Hải ngồi đó nhìn cô Hiền, cô Liên cười nói vui vẻ nhưng lòng hắn cảm giác đau, khó chịu vô cùng. Hắn không biết vì sao lại vậy? Đáng ra hắn phải mừng cho cô, phải hạnh phúc khi thấy cô cười nói vui vẻ như vậy chứ? Từ khi biết cái tin đó hắn đã cố gắng nói với lòng mình là phải vui, phải mừng cho cô nhưng từ sâu trong đáy lòng của một thằng đàn ông thì lại đau khi mất đi một thứ thuộc về mình. Đó là bản chất ích kỷ của bất cứ thằng đàn ông nào hay sao?
Liên cười nói vui vẻ trong chiếc váy trắng dài tinh tươm ôm trọn cơ thể quyến rũ ấy của mình. Cặp mông tròn trịnh săn chắc nhô cao, hai bầu vú căng tròn cùng vòng eo con kiến thiêu đốt bảo linh hồn tội lỗi ngay trong căn phòng…
– Xuống bếp phụ tay đi anh… An lém lỉnh lườm tôi nói khi tất bật phụ giúp làm mâm.
– OK…
An là cô gái thông minh và cô ấy hiểu cảm giác trong tôi mấy ngày này. Chính cô là người tâm sự và động viên người yêu của mình khi hắn cảm giác đau khi mất mát một người phụ nữ khác. Hải thầm cảm ơn ông trời đã đưa An đến bên hắn. Một cô gái xinh đẹp, thông minh và còn vô cùng tâm lý…
– Zô… hai ba zô… cạn…
Hết chén này lại qua chén khác… rượu hôm nay nó ngọt như mật. Càng uống càng thấy hăng…
– Hôm nay Liên và Thắng hai đứa nó chính thức ra mặt anh em họ hàng hai bên. Từ nay hai nhà chúng ta gần càng thêm gần…
– Con và Liên cảm ơn cha mẹ, cảm ơn cô gì chú bác…
– Uống… Hôm nay ngày vui của hai đứa cháu. Mời ông thông gia… mời bác…
Hôm nay cô Liên và anh Thắng chính thức mời anh em nội ngoại hai bên làm mâm cơm để hai họ làm chứng cho chuyện giữa anh và cô. Từ nay cô Liên và anh Thắng chính thức nên duyên vợ chồng. Đúng là anh ngã em nâng… Anh H mất sớm nay anh thắng thay anh chăm sóc cô Liên… Hai họ vui mà cả đám thanh niên trai tráng cùng mấy ông dê xồm buồn bã gần tuần nay vì mất vút cơ hội léng phéng cô Liên.
Hải đầu đau như búa bổ lắc lư đi tắm. Lúc trưa nó uống quá nhiều và say mềm không biết gì là trời là đất. Mẹ Loan phải gọi nó dậy để ăn cơm còn sang bên cô. Tối nay vợ chồng cô làm vài mâm kẹo để hàng xóm láng giềng cùng bạn bè đến chơi vì hai người không làm đám linh đình mà chỉ có gia đình nội ngoại hai bên.
– Vẫn dậy được cơ à… Anh Thắng vỗ vậy khi thấy thằng em hàng xóm lủi thủi bước sang.
– Lúc trưa nổ lại nhiều quá anh…
– Đường nội mình phải thế… Ông cậu ra về đi không vững đấy? Anh Thắng ghé sát tai cười nói.
– Em cũng có biết gì trời đất nữa đâu. Hihi…
Tôi chào anh rồi tiến tới bàn ngồi với vợ chồng cô Hiền cùng mẹ Loan. Ông già tôi thì đang bận tiếp các bậc phụ huynh trên tầng hai cái món năm hai lá là chắc.
– Lúc trưa say à em… Thầy Quyền vỗ vai tôi nói.
– Em ngồi lại mâm toàn thánh uống thầy ạ…
– Tại em ấy vui quá mà… Cô Hiền mỉm cười như không nói bâng quơ chen ngang câu chuyện hai thầy trò.
– Phải vui nhi cô…
Hàn huyên với thầy cô lúc tối viễn cớ chuồn ngay xuống nhà bếp. Nhà bếp là nơi các anh hào đang tụ tập bàn luận chuyện kinh tế quốc dân…
– Hải… mày chạy ra xe lấy tiền anh cái!
– Ối… lại toang rồi à!
– Um…
– Em thấy anh có khi nào được đâu…
Vừa bước vào đã thấy ông Phi mặt đỏ như gấc, tay cầm bộ bài như muốn nhai luôn thì đã hiểu. Thế là lúi cúi ném cái ví cho ông hi với hy vọng lão đỏ lên thì mình cũng tươi…
Đứng xem các xếp chơi ba cây lúc mà ngứa ngáy muốn nhào vô liền nhưng may thay tin nhắn đến nên cũng vơi bớt sự thèm khát trong cơ thể.
“Không tránh mặt cô nữa hả? Đồ tồi, đồ xấu xa…”
Đứng đó đọc tin nhắn cô mà tự nhiên cả người tôi run lên, nơi lồng ngực cảm thấy nhói đau. Cô ơi! Chả nhẽ em phải đứng đó cười nhe răng chúc cô hạnh phúc, chúc ân ái bên người con trai khác không phải là em hay sao? Em biết là em ích kỷ khi chỉ biết quan tâm cảm xúc riêng mình nhưng cô có biết khi người ta khen cô và anh Thắng đẹp đôi là em đau lắm không? Em cần thời gian… cần thời gian như An đã nói để có thể đối diễn với cô một cách tự nhiên hơn…
“Em yêu và nhớ anh nhiều! Đồ con nít”.
Đọc dòng tin nhắn thứ hai của cùng một người. Của người là nhân vật chính cho buổi tiệc ngày hôm nay, của người cô dâu mà cả người tôi như cứng lại. Tim đập nhanh hơn, đôi mắt thẫn thờ khi bàn tay run run cầm chiếc điện thoại không vững.
Là sao? Là sao? Ý cô là sao… Cô đồng ý lấy chú Thắng rồi còn nói những lời này với mình. Không phải bên chú ấy cô tươi cười hạnh phúc lắm mà? Tất cả chuyện này là sao?
Tôi muốn gào lên để có ngay câu trả lời, muốn lao ra ngoài đó đứng đối diện cô để có thể hỏi cho nó rõ ràng nhưng không thể?
Suốt tối hôm ấy ngồi nhìn ông Phi đánh bài cùng các sếp mà ngứa ngáy tay chân. May sao lão cũng lấy lại những gì đã mất cùng một cơ số tiền lời khi đồng hồ điểm tầm 3h sáng.
Hải ủ rũ theo con đường tình ấy bước về phòng khi trong đầu là muôn vàn câu hỏi tại sao? Nếu như cô tâm sự hay nói với chính hắn một lời thì có lẽ tâm trạng hắn sẽ không như vậy? Một cảm giác ê chề thất bại… khi cần thì dùng đến, khi không cần thì vứt đi không chút luyến tiếc…
– Ơ…
Hải ngơ ngác nhìn vào góc phòng. An đang ngồi đó dùng máy tính của hắn khi đồng hồ đã điểm 3h sáng…
– Ngạc nhiên lắm sao? Em sợ anh nghỉ quẩn nên phải chăm…
– Nghỉ quẩn… mẹ Loan đâu…
– Hihi… Bỏ cái mặt đưa đám đó đi. Mẹ Loan tất nhiên là ở bên phòng mẹ…
– Đừng nói là…
– Hihi… Mẹ bảo tối nay anh sẽ ở bên xem đánh bài cả cho tới sáng nên em ngủ đây. Mẹ Ngọc với mẹ Loan ngủ bên để mai đi sớm có công việc…
– Vậy sao?
Hải ngồi đó ngắm nhìn Ăn trong bộ đồ thể thao của hắn. Đôi chân nõn nà săn chắc, mái tóc dài mượt mà buông xuống vô cùng cuốn hút…
– Vẫn chưa buông bỏ và chấp nhận được sao?
– Em là người yêu anh mà lại đứng ra an ủi người đàn ông của mình sau sự mất mát một người con gái khác…
Hải ngồi đó ngắm nhìn An mà lòng cảm thấy xấu hổ và nhục nhã từng nào. Thấy thấy mình quá ích kỷ mà không quan tâm đến cảm giác của Ăn. Dù sao chính hắn là người được cô trao cho thứ ngàn vàng của người con gái…
– Anh…
Hải ấp úng chưa nói hết câu thì An đã đứng dậy ôm hắn vào lòng vỗ về như một cậu bé nhỏ. Mùi thơm cơ thể, hai bầu vú căng tròn đang áp lên khuôn mặt hắn nhưng Hải thực sự cảm thấy không đủ dũng khí để làm điều đó…
– Em biết anh đang nghĩ gì… Mấy hôm nay em đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện hai chúng ta. Em chỉ cần biết anh quan tâm yêu thương em là được… trái tim anh có em là em hạnh phúc lắm rồi.
– Anh xin lỗi…
– Đồ ngốc… yêu em đi… Em muốn…
An nói xong lại ghì chặt đầu hắn khe ngực thần thánh ấy. Bàn tay không ngừng xoa lên mái tóc ấy khi cơ thể như muốn dán chặt vào nhau…
Hai tay Hải ôm lấy bờ mông săn chắc nhô cao mà nhào bắn khi không ngừng hít lấy mùi thơm cơ thể của cô. An đẩy mạnh Hải nằm ngửa ra giường… Hai tay nhanh chóng vứt bỏ áo đồ trên người rồi đôi mắt lờ đờ trong ham muốn cởi quần Hải xuống…
– Um… Hải rên siết gồng mình khi cô bạn thân cũng là người yêu liếm xuống phía giới hai hòn trứng dái…
Hai con người quên hết tất cả để cống hiến mình cho vị thần nhục dục. Căn phòng vang vọng tiếng rên rỉ trong hoan lạc…
– Con quỷ không ngủ mai còn đi sớm…
Loan kéo tay cô bạn thân ra khỏi bầu ngực căng tròn ấy của mình mà lườm nói khi mải mê nghỉ về chuyện của đứa con trai mình. Biểu hiện của Hải đâu thể qua mắt người mẹ như Loan… cô đang lo lắng cho thằng con trai mà đâu biết giờ đây đôi mắt đứa nó đang nhắm chặt khi con cặc cắm sâu trong âm hộ An mà đầu óc đang liên tưởng đến một cái âm hộ khác. Hải đang đâm con cặc ấy ra vào trong âm hộ ướt nhẹp dâm khí của An mà đầu óc đang tưởng tượng so sánh với cái lồn đã sinh ra đứa con gái đang quằn quại rên xiết vì sướng này…
– Giờ làm nháy thì ngủ mới ngon…
– Con quỷ dâm đãng… ngủ đi…
– Con này chỉ dâm với chồng và chồng mày thôi… Bao thằng ngoài kia đang vừa thụ dâm vừa nghĩ đến con này đó…
– Biết rồi… biết rồi cô nương… ngủ đi… Um…
– Giờ chồng mày mà về đụ phát thì sướng phải biết?
– Con điên này… Loan lườm Ngọc khi lời nói ấy đang đi sai nguyên tắc của hai cặp đôi…
– Mình tau nứng chắc… Ngọc vừa nói vừa luồn tay vào quần Loan…
– Um… đừng mà… um… Loan cố gắng lôi tay đứa bạn đang không ngừng day day hột le phía giới…
– Nước lồn lênh láng vậy mà bảo ngủ? Nghiện còn ngại… Ngọc xoa xoa mu lồn Loan vừa liếm quanh vài tai cô bạn đầy say mê…
– Um… ứ…
Loan nhắm nghiền đôi mắt tận hưởng cái cảm giác đê mê lạ lẫm ấy từ cô bạn. Loan đã khó chịu từ lúc tối khi mấy lão già dê xồm dùng ánh mắt như đỉa đói nhìn chằm chằm vào khe ngực ấy của cô khi con Ngọc thì không ngừng thủ thỉ kích dâm bên cạnh.
– Hải nó đang đút con cặc ấy vào lồn con gái tau bên phòng ấy…
– Um… đồ con điên này… ứ…
Loan trợn tròn mắt rên lên khi Ngọc tốc áo lên mà ngậm lấy con đầu ti cương cứng cô mút lấy.
– Mày không nghe thấy tiếng rên… tiếng động của những cú dập mạnh lút cún vào sâu trong lồn con gái tau um…
– Con điên… Um… đừng… Á…
Loan gồng người vì thực sự quá kích thích. Cái cảm giác vừa được con bạn ngậm ti bú mút vừa móc lồn khi miệng không ngừng khẩu dâm về đứa con trai làm Loan vừa khó chịu vừa cảm giác thấy kích thích vô cùng.
– Con cặc của tuổi trẻ… To lắm… dài lắm… con đụ mẹ sướng không?
Ngọc ghé sát tai thủ thỉ từng câu từng chữ như muốn cô bạn mình thấm từng câu từng chữ vào trong bộ não trong cơn khoái lạc…
– Sướng… Đút vào đi… Mẹ muốn… um…
Loan vô thức trả lời trong cơn thèm muốn được thỏa mãn nhục dục đến cực độ. Loan không ngừng tưởng tượng đến thân hình vãn vợ của đứa con trai. Đôi môi đang ngậm lấy môi cô trong khi con cặc đang dần dần đi sâu vào phía trong âm hộ…
– Á… Um… mẹ ra… Hải… ơi!!!
Loan gồng người có giật khi bắn ra dòng khí mạnh mẹ lên bàn tay Ngọc. Đôi mắt nhắm nghiền khi cơ thể không ngừng giật giật đầy sung sướng…
Ngọc nhìn Loan co giật rồi nhìn xuống trụng nước nơi ga giường nở nụ cười thỏa mãn khi thấy cô bạn lên đỉnh đầy sung sướng trong thỏa mãn. Ngọc rón rén bước đi không tiếng để ra ngoài… áp tai vào cửa phòng Hải để nghe ngóng tình hình nhưng tất cả là sự im lặng trong màn đêm. Ngọc nuối tiếc bước nhanh về phía nhà tắm… Cô cần tự thỏa mãn sự thèm khát của cơ thể! Kích thích cô bạn nhưng Ngọc cũng bị cuốn sâu vào chính trò chơi mình vô tình vạch ra…
Loan nằm đó sau cơn cực khoái với hai dòng nước mắt chạy dài khi đầu óc thanh tịnh trở lại. Cô không thể ngờ mình có thể lên đỉnh một cách sung sướng như vậy khi liên tưởng tới hình ảnh của đứa con trai cô yêu dấu. Cô không thể ngờ mình lại có thể nghĩ ra điều đáng xấu hổ như vậy trong đầu? Có chết Loan cũng không nghĩ một ngày cô suy nghĩ ra thứ hình ảnh đồi bãi và tội lỗi ấy… hình ảnh đứa con trai cầm lấy cây dương vật ấy đâm vào nơi nó đã sinh ra.
Hôm sau và hôm sau nữa Hải lấy lý do chuẩn bị đồ để đi ở trọ mà ra khỏi nhà từ sáng sớm cho đến tận khuya mới về. Điện thoại thì nó tắt nguồn vứt lăn lóc trên đầu giường để trốn tránh một điều gì đó… Hai hôm nay nó cắm đầu trong bida không thì cũng tạt qua nhà An để ngồi nói chuyện dốc cho qua ngày.
Loan thì trong lòng như lửa đốt khi lo sợ đứa con trai mình biết chuyện đêm hôm ấy. Cô sợ hãi sẽ nghĩ gì về mình… người mẹ dâm đãng đáng khinh bị… Thái độ trốn tránh gặp mặt Loan của Hải càng làm cảm giác lo sợ ấy bùng cháy trong cô… Nhiều lúc Loan như muốn phát điên vì xấu hổ và khó chịu. Cái cảm giác lo lắng mà không thể tâm sự cùng ai…
Bên nhà hàng xóm thì hôm nay vợ chồng Thắng Liên vừa đưa cha mẹ ra sân bay về. Ông bà viễn cớ vào nam chơi với anh em khi còn sức khỏe nhưng lý do là muốn tạo không gian riêng cho hai đứa… hai ông bà muốn lên chức và có đứa cháu đích tôn lắm rồi.
– Chị… Em hai hôm nay có vẻ khác thường vậy? Thắng nhìn Liên ngồi một chọi bần thần khi tay đang cầm chiếc điện thoại.
– Không có gì? Tại điện không được thôi anh… Vẫn nụ cười duyên dáng ấy đáp trả người chồng.
– Um… mà tối nay anh đi có lẽ không về nha. Em cứ tự do… Thắng do dự nói.
– Mới đó mà… Liên lườm lườm nói…
– Hihi… cảm ơn em đã hiểu cho anh! Thắng tiến tới ôm lấy Liên vào lòng nói.
– Nhìn cái mặt hạnh phúc chưa kìa… Mà chỗ đó đút vô được sao? Liên tò mò hỏi…
– Đút được chứ sao? Sướng không thua đút vào chỗ ấy đâu nha… có khi còn sướng hơn nữa cơ…
– Hai người cẩn thận đó. Đừng để bị lỗ nhớ chưa…
– Hihi… Anh đi tắm cái. Anh biết rồi!
Liên mỉm cười nhìn Thắng vui vẻ chạy ra nhà tắm rồi lại cúi xuống nhìn vào màn hình điện thoại. Hai hôm nay không biết bao nhiêu cuộc gọi… bao nhiêu tin nhắn gửi đi nhưng không được? Cô lo lắng nhưng lại nở nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc.
– Không phải như ở nhà muốn làm gì thì làm đâu. Có ý thức vào một chút. Lớn cái đầu rồi đừng để bố mẹ nói nhiều.
Ông già lại ngồi giáo huấn bài ca muôn thuở cho đứa con trai trước khi bước chân ra đi ở trọ. Hải ngồi đó im lặng lắng nghe không dám câu ho he…
– Con nó lớn rồi mà anh…
– Em thì lúc nào cũng vậy? Tùng quay qua nhìn Loan gắt gỏng nói…
– Vào thu xếp đồ đi… Mai chú Mạnh đưa hai đứa xuống.
– Dạ…
Hải vui mừng sau khi được giải thoát sau cuộc tra tấn đầu óc tận hai tiếng đồng hồ. Vào phòng nhìn hai túi đồ cùng cái máy tính xếp ngăn nắp mà ngả lưng lên giường thở dài… Hắn muốn qua chào cô câu nhưng hắn sợ… sợ cái cảm giác đối diện cô vào lúc này. Lỡ như không kiềm chế được cảm xúc mà phá vỡ hạnh phúc mới chớm nở của cô chú thì hắn là tội nhân thiên cổ…
Sau khi chạy đi chơi mấy cơ bi a với thành tích là hơn 300k tiền chiến lợi phẩm hắn hí hửng ngồi đó trên bức tường nhìn qua phòng cô. Đèn vẫn sáng khi đã hơn 23h… bình thường thì hắn đã lao qua mà rúc mặt vào giữa háng cô giáo mình để được tận hưởng… nhưng giờ đây hắn biết nơi đó đã có người cày cuốc thay mình nên đã dằn lòng là buông bỏ…
Bất ngờ Hải thấy một bóng người từ phía sau hồi nhà cô đi ra. Hắn vội nằm hẳn lên tường để xem xét… Lẽ nào là trộm…
Bóng người ấy đang rón rén trong bóng đêm đi qua nhà hắn. Lách người qua khe hẹp để tiến đến cửa sổ mở cửa nhìn vào trong… Không biết hai đêm qua đây là lần thứ mấy Liên bước qua tìm Hải nhưng đều không thấy…
Hải nằm đó mà tim như nhảy khỏi lồng ngực khi nhìn thấy cô Liên rón rén đang tìm mình. Hắn mừng như điên nhưng rồi lại nhanh chóng lắc đầu khi nghĩ gì đó…
Liên đứng đó bấm điện thoại nhưng vẫn là giọng nói cô tổng đài như hai hôm nay. Cô thở dài nhìn hai túi đồ góc phòng rồi lắc đầu buồn rũ đi về…
Hắn nằm đó có thể thấy hết tất cả. Thấy cô gọi điện… thấy khuôn mặt buồn của cô… nhưng Liên thì không biết đứa học trò làm cô sung sướng như trên mây mỗi lần nó đâm thứ của nợ ấy vào người cô đang nằm đó trong khi cô tìm hai hôm nay.
– Ớ…
Liên không kịp ớ lên vì bị bàn tay che kín miếng. Tim cô như muốn nhảy ra ngoài khi bất thình lình có người ôm lấy cô từ phía sau trong đêm tối…
– Là em… Hải nói nhỏ vào tai cô.
Liên dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn không biết vì tức giận hay là vì quá đỗi vui mừng. Còn hắn thì sau khi bắt gặp ánh mắt ấy lại yếu hèn cúi đầu rồi lặng lẽ quay bước muốn rời đi…
– Không trốn tránh cô nữa sao đồ tồi… hay là em chán ghét cô rồi hả…
– Không phải… em… em…
– Em cái gì? Sao lúc đó hùng hổ vậy cơ mà… qua nhà tôi hỏi nhanh! Liên lườm hắn rồi lấy tay đẩy yêu đầu đứa học trò khờ khạo. Quay bước đi về Liên nở nụ cười khó hiểu…
Hải như đứa bé ngoan ngoãn lủi thủi bước đi theo cô mà đầu óc trống rỗng. Bước vào căn phòng từng là nơi hắn đè cô giáo mình ra chơi mọi tư thế mà giờ đây hắn cảm thấy xa lạ vô cùng… Xung quanh căn phòng một màu nhạt nhẹ… phía trên bức tường là ảnh cưới hai người! Chiếc giường mới rộng rãi cùng ga trải màu đỏ tươi mới tinh…
– Không có gì để nói sao? Liên khoanh tay trước ngực nhìn thẳng Hải hỏi…
– Dạ… không cô…
– Em có yêu cô không?
– Em… Em…
– Có hay không?
– Dạ có… có ạ…
– Căn phòng có đẹp không?
– Có ạ…
– Thích không…
– Có ạ…
– Cô có đẹp không…
– Có ạ…
– Cô có quyến rũ không?
– Có ạ…
– Có muốn làm chuyện đó với cô không?
– Có ạ…
Hải đang cúi gằm mặt trả lời như một con rối trong vô thức tự nhiên thấy gì đó sai sai. Ngước nhìn thì thấy cô trong chiếc váy ngủ mỏng manh màu trắng đang bịt miệng cười khúc khích…
– Cô…
– Hihi… cô gì? Cái tội đáng ghét… Cho chừa… hihi…
– Ơ ơ…
Hắn ngơ ngác nhìn cô như nhìn sinh vật lạ. Mới hôm kia hạnh phúc bên người đàn ông khác giờ đây lại lôi nó qua phòng hỏi ba thứ nhạy cảm như vậy? Mà mà… Mà cô mặc chiếc váy ngủ hai dây khoe chân vú trắng nõn cùng xương quai quyến rũ. Đôi chân thon dài ẩn hiện qua lớp vải mỏng mê hồn đến cực điểm… tất cả chuyện này là sao?
Liên nín cười bước đến choàng tay qua cổ kéo Hải tiến sát mình. Bốn mắt nhìn nhau…
– Đám cưới này, căn phòng và cả cái giường cưới này… Tất cả là vì em đó đồ ngốc à!
– Cái gì? Mắt chữ A mồm chữ O khi nghe những điều đó phát ra từ đôi môi mọng nước ấy…
– Từ này chỉ cần em muốn… à không? Chồng của em chứ…
– Tất cả chuyện này là sao? Em… em thực sự không hiểu?
– Hihi… chuyện kia không ai bày cũng giỏi lắm cơ mà. Đơn giản thôi… Tức là từ nay chỉ cần em nhớ đến cô là có thể qua đây bất cứ lúc nào? Chúng ta tự do… À không? Chúng ta chỉ cần che dấu ông bà và những người ngoài kia…
– Chú Thắng…
– Em đã bảo rồi… chỉ cần anh nhớ em thì qua bất cứ lúc nào? Căn phòng này là của riêng hai ta…
Liên ngồi đó nhìn Hải đang vò đầu bứt tai khó hiểu mà cười mỉm hạnh phúc. Bàn tay nhẹ nhàng lướt nhẹ lên đùi mình khêu gợi…
– Còn đứng đần ra đó làm gì… chồng khờ của em… Em muốn!
Liên nháy mắt khêu gợi khi bàn tay búp măng ấy đang rà rà nơi chân vú trắng ngần…
Nhìn cô giáo xinh đẹp quyến rũ và dâm đãng ấy của mình trong chiếc váy không thể sexy hơn mà cả người hắn nóng rực. Thằng em đã bắt đầu chào cờ sẵn sàng cho một cuộc chiến ác liệt…
– Um… ứ… Sướng quá chồng ơi!!!
– A… Hải ơi!! Hải ơi! Hải liếm lồn Liên sướng quá… Á…
– Đút vô đi… Đút con cặc ấy vào lồn Liên đi Hải… Liên muốn…
– Lắc mạnh lên em… lắc mạnh lên… anh sướng…
Trên chiếc giường cưới ấy hai cô trò lăn lộn rên rỉ mãnh liệt với đủ tư thế.
– Xuất vào lồn Liên đi anh… um… ứ…
– Chúng mình cùng ra nhé… Cô giáo của anh!!!
– Um… ứ… Mạnh lên anh…
– Á… um…
Hai con người không mảnh vải che thân ôm ấp hôn hít nhau say đắm sau cơn cực khoái. Nếu như vô tình có ai đang thức đi qua nhìn vào căn phòng đang sáng đèn thì cứ tưởng là thằng em đang ra sức phục vụ cô chị dâu… À không? Là vợ của anh trai nó… cũng là vợ nó nhưng ai có thể ngờ là người con gái bao người say mê ấy đang hạnh phúc trong vòng tay đứa học trò nhỏ yêu dấu.
– Tất cả chuyện này là sao…
Hải hôn lên trán Liên âu yếm hổ khi bàn tay đang không ngừng nắn bóp cặp mông ấy của cô.
– Cho anh tò mò chết luôn… anh chỉ cần biết! Nếu anh qua thì chồng em sẽ nhường căn phòng này cho hai ta…
– Chú Thắng biết…
– Chỉ là không biết người đó là em thôi! Hihi…
– Em…
– Em em cái gì? Em biết là chỉ có thể cùng anh lén lút qua lại nhưng em không hối hận. Ngoài kia anh có thể có bao nhiêu cô gái trẻ đẹp khác em không biết? Em chỉ cần biết trong tim anh có em và mãi có em là đủ…
Liên nằm gọn trong lồng ngực đứa học trò dốc bầu tâm sự. Cô cũng không thể ngờ mình lại yêu cậu học trò này một cách say đắm như vậy? Cô cũng biết mình chỉ có thể lén lút như này mà thôi…
– Tất cả chuyện này là vì em… Như vậy quá bất công với em!
– Em mặc kệ. Em chỉ cần có anh… có nó là đủ…
Liên muốn xóa tan đi cái không khí u ám này mà tinh nghịch đưa tay xuống cầm lấy con cặc đang dần dần cương cứng trở lại. Con cặc ấy đang ướt đẫm dâm thuỷ của cô…
– Um… ứ…
Hai cô trò lại bắt đầu hòa quyện vào nhau để bù đắp quãng thời gian qua vậy. Lúc thì giới nền nhà… lúc thì ngoài phòng khách…
Nằm trong vòng tay cậu học trò… nhìn cậu vô tư ngủ sau những trận giao hoan mãnh liệt mà lòng Liên tràn đầy hạnh phúc. Cô với tay lấy chiếc điện thoại.
“Bên này đã xong tận ba nháy trong sung sướng! Bên ấy thế nào rồi”.
Cô bấm nút gửi… Điện thoại báo tin nhắn đã gửi thành công cho A Thắng… Cô hạnh phúc ôm lấy cậu học trò chìm vào giấc ngủ!
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27