Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 21: Chat sex

Liên về đến nhà cũng hơn 9: 30 tối. Từ trưa đến giờ không ăn uống bất cứ một thứ gì, lại dầm gió hồ Tây nên người cảm thấy hơi gai gai sốt. Nhưng không thấy đói, chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi. Chẳng có tâm trạng nào ăn uống. Liên tắm qua rồi lên giường quấn chăn, không thiết tha bất cứ chuyện gì. Liên đã hy vọng bao nhiêu thì thành thất vọng bấy nhiêu. Vẫn tưởng vợ chồng sau 1 tháng mới gặp lại nhau thì ít nhiều cũng có cơ hội để nói với nhau vài câu.

Ai dè, thời gian vẫn chưa đủ nhiều để anh Trường có thể quên đi được chuyện hôm đó. Liên cần cho anh thêm thời gian hay Liên phải làm điều khác? Hôm nay bị anh xối xả như thế nhưng Liên không có giận anh. Chỉ cay đắng cho bản thân mà thôi. Đó là hậu quả mà Liên phải gánh chịu, mặc dù chuyện với bố chồng thực ra mà nói không phải do lỗi của Liên gây ra. Nhưng dù sao đi nữa, Liên cũng là một phần của tội lỗi. Nếu đêm đó, Liên tỉnh táo hơn để nhận ra người đó không phải là chồng, Liên không bị cảm xúc nhục dục chi phối, Liên sẽ không bị nhầm lẫn.

Cứ mải mê nghĩ ngợi như vậy mãi, rồi có tiếng chuông điện thoại báo có tin nhắn. À ừ, Liên vẫn còn có một việc phải làm. Đó là nói chuyện với Minh, không biết thằng bé đã nghĩ thông suốt chưa. Liên cũng chẳng có tâm trạng nào mà tâm sự với Minh đâu, nhưng vì con, vì thằng Tuấn, Liên bắt buộc phải làm.

Lục điện thoại ở túi xách, Liên nhìn vào màn hình, có nhiều tin nhắn điện thoại, zalo, gọi nhỡ vì từ lúc ở cửa công ty anh Trường đến tận lúc về Liên chưa động vào điện thoại. Lướt qua một lượt xem có tin nhắn nào quan trọng không?

Tin nhắn điện thoại thì toàn quảng cáo.

Cuộc gọi nhỡ Liên thấy có 1, là số lạ, nhưng số rất đẹp, tam hoa 6 và 8. Không biết là ai. Thời gian thì cách đây khoảng 30 phút thôi. Để lát Liên xem là ai gọi.

Tin nhắn Zalo thì thấy có 2 tin quan trọng, một là của Tuấn, vừa mới nhắn xong. Còn lại là của Minh. Liên mở tin nhắn của Tuấn ra. Đọc xong mà Liên thấy ấm áp. Một tia hy vọng mong manh về hạnh phúc gia đình chợt lóe lên sau khi dập tắt hoàn toàn từ lúc Liên gặp anh Trường.

Tuấn nhắn như thế này: “Mẹ về đến nhà chưa? Bố vừa nhắn cho con bảo con hỏi xem mẹ về nhà chưa? Có chuyện gì à mẹ, từ lúc mẹ đi, lần đầu tiên con thấy bố nhắn hỏi con về mẹ.”

Chắc chắn là Tuấn không thể bịa ra chuyện này để động viên Liên được, bởi Tuấn không biết là Liên đi tìm anh Trường. Vậy là anh Trường vẫn quan tâm tới vợ. Anh biết Liên đang ở tâm trạng không tốt, đi về không an toàn nên lo lắng mà nhờ Tuấn hỏi thăm. Và thêm một lý do nữa khiến Liên có niềm tin hơn đó là, đến thời điểm này vẫn không thấy anh Trường đả động gì đến việc ly hôn. Nếu anh thực sự muốn cắt đứt với Liên, thực sự không thể tha thứ cho Liên thì anh đã ly hôn rồi. Lý do anh ly hôn đã quá đủ.

Liên tự mỉm cười với chính mình. Vậy là vẫn còn cơ hội.

Liên nhắn lại con: “Mẹ vừa về nhà rồi. Con nhắn lại cho bố yên tâm.”

Tuấn: “Mẹ đi tìm bố à? Bố hết giận mẹ chưa? Mẹ sắp được về nhà chưa?”

Liên: “Ừ, bố chưa hết giận mẹ, nhưng sắp rồi.”

Liên động viên con như thế, cho nó một hy vọng và cũng là cho chính mình một hy vọng về một gia đình ấm êm như đã từng có.

Tuấn: “Vâng, con không muốn mẹ ở ngoài đâu. Quen có mẹ ở nhà rồi.”

Liên: “Cố gắng lên con. À, con học xong chưa? Đang làm gì?”

Tuấn: “Con học xong rồi. Đang nói chuyện với cô Mỹ Anh mẹ ạ.”

Liên ngập ngừng không trả lời. Con đang nói chuyện với chị Mỹ Anh, trưa nay thì gặp nhau ở phòng riêng, giờ thì nói chuyện điện thoại. Mọi chuyện tiến triển nhanh quá, nhanh đến nỗi Liên bắt đầu có cảm giác mình không theo kịp nữa rồi.

Liên: “Ờ, con nói chuyện đi nhé. Con phải nhớ là, tất cả những gì mẹ làm đều là vì con, vì gia đình mình.”

Tuấn: “Vâng, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ, G9.” Liên tích trái tim vào tin nhắn của con.

Hết nhắn tin với Tuấn, Liên chưa vội nhấp vào tin nhắn của Minh mà quay trở lại màn hình điện thoại, nhìn vào số gọi lỡ, số rất đẹp, không biết của ai nhưng chắc chắn không phải là số quảng cáo. Cũng có thể là của khách hàng cỡ bự nào đó của Liên, họ gọi Liên để vay tiền của Ngân hàng cũng không biết chừng. Vì không muốn bỏ lỡ, Liên bấm nút gọi lại.

Chỉ vài hồi chuông thì có người bốc máy, tiếng ồn ào cũng vang trong tai Liên, là tiếng bình luận viên bóng đá, người gọi này đang xem bóng đá.

– A lô chị Liên à?

Liên nghe giọng quen quen nhưng tạm thời chưa nhớ ra là ai, tiếng ồn ào cũng chấm dứt.

– Xin lỗi ai đấy ạ?
– Em Hoàng đây?
– Hoàng nào nhỉ?
– Hoàng công ty anh Trường.

Liên đã nhận ra rồi, thì ra cậu Hoàng chủ tịch, không biết gọi cho Liên có việc gì, có phải là anh Trường xảy ra việc gì không.

– À, cậu Hoàng chủ tịch à, anh Trường có chuyện gì phải không?
– Không, bọn em đang xem bóng đá cùng nhau. Anh Trường không có việc gì.

Liên cảm thấy hơi kỳ lạ. Anh Trường đã không có việc gì, vậy tại sao cậu Hoàng lại gọi cho Liên, chắc là không có khả năng anh Trường cho số, nhưng việc Hoàng có được số của Liên cũng không khó khăn gì. Nhiều nhân viên ở Công ty anh Trường biết số điện thoại của Liên, chỉ một vài thao tác nhỏ là lấy được số ngay.

– Vậy cậu Hoàng gọi cho chị có việc gì không?
– Em gọi để xem chị đã về nhà an toàn chưa? Vừa nãy gặp chị em chưa kịp nói gì, dạo chị có khỏe không? Nếu cần gì hỗ trợ chị cứ liên lạc với em. Lúc nào em cũng sẵn sàng.

Liên không nghe nhầm vì Liên đang rất tỉnh táo. Không lẽ cậu Hoàng này biết chuyện của gia đình Liên. Rất có thể anh Trường trong lúc uống rượu cũng hở ra điều gì đó, có thể là cậu ta không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng việc Liên không sống ở nhà, vợ chồng Liên đang có mối bất hòa là chắc chắn.

– Chị về nhà rồi. Cảm ơn cậu. Nếu không còn việc gì nữa thì chị cúp máy đây.

Liên định dập máy thì tiếng Hoàng với lại: À chị Liên này, chị em mình có thể gặp riêng được không? Em có một số việc muốn trao đổi với chị.

Liên trả lời rất dứt khoát: Chị bận nhiều việc lắm không thể gặp riêng em được. Thế nhé, chị cúp máy đây.

Trước khi ngắt máy, Liên còn nghe rõ tiếng cậu Hoàng vớt vát muốn nói chuyện tiếp. Đối với tên chủ tịch này, Liên hoàn toàn không có một chút thiện cảm nào. Từ ánh mắt, hành động đến giọng nói có cái gì đó làm Liên cảm thấy nguy hiểm. Liên sẽ không cho cậu ta có cơ hội nào để tiếp cận mình. Nhưng còn đối với anh Trường thì sao. Liên chỉ lo anh tối ngày tiếp xúc với Hoàng sẽ nhiễm thói hư tật xấu nào đó.

Chuyện anh đi ăn uống tiếp khách, xong đi hát hò gì đó thì từ trước đã có rồi, cũng không có gì. Nhưng từ dạo cậu Hoàng làm chủ tịch, tần suất đã nhiều hơn, lại về muộn hơn, uống lại say hơn. Và hôm nay, không phải là đi hát mà đi xem bóng đá. Anh Trường rất thích xem bóng đá, nhưng từ trước anh toàn xem ở nhà, anh nói xem ở nhà yên tĩnh mới tập trung được, ở quán ồn ào xem không sướng.

Hy vọng những dự cảm của Liên không xảy ra.

Bạn đang đọc truyện Chuyện của Liên tại nguồn: http://truyensex68.com/chuyen-cua-lien/

Mở tin nhắn của Minh ra thì thấy cu cậu đã nhắn được cách đây nửa tiếng.

Minh: “Mẹ đang làm gì?”

Liên nhắn lại: “Con đã suy nghĩ xong chưa?”

Minh: “Con đã suy nghĩ xong, con sẽ nói tất cả những gì con muốn với mẹ. Nhưng mẹ phải hứa là không được nói lại với mẹ Trâm của con đâu đấy. Con sợ mẹ Trâm biết được sẽ đánh con.”

Vậy là Minh đã quyết định nói ra tất. Liên nghĩ, việc trưa nay, Tuấn xuống phòng chị Mỹ Anh, còn Thùy Trâm thì đón Quang về nhà riêng đã tác động tới Minh. Nó dù sao vẫn còn trẻ, háu đá, thấy bạn được hơn nên không muốn mình bị bỏ lại phía sau.

Nếu như vừa rồi không nhận được tin nhắn của Tuấn thì Liên chắc chắn sẽ không có tâm trạng để nói chuyện với Minh, sẽ nói nó cho mẹ thêm 1 ngày. Nhưng hiện giờ, tâm trạng Liên đã hồi phục khá tốt. Mà việc này trước sau gì mình cũng phải làm. Vì vậy Liên bắt đầu tập trung nhắn tin với Minh.

Liên: “Mẹ hứa giữ bí mật. Yên tâm nhé.”

Minh: “Vâng”

Thế là gần 1 tiếng đồng hồ sau đó, với sự gợi mở của Liên, Minh đã nói hết tất cả những gì mình mong muốn đối với mẹ Trâm. Liên không bất ngờ, không kinh tởm và khinh bỉ Minh. Bởi tất cả những suy nghĩ đó Liên đã biết trước qua tin nhắn của nhóm “3 chàng lính ngự lâm” rồi. Quả đúng như Minh nói, nó đã nói hết, kể cả chuyện nó trộn tinh trùng vào hộp sữa chua rồi bôi lên mặt mẹ, bón cho mẹ ăn nửa hộp còn lại. Chuyện nó rình theo dõi kỳ kinh nguyệt, chuyện nó thủ dâm và xuất tinh vào băng vệ sinh rồi trộn lẫn hai thứ đỏ – trắng vào với nhau, chuyện nó mong muốn được làm sạch bướm mỗi lần mẹ Trâm đến tháng. V. V. Tất cả. Cả những chuyện mà nó không nói trên nhóm với bọn bạn.

Liên đã khéo léo, tế nhị và hoàn toàn không có thái độ trách móc gì đối với những hành động đó. Tất nhiên là Liên không dùng những ngôn từ mang tính cổ vũ, động viên vì những việc làm đó, vì nếu làm sẽ là đả kích và tạo tâm lý e ngại không dám chia sẻ cho Minh. Minh cũng hoàn toàn không biết được là mẹ Trâm của nó đã biết hết tất cả rồi, chỉ là không nói cho nó biết mà thôi.

Mục tiêu đầu tiên của lần nói chuyện thứ nhất này chỉ có vậy, phải để Minh nói hết ra, nói ra bằng sạch, có như vậy nó mới có được trạng thái gọi là “giải tỏa tâm lý”, chị Mỹ Anh bảo thế. Và có lẽ chị cũng đang thực hiện điều đó đối với Tuấn. Còn Thùy Trâm, rất có thể, buổi trưa nay, lúc em ấy đưa Quang về nhà riêng, em ấy sẽ mặc đồ lót cho Quang ngắm, giống như là ngắm mẹ Mỹ Anh của Quang vậy.

Bọn trẻ Tuấn Minh Quang ở một góc độ nào đó, cũng giống như tâm trạng của Liên lúc này. Liên muốn nói hết suy nghĩ, tình cảm của mình cho anh nghe, cho anh hiểu. Có như vậy Liên mới cảm thấy áp lực của mình giảm đi. Cái cảm giác muốn nói mà không được nói, muốn chia sẻ mà không được lắng nghe nó ghê gớm lắm. Nói chuyện với Minh xong, Liên cũng hiểu thêm một lý do mà nhóm Zalo “3 chàng lính ngự lâm” được thành lập. Chúng chia sẻ lên nhóm những điều riêng tư nhất, đáng xấu hổ nhất cho bạn chúng nghe không phải là vì muốn khoe khoang hay xin ý kiến này nọ. Nó đơn giản chỉ là nơi để chúng dốc bầu tâm sự, giải tỏa áp lực tâm lý đè nặng trong trí óc mà thôi.

Nếu chúng được thỏa mãn, đương nhiên chúng sẽ không chia sẻ đâu, chúng sẽ giữ riêng cho mình, tận hưởng riêng nó trong thế giới của mình. Nhưng thực tế lại đi ngược lại, mỗi ngày qua đi là áp lực lại càng tăng, chúng cần phải xả van để giải tỏa, cân bằng cảm xúc. Nhóm Zalo của chúng chính là nơi như vậy, rất cần với bọn trẻ.

Không biết chị Mỹ Anh và Thùy Trâm có hiểu được điều đó không, Liên thì Liên hiểu rồi.

Minh: “Mẹ có kinh tởm con không?”

Liên: “Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ mẹ kinh tởm con.”

Minh: “Vậy mẹ con mình sẽ tiếp tục nói chuyện với nhau chứ.”

Liên: “Đương nhiên rồi, mẹ tôn trọng những suy nghĩ của con.”

Buổi hôm nay đến đây đã đủ, Minh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi chia sẻ những điều đó cho một người bằng tuổi mẹ mình. Liên muốn để dành việc “định hướng tình dục” lại cho Minh vào ngày hôm sau, hôm nay cũng muộn rồi và thế là đủ.

Liên: “Giờ cũng muộn rồi, mai mẹ con mình nói chuyện tiếp nhé. Mẹ hy vọng rằng con sẽ tiếp tục chia sẻ cho mẹ những điều con nghĩ giống như là hôm nay.”

Minh: “Vâng, con cảm ơn mẹ, nói chuyện với mẹ con thấy rất thoải mái. Bye mẹ nhé.”

Cất điện thoại, Liên nhắm mắt. Lại nghĩ ngợi lung tung.

Bạn đang đọc truyện Chuyện của Liên tại nguồn: http://truyensex68.com/chuyen-cua-lien/

– Ơ Liên, sao đầu giờ sáng đã đến tìm anh, có chuyện gì à?

Liên đang đứng trước cửa phòng của sếp Thục. Chuyện hôm qua anh Thục tìm gặp anh Trường có ảnh hương nghiêm trọng đến mối quan hệ của vợ chồng Liên. Anh Trường đang hiểu lầm Liên, và giờ có thể anh lại thêm một hiểu lầm nữa, rằng Liên đang có gì đó lằng nhằng với anh Thục. Mà thực tế thì hoàn toàn không có chuyện đó.

Liên mặt lạnh tanh, hiếm khi Liên có biểu hiện như vậy trong quan hệ xã hội, nhưng Liên cần phải tỏ thái độ rõ ràng với anh Thục. Đã nhiều lần, nhất là dạo gần đây, chính vì Liên chưa tỏ rõ lập trường, có phần cả nể với anh Thục nên anh đã có nhiều biểu hiện vượt quá giới hạn, mà chuyện hôm qua là nặng nề nhất, anh làm thế là chen vào cuộc sống đời tư của Liên. Điều đó là không thể.

– Anh vào trong phòng em có chuyện muốn nói.

Thấy thái độ của Liên, anh Thục cũng hơi chột dạ, nhìn biểu hiện khuôn mặt lo lắng của anh là Liên biết. Mở cửa vào phòng, Liên ngồi xuống đối diện với anh, thấy anh định đi lấy nước, Liên khua tay báo hiệu là không cần thiết. Anh lướt nhẹ qua bộ áo dài mà Liên đang mặc trên người rồi nói:

– Có chuyện gì vậy em, hồ sơ phòng em anh…

Liên cướp lời anh:

– Hôm qua anh đã đi tìm anh Trường nhà em.

Anh Thục cụp mắt, cúi xuống nhìn đất khi Liên vào thẳng vấn đề như vậy. Có lẽ anh biết Liên sẽ giận anh vì chuyện này. Liên cũng không hiểu, vì lý do gì, vì cái gì mà anh Thục lại là làm như thế. Liên đã nói với anh không chỉ một lần, đó là chuyện của Liên, Liên không muốn ai xen vào. Bởi vì không ai có thể.

Liên nói tiếp:

– Lần này em bỏ qua. Nhưng nếu anh còn tiếp tục một lần như thế em sẽ chuyển Chi nhánh, anh em mình sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.

Anh Thục nghe vậy thì tá hóa, anh vội bào chữa nhưng không biết nói gì:

– Anh… anh… chỉ… muốn…

Liên lại cắt lời:

– Em không biết là anh muốn tốt cho em hay muốn gì nữa. Nhưng một lần nữa em phải nói lại, em tôn trọng anh như một người anh, một người đồng nghiệp. Chuyện hôm qua anh đi gặp anh Trường làm anh ấy hiểu lầm em và anh có gì đó. Và em không muốn anh lặp lại một lần nữa. Em xin phép.

Nói xong, Liên đứng dậy và nhanh chóng ra khỏi phòng anh Thục, không để anh kịp nói một câu nào. Mà nói Liên cũng chẳng muốn nghe, Liên cần tỏ thái độ cứng rắn với anh Thục. Linh cảm một người đàn bà thường rất chính xác. Anh Thục mặc dù đã có gia đình, Liên chưa gặp vợ và con anh bao giờ, nhưng từ ánh mắt đến hành động, Liên biết anh Thục có đặt tình cảm nhất định vào mình, đặc biệt là thời gian gần đây, ánh mắt ấy càng trở nên nóng bỏng và khao khát hơn. Anh Thục đẹp trai, phong độ, galang lại tài giỏi, lại rất quan tâm tới Liên nhưng tình yêu là điều vô cùng khó nói, Liên đã yêu chồng và điều đó là không thể thay đổi được vì bất cứ lý do gì đi chăng nữa.

Một ngày làm việc nặng nề trôi qua. Ngày hôm đó, không có gì đặc biệt, chỉ khác một chút là buổi trưa, tranh thủ giờ nghỉ Liên chạy qua Đê La Thành mua một cái giường 1,2m rồi vòng qua Láng Hạ mua một bộ chăn gối, hẹn người ta chiều tối chở qua cho Liên.

Sau khi biết được suy nghĩ của Tuấn, Liên quyết định không thể để con ngủ chung với mình nữa. Mẹ là bình xăng, con là bật lửa, chung giường quá nguy hiểm. Liên có ham muốn với con, muốn làm nhiều điều nữa để thỏa mãn mình. Nhưng đó là những giây phút yếu lòng, những giây phút mà con tim lấn át lý trí thôi. Lúc bình thường, Liên vẫn tự động viên mình cần phải vượt qua được cám dỗ, vượt qua được cảm xúc của bản thân để không vượt quá giới hạn với con trai. Chỉ cần nghĩ thôi Liên cũng biết hậu quả của nó sẽ là cái gì.

Liên đã bốn mươi tuổi, có thể nói là sống nửa cuộc đời rồi. Nếu chẳng may có bị sao thì chỉ cần tìm đến cái chết là xong chuyện. Nhưng còn Tuấn, cả cuộc đời tươi đẹp đang chờ con ở phía trước. Nếu con ngập vào mẹ, mọi chuyện vỡ lở, cuộc đời con sẽ đi đâu về đâu? Tách phòng cho con, để mỗi thứ 6 con đến ngủ không phải ngủ cùng mẹ. Để Liên không phải động lòng.

Thể loại