Khách là một người phụ nữ trạc tuổi chi Ngọc Tổng Giám Đốc. Gương mặt không xinh đẹp lắm nhưng có vẻ sang trọng quý phái. Chất quý phái thượng lưu kế thừa từ dòng tộc, nên nhìn chị nổi bật ở bất cứ nơi đâu.
– Đây là Hải, chịu trách nhiệm về ý tưởng phong cách dự án, còn đây là chị Hoa, khách hàng mới của mình.
Hải lịch sự chào khách, tự thấy mình còn lâu mới đủ lịch lãm để tương xứng với vẻ thượng lưu của khách. Bù lại anh tỏ ra chuyên nghiệp, chỉ cần vài phút trao đổi về dự án anh đã phác thảo xong hình hài dự án cho khách:
– Đây là mảnh đất của chị, tọa sơn hướng thủy! – Hải vừa nói vừa vẽ nhanh vào sổ cuốn mình cho khách có thể nhìn và theo kịp lời thuyết minh của anh.
– Về mặt phong thủy, thế đất khá tốt, những công việc làm ăn sẽ ổn định, có chỗ dựa, khá vững.
– Với chi phí dự kiến khoảng 300 ngàn đô thì không đủ để xây dựng kiến trúc Baroque như chị muốn được. Phong cách này sẽ ngốn của chị không dưới 1 triệu.
– Do chức năng chỉ là nhà nghỉ, thỉnh thoảng chị mới về chơi nên em thiết kế nghiêng về những công năng giải trí, xả stress, lược bớt những tiện nghi cầu kỳ ít dùng tới.
– Ý tưởng ban đầu là vậy, em cần lên tận nơi khảo sát kỹ hơn để lên bảng vẽ hợp với khung cảnh xung quanh nữa.
– blah blah blah…
Suốt buổi tối anh gần như không ăn uống gì, chỉ tập trung giải đáp những thắc mắc rất chi tiết của chị khách hàng, hoặc xây dựng những phương án giải quyết những khó khăn dự kiến để khách hàng yên tâm.
Mười giờ tối mọi chuyện cần thiết mới tạm ổn, cả ba chia tay nhau ra về. Hải lại chở chị Ngọc về.
Lên xe Ngọc mới nói:
– Hôm nay Hải nói hay lắm, chị Hoa có vẻ thích Hải lắm rồi đó.
Hải cười nhẹ không đáp.
– Chị biết Hải đói lắm, cả buổi có được ăn uống gì đâu. Tí ghé nhà chị ăn tối rồi về nghe.
– Có bất tiện cho chị không, về trễ mà lục đục cả nhà không ngủ được.
– Nhà hôm nay không có ai, anh Tuấn đi Mỹ thăm con gái. Thằng Phước cũng đi theo. Cả tháng nay chị ở nhà có một mình với bà người ở.
Hải nói:
– Em không đói, chỉ thích cái chai Whiskey Dimple của chị thôi!
Ngọc bật cười:
– Chỉ được cái rượu là giỏi, chai đó chỉ còn hơn nửa chai, có đủ không?
– Dạ vậy là nhiều rồi, em uống vài ly cho thơm thôi, uống nhiều say về không an toàn.
– Mai nếu không làm gì thì ngủ lại sáng về cũng được. Chị biết Hải hôm nay không vui mà, cả buổi không được ăn, không được uống, cũng không được hút thuốc!
Hải bật cười:
– Chị tâm lý với nhân viên quá, hèn chi đứa nào trong công ty cũng sợ nhưng chẳng đứa nào ghét hết.
Ngọc cũng cười:
– Thật ra thì ngay cả chị cũng là thân phận làm thuê thôi, làm chung trong cùng một công ty, có hợp tác tốt và thông cảm nhau thì việc mới chạy chứ.
Hải liếc nhìn chị Ngọc qua tấm gương trên xe, thấy vẻ mặt chị rất tự nhiên khi nói lên điều đó, anh cũng thấy vui vẻ. Hóa trên đời cũng còn có người biết sống với nhau một cách đàng hoàng tử tế mà.
Tới nơi, Hải cho xe chạy luôn vào trong sân, rồi mới xuống xe mở cửa cho chị Ngọc.
Nhà chị Ngọc là một căn biệt thự lớn, có sân xung quanh, bên hông nhà còn có hồ bơi. Nghe nói khoảng sân vườn đầy cây cỏ tốt tươi này mỗi tháng cũng ngốn hết gần chục triệu tiền công chăm sóc.
Ngọc dẫn Hải vào gian phòng khách. Căn phòng rất rộng, hình như khi thiết kế thì kiến trúc sư đã tính toán tới việc gia chủ có thể tiếp một lúc rất nhiều khách ở đây.
Đồ đạc trong phòng khách không nhiều, nhưng toàn là những thứ sang trọng đắt tiền. Một quầy bar nhỏ chất rượu không còn chỗ trống, một cây piano nhỏ ngay bên cạnh quầy bar. Thêm một bộ bàn salon giữa phòng.
Chị nói:
– Hải toàn quyền làm bartender đi, chị xuống lấy ít đồ nhắm lên. Lát nữa đói bụng dùng thêm bánh sandwich, được không?
Hải gật đầu vui vẻ. Cái thói thấy rượu là sáng mắt lên càng ngày càng nặng không thể bỏ được. Rượu mà ngoài chức năng phục vụ ẩm thực ra còn có cả chức năng oai nữa thì phải biết!
Anh không khách sáo đi vào ngay quầy pha chế, tìm chai whiskey dimple trong góc, lấy hai cái ly treo trên dàn xuống, rót ra mỗi ly một ít. Rượu ngon, nặng độ không cần rót nhiều, rót vừa đủ ực một cái mới đã!
Nhân cơ hội chị Ngọc chưa lên, anh tranh thủ nâng ly ngửa cổ uống cạn, đang tính làm ly nữa thì anh phải nhắm mắt lại, rượu 45 độ đang đi vào!!! Hương rượu thơm nồng lan tỏa khắp phòng, nhưng cái nóng thiêu đốt cả lồng ngực làm cũng làm nhụt đi phần nào ý chí chiến đấu! Mịa, lâu lắm rồi mới được nhấm nháp lại vị khoái khẩu này.
Chị Ngọc đi lên với đĩa thịt xông khói và mấy miếng pho mát. Nhìn Hải nhắm nghiền mắt lại chị cười:
– Rượu này không uống 100% được đâu, à có chai Macallan Oscuro đó Hải khui đi.
Hải mở mắt ra lắc đầu:
– Em thích Dimple. Uống Dimple như được uống cả kỷ niệm, thấy đã đời hơn!
Chị hơi nhướn mày trong lúc đi tới đóng cửa, kéo rèm và thay đèn màu trong phòng khách.
– Chị đóng cửa cho kín, có chơi piano cũng không ồn. Mà kỷ niệm của em nặng đô vậy chắc tí nữa là say khướt luôn!
Hải cười, anh đi vòng ra ngoài, ngồi lên cái ghế trước quầy bar.
– Chị chơi nhạc cho vui. Được uống rượu ngon giữa khuya và nghe nhạc là khoái nhất đời. Em có được hút thuốc không?
– Em cứ hút đi, cho chị một điếu luôn. – Ngọc vừa nói vừa đi lại bar, ngồi lên cái ghế bên cạnh.
Hải châm lửa điếu thuốc và đưa cho chị, chị cầm điếu thuốc hơi ngượng, hít một hơi dài, thở ra làn khói đặc ngầu rồi mỉm cười:
– Nhiều khi công việc nặng nề quá chị cũng xuống đây ngồi cả đêm.
Hải im lặng. Ngồi cả đêm thì anh cũng nhiều lần. Nhưng quả thật theo kinh nghiệm của riêng anh, chưa bao giờ vì công việc, mà chỉ vì những nỗi buồn trong đời. Những nỗi buồn không thể giải tỏa với bất cứ ai.
Anh nhìn chị Ngọc, người đàn bà đẹp và sang trọng của công việc bây giờ có vẻ hơi khác lạ, sâu thẳm, và hình như có chút yếu đuối trong lòng.
Anh đưa ly lên:
– Mời chị.
Cả hai cùng uống, Ngọc nhấm nháp nhiều lần, còn Hải lại uống cạn.
Chị dụi điếu thuốc bước lại cây piano, mở nắp lên. Chị ngồi xuống và dạo tay lên hàng phím đàn, những âm thanh run rẩy nhè nhẹ vang lên.
Bản valse réo rắt của Chopin thể hiện đầy đủ khả năng chơi piano của chị, để chơi được bản này chắc chắn chị đã có một quãng thời gian tập luyện rất dài.
Hải ngồi yên ngắm chị đang nhắm mắt phiêu theo dòng nhạc, người con gái này 20 năm trước chắc là kiêu sa lắm. Không biết cõi tình của chị ra sao, có đầy hạnh phúc như chị lẽ ra phải được hưởng không.
Hải lại tiếp tục ực thêm ly nữa, nhấm nháp ít đồ nhắm, anh cảm thấy mình bắt đầu trạng thái váng vất, nhè nhẹ. Tiếng đàn piano bắt đầu xa xôi. Và mi mắt cũng mơ hồ mỏi mệt.
Ngọc vẫn miệt mài trên cây piano. Hết bài này đến bài khác, chỉ toàn những bản nhạc rất buồn, chất ngất nỗi niềm.
Chợt chị dừng lại nói:
– Chị thích bản Rhapsody số 2 của Liszt.
Hải nhướn mắt:
– Bản 4 tay?
Ngọc gật đầu.
Hải hơi ngần ngừ rồi bước khỏi ghế:
– Để em đệm cho chị xem. Chị chơi phần cao đi.
– Hải cũng biết đàn piano à?
– Em học piano lâu rồi, sau này không mua nổi đàn nên chuyển qua chơi guitar cho rẻ! – Hải vừa nói vừa cười.
Anh ngồi xuống cạnh Ngọc, chị hơi lúng túng nhưng cũng nhỏm lên nhường Hải một phần cái ghế dài.
Anh làm vài động tác khởi động bàn tay tay, nhấn nhá vài hợp âm, rồi anh nhìn qua chị, khẽ gật đầu. Chị đưa tay dạo những âm thanh đầu tiên. Hải không cần nhìn cuốn nhạc trước mặt, anh nhắm mắt, hai tay cũng vỗ xuống lũ hợp âm đầy ám ảnh.
Rhapsody số 2. Bản nhạc anh đã từng chơi rất nhiều lần với một người con gái. Suốt mấy năm học chung với nhau không ai nói gì với ai. Rồi nàng theo gia đình đi Mỹ. Anh ở lại bỏ nhạc. Mấy năm nhìn lại thấy mình cứ mãi lang thang.
Âm nhạc là thứ mà người ta có thể dùng để chia sẻ cảm xúc với nhau dễ dàng nhất. Đôi khi không cần kể lể bằng lời, chỉ cần nhấn nhá vài giai điệu là người ta đã có thể nhìn thấu tâm hồn nhau.
Đó cũng là chuyện ngày xưa. Hải và người con gái bé nhỏ ấy 12 tuổi khờ dại chưa biết tình yêu là gì, chỉ cảm nhận lần đầu những cảm giác lạ lẫm, đầy say mê khi cùng nhau nhấn nhá lên những giai điệu đầy quyến rũ.
Thưở của chiêm bao màu nhiệm.
Người con gái đó không có tên trong thế giới tình yêu của Hải, nàng ở một thế giới khác, hoang sơ, nguyên thủy, mong manh mà bao la như biển lớn. Cái thế giới cứ quay về hoài trong những giấc chiêm bao chập chờn nửa nhớ nửa quên, như có như không.
Chỉ có một lần, vô tình, khi bàn tay phải của Hải bất giác đặt nhẹ lên bàn tay trái đang đưa qua phần bàn phím trước mặt. Cô bé giật mình dừng lại. Ánh mắt nhìn Hải khác lạ, đăm đắm trăm nghìn câu hỏi.
Hệt như chị Ngọc, hệt như lúc này, bàn tay anh cũng vô thức, bất giác đặt lên bàn tay mềm mại của chị. Ngay khoảng phím đàn trước mặt anh, ngay khúc nhạc đó. Anh giật mình mở mắt, sững sờ nhìn vào ánh mắt đăm đắm của chị. Khoảng im lặng kéo dài, bàn tay anh bất động trên bàn tay chị êm như nhung. Bàn tay chị cũng bất động, hơi run run.
Anh thở ra nhè nhẹ, nắm tay chị kéo xuống khỏi bàn phím, và vẫn nhìn chị như thế, bàn tay trái của anh bất giác dạo lên đoạn intro của bản A Comme Amour. Chị nhẹ nhàng theo anh, cũng bất giác lướt theo giai điệu đầy tình cảm đó.
If you could know…
How many times I ‘ve been dreaming of you
You will know…
How many times I ve been thinking of you
My only love….
Lời trách móc đau khổ mà sao dịu dàng như một lời tỏ tình say đắm…
Hai mái đầu cũng như vô tình chậm chậm nghiêng vào nhau, gần nhau, đến lúc Hải có thể quay mặt sang, đặt một cái hôn nhẹ hẫng vào cái cổ cao gần vùng gáy của chị, chị run rẩy.
Chị dừng lại, không thể tiếp tục chơi đàn, bàn tay chị trong tay Hải cũng run bắn lên khi được anh âu yếm mân mê nhè nhẹ. Đôi môi anh vẫn nhẹ nhàng hôn khắp vùng cổ, tiến lên phía sau tai chị. Đôi môi lì lợm mà nóng hổi đam mê. Cái nóng có thể làm tan chảy bất cứ những rào cản nào.
Chị như nấc lên, đừng Hải ơi.
Đôi môi anh không dừng lại, anh lướt môi qua vùng má chị, di chuyển chậm chạp đến phía trước, chị cũng chậm chạp quay lại, cho đến khi môi anh đặt trọn vẹn lên đôi môi đang hé mở của chị. Nụ hôn khiến cả hai mở bừng mắt nhìn nhau. Môi chỉ chạm nhau, mắt vẫn nhìn nhau.
Chị ngồi ngoan dựa vào Hải, tay chị vẫn đang được tay Hải dịu dàng âu yếm. Chị cúi đầu nói nhỏ:
– Biết bao nhiêu đêm chị ngồi đây một mình, chị vẫn mong được có ai đó cho chị dựa vào một chút, như bây giờ vậy. Dù chỉ một chút, cho lòng nhẹ đi.
Anh không hỏi, có những điều không cần phải hỏi, nhiều khi cuộc sống là vậy, những người thân trong gia đình chợt xa lạ, không thể sẻ chia điều gì.
Hải vẫn dạo những giai điệu chậm trên bàn phím, im lặng. Anh cũng vậy, có nhiều lúc cô đơn, buồn bã, chỉ cần một mái tóc dài nào đó đổ xuống phía đời trống trải, dù chỉ một chút thôi.
Anh quay sang chị, trầm giọng:
– Em cũng vậy mà, nhiều lúc chỉ ước ao giá như có một bàn tay nào đó nắm tay nhau.
Chị cúi đầu e thẹn, và cắn môi, hệt như một cô gái bé bỏng, giọng chị nhẹ như hơi thở:
– Ánh mắt em… nồng nàn quá….
Hải nâng cằm chị lên, những ánh mắt biết cách nói lên những khát khao, giúp nhau soi tận đáy lòng nhau.
Họ lại chạm môi lần nữa. Hai đôi môi khe khẽ chạm nhau, ngượng ngập, thoáng e dè, rồi quen hơn, chạm nhau lâu hơn, mạnh hơn.