Ngoại trừ chuyện cãi vã thì quan hệ giữa ba thằng khá tốt. Chúng tôi cùng chơi, cùng ăn quà vặt, cùng trốn học, cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn. Tôi cũng cho thằng Sĩ biết đam mê vẽ vời của mình. Nó xem khá nhiều bức tranh và gật gù “cũng được” như một lời khen (vì chảnh nên hắn không bao giờ xuýt xoa kiểu như “đẹp thế”, “đẹp vãi”, “đẹp vãi cả…”). Một ngày nọ, thằng Sĩ gọi tôi lại và bắt đầu thủ thỉ như gái mới lớn kể chuyện thầm kín:
– Này… tôi nhờ ông cái này được không…
– Làm đếch gì mà ghê thế? – Tôi cười – Sao, chú muốn gì ở anh?
– Đập Muỗi, nghiêm túc coi! Ông biết vẽ chân dung không?
– Cũng tạm, rồi sao?
– Ông vẽ chân dung con Châu hộ tôi được không?
Tôi liền ngoái đầu nhìn cô bé tên Châu đang đùa nghịch với bạn bè ở cuối lớp. Tôi hỏi:
– Là “Trâu Điên” hả?
– Trâu Điên cái đầu ông! Tóm lại là ông vẽ được không?
– Ờ cũng được. Cho tao hai ngày!
Chuyện nhờ vả này của thằng Sĩ khá kỳ lạ, bởi nó quan niệm chỉ có con gái quan tâm nó chứ đừng hòng nó quan tâm con nào. Nhưng Châu là một trường hợp đặc biệt. Cô bé ấy mặt mũi bình thường, vóc dáng lại nhỏ con như học sinh lớp 6, chỉ duy một điểm nổi bật là hai má hay ửng đỏ. Bất kể vui buồn hay tức giận, mặt Châu lại đỏ như gấc. Cũng bởi cái tật ấy, em trở nên nổi bật so với lũ con gái. Đám con trai rất khoái trêu chọc Châu, thường đọc trại tên của em thành “Trâu” rồi đặt biệt danh “trâu điên”. Trong số mấy thằng con trai đó có Sĩ. Bằng cái miệng dẻo quẹo và mã ngoài bảnh bao, nó tiếp cận Châu khá dễ dàng. Tuy nhiên, cô bé má đỏ nọ chỉ coi thằng Sĩ là bạn bè, không hơn.
– Định cưa nó hả? – Tôi hỏi.
Thằng Sĩ trả lời kiểu rất chảnh:
– Tặng quà sinh nhật thôi, cưa đếch gì? Tôi không quan tâm!
Tôi nhận lời thằng bạn. Hôm đó, trong giờ học, tôi thi thoảng quay xuống nhìn Châu, tay cầm bút phác thảo gương mặt. Tối về, tôi bắt đầu đắp thêm chi tiết, nhưng vấn đề nảy sinh khi tôi không thể vẽ được đôi mắt. Trong vẽ chân dung, đôi mắt mà vô hồn thì toàn bộ bức tranh coi như vứt đi. Thực tình tôi chưa bao giờ nói chuyện với Châu nên chẳng thể nắm bắt được cái “thần” của đôi mắt.
Độ hai ngày sau, đến lượt thằng Cuốc nhờ vả tôi. Nhưng nó không nhờ tôi vẽ mà hỏi mượn tiền:
– Ông có hai mươi nghìn không? Tôi mượn! Cuối tuần tôi trả!
Tôi trố mắt. Hai mươi nghìn ngày xưa to vãi đạn, đủ ăn một bát phở với quẩy cộng thêm ly trà đá, khuyến mãi thêm kẹo Cool Air cho thơm mồm. Tôi hỏi:
– Để làm gì mày?
– Tôi muốn mua mấy đồ, mà kẹt tiền quá! Cho tôi vay!
– Tao sống cả tuần nhờ hai chục đấy! Giờ đi chơi điện tử với ăn sáng sao?
Thằng Cuốc gắt:
– Tôi bao! Bánh mì của tôi chia nửa, được chưa? Cho tôi vay, một lần thôi, cuối tuần trả!
Vì bạn bè, tôi cho nó vay tiền. Và đúng là cuối tuần, nó trả thật. Thằng Cuốc chưa bao giờ bầy hầy chuyện tiền nong. Tôi cảm giác hai thằng bạn mình đang âm mưu kế hoạch gì đấy. Tuy nhiên, tôi chẳng thừa thời gian tìm hiểu cho tới khi chính mồm chúng nó tự phun ra.
Một buổi sáng nọ, tôi dắt xe vào bãi thì thấy thằng Sĩ và thằng Cuốc cứ đùn đẩy nhau, không đứa nào chịu xe vào trước. Số là bãi để xe của trường phân thành từng lô, xe chỉ có thể để ngang rồi dựa vào nhau thành hàng, sau đó bảo vệ sẽ lấy dây thép luồn qua từng bánh xe rồi khóa lại. Xe nào càng ở ngoài thì càng được lấy sớm. Thế nên thằng Sĩ và thằng Cuốc… cãi nhau. Thằng Cuốc chành chọe:
– Mày đến trước thì mày cho vào trước đi!
– Tao không thích quay xe (xe phải dựng so le nhau)! Mày cho vào trước đi!
– Tao đến sau, sao tao phải cho vào trước!
– Vì tao không thích quay xe!
– Tao cũng không thích quay xe! Sao mày lắm mồm thế nhỉ?
– Mày lắm mồm thì có! Mày định ra sớm để đón con Châu chứ gì?
– Thế mày thì không chắc? Mày cũng muốn đón con Châu chứ ai vào đây? – Thằng Cuốc gào lên.
– Tao chả quan tâm! – Thằng Sĩ đáp lời kiểu chảnh – Tao cần gì phải đón nó?
– Thế tại sao mày không cho xe vào trước?
Tôi vừa buồn cười vừa không hiểu hai thằng cãi nhau cái gì. Tôi hỏi mấy đứa con gái hay chơi với Châu mới biết cô bé đi học bằng xe buýt, từ trường ra bến xe hơi xa nên Châu thường nhờ bạn đèo. Hai thằng bạn tọc mạch của tôi biết điều đó, chúng nó thường canh me sát giờ vào lớp mới dắt xe vào trường. Mỗi khi tan học, hai thằng lại hùng hục dắt xe chạy ra đón lõng Châu. Mở đầu là thằng Cuốc, nó đỗ xịch xe trước mặt cô bé, miệng nở nụ cười toe toét (hai răng cửa to tổ bố lồ lộ):
– Đi nhờ không Châu ơi?
Cô bé chưa kịp trả lời, thằng Sĩ đã từ đâu phóng ra, thúc luôn vào đít xe thằng Cuốc như thể muốn tông thằng này ra chỗ khác. Thằng Sĩ liến thoắng:
– Xe thằng này hay xịt lốp lắm! Để tớ đèo về!
Nhưng Châu từ chối vì em đã nhờ bạn đèo. Nhưng liên tục mấy ngày sau, hai thằng hẹo này không chịu bỏ cuộc và tìm mọi cách để Châu lên yên sau của mình. Ngoài mặt, chúng nó vẫn vui vẻ cùng chơi điện tử, cùng chia sẻ cái bánh mì “bửn bửn”, nhưng sau lưng lại âm thầm chiến tranh hòng thuần phục cô bé “Trâu Điên”.
Bức tranh mà thằng Sĩ nhờ tôi vẽ, hai chục nghìn mà thằng Cuốc vay; tất cả đều là quà sinh nhật mà chúng nó dành tặng Châu. Thực tình tôi không hiểu cô bé này có thứ gì mà khiến một thằng mê game, một thằng chảnh chó phải phát cuồng lên? Tôi dợm hỏi chúng nó về Châu thì hai thằng đều tỏ thái độ thờ ơ vẻ như không quan tâm. Thằng Sĩ – như thường lệ – nói một cách rất chảnh:
– Ôi dào, Châu chẳng có gì đâu! Ông quan tâm làm gì?
Thằng Cuốc thì phẩy phẩy tay:
– Hồi trước tôi mượn nó mấy quyển truyện nên phải tặng quà. Coi như có qua có lại, chẳng có gì đâu, ông để ý làm gì?
Rõ ràng câu trả lời và hành động của chúng nó chẳng đồng điệu nhau tí nào. Con bà chúng mày, sao lại vứt tao ra ngoài? – Tôi tự nhủ.
Rồi ngày sinh nhật của Châu cũng tới. Đúng như dự đoán, khá nhiều thằng tặng quà cho em, đồng thời rủ em đi ăn. Riêng hai thằng bạn của tôi án binh bất động. Đợi lúc không có ai trong lớp, thằng Sĩ tặng cô bé bức tranh được bọc trong khung gỗ (nó sợ tặng quà trước mặt người khác sẽ mất giá “chảnh”). Thằng Cuốc thì lén lút đặt hộp quà vào ngăn bàn của Châu, sau này hỏi ra mới biết là một con gấu bông. Cái tranh do tôi vẽ, con gấu kia có “cổ phần” hai chục của tôi, tính ra cũng là tặng quà rồi! – Tôi tự cười.
Ngày hôm ấy cứ diễn ra một cách yên bình như cái lạnh lãng đãng đầu đông. Tan trường, tôi ra nhà để xe, bỗng phát hiện xe mình không bị xâu dây thép. Trái gió trở trời, mấy ông bảo vệ già khú bỗng mắt lếch và quên mất xe tôi. Tôi liền dắt con xe ra trước sự ghen tức của lũ bạn. Ngày đó, thằng nào cũng mong xe mình không bị xâu dây để ra hàng điện tử sớm.
Đạp xe ra khỏi trường, tôi nhìn thấy Châu đang dáo dác nhìn trước nhìn sau. Ba lô của em chất đầy quà, hai tay khệ nệ một túm quà khác, trông như dân du lịch mới đi nghỉ mát về. Tôi bật cười, bèn dừng xe và… đợi. Tôi dừng xe đợi hai thằng bạn chứ không có ý định giúp em. Nhưng run rẩy, à nhầm, run rủi thế nào, đôi mắt của Châu dừng lại ở cái mặt tôi. Em bèn vẫy vẫy tay:
– Tùng ơi! Cho tớ đi nhờ với!
Thấy em gọi mình, tôi đành đạp xe tới. Chưa đợi tôi lên tiếng, em đã nói, nói nhanh như súng liên thanh bắn:
– Cái Hà hôm nay không đi xe, bố nó đèo! Cái đống này nặng quá, tớ đi ra bến xe chắc gãy tay mất! Cho đi nhờ với nhá, được không? Mà ba lô của tớ nặng lắm, đèo được không?
Tôi thộn mặt nghe em “bắn”. Trông bản mặt đần ra của tôi, em ngừng nói, miệng nở nụ cười ngượng, màu đỏ từ bờ má lan ra khắp khuôn mặt. Em lại nói, lại bắn nhanh như súng liên thanh:
– Tớ nói sai gì à? Sao lại nhìn như thế?
Tôi gật gật:
– Không, không có gì.
– Thế thì là đồng ý rồi! – Châu nói – Chở tớ nhé, cám ơn!
Em nhảy tót lên yên xe, chẳng cần hỏi xem tôi đồng ý cho đi hay không. Tự nhiên vãi! – Tôi tự nhủ, nhưng thực sự là tôi rất… khoái.
Châu không nặng lắm, nhưng cái ba lô chất đầy sách vở lẫn quà muốn ép bẹp lốp xe. Tôi è cổ đèo Châu cùng đống quà ra bến xe. Em nghển cổ lên hỏi tôi:
– Nặng không?
– Nặng chết bà! – Tôi nói – Cô sướng nhé, bao nhiêu đứa tặng quà!
– Sướng gì chứ? Mà nhà Tùng ở đâu? Có gần đây không?
– Ở chỗ… cơ. Không gần lắm! Mà nhà cô ở đâu?
– Ở đằng… trên kia, đi qua cái sân vận động là tới. Mà Tùng chơi với… (tên thằng Cuốc) và… (tên thằng Sĩ) à?
– Ờ. Nhưng sao?
– Hai bạn ấy tặng quà cho tớ mà Tùng không tặng cái gì à?
Tôi ém miệng cười rồi nói:
– Liên quan vãi cô ơi! Sao tôi phải tặng chớ?
– Vì Tùng là bạn của… (tên thằng Cuốc) với… (tên thằng Sĩ). Cho nên Tùng phải tặng!
Tôi cười sặc, lí luận kiểu này chắc chỉ riêng Châu mới nghĩ ra. Nghe thấy tiếng cười của tôi, cô bé nói nhanh như súng bắn:
– È, tớ đùa thôi! Đừng kể cho ai nhé! Đừng kể đấy! Mấy đứa khác nghe được lại nói này nói nọ, phiền lắm! Đừng có kể, nghe chưa? Ê, có nghe tớ nói gì không đấy?
– Rồi rồi! – Tôi đáp.
Tới bến, Châu xuống xe, tay khệ nệ xách đống quà. Em cười tươi:
– Cảm ơn nhé! À, ăn kẹo không?
Vì em nói nhanh quá nên tôi không nghe được em nói gì, bèn hỏi lại:
– Hả?
– Ăn kẹo không?
– Hả? Cái gì cơ? Nói chậm chậm lại cô ơi!
– Ăn – kẹo – không? Trời ơi, điếc à?
– Sao lại kẹo?
– Thì coi như trả tiền công đi nhờ xe ấy mà! – Châu cười.
Và chẳng đợi tôi thích hay không thích ăn kẹo, Châu đã dúi cây kẹo mút vào túi áo ngực của tôi. Vừa lúc ấy, xe buýt đến, cô bé vẫy tay chào tôi rồi nhảy lên xe, không quên gửi lại một tràng súng liên thanh:
– Về nhé! Lần sau sinh nhật tớ nhớ tặng quà đấy! Nhớ đấy, nghe chưa?
Xe buýt chuyển bánh, tôi thấy Châu ngồi hàng cuối xe. Em ngoái lại nhìn, sau vẫy tay chào tôi lần nữa, hai má hây hây đỏ giữa tiết trời lạnh. Tôi chẳng biết làm gì, chỉ biết nhìn theo chiếc xe buýt cho đến khi nó lẫn vào dòng xe cộ ở ngã tư. Bẵng đi một lúc, tôi lôi ra cây kẹo mút, mở giấy bọc rồi bỏ tọt vào miệng. Ngọt thế! – Tôi nhăn mặt. Vừa mút cây kẹo, tôi vừa nghĩ đến Châu. Một cô bé hồn nhiên, rõ ràng chẳng phù hợp lắm với tuổi mười sáu . Thời đại nào rồi còn những cô nữ sinh vô tư như vậy chứ? Chắc lại giả nai thôi! – Tôi lắc đầu.
Đang định quay xe về trường thì thằng Cuốc và thằng Sĩ đã xuất hiện. Trông mặt chúng nó hầm hầm như sắp nuốt sống tôi đến nơi. Thằng Sĩ nói:
– Ông vừa đèo cái Châu hả?
– Ờ. Nhưng mà sao?
– Ông cố tình ra sớm để đèo Châu về, đúng không? – Thằng Cuốc hỏi.
– Đâu có, nó gọi tao đấy chứ? Tao chẳng làm gì, thề! Tao…
Không để tôi nói hết, hai thằng hẹo liền xông vào bóp cổ đấm lưng tôi túi bụi. Thằng Sĩ gào lên:
– Đập Muỗi! Tại sao không phải tôi đèo Châu mà là ông đèo? Grào!
– Đóng Muối! Ông đâm sau lưng chiến sĩ phải không? Gréc! – Thằng Cuốc nghiến răng.
– Tao có làm gì đâu? Ặc ặc! – Tôi van nài.
Và tôi học được chân lý thứ ba: những thằng bạn không nên cùng thích một đứa con gái.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60