– Mấy hôm nay bên Quốc Phong có động tĩnh gì chưa? – Ông Nam rít sâu rồi nhả một làn khói trắng.
– Thưa chú vẫn chưa, ngoại trừ việc con nhỏ Dạ Lan đã hai lần hẹn gặp Đức Khải.
– Ừ, không cần tìm hiểu cũng biết nó gặp để làm gì. Nhưng nó không đủ lực đấu với chúng ta đâu. Chú đã hứa ném ra 3 tỷ đánh phủ đầu, nếu cần mình bồi thêm nữa vẫn được.
– Con vừa nghe tin Đức Khải đã ngã ngựa.
– Chú cũng mới biết sáng nay.
– Nhưng như thế có bất lợi cho ta không?
– Bình thường sẽ rất bất lợi, và càng bất lợi hơn nếu đối thủ là Quốc Phong. Nhưng hiện thằng Trí chết rồi… – Ông Nam chợt thấy mình vừa tiết lộ một điều rất nguy hiểm, làm sao ông biết Trí đã chết trừ khi chính ông nhìn thấy?
– Chết… là sao hả chú?
– À… ý chú nói là nó vắng mặt vào thời điểm này thì coi như vô dụng. Con bé Dạ Lan không đủ sức điều hành một guồng máy non trẻ để thực hiện một dự án lớn.
Khóe miệng lão Nam nở nụ cười thâm độc, ông ta tận mắt chứng kiến cái cách mà Trí bị giết như thế nào nên vững tin Quốc Phong chỉ còn hoạt động cầm hơi.
– Nếu vậy sao ta không dồn sức đánh sập nó trong lúc này, thời cơ quá tốt mà chú?
– Không được. Hồ sơ mời thầu yêu cầu có ít chất ba công ty tham gia. Công ty thứ ba là sân sau của mình thì không nói. Nếu Quốc Phong phá sản sẽ thiếu mất một chân, như vậy đợt đấu thầu này sẽ bị hủy để mời thầu trở lại. Như thế ta sẽ phải thực hiện lại tất cả các động tác đã làm, vừa mất thời gian, vừa tốn công sức. Chưa biết chừng lúc đó sẽ có những công ty nước ngoài tham gia thì chẳng khác nào tự rước họa vào thân – Lão Nam rít điếu xì gà rồi từ tốn nói tiếp.
– Về tài chính, Quốc Phong không đủ mạnh, về kinh nghiệm Dạ Lan chỉ là con số không. Thời điểm nộp hồ sơ thầu đã cận kề mà nó không tuyển được đội ngũ thiết kế cho ra hồn, vậy nó lấy gì để đấu với chúng ta? Thêm nữa, hôm nay Đức Khải bị hất chân, cái phao duy nhất đã thủng, cho dù bên Quốc Phong xoay được số tiền 3 tỷ cũng không còn bài để chơi với Đại Lộc. Biến cố này sẽ giúp công ty không mất đi số tiền quá lớn và càng không cần thiết phải đi cửa sau như những lần trước nữa. Đại Lộc sẽ đấu công bằng với Quốc Phong, rồi cậu sẽ thấy nó thua đau như thế nào.
– Chú tính toán hay thật, đúng là gừng càng già càng cay.
Ông Nam nhíu mày thích thú. Ông chỉ ngại mỗi Trí mà thôi, nhưng mối họa đó đã bị loại bỏ ngay khi cuộc chơi mới bắt đầu. Đã vậy suốt thời gian vừa qua không thấy Dạ Lan có động thái gì về thiết kế, chắc chắn con bé đó không đủ sức khi đơn thân chống chọi với một lão già đầy mưu mô. Giờ thêm tay Khải bị hạ thì chẳng còn lý do gì để ông phải lo lắng. Lão Nam ngửa người ra lưng tựa đong đưa trong vẻ mặt đắc thắng.
Dựa trên những bằng chứng không thể rõ ràng hơn, Tùng đang đứng trước án tử hình về tội giết người có tổ chức với tình tiết đặc biệt nghiêm trọng.
Cha mẹ hắn như từ trên đỉnh cao rơi xuống vực sâu, chạy vạy khắp nơi nhưng e rằng không thể thay đổi được gì.
Đức Khải từ một kẻ nghênh ngang coi trời bằng vun bị cách chức cho về làm thứ dân và đối mặt với hàng loạt các bản án kinh tế mà tay hắn từng nhúng vào.
Phe đối lập đang được củng cố để thay vào vị trí ngon ăn mà Khải đã bám rễ suốt nhiều năm.
Vậy là hai kẻ mạc hạng đã bị hạ, nhịp sống trở lại êm đềm như nó vốn phải thế.
Hôm nay Lan tươi tắn thanh lý dứt điểm số còn lại cho nhóm thám tử tư và không ngớt cảm ơn về những gì họ đã giúp nàng.
Đúng là những con người chuyên nghiệp, hành động vừa gọn gàng vừa kín kẽ.
Họ đã đeo bám Khải suốt cả tháng ròng để nắm bắt tất cả các mối liên hệ, từ làm ăn bất chính đến những mâu thuẫn trong cơ quan.
Nhóm thám tử cung cấp cho Lan những gương mặt của phe đối lập để nàng liên hệ cung cấp đầy đủ bằng chứng chống lại Khải.
Bên cạnh đó, nàng dựa vào sự khao khát trở lại của Tùng để sai khiến hắn lấy cắp một thứ quan trọng cho mình, đó là bản thiết kế của đội ngũ chuyên nghiệp đến từ Đại Lộc.
Tài liệu này sẽ giúp nàng không tốn chút công sức lẫn thời gian cho bộ hồ sơ quan trọng, giờ chỉ cần dựa theo đó hoàn chỉnh những điểm khiếm khuyết, thật quá đơn giản so với phải xây dựng từ đầu.
Hôm nay, nàng sẽ mang thành tựu này khoe với Trí, nhất định anh sẽ kinh ngạc cho mà xem.
Suốt chặng đường ngồi xe, bao nhiêu lo lắng tính toán đã bỏ lại phía sau, khuôn mặt xinh đẹp đã trở lại nồng nàn như thuở mới lần đầu cuộn tròn trong vòng tay siết chặt của người tình. Cuộc gọi sau khi Lan rời khỏi nhà hàng thủy tạ hôm ấy thực sự là một cú sốc quá mạnh đã vực dậy một tinh thần đang trên đà sụp đổ thê lương. Dòng tên “Anh yêu” hiện lên màn hình khiến Lan không tin vào mắt mình. Nàng luống cuống cầm máy với đôi tay run rẩy suýt nữa làm rơi điện thoại.
– Anh… anh có phải không? Anh đang ở đâu??? – Lan khóc ngất lên.
– Anh đây, thật may là anh vẫn sống sót.
– Bật định vị lên, em muốn nhìn thấy vị trí của anh. Em nhớ anh, nhớ nhiều lắm, anh có làm sao không? – Giọng Lan nghẹn ngào trong nước mắt giàn giụa.
– Em đừng ra đây làm gì, khi nào ổn anh sẽ cho em vị trí. Giờ mà em thấy anh trong hình hài tơi tả chỉ thêm đau lòng mà thôi.
– Trời ơi… anh ơi là anh!!! – Lan giẫm chân đùng đùng khiến gã tài xế taxi phải ghé mắt qua kính hậu – Đang ở đâu, bị làm sao phải nói cho em biết. Mấy tuần nay anh có biết là em lo đến mất ăn mất ngủ hay không?
– Anh biết chứ, nên khi có thể là anh gọi ngay cho em đây. Tình trạng thê thảm lắm nhưng giờ thì bắt đầu ổn rồi. Gãy rất nhiều xương, rách da, dập phổi, và nghiêm trọng nhất là…
– Là sao? Là sao anh nói nhanh đi!!!
– Là không được làm tình với Dạ Lan mỗi đêm! – Trí phá lên cười khanh khách.
– Đồ quỷ sứ! – Mặt Lan ửng hồng khi người yêu gợi nhớ những phút giây cuồng nhiệt bên nhau – Đến nước này mà còn giỡn được hả? Em muốn ra đó với anh, làm ơn nói cho em biết anh ở đâu.
Dù Trí đang nhớ Lan điên cuồng nhưng anh không nỡ để người yêu chứng kiến thân xác tiều tụy với nhiều chỗ bó bột như mang bên mình mấy khúc giò heo. Trí lái hướng câu chuyện để chặn đứng ý tưởng đòi ra miền Trung tìm anh.
– Em à, cứ để cho lão Nam thấy anh vắng mặt, chắc chắn lão sẽ mất phòng bị mà không dồn sức đánh sập Quốc Phong trong lúc này. Còn những kẻ mưu sát thì nghĩ rằng anh đã chết, như thế càng tốt vì chúng sẽ không tìm cách phá chúng ta thêm nữa. Giờ nói cho anh biết ở nhà thế nào rồi?
– Xin lỗi anh yêu là em đã làm giả giấy ủy quyền có chữ ký của anh. Em buộc phải làm vậy để tạm thời ổn định tinh thần nhân viên và có cơ sở pháp lý để đối ngoại. Nhưng em không biết mình sẽ cầm cự được bao lâu.
– Xử lý tốt lắm bà xã của anh!
Lan tường trình tất cả những gì đã xảy ra, đặc biệt là lời mồi chài trơ trẽn khi Khải đòi ngủ với nàng để đổi lấy kết quả trúng thầu. Nghe Lan nói mà mặt Trí đỏ bừng, anh không ngờ tên khốn kiếp đó dám mở lời như thế.
– Giờ tính sao hả anh? Em nói với hắn cho em thời gian suy nghĩ. Thực chất em chỉ nghi binh chứ chưa có đối sách.
– Bình tĩnh, chuyện gì cũng có cách giải quyết. Em đối đáp như vậy là rất sắc bén – Trí dừng lại chốc lát, hàng loạt những tia điện xẹt qua não bộ nhanh chóng định hình một kế sách – Em hãy đổ tiền cho thám tử tư, moi móc bằng được mâu thuẫn nội bộ của tên Khải rồi cố thu thập càng nhiều chứng càng tốt. Tên Khải ngang tàn như vậy chắc chắn phải có kẻ thù trong cơ quan. Hãy tìm cho ra kẻ đó và cung cấp mọi thứ để chống lại hắn. Được người giúp sức, họ sẽ cùng ta lật tên này xuống. Chúng ta không đủ thực lực về tài chính để đi cửa sau như Đại Lộc nên tên Khải nhất định phải bị hạ thì Quốc Phong mới có cửa thắng thầu.
– Nhưng làm sao có chứng cứ, và đó là những chứng cứ gì mới được?
– Anh chỉ có thể định hướng tổng thể, vạch ra cho em chiến lược, còn về chiến thuật trong từng trận đánh phải dựa vào bộ óc thông minh của em. Nghe này, anh tin là em sẽ làm được. Hứa với anh!
– Dạ, em sẽ cố hết sức.
Chiếc xe bốn chỗ chao nghiêng khi vừa qua một khúc quanh đánh thức Lan rơi về hiện tại.
Giờ là lúc nàng thấy hạnh phúc khi chốc lát nữa thôi được gặp lại người yêu sau hơn hai tháng xa cách.
Mỗi khi nghĩ về Trí, những kỷ niệm ái ân lại ùa về nhuộm hồng khuôn mặt thánh thiện.
Nàng nhớ làm sao những đêm ngây ngất bên anh, nhớ vô cùng cảm giác da thịt ấm áp dán chặt vào nhau tha thiết không rời.
Lần nào cũng vậy, Trí luôn đưa Lan đi nửa chặng đường bằng sự ngụp lặn cuồng nhiệt vào giữa đôi chân khiến nàng run rẩy co duỗi.
Chiếc lưỡi thiện chiến liên tục quét sâu vào khe suối tình yêu rồi ngang ngược chiếm lĩnh thật sâu trong cung cấm.
Từ khi trao cho anh cái ngàn vàng của đời con gái, Lan chưa bao giờ phải hối tiếc khi tình yêu dành cho nhau ngày càng nồng đượm ngọt ngào.
Nàng yêu anh từ sự kính nể hay đúng hơn là thần tượng.
Trong lòng nàng, Trí là một tượng đài sừng sững, một thanh niên ngang tàn biết cách đạt được điều mình muốn dù có khó khăn đến mức nào.
Còn Trí, anh yêu nàng không đơn thuần vì nhan sắc.
Trong công việc, nàng cực kỳ thông minh và bản lĩnh.
Khi trên giường, nàng nóng bỏng cháy hết mình để mang đến cho nhau sự thỏa mãn trọn vẹn.
Khung cảnh bên ngoài đang vụt nhanh qua cửa kính xe hơi nhưng Lan vẫn ước mình có đôi cánh để có thể bay đến bên anh ngay lúc này.
Đường đi miền Trung quanh co qua nhiều đoạn đèo thơ mộng nhưng cũng rất hiểm trở, cuối cùng Lan đã đến nơi mà Trí đang điều trị, một bệnh viện lớn ở Nam Trung bộ.
Nàng hối hả chạy vào lối cổng chính thì thấy người yêu đã đứng đợi trong bộ quần áo bệnh nhân. Hành lý mang theo rơi tuột khỏi tay, Lan lao vào anh như con thiêu thân sẵn sàng chết trong ngọn lửa rực cháy. Nàng khóc nấc như đứa trẻ, bao nhiêu thương nhớ tràn về như thác lũ.
– Anh đáng ghét… đáng ghét!!! – Lan đấm vào lưng Trí đùng đùng, nước mắt đầm đìa ướt đẫm vai áo – Tại sao đến hôm nay mới cho biết chỗ này? Anh không thèm nhớ đến Dạ Lan có phải không? Có biết em nhớ và lo lắng đến mức nào không?
Trí siết chặt Lan trong cái ôm nồng nàn ấm áp. Thời khắc bị ném xuống vực sâu là lúc anh tuyệt vọng nghĩ mình không còn cơ hội nào nữa. Trí vuốt ve mái tóc óng mượt ngào ngạt hương thơm mà ngỡ là giấc chiêm bao. Anh không nói lời nào, mặc tình để cho những lời trách hờn trong tiếng khóc ai oán bóp nghẹt trái tim.
Anh hiểu nàng đã đau đớn và hụt hẫng tột cùng, anh cũng hiểu nàng đã kiên cường chống chọi trước những tình thế ngặt nghèo để cố giữ cho Quốc Phong thoát khỏi một cuộc tháo chạy nhân sự. Sau những phút giây trút cạn tâm tình, Lan dìu trí ngồi xuống ghế đá lau mặt cho anh. Nàng chợt nhận ra Trí ốm đi rất nhiều.
– Em như chết lịm khi thấy vị trí của anh trên bản đồ nơi lưng chừng đèo. Em đã có mặt ở đó lúc rạng sáng và cố công tìm kiếm nhưng không thấy anh đâu cả. Làm sao anh thoát được cú ném từ trên cao?
– Biết không thể chống lại số đông nên anh giả chết để chúng không đánh nữa. Anh giữ lại chút sức lực chờ chúng rời đi để gọi điện nhờ trợ giúp, nhưng không ngờ tên Tùng quá độc ác đã cho bộ hạ ném anh xuống vực sâu. May mà anh còn tỉnh táo kịp bám vào một cành cây. Chắc em đã tìm thấy camera phải không?
– Dạ, em đã xem đi xem lại đoạn phim nhiều lần. Thông điệp của anh đã giúp em có niềm tin để tiếp tục sống trong nỗi hy vọng khắc khoải, cố chống chọi chờ ngày anh liên lạc với em – Lan òa lên khóc trong tủi hờn – Tại sao không gọi cho em sớm hơn?
– Dạ Lan của anh thông minh lắm – Trí ôm lấy khuôn mặt nồng nàn trong đôi tay gầy ốm xanh xao – Thật may mắn vì có em trong đời. Em biết không, khắp người anh đầy những vết thương, xương gãy đau đớn vô cùng khiến anh chỉ muốn chết đi cho xong. Nhưng vì nghĩ đến em nên anh cố lây lất bò xuống triền núi nhờ người dân giúp đỡ. Khi xuống đến nơi thì phát chiếc điện thoại đã rơi khỏi người từ lúc nào. Suốt thời gian đó anh gần như hôn mê nên không thể báo tin về nhà.
– Em xin lỗi – Lan ôm chầm lấy Trí òa khóc tức tưởi – Em xin lỗi! Em đã nói Quốc Trí ở đâu, Dạ Lan ở đó. Vậy mà em để anh một mình với những vết thương chết người. Hãy mắng em đi, hãy trừng phạt em đi vì em đáng bị như thế!
– Thôi nào, đừng khóc nữa. May mà hôm đó không mang em đi cùng, nếu không chúng ta đâu có ngày hôm nay.
– Tội nghiệp cho anh, vì em mà liên lụy đến suýt nữa mất mạng.
– Giông tố đã qua rồi, giờ chúng ta lại được đoàn tụ – Hai ánh mắt say tình đỏ hoe nhìn nhau đắm đuối – À, mà em nói có quà bất ngờ cho anh, nó là cái gì?
– Nhắm mắt lại – Lan dụi nước mắt đặt vào tay Trí bản photo.
– ??? Cái gì??? Không thể nào!!!
Trí như gào lên há hốc, anh không tin là Lan có thể lấy được thiết kế của Đại Lộc. Anh đang lo đến bấn loạn khi thời gian nộp hồ sơ thầu đã cận kề mà Quốc Phong chưa hoàn thành một bản thiết kế nào. Thời gian còn lại quá ít, dù cho Trí có vùi đầu trên máy cả ngày lẫn đêm vẫn không thể làm kịp nữa.
– Lan ơi em thật quá nguy hiểm! Làm sao em có bản copy này?
– Đó là chuyện của em. Nhiệm vụ anh bây giờ là kiện toàn những điểm chưa hoàn chỉnh. Nó phải xuất sắc hơn của Đại Lộc.
– Tất nhiên rồi, chuyên môn của anh mà.
Trí ôm chặt cơ thể mềm mại, gắn vào môi Lan nụ hôn sâu bất tận. Cảm giác thuộc về nhau thật say đắm gợi nhớ những giây phút quấn chặt nhau tha thiết nồng nàn. Cũng như bao lần, nàng không thể chống đỡ và càng không thể thoát khỏi ma lực trong mỗi chiếc hôn Trí mang đến, Lan lại mềm nhũn và âm thầm ướt át.
– Thiên thần của anh ơi, em thật tuyệt!
Gương mặt ửng hồng với đôi mắt mở to nhìn Trí trìu mến, chưa bao giờ tình yêu và cảm xúc trong nàng dâng cao đến vậy. Bàn tay với những ngón thon dài ôm lấy khuôn mặt rắn rỏi rót vào tai lời âu yếm ngọt ngào.
– Đêm nay, anh muốn làm gì em cũng được!
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28