Tưởng sau ngày hôm đó hai vợ chồng tôi sẽ vui vẻ bên nhau, nhưng không hiểu sao trong đầu tôi luôn nhớ hình ảnh làm tình của vợ chồng Nhung.
Tôi luôn có những giấc chiêm bao thấy mình làm tình với nhiều người đàn ông xa lạ, lúc giật mình tỉnh giấc vẫn còn cảm giác đê mê, ngây dại, “ngõ hẹp” vẫn còn ươn ướt, với cuộc làm tình trong mơ ấy…
Có lần giật mình thức dậy không thấy chồng đâu, tôi nhẹ chân bước ra ngoài.
Rất nhiều tàn thuốc trên mặt bàn, có bao giờ anh hút thuốc nhiều như vậy đâu? Anh ngồi như kẻ vô hồn, mắt nhìn ra cửa sổ. Tôi đến gần định hỏi, nhưng anh nhắm mắt lại. Chắc anh vẫn buồn về chuyện hôm đó. Tôi thấy mình thật đáng ghét. Nhưng tôi biết nói gì với anh trong lúc này? Chỉ biết nằm vào lòng anh, cả hai cùng thức đến sáng…
Một buổi sáng đẹp trời, tôi nấu thật nhiều món ăn cho chồng trước khi đi làm. Hôm nay tôi muốn làm nhiều món lạ hơn những lần trước để tẩm bổ cho anh. Nấu xong tôi dọn lên bàn, vào phòng đánh thức anh dậy ăn sáng, nhưng anh đã đi lúc nào không hay. Tôi thấy một lá thư anh để lại.
“Hôm nay anh không ăn sáng, chiều anh bận việc nên về rất trễ cũng không ăn cơm. Em khỏi nấu cho vất vả”.
Vài chữ viết thật hời hợt của anh làm tôi rất buồn! Không hiểu sao anh lại làm như vậy?
Chiều hôm đó tôi vẫn nấu cơm như thường lệ và nhịn đói để chờ anh về ăn chung…
Hoàng hôn đã tắt, tôi đem những bức hình đám cưới của hai vợ chồng ra xem… Nhìn lên đồng hồ đã 10 giờ tối, tiếng gió vi vu đong đưa những ngọn cây, đám lá xào xạc, như bước chân anh về! Tôi ôm bờ vai lạnh, mím chặt đôi môi vì trời se buốt! Nhìn ra cửa ngóng chờ anh! Bụng đói cồn cào nhưng mà tôi vẫn chờ đến lúc ngủ quên mà chẳng hay.
Giật mình thức dậy đã 12 giờ khuya, tôi bắt đầu thấy lo, nên gọi điện thoại cho anh nhiều lần, điện thoại đã tắt máy. Nhìn ra cửa, trời tối đen và sấm sét, gió mạnh ào ạt, đập vào những cánh cửa “ầm ầm” làm cho tôi ớn ốc gáy, thót cả tim! Tôi mở hết tất cả đèn trong nhà…
Tôi tới lui phập phồng không biết có chuyện gì mà hôm nay anh lại về trễ thế?
Tiếng kèn inh ỏi trước cửa nhà, tôi mừng quá chạy ra đón. Anh bước xuống xe mùi rượu nồng nặc. Vừa bước vào trong anh đã ói xối xả lên người tôi. Nhìn anh lúc này rất bê tha, đáng ghét. Tôi trông chờ, để nhìn anh như thế này ư?
Hỏi gì anh cũng khôg trả lời, chỉ lăn ra sàn ngủ không biết gì.
Tôi giận, bỏ vào phòng, mặc kệ anh với bộ đồ hôi hám cùng mùi rượu trong người, tôi trăn trở trong phòng nhưng không ngủ được! Tôi cầm một tấm chăn bước xuống giường. Nhìn anh nằm trên sàn nhà đúng như một thằng bợm nhậu xấu xí, tôi đắp chăn lên người anh rồi ngồi đó nhìn…
Buổi sáng thật trong lành, tôi uống một cốc nước trong để thanh lọc cơ thể. Nhìn ra cửa phòng, mặt trời bắt đầu ló rạng, có một tia sang đang rọi vào người tôi, như một niềm hy vọng… cho một ngày mới!
Tôi đang cắm hoa vào bình, điện thoại trong nhà reo lên:
– Alô Nhung nè, mình báo cho Hồng tin vui đây, mình có thai được 3 tháng rồi, mình và anh ấy vui lắm. Còn Hồng dự tính khi nào sinh con?
Tôi cắt ngang lời Nhung, nói đang bận chút việc, sẽ gọi lại sau, và cúp máy.
Ngoài trời mưa nhiều hơn, tôi đang thả hồn vào những phím đàn cho vơi đi nỗi cô đơn. Nhìn những xác phượng rơi lả tả dưới mưa, mắt tôi ngấn lệ. Tôi tự hỏi lòng, đây có phải hạnh phúc như tôi hằng mong đợi?
Mỗi ngày đi qua như càng tệ hơn, anh bắt đầu đi sớm về khuya, mùi rượu nồng nặc, đúng tác phong của một kẻ bê tha.
Có khi anh ngồi một mình đâu đó thật lâu, không nói gì với ai. Anh làm không khí trong căn nhà ngày càng nặng nề và tẻ nhạt hơn. Tôi hỏi anh đủ thức chuyện về công việc làm ăn và sức khỏe của anh nhưng anh vẫn không nói gì nhiều ngoài câu:
”Mọi chuyện bình thường, không có gì đâu em!”
Buổi cơm chiều chủ nhật, tôi nấu pín bò hầm thuốc bắc cho anh và them nhiều món mà anh thích, dù sao đi nữa tôi vẫn là một người vợ.
Nhìn nhiều món ăn trên bàn anh như ngán ngẩm. Tôi cứ múc vào bát cho anh…
– Em có chuyện muốn bàn với anh.
– Chuyện gì em cứ nói, anh nghe đây!
Tôi gắp miếng trứng rán vào miệng rồi tiếp:
– Em tính tuần sau sẽ đi làm lại. Ở nhà mấy tháng nay em thấy buồn quá anh à!
Anh không trả lời tôi. Chuông điện thoại reo trên bàn, anh bắt lên nghe, trả lời được vài câu, cúp máy, anh quay ngoắt người quát tháo:
– Ăn uống cũng không được yên!
Nói đến đó anh đứng dậy bỏ vào phòng một mạch. Miếng trứng rán chưa kịp nuốt vào như đã mắc nghẹn nơi cổ tôi. Tức tối, tôi theo anh vào phòng:
– Anh chưa trả lời câu hỏi của em, có phải em đã mất tự do của mình?
Anh vẫn không trả lời khiến tôi càng tức.
– Sao anh vẫn không trả lời em? Chẳng lẽ anh muốn em làm nô lệ cho anh, chết già trong căn nhà này. Anh…
Anh cắt ngang câu nói của tôi:
– Cô phải biết cô là gì của tôi! Cô đi làm hay là đi giao du với những thằng khác? Chẳng lẽ một người đàn ông như tôi, không nuôi được cô? Tiền dạy đàn của cô mỗi tháng không đủ một chầu nhà hàng.
– Anh nói vậy chẳng khác nào không muốn cho tôi đi làm! Anh nhìn lại mình đi, anh có xứng đáng là một người đàn ông?
Tôi chưa kịp nói tiếp đã bị một cái tát vào mặt. Anh bỏ ra ngoài phòng, tôi ôm mặt bàng hoàng với cái tát anh vừa tặng tôi!
Tôi khuỵu xuống nhà, người lịm đi, ngồi ngây ra đó!
Nhớ đến câu nói của Nhung: “Nhung và Hồng là những người có phước, có chồng đám cưới hẳn hoi! Chúc mừng Hồng nhe, sang năm nhớ ẵm một hoàng tử”
Tôi cười mỉa, ngán ngẩm cho số phận của mình
Tôi vẫn ngồi ngay ra đó. Từ phía sau anh ôm tôi vào lòng. Đưa ly nước vào miệng tôi:
– Cho anh xin lỗi chuyện vừa rồi, anh… em tát vào mặt anh đi!
Anh tự lấy tay tát vào mặt anh nhiều lần, tôi vẫn không nói gì và không quan tâm đến những gì anh làm. Tôi đứng dậy bỏ ra ngoài, mặc anh với những cái tát đó…
Tôi thấy mình nhạt nhẽo, sự cộng hưởng về mặt thể chất và tinh thần, tôi thao thức trong sự cô đơn khi có chồng cũng như không, tâm trí tôi như đan trỗi dậy bắt tôi suy nghĩ thật nhiều… Ôi sao tôi lại như thế này? Không biết những người phụ nữ khác lấy chồng có gặp những chuyện như tôi?
Chiều nay ngồi buồn tôi nhớ đến Nhung, nhớ lại ngày tôi và Nhung ngồi bên góc đường “tám” chuyện sau giờ tan học, rồi lang thang đi tìm những xác hoa rơi trên đường để kết vòng đeo vào cổ, khoe với nhau, ai sẽ kết nhiều hơn thì người đó sau này sẽ được may mắn và cuộc đời sẽ thơm như hoa khi lấy chồng…
Nhung thua vì vòng hoa đeo cổ ngắn hơn, cô ấy không vui, làm như muốn giận bỏ về, còn bảo tôi ăn gian. Tôi thấy buồn cười, nhường cho Nhung vòng hoa trên cổ của tôi rồi trêu… Lêu lêu thua rồi giận, đúng là con vịt xấu xí, lêu lêu…
Mặt Nhung nửa cười, nửa buồn nhìn thật đáng yêu. Hai đứa ngó những cặp tình nhân, những đôi vợ chồng và đám trẻ cười đùa trên phố, cảm thấy ngậm ngùi. Tôi nghĩ mông lung về hạnh phúc, về thân phận những đứa trẻ như tôi! Còn Nhung đang suy nghĩ điều gì?
Tôi vỗ vai Nhung:
– Ê đang suy nghĩ gì mà tập trung dữ vậy?
– Không có gì, tự nhiên thấy buồn quá!
– Ừ mình cũng vậy! chẳng lẽ Hồng và Nhung sẽ trở lại trại mồ côi này đến hết cuộc đời luôn sao? Không biết ngày nào tụi mình mới có đôi có cặp như họ?
– Nếu có chồng Nhung thích con trai hay con gái?
– Mình thích bé gái, mình sẽ mua nhiều áo đầm đẹp cho nó bận như một công chúa và cột bím tóc cho nó tung tăng trong nhà, dễ thương lắm.
– Những đứa mồ côi như tụi mình có ma nào thèm lấy, ngồi đây mà còn mơ đến một mái ấm gia đình sao? Nghe xa vời quá Nhung ơi!
Nói đến đó, mắt tôi như ngấn lệ. Nhìn tôi muốn khóc, Nhung cố cười gượng an ủi tôi:
– Hồng là một người vừa xinh lại vừa giỏi, trong trai mồ côi này, các cô gái có ai bằng Hồng đâu! Mình chắc chắn sau này Hồng sẽ có được một tổ ấm bên chồng!
Rồi ngày hạnh phúc ấy đến trước với Nhung. Nhớ ngày Nhung đi lấy chồng tôi giàn giụa khóc như một đứa trẻ, vì nghĩ đến quãng thời gian tôi sẽ ở lại trại mồ côi cô đơn, trống vắng…
Thời gian trôi qua những ước mơ, tưởng như không bao giờ có được, hôm nay đã hiện diện trước mắt tôi!
Tôi sẽ có chồng, sẽ có một mái ấm gia đình thật sự!
Nó ra sao? Nghĩ đến đó tôi như đang bay trên không trung, nhắm mắt cười, tưởng tượng đủ thứ…
Ôi! Ngày lên xe hoa sẽ như thế nào nhỉ?
Tim tôi đang nóng lên, thổn thức và trông chờ ngày rước dâu.
Tôi cũng đang gấp rút đan cho xong chiếc áo len tặng anh ấy nhân kỉ niệm ngày đám cưới hai đứa, vừa đan tôi vừa ngắm chiếc áo đầm cưới được treo trên giường. Nhìn cái đồng hồ tích tắc như đang thôi thúc, tôi sung sướng hát lên. Tôi muốn xây cho mình một ngôi nhà hạnh phúc… Tôi thấy mình đang đứng giữa khung cảnh, có ánh mặt trời chiều xuống căn nhà màu hồng, con đường hoa nở rộ dọc lối đi…
Phút giây tuyệt với ấy bây giờ vẫn còn đọng trong tôi, ước mơ là đây ư? Nghĩ đến đó, tim tôi sắp vỡ tan. Tôi muốn thay đổi số phận của mình. Tôi không muốn vùi chôn cuộc đời vĩnh viễn tại trại mồ côi. Tôi có một tình yêu và được yêu trong ân ái… Một mái ấm gia đình như mọi người khác, có phải điều đó quá khó cho số phận của tôi? Ôi lạy Chúa!
Buổi chiều tĩnh lặng, tôi ngồi trong phòng một mình, cơn gió tràn qua khung cửa sổ, luồn dưới lớp váy mỏng manh, lướt nhẹ vào làn da trần trong đó… Tôi dùng một ít rượu vang cho ấm người và cuốn tạp chí đang cầm trên tay, thấy hình người đàn ông ở trần chỉ bận quần lót, tôi nhìn đăm đăm dáng mạo của người đàn ông đó, tôi liền khép cửa phòng lại rồi một mình liên tưởng đến sau lớp quần lót của người đàn ông xa lạ ấy. Tôi mở toang tất cả quần áo, tự ve vuốt thân thể mình, để tìm cảm hứng… Bất chợt tôi quay sang đã thấy anh đứng nhìn tôi từ lúc nào không hay. Tôi cuối mặt ngượng ngùng không biết nói gì, còn anh lặng lẽ quay đi!
Sau buổi đó, chồng tôi ở lì trong nhà tắm gần 2 tiếng đồng hồ, không biết để làm gì?
Tôi tò mò muốn biết anh làm gì trong đó, nên rình xem. Tôi đứng lên một cái ghế cao để nhìn vào bên trong ô cửa phòng tắm.
Cảnh tượng bên trong khiến tôi quá đỗi kinh ngạc, không hiểu tại sao anh làm như vậy? Anh cứ sờ mó, mơn trớn của quí của mình, đứng lên rồi lại ngồi xuống, cạ mình vào trong vách tường…
Tôi sửng sốt với những cử chỉ kỳ quặc đó, trượt té xuống sàn. Chồng tôi bước ra, trên người anh lông đã bị cạo sạch.
Cơn giận dữ tích tụ từ trong anh hiện lên trên gương mặt, anh nhào đến người tôi siết chặt bằng những nụ hôn mạnh bạo. Sự điên dại và thèm khát hiện rõ trong mắt anh. Anh hấp tấp vật tôi xuống sàn nhà. Tôi càng đẩy anh ra anh càng xiết. Tôi như một con mồi quằn quại trong sự đau đớn mà không thể vùng vẫy. Anh trút giận vào tôi bằng những vết cắn, để làm “nghĩa vụ” nhưng anh không làm được!
Anh tức tối chạy vào phòng, liên tục tự đánh vào mình, miệng rú lên như kẻ điên dại.
Tôi sợ hãi, chỉ biết nép vào một góc, người run lên, sờ vào những vết bị cắn trên người, ôm mặt mà khóc!
Trời ơi! Chuyện gì đang xảy ra với con vậy?
Sau hôm đó, anh càng đi sớm về khuya, rượu chè bê bết, nôn mửa ra khắp nhà. Tôi nói gì đi nữa anh vẫn không nghe!
Anh trở thành một con người khác, ngủ chung giường như một người xa lạ, né tránh, không còn đùa giỡn với tôi như trước. Anh luôn có những câu nói và hành động kỳ lạ, hay tháo quát, đập phá vô lý… Không khí trong nhà nặng nề, tẻ nhạt. Anh không muốn cho tôi tiếp xúc bất cứ ai bên ngoài, nhất là đàn ông.
Mỗi ngày trôi qua tôi thấy anh rất thờ ơ với tôi, ít khi về nhà ăn cơm như trước đây. Có đi nữa, cũng chỉ là vài câu trả lời ngắn ngủn khi tôi hỏi chuyện, xong rồi lại bỏ vào phòng.
Anh thường xuyên ngồi một mình, ở một góc nào đó và im lặng như một kẻ vô hồn…
Một tuần sau.
Khi anh vừa đi làm, có một cuộc điện thoại đến nhà… An là bạn lâu năm của Toàn, ghé thăm, từ giã để đi công tác nước ngoài. Nghe vậy tôi nhận lời ngay, vì thấy anh dạo này cũng không được vui, nên tôi muốn tạo cho anh sự bất ngờ. Tôi vào bếp chuẩn bị bữa cơm trưa cho chồng và vị khách hôm nay.
Rồi người đàn ông đó đã đến, khi anh vẫn chưa về, tôi ngồi nói chuyện tiếp khách trong lúc chờ chồng.
Có cuộc điện thoại gọi về nhà, tôi bắt máy lên nghe:
– Trưa nay anh sẽ không về nhà ăn cơm, em ăn trước đi khỏi chờ anh, vì anh có cuộc họp quan trọng ngay bây giờ, thôi nhé em.
Nói xong anh cúp điện thoại, tôi không kịp trả lời câu nào! Gọi lại, nhưng anh đã tắt máy. Tôi thuật chuyện anh bận, nên không về ăn trưa được, An cười và gởi lại tôi số điện thoại dặn chiều anh có về gọi số này cho An. Vì phép lịch sự, tôi mời An ở lại ăn cơm. Anh đã vui vẻ nhận lời.
An là một người đàn ông lịch lãm, nụ cười lúc nào cũng nở trên môi, những câu nói trầm ấm nhã nhặn, lúc nói chuyện anh ấy luôn nhìn vào mắt tôi với cặp mắt mê hồn. Tôi có cảm giác như đang bị thôi miên bởi cặp mắt ấy… Thân hình vạm vỡ, cường tráng, bắp thịt săn chắc của anh, khiến tôi lén nhìn trộm mỗi lúc anh không để ý. Ngực anh lấp lóe những sợi lông sau cái khuy áo hững hờ, giọt mồ hôi mấp mé trên cổ, khiến tôi tưởng tượng những gì trong anh sau lớp quần áo khó chịu đó. Những khi nhìn vào bờ môi và cặp mắt của người khách đó… có thứ gì đang châm chính nhẹ trong tôi. Tôi hiểu tôi đang muốn gì, nhưng đánh cúi đầu ăn. Khi không kềm nổi, tôi chụp ly nước lên uống. Vì tôi quá hấp tấp, nước chưa lên miệng đã đổ ra người, lúc đó anh ấy buông đũa xuống và lấy khăn đưa tôi lau. Hình ảnh chồng tôi như thoáng qua trong đầu, tôi chợt trấn tĩnh, nở nụ cười với anh và lắp bắp:
– Không sao đâu anh!
Buổi trưa đi qua thật nhanh, tôi như vừa tỉnh lại sau cơn say với người khách này. Trò chuyện một lúc, An từ giã ra về, tôi vui vẻ tạm biệt và hẹn ngày gặp lại…
Người khách đó vừa bước ra cửa, đột nhiên chồng tôi cũng về đến. Mới đầu hai người nói chuyện rất vui vẻ, anh hỏi:
– Ông đến đây khi nào sao không báo tôi biết?
An trả lời:
– Tôi đến đây từ trưa để chờ anh, tôi nghe vợ ông nói là ông đang có một cuộc họp?
– Đúng rồi, trưa nay tôi có cuộc họp, nhưng tôi để quên một số đồ cần thiết nên phải trở về nhà lấy.
– Từ trưa đến giờ tôi ở đây chờ ông, ông có một người vợ rất tuyệt vời, tôi rất cảm ơn cô ấy buổi trưa hôm nay.
Nghe đến đó chồng tôi quay sang nhìn tôi với ánh mắt vô cùng khó chịu… rồi bỏ một mạch vào trong. Người khách đứng lặng, còn tôi có cố giải thích:
– Chắc anh ấy bị mệt nên như vậy, không sao, xin hẹn anh ngày khác.
An về. Vừa bước vào nhà, tôi chưa kịp nói gì, anh đã nhào đến bóp cổ tôi, đập phá mọi thứ trong nhà, xé nát cái áo trên người tôi đang bận, mắt anh như một con thú điên, anh cào cấu trên thân xác tôi rồi mắng:
– Đồ đàn bà trắc nết, tôi xem còn vết dơ nào của thằng đó bám lại trên người cô không?
Tôi nép vào một góc toàn thân run rẩy, tôi ôm ngực đau đớn vì những hành động và những câu chửi mắng làm tổn thương đến tôi. Đầu óc tôi quay cuồng, trong mắt tôi lúc này anh chẳng khác nào một con thú điên, lặp đi lặp lại câu:
– Đồ dối trá, tụi bây đã làm gì trong căn nhà này?
Không một lời giải thích, cũng không muốn nói gì nữa. Tôi chỉ biết vùi đầu vào một góc phòng mà khóc… Khóc cho những ước mơ bị sụp đổ, khóc cho hạnh phúc đang vụt khỏi tầm tay…