Ba nào biết Quỳnh đau như thế nào những ngày sau đó, anh Tiến cũng chả biết tổn thương anh để lại cho Quỳnh sẽ khổ sở ra sao. Tất cả buồn đau đè nặng trên đôi vai gầy bé nhỏ của Quỳnh, nhớ hôm nay hẹn Tuấn Rồng không thể thất hẹn, Quỳnh vào trong nhà lấy súng định mang theo. Nhưng chợt nghĩ chả ai người ta tặng súng để mà mang bắn chính mình cả, chắc anh ấy cũng không ác ý.
Quỳnh đi xe taxi đến nơi quán vẫn ồn ào nhộn nhịp, chả thấy bóng dáng ai cả nếu anh đến chắc bọn nó đứng đông nghịt rồi. Đứng ngơ ngác chợt có bàn tay rắn chắc của ai đặt lên vai mình, Quay lại là Tuấn Rồng anh cười hiền hòa:
– Cảm ơn em đã đến! Anh biết em sẽ đến một mình không mang theo gì cả. Em đúng là có tư chất thật.
– Chào anh ạ!
Quỳnh quay lại hẳn nhìn anh, anh Tuấn mặc bộ quần áo giản dị đằng sau anh là cái xe máy Dream. Quỳnh ngơ ngác thì anh vỗ vỗ vào yên xe bảo:
– Bé con lên đây anh đèo! Hôm nay anh mời nhưng ở chỗ khác cơ… chỗ nhậu nhẹt chỉ dành cho đàn ông!
Quỳnh leo lên xe đi với anh gió thổi vù vù qua làn tóc, một cảm giác thấy ấm áp thân thương hơn. Quỳnh hỏi:
– Sao anh không đi ôtô như mọi khi… và chả mang theo ai cả thế?
– Anh đi đón em gái anh tại sao anh phải làm thế? Anh muốn đón em như một người anh trai thôi!
Xe dừng không phải nhà hàng gì cả, mà là một quán trà đá ven đường dưới hàng cây râm mát. Anh bảo bà chủ:
– Chị đã có đủ hoa quả em dặn chưa? Không thiếu món gì đó nha!
– Chú Tuấn dặn sao chị dám quên, hoa quả nam bắc đủ cả nhé mà tươi nguyên đấy!
Bà bán quán mới mở hộp xốp ra các loại hoa quả, bánh trái mà tuổi teen như Quỳnh thích mê đi. Anh Tuấn bầy nó ra bàn tự tay gọt cho Quỳnh anh nói:
– Mâm lễ vật này đủ để em nhận anh làm anh trai chưa bé con?
– Quá đủ ý ạ… hi hi… anh đáng yêu thế!
Quỳnh vui hẳn đứa con gái trong Quỳnh trở lại, chứ không phải con đàn bà nhiều nỗi buồn nữa. Cứ nghĩ anh Tuấn là đại ca sẽ tiếp đón Quỳnh, theo kiểu tiền hô hậu ủng đàn em đông kín. Nhưng cái cách anh mời nó thật thân thiện gần gũi, thế này chả ai nghĩ anh là kẻ hô hét ra lửa trong Hắc Long. Anh lại bảo:
– À tên em là gì? Hôm nọ anh chưa kịp hỏi nhìn mặt hội thằng Tiến là anh ghét rồi. Thằng ấy võ biền đầu ngắn, có lão Luận Bạc còn để anh phải nghĩ, từ ngày lão chuyển qua kiếm ăn ở cửa khẩu Lạng sơn. Thì anh chả sợ gì mấy con mèo giấy ấy. À mà thôi hôm nay không nói chuyện đó, anh em mình nói chuyện vui thôi.
– Vâng! Em tên Quỳnh anh cứ gọi em là Quỳnh Kun ạ… bạn bè vẫn gọi em thế! Em thì nghĩ hai anh cùng ở đây cứ đánh nhau suốt chỉ tổn thất cả hai bên. Nếu có kẻ nơi khác đến đâm bị thóc chọc bị gạo, huynh đệ tương tàn họ ở giữa ngư ông đắc lợi. Đến lúc hai anh sứt đầu mẻ trán, họ thâu tóm hết đấy. Chi bằng bắt tay nhau cùng kiếm chả hơn nhiều ấy chứ ạ! Vừa cùng có lợi lại có thể vươn xa khỏi đất này!
– Ừ ý hay! Tại sao cứ phải chiến nhau nhỉ? Anh trước nay chả nghĩ ra. Để mai anh qua Bạch Hổ bàn bạc xem!
– Cần gì anh em oki là xong mà! Em chính là người đứng đầu Bạch Hổ ạ!
– Thằng Tiến này cũng không ngu lắm nhỉ, biết để em cầm bang là khá rồi… OK! Anh em mình bắt tay giao hảo nhé!
Anh chìa tay bắt tay với Quỳnh, một cuộc giao dịch trong tư cách đàn chị đầu tiên. Và ở một quán nước chứ không phải sảnh đường gì cả, bình dị cho một tương lai khủng khiếp của sát thủ súng 6P9 Quỳnh Kun…
– Chú Tuấn cô bé này là chị Hai của Bạch Hổ à? Không ngờ đấy bé như học sinh ấy nhỉ!
Bà chủ quán hóng hớt tham gia vào luôn, anh Tuấn chỉ vết dao đã đóng vảy ở cổ bảo:
– Bé hạt tiêu đấy chị đã thấy ai cắt được vào… cổ thằng Tuấn Rồng như thế này chưa? Bé con này mạnh tay tí em bây giờ ngồi nóc tủ rồi. Nhưng không đánh không thành bạn!
– Anh cứ nói quá lúc ấy em làm liều, tại anh không chấp thôi chứ không bé con làm gì có cơ hội ạ!
Quỳnh khiêm tốn nói đỡ vào, khiến cho anh vô tình lại thích thú. Anh cười vang rồi bảo:
– Ha ha… em thật đúng là em gái anh đấy, anh đã nhìn không nhầm em… sau này sáp nhập nó thành Long Hổ bang đi. Em gái đứng đầu anh và Tiến phó tướng thế là chuẩn đấy… ha ha…
– Em còn bé mà các anh cứ làm đi em biết gì đâu?
– Thằng võ biền như thằng Tiến còn biết nhìn xa, thì anh đây không lẽ kém nó. Bắn súng dùng dao cỡ em chắc không mấy thằng ăn được đâu!
Ngồi ăn hoa quả một lúc thì anh nhìn đồng hồ và bảo:
– Giờ chắc chị ở nhà làm cơm xong rồi, anh đưa em về nhà ăn cơm nhé! Chị à gói tất cả vào túi đi em mang về chị nhé!
Trong lúc chờ gói đống hoa quả bánh kẹo anh quay lại nói với Quỳnh:
– Ở nhà anh cũng có đứa con gái bằng tầm tuổi em, hồi đó còn trẻ con lỡ với bạn gái thành ra giờ nó cũng lớn rồi. Giang hồ có luật giang hồ chúng ta anh em thôi, mang về tí mấy chị em cô cháu ăn với nhau cho vui.
Anh đèo Quỳnh về đi mãi đến một khu biệt thự ngoại ô, dừng xe trước căn nhà lộng lẫy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng đợi. Chị đon đả chào mời:
– Vào đi em hôm nay anh bảo có khách quý! Không ngờ em gái xinh đẹp thế, trẻ mà giỏi thật đấy!
– Dạ chị mới xinh ấy! Em có làm được gì đâu ạ!
– Ít tuổi mà đứng đầu Bạch Hổ chắc chả có ai, Thằng Chính Khỉ nó vừa đến tìm anh không gặp nó kể cho chị mà. Mong là từ giờ em đến đây thì hai bên sẽ hòa bình thì tốt!
Đúng là phụ nữ luôn yêu hòa bình như nhau, hai chị em đang nói chuyện vui vẻ thì có con bé chạy ra. Con Mai luôn nó thấy Quỳnh thì ngạc nhiên há hốc mồm:
– Ơ… ơ… hơ! Cái Quỳnh mày đến đây làm gì?
So với Lan thì sự phản ứng của Mai tam tiểu thư xem ra ít dữ dội hơn, bởi nó không hẳn ghét Quỳnh. Chỉ là con Lan cứ thúc ép chứ nó thấy bỏ bạn thế hơi tệ, nhưng vừa gọi thế bị bố đe luôn:
– Cái con này đây là em gái của bố, phải gọi là cô chứ không được linh tinh hiểu chưa?
– Cô? Cái Quỳnh là bạn học con mà!
– Bố nói một là một hai là hai… đi vào nhà chuẩn bị cơm đi nhanh!
Quỳnh cũng nhanh chân chạy theo nó bấm vào tay nói thầm “… kệ đi không sao đâu… không có bố bạn gọi sao chả được” Mai cũng có vẻ bớt ấm ức hẳn, hai đứa vui vẻ đi sắp cơm… Thế là Quỳnh có thêm một người anh, và chính anh Tuấn sau này là người hỗ trợ Quỳnh nhiều nhất trong con đường nam tiến.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20