Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 6: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân (2)

– Yên nào! Đừng cựa quậy, ta đây là đang cứu nàng đó!

Trong rừng cây, một gã thanh niên trẻ tuổi đang lúng túng dùng cả hai tay xé từng tấc vải trên cơ thể nuột nà của một cô gái. Nam nhân tùy tiện lột đồ của nữ nhân mà lại nói là cứu người, đây đúng là một chuyện lạ hiếm thấy! Bộ dạng hắn lấm lét lúc thì tập trung để tránh những ngón tay đụng chạm vào da thịt cô gái, lúc thì len lén quan sát cơ thể tuyệt đẹp của nàng.

Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, ngọc thể mềm mại cùng với những đường cong đầy đặn được phô bày ra trước mắt gã thanh niên trẻ tuổi. Trên người cô gái hiện tại chỉ còn lại một tầng nội y mỏng manh, xuân quang lồ lộ hút hồn, cái yếm hồng không thể nào che lấp được đôi nhũ hoa đầy đặn, tiết khố bạch khiết nằm giữa hai đùi ngọc ướt đẫm mồ hôi, mặt vải gần như trở nên trong suốt ẩn hiện bên dưới là một khu vực có thảm cỏ đen đen huyền bí. Hai điểm đen tích tụ chất độc ở vai và đùi phía nửa cơ thể bên trái của Bích Vân thoáng cái hiện ra, làn da vốn trắng hồng tuyệt đẹp đã dần ngả sang màu xanh mốc, ba cái lỗ thịt sưng phù lên như nổi mụt nhọt. Cách vị trí phía trên vết thương nơi đùi trái nàng ta được một sợi dây màu xám tro do chiến khí hóa thành buộc chặt, đây là cách phổ thông dễ dùng nhất để khống chế chất độc đi theo mạch máu phát tán ra xung quanh do bác sĩ Ngầu gợi ý.

Thực ra mọi thứ chỉ là trò mèo vặt vãnh được Ngầu bày ra chứ có hắn ở đây thì dám cam đoan Bích Vân sẽ bình an vô sự, được hệ thống cung cấp thông tin từ trước, biết được chất độc ở những chiếc lông của Hôi Mao Thử không có gì nguy hiểm tới tính mạng, người bị trúng độc sẽ tạm thời lên cơn sốt nóng lạnh, cảm thấy chóng mặt buồn nôn và kéo dài trong vòng một ngày thì khỏi hẳn. Chỉ là Ngầu muốn vẽ vời để có cơ hội được lột trần tấm thân mướt mát của mỹ nhân ra chiêm ngưỡng thôi mà!

Cô gái lập tức ngượng ngùng theo bản năng lấy tay che ngực và khép chặt hai đùi, còn thanh niên kia vẫn thể hiện ra bộ mặt tỉnh bơ, thi thoảng lại ném một ánh mắt liếc nhanh qua vùng tam giác cấm địa nơi tiết khố mỏng manh kia rồi vội rời đi.

– Hừ! Còn dám nhìn nữa ta sẽ móc mắt của ngươi ra! Bích Vân khẽ “hừ” một tiếng lạnh lẽo, hai hàm răng trắng sáng tựa những viên ngọc trai cắn chặt vào nhau, mày liễu bất giác nhíu lại khi cảm giác được ánh mắt dâm tà của thanh niên hở một chút là lại đảo loạn qua tiết khố của mình, nàng nhếch môi buông một câu đe dọa.

Một kẻ chuyên nghiệp trong ngành y, tâm lý luôn luôn giữ vững được trạng thái bình tĩnh như bác sĩ Ngầu không ngờ lại trở nên vụng về trước ánh mắt sắc lẹm của mỹ nhân. Bích Vân giương đôi mắt to tròn, gương mặt xinh đẹp dù có phần hơi xanh xao toát ra vẻ mệt mỏi yếu ớt nhưng vẫn luôn dè chừng cảnh giác người đối diện, Thanh Ngọc Huyền Băng kiếm trong tay nàng gác trên cái cổ tươm đầy mồ hôi của Ngầu, chỉ cần hắn hơi vô lễ một chút thôi là sẽ có cảnh tượng máu chảy đầu rơi tức khắc.

Rẹt!

– A!

Tiểu yếm màu hồng phấn ôm sát ngực và vai của Bích Vân bị xé rách trong chớp mắt, tạo ra một lỗ hổng nhỏ khoảng hai ngón tay chỗ vết thương sưng vù nhưng như vậy cũng đủ để một bên ngực tròn trịa trắng ngần y như chú thỏ nhỏ dễ thương lú đầu ra khỏi hang, cái hạt anh đào hồng nhạt be bé vừa tầm lọt vào ánh mắt mê mẩn của ai kia. Tại miệng vết thương nơi vai trái nàng lập tức truyền đến một cơn đau buốt khiến dung diện mỹ lệ nhăn nhó toát lên vẻ u oán, buộc Bích Vân phải hé răng rên một tiếng yêu kiều, đồng thời thanh trường kiếm trong tay nàng hơi gia tăng sức lực ấn mạnh vào da cổ Ngầu, trên lưỡi kiếm sắc bén thoáng cái xuất hiện vài giọt huyết châu đỏ sẫm. Trong một khắc bác sĩ Ngầu liền có cảm giác cơn lạnh lẽo chợt chạy khắp người, lưỡi kiếm lạnh như băng tác động vào da thịt lập tức khiến cho Ngầu bừng tỉnh, nhận thấy nơi cổ bỗng đau rát lạ thường làm hắn thầm hoảng hốt không thôi.

“Con mẹ nó! Suýt chút nữa là đi đời cái cổ họng của ca rồi! Ở đời ai lại ngu ngốc đi thiết kế ra loại áo ngực vừa dày lại vừa rộng như thế này? Không nói đến chuyện mặc vào cởi ra khó khăn mà vừa nhìn đã khiến cho người ta mất hết hứng thú rồi! Nếu đổi lại là loại áo ngực có móc khóa phía trước như ở địa cầu thì tiện lợi biết bao!”

Ngầu ca miên man hồi tưởng lại hình dáng của những chiếc áo ngực hiện đại ở địa cầu mà quên mất rằng hai con mắt sáng rực như đèn pha của hắn đang nhìn chăm chăm vào ngực của Bích Vân.

Thấy hắn trì hoãn động tác quá lâu, Bích Vân vội vàng kìm lại đau đớn, ngó xuống mới thấy tên kia miệng ngoác như chó, nước dãi chảy ra ròng ròng thiếu điều muốn ướt hết bầu ngực căng tròn của nàng, hai con mắt như lang như sói của hắn bị đôi gò bồng đảo mê người của Bích Vân thu hút từ khi nào.

– Ngươi! Không cho nhìn!

Mặt đẹp chợt ửng hồng như đánh phớt qua một lớp phấn mỏng, Bích Vân tức giận trừng mắt gắt gỏng hét lên, một tay ôm lấy ngực, tay còn lại dùng trường kiếm lật lại mặt ngang thân kiếm vô hại, đẩy đầu Ngầu ra xa.

– Ê! Ê! Ta nhìn một chút thì có sao? Muốn chữa thương thì trước hết phải nhìn xem vết thương ở mức độ nặng hay nhẹ chứ! Ngầu lắc đầu né lưỡi kiếm, ánh mắt vẫn dán sát vào ngực Bích Vân một tấc cũng không rời.
– Ta là sư thúc của ngươi! Không cho nhìn! Sợ hãi cố gắng thu người ôm lấy ngực, Bích Vân nghiêm giọng nhắc nhở Ngầu. Trong Dương Minh Tông thân phận của nàng và hắn không giống nhau, nếu lỡ có người khác vô tình đi ngang qua nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ gây ra tai tiếng khó lường.
– Này! Ta quản nàng là sư thúc sư thóc cái đếch gì? Nàng làm ơn ngồi yên đừng cử động dùm ta cái! Có biết là làm vậy chất độc sẽ nhanh chóng xâm nhập vào nội thể không hả? Ta là lương y tốt tính, xin nàng chớ có vì những suy nghĩ xấu xa vô căn cứ đó mà làm mất đi sự trong sạch này của ta!

Nổi đóa nạt một tiếng dằn mặt, Ngầu làm ra bộ mặt dữ dằn đồng thời cũng nhờ đó mà chống chế sự dâm tà vỗ lễ vừa rồi của bản thân. Bích Vân bị quát lập tức xị mặt xuống, chu môi hung hăng lườm hắn bằng một ánh mắt cảnh cáo.

– Hứ! Tại ngươi vô lễ với ta trước! Ai bảo bộ mặt của ngươi lúc nào cũng xấu xa như vậy chứ! Bích Vân trừng mắt một cái, hiển nhiên là không hề tin vào những lời nói của Ngầu. Nũng nịu nói khẽ, lúc này nàng đã chịu ngồi yên, ngoan ngoãn như một đứa trẻ nghịch ngợm vừa bị người lớn la mắng.
– Bích Vân! Coi như ta cầu xin nàng đi! Muốn rút chất độc của Hôi Mao Thử ra khỏi cơ thể thì trước tiên phải làm thoáng miệng vết thương cái đã! Thật tâm ta nào có ý đồ xấu xa gì, dù cho bây giờ nàng có nằm ngửa ra mị hoặc dụ dỗ thì ta nhất quyết cũng sẽ KHÔNG làm ngơ! Ngầu ca liền thể hiện ra một bản mặt vô sỉ, da mặt hắn dày đến mức ngay cả râu cũng không mọc nổi, nếu đem ra so với lốp xe còn muốn dày hơn.
– Ngươi đi chết đi! Gọi ta là sư thúc! Dung nhan như họa thoáng hiện lên chút huyết sắc, Bích Vân lạnh lùng thốt lên, kiếm trong tay nàng đảo một cái lại ấn vào cổ Ngầu đe dọa, nhìn hắn bằng ánh mắt trêu ngươi.

Dừng lại một chút, chợt Bích Vân khẽ biến sắc, dung diện thoáng cái đã xám xịt không còn chút máu.

– Ư… Ọc!

Nàng nhào người qua một bên không ngừng nôn ra máu tươi đỏ thẫm dính trên đám cỏ, chất độc lạnh lẽo mang thuộc tính âm hàn bắt đầu xâm nhập vào nội thể của nàng lại gặp phải chiến khí thuần dương vốn nóng như lửa nên cả hai đã nảy sinh xung đột, tuy nàng tu luyện công pháp băng hệ nhưng chiến khí vốn là dòng nhiệt lưu tồn tại bên trong cơ thể, là thứ giữ ấm cơ thể đồng thời uẩn dưỡng kinh mạch lẫn lục phủ ngũ tạng. Hai nguồn nhiệt một nóng một lạnh lập tức tranh đấu với nhau và quá trình đó diễn ra ngay tại bên trong cơ thể của Bích Vân, cơ thể của nàng trước đã cực kỳ đuối sức, nay lại bị hai loại lực lượng mâu thuẫn công tâm, Bích Vân nào có thể mạnh mẽ chống đỡ được. Thoáng chốc thân thể rã rời tựa vào ngực Ngầu, bàn tay nhỏ nhắn cố gắng ra sức giữ lấy thanh trường kiếm đang gác lên cổ hắn như một lời cảnh cáo hắn chớ có thấy nàng yếu ớt mà lợi dụng cơ hội để giở trò.

Không dám lề mề bởi trạng thái cơ thể Bích Vân dần có xu hướng chuyển biến xấu đi, chiến khí trên tay Ngầu thình lình ngưng tụ lại thành một lưỡi dao nhỏ mỏng như cánh Ve hình dạng gần giống với dao mổ, lưỡi dao chiến khí được hắn khống chế cẩn thận từng chút một cắt ra dấu “X” tại chỗ vết thương trên vai trái Bích Vân.

– A ui ui! Một cơn đau xé rách da thịt từ vai truyền đến làm cho Bích Vân không nhịn được rùng mình nghiêng người rên rỉ, biểu cảm trên gương mặt như hoa lúc thì chau mày thống khổ, lúc thì mê man khiến cho người ta nhìn mà thương xót.
– Cố gắng chịu đựng! Ta sẽ nhanh chóng hút chất độc ra khỏi người nàng! Bình tĩnh nói, Ngầu đã định ra được phương hướng chữa trị nhanh gọn nhất, đó chính là một phương pháp cổ truyền mà hắn học được lúc còn là một thực tập sinh ở địa cầu. Bích Vân đang dùng đôi mắt tò mò nhìn thanh niên ngoại môn đệ tử ngồi đối diện, nàng còn chưa biết hắn chuẩn bị giở trò gì thì bỗng thấy hắn ôm chầm lấy nàng cùng lúc đó có một cảm giác ấm áp ươn ướt từ bờ vai nàng truyền đến.

Chụt! Chút chụt!

– Ư… ngươi!

Đôi môi gã thanh niên bất ngờ áp vào vị trí miệng vết thương trên vai nàng và hút mạnh tạo ra vài ba tiếng mút chùn chụt! Bên này Bích Vân cả người như căng cứng không khác gì quả bóng chứa đầy không khí, nàng ưỡn ẹo thân hình, những cái răng trắng sáng cắn chặt vào môi dưới rớm máu như thể muốn nghiền nát chiếc môi hồng mềm mịn ra vậy.

Mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi và miệng Ngầu, máu độc ngay tại vị trí vết thương của Bích Vân tràn vào trong miệng hắn, trong máu có chứa độc tính của Hôi Mao Thử cay xè làm cho lưỡi và môi Ngầu thoáng cái liền tê dại mất hết cảm xúc vị giác, nhưng hắn biết lúc này mình không thể nào dừng lại được, cố gắng hít sâu một hơi vào tận phổi, ra sức hóp miệng hút lấy máu độc ra khỏi cơ thể Bích Vân.

Trong chốc lát, chiến khí toàn thân Bích Vân lưu chuyển tranh nhau chảy dồn vào cái nơi đang phát ra lực hút kia, nàng kinh ngạc có thể cảm nhận được chỗ bị thương trở nên nóng ran như lửa đốt, máu tươi lẫn độc tính trong người vậy mà dồn dập bị cái miệng của Ngầu hút ra khỏi cơ thể.

Không quá nửa phút, vết thương trên vai trái nàng cấp tốc xẹp xuống mà mắt thường có thể thấy được, da thịt xung quanh miệng vết thương cũng trở lại cái vẻ trắng hồng mịn màng tự nhiên.

Ngầu cứ hút mãi, đến khi nhìn thấy da thịt Bích Vân khôi phục bình thường thì mới dừng lại, hắn quay sang bên cạnh há miệng phun ra một ngụm máu bầm đen bốc lên mùi tanh hôi gai mũi.

Chát!

Nhưng khi vừa mới quay mặt lại, bản thân không ngờ lại ăn một cái tát đau điếng vào mặt trái, lập tức có năm dấu tay thon thả in trên mặt hắn.

– Hừ! Thì ra đây chính là cách mà nàng trả ơn cứu mạng cho người đã cứu mình? Trước giờ nàng vẫn như vậy à? Không hề nổi nóng, trái lại còn bình tĩnh lạ thường, trong mắt hắn chợt lóe lên một màu buồn man mác, Ngầu hời hợt cười đầy chua chát hỏi Bích Vân! Hành động vừa rồi của nàng không hề cố ý, nam nữ thụ thụ bất tương thân, không quen biết thì cấm đụng chạm thân thể tập tục từ xưa đến giờ là vậy, Ngầu thừa biết là Bích Vân không cố ý nhưng cái tát vô tình của nàng làm cho hắn nhớ lại một người đồng nghiệp, chính là y tá Mỹ Linh. Quá khứ thê thảm ở địa cầu trước lúc chết chợt ùa về, sắc mặt Ngầu bỗng trở nên thê lương tột cùng.
– Ta! Ta xin lỗi! Ngươi có đau lắm không? Thấy hắn đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm như vậy, Bích Vân chợt thấy hối hận vô cùng, chính nàng cũng không hiểu vừa rồi tại sao bản thân lại có hành động kém duyên như thế! Giọng nàng hạ thấp xuống tỏ vẻ hối lỗi, bàn tay ngọc ngà giơ lên đem những ngón tay mềm mại xòe ra muốn vuốt mặt Ngầu nhưng lại bị hắn thẳng thừng né tránh.
– Ta không sao! Tiếp đến vết thương ở đùi thôi! Giọng hắn lạnh lùng vô cảm, đến ngay cả sắc mặt cũng thay đổi thành băng lãnh làm cho Bích Vân thất thần trong giây lát. Không hiểu sao hai người vốn ngồi sát nhau nhưng Bích Vân lại cảm thấy lạnh lẽo buốt giá vô cùng, mà ngọn nguồn của cái hơi lạnh kia chính là từ người thanh niên đối diện tỏa ra. Nàng… đã thật sự làm hắn nổi giận ư? Không phải, chỉ là nàng vô tình làm hắn thấy đau ở trong lòng mà thôi. Một nỗi đau vĩnh viễn không thể nói thành lời.

Bích Vân chậm rãi dang rộng hai đùi ra khiến tiết khố nhỏ bé không thể nào che đậy được vùng tam giác u khuất cuốn hút, gần như đem cả cái nơi nhạy cảm kín đáo nhất của nữ nhân phơi bày ra trước mắt Ngầu, nhưng dù vậy ánh mắt của hắn vẫn không hề dao động dù chỉ một chút xíu cũng không có. Điều này bất tri bất giác làm cho Bích Vân cảm thấy khó chịu trong lòng, một cảm giác tức tối chợt nhộn nhạo trong tâm can, bực mình nhưng không biết tại sao lại bực mình. Chẳng lẽ hắn chê mình xấu? Chỗ đó của mình không đẹp ư? Không hấp dẫn được ánh mắt hắn ư?

Nàng liên tục đặt ra nhiều câu hỏi trong đầu, một ý niệm thoáng cái lóe lên, muốn nàng phải câu dẫn, dụ dỗ người thanh niên này.

– Chỗ này… chỗ này cũng phải hút độc giống như cũ hả? Bích Vân ngập ngừng lí nhí như muỗi kêu, lén lút dùng ánh mắt mong chờ xem phản ứng của Ngầu nhưng câu trả lời của hắn lại khiến cho nàng phải thất vọng rồi.
– Không! Chỗ này chỉ cần dùng chiến khí bức ép chất độc ra là được!

Nói đoạn hắn dùng hai lòng bàn tay áp vào quanh miệng vết, đè mạnh một cái cùng lúc cả hai bàn tay vận chuyển chiến khí xâm nhập vào bên trong da thịt Bích Vân. “Phụt” một tiếng, vài cục máu bầm đen bị đẩy ra khỏi miệng vết thương, trong vòng không tới năm giây ngắn ngủi toàn bộ chất độc của Hôi Mao Thử đã bị Ngầu dùng chiến khí ép ra khỏi cơ thể Bích Vân.

– Toàn bộ độc tố đã bị tống ra bên ngoài rồi! Mau mặc quần áo vào đi, nếu không có người đi ngang qua nhìn thấy sẽ làm tổn hại đến thanh danh của nàng! Lạnh nhạt thốt ra những lời không cảm xúc, cũng mặc kệ biểu cảm ngây dại trên gương mặt xinh đẹp của Bích Vân. Ngầu thoáng đứng dậy rồi cất bước đi đến bên cạnh cái xác của Hôi Mao Thử để lại mỹ nhân dùng ánh mắt lưu luyến dõi theo phía sau. Trong giây lát thất thần, Bích Vân nhìn bóng lưng của hắn sao mà cô đơn quá, hắn dường như có rất nhiều tâm sự nhưng không thể giải bày cùng ai.

Không hiểu sao, lúc ấy thấy hắn bỗng dưng trở thành một con người khác, lạnh lùng và trầm lắng làm Bích Vân ngầm cảm thấy sợ hãi, nhìn ánh mắt của hắn thì Bích Vân có thể đoán ra đấy không phải do nàng, hắn cũng chưa từng trách nàng. Chỉ là… điều gì đã khiến hắn trở nên như vậy? Điều gì đã khiến cho một thanh niên gần gũi hài hước như hắn bỗng chốc trở nên xa lạ, cô độc đến đáng sợ như thế?

“Mau lấy yêu ngọc trong đầu nó ra! Thân xác của con yêu thú này cứ trực tiếp vứt vào túi đồ hành trang là được! Yêu ngọc hệ thổ của yêu thú tam giai sơ kỳ, tuy không có gì trân quý nhưng vẫn có thể giúp ích cho việc tu luyện của ngươi! Nó có thể giúp cho tu vi Hồn Sĩ của ngươi tăng lên một bậc cũng không chừng!”

Giọng trẻ con quen thuộc của trí năng hệ thống đều đều vang lên trong đầu Ngầu, chỉ một lát moi móc, tay Ngầu từ giữa khối óc của Hôi Mao Thử móc ra một viên ngọc hình tam giác to bằng nắm tay đang tỏa ra ánh sáng màu vàng nâu chói lóa. Viên yêu ngọc màu vàng nâu trong lòng bàn tay hắn không ngừng bốc lên thổ nguyên tố nồng đậm vô cùng tinh khiết, đây chính là nguồn năng lượng chủ chốt của yêu thú, thứ được Hôi Mao Thử tinh luyện tích lũy sau nhiều năm tu hành, là vật cực kỳ trân quý đối với những tu luyện giả là Hồn Sĩ, vì chỉ cần hấp thụ lực lượng nguyên tố bên trong yêu ngọc, tùy vào phẩm chất của yêu ngọc mà Hồn Sĩ có thể gia tăng hệ nguyên tố của bản thân lên một bậc, không ngừng cô đọng nguyên tố bản thân trở nên tinh túy. Ngầu có cảm giác chỉ cần hắn hấp thụ hết năng lượng bên trong viên yêu ngọc hệ thổ này, hồn lực của hắn sẽ ngay lập tức đột phá tiến vào cảnh giới Pháp Sư cấp 2 mà không cần phải cày cuốc cực nhọc gì.

Trên đường trở về lại Nhất Lộ Thăng Sơn, Bích Vân và Ngầu cùng nhau sóng vai bước đi trên bậc thang đá. Sau lần trò chuyện hỏi thăm ở trong rừng ra cho đến khi đến được Nhất Lộ Thăng Sơn thì cả hai bỗng không ai chịu mở miệng nói nửa lời, nhiều lúc Bích Vân quay sang muốn hé môi bắt chuyện thì bỗng nhìn thấy tên ngoại môn đệ tử bên cạnh cũng có bộ dạng ngập ngừng y như mình, thế là nàng lại ngại ngùng quay đi.

Thông qua vài câu hỏi thăm lúc còn ở trong rừng, Bích Vân biết được chính phu quân của nàng là người gọi Ngầu đến Tàng Kinh Các trong tông môn để làm việc, điều này khiến nàng nảy sinh nghi hoặc, phu quân nàng vốn trước giờ tính tình quái dị, suốt ngày chỉ thích nhốt mình ngồi một chỗ trong căn phòng trống, dựa vào bí pháp cổ xưa dùng linh hồn du hành qua những chiều không gian, thân hình cũng vì lâu ngày không vận động mà trở nên ục ịch béo phì khác người.

Biết Ngầu muốn đến Tàng Kinh Các, trùng hợp nơi đó lại là nhà của Bích Vân, thành ra cũng tiện đường nên cả hai sóng bước mà đi.

– Này! Cầm lấy! Chính Ngầu là người đầu tiên lên tiếng phá bỏ sự yên lặng đang vây lấy hai người. Đồng thời hắn ném yêu ngọc của Hôi Mao Thử cho Bích Vân khiến nàng kinh ngạc nhưng vẫn đưa tay bắt lấy.
– Ý gì đây? Hết nhìn yêu ngọc trong tay rồi lại nhìn sang Ngầu, Bích Vân khó hiểu hỏi khẽ, nàng không rõ người thanh niên này làm vậy rốt cuộc là có dụng ý gì đây. Bích Vân tròn xoe hai mắt vì cảm nhận được thổ nguyên tố nồng đậm toát ra từ yêu ngọc nhưng thứ này đối với nàng không hề có tác dụng, vì Chiến Sĩ không thể nào hấp thụ được nguyên tố bên trong yêu ngọc. Yêu ngọc này tuy không phải là đồ vật quý hiếm nhưng đối với một tên ngoại môn đệ tử như hắn thì cực kỳ đáng giá, nếu đem đi cống hiến cho Lễ Vật Các thì chắc chắn sẽ được cho phép gia nhập nội viện, nhưng tên kia lại xem đây như một món đồ chơi rẻ tiền, muốn vứt thì vứt!
– Không hề có ý gì! Đơn giản là ta thấy ánh mắt nàng mỗi khi nhìn viên yêu ngọc này bỗng lóe lên thần thái mong muốn, biết nàng thích nó nên ta làm việc thiện bố thí! Trên khóe môi hắn, nụ cười nhếch mép khinh đời lại xuất hiện làm cho người ta cảm thấy đáng ghét vô cùng.
– Ngươi! Ai cần đồ bố thí của ngươi chứ! Bích Vân hờn dỗi giậm chân duyên dáng hét lên, cầm yêu ngọc định ném trả lại nhưng Ngầu đã vội la lên.
– Đừng ném! Nàng cứ giữ lấy, thứ này đối với ta không hề có tác dụng! Cũng coi như là một phần lễ vật trả ơn cứu mạng lúc nãy! Nếu không có nàng bảo vệ thì chắc giờ này ta đã bị lông của Hôi Mao Thử bắn cho trở thành một con nhím gai rồi! Hắn cười ngây ngô, cố làm ra vẻ lơ đễnh nhưng ánh mắt như có như không liếc nhìn gương mặt mỹ lệ tuyệt trần của Bích Vân, trong thoáng chốc nàng làm vẻ mặt hung dữ nhưng không kém phần đáng yêu làm tâm hồn Ngầu rúng động gương mặt hắn say mê đến ngây dại.
– Khách! Khách! Ngươi thật là thú vị nha! Những năm gần đây ta rất ít khi hạ sơn xuống ngoại viện, nào ngờ lần này hạ sơn lại lòi ra một tên ngoại môn đệ tử vừa có thực lực lại vừa biết nịnh nọt nữ nhân như ngươi nha! Ta cứu ngươi một mạng nhưng chẳng phải chính ngươi cũng đã cứu ta một mạng đấy ư? Hai chúng ta coi như hòa đi! Tiếng cười giòn tan như tiếng chuông bạc ngân lên khiến người ta say đắm trong lòng. Bích Vân dễ thương dùng bàn tay như búp sen trắng nõn che miệng cười khúc khích làm cho gương mặt xinh đẹp như hoa bỗng đỏ bừng. Ban nãy nàng thay một bộ váy xanh nhạt thướt tha, hiện tại tà váy tung bay phấp phới trông nàng lúc này kiều diễm không khác gì tiên nữ giáng trần. Chỉ cần một cái nhíu mày hờn dỗi, một nụ cười tươi rạng rỡ hay chỉ là cái cắn môi của Bích Vân thôi cũng đủ làm cho Ngầu ca xao xuyến, trong tâm can không hiểu vì sao bất giác lại vui vẻ.


Còn tiếp…

Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensex68.com, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.
Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6

Thể loại