Bé Trân phì cười, nhìn tôi nói:
– Hồi đó dạy học, anh gặp ba em rồi mà sao giờ run dữ vậy?
Tôi lúng búng trả lời:
– Tí nhớ đỡ lời cho anh…
– Ừa, biết rồi mà, nói hoài! – Em ấy tủm tỉm, mở cửa bước vô nhà.
Thoáng rùng mình nhớ lại trong cơn say bí tỉ đêm qua, tôi có khoác vai ba của Trân, khệnh khạng bảo:
– “Để con nói chú nghe, chú chả biết cái quần què gì cả… ”