tự lúc nào.
Hòa bước vào bồn nước ấm nằm nhắm mắt, trong khi hai tay nâng niu món đồ chơi đưa lên cạ vào mắt, mũi. Rồi không kềm hãm được dâm tính, Hòa há miệng, ngậm lấy đầu con cặc giả mà mút và liếm ngon lành.
Con cặc giả được Hòa kéo vuốt đầu vú, rồi nàng bấm nút cho nó rung lên. Đầu cặc giả rung lên trên đầu vú nàng, tạo cho Hòa một cảm giác kích thích lạ lùng kỳ diệu. Hòa đê mê, ngây ngất trong cái rung động tuyệt vời của cơ thể.
Dâm thuỷ trong người Hòa cứ âm ỉ tiết ra, dù Hòa đang ngâm mình trong nước. Hòa nhận thấy cơ thể nàng bốc lửa thiếu điều làm hồ nước sôi lên.
Không còn kiềm chế được nữa, Hòa cầm nguyên con cặc khổng lồ đó ấn sâu vào miệng lồn đang ướt nhẫy của nàng.
Cũng không khó khăn lắm như Hòa tưởng. Con cặc to tướng như vậy mà Hòa thụt ra thụt vô, vừa cho con cặc giả rung lên bần bật.
Hòa nghiến chặt hai hàm răng, rít lên từng hồi sung sướng. Quả thật là không có cái sướng nào giống với cái sướng nào. Đồ thiệt có cái sướng của đồ thiệt. Đồ giả có cái sướng của đồ giả. Mà thiếu điều chơi với con cặc giả này còn thích, còn sướng hơn cặc thiệt nữa.
Nếu đem ra so sánh, cả con cặc của ông Thời với của Luân cũng chưa chắc to bằng được với con cặc giả này được. Hơn nữa là cặc thiệt làm gì biết rung bần bật trong lồn như vậy. Và lý do quan trọng nhứt là cặc giả chơi không bao giờ biết xìu. Hòa cứ để cho nó rung trong lồn chừng nào đã thì thôi. Họa chăng lúc hết pin nó mới chịu ngừng. Mà lẽ dĩ nhiên là Hòa sẽ hết pin trước nó rồi.
Hoàng từ ngoài sân tennis vừa về tới thì đã nghe tiếng của Ngọc nhắn trong máy trả lời điện thoại:
“Ngọc có chuyện cần nhờ anh Hoàng giúp. Chừng nào anh Hoàng về thì gọi lại ngay cho Ngọc. Bye.”
Chàng vội vã quay số phone nhà Ngọc. Từ đầu dây bên kia, Ngọc nũng nịu:
– Em cần đi Los mua một ít đồ mà hỏng dám lái xe ngoài xa lộ. Anh Hoàng có rảnh đưa Ngọc đi giùm nhé.
Ngọc kéo dài chữ “nhé” nghe vừa dễ thương, vừa có vẻ như khẩn cầu làm cho Hoàng không thể nào từ chối được.
Hoàng tắm rửa qua loa rồi lái chiếc xe cà rịch cà tang đến đón Ngọc.
Đậu xe trước cửa nhà, Hoàng không muốn bước vào. Chàng sợ phải chạm trán với Ngà. Nếu gặp như thế sẽ gây khó khăn cho chàng, vì Hoàng không quên mới tuần trước đây, chàng đã đưa bàn tay chuối mắn chuyên môn nhồi banh của chàng ra mà nhồi trái vú thơm ngon của Ngà trong rạp hát.
Nghe tiếng còi xe quen thuộc của Hoàng, Ngọc từ trong nhà phóng ra như cơn lốc. Chiếc xe khẹt khẹt vài cái làm duyên rồi từ từ bò ra đường phố. Hai người không ai thấy phía sau tấm rèm cửa, Ngà đang nhìn theo với ánh mắt vừa ghen tức, vừa buồn tủi.
Sau khi chỉ cho Hoàng chạy lung tung hết đường này đến đường khác. Ngọc chẳng mua được một món gì, trừ chiếc cà vạt thời trang mà Ngọc mua trong một tiệm sang trọng để tặng Hoàng.
Mà thực tâm, Ngọc cũng đâu có đồ gì cần mua. Nàng chỉ kiếm chuyện để được gần gũi Hoàng. Vì từ cái hôm được bàn tay chàng thám hiểm trên hai quả đồi non. Ngọc lúc nào cũng bị ám bởi cái cảm giác kỳ lạ mà lần đầu tiên nàng biết. Đang miên man nhớ tới cái hôm trong rạp hát, đột nhiên tiếng nói Hoàng cất lên bên cạnh:
– Ngọc đang nghĩ gì đó.
Hoàng chỉ hỏi một cách vô tư, nhưng tự nhiên Ngọc đỏ cả mặt mày, tưởng chừng như Hoàng đã hiểu thấu tim đen của nàng.
Không nghe Ngọc trả lời, Hoàng xoay qua. Chàng thấy gương mặt Ngọc đỏ ửng như người đang bị sốt. Hoàng sốt sắng:
– Ngọc sao thế? Nếu mệt thì để anh kiếm chỗ cho Ngọc ngồi nghỉ nhé.
– Tự nhiên sao em thấy người xây xẩm khó chịu.
– Vậy thôi để anh đưa Ngọc vô quán nào ngồi uống nước, nghỉ mệt nhé.
Ngọc nghĩ thầm trong bụng: “Sao anh thật thà vậy. Em chỉ muốn theo anh về nhà, hoặc là đi đến chỗ nào vắng vẻ để hai đứa…” Nghĩ vậy Ngọc nhanh trí bảo Hoàng:
– Em hỏng thích ngồi hàng quán đâu. Hay là anh Hoàng kiếm chỗ nào yên tĩnh cho Ngọc nghỉ một chút.
Hoàng không vừa. Chàng thầm nghĩ: “Cả cái đất Cali này không chỗ nào yên tĩnh bằng phòng ngủ khách sạn.” Nhưng chợt nhớ là mình đã tự nguyện với lòng không dám quờ quạng với bất cứ cô gái nào. Lỡ dính bầu bất tử thì chết. Ráng chờ ra trường xong, lấy được mảnh bằng, có job thơm rồi hẳn tính. Còn bây giờ đang đi học, có thèm cũng ráng chịu chớ biết sao.
Nghĩ vậy nên Hoàng đánh trống lảng:
– Thôi, gần đây có cái công viên mát mẻ lắm, để anh đưa Ngọc đến đó ngồi nghỉ một lát.
Lỡ đóng kịch, Ngọc đành phải đóng cho hết cái vai trò của mình. Nàng gật đầu, vừa đưa hai ngón tay lên chà hai bên thái dương, làm như nhức đầu thực sự.
Hoàng lái xe sâu vô công viên, tìm một chỗ vắng vẻ đậu lại, rồi mở cửa xe cho Ngọc xuống.
Hai người tản bộ vòng sau mấy hàng cây. Ngọc cứ càng lúc càng đi sát vào người Hoàng. Không lẽ cứ tránh ra xa Hoài, Hoàng đành để Ngọc tựa sát vào người chàng. Rồi bất thình lình bàn tay Ngọc ngắm lấy tay chàng quàng ra sau lưng nàng.
Hoàng hơi khớp trong bụng. Chàng không ngờ bình thường Ngọc là một cô gái thuỳ mị, name thắm, nhưng khi yêu rồi nàng lại bạo dạn như vậy.
Ngọc kéo Hoàng ngồi xuống sau một gốc cây to. Nàng nhìn thẳng vào mặt Hoàng mà hỏi:
– Ngọc muốn anh trả lời thành thực cho Ngọc…
– Ngọc cứ hỏi đi. Nếu biết anh sẽ trả lời.
– Ngọc biết là anh biết mà.
– Vậy Ngọc hỏi đi.
– Nhưng mà anh hứa là không được nói dối nhé.
– Cũng còn tùy câu hỏi của Ngọc.
– Không, hoặc là anh không trả lời, hoặc là trả lời thành thật chứ không được nói dối.
– Thôi được rồi. Ngọc hỏi đi.
Ngọc ngập ngừng giây lát để thêm can đảm, rồi nàng nhìn Hoàng một lúc trước khi mở miệng:
– Anh có yêu Ngọc không?
Hoàng biết trước là Ngọc sẽ hỏi câu đó, nhưng khi Ngọc hỏi chàng không khỏi bối rối. Nói yêu thì chàng kẹt, mà nói không yêu thì coi hỏng được. Hỏng yêu mà mó vú rồi bóp vú con người ta.
Hoàng tìm cách hoãn binh. Chàng không trả lời câu hỏi của Ngọc mà hỏi ngược lại nàng:
– Tại sao Ngọc lại hỏi anh như vậy?
– Ủa. Anh chưa trả lời câu hỏi của em mà.
– Anh… không có thân nhân ở Mỹ này, nên lúc nào cũng yêu thương Ngọc, Ngà hết.
Câu trả lời của Hoàng làm Ngọc điên tiết lên. Nàng đâu cần Hoàng coi nàng như em chàng đâu. Nàng cũng đâu cần Hoàng để ý đá động gì đến Ngà.
Ngọc không thèm nói với Hoàng tiếng nào nữa. Nàng gục đầu giữa hai lòng bàn tay rấm rứt khóc.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12