Nam với tay lấy cái lồng bàn đậy mâm thức ăn lại, anh bước từng bước khó nhọc. Đặt lưng lên võng, Nam lấy điện thoại gọi cho Uyên… vẫn là bài hát quen thuộc nhưng vẫn không ai nghe máy. Không biết có làm sao không mà trưa giờ anh gọi mãi không được. Sáng nay Uyên sang nhà anh sớm, lui cui nấu cơm cho anh. Uyên dọn sẵn lên phòng khách, dặn anh ăn trưa đúng giờ và nhớ uống thuốc, chiều thì hâm lại cho nóng rồi ăn, cô chuẩn bị sẵn cái bếp gas mini bên cạnh.
Uyên nói anh hnay cô dạy cả ngày, rồi tranh thủ đi họp lớp cấp 3. Trưa Nam gọi nhờ Uyên sẵn ở trường cầm tài liệu bộ môn về giúp anh, nhưng không gọi được. Chiều nay anh gọi lại mấy lần đều vậy. Nam cảm thấy hơi lo lắng. Một con người từng trải qua cảm giác mất mát sẽ luôn lo sợ nó lại đến một lần nữa. Nam có gọi cho thầy Hào thì thầy nói Uyên về lúc trưa, chiều thầy lại không có tiết nên thầy không có vào trường. Nam định gọi sang nhà Uyên nhưng anh lại ngại, từ ngày Uyên lui tới chăm sóc Nam, anh luôn có cảm giác ngài ngại với gia đình Uyên dù mọi người luôn vui vẻ và động viên anh.
Đã 8h tối rồi, nếu Uyên không ghé thì cũng đã gọi cho anh, hay chí ít thì cũng nghe dt của anh. Hay là cô gặp phải chuyện gì? Nam hoang mang hẳn ra. Nam quyết định gọi sang nhà Uyên.
– Alo!
– Dạ em là Nam đây ah, chị Sáu phải không?
– Dạ, cậu Nam đấy ah. Có gì không cậu?
– Ah, Uyên có nhà không vậy chị?
– Cô Uyên đi lúc sáng chưa thấy về. Cậu gọi đt của cô ấy xem.
– Dạ, để em gọi thử, cảm ơn chị nhé.
– Không có gì, vậy thôi nha cậu.
– Dạ, chào chị.
Nam cố gọi Uyên lần nữa, vẫn là nhạc chờ… ơ, Uyên nghe máy.
– Alo ola, bé Uyên đang bận, chú thím gọi lại sau 0 giờ nhé, hé hé hé.
– Ơ ơ.
Nam ú ớ và chợ nghe tiếng Uyên.
– Đưa điện thoại cho Uyên, giỡn hoài… Títttttt títtttttt títttttttt.
Nam buông điện thoại xuống…
30p sau Uyên bước vào nhà Nam.
Nam ngồi dậy nhìn cô mỉm cười.
– Em đi cả ngày làm anh lo quá.
– Em…
– Anh ăn cơm uống thuốc rồi, em về bên nhà nghỉ ngơi sớm rồi mai đi dạy.
– Để em dọn cơm xuống cất đã.
– Thôi…
Uyên giở lồng bàn, thức ăn cô nấu vẫn còn y nguyên, nồi cơm chỉ vơi đi vài muỗng.
– Anh không ăn cơm ah?
– Ờ anh có ăn 1 chút rồi. Lát đói anh ăn. Em về sớm đi, đường tối chạy xe nguy hiểm.
– Bộ em ở lại đây không được hay sao mà cứ hối em về!
– Tùy em thôi, anh chỉ lo cho em chứ em đi hay ở anh quản được đâu!
– Ơ, anh giận em đấy ah?
– Không, không có gì. Thôi anh mệt rồi, anh muốn nghỉ 1 tí.
Uyên lại ngồi xuống đất kế bên Nam.
– Lúc trưa em đi vội bỏ quên điện thoại trong ngăn bàn. Chiều em quay lại lấy nhưng không có xem. Đến khi xem thì đông người quá em không gọi lại anh. Lúc nãy anh Đạt bạn anh Quân…
– Quân?
Uyên vừa kịp nhận ra mình nói điều không nên nói.
– Ah, anh Quân học chung với em cấp 3. Hnay đi họp lớp ảnh dẫn anh Đạt bạn ảnh theo. Ảnh giật đt cố tình chọc em.
– Vậy là em có thấy anh gọi?
– Em…
– Em nt cho anh biết từ sớm được mà.
– …
– Anh chỉ lo lắng không biết em có gặp chuyện gì không mà sao gọi em không được, chỉ vậy thôi. Giờ em không sao là tốt rồi.
– Không phải như anh nghĩ đâu, là…
– Anh có nghĩ gì đâu. Thôi, không nói chuyện này nữa. Anh hơi nhức đầu, anh muốn nằm 1 tí.
Uyên không dám nói gì nữa. Cô ra ngoài hiên ngồi. Không biết bây giờ phải nói thế nào cho anh hiểu, chỉ tại Quân… vừa nhắc thì Quân gọi cho cô.
– Alo, Uyên ah. Sao về nhanh vậy em, mọi người đang vui mà.
– Em có việc nhà. Em gọi cho anh sau nhé.
– Ờ, làm vắng em mọi người mất cả vui chuẩn bị giải tán đây. Hay em ở đâu anh đón em ăn khuya nhé.
– Thôi, em không đi được. Em gọi anh sau, em cúp máy đây.
Tuy Uyên cố nói thật nhỏ nhưng Nam nghe thấy cả. Anh lờ mờ nhận ra toàn bộ câu chuyện hôm nay. Chắc chắn là Uyên đã gặp Quân. Anh cảm thấy rất khó chịu, anh trở mình mấy lần. Uyên quay vào nhà.
– Để em đi tắm rồi thay tấm drap cho anh vào ngủ nha.
– Thôi, anh vào ngủ luôn đây. Em về thì khóa cửa lại giùm anh.
Uyên dìu anh vào phòng mà có cảm giác anh cố tự bước đi không muốn dựa vào cô.
Uyên mở tủ lấy đồ đi ra sau tắm.
Từ lúc Nam về đến giờ, 1 tuần thì Uyên đã ngủ nhà Nam hết 5, 6 ngày. Chỉ có hôm nào mẹ cô không trực ngủ ở nhà mà bố đi công tác thì cô mới về nhà ngủ với bà, cũng là để mẹ con tâm sự chuyện cô và Nam. Cô và Nam ngủ chung giường trong phòng. Tuy nhiên cả anh và cô đều tránh nghĩ đến chuyện ấy, phần lớn là vì sức khỏe của anh, lúc này mọi vận động của Nam đều ảnh hưởng đến quá trình hồi phục. Chuyện ôm ấp hay vận động nhẹ nhàng thì cả 2 vẫn không thể tránh khỏi, dù gì cũng là 2 kẻ yêu nhau nằm chung 1 giường.
Uyên bước vào phòng và hơi ngạc nhiên, Nam nằm ngay sát bên ngoài. Bình thường Nam luôn lên giường trước vì Uyên còn đóng cửa và tắt đèn, anh sẽ nằm bên trong để tiện cho sáng Uyên dậy và đi sớm.
– Ơ, đàn ông gì kỳ, giận cái định cho người ta ngủ ngoài sân ah?
Nam vẫn nằm im không nhúc nhích.
Uyên nhảy tót lên bò vào phía trong nằm.
– Hơ hơ, em cứ vào.
– Từ mai em không cần ngủ lại nữa.
– Ơ, sao thế?
– Em ở bên nhà cho thoải mái, em ở lại đây anh làm vướng bận em quá.
Uyên ngồi bật dậy, cô ngồi xếp bằng nhìn thẳng vào Nam.
– Anh đủ rồi nhaaaaaa. Em thừa nhận hôm nay em có ham chơi về trễ. Nhưng em có làm gì sai đâu và cũng đã xin lỗi anh hồi nãy rồi. Anh cứ nói hoài, quá đáng lắm.
– Ừ, anh nói hoài vậy đó. Em không thích thì đừng nghe.
– Ơ, anh cứ nói vào lỗ tai em, leo lên giường cũng còn nói, bĩu em không nghe là làm sao không nghe.
– Em không cần ở đây với anh thì sẽ không nghe nữa.
– Ơ, anh đuổi em hả? Nãy giờ cũng đuổi mấy lần rồi nha.
– Em cứ cho là vậy đi.
– Mà anh nói đi, tại sao anh lại như thế. Em làm gì.
– Anh chả sao cả, em làm gì không liên quan tới anh.
– Không làm gì, không liên qua mà anh cứ trách móc em. Thà anh nói thẳng ra đi, em làm sai cái gì.
Nam im lặng không nói gì.
– Em đi với Quân làm anh khó chịu chứ gì?
– Em tự nghĩ thế.
– Nhưng em biết anh cũng nghĩ như thế. Đúng, em có gặp Quân, mà tại ảnh từng học chung với em, họp lớp thì ảnh và em cùng có mặt là chuyện bình thường mà. Mà Quân có là gì đâu mà anh phải ghen với ảnh, mấy năm rồi em mới gặp lại ảnh mà.
– Anh không ghen gì cả. Em làm gì là quyền của em. Cả đt em cũng đưa người ta nghe, anh còn dám nói gì em.
– Ơ, là bạn anh ấy giật điện thoại của em, sao em chụp kịp, em đã đòi lại liền mà. Em bỏ đi chạy về với anh liền còn gì.
– Hóa ra anh lúc đó anh ta không giật điện thoại thì sáng em mới về.
– Ơ, anh nói ngang quá àh, anh toàn bắt bẻ chuyện đâu đâu, nói với anh cũng như không.
– Anh có bắt em nói đâu, anh cũng có bắt em phải về đâu, tự em về thôi.
Uyên cảm thấy tức không thể tả.
– Anh nói vậy là ý gì. Vậy giờ anh nói 1 tiếng, em đi về ngay, không ở đây chướng mắt anh nữa.
– …
Nam suýt bật ra một câu gì đó nhưng anh kịp kìm lại. Anh xoay người quay mặt ra ngoài.
Uyên bực bội leo xuống giường, ra phòng khách nằm khóc thút thít.
Đêm nay, trong căn nhà nhỏ… có hai người không ngủ!
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17