Mới 5 giờ sáng mà bệnh viện đã náo nhiệt, người đi lại loẹt xoẹt qua phòng hai cha con. Đám đàn em của Toản xi lanh cũng rút về sau một đêm trắng, vì thế mới có người đi lại. Ba và Quỳnh bừng tỉnh nhìn nhau, mặt Quỳnh rực đỏ nhìn ba ngượng ngùng. Ba cố giả vờ như không có gì xảy ra, bảo Quỳnh lấy hộ bô để đi tiểu.
Cởi quần ba ra cái đấy nó ngóc lên thẳng tưng, nó gân guốc to đùng vẫn còn đọng ít máu trinh của Quỳnh đêm qua. To quá thảo nào mà Quỳnh đau không tả được, cứ cầm chim nghĩ ngợi, ba giục câu thứ hai mới áp cái miệng bô vào. Sau đó Quỳnh lấy khăn rửa mặt cho ba, đi lại hơi đau đau mặt Quỳnh nhăn lại. Nhưng khi lau mặt cho ba Quỳnh lại ghé tai ba thầm thì “Ba tuyệt lắm… con yêu ba!”. Quỳnh đi bộ ra cổng viện mua đồ ăn sáng thì gặp anh Tiến đi vào, tay anh cầm túi đồ Quỳnh nhìn anh cười toe toét nói:
– “Tắc kè hoa”! Hôm qua anh đến rồi mà… sao sáng nay anh đến sớm thế? Mà cảm ơn anh nhiều lắm ạ, anh đã thăm ba Quỳnh còn cho quà!
– Có đáng gì đâu chỉ cần bố vợ mau khỏe thôi! Anh mua đồ ăn sáng cho bố rồi, còn em anh đưa đi học rồi ăn sáng luôn nhé!
– Hứ! Ai là bố vợ anh… anh nhận vơ thế!
– Thì anh cứ nhận không biết đâu người khác nhận mất!
– …
Quỳnh im lặng cùng anh đi ngược vào trong, đi bên anh Quỳnh bé nhỏ hẳn tự nhiên khoác tay anh đi cạnh. Phần vì cũng đang ê ẩm ở háng nữa, dựa vào anh thì đỡ khó chịu hơn. Vào phòng Quỳnh đưa đồ ăn sáng cho ba, nhìn thấy Quỳnh đi cùng anh Tiến ba có vẻ không vui. Nhưng đêm qua trong trắng đã trao cả cho ba, ông hiểu con gái và nó chỉ là bạn thôi.
Ông giục Quỳnh về đi học, phần cũng muốn tránh đi sự ngại ngần của chuyện đêm qua. Hộ lý ca sáng cũng đến nên Quỳnh yên tâm thu dọn đồ đạc ra về cùng anh Tiến. Khi đi ra xe ô tô anh Tiến mới nhận ra kiểu chân đi hai hàng của Quỳnh, anh hỏi thì Quỳnh chống chế là do bị đánh lúc trước đau. Từng trải giang hồ lọc lõi, phá trinh không ít đứa con gái. Nhưng câu nói của Quỳnh lại đánh lừa được anh, bởi cả đêm qua Quỳnh không ra khỏi phòng. Sự tình yên tĩnh ấy do Toản xi lanh báo lại, nhưng chúng cũng chả bén mảng đến gần thì sao biết biến cố trong đêm. Anh thì chả thể nào nghĩ ra được chuyện tày trời đó được…
Khi chiếc xe ôtô vừa vụt đi khỏi cổng viện, thì anh Long cũng vừa đi xe máy đến. Anh chả hề biết Quỳnh trong xe đó anh vui vẻ vào viện tay anh cầm sẵn theo mấy xuất ăn sáng. Anh đã cố về tập nấu kỳ cạch cả đêm qua, hai ba lần cháy hỏng cũng ra được món tàm tạm. Đang định mang đến cho Quỳnh ăn cùng, còn ba Quỳnh anh mua riêng một hộp khác vì sợ ba mệt không ăn được.
Căn phòng vắng bóng Quỳnh anh buồn lắm một linh cảm chẳng lành ập đến. Hai người đàn ông đối diện trong hai nỗi đau âm thầm, ba của Quỳnh kẻ chiến thắng tất cả. Trong cuộc đua của Sơn Tinh và Thủy Tinh này cả hai đều chiến bại, bởi công chúa lòng họ chẳng trao trái tim về ai… Còn ba người thắng lại luôn đau, một nỗi đau dằn vặt giằng xé đến tan nát con tim.
Ngồi xe đi cùng anh Tiến nhìn anh ngoài vẻ lạnh lùng ra, thì cũng không có gì là ghê gớm cả. Quỳnh ngó ngó mặt anh thì anh quay sang bảo:
– Trông anh khó coi lắm sao? Em ghét xăm trổ lắm à!
– Vâng! Nhưng anh em không ghét, em chỉ ghét hình xăm thôi!
Một câu trả lời đầy mâu thuẫn anh có vẻ không hiểu lắc đầu, rồi anh lại bảo:
– Có thích xem mặt trời buổi sáng không anh đưa ra cầu xem nhé!
– Vâng!
Ra đến cầu dừng xe lại nhìn về thành phố mù sương, gió sông Hồng thổi lên lành lạnh. Ở phía xa chân trời mặt trời đã rực rỡ ánh dương, ráng hồng tô đỏ phương ấy… Quỳnh nhỏ bé cạnh anh mái tóc dài phấp phới bay, phút giây thật yên bình và hạnh phúc. Nhưng trời luôn lặng trước bão giông, khi mà Quỳnh cùng anh trở lại thành phố ăn sáng. Vào quán anh rất lịch sự kéo ghế cho Quỳnh, tự tay anh bê phở lên một sự ấm áp thật gần gũi. Đang chuẩn bị ăn thì thằng Phong sẹo, cánh tay còn rỉ máu hồng hộc chạy đến. Nó nói lẫn trong tiếng thở dốc ngắt quãng:
– Anh Tiến may quá! Đoán là anh ăn sáng… ở… đây! Bọn ở vũ trường Đại Đồng phản rồi, hôm qua em và anh Tùng cùng mấy anh em đến thu phế. Chúng nó hợp tác Tuấn Rồng chơi mình, bọn nó nhiều súng lắm bắn què tay em. Còn bắt anh Tùng rồi nó bảo tha cho em về báo anh đến, nếu anh quỳ xin thì nó thả anh Tùng và nhường Galaxy với Đại Đồng cho nó!
– Con mẹ nó! Nước sông không phạm nước giếng rồi… để anh đi xem nó thế nào! Bảo thằng Lợi Trâu tập trung anh em lại chiến!
Quỳnh chả hiểu gì về xã hội đen, nhưng nhớ cuốn sách đêm qua đọc Quỳnh níu anh lại bảo:
– Anh! Đừng vội… biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chúng nó đã chuẩn bị sẵn rồi anh lại đến cầm chắc là thua.
– Dù thua anh cũng phải chiến không để nó bắt thằng Tùng được, nếu không còn mặt nào nhìn anh em nữa!
Quỳnh có một trí thông minh cùng sự liều lĩnh, và cơ duyên gặp anh chắc cũng do số phận đẩy đưa để Quỳnh bước vào giang hồ. Quỳnh bảo anh:
– Em có cách cứu anh Tùng! Anh cho em biết thằng Tuấn đó là được… Đánh thắng chỉ ở chỗ bất ngờ, mình trong tối địch ngoài sáng mà thôi.
– Em còn bé lắm không hiểu luật chơi đừng tham gia, súng ống không phải trò đùa đâu em ạ!
– Anh cứ để em thử nếu em thất bại anh đánh bọn chúng chưa muộn mà, chúng nó không biết em là ai cả. Lại thấy em trẻ con mà mặc đồng phục học sinh thì không ai nghĩ ra đâu. Nếu nguy hiểm quá thì em chạy ra… hãy tin em đi.
Anh Tiến thấy Quỳnh nói chắc như đinh đóng cột, mà thật ra bản thân cũng chưa có đối sách gì hay. Cố sống cố chết đánh lộn vừa thiệt thân, hơn nữa chúng mà phím công an trước đợi xung đột là bắt thì dở. Chiêu gài nhau vào thế này giang hồ vẫn chơi nhau rồi. Sau khi Quỳnh nói rõ kế hoạch anh mới yên tâm phần nào để Quỳnh tham gia, nhưng đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Có những điều Quỳnh không muốn nói ra, cố gắng làm để trả ơn nghĩa anh giúp ba cho sòng phẳng.
Tuấn Rồng rất tự phụ với số hàng nóng vừa mua được, yên tâm cắt đặt anh em ở nhà. Chỉ bản thân mình cùng hai thằng đàn em thân cận giắt súng vào người, chúng kéo nhau ra quán ăn sáng. Chiến thắng làm Tuấn Rồng khinh địch, hắn biết đàn em Tiến Rulo tuy đông nhưng hàng nóng chỉ vài cây. Thằng được cầm súng đã ít lại biết bắn chả có mấy thằng, để bắn chuẩn kiểu sát thủ như Tiến Rulo và Tùng ngáo đâu có ai.
Quán ăn sáng đông đúng nhộn nhịp Tuấn Rồng khệnh khạng, lên tận tầng ba ngồi phòng Vip. Hắn nghĩ Tiến Rulo dù mấy lá gan cũng chả ban ngày ban, mặt kéo đàn em ra san bằng quán này. Đây không phải đất Hồng Kông, làm gì cũng còn phải ngó mặt công an. Hơn nữa ba thằng ba khẩu súng cùng lắm là đổ máu, thằng chết thằng bóc lịch hay dựa cột mà thôi. Làm xã hội đen ở đây phải dùng đầu và chơi bất ngờ, thằng Tiến chỉ là tay võ biền mà thì hắn lại có Tùng ngáo trong tay. Khúc ruột sinh tử kiểu gì chả khống chế được Tiến, hắn cười nhạo cái đầu đất của Tiến một cách khoái trá.
Xe dừng ôtô trước cửa quán Tuấn Rồng vừa vào một đoạn, Quỳnh ngỏ ý mượn anh Tiến khẩu súng. Anh lo Quỳnh chả biết bắn sợ nhầm người, nên chỉ đưa Quỳnh khẩu súng giả bật lửa ga. Quỳnh đợi anh Tiến ra xe sau dặn đàn em, lấy thêm con dao găm ở dưới ghế xe giấu vào trong tay áo. Để thực hiện kế ” Giương đông kích tây “, Quỳnh bảo anh cho người đi ôtô của anh giả làm anh cùng đàn em rời thành phố. Tuấn Rồng lại càng kiêu ngạo hơn khi có tin Tiến rời thành phố, hắn cười khẩy nghĩ ” Tưởng hổ báo thế nào, vẫn phải đi cầu cứu lão Luận Bạc thằng già ấy hết thời rồi ha ha…”
Kế thứ hai Quỳnh thực hiện chính là ” Ám độ Trần Thương ” chọn con đường tấn công mà không ai có thể nghĩ tới. Đánh rắn phải đánh đập đầu, bắt được Tuấn Rồng thì chả có gì không cứu được anh Tùng cả. Quỳnh nói dối anh Tiến là chỉ lên nghó nghiêng, dò la xem chúng đi mấy thằng để báo anh. Mượn súng là chỉ để dọa nếu chúng uy hiếp Quỳnh mà thôi, và việc lấy dao thì anh không biết. Quỳnh đang làm cái việc Tôn Tử nói ” công vô kỳ bị, xuất bất kỳ ý” tấn công lúc địch không phòng bị và không để ý tới.
Quỳnh ngang nhiên bước thẳng vào quán, Quỳnh bảo bồi bàn là tìm cha. Chả ai ngăn một con bé như Quỳnh làm gì hết, ngày trước một đôi lần Quỳnh đã tìm ba như thế này. Anh Tiến vẫn yên tâm theo kế của Quỳnh, chờ Quỳnh lên do thám thực hư ra để báo lại. Từ khi Quỳnh bảo anh thực hiện kiểu “giương đông kích tây” đánh lạc hướng, thì anh đã khá tin vào Quỳnh rồi.
Quỳnh chỉ biết Tuấn Rồng qua ảnh và video, nhưng vẫn có thể nhận ra hắn. Mười hai tuổi Quỳnh không biết vì sao mình có thể lì lợm thế này, có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến chỉ tí tuổi mà mấy năm sau Quỳnh đã thành chị cả của giang hồ đất bắc, nhưng đúng là dụng trí không nhất thiết cần tuổi vẫn có thể thành công. Quỳnh lên đến tầng ba không cần nhìn nhiều, bởi cả gian vip này chỉ có ba thằng đó. Một thằng đàn em của Tuấn Rồng định hùng hổ ra đuổi Quỳnh đi thì Tuấn Rồng bảo:
– Bảo đen mày bị sao thế? Hay ngày xưa thằng Tiến Rulo đánh cho nhiều dái thành hạt kê rồi, nó đứa trẻ con mặc áo học sinh thế kia. Chắc tìm ai hoặc mới vào làm, mặt búng ra sữa kệ nó đi. Cho nó đảo đi đảo lại còn vui mắt hơn, uống tiếp đi tào lao!
– Vâng anh Tuấn! Tại em sợ anh mất vui thôi!
– Mất đéo gì con đấy nó dù sao cũng là gái, chả làm gì nhưng có nó cũng vui mắt mà!
Bảo đen ngồi xuống uống rượu tiếp cùng Tuấn Rồng, hắn cũng chả để ý Quỳnh theo kiểu thù địch nữa. Lại thấy Quỳnh cũng xinh gái lên chả quan tâm thêm, Quỳnh lên đến nơi nghe cả nhìn một vòng cân nhắc đối thủ. Khi có tính toán sơ bộ thì mới vạch ra phương án tấn công, khinh địch là yếu tố thảm bại cho Tuấn Rồng. Phòng này vốn là phòng vip Tuấn Rồng đặt riêng, sau khi đã chuẩn bị đủ các món ăn thì đuổi hết nhân viên để uống cho vui vẻ. Quỳnh thì được chấp nhận đơn giản là vì Quỳnh trẻ con, nhưng lại xinh gái cho lên đã được chấp nhận ở lại. Quỳnh lại sát sạt chỗ Tuấn Rồng tính rút dao, thì Bảo đen quay lại trừng mắt hỏi:
– Ai điều em lên đây bé con!
– Dạ em mới vào làm hôm nay, chủ bảo em lên đây đợi xem các anh bảo gì không ạ!
– Khà khà! Thằng Phòng Râu cũng biết ý đấy nhỉ, em đã lên đây không phải đứng ngồi cạnh anh luôn đi!
Tuấn Rồng vui vẻ bảo thế chả đợi mời Quỳnh, bối rối ngồi ngay sau lưng Tuấn Rồng. Bảo đen quát:
– Bé con ngồi sát đại ca anh đi nào!
– Thôi kệ uống đi! Em nó vừa vào làm cho ngồi sau cũng được có gì tiện lấy đồ, tý phê pha rồi tính…
Tuấn Rồng nháy nháy cái mắt với Bảo, Bảo hiểu ý đại ca đã kết con hàng non nớt này rồi. Mà nhìn nó trắng trẻo cũng ngon đấy chứ, thôi đại ca chấm rồi thì uống kệ con mẹ nó. Mấy thằng uống tiếp một lát đã quên béng sự hiện diện của Quỳnh, thế là bất ngờ từ đằng sau Quỳnh chồm lên kề ngay con dao sắc lạnh vào cổ Tuấn Rồng. Cùng lúc cái vú mềm mềm ấm áp ấn vào lưng, thì con dao lạnh ngắt cũng kề cổ họng. Tuấn Rồng choáng váng rơi ngay cốc bia xuống sàn gỗ kêu “… long… cong…”. Quỳnh gằn lên:
– Hai thằng chúng mày ngồi im… không thằng này chết!
– Bảo thịt nó đi nó… á… á…
Tuấn Rồng nói chưa hết câu đã bị lưỡi dao cứa khá sâu vào cổ chảy máu, giang hồ lăn lộn nhiều nhưng phát cứa sắc lạnh khiến Tuấn Rồng tí vãi đái ra quần. Con ôn con này không nói đùa nó dám cắt cổ mình thật, không biết nó sát thủ ở đâu ra nữa. Quỳnh đe luôn:
– Chúng mày nhìn đấy… cử động nó chết luôn tại đây!
– Thôi Bảo… thôi Chính… nó thịt anh thật đấy… im xem nó muốn gì!
Quỳnh rút cái súng bật lửa ga ra hua hua đe dọa và nói:
– Tao là em anh Tiến! Tao cần thằng này đi có việc… chúng mày ý kiến tao bắn nó chết, ở dưới anh tao đã cài sẵn anh em rồi chúng mày đừng nghĩ đuổi theo hay gọi điện. Làm gì có động tao với nó cùng chết… tao nói là làm!
– Các em nghe anh! Cấm manh động không nó thịt anh đấy… rừng sâu còn lo gì thiếu củi đốt. Để anh theo nó đi vậy!
Tuấn Rồng run run… con lồn này tí tuổi đã chơi cả súng lẫn dao, một mình lên đây hẳn nó có nghề, láo nháo nó thịt chết. Hai thằng đàn em cũng choáng váng, chúng không ngờ sự thể như vậy, lại sợ đàn anh mất mạng. Bọn chúng hoảng sợ lên chả soi kỹ súng thật hay súng giả nữa, nếu không Quỳnh mới mất mạng. Quỳnh bắt chước phim đã xem đe hai thằng kia:
– Chúng mày vứt hết hàng nóng ra đây nhanh!
Câu này Quỳnh nghe anh Tiến gọi súng là hàng nóng thôi, lên nói bừa theo Quỳnh vẫn chĩa súng vào thằng Tuấn Rồng, tay kia gom ba khẩu súng thật nhét vào bụng. Thấy nặng chịch khác với cái mình cầm tay, nhưng chả có thời gian nghĩ nhiều phải rút ngay Quỳnh dằn mặt chúng:
– Giờ thằng này đi xuống cầu thang, cách tao duy trì một mét có gì khác tao bắn vỡ sọ. Không cần đàn em anh Tiến ở dưới, thì tao bắn chưa bao giờ trượt đâu! Còn hai thằng mày ngồi im đấy, không thì lo mà làm giỗ nó nhé!
Giờ chả cần nói nhiều Tuấn Rồng và đồng bọn, đều biết con quỷ cái này không nói chơi. Vì thế Quỳnh đã áp giải thành công Tuấn Rồng ra xe anh Tiến mà hắn không dám ho he. Ở quán thấy Tuấn Rồng đi xuống một mình chả ai hỏi, kể cả chủ quán vì đã biết tính Tuấn Rồng rồi. Còn Quỳnh tay để trong bụng mặt nhăn nhó theo sau như đang ốm, không ai nghĩ con bé con ấy lại dao súng đầy người. Chủ Quán tưởng Quỳnh là con của Tuấn Rồng, mọi việc đã thanh thản trôi đi. Anh Tiến ngạc nhiên lắm khi Tuấn Rồng mặt tái dại đi xuống, đằng sau là bóng nhỏ bé của Quỳnh. Gần đến xe Quỳnh đe luôn:
– Vào xe nhanh!
Tuấn Rồng nem nép chui vào xe ngang Tiến nói một câu:
– Mày biết chơi đấy! Tao thua đéo phải thua mày… tao thua nó tâm phục khẩu phục.
Phút chốc đám đàn em anh Tiến và cả anh đều ngạc nhiên sững sờ và nể phục. Mười hai thôi mà Quỳnh đã làm ra chuyện kinh thiên động địa thế này, Quỳnh cũng không biết mình lại có thể lì lợm đến thế. Và để sau này thế giới ngầm xuất hiện tên một đứa con gái nhỏ là Quỳnh.
Tuấn Rồng vào xe thì Quỳnh đưa giả anh Tiến khẩu súng bật lửa ga, và đưa thêm ba khẩu súng thật. Đám đàn em và anh lại thêm một lần kinh ngạc, một con bé mười hai tuổi cầm súng giả bắt người… lấy về súng thật. Chuyện tưởng chỉ trong mơ, còn Quỳnh chỉ thắc mắc:
– Anh Tiến! Sao súng của họ nặng thế mà cái anh đưa em nhẹ bỗng?
– Anh nghĩ em không biết bắn súng sợ không an toàn, anh đưa em là cái bật lửa ga thôi!
Anh cầm nó bật châm điếu thuốc hút, Quỳnh giờ mới thấy sợ vì lúc nãy mà có biến gì sống sao nổi với cái bật lửa ấy. Anh đúng là cẩn thận cái không cần thiết, chút nữa thì giết Quỳnh mất rồi. Tuấn Rồng nghe cả bàng hoàng lắm, nhưng cố hỏi thêm:
– Tiến Rulo cô bé này không biết bắn súng sao? Thế bao nhiêu tuổi rồi?
– Mười hai ạ!
Quỳnh nhanh nhảu trả lời, Tuấn Rồng thở dài thò tay vào túi móc điện thoại. Thằng Phong sẹo tưởng hắn giở trò dí dao vào cổ, Tuấn Rồng cáu chửi luôn:
– Vứt con mẹ mẩu sắt rỉ của mày ra, bố đã vào đến đây mày còn xoắn… súng tao thằng Tiến nó cầm rồi. Tao gọi điện mà mày cũng rồ lên được à? Nói thật ở đây tao chỉ nể mỗi bé con, chúng mày chả là đéo gì!
– Cứ để để nó gọi đi!
Anh Tiến nói… có lẽ anh cũng nhận ra, thật sự mình cũng chưa bằng Quỳnh. Tuấn Rồng gọi về bảo đàn em mang Tùng ngáo đến trả rồi bảo:
– Tao trả nó về rồi đấy! Không vì mày mà vì bé con kia… còn tao mày thích thịt thì thịt. Tao chơi đàng hoàng thôi, không bằng một con bé mười hai tuổi tao tự hổ thẹn rồi!
Nửa tiếng sau tại chỗ của anh Tiến, bên Tuấn Rồng đã đưa anh Tùng đến thật. Quỳnh thấy Tuấn Rồng cũng đàng hoàng nói là làm, đâm ra có thiện cảm. Mà đúng ra Quỳnh và anh ấy đâu có thù oán gì, chả qua vì cứu anh Tùng mà thôi. Anh Tiến cũng là người biết luật chơi thả Tuấn Rồng về, Quỳnh thấy là còn chưa trả súng liền bảo:
– Anh trả nốt đồ cho anh ấy đi!
Anh có vẻ lo băn khoăn gì đó thì, Quỳnh đã cầm luôn ba khẩu súng trả cho Tuấn Rồng. Tuấn Rồng cầm hai khẩu súng đưa lại cho Bảo Đen và Chính Khỉ, còn khẩu súng của mình thì lại dúi vào tay Quỳnh:
– Tặng cho em bé con, đối thủ anh tôn trọng sau này em lớn sẽ là triển vọng cho anh em đất bắc rồi… Lần tới tập bắn đi rồi hãy bắt ai tiếp nhé!
Tuấn Rồng ghé sát tai Quỳnh nói nhỏ:
– Nếu coi anh là bạn sáng ngày kia lại đúng quán đấy anh mời em!
Quỳnh gật đầu:
– Vâng! Và em xin lỗi làm anh bị thương, vì cứu anh Tùng thôi ạ!
– Không sao em, như vết muỗi cắn thôi, không đánh không thành bạn mà!
Rồi Tuấn Rồng quay lại bảo Chính Khỉ:
– Vào xe lấy mấy hộp đạn cho chị Quỳnh!
Chính Khỉ vào xe ô tô bê ra hẳn năm hộp đạn đặt trước mặt Quỳnh bảo:
– Quà của Hắc Long tặng chị!
– Em ít tuổi mà… anh cứ gọi em là thôi ạ!
– Ở lâu em khác hiểu nhập gia tùy tục, đã vào giang hồ có trật tự của giang hồ. Một ngày là chị cả đời là chị em hãy sống xứng từ chị là được… Anh về!
Đám đàn em của Tuấn Rồng đồng loạt hô:
– Chào Chị Quỳnh!
Rồi tất cả kéo lên ôtô đi về không hề đả động đến hội Tiến Rulo một câu nào, cứ xem như chẳng hề có bọn Tiến. Thâm thù giữa Hắc Long của Tuấn Rồng, và Bạch Hổ của Tiến Rulo chưa bao giờ dừng cả. Thái độ như thế chả có gì là lạ, nhưng bắt đầu từ thời điểm có Quỳnh hằn thù chuẩn bị xóa nhòa. Ít ai có thể ngờ được từ con bé còn vị thành niên mà sau đó, Quỳnh đã ngấm ngầm thành bà trùm đất bắc trong cái vỏ bọc thơ ngây. Cho nên trong hồ sơ của bên công an, về sau vẫn có dấu hỏi cho Chị Hai đất bắc thật sự là ai? Bởi các trinh sát tài ba đều vô tình bỏ qua, chi tiết về một đứa trẻ con tham gia vụ bắt Tuấn Rồng. Nhất là cả hai phe trong cuộc vì nỗi nhục riêng, dặn đàn em sống để dạ chết mang đi. Khi Tuấn Rồng về rồi Tiến Rulo cũng dặn anh em:
– Anh em nghe rõ việc của ngày hôm nay, sống để dạ chết mang đi tuyệt không ai nói ra nửa lời. Thứ nhất Tùng ngáo em về đây được là do Quỳnh cứu, cái thứ hai cầm đầu Bạch Hổ nhưng anh chỉ có võ phu thôi. Việc hôm nay mọi người thấy cả, anh lui về làm phó Bạch Hổ từ nay do Chị Quỳnh lãnh đạo. Tự thân anh thấy chưa đủ năng lực gồng gánh bang, anh là phó nhưng đâm chém thế nào các anh em cứ yên tâm, còn một giọt máu thì Tiến Rulo này cũng nhỏ cùng anh em.
– Nhất trí! Chúc mừng Chị Quỳnh!
Đám anh em nhất loạt hô vang, bởi họ dù có người theo kế nghi binh đi ra ngoài thành phố. Hay trực tiếp chứng kiến vụ bắt Tuấn Rồng, anh em đều nể Quỳnh cả. Chuyện Quỳnh cầm súng giả một mình vào bắt đại ca của Hắc Long, sau này đã thành giai thoại trong giới giang hồ. Kẻ thêm mắm người thêm muối cho nên nó huyễn hoặc, và người ta đã cười khẩy khi nghe nó để nó mãi thành truyền thuyết. Cũng vì thế dù có khá nhiều tay trong ở thế giới ngầm, nhưng bên công an đã không để ý đến chuyện nực cười đó. Nhưng vẫn có một ngày họ biết đến Quỳnh và lập chuyên án, vì cái kim trong bọc đâu thể mãi giấu đi được. Nhưng đó là chuyện của ngày sau, khi đóa Quỳnh lạc lối trong giông bão cuộc đời.
Còn ở đời đã là người không lại không có toan tính tư lợi cho mình, Tiến Rulo dù gì cũng bẽ mặt vả lại thấy Quỳnh rất thông minh. Yêu Quỳnh muốn có Quỳnh và chả muốn để bọn Tuấn Rồng lôi kéo Quỳnh. Nó tặng súng đạn rõ là có ý riêng, chẳng may lôi kéo được Quỳnh sang thì quả là nguy hiểm. Tiến tuy làm phó vừa thoát khỏi vụ bẽ mặt, lại vẫn cầm bang chứ Quỳnh bé con thơ ngây biết gì. Gắn chặt Quỳnh với Bạch Hổ là nước cờ hay, bao năm lăn lộn Tiến đâu phải hoàn toàn là kẻ đầu đất. Nhưng vẫn có câu “khôn ngoan chả lại với giời” cờ đi vẫn sai nước, bởi trời phú cho Quỳnh một cái đầu cực kỳ thông minh. Giá như sóng gió không vùi dập em, chắc đất nước có một nhân tài khi em đi con đường sáng. Nhưng tiếc thay em là Quỳnh loài hoa chỉ nở trong đêm tối.
Quỳnh thấy tự nhiên người ta tôn mình lên cao vút, thơ ngây chả hiểu cái gì là giang hồ cái gì bang nhóm. Đơn giản Quỳnh chỉ cứu người cần cứu mà thôi, vì thế Quỳnh đưa súng đạn cho anh Tiến và nói:
– Em chả biết gì đâu anh cứ cầm lấy súng đạn, cứu được anh Tùng rồi em cũng mất buổi học… giờ em về với ba!
– Súng là Tuấn Rồng tặng em, là của em nhưng nó là hàng quốc cấm em đừng cho ai thấy là được. Nó không phải đồ chơi đâu, gây chết người đấy, nhưng em cầm theo đi em đã động việc giang hồ. Tay đã nhúng chàm thì đôi khi em muốn yên, người ta cũng chả cho em yên. Em vẫn đi học như thường, nhưng từ giờ phút này em chính là người cầm đầu Bạch Hổ. Tạm thời anh sẽ điều hành, nhưng quyết sách ở em hết.
– Vâng! Biết thế ạ!
Quỳnh gật đầu cho qua, nhưng anh em thì vui ra mặt. Bởi mười hai tuổi mà dằn mặt đại ca Hắc Long như vậy, anh em theo Quỳnh chả lo gì không có đất sống. Họ hả hê nghĩ viễn cảnh Bạch Hổ ngày một hùng mạnh dưới tay Quỳnh. Thế là nghiễm nhiên Quỳnh bước chân vào hắc đạo, mười hai tuổi thành đàn chị giang hồ. Một việc xưa nay chả bao giờ có, dẫu bây giờ chỉ là hữu danh vô thực. Bạch Hổ vẫn là Tiến Rulo cầm nắm điều hành nó, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian. Anh Tiến vào nhà lấy thêm cái nòng giảm thanh, lắp vào khẩu 6P9 PB của Tuấn Rồng rồi đưa cho Quỳnh. Anh bảo:
– Tùng Ngáo! Giờ cảm ơn chị Quỳnh cứu em đi! Chỉ cần nói, không làm lễ theo bang quy vì em đang bị thương, việc bọn nó mạnh tay chân với em để sau này tính!
Tùng Ngáo giờ đây nể Quỳnh thực sự, từ lần chặt tay đến vụ bắt Tuấn Rồng. Thì Tùng không còn coi thường được, cố gượng dậy nói:
– Cảm ơn chị! Mong chị sẽ giúp Bạch Hổ lớn mạnh!
– Mong chị sẽ giúp Bạch hổ lớn mạnh!
Đám anh em cùng hô vang…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20