Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 25

Hôm nay trời thật trong. Lan mở mắt, uể oải nhìn quanh núi rừng trùng điệp mà ngao ngán quá. Tối qua nàng đi không biết bao nhiêu lâu, tới khi trời mưa tầm tã, Lan may mắn chui vô được một hốc đá lánh mưa và nàng ngủ quên đi lúc nào không hay.

Nàng nhớ tới Lưu và những người còn kẹt lại trong hang trên gần đỉnh núi, Lan đứng dậy, vươn vai. Nàng nhất định phải xuống núi thực nhanh, vì chắc chắn những người trên đó mong đợi nàng từng giờ từng phút. Sinh mạng họ đang nằm trong tay nàng.

Mới ngủ được một giấc thoải mái, chân tay nàng cũng bớt đau nhức và mệt mỏi. Lan rảo bước, đi thật mau xuống núi. Được cái tới khúc này cây cối cũng hơi thưa thớt nên cũng dễ đi. Nàng không còn phải vừa đi vừa vạch lá, vén cành như đêm qua. Hơn nữa, bây giờ là ban ngày, nàng không còn quờ quạng, cúi đầu đi bừa bãi, đâm cả vào lùm cây, bụi cỏ, dù đi nhiều mà khúc đường đoạt được chẳng bao nhiêu.

Bỗng Lan ngửi thấy mùi thịt nướng từ xa bay lại. Tự nhiên nàng cảm thấy đói bụng. Lan nhắm hướng đi tới đó, chắc chắn những người đang nướng thịt kia sẽ cho nàng ăn và có thể giúp nàng xuống núi dễ dàng đi cầu cứu với Chung Tử. Nàng hăng hái rảo bước thực nhanh. Chẳng mấy chốc Lan đã nhìn thấy khói bốc lên từ phía trước và có tiếng nói chuyện.

Khi tới gần, Lan tính chạy ào lại. Nhưng nàng lại cẩn thận đi thật nhẹ nhàng vì nàng nghĩ, nếu gặp những người xấu, thà tránh xa họ còn có lợi hơn. Lan núp sau một bụi cây nhìn ra ngoài, thấy có hai người đàn ông đang nướng một con hoẵng nho nhỏ. Một người nói:

“Mày tin con nhỏ đó nói thực không?”

Người kia cười hì hì:

“Trên đời này làm gì có ma với quỷ. Để mình ăn uống xong, tao với mày leo lên đó coi thực hư ra sao.”

Người kia nói:

“Ừ… Chúng mình đốn củi trên núi này mấy năm rồi, có gặp con ma nào đâu. Tao cũng muốn lên đó một keo cho biết thực hư.”

Lan hoảng hốt. Nàng nghĩ, nếu để cho hai ngã tiều phu này tìm tới hang núi chỗ con Ma Ngải nhốt người, coi chừng hư chuyện. Có thể là nó sẽ giết chết hai gã tiều phu này. Cũng có thể nó thấy động, tha Lưu đi một chỗ khác rồi làm sao tìm ra tung tích nó được. Nghĩ vậy, Lan chạy ào ra nói lớn:

“Này… này… các anh ơi, đừng có lên đó.”

Hai gã tiều phu giật nảy mình vì có người xuất hiện bất ngờ ngay bên cạnh. Một người ôm ngực thở hổn hển, cười lớn:

“Trời đất ơi, tôi lại tưởng ma thứ. Cô này ở đâu ra làm tụi tôi hết hồn vậy kìa?”

Gã kia mặt mũi cũng xanh rờn, nhưng thấy Lan rồi lại cười lên sằng sặc, ý chừng không hiểu tại sao mình nhát gan như vậy. Lan thấy thế, nói:

“Đêm qua em vừa thoát ra từ hang núi các anh mới nói đó. Quả thực ở đó có con ma đang giam giữ mấy người bạn em nữa. Có lẽ các anh gặp chị Thìn phải không?”

Người đàn ông lớn tuổi hỏi:

“Cô Thìn là cái cô hôm qua mặc áo bà ba nâu lợt đó phải không?”.

Lan gật đầu.

“Dạ đúng rồi, chị ấy lọt ra ngoài trước, đang tính tới nhà ông Chung Tử cầu cứu. Còn em lọt ra sau, mong tiếp tay chị ấy nếu trong trường hợp chị ta không tới nơi được. Lúc nãy lén nghe hai anh nói chuyện, em nghĩ các anh không nên tới hang núi đó đâu. Thứ nhất rất là nguy hiểm cho các anh. Thứ hai có thể các anh làm cho con Ma Ngải hoảng sợ, bắt anh Lưu đi thì hỏng hết chuyện.”

Nói xong, Lan kể lại hết đầu đuôi câu chuyện cho hai người tiều phu nghe. Nghe xong, cả hai cùng xanh mặt.

Người đàn ông lớn tuổi nói với Lan:

“Cũng may mà gặp được cô ở đây, nếu không chúng tôi leo lên đó thì chết với con quỷ cái đó chứ không phải chuyện chơi. Bây giờ cô thấy chúng ta phải làm sao đây?”

Lan nhanh nhảu nói:

“Nếu vậy xin hai anh đi với em tới nhà ông Chung Tử báo tin, vì không biết chị Thìn có tìm được nhà ông ấy không.”

Hai người tiều phu chịu ngay. Họ cùng Lan xuống núi đi tìm nhà Chung Tử. Chiều tối hôm đó, mọi người tới nơi. Lan cho kể cho Chung Tử nghe hết mọi chuyện. Ai nấy đều mừng rỡ sửa soạn đồ nghề đi tìm con Ma Ngải ngay.

Nhưng trời đã tối, một người bạn Chung Tử nói:

“Tôi đề nghị sáng mai chúng mình đi thực sớm, bây giờ tối quá rồi. Có tới nơi cũng không làm gì được nó mà lại nguy hiểm nữa.”.

Lan thấy vậy móc hết tiền Lưu đưa cho nàng, giao cho Chung Tử, nói:

“Bác cầm lấy tiền này, bây giờ con không cần nữa.”

Chung Tử gãi đầu gũi tai, hỏi:

“Tiền này của ai đây?”

“Dạ, tiền của anh Lưu đưa đi xe tìm nhà bác. Nay con tìm được bác rồi, không cần nữa. Vậy bác giữ lấy, ngày mai có tiền thuê xe tới núi Châu Thới.”

Chung Tử nghe nói mừng rỡ, nhận tiền ngay. Bỗng có một người đàn ông hơi lớn tuổi dắt hai cô gái tới trước cửa, nói là muốn gặp Chung Tử.

Chung Tử từ trong nhà nhìn ra, reo lên…

“A, ông quản lý phòng ngủ Tô Châu. Ông tìm tôi làm gì mà khuya thế này?”.

Người đàn ông chỉ hai cô gái nói:

“Bữa trước có một thanh niên, dắt hai cô gái này tới mướn phòng ngủ trong khách sạn của tôi, rồi sáng hôm đó nói là đi kiếm chú, nhưng cho mãi tới hôm nay vẫn chưa thấy về. Vậy chú có thấy cậu ta tới đây không?”

Chung Tử nhìn hai cô gái cười hề hề:

“Hai cô gái này đã bị Ma Ngải hút máu rồi, còn chàng trai kia cũng bị con Ma Ngải bắt đi từ lâu. Ông còn đem các cô ấy tới đây làm chi nữa. Hay là ông đem lại cho tôi hút máu phụ?”

Ông quản lý phòng ngủ vẫn biết tính tình quái dị của Chung Tử là như thế, nhưng trong trường hợp này, hình như y nói thực chứ không phải nói khùng nói điên như mọi khi. Tự nhiên ông gũi đầu gãi tai, xuống nước nhỏ nhẹ chứ không gắt gỏng như hàng ngày gặp Chung Tử nữa.

“Chú Chung Tử à, đừng có giỡn nữa có được không. Tôi biết chú giỏi ba cái vụ ma cỏ này lắm. Xin chú giúp tôi mà.”

Chung Tử cười hành hạch, miệng đọc chú, tay bắt ấn chỉ ngay hai người con gái, thét lớn:

“Hoàn hồn mau.”

Cả Cam và Thơm cùng bừng tỉnh một lượt. Hai người ngơ ngác nhìn mọi người chung quanh một cách kỳ dị. Thơm sợ sệt hỏi:

“Thưa các ông, đây là chỗ nào vậy?”

Ông quản lý phòng ngủ mau mắn nói:

“Đây là nhà chú Chung Tử. Chú ấy vừa cứu các cô đó.”

Rồi không để ai nói gì, ông thao thao bất tuyệt giới thiệu Chung Tử như là thần tiên của vùng này. Chuyên cứu nhân độ thế, bắt quỷ trừ yêu. Nói xong, ông xin phép ra về ngay như mặc nhiên đã làm tròn nhiệm vụ giao Thơm và Cam cho Chung Tử vậy.

Thơm và Cam mừng rỡ, vừa định nói lời tạ ơn thì Thi cùng với hai lão đạo sĩ tử ngoài cửa đi vào. Hai nàng quay ra cửa, nhìn thấy Thi, chạy ào lại. Mọi người ngơ ngác.

Chung Tử cười ha hả:

“Hôm nay bỗng dưng anh hùng bốn phương tụ họp tại nhà mỗ, thực hân hạnh. Xin mời chư vị vô dùng trà.”

Thơm nhận ra ngay một trong hai lão đạo sĩ là người đã trị tà cho Cam và bị con Ma Ngải đá nhào học máu mấy bữa trước ở nhà nàng. Có lẽ ông già kia là sư phụ của ông ta. Vì bữa đó ông nói, nếu có bề gì thế nào cũng thỉnh sư phụ tới giúp. Quả y như nàng đoán, ông già đã nhìn Chung Tử nói:

“Đệ tử của ta kém tài, bị con Ma Ngải đá nhào thực xấu hổ. Ta tìm tới nhà nữ thí chủ này thì được biết mọi người đã kéo nhau tới đây nhờ huynh giúp đỡ. Ta tò mò nên tới đây coi con Ma Ngải này xuất xứ từ đâu mà bản lĩnh kinh thiên động địa như vậy. Chắng hay nó đâu rồi.”

Hình như Chung Tử và lão đạo sĩ này đã biết nhau từ lâu Thơm nghe ông ta nói:

“Lão huynh đừng có tự hạ mình. Chính tiểu đệ cũng bị nó qua mặt hai lần, tức muốn hộc máu. Ngay cả linh kiếm của sư phụ để lại cho tiểu đệ cũng chỉ bất ngờ chém được nó một cánh tay là nó chạy mất tiêu. Tới khi tiểu đệ gom cả bốn anh em lại, nó cũng không sợ. Ngang nhiên tới đây mang người đi, có hận không?”

“Thế bây giờ nó ở đâu?”

Chung Tử mời lão đạo sĩ ngồi, rồi từ từ kể lại hết mọi chuyện. Nghe xong, lão đạo sĩ cười chua chát, nói:

“Thì ra nó là con cháu của La Cát. Hèn gì làm dữ quá chừng. Nhưng không hiểu sao ông ta đã qua Thái Lan tu rồi lại còn trở về đây?”

Chung Tử lắc đầu, nói:

“Không phải đâu, y vẫn còn ở Thái Lan. Và cũng đã cải tà quy chánh rồi, nhưng đệ tử y lén gây giống Ma Ngải đem bán lấy tiền thôi, chứ không phải là y.”

Lão đạo sĩ thở dài.

“Thực là nghiệp chướng. Bây giờ huynh tính sao?”

Chung Tử nói:

“Tiểu đệ cùng các sư huynh đệ đây, tính sáng sớm mai tìm tới hang núi sống chết với con Ma Ngải một phen. Nếu lão huynh có nhã hứng giúp tiểu đệ và anh em một tay thì quý hóa quá.”

Lão đạo sĩ vuốt râu cười ha hả.

“Khéo lắm, khéo lắm. Ta cũng đang có ý cầu mong huynh cho theo tới đó xem sao.”

Chung Tử mừng rỡ nói:

“Như vậy thì may mắn cho anh em tiểu đệ lắm. Xin đa tạ lão huynh.”

Mọi người nghe Chung Tử và lão đạo sĩ đối đáp, ai nấy đều mừng rỡ. Chắc chắn phen này Ma Ngải bắt buộc phải khuất phục mà thôi.

Thể loại