Đang trong cơn mê muội thì ông Minh lại gõ của, lúc đó đầu óc chưa được tỉnh táo nên không biết làm thế nào cả, não chưa hoạt động hết công suất:
– Thôi chết, tay Minh đến anh ơi? Làm sao đây?
– Em lại có cả tăng 2 nữa cơ à?
– Tăng 3 mới phải chứ? Hề. (Đợi em chút em ra liền).
– Ra mở cửa cho nó đê, cho rõ luôn vụ này.
Em Xu mặc tí đồ xong chạy ra mở cửa. Mình thì vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt sạch sẽ thơm tho rồi ra:
– Đến rồi hả ông?
– Ơ cái gì đây em?? (Tay Minh trố mắt sang nhìn Xu).
Vừa châm điếu thuốc mình vừa nói:
– Tối qua mệt quá tôi ở lại chỗ Xu ngủ. – Kìa Xu, khách đến sao không mời nước?
Trong lúc Xu đang bối rối chưa biết làm sao thì mình ung dung lấy nước rót cho tay Minh uống. Vô tình đã loại ngay tay Minh ra khỏi cuộc chơi, mình với Xu như là chủ và rất “ ưu ái “ cho khách tới.
– Sao em bảo em vẫn còn yêu anh cơ mà?
– Kìa Xu, em vẫn còn yêu ông ấy cơ mà kìa.
– Tao không hỏi mày, im.
Định cho tay Minh ăn cái long chảo chưởng nhưng mà thôi, mới sớm mai vả lại lớn rồi giải quyết bằng tay chân nghe chừng không ổn. Dù có căng thế nào thì cố mà dịu xuống cho phải lẽ.
– Hai người cứ nói chuyện với nhau. Anh đi làm bữa sáng, Minh ở lại ăn cùng luôn cho vui.
Em Xu nhìn mình ánh mắt khó hiểu, không biết mình đang nghĩ gì. Trong khi đấy mình đáp lại em với nụ cười rất trong sáng và trìu mến. Vào bếp làm bữa sáng, cho hai người kia nói chuyện. Vì là phòng cũng không rộng nên nói gì nghe hết ấy mà.
– Sao anh tới đây làm gì?
– Anh định cho em bất ngờ, nhưng anh lại là người bất ngờ.
– Chia tay nhau rồi, còn quay lại làm gì.
– Anh nói với em rồi còn gì.
– Em có người yêu mới rồi. Anh ấy.
– Em thay đổi nhanh thế à?
– Ờ, biết sao được.
– Tởm thật, em không khác gì con điếm. À không, không bằng.
Mình đang cắm cúi làm thì ngẩng mặt lên với câu nói của tay Minh, nó thì đứng dậy ra về. Mình đi tới phía nó làm cái phịch một phát vào mặt nó, không kiềm được nữa các bác.
– Mày vừa nói cái gì?
– Còn đây là cái tao trả cho hôm trước. (Phịch một phát nữa, nó nằm xuống nhà ôm mặt).
Do mình làm hơi nhanh và bất ngờ nên nó không làm ăn được gì dù có phản ứng tay chân, em Xu lúc đấy chạy ra nhưng lại ôm mình.
– Đừng đánh nữa, anh Minh về đi. Đừng tìm em nữa.
– Cút xéo, đừng có làm phiền bọn tao nữa.
Tay Minh ôm mặt đi về không nói được câu nào nữa, lúc ấy quả thật như bác nào thì cũng thế thôi. Vừa nản vụ em Xu lại vừa bị đánh nữa thì nhụt tinh thần lắm, xách dép về thôi chứ còn làm gì nữa. Ở lại ăn đòn chắc. Mình vào bếp mang đồ ăn ra, hai đứa ăn nhưng mình không nói gì cả. Cứ như là giận dỗi ấy .
– Sao đấy? Giận em à.
– Giận gì?
– Sao trông như giận ấy.
– Bình thường em, tí nữa tay Thông có đến luôn không để anh còn chờ?
– Thông cái gì mà Thông, tưởng em lăng nhăng lắm chắc.
Mình cười mỉm nguy hiểm rồi ăn tiếp. Rồi phi đi làm luôn, đúng là quay về với cái mớ bùng nhùng không bao giờ yên được. Kiếm cảm giác yên tĩnh ở Sầm Sơn chưa được lâu, à mà cũng có yên tĩnh quái đâu. Quay về HN là quay về với sự xô bồ của cuộc sống. Nhìn cảnh giao thông đường phố là thấy chán rồi, ấy thế mới hỏi tại sao ra HN người ta lại cần một người bên cạnh đến thế. Hà Nội khiến con người cảm thấy muốn được che chở và cùng một ai đó giữa cái sự bộn bề này.
Cả ngày mình cứ loáng thoáng nghĩ tới em Cún, em sang đó rồi bơ vơ giai đoạn đầu khiến mình bồi hồi không yên nhưng không làm sao được. Em Cún có mail thêm vài mail nữa mà lòng mình đau lắm. Đại loại là kể lể về cuộc sống bên đó.
Mấy ngày trôi qua mình không liên lạc với Xu, bận bịu mà. Chỉ lúc nào cần mình mới gọi điện cho em đi chơi thôi. Với tình trạng quan hệ này thì hai bên có thể đá nhau bất cứ khi nào, thế nên mình luôn sẵn sàng ở một góc tâm hồn nào đó cho việc này xảy ra.
Thôi kệ, qua chỗ thằng Đức chơi đã, qua xem nó làm ăn thế nào rồi. Quán khá là đông khách, đêm ở đây nhộn nhịp ra vào, từng đôi từng cặp cứ rủ nhau vào rồi lại dẫn nhau ra với vẻ mặt đầy hạnh phúc. Yêu đương cũng có, đang giai đoạn tán tỉnh cũng có. Thi thoảng thấy vẻ mặt hớn hở của vài thanh niên rồi là sự rụt rè của bạn gái theo sau mà mình chỉ biết mỉm cười, cái cảm giác ấy ai mà chẳng được trải qua.
– Giờ mới thèm vác mặt qua thăm tao hả?
– Thì bận từ ấy tới giờ mà, có thời gian quái đâu.
– Mày biết tin gì chưa?
– À ngon, thế là cũng biết báo tin cho tao rồi đấy. Tưởng đứt mất cái dây thần kinh thông báo rồi.
– Huyền Anh chuẩn bị cưới chồng đấy.
– Hả?
…
Khá là chóng vánh, cuộc đời không biết thế nào mà lần. Mới đó đã chuẩn bị lấy chồng, mới ngày nào còn ngây dại, mộng mơ mà bây giờ đã lo đến chuyện chồng con. Thôi thì chúc em hạnh phúc, mong là em tìm được người tốt vậy.
– Ờ thôi kệ.
– Thế mày có định dự đám cưới của nó không ?
– Không. Càng thêm lưu luyến chứ được cái đếch gì. Giờ mỗi người có cuộc sống mới.
– Thôi kệ 2 đứa mày. Tao đi đây chút, mày cứ ở đây nhé.
Đang ngồi nghĩ vẩn vơ chút thì buồn tay buồn miệng lên sân khấu mini của quán café làm bài :” Lại gần hôn anh “ . Tâm trạng đang khá là phiêu nên bài hát được tăng thêm độ thảm.
Xong xuôi quay về chỗ ngồi nhâm nhi café tiếp.
– Bằng Kiều cũng chào thua, anh nhỉ ? Em ngồi đây được chứ ?
Mắt mình lúc đấy khá là ngạc nhiên, nhưng cũng quen rồi nên đâm ra không quá tỏ ra bất ngờ hoặc hồ hởi khi được một em xinh tươi bắt chuyện.
– Ok em.
– Anh đang chờ bạn à ?
– À không, anh đến đây một mình, quán café này là của thằng bạn anh.
– Thất tình chăng ?
– Thẳng thắn quá em nhỉ ? Nhưng hay đấy, thất tình. Here alone ?
– Quán café mới mở, gần chỗ em nên thi thoảng ra này uống café một mình.
Ngồi tà lưa với em vài ba câu, em khá sắc sảo. Do có chút son phấn nên đoán em là dân đã đi làm rồi, trông cũng khá phong cách. Nói chuyện được một lúc thì thằng Đức về .
– Chà chà, chỉ được có thế là nhanh.
– Nhất cự ly, nhì tốc độ mà mày. ( – Bạn anh đó em ) .
– Mày khỏi phải giới thiệu, em nó thường qua đây uống café chỗ tao mà. Khách quen đấy, tao vừa đi đón em Khánh, lát nữa đi làm chút đồ nướng nhỉ, lâu tao chưa ăn.
Thực ra hôm đó mình cũng chả có gì để làm, quay sang chỗ em nó, nghiêng đầu nhẹ nhìn ý hỏi em nó có đi không. Xem ra cũng tinh tế ra phết, em cũng nghiêng đầu lại vẻ đồng ý.
Thế là thằng Đức đèo người yêu nó ( em Khánh ), còn mình thì lai em nó, giờ mới biết cũng là bạn thằng Đức luôn, hay qua quán nó mà.
– Anh là Dũng nhé.
– Gọi em là Mai.
– Gái tên Mai, trai tên Dũng. Đùa anh à?
– Chắc là trùng hợp thôi, cùng sở hữu cái tên đẹp nhất của 2 phái.
– Em đi làm rồi ? Trông vẫn trẻ nhưng lại chững chạc.
– Em mới 20, không học ĐH , giờ em đang mở Shop quần áo ở đối diện chỗ anh Đức đấy.
– Tính giàu sớm hả?
– Không thì cạp đất mà ăn à ?
Wow… hôm nay đông vui. Gặp luôn mấy thằng bạn xã hội ( quen qua thằng Đức ) cùng người yêu đi theo. Anh em tay bắt mặt mừng hàn huyên. Nhưng vẫn còn một số người lạ nên thằng Đức nhanh miệng :
– Dũng, bạn thân tao.
– Còn ai bên cạnh kia ông eiii ( có đứa hỏi với ).
– À, bạn mới quen thôi.
– Bạn tình hay bạn đời ?
Mình cười trừ không trả lời, có tầm khoảng chục người. Anh em uống rượu tà lưa hết, em Mai do vào đời sớm nên mấy khoản này nghe chừng em nó tự tin, có khi lại còn hơn cả mình nữa. Rượu đến tay là em sòng phẳng và không xin xỏ. Nhưng em lại ít nói . . .
– Chuyện thường ngày à em?
– Mấy đứa bạn em cứ 1 tuần ít nhất 1 lần nên cũng đâm quen. Anh cũng uống được đấy.
– Bẩm sinh rồi.
Hai đứa thi thoảng mới nhau riêng sòng phẳng. Thì em Xu gọi điện :
– Anh đang ở đâu đấy ? Hôm nay qua em.
– Anh đang chỗ mấy đứa bạn chút. Có gì không?
– Lại nhậu nhẹt à?
– Ờ.
– Thế tí nữa có về không?
– Có chứ, không về thì ở đâu?
– Thế thì qua em luôn đấy.
– Có gì anh gọi sau nhé. Anh bận.
Nói xong mình cúp máy luôn, đang hơi men phê phê cộng thêm chút nhiệt từ đám đông nên khá là phiêu du. Tan tiệc đứa nào cũng lâng lâng cả rồi.
– Anh em tăng 2 chứ nhỉ ? ( Thằng Đức cao giọng ).
– Yeahhhhhhhhhhhhh
– Ê Đức, tao phải về. ( mình nói nhẹ ).
– Mày về làm gì, hôm nay đang vui.
– Nhưng còn em Mai, chẳng nhẽ bắt nó đi qua đêm à.
– Mai, ý em sao ? ( Thằng Đức quay sang Mai ).
– Em sao cũng được ?
Thì chẳng nhẽ lại không bằng đứa con gái, thôi thì tăng 2 cùng đám bạn qua Bar quen thuộc. Đèn chớp loạn xạ lên nhưng mình chỉ ngồi uống chút rượu nhẹ ở quầy.
– Anh không nhảy à ?
– Anh không thích cho lắm.
– Ra nhảy với em.
– Mình em ra đi.
– Thế thì uống cùng vậy.
Trông em lúc đó cũng khá là phê rồi, nhạc vào nữa nên đâm ra tâm hồn như trên mây, người thì nẩy tưng tưng lên. Vòng 1 cứ sóc lên sóc xuống mà làm mình không rời mắt được. Em có bắt trộm được mình vài lần nhìn vùng trên. Nhưng hình như em cố ý để cho nhìn thì phải. Em Xu lại gọi điện, mình chạy qua nhà vệ sinh nghe :
– Về chưa?
– Anh chắc hôm nay không về được đâu.
– Lại đi với em nào hả?
– Em nào mà em nào, ngủ trước đi. Hôm sau anh qua.
Vừa tắt điện thoại xong, quay lại thì em Mai đứng đường sau người tựa vào tường :
– Bảo thất tình mà.
– Thì còn phương án B.
– Cũng ghê gớm đấy nhỉ.
– Liên quan tới em không ?
Vừa nói dứt lời câu đó, em Mai túm cổ áo mình tiến gần lại làm một cái kiss sâu xuống tận ruột.
– Bây giờ thì liên quan chưa?
– Có đôi chút.
Xong xuôi vào lại chỗ ngồi, hai đứa vẫn nc bình thường nhưng mình khá e dè vụ này. Tuy lời nói vẫn trên cơ, bất cần nhưng thực sự ở em mình không có chút tin tưởng gì nữa rồi. Tan tăng 2.
– Tăng 3 cái chứ nhỉ ? ( Thằng Đức lại cao giọng ).
– Ơ cái thằng ( mình ngớ người ra ).
– Bình tĩnh đi mày.
– Đừng đú quá mày, lớn rồi.
Thế là thằng Đức nó bảo nghỉ, không thì chắc cu cậu lại rủ đi đập đá hoặc đại loại thế thì lại phiền ra. Thằng Đức lai người yêu nó đầu tàu đi, đến cái khách sạn cỡ vừa thì nó rẽ vào, bọn theo đuôi thì cũng rẽ theo. Mình thì ngừng lại trước cổng.
– Ê Dũng, định ngủ ngoài đường à?
Mình quay sang nhìn em Mai, em nói luôn :
– Ngoài đường lạnh lắm.
Thôi thì vào, không xoắn nữa. Các cu cậu đã thích thì anh không miễn cưỡng nữa. Tự thuê phòng theo cặp, đương nhiên rồi. Mình với em Mai một phòng chứ còn sao nữa. Nhưng thực tế là mình không có ý đồ gì với em này cả. Chưa thấy hứng thú gì từ em, tuy em nói chuyện có phần nguy hiểm nhưng cũng nhàm rồi. Không còn thấy lạ nữa.
– Em lên giường ngủ, anh qua sofa.
– Đêm lạnh thì sao anh?
– Yên tâm.
– Lạnh thì cứ qua chỗ em . . .
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22