Chíp về làm dâu năm nay đã bước sang năm thứ 5 rồi, nhưng Chíp vẫn điệu lắm, cứ gần tết là xúng xính váy hoa. Năm nay mấy mẹ con còn bàn nhau lên cùng một outfit cho xuân nó rực rỡ. Mấy mẹ con gồm Chíp đầu têu, mẹ tôi hưởng ứng, Minh Bé ăn theo, Xoài thì mặc định mặc giống mẹ nó rồi. Tôi sẽ là cái người mặc gì cũng được nhưng chắc chắn là được trả tiền cho đống quần áo váy vóc đó.
Trước tết tôi thấy Chíp tâm huyết với mùa xuân này lắm, lòng tôi cũng rạo rực theo nhiều cái. Mỗi lần Chíp mang quần áo về thử trước mặt tôi và hỏi xem có xinh xuất sắc hay không là tôi lại muốn mình trẻ thêm vài tuổi, độ tuổi mà tôi vẫn hừng hực, chưa bị đứt dây chằng, và bụng chưa 4 ngấn.
Để níu kéo cái thanh xuân ấy, tôi lên kế hoạch để tôi và Chíp sẽ đi đâu đó với nhau, cùng nhau làm mấy cái việc mà lúc mới yêu tôi chưa có điều kiện để làm, sau cưới thì vì vướng bận, vì lười cũng chưa làm được. Tôi quyết tâm lắm, nhưng tôi chưa vội nói ra. Tôi có nhiều kinh nghiệm rồi, nói ra Chíp sẽ lại tất bật váy vóc, vân vân và mây mây sau đó tôi sẽ là cái thằng khổ nhất. Tốt nhất là một buổi sáng nào đó, tôi bảo em lên xe và thế là đi luôn, đỡ lằng nhằng.
Như mọi năm, 28 nhà tôi về nội với 2 tủ quần áo của mẹ con Chíp. Năm trước nhà tôi dưới quê đã xây lại, một là nhà thêm nhiều người cần thêm không gian, hai là để phục vụ cô Minh đi lấy chồng nhìn cho đàng hoàng. Chắc cuối năm nay con em vụng về nhà tôi sẽ đi làm dâu. Tôi cũng không biết khi Minh Bé làm vợ, làm mẹ nó sẽ ra sao, nhưng thời điểm hiện tại nó vẫn đang cùng con Xoài nhà tôi mê mẩn mấy cái Slime – slam vớ vẩn.
Các ông biết rồi đấy, tết năm nay nó lạnh vãi cả nồi ra, và sau khi diện được một vòng sang nhà nội ngoại thì mặt ai cũng tím lịm vào. Chíp dỗi thời tiết nên tôi vạ lây, em không đi đâu được thì tôi cũng ở nhà. Vì theo quan điểm của em đã tết là phải mặc đẹp, mà đã mặc đẹp thì phải đi với chồng, thiếu một cái cũng không được nên ai muốn đi đâu thì đi, riêng vợ chồng tôi sẽ ở nhà trông nhà.
Tôi khoán con Xoài cho Minh Bé kinh doanh, hai cô cháu làm gì cũng được, tiền lì xì chia 4: 6 còn tôi sẽ ở nhà hát karaoke cho vợ tôi nghe. Nhưng mà tôi có hát hay và tình cảm như Hà Anh Tứn thì mặt vợ tôi vẫn như cứt ngâm.
– Em chán lắm.
– Sao lại chán. Anh hát cho em bài Đôi ta ở trên tình bạn ở dưới tình hình là tháng này anh không nộp lương nhé.
– Ứ ừ.
– Em sắp già rồi, sắp 30 tuổi rồi đấy, sau này em không mặc được mấy đồ teen teen nữa đâu. Em bắt đền anh đấy. Anh muốn làm gì thì làm.
Thế là tôi làm điều mà tôi muốn, đó là lên giường đắp chăn, xem Netflix.
Chíp bắt đầu lè nhè với tôi về việc tôi đã không còn yêu chiều em như ngày xưa, bắt đầu ghen tuông vớ vẩn với con Xoài chỉ vì tôi chiều nó quá. Chíp đã mom mem cấu mắt để nước mắt chảy ra. Đầu xuân năm mới mà như vậy thì dông lắm. Tôi đành phải nhượng bộ:
– Thôi được rồi!
– Được gì hả chồng yêu! Chíp phi lên giường chui vào nách tôi bắt đầu hít hà.
Trong câu chuyện của chúng tôi, cái câu thôi được rồi của tôi bao gồm rất nhiều ý nghĩa. Nó bao hàm 7 phần bất lực, 3 phần nuông chiều của tôi với em, có nghĩa là tôi sẽ đồng ý vô điều kiện bất cứ mong muốn nào của Chíp. Hoặc không như vậy thì đầu tôi cũng phải nảy số ra một cái gì đó tương đương đủ cho em thỏa mãn.
– Anh sẽ đưa em đi Tây Bắc!
– Sẽ của anh là bao giờ.
– Là bây giờ! Tôi cười hí hí đưa tay vào xoa lưng Chíp.
– Nghiêm túc nào. Anh cụ thể hơn đi. Chíp lúng liếng.
– Tầm mùng 10, đi 1 tuần, hoặc hơn tùy xem em cắt được bao nhiêu ngày phép.
Chíp hôn tôi tới tấp, khen tôi ngoan, biết điều. Tôi muốn Sẽ luôn, khai xuân mà! Nhưng Chíp lại cứ mơn trớn.
– Có cho Xoài đi không anh?
– Có chứ.
– Có… cho… đi… không?
– Cho đi một tí cho trải nghiệm.
– Có… hay… không? Chíp từ gằn giọng chuyển sang gầm gừ.
– Không! Gửi bà ngoại.
– Ngoan lắm, cởi áo ra ngay!!
Như mọi năm, tối mùng 2 Chíp bắt đầu nướng hết số tiền mừng tuổi của con tôi vào sới bạc. Để đỡ cay cú Chíp đã đi khoe với Hà Rím và Minh Bé là được tôi cho đi Tây Bắc một tuần. Mục đích là để lên mặt, để lêu lêu hai đứa vừa ăn hết tiền của Chíp. Kết quả là tối đấy tôi phải ngủ riêng vì Hà Rím và Minh Bé nhất quyết phải ngủ cùng để thuyết phục Chíp cho đi ké. Sáng hôm sau hai đứa bọn nó trả lại Chíp hết tiền cùng hứa hôm nay sẽ rửa hết đống mâm bát để đổi lấy cái ậm ừ của Chíp. Coi như là đã hứa hẹn. Hai con cười hố hố vào mặt tôi.
– Hay mình trốn đi, không cho bọn nó biết. Chíp nhăn nhó nói với tôi.
Tôi thở dài, lắc đầu ra vẻ bất lực. Hà Rím có thể làm những điều kinh khủng với tôi nếu tôi không cho bà ấy đi cùng. À bà Hà nhà tôi vẫn ế. Ế do thực lực. Do chứng kiến quá nhiều vụ gấu chó cắm sừng và drama trong cái nhà này nên Hà quyết định dell thèm có người yêu luôn cho đỡ bị dính lời nguyền cắm sừng của dòng họ.
Vậy là chuyến đi đầy những cảnh lãng mạn mà tôi đã tưởng tượng ra sẽ không xuất hiện nữa. Thôi thì đành vậy, đông người thì chia tiền càng vui.
Thấy sự thất vọng trong đôi mắt tôi, hôm ấy mặc dù rất lạnh, mặc dù tôi đã ra sức can ngăn nhưng Chíp vẫn nhất định phải mặc chiếc váy mỏng tang để đi ngủ. Tôi coi đấy là lời xin lỗi chân thành của em. Tôi bắt em xin lỗi 2 lần.
Mùng 6 tết Bách Ruồi qua nhà tôi ăn cơm. Chíp lại bon mồm kể về chuyến đi của cả nhà. Vậy là chuyến đi có thêm hai vợ chồng Bách Ruồi nữa sau khi vợ nó thề sống chết là sẽ không cho đứa con nào đi cùng và rằng là con bé nó đã luyên thuyên với Chíp rất văn vở rằng chuyến đi này là chuyến đi thanh xuân, chúng ta đi tìm về tuổi trẻ, về khát khao. Rất mùi đa cấp nhưng Chíp vỗ tay đen đét ra cái vẻ đồng tình lắm.
Tôi thì cần một thằng lái phụ và một bạn nhậu nên tôi cũng ok với nhà nó. Phần nữa tôi cũng hiểu vì sao Chíp lại rủ vợ Bách Ruồi đi cùng. Con bé này nó làm đồ ăn ngon lắm, lại nhanh nhẹn và khéo léo, hơn đứt hai cái con Trư Bát Giới nhà tôi, nó sẽ không để cho vợ chồng tôi phải ăn mì hộp nếu lỡ có lạc đường ở đâu.
Vậy là tôi phải khóa miệng Chíp vào để cho nhân số chuyến đi không tăng lên. Cứ để Chíp bô bô cái mồm biết đâu cả công ty em sẽ kéo đến và đòi đi cùng chúng tôi. Tôi lập một cái nhóm zalo để setup lịch đi lại với mọi người đặt tên là Tây Bắc du ký. Chíp đổi tên nhóm thành Chuyến đi của Thanh Xuân. Nghe rất là phèn và sặc mùi phim tàu.
Đúng mùng 8 vợ chồng tôi bế con sang nhà gửi ông bà ngoại vì theo lịch là mùng 10 cả bọn sẽ xuất phát. Tôi với Xoài khóc cạn cả nước mắt vì bọn tôi sẽ phải chia tay nhau ít nhất là một tuần. Gọi thị Chíp là Sài Gòn năm 1975 vì nụ cười của em đẹp như ngày giải phóng. Giải phóng khỏi baby shark, khỏi 10 vạn câu hỏi vì sao. Tuy không trọn vẹn là riêng tư với nhau nhưng chuyến đi này dù sao cũng mang lại cho cả tôi và em sự thoải mái. Thôi em cứ thích là được, lần gần nhất chúng tôi được đi chơi riêng với nhau là lần mà con Xoài nó ngủ ở nhà tôi với em dắt tay nhau đi đổ rác.
Suốt mấy tối trước ngày khởi hành, Chíp với đám đấy nhắn tin liên tục bàn bạc với nhau các kiểu về chuyến đi, có cái quan trọng nhất là đi đâu thì không bàn đến. Ô hay, chuyến đi của thanh xuân mà các mẹ còn dell biết sẽ đi đâu thì vứt. Về sau đứa thì thích đi Sơn La, đứa thì thích đi Cao Bằng, đứa thì muốn đi Lào Cai. Tôi chốt lại là cứ lên xe đi, tôi đưa đến đâu thì đến, mà máu thì đi hết một vòng Tây Bắc rồi về. Đấy nói thế cả nhóm thả tim điên đảo.
Bách Ruồi nhắn tin riêng cho tôi bảo là: Đi đâu mà có nhiều gái xinh ấy, tôi bảo yên tâm, cái gì chứ cái đấy tôi lo được còn vấn đề của mày là lên google mà tìm cách xóa vết hickey thần tốc đi.
Trước khi đi cũng khá là lo vì thời tiết mấy hôm đấy ở HN rất xấu, trời âm u và có mưa. Cả bọn lại sốt xình xịch lên, quần áo váy vóc đã chuẩn bị hết con mẹ nó rồi, phép ở cơ quan cũng đã báo mà lại hoãn thì có mà ăn cám. Tối mùng 9 Chíp tất bật sắp đồ, thỉnh thoảng lại vào coi thời tiết. Tôi bảo em yên tâm, cơ sở của tôi trên đấy báo là trời nắng đẹp, thậm chí nắng tưng bừng, cứ thoải mái mà sống ảo. Em hỏi cơ sở nào báo thì tôi trả lời, đó là một anh bạn, làm nghề khí tượng thủy văn, sống lặng lẽ trên đỉnh Sapa. Chả biết có hiểu không nhưng gật gù lắm, nhìn đáng yêu vô cùng.
Thường thì trước mỗi chuyến đi, trước mỗi việc quan trọng tôi hay bị mất ngủ, hoặc là ngủ không sâu giấc, hay giật mình. Nó thực ra chẳng là cái điềm gì đâu, trước giờ toàn như vậy. Lần này nằm trằn trọc với tôi còn có thêm Chíp.
– Sao không ngủ đi, mai còn đi sớm em?
– Hồi hộp, khó ngủ chồng ạ.
– Có gì mà hồi hộp, có phải anh chưa đưa em đi chơi bao giờ đâu.
– Chả biết, em cứ mong mỏi một cái gì đó ở chuyến đi này.
– Trải nghiệm à? Hay là một chiếc public?
– Không phải.
– Vậy thì là cái gì?
– Em mong một đứa con mang về làm quà cho anh. Chíp cười hí hí dí mũi vào mũi tôi cọ cọ.
– Buôn bán trẻ em có thể bị phạt tù chung thân đấy, với lại chả có ai thừa một đứa con mà cho em cả. Hay em định xin mấy anh trai bản?
Biết tôi trêu Chíp đánh yêu vài cái, rồi xấu hổ rúc vào ngực. Bình thường tôi nằm giữa thì một tay Chíp sẽ gối, một tay là con Xoài, hai đứa sẽ gác chân lên người tôi, tôi không có tay để cầm điện thoại. Hôm nay tôi được ôm Chíp, tay vuốt ve lưng em. Lưng em mịn và rất mát. Tôi gạ đểu:
– Thế anh cho em thằng cu bây giờ luôn nhé.
– Chưa đến lúc.
Chíp vỗ má tôi ra vẻ chiều chuộng:
– Để dành sức đi chàng trai. Mà em có quà cho anh đấy.
– Dư lào dư lào?
– Bí mật!
Biết là sẽ không moi được gì, tôi thơm em rồi vỗ vỗ cho em ngủ.
– Này anh!
– Uhm…
– Cái anh bạn sống một mình trên đỉnh Sapa bạn anh thật à?
– Thật, ngủ đi!
Đêm qua nói chuyện đến hơn hai giờ, sáng dậy mắt sưng húp. Tôi nấn ná nằm thêm nửa tiếng, Chíp đang líu lo ngoài cửa, gọi vọng vào hỏi tôi:
– Bò hay gà chồng em ơi?
– Bò, nhiều topping.
Chắc nàng đang nấu phở, cô bé vụng về của tôi ngày nào giờ đã trở thành một người nội trợ tuyệt vời. Thời gian qua nhanh thật, tôi và em đã bên nhau chục năm có lẻ rồi đấy.
– Tara… Bò nhé, nhiều hành luôn.
– Mì tôm à? Tưởng phở Bát Đàn chứ.
– Chưa hết, vẫn còn mà anh.
– Trứng trần à? Ý em là gì?
– Là ăn nhanh lên rồi đi lấy xe mọi người đang đợi rồi đấy.
Lòng tôi cũng rạo rực, cũng mong chờ chuyến đi này, chắc nhóm đi tìm thanh xuân ai cũng vậy. Tôi hiểu mọi người đều háo hức, tất cả sẽ đến sớm lắm, tôi phải mau mau lên thôi.
10h sáng!
Có tất cả thiếu mỗi Hà Rím, gọi điện thoại thì ò í e liên tục.
Tôi đã đứng ở công viên Cầu Giấy được một tiếng rồi, và bà chị nhà tôi vì vẫn dell thấy đâu. Chắc cũng đi tìm Thanh Xuân nhưng lạc con mẹ nó sang Ngã Tư Sở rồi. Tôi từ cáu chuyển sang sợ hãi, tôi muốn khóc, sao số tôi khổ thế nhỉ, bây giờ bỏ thì thương mà vương thì tội.
11h tôi có mặt ở phòng nhà chị tôi, tôi đã hất cốc nước và tát vào mặt bà ấy 2 cái để kéo bà ấy đi tìm Thanh Xuân. Hà Rím bảo háo hức quá đêm qua không ngủ được sáng ngủ quên. Netflix vẫn chưa tắt háo hức cái nỗi gì. Chỉ muốn cho ăn vả.
13h xe lăn bánh ra khỏi cầu Nhật Tân vì 11r phải vòng về để con đĩ Minh Bé đi gửi mèo.
Chíp ngồi ghế lái phụ, thi thoảng đưa tay ra nắm tay tôi.
Đưa em về thanh xuân…
Về những dấu yêu ban đầu…
Những âu lo cứ thế hững hờ qua tay…
Ta thêm lần đôi mươi…
Và những ước ao đã từng…
Ở một tầng mây khác riêng hai chúng ta…
…
Còn tiếp…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51