… Có tiếng lạch cạch khiến Phú tỉnh giấc, anh dụi mắt. Thấy Hà đang lúi húi châm một nén hương trước bàn thờ của anh. Vái ba cái, nàng đang thì thầm điều gì đó.
Rời bàn thờ, Hà đi vào nhà vệ sinh. Như bao căn hộ chung cư mini khác, nhà tắm là phức hợp của bồn cầu, chậu rửa mặt, vòi hoa sen, máy giặt, các loại chai lọ hóa mỹ phẩm vệ sinh cá nhân…
Anh lặng lẽ bước theo, gọi to tên vợ. Tuy nhiên Hà không hề biết gì. Nàng vẫn âm thầm vào nhà tắm. Trạng thái mới ngủ dậy cộng với sự tiều tụy sau những ngày đau khổ vì mất chồng không khiến nhan sắc nàng suy giảm nhiều. Vẫn là người vợ thân yêu của anh thuở nào, vẫn thân hình ấy, vẫn khuôn mặt ấy, chỉ khác là khuôn mặt ấy thiếu đi những nét tươi vui mà anh thường thấy.
Đánh răng xong, Hà cởi quần áo, búi tóc, bật vòi hoa sen để tắm, thói quen mà nàng vẫn làm hàng ngày – tắm hai lần sáng và tối. Làn nước ấm bốc hơi nghi ngút bao phủ lấy tấm thân ngọc ngà của nàng, những giọt nước lấm tấm trên tóc và mặt như những viên ngọc trai nhỏ lấp lánh tô thắm thêm nét đẹp tinh tú. Đôi gò bồng đảo cao vút, trắng ngần, đầu vú nhỏ hồng tươi. Cặp mông cong và tròn được tôn lên một cách tối đa bởi đôi chân thon và thẳng.
Nàng xoa tay lên cặp vú cao đầy, bóp nhẹ. Một tay bất giác trượt xuống khu vực tam giác thần bí, miết nhẹ. Một tiếng rên “Ư… ư…” nhẹ nhàng phát ra từ đôi môi mảnh mai của nàng. Tiếng rên to dần khi nàng cho một ngón tay ấn sâu vào trong miết nhẹ.
– “Em đang thủ dâm sao?” – Phú tự hỏi…
Nàng dựa lưng vào tường, mặt ngửa lên trời, mắt lờ đờ, hơn thở gấp gáp. Những tiếng rên nhẹ, rủ rỉ phát ra đều đặn hòa cùng tiếng nước chảy róc rách.
Bỗng nàng ngồi thụp xuống, hai tay ôm mặt khóc nức nở.
– “Phú… ơi… chồng… ơi…” nàng khẽ gọi tên chồng trong tiếng nấc.
Phú chạy tới ôm vợ, nhưng cũng giống như lần trước, anh lại trượt qua thân thể Hà một cách vô vọng. Giờ anh chỉ biết ngồi bên cạnh để thầm an ủi nàng.
Tắm gội xong, Hà lau khô người và mặc bộ quần áo ngủ ở nhà. Hôm nay Chủ nhật được nghỉ nên nàng dậy trễ hơn mọi ngày. Đang định bắc bếp nấu bữa sáng thì tiếng chuông cửa reo. Nàng chạy ra mở cửa.
– “Chú Dũng ạ” – Nàng nhoẻn miệng gượng cười chào người hàng xóm.
– “Sáng chú chạy thể dục sớm, lúc về ngang qua chợ, mua ít đồ ăn. Tiện thể chú mua cho cháu con cá chép. Cháu ăn tẩm bổ, giữ gìn sức khỏe chứ dạo này chú thấy cháu tiều tụy đi nhiều đó” – Lão Dũng nói.
– “Bố tiên sư thằng chó, đạo đức giả” – Phú lẩm bẩm. Nhìn bộ mặt của lão bình thường dễ gần mà sao hôm nay anh cảm thấy thật ghê tởm.
– “Ấy chết, chú làm thế cháu ngại lắm. Vài bữa chú lại cho đồ thế này. Của cháu hết bao nhiêu tiền cháu gửi ạ”
– “Tiền nong gì. Có đáng bao nhiêu. Hàng xóm láng giềng, tối lửa tắt đèn có nhau, hơn nữa chú còn là chỗ đồng nghiệp của thằng Phú nữa”
Nhắc đến Phú lòng Hà như thắt lại, nét mặt trùng xuống thê nương.
Nghe câu “tối lửa tắt đèn” phát ra từ mồm lão Dũng mà lòng Phú muốn sôi máu.
– “Tối lửa tắt đèn cái con mẹ mày chứ, mày muốn thịt vợ bố thì có” – anh lẩm nhẩm.
Có vẻ như nhận ra lời nói đụng chạm của mình, lão Dũng nói vài câu bâng quơ rồi đi vào trong nhà đóng cửa. Hà đứng bần thần một lúc, quên cả nói lời cảm ơn tới lão. Nàng cũng khép cửa, miễn cưỡng xách con cá (ước chừng 2kg) đi vào trong nhà.
Đặt con cá lên chậu bếp. Nàng rửa tay, đi vào rửa mặt lại một lần nữa. Nhìn mình trong gương. Đúng là nàng tiều tụy đi nhiều. Hơn nữa từ ngày chồng mất nàng cũng quên luôn việc chăm chút trang điểm mỗi sáng ngủ dậy. Chỉ khi đến chỗ làm thì nàng mới vội quẹt một chút son lên môi gọi là cho có.
Quay lại bếp, nhìn con cá, nàng khẽ mỉm cười nhẹ. Kể cũng kỳ, từ ngày chồng nàng mất, cách vài ba hôm lão Dũng lại xách cho nàng một thứ gì đó, khi thì cân cam, lúc thì mấy lạng thịt, bữa thì nửa con gà… Hà cũng tự cười mình, lão đưa mà nàng vẫn nhận, chỉ nói vài câu khách sáo chiếu lệ rồi tính trả tiền mà lão toàn lỉnh mất nên nàng cũng kệ. Có lẽ do tâm trạng nàng giờ cũng không nghĩ ngợi được quá nhiều thứ khác.
Nàng bắc bếp, làm một nồi chép om dưa thật to. Có lẽ lúc này, hoạt động chân tay, như vào bếp chẳng hạn, sẽ giúp nàng khuây khỏa hơn là cứ nằm ỳ một chỗ.
Phú chỉ biết đứng một chỗ nhìn nàng làm bếp. Khuôn mặt thanh tú của nàng giờ lấm tấm mồ hôi nhìn lại càng đẹp một cách lạ lùng.
Đun nấu xong, Hà bắc nồi cá ra bàn ăn. Sắp 2 bộ bát đũa hai bên rồi vào rửa tay, bỏ tạp dề. Phú tự hỏi “Sao cô ấy lại bày 2 bộ bát đũa làm gì vậy ta?”
Hà chạy ra ngoài, bấm chuông căn hộ của lão Dũng. Lão Dũng ra mở cửa trong trang phục quần đùi, áo may ô thường thấy khi ở nhà. Có lẽ cũng quen với phong cách này của lão nên Hà cũng không lấy làm bất ngờ hay ngại ngùng.
– “Hà à, gì thế cháu?”
– “Dạ con cá lúc nãy chú…”
– “À, chú nói rồi, không phải tiền nong gì đâu, cháu khách sáo quá”
– “Dạ ý cháu không phải như vậy. Cháu mới làm nồi cá chép om dưa. Con cá chú mua to quá, mình cháu ăn không hết. Cháu mời chú qua dùng bữa với cháu cho vui. Nhân thể cháu cảm ơn chú đã nhiều lần mua đồ ăn cho cháu”
– “Ờ… vậy đợi chú chút chú sang ngay”
Có lẽ cũng khá bất ngờ trước lời mời của Hà nên lão Dũng có vẻ khá ngập ngừng. Lão quay vào trong và Hà cũng quay về căn hộ của mình.
Một lúc sau có tiếng gõ cửa.
– “Dạ chú vào đi ạ, cháu không khóa cửa” – Hà đang lúi húi sửa soạn trong bếp.
– “Chà thơm quá nhỉ” – Lão khịt khịt cái mũi.
– “Bố thằng chó” – Phú lại lẩm bẩm…
Lão Dũng tự nhiên như ruồi, ngồi luôn vào bàn ăn. Tuy nhiên con mắt lúc này của lão đang nhìn chằm chằm vào cặp mông của Hà. Dù bộ quần áo mặc nhà tương đối kín đáo nhưng sự gồ ghề trên cơ thể của nàng thật khó có thể che đậy hết được.
– “Chú dùng bia nhé, nhà cháu lại không có rượu” – Hà vừa mở tủ lạnh vừa nói vọng ra.
– “Ừ, chú thì thế nào cũng được”
Nàng đem 2 lon Heineken (trước đây Phú vẫn thường uống, trong tủ lúc nào cũng để sẵn 6 – 7 lon giữ lạnh) cùng một cái cốc ra để trước mặt lão.
– “Chú xin. Cháu cũng dùng chứ”
– “Dạ không. Cháu không biết uống, chú cứ uống tự nhiên”
– “Cháu mời chú ạ”
– “Ừ mình ăn đi cháu”
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện khá “vào”. Chủ đề hết đời sống, thời sự đến chuyện đầu ngõ, cuối hẻm. Trong khi Hà thì khá vô tư trong câu chuyện thì lão Dũng chốc chốc lại lén nhìn bầu ngực của Hà đang căng lên sau lớp áo. Tuy đã mặc áo lót nhưng do cổ áo hơi sâu nên lão dũng có thể thấy được cái khe chết người giữa ngực nàng. Chưa kể chiếc cổ dài, tròn, mướt của nàng cũng là một điểm đến trong ánh mắt nhìn của lão. Dương vật của lão một cách vô thức đã cửng lên từ bao giờ, nhưng do vướng bàn ăn nên Hà hoàn toàn không hay biết gì.
Câu chuyện trở nên trùng xuống khi chủ đề quay về cuộc sống gia đình. Lão Dũng tỏ vẻ cảm thông và xúc động:
– “Giá như hôm đấy chú nhanh tay hơn một chút thì đã quăng cho nó được cái dây để nó túm vào rồi”.
Nghe đến đây Phú lại sôi máu, nhưng anh cũng chỉ biết đứng nhìn chứ không thể làm gì khác.
– “Dạ thôi chú không cần nhắc lại chuyện đó đâu. Dù sao cũng là tai nạn lao động thôi ạ” – Hà nói mà trực như sắp khóc.
– “Tai nạn?” – Phú gằn giọng – “Đó là giết người thì có.”
– “Cháu cũng không nên giữ mãi nỗi buồn làm gì, mình còn trẻ, còn phải sống cho tương lai trước mắt” – Lão Dũng ra vẻ động viên an ủi nhưng mắt không quên liếc vào khe ngực của Hà.
– “Dạ vâng ạ”
– “Thôi chú no rồi. Hà nấu ăn giỏi thật đấy” – Lão Dũng nhả lời thay đổi không khí.
– “Dạ, thường thôi mà chú”
Mặt Hà cũng giãn ra và tươi hơn đôi chút.
– “Chú ra bàn ngồi uống nước để cháu dọn ạ.”
– “Ừ… à… ờh…” – Lão Dũng định đứng lên nhưng chợt nhận ra là con cu mình đang cửng tót, lùm lùm như cái lều ở trong quần đội lên. Lão vắt chân chữ ngũ, với tay lấy cái tăm xỉa răng để chống chế.
Hà vẫn không để ý. Nàng thoăn thoắt dọn dẹp đồ ăn thừa và bát đũa trên bàn. Sau đó lại lúi húi trong bếp rửa đồ.
Ngồi một lúc lão Dũng cũng đứng lên.
– “Thôi chú về đây, cháu dọn nốt nhé. Cảm ơn cháu về bữa ăn rất ngon”
– “Dạ chú ngồi uống nước đã ạ”
– “Thôi chú phải về, lát còn đi đánh cờ với mấy ông bạn”
– “Dạ, cháu chào chú ạ”
Lão Dũng cố quay lại “ngắm” nàng một cái rồi từ từ đi về nhà.
Phú lúc này cũng chả biết làm gì hơn là ngồi nhìn vợ mình rửa bát, lau dọn.
Buổi trưa, sau khi Hà đã vào phòng nằm nghỉ. Phú thấy cũng cuồng chân. Anh lững thững đi ra ngoài cho khuây khỏa. Gần khu chung cư mini của anh có một cái hồ điều hòa và vườn hoa nhỏ. Lác đác vài người ngồi ghế đá hóng mát. Còn có một vài cần thủ đang thong dong thả câu ven hồ. Kể cũng lạ, toàn những ông “giời đày”, nắng cũng ngồi, mưa cũng ngồi, ngồi quanh năm được.
Lang thang ven hồ, Phú lại gần một ông lão đang câu dưới tán bằng lăng. Có vẻ như là một lão ngư sát cá. Nhìn thùng cá của ông chắc cũng được 2 – 3 cân toàn Rô Phi. Đang mon men nhìn vào thùng cá bỗng nhiên ông lão quay sang hỏi:
– “Thế nào chàng trai, cũng khoái câu cá à?”
Câu hỏi của ông cụ khiến Phú vừa sửng sốt, choáng váng xen lẫn vui mừng.
– “Cụ nhìn thấy cháu ạ?”
– “Thấy chứ sao không thấy”
– “Ta ngày nào chẳng nhìn thấy cậu đi ra đi vào khu chung cư kia”
– “Dạ, sao cháu ngày nào cũng tập thể dục quanh đây mà có thấy cụ đâu nhỉ?”
– “Haha… giờ cậu mới thấy được ta thôi”.
– “Vậy cụ cũng là ma ạ?”
– “Ma? Ma sao? Hahaha…”
– “Sao cụ cười ạ”
– “Ta không những là ma mà còn là ma Cụ nữa kìa. Hahaha…”
Phú ngẩn người chưa hiểu.
– “Đùa chút thôi chàng trai. Ta là đại sứ của âm giới, là người đưa tin giữa âm giới và những người như cậu trong thời gian ân hạn lưu trần.”
– “Những người như cháu? Ân hạn lưu trần là sao ạ?”
– “Nói để cậu dễ hiểu: Những người như cậu do bị chết oan, nên hồn vía sẽ được “phụ cấp” một khoảng thời gian ân hạn 49 ngày lưu lại trần thế để thực hiện một di nguyện cuối cùng trước khi chính thức trở về âm giới siêu thoát, chuyển kiếp đầu thai.”
– “Như vậy cháu còn 49 ngày để lưu lại đây thôi sao?”
– “Không phải 49 ngày, giờ chỉ còn 48 ngày thôi, thời gian của cậu được tính từ hôm qua rồi.”
– “Dạ, vậy còn di nguyện cuối cùng là sao và thực hiện như thế nào ạ?”
– “Cái này là phụ thuộc vào cậu. Thực hiện như thế nào cũng là do cậu?”
– “Cháu biết nhưng cháu giờ không thể làm gì được, mọi thứ với cháu đều như sương khói thì cháu thực hiện được gì cơ chứ?”
– “Tôi chỉ có nhiệm vụ truyền lại thông tin cho cậu như vậy thôi. Việc còn lại hoàn toàn phụ thuộc vào cậu. Tuy nhiên tôi cần nói thêm cho cậu hai điều này: Thứ nhất, việc cậu làm được gì hoàn toàn phụ thuộc vào căn số và pháp lực của cậu. Vì thế hãy TẬP TRUNG vào đó. Thứ hai, cậu không được phép giết người, nếu cậu vi phạm thì sẽ bị hồn siêu phách tán, mãi mãi không thể siêu thoát chuyển kiếp”.
– “Giờ ta phải đi đây, cá câu đủ rồi, hahaha…”
– “Dạ vâng, nhưng…”
Phú chưa kịp nói hết câu thì hình bóng cụ già đã biến mất trước mặt anh.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13