Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 15

Hít thở một hơi, tâm trạng coi bộ cũng khá hơn. Trên đời, tôi ghét nhất bị đâm sau lưng, đặc biệt bị đàn bà đâm sau lưng lại là một thứ dư vị càng khó tả hơn. Hết giờ học, tôi đợi con nhỏ Linh đi tới, nắm nhẹ lấy tay áo nó, nhẹ giọng:

– Em qua đây anh có chuyện muốn nói!

Con nhỏ – hoàn toàn khác với sự tưởng tượng của tôi – mặt tỉnh bơ đi theo. Dường như nó đoán biết trước tôi sẽ hỏi nó điều gì, và trong đầu nó cũng đã có sẵn một câu trả lời hoàn hảo. Đúng như tôi đoán, nghe tôi đặt vấn đề thẳng, con nhỏ cà chớn làm cái mặt hết sức thỏa mãn trả lời:

– Em chỉ kể cho nhỏ Trang nghe vài chuyện thôi mà. Mà không có gì không đúng hết trơn hết trọi, em cũng không có xạo gì hết trơn!

Tôi chẳng cần phải hỏi nó thêm câu chuyện đó là thứ chuyện gì. Tôi nghiến răng muốn bể cái hàm, đầu óc sôi sùng sục, đôi bàn tay tôi nắm chặt. Dễ chừng tôi táng vô mỏ con nhỏ lắm à nha. Sao lúc đó, cái hình tượng con nhỏ trong tôi thiệt tệ hết sức: Một con đàn bà dâm loạn, trơ trẽn và độc ác. Cái hình tượng ấy giờ đang mở to cái mỏ:

– Anh là con trai mà, dám làm dám chịu đi. Đâu phải em dụ anh đâu, là tự anh muốn đó!

Cơn giận của tôi giống như trái banh bị châm kim, xì lẹ thật là lẹ. Con nhỏ đang chơi ác tôi, chơi theo một kiểu tôi khó lòng giải quyết bằng nắm đấm. Dù sao, cái vụ đó là tự tôi đòi hỏi, tự tôi làm, tự tôi cũng phải chịu đòn chơi ác này của nhỏ. Đôi tay tôi thu lại, miệng tôi bất giác nở ra một nụ cười đanh ác:

– Rồi mày sẽ phải hối hận.

Cái mặt tôi lúc đó ác lắm hay sao mà con nhỏ thoáng giật mình sợ hãi. Nhưng cũng rất nhanh, nó vênh cái mặt lên một cách hết sức trẻ con, đi lẹ xuống phía dưới cầu thang, bỏ lại tôi đứng chết sững trong mớ suy nghĩ ngổn ngang: Trả thù con nhỏ!

Theo các bạn, tôi nên trả thù con nhỏ theo cách thế nào? Kiếm người rạch mặt nó hay kêu giang hồ oánh? Thật ra trong lúc nóng giận, không phải tôi không nghĩ qua ba cái vụ đó, tuy nhiên nghĩ kỹ lại thấy chẳng ổn chút nào. Giang hồ duy nhất tôi quen là lão Hưng và đám bạn, và tôi cam đoan rằng nếu mở miệng nhờ đi oánh một con nhỏ học sinh, chắc lão cũng chẳng nể nang mà táng cho tôi mấy cái bạt tai.

Còn nữa, tôi cũng cảm thấy mình không thỏa mãn với cách thức trả thù như vậy. Tổn thương tinh thần sẽ trả bằng thứ đau đớn trong tâm hồn, chứ không thể trả bằng nỗi đau thể xác. Nói hay dữ dội, nhưng rốt cuộc chính xác làm thế nào để con nhỏ cảm thấy “đau đớn tâm hồn” lại là chuyện khác. Tôi không biết làm sao.

Có điều trong lúc tôi loay hoay tìm cách trả thù con nhỏ, mỗi ngày đi học đối với tôi đều là một cực hình. Con nhỏ Trang nhìn thấy tôi luôn hướng đôi mắt hình khẩu AK chĩa thẳng vô mặt tôi như muốn bóp cò, con con nhỏ Linh còn tệ hơn: Ánh mắt hả hê và mỉa mai một thằng đàn ông chim to nhưng vô dụng. Tôi sợ mấy vụ này mà diễn ra dài dài, dám tôi nổi khùng cầm nguyên khẩu súng tiểu liên vô trường nã liên hồi giống như mấy vụ án mạng bên Mỹ lắm. Nhưng rất may cho trường học và cả cho tôi, tôi chưa khùng và súng của tôi chỉ bắn được mấy con nhỏ, sức mấy bắn người.

Tôi lựa một giải pháp tiêu cực hơn: Trốn học. Ít nhất cũng không phải đối diện với tất cả mấy thứ đó, ít nhất cũng có một cái không gian thoải mái hơn để mà hít thở. Không gian thoải mái đó còn đâu lý tưởng hơn chỗ lão anh tôi.

Giang hồ có một cái điểm mạnh: Không quan tâm tới việc học hành của con em. Tôi nghiệm ra vậy bởi dù tôi có lên chỗ lão chơi sáng trưa chiều tối, lão cũng không thèm quản. Chỗ của lão là một quán karaoke khá to – nghe đâu vừa siết nợ được – có nuôi đào. Ngày ngày tôi qua đó, ngồi tán dóc với đám tiểu yêu kiêm trông xe ở phía ngoài quán, nhìn mấy cha thừa tiền rửng mỡ đi hát hò, nhìn mấy con đào chạy tới chạy lui cũng thấy cuộc đời đỡ lẻ loi. Lão thi thoảng đi ra, vất cho tôi bao thuốc, nói vài câu tầm xàm rồi cắm cúi chạy đi đâu đó. Giang hồ mà bận bịu làm như giám đốc gì đâu.

Đám tiểu yêu ngoài cửa có vài thằng chỉ hơn tôi 1 – 2 tuổi. Tụi này lăn lộn từ nhỏ nên cái ranh ma của tụi nó, cỡ như tôi không có so sánh được. Trong số đó tôi đặc biệt có cảm tình với một thằng tên Bảo. Bảo nhỏ – người nó nhỏ xíu nhưng lanh thiệt lanh, lão Hưng nhà tôi cũng mến thằng nhóc đặc biệt. Nó là thằng chuyên đi kêu gái cho quán karaoke của lão anh tôi.

Một bữa vắng khách, tôi và thằng Bảo nhỏ nằm thừ lừ trên yên xe như 2 con cóc cụ, hút thuốc tán dóc trên trời dưới bể. Nói đủ thứ linh tinh, cuối cùng câu chuyện cũng tìm về gái – nội dung chính thường xuất hiện trong những cuộc nói chuyện giữa đàn ông đích thực. Thằng Bảo nhỏ là một con quỷ chính hiệu, nó lăn lộn giữa bầy gái gọi có thâm niên tới 2 năm nên so với nó, thằng nhóc mới biết quan hệ như tôi chính thị là một con nai vàng ngơ ngác.

– Mày có thích găm bi không Long?

Nó hỏi một câu trớt quớt. Tưởng gì, cái vụ này tôi… có nghe rồi à nha. Lấy cái pha ô tô hoặc đít chai làm thành viên bi nhỏ, nhét nó vô cái khoảng da chim, cộm lên một cục nhìn thấy ghê luôn. Nhưng mà… tôi chưa có thấy qua.

Thằng Bảo nhỏ thấy cái mặt tôi chưng hửng, nó khoái trá làm thêm một loạt câu chuyện truyền kỳ về các loại trang sức con cu: Nào bi, nào khuyên, nào tạ, nào song kiếm, tôi nghe mà muốn hoa cả mắt. Tôi hỏi nó:

– Vậy mày có loại nào?

Thằng Bảo nhỏ mặt cũng lộ ra một chút hãnh diện:

– Tao có đôi bi cá vàng lận (Bi cá vàng là loại bi tròn, găm ở 2 bên con cu, nhìn lồi ra như mắt con cá vàng vậy. Bi có nhiều loại, trong đó phổ biến là loại bi dài được mài thành hình lục giác, khi găm vô con cu nó có thể xoay xoay được) Chơi bằng cặp bi này, cave cũng khen à nha!

Tôi cũng thấy nể thằng nhỏ thiệt. Nó hơn tôi có 1 tuổi mà theo như nó nói, gái làm tiền cỡ nào cũng qua tay nó hết trơn. Cũng phải, nó làm nghề lựa gái, con nào không muốn có khách thì nó ưu tiên kêu tới tên mình. Đột nhiên, đầu tôi lóe lên một cái tia mãnh liệt. Đây rồi! Tôi tự dưng trở thành cà lăm, hỏi thằng Bảo nhỏ:

– Mày… mày có biết hết tụi cave không?

Thằng Bảo nhỏ nhìn tôi như nhìn người hành tinh khác, phán một câu xanh rờn:

– Bộ mày tưởng cả thành phố này, tao là trùm cave hả? Tao nắm được dăm chục con là quá cỡ thợ mộc rồi, cave ở trong thành phố còn nhiều hơn cả học sinh đó mày.

Tôi hơi nản chí. Dù sao nó nói cũng đúng thiệt. Cave ở cái thành phố này quá trời luôn, nhưng dù sao cái ý tưởng hôm nay của tôi cũng không hề tệ. Tôi gục gặc đầu, kêu nó:

– Được rồi, bữa nào tao có hứng, mày đi với tao chơi cave, chịu không?

Thằng Bảo nhỏ mặt nhơn nhơn:

– Ba cái vụ đó đối với tao dễ như ăn cơm. Coi chừng ngủ với tao xong, nó còn hổng muốn lấy tiền nữa đó!

Tôi mặc kệ thằng Bảo nhỏ tự sướng, ngả người ra sau ghế lim dim. Trong đầu tôi, một cái ý định đã hình thành.

Má con nhỏ Linh mà đi làm gái thì coi sẽ thế nào? Tôi cũng không rành lắm, nhưng vài bữa tiếp xúc với cái môi trường sặc mùi tình dục và tiền bạc kia, tôi cũng hiểu hiểu phần nào. Làm gái, nghĩa là một cổ 3 tròng: Đối với khách phải chiều, đối với tụi bảo kê thì phải chi và đối với đồng nghiệp thì phải chẹt. Nhìn qua tưởng nhàn hạ chứ không có dễ sống đâu nha.

Về má con nhỏ, tôi chỉ biết mặt bả qua tấm hình ở nhà con nhỏ, biết bả tên là Bích và có chăng nữa là cái nhà con nhỏ Linh đang ở. Nhưng tôi cũng không hiểu bả có ở đó khi nào không, bởi chưa bao giờ con nhỏ Linh nói má nó đang ở trong nhà. Nhưng dù sao, từng đó cũng là đủ rồi.

Tôi đi tới đi lui chỗ đầu hẻm nhà con nhỏ tới chục bận. Không phải kiếm con nhỏ, mà đi kiếm một gã xe ôm. Xe ôm trước hẻm nhà con nhỏ Linh đầy nhóc, nhưng mấy cái bản mặt đó không xài được. Trông ngù ngờ – loại. Già quá, hiền lành quá – loại. Cuối cùng, tới xế chiều tối nhìn một lão xách chiếc Wave đỏ chạy ra, tướng tá đúng loại tôi kiếm nãy giờ: Mắt gian thiệt gian, chạy xe tà tà ra chỗ đậu mà nhìn tới nhìn lui như đi… giật đồ vậy. Tìm ra rồi.

Tôi kêu lão chở đi lòng vòng một hồi lâu lắc rồi tấp vô quán cafe. Cha nội này chắc đọc báo an ninh nhiều hay sao đó mà tôi kêu cafe nhất định không chịu uống. Thiệt tình, cái xe ghẻ của lão cho tôi, tôi còn uýnh vô mỏ vài cái mới thèm lấy đó!

Uống được ngụm nước, tôi vô đề luôn:

– Em có công chuyện muốn nhờ anh, anh giúp được em sẽ có thù lao đàng hoàng. Anh chịu không?

Mắt lão đảo lia lịa (đừng nói lão nghĩ tôi kêu lão đi buôn hàng trắng à nha, cái mặt đó sức mấy đi làm ba vụ đó được):

– Ờ ờ, thì anh chỉ là xe ôm, em kêu anh chở em đi đâu anh chở đi đó, chớ ngoài ra anh đâu biết làm gì?

Tôi phát rầu với cái lão nhát như thỏ này, đặt vấn đề thẳng luôn:

– Anh dân trong hẻm đó đúng không?

Lão gật cái rụp.

– Biết một bà tên Bích chừng ngoài 30, tuổi chồng đi tù, nhà trong hẻm đó không?

Lão ngẫm nghĩ một hồi, la:

– Phải con nhỏ đi làm đào không? Có đứa con gái nhỏ nhỏ phải không?

Chọn lão này chuẩn thiệt chuẩn à nha. Cái tướng gian gian hay lấm lét mới chịu để ý dữ vậy. Tôi gục gặc đầu:

– Đúng đó anh. Anh biết bả hả?

– Cũng biết sơ sơ, tại trong con hẻm đó hồi trước con nhỏ nó cũng về hoài à.

Tôi hỏi thẳng luôn:

– Anh biết bả làm đâu không? Quán nào?

Đôi mắt lão lại nhìn tôi đầy lấm lét:

– Ờ thì làm cái nghề đó đâu ai biết ở chỗ nào chớ. Mà con nhỏ đó thiếu nợ tùm lum, nó nay đây mai đó mà em. Mà em kiếm nó chi vậy?

Nhìn cái mặt lão, dám nghi tôi là chủ nợ hay công an gì đó lắm. Tôi thở dài một cái:

– Bả thân với con ghệ cũ của em, mà giờ em kiếm không có ra con nhỏ đó. Đang tính hỏi bả xem con nhỏ đó ở đâu, nhà nó có xíu chuyện, vậy thôi. Còn chuyện nợ nần của bả, em đâu có quản.

Cha nội này đa nghi nhưng hơi thiếu IQ, có vẻ dễ tin người dữ. Thấy lão gật gù một hồi, rồi kêu:

– Vậy ý em là nhờ anh kiếm cho con nhỏ Bích chớ gì?

– Đúng rồi. Anh kiếm được bả em trả anh 200k coi như tiền uống cafe, anh chịu không?

Lão xe ôm làm một động tác khiến tôi té ngửa:

– Đưa 200k đây, anh đưa em qua chỗ con nhỏ đó làm.

Thú thật, giờ tôi mới thấy người thiếu IQ không phải lão.

Lão chạy xe vòng vòng một hồi rồi tấp vô một con hẻm. Con hẻm khá sâu, đi một hồi mới tới một cái quán karaoke dạng như quán của lão anh tôi. Nhưng loại quán trong hẻm sâu tít mù, nhìn cũng khá nát này không thể so sánh với quán của lão được. Cửa ngoài đang đóng, phía trong cánh cửa sắt thấy có mấy em gà móng đỏ đang đi tới đi lui, thi nhau ngáp. Lão xe ôm dừng lại, chỉ tôi:

– Đó, quán con nhỏ đó làm đó cưng. Giờ tụi nó còn chưa mở cửa, tầm tối em quay lại là được đó.

Tôi gật gật đầu, ráng nhớ thật kỹ cái địa chỉ quán này. Kêu lão quay xe, tôi chỉ thẳng về hướng quán karaoke của lão anh tôi. Thằng Bảo nhỏ đang ở đó.

Bảo nhỏ là một trong những thằng nhóc có tiềm năng trở thành đại ca nhất mà tôi từng biết. Nó lì lợm, ít ngại va chạm, rất lanh và đặc biệt nhất, sống vô cùng tình cảm. Coi cái mặt nó lấc cấc vậy chớ nói chuyện nghe rất lọt tai, chuyện gì ra chuyện đó và hễ anh em có chuyện nhờ, nó ít khi nào vắng mặt. Tôi cũng được tính thuộc vô dạng anh em của nó chứ bộ.

Bảo nhỏ chỉ lớn hơn tôi một tuổi, nhưng nhìn cách nó điều đào, thâu tiền phế hệt như một gã giang hồ thứ thiệt à nha. Dẫu nó vẫn chỉ là một thằng thuộc dạng “tiểu yêu”, nhưng dưới cái bóng lớn của lão anh tôi, nó cũng có thể tung hoành vài khu mà không có ngại ngùng. Lần này, nhất định tôi phải nhờ tới nó.

Cũng hên cho tôi, quán đang sửa. Bảo nhỏ đang ngồi thù lù trong góc đánh bài, nghe tôi kêu nhe răng một cái chạy ra. Chỉ năm phút sau, 2 thằng nhóc ác đã đèo nhau trên cái xe của tôi chạy bon bon ở trên đường.

– Mày cũng khùng dữ ta. Mới chiều tối kêu đi chơi gái! – Bảo nhỏ khịt mũi một tiếng, kêu tôi.

Tôi cũng chẳng thèm trả lời. Cái hẻm lão xe ôm đưa tôi đi xa lắc, căng cả đầu mới nhớ nó nằm ở chỗ nào, sức mấy trả lời thằng quỷ. Tới đầu con hẻm, Bảo nhỏ trề môi:

– Tưởng mày kiếm được chỗ nào ngon lành, đúng là cái thằng gà mái! Hẻm ông Bảy này còn thua chỗ anh Hưng xa lắc xa lơ, mày ngồi đại đó tao kêu một con nhỏ ngon thiệt ngon, mắc công đi xa lắc xa lơ chi vậy?

Tôi nạt:

– Mày ngồi im đi Bảo! Tao có công chuyện tao mới đi à nha!

Mắt thằng Bảo nhỏ hấp háy:

– Bộ mày thương nhỏ nào ở trỏng hả?

Tôi im re. Thằng quỷ này nói tầm xàm mà cũng xém trúng à nha. Bảo nhỏ thấy tôi không nói gì, thở dài một cái ra bộ khó hiểu. Xe tấp vô quán, nó không kìm được bất mãn khịt mũi một cái.

– Quán gì đâu xấu hoắc!

Ba thằng tiểu yêu bên ngoài hăm hở dắt cái xe tụi tôi vô trong sảnh. Bảo nhỏ đẩy cửa đi vào, bộ dạng rành một cây. Chỉ thấy nó bẹo má con nhỏ tiếp tân ở trỏng, miệng kêu:

– Anh Bảy dạo này làm ăn tốt dữ ha!

Con nhỏ tiếp tân cười cầu tài:

– Ủa anh quen anh Bảy hả?

Thằng Bảo cười híp mắt:

– Quen thì không nhưng biết cũng có chút xíu à cưng.

Bộ dạng sành sỏi của thằng Bảo khác cái bộ dạng gà mờ của tôi một trời một vực. Nó ung dung ngồi xuống ghế, vớ lon nước trên mặt tủ làm một hơi, vẫy tay kêu tôi:

– Ủa mày tới đây làm khách hay bảo kê mà đứng xớ rớ ngoài cửa hoài vậy?

Tôi hơi quê, tiến lại gần nó, thúc cho nó một chỏ vô sườn. Bảo nhỏ cười hinh hích, gác chân lên mặt bàn lim dim hút thuốc. Ủa mà sao kỳ cục vậy ta? Sao tụi tôi tới mà nguyên cái sảnh có mỗi con nhỏ tiếp tân đang loay hoay ghi ghi chép chép, đâu thấy con nhỏ nào đâu? Còn đang thắc mắc, một cha tướng tá bự tổ chảng từ trên lầu bước xuống, ngó thấy Bảo nhỏ một cái, mặt lộ hẳn vẻ tươi cười:

– Ê thằng quỷ, sao bữa nay vác xác tới đây chi vậy?

Bảo nhỏ cũng làm gương mặt hớn hở, la:

– Ủa anh Bảy!

Anh Bảy của nó bước xuống. Mặt cha này cũng cô hồn phát gớm, da đen trũi, cổ lủng lẳng sợi dây chuyền bự thiệt bự. Cha nội vỗ cái tay vô vai thằng nhỏ cái binh, hồ hởi:

– Dẫn khách tới hay qua thăm tao vậy nhóc?

Bảo nhỏ chỉ qua tôi:

– Khách gì đâu anh, thằng em mới ở quê ra, em dắt nó đi chơi cho biết mà!

Rồi hất hàm sang tôi, cái giọng thấy ghét:

– Chào anh Bảy đi em!

Tôi bị nó cài vô thế, lườm nó một cái khét lét rồi cũng đành chào cha nội kia một tiếng. Thấy lão Bảy cười ha hả, đưa tay ra vỗ vỗ vai tôi ra chiều thân mật:

– Đi với thằng quỷ này là trúng phóc rồi đó nha em. Yên tâm lát anh điều nguyên tụi đào tới, em thích con nào lựa con đó, không thích anh không có tính tiền.

Tôi dạ dạ vâng vâng một hồi, đợi thằng chả ra xe phóng đi mới quay ra kêu Bảo nhỏ:

– Mày quan hệ cũng rộng dữ ha!

Nó làm mặt tỉnh, trả lời:

– Mấy cha nuôi đào, cha nào tao không rành. Nhiều khi kẹt còn phải nhờ tao đó.

Có điều anh Bảy của Bảo nhỏ đi cỡ nửa tiếng mà chưa thấy có con nhỏ nào ló đầu ra hết trơn hết trọi. Bảo nhỏ nằm một hồi phát ngán, ngả người ra ghế ngủ gà ngủ gật. Tôi thắc mắc chịu không nổi, lấy tay lay lay thằng nhóc:

– Bảo nè! Sao không thấy có gái gì hết trơn vậy?

Thằng Bảo hé mắt nhìn ra, uể oải:

– Nói nhỏ thôi anh hai, người ta nghe thấy cười thúi mũi đó. 6h chiều mà có nhỏ cave nào đi làm vậy trời. Tới rồi thì ráng ngồi chờ đi anh hai gà mờ!

Tôi im re. Ba cái vụ đi chơi gái này cũng có giờ giấc, lạ à nha. Bắt chước Bảo nhỏ, tôi gác chân lên ghế lim dim con mắt. Nhưng tôi ngủ không có được. Ngay cái lúc sắp sửa đạt được ý muốn của mình, tôi lại đâm ra lưỡng lự. Dù sao bả cũng là má con nhỏ cơ mà? Mình làm vậy coi có được không ta? Mai mốt lỡ con nhỏ biết, không hiểu nó sẽ nghĩ mình là cái thứ gì? Miên man trong đống suy nghĩ ấy, tôi cũng nằm thiếp đi lúc nào không biết.

Thể loại