Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 8

Nếu đi chậm lại một chút, ngắm nhìn toàn cảnh đường phố thì sẽ thấy Hà Nội đẹp nhất về đêm, dù thời điểm này sẽ khiến con người ta ngẫm nghĩ nhiều điều hơn. Trong xe, hai con người không ai nói với nhau lời nào, duy chỉ có hơi thở vẫn bình ổn trong bầu không khí ngột ngạt. Chiếc xe dừng lại tại cửa nhà Hạ Nghiên, cô tháo dây an toàn đi xuống thì cánh tay bỗng bị giữ chặt lại. Quay lại nhìn người đàn ông đang mang một vẻ mặt rất mệt mỏi, cô bỗng cảm thấy nặng nề hơn…

– Nghiên…
– Anh nói đi.

Andy buông tay cô ra, giờ anh cũng không biết mở lời từ đâu, bàn tay cứ thế nắm chặt chiếc vô lăng mà thở dài.

– Chuyện vừa rồi… Chuyện anh nói với em, đều là sự thật.
– Andy à.
– Anh biết em khó xử, anh cũng không thể giấu tình cảm này mãi nhưng em yên tâm dù thế nào anh cũng chuẩn bị tinh thần rồi. Dù làm bạn với em cả đời anh cũng chấp nhận, chỉ mong em đừng vì những lời nói ấy mà tạo khoảng cách giữa chúng ta.
– Đừng nói những lời như thế, anh vẫn mãi là người bạn tốt của em mà. Thôi em vào đây, anh về cẩn thận.

Ngay cả khi Hạ Nghiên vào nhà đến lúc căn phòng của cô đã mở đèn thì Andy vẫn ở đó chưa rời đi. Và cô, một lần quay lại nhìn anh cũng không có, đó cũng là cách cô cự tuyệt thứ tình cảm đã vượt qua giới hạn của cả hai, sự thật vẫn luôn khiến con người ta đau lòng như thế.

Bạn đang đọc truyện Đời sống tình dục của Hạ Nghiên tại nguồn: http://truyensex68.com/doi-song-tinh-duc-cua-ha-nghien/

Mới sáng sớm mà trời mưa tầm tã, ngắm nhìn khuôn mặt mình trong gương, Hạ Nghiên dần nhận ra một điều, dù có bôi một đống kem hay sử dùng máy massage nâng cơ đi nữa thì chỉ cần một đêm ngủ không ngon da dẻ sẽ trông như mấy bà cụ ngay. Ngậm ngùi vuốt ve làn da của mình, cô chọn ngay màu son nâu đất mix chút đỏ rượu cho khuôn mặt được tươi tắn và khỏe mạnh hơn. Hoàn tất mọi thứ, cô sửa soạn lại chiếc áo sơ mi rồi cầm túi leo lên xe rời khỏi nhà.

Ngày mưa đường tắc hơn ngày thường rất nhiều, dù muốn hay không cô vẫn phải hòa vào dòng người đông đúc thế này… Sau hai mươi phút thì chiếc xe cũng rẽ được vào phía hầm gửi của tòa nhà, bước chân Hạ Nghiên vội vã cho kịp lên công ty đúng giờ. Điều không ngờ tới trong phòng làm việc của cô lúc này, đã có người ngồi đó chờ sẵn…

– Anh là?

Hạ Nghiên càng bất ngờ hơn khi có đàn ông mặc đồ chỉnh tề ngồi quay lưng lại phía cô, lúc bước vào Hạ Nghiên còn tưởng đi nhầm nên phải quay ra nhìn lại tên dán bên ngoài. Người đàn ông đó mở lời, tiếng nói này khiến cô lạnh sống lưng, tim đập mạnh mẽ.

– Anh không thể chờ đợi đến lúc em gọi điện được nữa nên đã tự ý đến đây.
– Anh…

Khuôn mặt Hạ Nghiên giờ rất hài hước, vẻ mặt ngạc nhiên này vốn không hợp với người như cô. Đến khi Khang bật cười, cô mới bừng tỉnh mà chỉnh đốn lại cơ mặt của mình. Đứng trước mặt cô, không phải là người đàn ông mang vẻ mặt tức giận xen lẫn ưu phiền ngày hôm qua, Khang của hôm nay đã có nét cười nhiều hơn, ăn mặc đẹp hơn nhưng vẫn có thoáng một chút mệt mỏi trong đôi mắt.

– Em thấy khỏe hơn rồi chứ? Anh nghe nói em bị ốm.
– Anh ngồi đi, hôm nay anh đến đây có việc gì không?

Khang trầm tư hồi lâu, cô vẫn không muốn gặp anh đến vậy sao. Mỗi lần cô lạnh lùng né tránh câu hỏi, anh đều cảm thấy tim mình thắt lại.

– “Nghiên…” Khang nhìn thằng vào đôi mắt to tròn ấy mà gọi tên cô.

Ở Khang có một sức hút rất kỳ lạ, lạ đến nỗi mỗi lần nhìn vào khuôn mặt này cô đều muốn nhìn thật lâu thật lâu, nghe thật kỹ giọng nói trầm ấm của anh.

– “Anh nói đi” Hạ Nghiên nhẹ nhàng đáp lại.
– Anh vốn dĩ không muốn giấu em điều gì cả, ngày anh thấy em trên tivi sau khoảng thời gian tìm kiếm em, anh đã muốn gặp em ngay lúc đó. Khi anh nộp hồ sơ vào công ty em, anh cứ nghĩ em sẽ nhớ ra anh ngay khi chúng ta gặp mặt nhưng em lại coi anh như một người xa lạ. Lúc ở Pháp anh có trở lại bệnh viện nhưng họ nói em đã về nước rồi, thông tin của em họ cũng không thể cho anh biết. Anh chỉ còn cách đó thôi…
– Tôi không muốn nghe nữa.

Lần này Hạ Nghiên càng thấp giọng nói của mình hơn, đối mặt với những hình ảnh ở quá khứ thật sự rất khó với cô. Thời gian gần đây, mỗi ngày cô đều tập cho mình làm nhiều việc hơn để không nhìn lại những gì đã qua nữa.

– Anh chưa bao giờ đánh giá em hay quá khứ của em, cũng như chưa bao giờ nhìn nhận em theo chiều hướng tiêu cực cả. Anh chỉ biết mình thích em, thích đến nỗi anh không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình nữa.
– Anh nói những điều này để làm gì, tôi cũng không biết bản thân mình hiện tại muốn điều gì nữa. Anh lại là người chứng kiến tất cả những gì đau khổ nhất của tôi. Đúng là tôi đã rung động với anh khi ở Pháp, là tôi muốn ngủ với anh khi anh ngỏ lời với tôi, là khi lần đầu thấy anh tôi đã luôn có cảm giác rất thân quen rồi. Nhưng những đau khổ mà tôi muốn quên đi có cả anh trong đó, giờ nếu tôi cứ đi theo con tim mình mách bảo, tôi sợ sẽ không đủ sức để chống chọi với những suy nghĩ ấy. Vậy anh nói xem, yêu như vậy cả hai có hạnh phúc không? Tôi đã ba mươi lăm tuổi, cái tuổi sớm đã có con để chăm, có chồng thương yêu nhưng rốt cuộc anh nhìn tôi xem… Sáng tôi đi làm, tối tôi hẹn hò, tôi cũng không hiểu nhu cầu sinh lý của bản thân có bị thay đổi không nhưng tôi đã quan hệ với rất nhiều người và tôi cảm thấy ham muốn của mình rất lớn. Liệu anh bước qua rào cản ấy như thế nào, anh chấp nhận yêu một người đã có quá khứ đen tối, không thể có con, nhu cầu sinh lý cao ư? Có đáng không?

Khang im lặng hồi lâu, anh không trả lời cũng không nhìn cô. Vì anh hiểu có thế nào cô cũng sẽ kiên quyết từ chối anh. Nhưng dù trời có sập xuống, anh cũng quyết không từ bỏ Hạ Nghiên, tay anh nắm lấy cánh tay kéo Hạ Nghiên đứng lên. Sự bất ngờ này khiến cô không sao hiểu nổi.

– “Anh làm gì vậy, bỏ tôi ra.” Cô hét lên…
– Đi theo anh đến một nơi.
– “Đi đâu, anh buông ra đã.” Tay cô cố giật ra khỏi lòng bàn tay của anh mà không thể.
– Nếu em không muốn anh bế em từ phòng này xuống dưới thì ngoan ngoãn đi theo anh.

Khang nắm chặt lấy tay cô không rời, đi ra khỏi phòng làm việc, toàn thể nhân viên cứ mắt chữ a mồm chữ o, hết ngạc nhiên lại bàn tán cho đến khi hai người đi mất. Hạ Nghiên cứ lẽo đẽo đi sau, hai người im lặng đến lúc ngồi vào xe.

– Anh bỏ tay ra đi, tôi bị đau.

Anh không để ý tới lời nói của cô, kéo dây an toàn thắt qua người cô, anh đan ngón tay vào bàn tay Hạ Nghiên, đạp ga cho xe đi thẳng.

Trời hôm nay quả thực rất đẹp, mưa xong rồi nắng, không khí mát mẻ làm cho con người ta cảm thấy rất dễ chịu. Hạ Nghiên lén lút nhìn Khang, khuôn mặt anh quả thực rất tuấn tú, sống mũi cao, mắt không quá to nhưng nghiêm nghị, nếu anh mở nụ cười thì khóe mắt cũng sẽ cười theo. Vẻ đẹp trai này sao cứ bám riết lấy cô làm gì, ngoài kia có hàng tá phụ nữ chắc sẽ say mê sự quyến rũ này mất.

– “Mặt anh dính gì sao?” Khang nở nụ cười nhẹ hỏi dò cô.
– Không, chỉ là tôi không hiểu, sao anh lại thích tôi thôi.
– Sắp đến nơi rồi, đến rồi em sẽ hiểu.

Khang rẽ phải, đi vào một đoạn là đến khu biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt, xe dừng lại trước một ngôi nhà được sơn màu trung tính. Hai người xuống xe, anh bước đến cửa để mở còn cô thì nhìn ngó xung quanh một lượt, ngôi nhà nhìn hơi có phần lạnh như chủ nhân của nó vậy. Xung quanh chỉ có những cây tạo thế rất đẹp, gu này thuộc về người có tuổi hơn là anh chàng vẫn còn chưa già này.

– “Nhà riêng của anh sao?” Hạ Nghiên quan sát quay sang hỏi Khang.
– Ừ, vào thôi.

Qua cánh cửa sắt là đến một cách cửa gỗ khác cũng màu xanh đen, Hạ Nghiên tưởng rằng bên trong ngôi nhà phải lộng lẫy lắm nhưng không, một sự đơn giản nhưng lại vô cùng đặc biệt, sự hòa hợp của những bức tranh nhiều màu sắc với không gian giản đơn giúp mọi thứ cân bằng, không hề gây nhức mắt hay bí bức, thay vào đó là cảm giác vô cùng bình yên.

– Em muốn uống gì? Nước ép được không?
– Được.

Hạ Nghiên đi ngắm nghía những bức tranh được treo trong phòng, bức nào cũng chỉ có một chữ ký duy nhất, chắc Khang là fan của một họa sĩ nào đó. Có bức tranh vui, có bức cô không hiểu suy nghĩ của họa sĩ muốn nói đến nhưng vẫn thấy nó đẹp. Hạ Nghiên buột miệng hỏi:

– Anh là fan hâm mộ lớn của họa sĩ này à?
– “Là anh vẽ.” Khang ngồi xuống ghế salon to đùng được đặt giữa nhà ngắm nhìn Hạ Nghiên đang thưởng thức tác phẩm của anh.
– Thật sao, vậy vẽ tặng tôi một bức được không. Tôi cũng khá thích treo tranh trong nhà. À, xin lỗi nếu tôi đòi hỏi hơi quá đáng.

Khang đi đến bên cô, vuốt mái tóc cô rồi đi về phía hướng cửa phòng trong nhà, vẫy vẫy cô lại gần. Hạ Nghiên rảo bước đến. Cô sửng sốt vì căn phòng này như một cuộc triển lãm tranh thu nhỏ vậy, có cả những bức ảnh phong cảnh được treo lên tường, chắc là do anh chụp. Đột nhiên, cô dừng lại, một bức tranh rất to được treo riêng một bên tường, có cả đèn soi rọi sáng cả một góc trong phòng, bên dưới còn những bức tranh vẽ khác nhưng là cùng một người. Đã lâu rồi, cô không còn nhớ những việc nhỏ nhỏ tại Pháp, cũng không nghĩ mình đã có những khoảnh khắc cười rạng rỡ thế này. Hóa ra, người chụp cô lại là anh, người mà Đam nhắc tới lúc đó cũng là anh. Người bỏ qua anh là cô nhưng Khang lại chưa một từ bỏ việc thích cô, Hạ Nghiên sờ lên từng bức tranh được vẽ rất tỉ mỉ, nước mắt cứ thế rơi xuống… Cô không phải là đứa yếu đuối như thế nhưng trong hoàn cảnh này, cô chấp nhận để một người đàn ông nhìn thấy bản thân mình mỏng manh. Hạ Nghiên bước đến bên cạnh người đàn ông đang lặng lẽ nhìn cô mà ôm lấy, vùi mình vào trong lòng anh. Khang không nghĩ cô lại rơi nước mắt, anh hoảng sợ đẩy cô ra xem tình hình nhưng Hạ Nghiên càng ôm chặt hơn.

– Đừng, em muốn anh ôm em như thế này.

Khang luống cuống ôm chặt lấy cô, anh xoa đầu, vuốt ve tâm lưng Hạ Nghiên như muốn xoa dịu những tổn thương của cô. Anh không mong điều gì hơn ngoài việc cô có thể hiểu tình cảm anh dành cho cô nhiều như thế nào, thứ tình cảm đến anh còn không hiểu, chỉ biết nghe theo trái tim mình mách bảo. Mỗi lần nhớ cô là một bức tranh được ra đời, dần dần căn phòng này ngập tràn những hình ảnh của cô. Anh luôn tin rằng, nếu có một ngày Hạ Nghiên nhìn thấy chúng, sẽ vui vẻ trở lại như chính bức ảnh anh chụp cô tại Pháp, rạng rỡ như ánh nắng mặt trời.

Bạn đang đọc truyện Đời sống tình dục của Hạ Nghiên tại nguồn: http://truyensex68.com/doi-song-tinh-duc-cua-ha-nghien/

– “Tan làm anh đón em nhé, hôm nay chắc em phải giải quyết việc muộn hơn phải không, anh sử dụng hết cả buổi sáng của em rồi mà.” Khang nắm chặt tay Hạ Nghiên nói cười.
– Em sẽ gọi cho anh sau khi em xong việc, bây giờ anh về công ty sao, em vẫn chưa tin được anh là con của người lập ra công ty THD đó. Biết vậy em phải nhờ vả anh lâu rồi…
– Bây giờ vẫn chưa muộn, anh sẽ dồn hết tiền sang công ty em… Haha…

Khang đưa cô về công ty, tiếng cười trong xe mỗi lúc một nhiều, tuy vẫn có một chút gượng gạo trên khuôn mặt của hai người nhưng có lẽ Hạ Nghiên đã tìm được mảnh ghép lấp vào chỗ trống của cô, người có thể làm tan biến những ký ức đau buồn và thay vào đó là sự vui vẻ của cuộc sống.

Sau những ngày mệt mỏi, cuối cùng Khang và Hạ Nghiên đã bắt đầu một mối tình đơn giản như vậy. Những cuộc nói chuyện không giới hạn thời gian, những cuộc hẹn hò sau giờ làm hay lãng mạn hơn là xem những bộ phim cùng nhau. Tình yêu đúng là liều thuốc chữa được căn bệnh buồn bã, giúp những người cô đơn cảm thấy hạnh phúc hơn.

Bạn đang đọc truyện Đời sống tình dục của Hạ Nghiên tại nguồn: http://truyensex68.com/doi-song-tinh-duc-cua-ha-nghien/

Đầu tuần bận rộn, thứ sáu cuối tuần càng bận rộn hơn, ai ai cũng mong chờ thứ sáu máu chảy về tim, Hạ Nghiên cũng vậy. Dạo gần đây nhân viên thấy sếp mình cười nhiều hơn, họ vẫn tò mò về mối quan hệ của cô và Khang. Lâu lâu có người chat trong nhóm riêng công ty về việc họ nhìn thấy Khang lái chiếc xe đắt tiền đến đón sếp Nghiên. Cả công ty rần rần về tin tức nóng hổi của sếp nhưng cũng không dám hỏi về đời tư của Hạ Nghiên cả.

Không phải chỉ riêng nhân viên của cô, người sốt ruột hơn cả là bố mẹ, Đam đặc biệt là Andy. Sau khi biết tin cô đã có người yêu, người thì vui mừng, người thì ngày nào cũng khủng bố tin nhắn hỏi han thăm dò, người thì biến mất không tung tích. Có hôm cô hẹn họ ra ngoài nhưng cũng chỉ có mình Đam đi cùng, Đam nói Andy đi du lịch rồi nhưng chắc quên không nói cho cô biết. Hạ Nghiên nhắn tin, Andy cũng chỉ trả lời qua loa, duy có một lần không hiểu anh say hay không, tin nhắn vừa thể hiện sự buồn bã, vừa tiếc nuối lại mong muốn cô hạnh phúc. Hạ Nghiên thầm cảm ơn trời đất đã không để cô mất đi người bạn, người anh đáng yêu này.

RENG! RENG!

Màn hình hiện lên tên người gọi Khang bên cạnh được thêm một hình trái tim, mỗi lần thấy hình ký hiệu đó cô đều bật cười. Không hiểu sao cô lại thấy mình trẻ con khi để hình cute như vậy, tình yêu cũng có thể làm cho con người ta hơi có vấn đề cũng nên.

– “Em vẫn làm việc sao, chuẩn bị đi ăn trưa chưa? Anh qua đón em đi ăn nhé.” Vẫn giọng trầm ấm lịch lãm của người đàn ông đáng lẽ phải gọi cô là chị.
– “Chưa đâu, em vẫn còn một đống mẫu sản phẩm chưa chọn xong. Anh đã chuẩn bị nghỉ trưa rồi sao? À, gần mười hai giờ trưa rồi nhỉ, em chẳng nhìn đồng hồ nên quên mất. Anh mua đồ ăn đến cho em được không, em sợ ra ngoài lại chẳng muốn về làm nữa haha.”. Cô lại tự cười chính mình đến nỗi ngại ngùng, cô còn biết nũng nịu đòi hỏi người yêu mình nữa, đáng sợ thật.
– Vậy được, để anh mua đồ rồi qua chỗ em.

Mỗi ngày Khang đều nhắn tin hoặc gọi cho cô, đều đặn qua đón rồi đưa cô về nhà. Gần đây, anh về nhà cô, cô về nhà anh được chia đều trong tuần. Xung quanh đều nhận ra, hai ngôi nhà đã có thêm chủ nhân mới, xe của cô cũng chẳng buồn đi đến nữa, quần áo của cả hai được thêm vào trong tủ của mỗi người. Mọi thứ thay đổi đến chóng mặt nhưng Hạ Nghiên và Khang đều thích ứng rất nhanh.

Thể loại